Nhưng cùng lúc đó, Lạc Thần lại phát giác Sư Thanh Y nói có chút kỳ quái.
Chính là cách dùng từ ở câu sau cùng của nàng.
Bởi vì Sư Thanh Y nói lại chuyện đếm rau ở thật lâu trước kia. Nguyên bản Lạc Thần chỉ cố ý trêu đùa nàng, hỏi vợ nàng là ai.
Nhưng Sư Thanh Y lại nói vợ nàng khẳng định chính là Lạc Thần.
Cẩn thận suy xét một chút, phương diện này kỳ thật có chút vi diệu.
"Khẳng định chính là", loại trả lời như thế này cũng không phải là câu trần thuật, mà là một loại suy đoán.
Hơn nữa đây là một loại suy đoán mà nàng thập phần tự tin, nàng cảm thấy suy đoán này không có bất kỳ sơ hở nào, cho nên mới phải dùng tới từ "Khẳng định chính là". Ngôn ngữ là một thứ rất kỳ diệu, thời điểm nói ra một câu, tuy rằng chỉ có một chữ khác nhau, nhưng nội dung biểu đạt, khả năng đã khác biệt một trời một vực.
Thông thường mà nói, dưới tình huống thế nào, mới bắt đầu suy đoán đây?
Con người chỉ đối với những thứ bản thân không biết mà lâm vào suy đoán, ví dụ như logic suy đoán, đầu tiên cần sửa sang lại manh mối, cẩn thận nghiền ngẫm, cuối cùng suy đoán ra một cái khẳng định nào đó. Nếu như một sự kiện đều đã rõ ràng, đó chính là sự thật, cần gì phải suy đoán khẳng định hay không khẳng định nữa?
Hiện tại Sư Thanh Y đang ở trạng thái say rượu, mỗi một câu nàng nói kỳ thật đều xuất phát từ trong tiềm thức của nàng, so với lời nói lúc nàng thanh tỉnh càng có thể tin, bởi vì nàng hiện tại sẽ không nói dối.
Lạc Thần tâm tư kín đáo, lại cực kỳ hiểu rõ Sư Thanh Y, phát giác được Sư Thanh Y vô thức sử dụng một câu như vậy để biểu đạt, cũng đại khái đoán được cái gì.
Nhưng như vậy nàng đã cảm thấy đầy đủ thỏa mãn rồi.
Như tình trạng bây giờ cũng rất tốt, nàng không hy vọng xa vời thêm nữa....
Ánh trăng rơi vào trong mắt Lạc Thần, đem hắc ám sâu thẳm trong mắt nàng đốt sáng lên chút ít, nàng ôn nhu hỏi: "Vậy những khoản nợ khi đó ngươi thiếu ta, đã trả hết sao?"
Sư Thanh Y dừng lại một hồi, tựa hồ là đang cố gắng nhớ lại, lúc sau mới dựa gần nàng, nhẹ nhàng thì thầm: "Ta cũng không nhớ rõ lắm...... đến cùng đã trả hết hay chưa. Nhưng là ta dám khẳng định, cho dù ta đã trả hết, sau đó sẽ vẫn thiếu nợ. Ngươi xem lúc trước ngươi ghi những cái kia ở trên...... Khế thư, đã lâu như vậy, ta đến bây giờ cũng chưa trả hết, làm sao sẽ thiếu nợ ngươi nhiều trang như vậy đây?"
Ngữ khí có chút ủy khuất, càng nhiều hơn là như mật ngọt.
"Góp gió thành bão." Lạc Thần nói: "Ngày thường ngươi không nhìn đến, trên khế thư đều ghi lại toàn bộ, cho nên ngươi liền cảm thấy nhiều."
Sư Thanh Y cũng biết Lạc Thần cực kì coi trọng khế thư, mỗi lần thấy nàng vân đạm phong khinh mà ở đằng kia lật xem, Sư Thanh Y đều cảm giác mí mắt mình đang nhảy. Trên chặng đường lần này, trong hành lý của Lạc Thần ngoại trừ vật dùng cần thiết hằng ngày, còn có một chút đồ vật khác, không những đem bộ bạch y cùng dây cột tóc kia, mà ngay cả khế thư cũng đem theo.
Cẩn thận ngẫm lại, chính mình vẫn quá đơn giản, đối mặt với nữ nhân cổ đại vừa bước vào xã hội hiện đại, làm sao lại dễ dàng rơi vào vòng tròn bẫy rập mà nàng thiết lập như vậy, hơn nữa, còn rơi đến cam tâm tình nguyện.
Sư Thanh Y say đến muốn hôn mê, lẩm bẩm nói: "Dù sao ngươi...... Ngươi cũng là lòng dạ hẹp hòi, thiếu ngươi cái gì ngươi cùng đều ghi lại vào khế thư, mới có thể nhiều như vậy."
Lạc Thần lại cười nói: "Nếu như ngươi không muốn, ta có thể đem khế thư đốt đi, toàn bộ khoản nợ hoàn toàn xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?"
"Không được." Rõ ràng là thiếu nợ người ta, lại sợ chứng cứ thiếu nợ của mình không thấy, Sư Thanh Y lập tức nói: "Ngươi...... Nhất định phải hảo hảo bảo quản, nếu khế thư không có giữ gìn cẩn thận, ta...... Ta sẽ không muốn cùng ngươi nói chuyện."
Đối mặt Lạc Thần, nàng ngay cả giả vờ nói lời tàn nhẫn đều nói không nên lời, đoán chừng lúc trước nói "nghiêm trị không tha", hơn phân nửa cũng là không tính.
Nàng làm sao cam lòng được đâu.
"Không nói lời nào cũng được." Lạc Thần nói: "Có thể viết chữ."
Sư Thanh Y: "......"
Ở thời điểm khẩn yếu như thế này, nàng cùng Lạc Thần còn có thể trộm thảnh thơi, đứng ở đó kề tai thủ thỉ, lặng yên tán gẫu một hồi. Bất quá cũng rất hữu hiệu, tâm tình Sư Thanh Y càng thêm tốt hơn, cũng càng ra sức tìm hộp.
Hai người cẩn thận từng chút đem tất cả ngăn tủ, ngăn kéo... có thể mở liền mở ra xem, ở những góc nhỏ nhất trong phòng, ngay cả dưới giường cũng tỉ mỉ tìm kiếm, nhưng ngay cả bóng dáng của nửa cái hộp cũng không thấy.
Sư Thanh Y có chút mộng.
Nàng hiện tại tuy rằng không phải thực thanh tỉnh, nhưng có mục tiêu rõ ràng, ở sâu trong lòng biết mình muốn tìm cái gì. Hơn nữa Huyễn đồng thấy rất rõ ràng, chỉ cần hộp ở đây nàng nhất định có thể phát hiện.
Tại sao tìm không thấy?
Sư Thanh Y lại lần nữa ngắm nhìn bốn phía, hiện tại cho dù nàng ở trong bóng tối lờ mờ, nhưng phạm vi thị lực thấy được cũng so bình thường muốn xa hơn rất nhiều. Chờ nàng liếc về phía giường Nhất Thủy, chỉ thấy một tay của hắn lộ ra bên ngoài, phía dưới như đang đè ép cái gì đó.
Sư Thanh Y lập tức đi về phía giường Nhất Thủy, Lạc Thần liền theo sát ở phía sau.
Thân thể Nhất Thủy ở trong chăn giật giật, rồi bỗng trở mình, cánh tay càng duỗi ra, lúc này không còn che như trước thấy được càng thêm rõ ràng.
Hắn rõ ràng ôm theo hộp cùng đi ngủ.
Bất quá Nhất Thủy ngủ rồi, ý thức không biết đang trôi lơ lửng ở cái mộng cảnh nào, tay cũng không đè chặt. Cái hộp kia một nửa ở trên gối đầu, bị tay phải hắn đè xuống, một nửa ở trên drap trải giường.
Mùi hương kia giờ phút này cực kì dày đặc, đang bao trùm lấy cả người hắn, quả nhiên bắt nguồn từ hắn.
Bất quá Lạc Thần lại có thể ngửi thấy được, lúc trước Nhất Thủy đi ra mở cửa, mùi hương trên người hắn không có nặng như vậy, hiện tại nằm ở trên giường, mùi hương này lại rõ ràng rất nhiều.
Khác biệt lớn như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Sư Thanh Y bây giờ một lòng một dạ chỉ muốn lấy hộp, người say rượu một khi nhận biết sự kiện nào đó, liền đặc biệt bướng bỉnh, nhất định phải hoàn thành, giống như nàng lúc trước cảm thấy cửa là giường, liền nhất định phải lôi kéo Lạc Thần đến cạnh cửa để thân mật.
Hiện tại thấy hộp, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, thò tay qua muốn cầm lấy.
Lạc Thần biết rõ điểm này, liền để Sư Thanh Y tự động thủ đi lấy. Nàng đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú, một khi Sư Thanh Y xảy ra sơ suất gì, nàng còn có thể kịp thời cứu vãn.
Bất quá tính cẩn thận của Sư Thanh Y đã khắc vào tận xương tủy, cho dù nàng say rượu ngốc ngếch, cũng sẽ không tùy tiện hành động. Nàng khom lưng, tay chậm rãi nhích tới gần gối đầu Nhất Thủy, tính toán trước tiên đem tay hắn dịch ra từng chút một, không có một chút phân tâm.
Chỉ cần động tác của nàng đủ nhẹ, Nhất Thủy sẽ không tỉnh.
Mắt thấy tay sắp tới gần, vào lúc này Nhất Thủy lại trở mình, vốn đang nghiêng người sang trái, lại đổi thành nghiêng người sang phải ngủ.
Hơn nữa hắn trong lúc ngủ mơ cũng không quên bảo hộ hộp, phảng phất đây là bản năng của hắn, hắn trở mình đồng thời hộp cũng bị hắn ôm vào, xoay người sang phía bên kia.
Sư Thanh Y: "......"
Nàng hiện tại không cầm được hộp chắc chắn sẽ không bỏ qua, tập trung tư tưởng suy nghĩ nín thở, cũng vòng sang đến bên kia giường.
Lạc Thần cũng đi tới.
Đáng tiếc chính là Nhất Thủy sau khi thay đổi tư thế ngủ, bàn tay ôm hộp đương nhiên cũng thay đổi, hiện tại càng đè lên hộp nhiều hơn, so với trước càng khó động tay.
Sư Thanh Y lại lần nữa duỗi tay đi lấy.
Nhất Thủy ngủ không thành thật chút nào, giống một con sâu lông ở trên giường vặn tới vặn lui, dưới chân đá bay chăn, một tay lại đem hộp ôm đến chặt hơn, một tay còn lại vốn ở trong chăn hiện tại cũng lộ ra ngoài.
Sư Thanh Y còn đang xoắn xuýt, căn bản không thể xuống tay, Lạc Thần lại nhìn về phía bàn tay không đè hộp kia..
Trong tay kia của Nhất Thủy, giống như đang nắm cái gì, nắm đến gắt gao, phảng phất cái này đối với hắn cũng trọng yếu như cái hộp kia.
Vật kia hình dạng nhỏ hơn cái hộp rất nhiều, thoạt nhìn chỉ là cái đồ chơi nhỏ, tay Nhất Thủy hầu như đem nó bọc kín, Lạc Thần ở trong bóng tối lờ mờ cũng nhìn không ra màu sắc, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một chút hình dáng.
Mà khi Nhất Thủy nắm đồ chơi nhỏ này ra khỏi chăn, mùi hương kia so với trước càng đậm.
"...... Gia gia." Nhất Thủy một bên dùng chân cuốn chăn vào, thân thể cuộn tròn lại, một bên nói mớ.
Mà hắn cuộn một cuộn, hộp hầu như bị hắn che kín.
"...... Nữ thần." Nhất Thủy lại tiếp tục nói mớ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi cùng gia gia mất mặt."
Sư Thanh Y: "......"
Phảng phất như trong tiềm thức vì để chứng minh với nữ thần bản thân thủ hộ hộp vô cùng tận chức tận trách, Nhất Thủy đem hộp ôm đến càng chặt hơn, sợ có người trộm đi nó.
Sư Thanh Y thủy chung không đạt được mục đích, càng nghĩ càng ủy khuất, nàng chỉ muốn thu hồi hộp của chính mình, làm sao lại khó như vậy.
Tâm tư của nàng bây giờ bị rượu gột rửa, tuy rằng mơ hồ, nhưng bên trong kỳ thật rất đơn giản, căn bản là không nghĩ nhiều như vậy. Nếu như bị ủy khuất, đương nhiên phải tìm kiếm an ủi.
Lạc Thần đang đứng bên cạnh, có thứ gì còn mềm mại hơn nàng ư, Sư Thanh Y không hề nghĩ ngợi, đi qua, dán bên tai Lạc Thần nói: "Hắn...... Hắn không cho ta lấy."
Lạc Thần biết rõ khi nàng say rượu, sẽ muốn chính mình dỗ dành nàng, liền nhẹ giọng trấn an nói: "Ngoan, đừng vội."
Sư Thanh Y vẫn cảm thấy khó giải quyết, nói: "Hắn một chút cũng không ngoan."
"Ngươi ngoan là được rồi."
Sư Thanh Y nâng lên con ngươi nhìn Lạc Thần nói: "Ta sẽ thật ngoan."
Giờ phút này thanh âm của nàng mềm cực kỳ, lại kiều lại dính người, giống như cam đoan với Lạc Thần. Ánh trăng đọng lại trong mắt nàng, giống như nổi lên lốc xoáy, cũng bị thu vào, vĩnh viễn dừng lại ở bên trong.
Lạc Thần vuốt vuốt đầu nàng.
Sư Thanh Y lúc này mới cảm thấy thư thái chút ít, không có ủ rũ như vừa rồi, nghĩ thầm tuy rằng lần này lấy hộp rất khó, nhưng nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Đứa nhỏ Nhất Thủy này, tướng ngủ thật sự khiến người ta sốt ruột. Hai cánh tay đều lộ ở bên ngoài, còn tốt hiện tại là mùa xuân khí trời mát mẻ, không có chuyện gì lớn, nếu đổi thành trời lạnh, rất dễ dàng bị cảm.
Sư Thanh Y nhìn hộp đang bị hắn đè, một bên suy tư, một bên lại nhịn không được muốn đắp kín chăn cho hắn. Gia gia vốn là thân nhân duy nhất trên đời này của hắn, hiện giờ cũng bị người hại chết, Nhất Thủy một mình trông coi hộp mà tổ tiên lưu lại, xác thực thật đáng thương.
"Vẫn là Trường Sinh tốt." Sư Thanh Y cho dù không tỉnh rượu, cũng vẫn quan tâm người khác, khẽ thở dài một cái: "Hôm nay không đá chăn ra."
Những lời này cũng có thâm ý khác, nàng nói chính là hôm nay, khẳng định đã có lúc trước làm căn cứ, chẳng qua là chính nàng cũng không phát giác được, mình rốt cuộc đang nói cái gì.
"Nàng hôm nay đã trưởng thành, tự nhiên sẽ không lại đá chăn." Lạc Thần trong mắt đè ép ý cười, kề tai nói: "Lúc còn bé, đá đến lợi hại."
Sư Thanh Y có chút giật mình, lẩm bẩm nói: "A...... Nàng khi còn bé......"
Nàng nói thầm đến đây, rồi lại quay sang hỏi Lạc Thần: "Ngươi khi còn bé có đá chăn sao?"
Lạc Thần: "......"
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần giống như đột nhiên cứng lại, cho dù nàng hồ đồ, cũng có thể đoán ra đây là ý gì, như là biết được một cái bí mật nhỏ cực kỳ khủng khiếp, đầy cõi lòng vui vẻ nói: "Ngươi...... Ngươi khi còn bé ngủ cũng sẽ đá chăn sao?"
Lạc Thần môi mỏng giật giật, muốn nói lại thôi.
"Ta tưởng khi ngươi còn bé đi ngủ cũng rất quy củ, cả đêm cũng không nhúc nhích chút nào đâu...... Tiểu khối băng muộn tao." Sư Thanh Y thoáng tưởng tượng đến tiểu Lạc Thần từ từ nhắm hai mắt, đoan chính mà nằm ở trên giường, bộ dáng nho nhỏ ngoan ngoãn đắp chăn ngủ, càng nghĩ càng muốn cười.
Chẳng lẽ thực tế không phải như vậy?.
"Khi ta còn bé, mỗi lần chìm vào giấc ngủ mẫu thân đều cho rằng ta đem chăn đá ra, vậy nên luôn đến đắp lại cho ta." Lạc Thần nghẹn lời chốc lát, lúc này mới nói: "Nhưng chăn không phải bị ta đá, ta là bị tính kế."
"...... Tính kế?" Sư Thanh Y nghe được ly kỳ: "Đá chăn cũng có thể bị tính kế? Bị ai tính?"
"a tỷ của ta." Lạc Thần lúc này lấy tay che bớt thanh âm lại, nói.
"Cho nên chăn không phải do ngươi đá, là tỷ tỷ của ngươi đá, nàng đổ thừa cho ngươi?" Sư Thanh Y hết sức tò mò, suy đoán.
"Không phải." Lạc Thần lại nói: "Ta từ nhỏ đã một người ngủ một giường, đơn độc một phòng riêng. a tỷ ta nếu như đá chăn cũng đá không đến chỗ ta."
"Vậy thì vì cái gì?" Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đáy lòng có chiếc lông vũ cọ nhẹ, rõ ràng là tới lấy hộp, nàng lại muốn cùng Lạc Thần nói chuyện trên trời dưới đất.
"Chính sự quan trọng hơn." Lạc Thần liếc nhìn Nhất Thủy, nghiêm nghị nói: "Nói ra rất dài dòng."
Sư Thanh Y biết rõ nàng là đang qua loa lấy lệ, chuyển dời sự chú ý. Bất quá việc này khả năng thật sự có chút quanh co phức tạp, mặc cho nàng đoán như thế nào, đều đoán không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì cái gì đá chăn cũng sẽ bị tính kế đây?
Bất quá hiếu kỳ là hết sức bình thường.
Dù sao nàng cảm thấy tỷ tỷ Lạc Thần thật sự là một người thần kỳ, qua hồi ức của Lạc Thần về khi đó có thể thấy được lúc còn bé tỷ tỷ của nàng không phải đang đào hố tiểu Lạc Thần, mà chính là đang đi trong hố do Tiểu Lạc Thần đào ra, cũng không biết rốt cuộc khi còn đó Lạc Thần là như thế nào lớn lên.
"Ta đây liền ghi nợ, trước làm chính sự." Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần không nói lời nào, Sư Thanh Y lại có thể nhìn ra nàng đang buồn bực.
"Chuyện đếm rau trước kia, ăn một cọng liền hôn một cái, nhiều rau như vậy, căn bản hôn không hết, ngươi còn nói ghi nợ, từ từ hết." Sư Thanh Y dán đến càng thêm gần, lúc này rốt cục bắt được tay Lạc Thần, trong lòng cao hứng đến bay bổng: "Chỉ cho phép ngươi được ghi nợ đếm rau, lại không cho phép ta ghi nợ sự tình khi còn bé ư?"
"Cho phép." Lạc Thần bất đắc dĩ, nói khẽ.
Sư Thanh Y lúc này mới hài lòng: "Đợi tí nữa xong xuôi đại sự, ta hỏi lại ngươi, ngươi không thể quỵt nợ."
"...... Ân." Lạc Thần đáp ứng.
Miễn cưỡng dừng một chút, Lạc Thần mới nói: "Ngươi trước đừng để ý hộp, nhìn trong tay Nhất Thủy xem có thể nhìn ra là cái gì sao? Cái tay này của hắn lộ ra, đồ vật kia cũng đi ra theo, mùi hương liền càng nồng đậm, mùi kia không phải bắt nguồn từ hắn, mà từ đồ vật trong tay hắn."
Lúc trước Nhất Thủy đứng ở cửa phòng, trong tay hắn không cầm thứ này, trên người mùi hương cũng không nặng như vậy, hiện tại hắn mang theo thứ này cùng ngủ, thứ này cùng hắn dán vào gần nhau, quả thực hương khí lượn lờ.
Sư Thanh Y nghe xong, mượn Huyễn đồng nhìn chăm chú kỹ càng.
Tuy rằng Nhất Thủy nắm cực kỳ chặt, nhưng thứ kia lộ ra một góc, nàng ngược lại có thể nhìn ra có màu xanh nhạt, được làm bằng ngọc.
"Hình như là...... Một cái bình nhỏ bằng ngọc." Sư Thanh Y nói.
_________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhất Thủy vậy mới tốt chứ, nữ thần tự mình đến lấy hộp, ngươi còn bảo hộ được tốt như vậy, như thế nào đều không cho nữ thần lấy đi, do dó ban phát tốt nhất thủ hộ thưởng, ưu tú 【.
Nơi đây ghi chú thoáng một phát, ta thường xuyên tại văn bên trong ghi phục bút, có chút chữ từ ngữ câu nhất định phải mọi người cẩn thận tính toán, mới có thể thấy hiểu, hơn nữa thời gian khoảng cách rất lớn, có đôi khi các ngươi sẽ quên, bất quá không rõ ràng lắm cũng không sao, về sau ta đều giải thích rõ ràng, hoặc là tại quân đạo có chuyện nói tiểu Lục trong chữ cho mọi người tường tế thuyết minh, không cần lo lắng.
Lễ mừng năm mới rồi, mọi người tân xuân vui vẻ ~ Quyển sách này là 2010 Năm liền đã viết, đảo mắt mười năm đi qua, đều 2020 Năm, các nàng vẫn còn, ta vẫn là tại.
Nếu là lễ mừng năm mới, vậy ta còn sẽ ở chấm điểm nhắn lại hồi phục ở bên trong rơi xuống chúc tết tiểu kinh hỉ, lễ mừng năm mới vui mừng thoáng một phát, cảm tạ mọi người chấm điểm nhắn lại cho yêu ủng hộ ~ Thuận tiện mời chút tiến của ta tác giả chuyên mục, thu thoáng một phát của ta chuyên mục, nhờ cậy mọi người hỗ trợ ~
Đúng rồi, chương trước ta nói nhiều ít chấm điểm nhắn lại, ta liền thân bao nhiêu, ta nhất thời bán hội thân không hết rồi, trước tồn đứng lên 【.
______
Tâm mợt mỏi, một buổi tối kéo dài dằng dặc, liên tục bị chọi cẩu lương!!!
Chỉ muốn nói: Hai vị, làm ơn đừng quên chính sự, chính sự, chính sự! Điều quan trọng nhắc lại 3 lần. =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT