Lạc Thần hỏi: "Vì sao?"

Sư Thanh Y trong mắt mông lung, nói: "Bởi vì đặc biệt đáng yêu."

Bên tai Lạc Thần lập tức phiếm hồng, ánh mắt nhưng vẫn nghiêng đi chỗ khác.

Vô luận giờ phút này nàng là cỡ nào muốn đi nhìn Sư Thanh Y một cái, đều chỉ có thể dày vò mà chịu đựng, nàng sợ chính mình khống chế không được đạo phòng tuyến cuối cùng.

Sư Thanh Y lại lần nữa nhẹ lẩm bẩm: "Còn có một nguyên nhân, bởi vì các nàng là người nhà của ngươi."

Lạc Thần không để cho Sư Thanh Y tiếp tục dẫn dắt nàng, mà là tự tay giúp Sư Thanh Y bắt đầu tắm gội, nơi mà ngón tay nàng đi qua, đều bị cọ ra bọt tuyết, tản khắp thân thể Sư Thanh Y, giống như tuyết trắng bọc lấy nàng.

Trong thanh âm của Sư Thanh Y mang theo vài phần mị hoặc ôn nhu, nàng dâng ra đáy lòng nóng bỏng, lại nói lời thật lòng, nghe vào càng khiến cho lòng người nóng lên.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta muốn biết rõ thật nhiều chuyện tình của ngươi, người nhà của ngươi, đương nhiên cũng là người nhà của ta. Tuy nhiên cho tới bây giờ ta vẫn chưa thấy qua các nàng, nhưng ta muốn biết rõ thêm nữa..., như vậy ấn tượng về các nàng trong lòng ta, cũng sẽ trở nên càng ngày càng sâu, dù cho không thể gặp, cũng có thể ở trong lòng gặp nhau."

Dù sao những thứ trên đời này có quan hệ cùng nàng hết thảy đều rất ấm áp, cũng giống như nàng nhiệt tình yêu thương.

Lạc Thần nghe xong, bàn tay liền run rẩy.

Tay của nàng cùng da thịt Sư Thanh Y kề nhau, chính giữa chỉ cách lớp bọt mỏng. Một run này, lỗ chân lông trên da thịt Sư Thanh Y phảng phất cũng đi theo nàng nở ra chút ít, nơi đó truyền đến tê dại, nàng lập tức mím môi, đôi mắt nhìn thẳng vào Lạc Thần.

Lạc Thần bị nàng câu lấy, cũng nhìn về phía nàng.

Sư Thanh Y hỏi: "Tay ngươi run cái gì?"

"Có sao?" Lạc Thần mặt không đổi sắc, tiếp tục thay nàng tắm rửa.

"...... Đương nhiên là có." Sư Thanh Y bị đầu ngón tay của nàng trượt nhẹ, ngứa ngáy từ đầu quả tim đã sắp lan tràn đến toàn thân, nói: "Ta cảm thấy từ lúc ngươi tiến vào phòng tắm đến giờ luôn có chút khẩn trương, ngươi trước kia không phải như vậy, nhưng dù như thế nào cũng không chịu...... cởϊ qυầи áo."

Bọt trong tay Lạc Thần đã bôi đến bên hông Sư Thanh Y, nàng cúi đầu nói: "Hiện giờ cùng dĩ vãng là bất đồng."

"Có cái gì bất đồng?"

"Bởi vì ngươi bây giờ......" Lạc Thần lúc này mới nâng ánh mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Sư Thanh Y.

Cặp đồng tử hồng sắc kia bởi vì rung động mà sắp đốt tới đỏ rực, bên trong tựa như có dung nham núi lửa, nếu như không phải hiện tại có nước theo vòi sen chảy xuống, cho chút thời gian tạm hoãn để che chắn, chỉ sợ muốn lập tức phun trào.

Hai mắt Sư Thanh Y tràn đầy bình tĩnh, nàng đã hãm sâu trong ngọn lửa, không thể lui được nữa, đối với tình huống của chính mình hồn nhiên chưa phát giác ra, chờ Lạc Thần tiếp tục nói.

Lạc Thần không đành lòng nói cho nàng biết chân tướng, sửa lời nói: "Ngươi say."

Sư Thanh Y nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, đối với điểm ấy nàng vẫn có thể tự mình hiểu lấy, mắt say lờ đờ gật đầu: "Ta biết rõ, buổi tối ta...... Uống rất nhiều rượu."

Nàng lại nói tiếp một câu: "Nhưng ngươi không phải yêu thích bộ dáng sau khi ta uống rượu ư? Ta nhớ được, trước kia ngươi đã từng nói qua."

Lạc Thần tựa hồ nhớ tới trước kia, gật đầu nói: "Ân, ta từng nói như vậy."

Sư Thanh Y hiện tại đã không biết ngượng ngùng là cái gì, ái tình nóng bỏng đang xô đẩy nàng đi về phía trước: "Ngươi cũng yêu thích bộ dáng sau khi ta cởϊ qυầи áo ra, đúng không? Tuy rằng ngươi là cái khối băng muộn tao chưa từng chính miệng nói ra, nhưng ta...... đều biết rõ."

Lạc Thần tối nay bị nàng hỏi đến nghẹn lời rất nhiều lần, lần này cũng không biết đáp lại nàng thế nào, đúng như lời nàng nói, muộn tao một cục.

*Muộn tao: những người bên ngoài lạnh lùng xa cách nhưng bên trong mãnh liệt như lửa

Trong mắt Sư Thanh Y như có một tầng sóng gợn, từng bước một dụ dỗ nàng: "Ngươi có thể không nói lời nào, nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi gật đầu."

Lạc Thần rũ xuống mi mắt, chậm rãi gật đầu.

Thủy châu ở bên trên vành tai nàng dọc theo mạt phiếm hồng mềm mại kia chảy xuống.

"Ngươi xem, ngươi hiện tại thật nghe lời, ta hỏi một câu ngươi đáp một câu." Sư Thanh Y thoả mãn cực kỳ, hướng tới nàng càng thêm gần, lúc nói chuyện hơi thở cũng giống như muốn cùng hô hấp của Lạc Thần quấn cùng một chỗ: "Vừa rồi còn có một vấn đề, ngươi trái che phải giấu, vẫn không có trả lời, cũng đừng bảo lưu, hiện tại cũng trả lời xong một lần, được chứ?"

Lạc Thần biết rõ nàng muốn hỏi điều gì, đáp án trong lòng không hề có chút do dự, tất nhiên là đẹp mắt.

Nhưng nàng cũng không có lên tiếng, tay nhẹ nhàng khoác lên trên người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y dán lại gần, hai tay nắm lấy cánh tay Lạc Thần, chậm rãi mò mẫm, sau đó nắm được cổ tay Lạc Thần, dẫn dắt bàn tay phải của nàng.

Ngón tay Lạc Thần theo cử động của nàng mà nâng lên, lướt qua xương quai xanh, cọ nhẹ lên cằm, cuối cùng dừng ở dưới môi.

Cánh môi Sư Thanh Y ướŧ áŧ lại bởi vì nước ấm tiêm nhiễm mà cực kỳ vũ mị, hồng nhuận phơn phớt. Nguyên bản vẻ mị thái tự nhiên này vẫn luôn bị che dấu, vào lúc này từng chút từng chút triển lộ ra trước mắt Lạc Thần.

Lạc Thần ngón tay run rẩy, phủ lên môi nàng.



Giọt nước óng ánh dọc theo cằm Sư Thanh Y lăn xuống.

Mà vệt nước trong suốt cũng xuôi theo ngón tay Lạc Thần chảy đến mu bàn tay, kiều diễm mà nhỏ xuống.

Nước đem các nàng bao trùm cùng một chỗ, mỗi một hít thở đều giống như tan ra hòa vào bên trong dòng nước, tất cả đều khắc chế không được ấm áp phập phồng.

Sư Thanh Y híp lại con ngươi, nhan sắc hồng ngọc bên trong càng thêm sáng tỏ, càng thêm xinh đẹp.

Hai tay nàng vịn lấy tay Lạc Thần, dán ở nơi đó, nhẹ giọng nỉ non: "Ngươi nhìn kỹ một chút, ta cởϊ qυầи áo ra, đến cùng có đẹp hay không?"

Lạc Thần ngực phập phồng, bị bộ dáng này của nàng câu lấy hồn phách, mắt cũng không chớp mà nhìn nàng.

Chỉ là nhìn nàng như vậy một lát, Lạc Thần lập tức nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: "...... Đẹp mắt."

Sư Thanh Y sử dụng ra tất cả vốn liếng, rốt cục đã chiếm được đáp án từ chính miệng nàng nói ra, đáy mắt nổi lên đầy thỏa mãn vui vẻ.

Bất quá nàng thấy ánh mắt Lạc Thần lại bắt đầu trốn tránh, tiếp tục hỏi nàng: "Nếu như đẹp mắt, ngươi vì sao không nhìn ta?"

Một câu này của nàng hỏi được cực kì ủy khuất, lại cất giấu mềm mại mị hoặc, Lạc Thần nhắm lại mắt, phảng phất có thể nghe được thanh âm đứt đoạn của đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình.

Lạc Thần mở mắt ra, lại lần nữa nhìn về phía Sư Thanh Y.

Giờ phút này nhìn đến cực kì trực tiếp, mà ngay cả hơi nước mịt mờ đều che chắn không được chăm chú bên trong đôi mắt nàng.

Nàng đẹp như vậy.

Nàng luôn muốn nhìn nàng.

Thanh âm của Sư Thanh Y càng thêm thả mềm, hai tay bưng lấy mặt Lạc Thần, nói: "Ngươi nói ngươi yêu thích bộ dáng ta uống rượu, cũng nói ta cởϊ qυầи áo ra đẹp mắt, hiện tại ta đã uống rượu, lại thoát y, là đúng kiểu ngươi thích nhất sao?"

Lạc Thần môi mỏng giật giật, đi theo nàng đầu độc, run rẩy nói: "Phải."

Tiếng nước tí tách rơi xuống đất.

Sư Thanh Y không do dự nữa, mặt tiến về phía trước, thoáng một phát liền ngậm lấy môi Lạc Thần, nhẹ nhàng mà cắn.

Lạc Thần đột nhiên đem thân thể ướt đẫm của nàng ôm lấy, đáp lại nàng. Sư Thanh Y hiện tại có chút không biết nặng nhẹ, răng cũng bắt đầu run, càng cắn càng nặng.

Đi theo một đường tóc dài ướŧ áŧ, cắn xuống bên cổ Lạc Thần.

Lạc Thần có chút đau, nhưng chỉ tùy ý nàng, đôi mắt rũ xuống, nước trên hàng mi dài giống như trân châu nhẹ nhàng lập lòe mà rơi. Nàng đem mặt của mình chôn ở đầu vai Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cắn càng sâu, nàng liền vùi càng sâu, trân châu kia cũng đi theo động tác kề sát động tác, mà vỡ vụn.

Lạc Thần hàm hồ mà nói: "Lúc trước ngươi không phải nói, ngươi không thoải mái, có lẽ bị cảm nhiễm phong hàn, đợi ngươi tốt rồi lại tiếp tục sao?"

Tay Sư Thanh Y dọc theo thân thể Lạc Thần đi xuống, cởi bỏ nút thắt phía dưới, với vào bên trong quần dài vốn đã bị nước xối ướt đẫm của Lạc Thần, hướng đến chỗ càng ấm áp đi đến, trong miệng nói: "Ta...... hiện tại cảm mạo của ta đã tốt rồi."

Kỳ thật nàng biết rõ, đó chẳng qua là lúc ấy chính mình cảm thấy kỳ quái, mới lấy một cái cớ mà thôi.

Lạc Thần phối hợp với nàng, thân thể dựa vào trong ngực nàng: "Nhanh như vậy liền tốt rồi?"

Ngón tay Sư Thanh Y ở bên trong ẩm ướt tiến sâu vào nửa phần, nàng muốn cố gắng đắn đo đúng mực, nhưng trong đầu lại như xoáy lên vòi rồng mưa rào tầm tã, nhất thời quên mất trả lời Lạc Thần, cùng lúc đó cắn lấy bờ vai của nàng.

Mưa gió kia phảng phất muốn đem nham thạch nóng chảy trong mắt nàng thổi bay, Sư Thanh Y sắp khống chế không nổi cỗ nóng bỏng này, cắn đến thập phần dùng sức, lưu lại thật sâu dấu răng, còn mơ hồ thấy máu.

Mi tâm Lạc Thần nhíu chặt, lại chỉ chăm chú vịn lấy tấm lưng Sư Thanh Y, chịu đựng, hầu như tựa vào trên người nàng.

Sư Thanh Y cảm giác trong miệng cắn được mùi máu tươi, đáy lòng trầm xuống, lập tức buông lỏng nàng ra, khẩn trương mà nhìn Lạc Thần, mưa gió tại lúc này bỗng nhiên lập tức tản đi.

Nàng đổ máu, dù cho còn say, cũng biết trạng thái của mình giờ phút này, nơi này là thôn quê, nguy hiểm bốn phía, mà không phải ở căn hộ trước kia các nàng cùng sinh sống. Nàng như bây giờ, làm sao có thể đi động Lạc Thần, nhất thời hối hận vạn phần, chân tay luống cuống mà đứng ở đó.

Trong miệng càng ấp úng: "Ta...... Ta......"

Khóe môi Lạc Thần ngậm ý cười yếu ớt, hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Lạc Thần càng không thèm để ý vết máu kia, Sư Thanh Y lại càng áy náy.

Nàng nói lắp nói: "Ta...... Ta cảm giác mình lại không thoải mái, hẳn là lại nhiễm phong hàn, không thể...... Không thể lây bệnh cho ngươi."

Lạc Thần hỏi: "Trong một đêm ngươi còn có thể nhiễm phong hàn hai lần?"

"Không...... Không được sao?" Sư Thanh Y hầu như không dám nhìn tới nàng.

"Có thể."

Sư Thanh Y tiến đến chỗ cổ nàng, cẩn thận từng chút từng chút mà ở bên trên dấu răng thổi thổi, cực kỳ đau lòng, giống như dỗ trẻ nhỏ nói: "Nghe lời, thổi liền hết đau."



Lạc Thần nhẹ giọng cười nói: "Không đau."

"Là ta không tốt, đều tại ta, ta rõ ràng không thể như vậy, còn...... Còn......" Nàng mặt đỏ tới mang tai, càng nhiều lại là hối hận.

"Còn câu dẫn ta?" Lạc Thần nói tiếp câu còn lại.

Sư Thanh Y: "......"

Lạc Thần nhẹ nhàng ôm nàng, ở bên tai nàng nói: "Đây là một đêm cực khổ nhất đời này của ta, cũng là một đêm nhiều sắc màu nhất."

Hơi nước bao trùm các nàng, nước chảy cũng đem các nàng bao bọc bên trong, giờ phút này hai người không hề băn khoăn mà ôm lấy nhau.

Sư Thanh Y mở to hai mắt, có chút mờ mịt nghe nàng nói.

Lạc Thần rất quen thuộc bộ dáng sau khi Sư Thanh Y tỉnh rượu, nói: "Khi ngươi uống rượu, cũng không biết được sau khi ngươi tỉnh, sẽ nhớ được vài phần. Nhưng có một việc ngươi chớ có quên, đây là một đêm ngươi thiếu nợ ta, thiếu được đến nhiều nhất một đêm, ta sẽ cẩn thận mà ghi lại trên khế sách."

Sư Thanh Y: "......"

"Nhớ kỹ sao?" Lạc Thần hỏi nàng.

"Nhớ...... Nhớ kỹ." Sư Thanh Y gian nan mà đáp lời nàng.

"Vậy tiếp tục tắm rửa." Lạc Thần buông nàng ra.

Sư Thanh Y không ngừng mà hướng nàng cam đoan: "Ân...... đợi tí nữa chỉ tắm rửa, ta tuyệt đối không động thủ động cước với ngươi, ta thề."

Lạc Thần vươn tay vuốt lấy tóc dài ướŧ áŧ của nàng, chính mình cũng cởϊ qυầи áo theo, cùng tắm với nàng. Lúc này Sư Thanh Y cũng không dám nảy sinh tâm tư khác, chỉ nhìn dấu răng ở bên cổ Lạc Thần, trong lòng nàng liền co rút đau đớn, Lạc Thần để cho nàng tắm rửa như thế nào, nàng liền tắm rửa như vậy, vô cùng nghe lời.

Rốt cục tắm xong, hai người thổi khô tóc nằm ở trên giường.

Sư Thanh Y toàn thân đều buông lỏng, nàng không biết bây giờ là mấy giờ, cơn buồn ngủ ập đến chẳng muốn đi xem điện thoại, chỉ là cảm thấy hiện tại chắc hẳn đã vô cùng muộn.

Nàng trở mình, ôm lấy Lạc Thần, mặt chôn ở bên trong cổ Lạc Thần, nói: "Hôm nay... ta có thể ngủ nướng ư?"

"Có thể."

"Vậy ngươi cũng ngủ nướng cùng ta a." tàn dư say của Sư Thanh Y vẫn còn, cọ xát nàng, trong lòng quyết định muốn ngủ đến Thiên hôn địa ám.

"Được." Lạc Thần nhẹ vỗ về nàng.

"Ngủ ngon." Sư Thanh Y cuộn lại trong ngực Lạc Thần.

"Ngủ ngon, Thanh Y."

Một đêm dài dằng dặc ở lúc này chậm rãi đi đến phần cuối, hai người ôm nhau mà ngủ, quá mỏi mệt, rất nhanh liền ngủ thật say.

Mãi cho đến lúc thái dương lên cao, người trong thôn lần lượt tỉnh lại, mở ra một ngày mới. Bên ngoài trời càng ngày càng sáng, trong thôn động tĩnh cũng càng phát ra rõ ràng, nhưng gian phòng hai người lại bị bức màn che, thủy chung chìm trong mát lạnh yên tĩnh.

Tám giờ năm mươi, Thiên Thiên từ trong phòng đi ra, xuống lầu đi đến trước phòng bếp nhìn nhìn, phát hiện trong bếp nồi chén lạnh tanh, không có nửa điểm dấu hiệu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái.

Thường ngày vào lúc này, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã sớm tỉnh, có lẽ đang làm điểm tâm mới đúng.

Thiên Thiên đi đến tầng của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, lại thấy hai bóng người đứng trước cửa phòng của các nàng, Trường Sinh đứng đấy, Ngư Thiển ngồi chồm hổm trên đất, nhưng đều dán vào cửa, cũng không biết đang chơi cái gì.

"Tâm can bảo bối, Ngư tiểu thư, các ngươi đang làm cái gì vậy?" cười dịu dàng mà đi tới, nhìn xem hai người: "Nghe lén cũng không phải là hành vi tốt."

Trường Sinh nghi ngờ nói: "Thiên cô nương, buổi sáng ngươi có từng nhìn thấy a Cẩn, a Lạc không?"

_____

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hồ Ly Tinh thật sự đẹp mắt, quá dụ... Rơi lệ, nhưng là không có thể ăn.

Buổi sáng rồi, kẽ đất chuẩn bị xong chưa!!!!!! Mau tránh đứng lên!!!!!

Rất cần chấm điểm nhắn lại, phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại rồi, nếu có hương vị ngọt ngào dinh dưỡng dịch, cũng mời nhiều hơn đổ vào ta, hội trưởng được tốt hơn 【.】

____

Ơn giời, đêm này trôi qua rồi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play