"Lời giải thích kia của ngươi chắc chắn là không sai." Sư Thanh Y nhìn chăm chú vào Lạc Thần, hừ nhẹ nói: "Nhưng Ngư Thiển đã hiểu lầm lúc nói ‘lời riêng tư’ nhất định cần phải có gian phòng, còn không phải bởi vì ngươi?”
Lạc Thần mặt mày cong cong, lại chỉ yên tĩnh nghe Sư Thanh Y nói chuyện.
Sư Thanh Y nhìn bộ dáng này của nàng, không nỡ tiếp tục nói, chỉ đành phải im lặng.
Thần sắc Ngư Thiển tràn đầy vui vẻ, không thể chờ đợi được mà muốn xác nhận ngay: "Nếu như không cần có gian phòng mới có thể nói ‘lời riêng tư', vậy hiện tại ta liền có thể nói, phải không?"
Sư Thanh Y ở trong lòng thán phục tính tình thẳng thắn lại thuần túy của Ngư Thiển, nếu như đổi lại là nàng, nàng tất nhiên là xấu hổ không thôi. Mặc dù mỗi lần nàng đều bị lời nói kinh người của Ngư Thiển làm rung động, rồi lại cảm thấy hết thảy những thứ này từ trong miệng Ngư Thiển nói ra nên đúng là như vậy.
Mà dĩ nhiên là Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên đã rất lâu chưa từng nói qua lời riêng tư với nhau.
Lâu đến mức những lời riêng tư đã từng nói kia đều đã bị thời gian dài đằng đẵng bao phủ, phai sắc.
Lần này, liền tiếp tục để cho Ngư Thiển hiểu một cách đơn giản đi.
"Phải, hiện tại ngươi liền có thể nói, chỉ cần không bị người bên ngoài nghe được là được." Sư Thanh Y từ trên đá mạch tinh đứng dậy, nàng vừa rời khỏi đá mạch tinh, đá mạch tinh ở chung quanh liền lập tức dập tắt, cười nói: "Nếu như quỷ phổ đã xem hết, giá cắm nến như ta cũng không cần lại tiếp tục chiếu sáng nơi này, ta cùng Lạc Thần rời đi một lát, các ngươi yên tâm nói chuyện."
Trạc Xuyên hai gò má ửng đỏ, nói: "Đa tạ Sư Sư."
Sư Thanh Y lần này rời đi là để cho Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên có thời gian chung một chỗ, hơn nữa nàng cùng Lạc Thần cũng có chút lời quan trọng muốn nói.
Mặc dù không phải thuộc phạm trù ‘lời nói riêng tư', nhưng nàng trời sinh tính tình nội liễm, cũng không muốn bị người bên ngoài nghe được.
Nhưng nàng lại có chút lo lắng Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên, lời nói của hai người vẫn không thể quá mức tư mật, dù sao thì tai vách mạch rừng, cũng không phải cái gì đều có thể nói ra bên ngoài, vẫn nên thu liễm một chút.
Sư Thanh Y liền uyển chuyển nhắc nhở Trạc Xuyên: "Chuyện riêng tư chớ nói quá tỉ mỉ."
Trong lúc nói chuyện, rất tự nhiên mà vén vài sợi tóc bên tai lên, ngón tay cũng đồng thời trêu chọc, như có như không mà chỉ lỗ tai mình.
Trạc Xuyên nhìn thấy động tác này của Sư Thanh Y, trong lòng liền rõ ràng, lúc trước đắp người tuyết đã hiểu được ý tứ của Sư Thanh Y, nói: "Minh bạch."
"Vì sao không thể tỉ mỉ?" Ngư Thiển lại nghi ngờ nói: "Vừa rồi ta xem tranh mà trước kia A Xuyên vẽ cho ta, trong lòng rất xúc động, ta muốn phải tỉ mỉ nói cho A Xuyên biết một việc."
Sư Thanh Y không cách nào trực tiếp cùng nàng giải thích, đành phải nói: "Tuy nói lời riêng tư không nhất định cần gian phòng, nhưng lời nói riêng tư quá mức cặn kẽ, chi bằng để đến lúc nào hai người các ngươi cùng ở trong một gian phòng, lại hẵng nói."
Nàng cũng nghĩ không tới, bản thân còn phải dùng lại thuyết pháp giải thích ‘lời nói riêng tư' lúc trước của Lạc Thần, để cho Ngư Thiển đánh mất ý niệm nói đến quá tỉ mỉ, nàng sợ là cũng muốn dạy hư Ngư Thiển.
Việc này nhìn tới nhìn lui, vẫn là tại Lạc Thần.
Là do Lạc Thần dạy hư nàng.
Nàng sẽ dạy hư Ngư Thiển.
Tất cả đều tại Lạc Thần.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, cảm thấy rất có lý.
Lạc Thần thấy Sư Thanh Y bên môi câu lên ý cười, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sư Thanh Y nghẹn cười, nói: "Không sao cả."
Ngư Thiển bày ra một bộ sinh không thể luyến, thần sắc ỉu xìu nói: "Thế nhưng ta muốn nói thật tỉ mỉ lời riêng tư, tại sao lại cần gian phòng, hiện tại không có gian phòng, phải làm thế nào cho phải."
Sư Thanh Y sợ Ngư Thiển bởi vì lời nói này của mình mà băn khoăn không thoát ra được, vội nói: "Cũng không cần phải nhất thiết là môt gian phòng, chỉ cần một địa phương phong bế với bên ngoài, có riêng hai người các ngươi, ngoại nhân không thể nghe được, mới có thể nói. Lúc trước ta nói gian phòng, bởi vì gian phòng là nơi phù hợp yêu cầu này nhất, kỳ thật cũng không giới hạn phải là gian phòng."
Đáng tiếc bên dưới triệu mạch, không có chỗ nào phong bế.
Khắp nơi đều là tai mắt.
Khiến nàng ở mọi thời khắc đều phải bảo trì cảnh giác.
Ngư Thiển nghe vậy, hai con ngươi đột nhiên sáng lên: "Chỉ cần một chỗ phong bế, ngoại nhân không nghe được? Ta có biện pháp, ta có chỗ phong bế, có thể giống như một gian phòng chứa được ta cùng A Xuyên, người bên ngoài cho dù có đứng ngay tại bên cạnh, cũng không thể nghe được ta cùng A Xuyên đang nói cái gì, như vậy có được không?"
Sư Thanh Y tò mò: "Nếu có chỗ phong bế như vậy, tất nhiên là không thể tốt hơn, chỉ là, chỗ mà ngươi nói là chỗ nào?"
Ngư Thiển cúi thấp đầu, hơi vén ra một chút vạt áo trên người nàng, lộ ra xương quai xanh, cùng một chút da thịt oánh nhuận phía dưới.
Ở bên dưới xương quai xanh của nàng, thật đúng như trong quỷ phổ Trạc Xuyên đã viết, nổi lên một ít lân phiến, hiện tại chỗ lân phiến kia bị vạt áo đè ép vẫn còn giữ trạng thái ‘ôm tỳ bà che mặt’, mặt trên lân phiến hiện ra ánh sáng nhàn nhạt trơn bóng.
Trạc Xuyên nhìn thấy những lân phiến kia, toàn thân bỗng dưng có chút phát nhiệt, rồi lại không thể khống chế ánh mắt, nhìn chăm chú về phía xương quai xanh của Ngư Thiển.
Ngư Thiển đưa tay tới, ở một lân phiến nhỏ trong đó nhẹ nhàng kéo ra, lân phiến kia vốn dĩ cùng những lân phiến xung quanh khép kín trùng điệp, bị nàng hơi kéo ra như vậy, lộ ra một khe hở rất nhỏ.
Cũng không biết được Ngư Thiển đã làm cái gì, từ trong khe hở kia lại chậm rãi tuôn ra một cái bọt khí nhỏ.
Bọt khí kia rời đi lân phiến của Ngư Thiển, bay đến trước người nàng, mà lại càng ngày càng biến lớn, chỉ trong một chốc lát, đã biến thành một cái bong bóng khí lớn cao hơn một người. Ngư Thiển vươn tay đem Trạc Xuyên kéo đến bên cạnh nàng, bong bóng khí kia liền đem hai người các nàng khóa ở bên trong.
Sư Thanh Y đối với cái này rất bất ngờ, không nghĩ rằng lân phiến bên dưới xương quai xanh của Ngư Thiển có thể sinh ra bọt khí.
Nhìn thần sắc kinh ngạc kia của Trạc Xuyên, giống như cũng là lần đầu gặp được loại bong bóng khí này, một tay nàng khoác lên vai Ngư Thiển, một tay còn lại cẩn thận từng chút một mà sờ đến bọt khí kia.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đứng bên ngoài, cẩn thận quan sát bong bóng khí này.
Ngư Thiển ở trong bong bóng khí nói với Trạc Xuyên: "A Xuyên, ta yêu thích ngươi."
Trạc Xuyên: "......"
Ngư Thiển hơi vươn mình về phía trước, cười với Trạc Xuyên, nói: "Ngươi tại sao không nói yêu thích ta?"
Trạc Xuyên ấp úng, giương mắt lên nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đứng bên ngoài bọt khí, lại phát hiện hai người bên ngoài thần sắc vẫn như thường, lập tức có chút kỳ quái.
"Chúng ta ở bên trong nói lời gì, người ở bên ngoài một chút cũng không nghe được." Ngư Thiển vì để cho nàng yên tâm liêng giải thích.
Ngư Thiển nói như vậy, Trạc Xuyên tất nhiên là tin, câu nói này giống như đánh tan mất câu nệ trên người nàng, nhẹ lẩm bẩm nói: "Ngư, ta cũng yêu thích ngươi."
Ngư Thiển liền nhìn qua Trạc Xuyên, cười rộ lên.
Sư Thanh Y ở bên ngoài rất nhanh đã phát giác ra kỳ quặc. Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên rõ ràng ở bên trong khinh động bờ môi, nói chuyện cùng nhau, nàng cùng Lạc Thần gần như đứng ở bên cạnh các nàng, lại chỉ có thể nhìn thấy các nàng cử động bờ môi, không nghe được thanh âm của các nàng.
Bong bóng khí này lại thần kì như vậy sao?
Ngư Thiển ôm Trạc Xuyên đi ra khỏi bọt khí, hỏi: "Vừa rồi ta cùng A Xuyên nói một câu tư mật, hai người các ngươi có thể nghe thấy sao?"
Sư Thanh Y càng cảm thấy huyền diệu, lắc đầu nói: "Nửa điểm thanh âm đều nghe không được."
Ngư Thiển cười yếu ớt nói: "Cái này chính là chỗ phong bế mà ta nói. Nếu như sớm hiểu được nói lời riêng tư không cần gian phòng, chỉ cần một chỗ phong bế, ta cần gì nhẫn đến hiện tại, sớm đã đem bong bóng khí này lấy ra."
Sư Thanh Y dùng tay chỉ Lạc Thần: "Đều là do ngươi chỉ dẫn sai đường."
Thần sắc Lạc Thần trầm tĩnh, trong mắt lại liễm ý cười đạm nhạt, cũng không lên tiếng.
Nhưng mà, giờ khắc này Sư Thanh Y đối với bọt khí kia sinh ra nồng đậm hứng thú, nói: "Đây là bọt khí gì, tại sao lại có diệu dụng như thế?"
Nhận thức lâu như vậy, cũng không biết Ngư Thiển còn có ngón này.
Nếu như có bọt khí này, còn sợ tai vách mạch rừng gì nữa. Dù cho các nàng đi đến bất kì một chỗ nào ở Triệu mạch, chỉ cần thân thể ở bên trong bong bóng khí này, nói ra bí mật lớn hơn nữa, đều không cần lo lắng bị người bên ngoài nghe thấy được.
Bọt khí này xuất hiện tựa như cứu tinh, hoàn toàn có thể đem vị trí bị động hiện tại của các nàng chuyển thành chủ động.
Ngư Thiển nói: "Đây là bọt khí chỉ thuộc về bạch giao chúng ta, bạch giao sau khi trưởng thành, liền có thể hình thành bọt khí như vậy. Khi ở bên trong bọt khí này, tựa như độc lập cùng ngoại giới, bọt khí trong suốt, mặc dù có thể nhìn thấy bên trong, lại bị ngăn cách thanh âm hoàn toàn."
Sư Thanh Y mừng thầm nói: “Bong bóng khí này chẳng phải là có thể dùng để nói bí mật sao? Diệu vật như vậy, tại sao trước đây chưa bao giờ thấy ngươi nhắc tới?"
Ngư Thiển thần sắc cổ quái nói: "Có thể là có thể, nhưng nó có chỗ không tiện, cũng không thể chuyên môn dùng làm nơi để nói bí mật, tất nhiên là không thể nhắc tới."
Sư Thanh Y nói: "Chỗ nào không tiện?"
Ngư Thiển chỉ xuống lân phiến phía dưới xương quai xanh của nàng, nói: “Bọt khí này, là từ bên trong lân phiến của ta hình thành."
Sư Thanh Y mờ mịt khó hiểu, hỏi: "Chỗ lân phiến này của ngươi có gì đặc biệt sao?"
Ngư Thiển lại tự mình chặn đứng câu chuyện, nói: "Điểm đặc biệt của lân phiến, thuộc về phạm vi ‘lời nói riêng tư', ta không thể nói vào lúc này."
Sư Thanh Y: "......"
Thật đúng là không dễ dàng chút nào, ngươi rốt cục tự giác hiểu được phải thu liễm một chút lời tư mật làm của riêng.
Nhưng nàng cũng không minh bạch, vì sao chỗ lân phiến này lại trở thành ‘lời nói riêng tư', so sánh cùng những lời lúc trước Ngư Thiển nói muốn để cho Trạc Xuyên tiến vào trong tuyết thì nó tựa như không hề giống chuyện riêng tư.
Sư Thanh Y vốn dĩ có một chút lời muốn nói cùng Lạc Thần, nhưng xuất phát từ một ít băn khoăn, lại không tiện nói ra. Lần này nàng gặp bọt khí thần kỳ như vậy, trong lòng liền nổi lên một tính toán nhỏ, hỏi Ngư Thiển: "Bọt khí này chỉ có một cái sao?"
Ngư Thiển nói: "Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu."
Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng vén lên một mảnh lân phiến ở gần đó, một bọt khí khác lập tức bay ra, chậm rãi biến lớn, đứng ở trước mặt Sư Thanh Y.
Hai mắt Sư Thanh Y mở lớn, hai gò má ôm lấy đỏ ửng, thấp giọng nói: "Nếu như bọt khí lấy dùng bao nhiêu cũng không hết, ta có thể lấy một cái sao?"
Có bọt khí trong tay, rốt cuộc không cần cùng Lạc Thần lặng lẽ nói chuyện, cũng không cần ra hiệu, lại càng không nhất thiết phải viết chữ vào lòng bàn tay, rồi đi phân biệt rõ nghĩa câu chữ.
Nàng có thể trực tiếp nói thẳng với Lạc Thần.
Lúc nói chuyện ở Triệu mạch, nàng luôn phải cẩn thận từng chút một, băn khoăn cái này, suy tư cái kia, sợ sẽ đi sai, bước nhầm một bước. Mặc dù nàng đã quen, cũng sẽ có lúc cảm thấy bị đè nén, hôm nay nếu có thể dùng bọt khí này, ít nhất có thể nhẹ nhõm một lát.
Ngư Thiển nói: "Tất nhiên là có thể, Sư Sư ngươi cầm lấy là được. Ngươi cùng Lạc Thần đã thành hôn rồi, hai người các ngươi dùng bong bóng khí này, tất nhiên là thích hợp nhất, nhưng bốn người chúng ta không có khả năng cùng ở trong một cái bọt khí thảo luận bí mật, giới hạn chỉ trong một đôi yêu nhau được sử dụng."
Sư Thanh Y băn khoăn, vì sao chỉ có thể là một đôi yêu nhau sử dụng?
Chẳng lẽ loại bọt khí này là một thứ chuyên dụng để nói lời riêng tư? Nhưng vì sao lại có loại bọt khí cổ quái như vậy.
Sư Thanh Y đối với loại bọt khí này biết đến quá ít, nhịn không được muốn lý giải nhiều một chút, nói: "Chẳng lẽ chỉ có thể cùng ái nhân ở bên trong nói lời riêng tư sao, điều đó là không có khả năng. Nếu như ta muốn cùng Lạc Thần nói một vài chính sự quan trọng hơn mà không tiện để người bên ngoài biết được, không lẽ nó còn chặn không cho chúng ta nói?"
Ngư Thiển cười khúc khích: "Thế thì không phải, các ngươi muốn ở bên trong nói cái gì, liền nói cái đó. Nhưng chỉ giới hạn hai người các ngươi ở bên trong."
Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm.
Ngư Thiển lại hỏi lần nữa: "Các ngươi nhất định phải dùng sao?"
"Nếu như bên ngoài bọt khí không nghe được, ta xác thực muốn dùng một chút." Sư Thanh Y cảm thấy như vậy là ổn thỏa nhất.
Nàng có mấy lời muốn nói cùng Lạc Thần, không muốn bị người bên ngoài nghe được. Nếu như nàng cùng Lạc Thần phù hợp với điều kiện của bọt khí này, có ngốc đâu mà mà không dùng.
"Được, vậy hai người các ngươi đem bong bóng khí này cầm lấy đi." Ngư Thiển cười yếu ớt nói.
Sư Thanh Y đứng ở trước mặt bọt khí, suy tư: "Chỉ là, ta không biết làm thế nào để dùng nó."
Ngư Thiển lấy ra một mảnh bạch sắc lân phiến đưa cho Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhìn vào trong tay, thấy đường vân trên lân phiến rất quen thuộc. Lúc trước nàng đã từng có được loại lân phiến thế này, nó đã chiếu cố nàng rất nhiều, càng giúp nàng bài trừ ảo cảnh của hắc giao, về sau nàng lại đem nó trả cho Ngư Thiển.
"Đây là Thứ lân trên người ta, ngươi hiểu không." Ngư Thiển nói: "Ngươi cầm lấy Thứ lân của ta đặt ở trên người, bọt khí sẽ nghe lời ngươi nói, làm theo tâm ý của. Ngươi bảo nó đi cùng, nó liền đi, bảo nó ngừng, nó liền ngừng."
"Cũng có thể tùy ý cải biến kích thước lớn nhỏ của nó sao?" Sư Thanh Y suy một ra ba, hỏi.
Ngư Thiển nói: "Có thể. Hiện tại ngươi đã có Thứ lân này, nó liền có thể cảm nhận suy nghĩ của ngươi."
Sư Thanh Y thử ra lệnh cho bọt khí kia, nói: "Thu nhỏ lại như trứng gà, vào trong tay ta."
Bọt khí kia lại thật đúng như lời nàng nói, dần dần rút nhỏ, cuối cùng bay đến trong lòng bàn tay của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cẩn thận nâng lấy nó, sợ đem nó đụng nát đi, còn không quên đem nó đưa đến trước mặt Lạc Thần, nói: "Ngươi nhìn một chút, quả nhiên là diệu vật."
Lạc Thần đối với bọt khí cũng có chút hứng thú, yên lặng đánh giá nó.
Hiện tại, trái tim Sư Thanh Y nhẹ nhàng như muốn được bay ra ngoài, nàng đối với bọt khí này quá mức hiếu kỳ, không thể chờ đợi được nữa mà nghĩ muốn thử một lần, liền hướng Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên nói: "Chúng ta rời đi một lát, hai người các ngươi bây giờ thỏa thích nói lời riêng tư, chúng ta không quấy rầy."
Trạc Xuyên: "......"
Sư Thanh Y cười đến có chút giảo hoạt, bên trong tràn đầy vui vẻ, khóe mắt hơi vểnh lên, như một con tiểu Hồ Ly xinh đẹp.
Trong tay nàng nâng lấy bọt khí nho nhỏ kia, đi đến chỗ Triệu Giác, dặn dò Triệu Giác vài câu, lại bảo hắn chú ý động tĩnh bốn phía, cũng để cho hắn an bài nhóm thần quan bọn họ nghỉ ngơi. Sau đó nắm tay Lạc Thần, tiếp tục đi về phía đá mạch tinh thạch ở sâu bên trong.
Lưu lại hai người Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên ở chỗ này, Ngư Thiển để cho bong bóng khí kia một lần nữa bao lấy hai người, ở bên trong nói: "Hiện tại người bên ngoài đều không nghe được, ta có thể nói lời tư mật sao?"
Trạc Xuyên có chút muốn cười, nói: "Có thể."
Chung quanh lại không có người bên cạnh, thanh âm cũng không bị nghe thấy, giờ khắc này Trạc Xuyên buông lỏng không ít.
Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên Trạc Xuyên thấy bọt khí của Ngư Thiển, nàng giống như Sư Thanh Y, cũng có không ít nghi vấn, lập tức nhìn đến xương quai xanh của Ngư Thiển, thấp giọng nói: "Ngư, vì sao ngươi nói chỗ lân phiến này của ngươi là thuộc phạm vi lời nói riêng tư? Bong bóng khí này có bí mật gì?"
Ngư Thiển một lần nữa mở ra quỷ phổ, tìm được trang giấy Trạc Xuyên vẽ nàng uống rượu say, nói: "Cái này chính là một trong những chuyện riêng tư ta muốn nói cho ngươi, trước đây ta chưa bao giờ từng nói qua với ngươi, hôm nay ta muốn nói cho ngươi biết tất cả."
Tim Trạc Xuyên lập tức đập nhanh một chút.
Ngư Thiển chỉ vào bức tranh kia, nói: "Lần say rượu đó, ta cho ngươi sờ lên lân phiến nơi này của ta, ngươi có cảm giác gì?"
Trạc Xuyên nhớ tới tình cảnh khi đó, trong lòng phát nhiệt, nói: "Lúc ấy ta cảm giác ngươi rất đáng yêu, rất đẹp, rất......"
Trong đầu nàng xuất hiện một đống từ ngữ tốt đẹp để hình dung Ngư Thiển, nhưng vô luận như thế nào đều nói không nên lời, chỉ đành phải nói: "Nhưng ta lại cảm thấy bản thân rất kỳ quái, ta không biết bản thân đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ta nghĩ rằng ngươi dùng ảo giác với ta. Cho đến về sau, ta với ngươi ở cùng một chỗ, có lúc ta đã sờ đến đám lân phiến phía dưới xương quai xanh của ngươi, thậm chí là......"
Nàng nói đến đây, quẫn bách mà bỏ bớt đi.
Ngư Thiển cười yếu ớt nói: "Thậm chí là vươn lưỡi ra liếm lấy lân phiến dưới xương quai xanh của ta?"
Trạc Xuyên: "......" . ngôn tình hoàn
Nàng đỏ mặt gật đầu: "...... Ừ. Lúc sờ lên đã cảm giác bản thân không đúng, khi vươn lưỡi ra liếm càng cảm thấy sai, rất muốn vươn lưỡi ra liếm lên đám lân phiến kia."
Những lân phiến kia, phảng phất như có vô tận dụ hoặc, mê hoặc đến tận xương tủy, làm cho nàng trầm luân đi vào.
Cũng may, hiện tại nàng đang ở bên trong bong bóng khí, bằng không thì những lời này vô luận là thế nào đều nói không ra khỏi miệng, mà bây giờ lại có thể nói ra những từ ngữ lộ liễu như ‘vươn lưỡi ra liếm'.
Mặc dù lúc nàng ở bên ngoài thường hay thẹn thùng, nhưng lúc cùng Ngư Thiển ở một chỗ, Ngư Thiển luôn có thể nhìn thấy nàng rất không cần mặt mũi. Trước đây, lúc động tình, nàng từng ấn lấy bàn tay Ngư Thiển đang ở trong người nàng, khiến cho nàng ấy chớ ra ngoài, tiếp tục ở trong thân thể nàng lâu hơn một chút, hoặc là để cho động tác tay của Ngư Thiển nhanh hơn một chút, những lời nói riêng tư cùng loại như vậy cũng đều có thể nhẹ lẩm bẩm bên tai Ngư Thiển.
Ngư Thiển nhìn qua Trạc Xuyên, cười nói: "Vậy ngươi có biết, vì sao ngươi muốn vươn lưỡi liếm chỗ lân phiến kia không?"
Trạc Xuyên lắc đầu.
Ngư Thiển ôn nhu nói: "Bởi vì đó là Thôi tình lân của ta."
Toàn thân nàng không hiểu vì sao đột nhiên nóng lên, nàng tưởng rằng bởi vì biết được bí mật Thôi tình lân mới có thể như thế.
Nhưng mà, sau khi nàng biết được nó là Thôi tình lân, liên hệ cùng lúc trước Ngư Thiển nói một số lời liên quan với bọt khí, lập tức đã minh bạch vài thứ, vội hỏi: "Bọt khí kia là từ bên trong Thôi tình lân đi ra, ngươi còn nói chỉ có thể để một đôi yêu nhau dùng, chẳng lẽ......"
Ngư Thiển gật nhẹ đầu, giải thích với Trạc Xuyên: "Loại bọt khí này, là của bạch giao chúng ta sau khi trưởng thành, chuyên dùng lúc cùng người trong lòng hoan hảo, bởi vì nếu như Thôi tình lân mở ra, thời điểm mà hai người ở bên trong hoan hảo sẽ khiến cho dục niệm càng mãnh liệt, khó có thể kiềm chế được."
Trạc Xuyên sợ hãi: "Như vậy thì lúc Sư Sư cùng Lạc Thần ở bên trong nói chuyện, phải làm thế nào?"
Ở bên kia, Sư Thanh Y một đường nắm lấy tay Lạc Thần một mực đi về phía trước, đợi đến khi nàng đi đến một nơi yên tĩnh, thấy bên trong có thật nhiều đá mạch tinh che chắn, nhóm thần quan bọn họ nhìn không thấy nơi này, liền yên lòng, cùng Lạc Thần trốn sau một khối đá mạch tinh cao lớn.
Tay Lạc Thần bị Sư Thanh Y nắm trong tay, nàng nói: "Ngươi có chuyện gì quan trọng hơn muốn nói với ta mà phải dùng bong bóng khí này?"
Sư Thanh Y nhìn chăm chú nàng một lát, thần sắc nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Ngươi đứng yên cho ta."
Dáng người Lạc Thần thẳng tắp, đứng đến cực kì đoan trang, nói: "Thanh Y, ngươi muốn làm gì?"
Sư Thanh Y nói: "Ta nói rồi, giáo huấn ngươi."
Lạc Thần vô tội nói: "Giáo huấn ta? Lúc trước ta chỉ nói ngươi là giá cắm nến, ngươi liền thật sự muốn giáo huấn ta sao?"
Từ lúc vừa đánh trúng quỷ vật ẩn hình kia, Sư Thanh Y đã muốn nói việc này, nhưng bởi vì sau đó tình huống khẩn cấp, cũng không kịp cùng Lạc Thần nói tỉ mỉ, trong lòng kỳ thật đã phải nhẫn nhịn một hồi lâu, hiện tại mi tâm nhíu chặt, nói: "Ta là bởi vì chuyện giá cắm nến mà giáo huấn ngươi sao? Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ta vì cái gì muốn giáo huấn ngươi?"
_______
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư, a Lạc, các ngươi cho dù muốn giáo huấn, cũng không nên vào bọt khí ở bên trong huấn a..., không nên đi vào để nói chuyện a... Không nên!!!!!!!!!!!!!!
Trời muốn sụp a...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
_____
Sắp gộp chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT