".... Trước?" Nhất Thủy thần sắc còn không hòa hoãn, bất quá hắn cũng coi như là nghe ra trọng điểm: ".... Cho nên sau đó vẫn phải mở quan tài của ông nội tôi?"
Lạc Thần nói: "Phải xem quan tài của Hạ Trầm trước, mới có thể biết được kế tiếp nên làm thế nào?"
Nhất Thủy nói không ra lời, hắn lần này gặp đả kích liên tiếp, gần như là thất hồn lạc phách mà quỳ gối.
Hai người đến gần quan tài của Hạ Trầm, tỉ mỉ quan sát bốn phía quan tài.
Thân quan của Hạ Trầm dị thường cao lớn, gần như tương đương với một quái vật lớn, vẻ ngoài và kết cấu cũng tuyệt nhiên bất đồng với những quan tài khác. Niên kỉ của hắn cửu viễn nhất, bản thân lại là một công tượng kiệt xuất, mộ địa này Hạ gia, không hề nghi ngờ chính là do hắn một tay tu kiến. Từ sự tinh diệu của nơi này cho thấy, hắn thậm chí đã sớm nhằm vào việc ứng phó thi biến, có thể nhìn ra người này tâm tư nhẵn nhịu, bố cục sâu xa, đối với một người như vậy, hắn hẳn là đã suy nghĩ đến nhiều phương pháp giải quyết.
Cũng không biết lúc trước hắn đã giấu bí mật gì trong quan tài, còn phải mở ra mới rõ ràng.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là những sợi dây trên nắp quan.
Tất cả nắp quan bốn thành đều nối liền với những sợi dây này, mặt ngoài cũng có. Nếu như thi thể bên trong xảy ra thi biến, nó muốn phá quan, sẽ làm dịch chuyển nắp quan, hoặc là tung nắp mà ra, mặc kệ là loại nào, đều sẽ chạm đến những sợi dây kia, khởi động mỗi một cơ quan ẩn giấu. Cơ quan này sợ rằng đã liên kết tất cả bố cục nơi này lại với nhau, một khi khởi động, hậu quả không thể lườn trước.
Nếu như muốn trực tiếp hóa giải những sợi dây này, trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt không có khả năng làm được.
Trừ phi có thể thay đổi vị trí của bản thân quan tài, khiến nó hạ thấp xuống, như vậy khoảng cách giữa nắp quan và những sợi dây sẽ trở nên xa hơn, cho dù sau đó nắp quan dịch chuyển, cũng không cần lo lắng sẽ tác động đến những sợi dây cảm ứng.
Mà muốn hạ thấp vị trí của quan tài, nhất định phải tìm được cơ quan đối ứng.
Lịch đại tổ tiên Hạ gia sau khi chết đều được an táng vào quan tài, trước khi nhập quan phải mở quan, nếu như mỗi lần nhập quan đều phải cắt dây, tính phiêu lưu thực sự quá lớn, Hạ Trầm là người cẩn thận như thế, không đến mức làm ra loại thiết kế phiền phức này, như vậy cơ quan điều chỉnh vị trí nhất định là tồn tại.
Muốn tìm cơ quan này, lại phải lãng phí thời gian, đột nhiên, Sư Thanh Y tâm niệm khẽ động, trực tiếp hỏi Nhất Thủy: "Có phải những quan tài này đều có thể hạ thấp xuống? Cậu là thế nào mở quan tài, an táng ông nội cậu?"
Nhất Thủy bị hỏi, ngẩng đầu, nhất thời như ở trong mộng mới tỉnh: "Không sai... Là có thể hạ thấp xuống."
"Lập tức nói cho tôi biết vị trí của cơ quan."
Nhất Thủy thấy nàng thần sắc nghiêm túc, biết tình thế nghiêm trọng không dám trì hoãn, lập tức bò đến vị trí của cơ quan, nói: "Mỗi quan tài đều phối với một cơ quan hạ xuống, cơ quan trước quan tài của lão tổ ở chỗ này."
Hai người nhìn theo ngón tay của hắn, dời một khối gạch trên mặt đất gần quan tài của Hạ Trầm, cơ quan mở ra, chỉ nghe động tĩnh ầm ầm truyền đến, quan tài của Hạ Trầm chậm rãi hạ thấp xuống, nằm ngang trên mặt đất.
Dưới mặt đất là rỗng, hạ xuống một khoảng cách, quan tài lúc này mới dừng lại.
Lúc này, nắp quan của Hạ Trầm gần như đã nằm ngang với mặt đất, cách những sợi dây ngang dọc phía trên rất xa, có thể tránh khỏi những sợi dây để tiến hành khai quan rồi.
Sư Thanh Y cúi thấp người nằm sấp xuống, dùng dao quân dụng dự định cạy mở nắp quan tài.
Nàng chỉ nhìn chỗ hàm tiếp giữa nắp quan và thân quan một cái, biểu tình lập tức thay đổi, liếc mắt nhìn Lạc Thần: "Sáp quan đã từng bị cạy mở."
Lạc Thần thần sắc ngưng trọng, không nói lời nào.
Loại quan tài cỡ lớn này, sau khi chủ nhân hạ táng, thường thường đều sẽ dùng sáp quan đặc chế để phong kín. Nếu như hiện tại phát hiện quan quan đã bị cạy ra, như vậy chỉ có một khả năng, cổ quan tài này trước đó từng bị người khác mở ra.
Lạc Thần quan sát vết tích sáp quan bị cạy chốc lát, nói: "Vết xước rất mới, thời gian mở quan sẽ không quá lâu, có lẽ chỉ mới mấy tháng."
"Mấy tháng trước đó, đã có người đến đây?" Sư Thanh Y hỏi Nhất Thủy.
Nhất Thủy kinh hãi, vội vã lắc đầu: "Sao có thể, ở đây chỉ có tôi và ông nội tôi biết."
"Vậy trong mấy tháng này, trong nhà cậu có xảy ra chuyện gì, hoặc là cậu có nhìn thấy dấu hiệu gì kỳ quái hay không?"
Biểu tình của Nhất Thủy thoáng chốc trở nên ảm đạm: "Đương nhiên là có. Mấy tháng trước đây, đám người xấu kia đến, ở nhà của tôi hỏi đông hỏi tây, ông nội tôi chính là mấy tháng trước bị bọn họ hại chết. Lẽ nào.... Chẳng lẽ là những người đó?"
"Không có khả năng." Sư Thanh Y nói: "Ông nội cậu qua đời mấy tháng trước, trước khi hắn chết từng bị người khác dùng một loại thuốc dể dưỡng thi, đối phương chính là muốn cho ông nội cậu thi biến, nhằm thông qua biện pháp này tìm được chỗ hạ táng hắn. Mà muốn nuôi dưỡng thành công một cổ thi thể, cần thời gian nhất định, ông nội cậu bây giờ còn chỉ là ở vào giai đoạn đầu của khởi thi, dưỡng thi còn không tính là thành công, đối phương cho dù phóng xuất thi thể chuyên đi truy tìm, cũng sẽ tìm không được. Nếu như bọn họ khi đó đã có thể thuận lợi vào đây, lần này căn bản không cần phí nhiều công sức dưới đáy giếng như vậy, bọn họ nhất định còn không biết đến nơi này."
Nhất Thủy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra là chuyện gì xảy ra, gần như tuyệt vọng: "Vậy rốt cuộc là ai vào đây? Mặt khác ngày ông nội tôi hạ táng, tôi đã kiểm tra tất cả quan tài ở đây, tất cả đều êm đẹp, cũng không có loại vết tích bị cạy mở."
Sư Thanh Y rũ mi, âm thầm suy nghĩ.
Lạc Thần nhìn Nhất Thủy, nói: "Tôi có một vấn đề, rất hiếu kỳ."
"... Cô nói đi." Nhất Thủy run rẩy.
"Vóc dáng của ông nội cậu như thế nào?"
Nhất Thủy sửng sốt, không rõ nàng vì sao đột nhiên hỏi như vậy, bất quá vẫn nói cho Lạc Thần biết, ông nội hắn vóc dáng rất cao lớn.
Lạc Thần nói: "Đã như vậy, cậu là làm thế nào mang ông nội cậu hạ táng, hẳn là mất không ít công sức?"
Nhất Thủy là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, vóc dáng không tính là cao lớn, đang ở vào thời kỳ phát triển. Chuyện này phải bí mật, Nhất Thủy không có khả năng nhờ người khác giúp đỡ, cho dù hắn có sức lực, nhưng muốn mang một người qua đời hình thể cao to hạ táng, vẫn là một việc có tính khiêu chiến, nhất là ở đây cơ quan trùng trùng, nên lại càng không dễ dàng.
Nhất Thủy thần sắc cổ quái, nói: "Không phí công sức gì, bởi vì ông nội tôi là tự mình hạ táng, tôi chỉ là ở bên cạnh giúp hắn."
Sư Thanh Y và Lạc Thần không hẹn mà cùng nhíu mày.
".... Tôi biết nói như vậy rất kỳ quái, nhưng quả thật là ông nội tôi tự hạ táng cho bản thân." Nhất Thủy nhớ lại tình cảnh mấy tháng trước, nói: "Buổi trưa hôm đó, tôi tan học trở về, thấy ông nội ngã dưới đất, có mấy người đang bỏ chạy, tôi nhận ra những người đó, trước đó bọn họ luôn tới nhà tôi nghe ngóng gì đó, không phải là người tốt."
Nói đến đây, Nhất Thủy nghẹn ngào: "... Tôi lúc đó rất sợ hãi, chạy đến bên cạnh ông nội, muốn gọi xe cấp cứu, nhưng ông nội nói hắn bị thương rất nghiêm trọng, đã không cứu được nữa, hắn dặn tôi nhất định phải bảo vệ tốt thứ tổ tiên lưu lại, không thể khiến những người đó cướp được, chưa nói mấy câu thì hắn đã bất động. Tôi lúc đó khóc lớn, một lát sau, ông nội lại tự mình đứng lên, đi ra cửa, còn đi đến đáy giếng, hắn mở trần nhà phòng bếp dưới lòng đất, leo thang dây, vào thông đạo, cuối cùng đến nơi này. Tôi một đường theo sau hắn, ban đầu tôi còn thật cao hứng, tôi cho rằng ông nội sẽ không chết, nhưng dần dần, tôi cảm thấy không đúng. Vô luận tôi nói chuyện với hắn thế nào, hắn cũng không để ý tôi, hơn nữa hắn một đường đi đến đây động tác cũng rất lưu loát, giống như trước đây hắn vẫn thường đến, cũng không giống như bị thương nặng sắp chết, hơn nữa trên mặt cũng không có biểu tình, giống như... Giống như mộng du."
"Đúng vậy, giống như mộng du." Nhất Thủy suy đi nghĩ lại cuối cùng tìm được một từ ngữ có thể hình dung dáng vẻ của ông nội hắn lúc hạ táng: "Tôi nghe nói người mộng du, sẽ dưới tình huống bản thân không có ý thức, lặp lại một việc trước đây thường làm, hoặc là mượn mộng du hoàn thành nguyện vọng bản thân chưa hoàn thành, hắn lúc đó cũng rất giống như mộng du, lại cũng giống như..... Hồi quang phản chiếu?"
"Sau đó thì sao?" Sư Thanh Y nói.
Nhất Thủy dùng tay áo lau nước mắt: "Hắn mở của của quan tài, quan tài hạ xuống, hắn bò vào bên trong, nằm xuống, nhắm mắt lại, sau đó hắn không cử động nữa, vẫn nằm ở bên trong. Tôi ở bên cạnh quan tài đợi thật lâu, mới hiểu được, ông nội tôi hắn sẽ không tỉnh dậy nữa, hắn đây là dùng một hơi thở cuối cùng, sắp xếp hậu sự của bản thân. Tôi đóng kín cơ quan, thay ông nội đóng nắp quan tài, hy vọng... Hy vọng hắn có thể ngủ yên giấc."
Sư Thanh Y nghe xong chân tướng, càng nghĩ càng cảm thấy ông nội của Nhất Thủy ở ngày nào đó hẳn là gặp một chuyện nào khác, chuyện này dẫn đến hắn có một loạt hành động khác thường tương tự mộng du này, nhưng Nhất Thủy không hề hay biết.
Hơn nữa chuyện này và người hại ông nội Nhất Thủy hẳn là không có liên quan, bằng không bọn họ đã có thể mượn cơ hội này theo sau ông nội hắn, Căn bản không cần chờ mấy tháng sau dưỡng thi thành công mới trở lại tìm kiếm.
Hạ táng cùng ngày, sáp quan vẫn còn êm đẹp, có người lẻn vào nơi này mở sáp quan, tất nhiên là phát sinh sau khi hạ táng. Sư Thanh Y mơ hồ cảm thấy, việc này liên quan đến phản ứng khác thường của ông nội Nhất Thủy ngày hạ táng.
Người lẻn vào, cũng không phải những người đó và anh Lâm kia. Ngày ông nội hắn hạ táng, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì khác?
Có người sớm khai quan, hiện tại trong quan tài rất khả năng đã sản sinh biến hóa nào đó, hai người dĩ nhiên càng thêm cẩn thận, chậm rãi dời một góc nắp quan của Hạ Trầm, Sư Thanh Y dùng điện thoại chiếu vào, chỉ thấy bên trong nằm một bóng người.
Bên cạnh hắn đặt vài món đồ, hẳn là vật phẩm bồi táng, một cổ quan tài lớn như vậy, lại chỉ có vài vật bồi táng, có thể nói là đơn giản.
Sư Thanh Y ra hiệu, nắp quan dời đi hơn một nửa, tình huống bên trong nhìn không sót gì.
Thi thể của người này đã khô quắp, da thịt khô héo vây lấy xương cốt, là một thây khô điển hình, không có mùi vị gay mũi, từ góc độ thây khô cho thấy, bảo tồn thật ra coi như hoàn hảo, nhưng bộ dạng này đã rất khó phân rõ dáng vẻ của quan chủ lúc sinh tiền.
"Nhìn qua không có vấn đề gì." Sư Thanh Y nói với Lạc Thần: "Em xuống phía dưới xem."
Lạc Thần nói: "Chị đi cùng em."
Sư Thanh Y gật đầu, hai người nhảy xuống, nhảy đến dưới đáy quan tài.
Quan tài thật lớn, nhưng so sánh với những quan tài khác, cổ quan tài này thật ra chỉ chiếm một phần diện tích rất nhỏ, xung quanh rộng như vậy, tất cả đều là trống rỗng, nhìn qua cô độc lại trống trãi.
Kỳ quái hơn nữa chính là lúc nhìn cổ quan tài này từ bên ngoài, rõ ràng rất cao, nhưng hiện tại nhảy vào bên trong mới phát hiện độ cao bên trong thật ra cũng không phải quá lớn, còn không bằng một phần ba diện tích toàn bộ quan tài. Điều này có phần tương tự lúc nhà hàng lên món ăn, nhìn một số món ăn dường như chất rất cao, nhưng lúc ăn sẽ phát hiện, phần phụ liệu lót dưới đĩa vô cùng dày, thức ăn chỉ xếp ở thượng tầng, làm cho người ta sản sinh sai lầm thị giác.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh Hạ Trầm, nhìn cổ thi thể mấy trăm năm này.
Hắn đã nhìn không ra khuôn mặt nữa, Sư Thanh Y quan sát tỉ mỉ, thậm chí có chút ngây người. Quần áo của người này giản dị tự nhiên, màu sắc thiên tối, trong tay cầm một quyển sách, có độ dày nhất định, Sư Thanh Y cầm lấy quyển sách, đang chuẩn bị lật xem.
Lạc Thần quỳ một gối xuống, gõ nhẹ đáy quan, nói: "Bên dưới có thứ gì đó."
Nàng nói xong, xốc một khối gỗ đá có thể dịch chuyển dưới đáy quan, nhìn xuống. Sư Thanh Y không kịp xem sách, lập tức buông xuống, phát hiện bên dưới tất cả đều là những chiếc bình phong kín, những chiếc bình này kích thước tương đương bình rượu, cũng được sắp xếp giống như bình rượu."
Lạc Thần lại xốc lên vài khối đá để kiểm tra, tuy rằng không xốc lên toàn bộ, nhưng cũng có thể đoán được toàn bộ dưới đáy quan tài, đại khái có hai phần ba cao độ là xếp những chiếc bình này, toàn bộ chất đầy, thảo nào quan tài của Hạ Trầm lại tu kiến cao như vậy, thì ra là để chứa đựng những chiếc bình này.
Lạc Thần để sát vào ngửi thử, nói: "Là loại dầu nào đó. Dầu này rất khó bắt lửa, nhưng một khi cháy nhiệt độ lại rất cao, sắt thếp cũng có thể dễ dàng bị nó nung chảy, thường được dùng trong việc đun luyện cơ quan phòng ngự ở cổ đại."
Lượng lớn những bình dầu này hiển nhiên cũng là một phần của cơ quan, Sư Thanh Y hiện tại coi như hiểu được dự định của Hạ Trầm, cũng biết tác dụng của những lỗ nhỏ hình tròn dưới đáy quan tài.
Một khi bởi vì khởi thi gây ra cảm ứng, kéo theo la bàn, cuối cùng cơ quan chính trong quan tài của Hạ Trầm sẽ khởi động, những bình dầu này cũng sẽ bởi vì cơ quan kéo theo mà từng bước từng bước vỡ ra, đồng thời theo lỗ nhỏ chảy ra bốn phương tám hướng, dưới đáy quan tài khẳng định có cơ quan châm lửa nào đó, một khi loại dầu đặc biệt này chảy ra, châm lửa, lửa lớn sẽ bắt đầu lan tràn.
Hạ Trầm xây dựng quan tài của hắn ở một nơi có độ dốc cao, hơn nữa mỗi gian phòng độ dốc giảm dần, nguyên nhân cũng rất đơn giản, thật ra chính là lợi dụng độ dốc, khiến dầu trong quan tài của hắn có thể chảy nhanh hơn, cuối cùng bao trùm mỗi một căn phòng.
Kết quả không cần nói cũng biết, một khi phát hỏa, nơi này sẽ bị biển lửa nuốt chửng, dùng nhiều dầu có uy lực thiêu đốt như vậy, cái gì cũng sẽ không lưu lại, đều hóa thành tro tàn.
Lạc Thần kiểm tra một phen, nói: "Bình dầu có thể tháo dỡ."
Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may Hạ Trầm để lại một đường lui, nếu như không thể dỡ bỏ, vậy thật đúng là có chút phiền phức."
Những bình dầu này tuy rằng tương liên với cơ quan chính, nhưng mỗi một bình đều có thể dỡ xuống, là một bình dầu độc lập.
Hai người phối hợp, cẩn thận tháo dỡ một bình dầu ở trên cùng, dời khỏi quan tài.
Nhất Thủy nhìn các nàng cầm một bình dầu ra ngoài, sững sốt: "Đây... Đây là cái gì?"
"Dầu." Sư Thanh Y nói: "Cậu có thể dùng châm lửa đốt thứ gì đó sao?"
"Các người đây là muốn đốt...." Nhất Thủy đoán được điều gì đó.
Sư Thanh Y gật đầu: "Đúng vậy, phải thiêu hủy, chỉ có biện pháp này, xin nén bi thương."
Trên mặt Nhất Thủy hiện ra thống khổ, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, lau nước mắt nói: ".... Đi về phía trước có một phòng chứa tạp vật, trước đây lúc tế bái tôi và ông nội cần thắp hương, ông nội để lại một cái bật lửa ở bên trong, hiện tại tôi đi lấy."
Hắn nói xong, bò về phía cửa phòng.
Sư Thanh Y và Lạc Thần hai người lại chuyển bình dầu đến bên cạnh quan tài của ông nội Nhất Thủy. Trong quan tài động tĩnh càng lúc càng rõ ràng, để phòng ngừa nắp quan dịch chuyển sẽ không cẩn thận kích thích những sợi dây, Sư Thanh Y tìm được cơ quan phụ cận, hạ thấp vị trí quan tài, sau đó đè chặt nắp quan.
Qua một lúc, Nhất Thủy cầm bật lửa đến, hắn đưa bật lửa, không hé răng, Sư Thanh Y nói: "Cậu tiễn ông nội cậu một đoạn đường đi."
Nhất Thủy lúc này mới nắm chặt bật lửa trong tay.
Sư Thanh Y di chuyển nắp quan tài của ông nội Nhất Thủy một chút, Lạc Thần mở bình dầu, dọc theo khe hở đổ vào bên trong.
Đổ xong, mép quan tài cũng dính dầu, Nhất Thủy ghé vào quan tài, bấm bật lửa, từ lửa phát ra hỏa diễm. Hắn dùng bật lửa đốt dầu trên mép quan tài, ngọn lửa lam sắc trong nháy mắt bừng lên, loại lửa này một khi bùng phát sẽ tức khắc lan tràn, trong quan tài nhất thời tất tất rung động, âm thanh thiêu đốt lọt vào tai, trong loại âm thanh này Nhất Thủy khóc lớn.
Loại quan tài này chất liệu cứng chắc, nhưng bị loại lửa này thiêu đốt một lúc liền biến sắc, nhiệt độ bên cạnh quan tài vô cùng cao, Lạc Thần kéo Nhất Thủy ra xa một chút.
Cũng may một bình dầu số lượng hữu hạn, đợi đốt xong cũng sẽ không cháy nữa, quan tài hẳn là không đến mức bị tổn hại nghiêm trọng gì, lại càng không lan đến gian phòng.
Bằng không với số lượng dầu trong quan tài của Hạ Trầm, một khi toàn bộ chảy ra, không cần phải nói, ngay cả những quan tài này đều sẽ bị đốt thành tro bụi.
Nhất Thủy khóc mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, ngồi ở trong góc nghỉ ngơi, ngẩn người nhìn quan tài của ông nội hắn.
Sư Thanh Y để hắn một mình, bình phục tâm tình một chút, nàng và Lạc Thần lại đến bên cạnh quan tài của Hạ Trầm, lần thứ hai nhảy vào trong quan.
Trước đó đã có người mở quan một lần, hiện tại trong quan tài chỉ có vài thứ, không biết là bị người kia cầm đi, hay ở đây vốn dĩ không có thứ gì khác.
Sư Thanh Y đối với quyển sách của Hạ Trầm cảm thấy hứng thú, nàng cầm lấy, mở nó ra.
Quyển sách này tựa hồ là một quyển ghi chép cuộc sống của Hạ Trầm, có phần giống với nhật ký của hiện tại.
Nhưng hắn cũng không phải mỗi ngày đều vết, mà chỉ cách một đoạn thời gian ghi lại một lần, mà nội dung ghi lại đều có chủ ý, thông thường là gặp chuyện gì hắn cảm thấy quan trọng, hắn mới có thể ghi lại, cho nên bên trong còn có nhiều sơ đồ phác thảo một ít thiết kế cơ quan, hoặc là một số vật liệu hắn mua được, từ ký tập của hắn có thể nhìn ra, người này quả thật là rất cẩn thận, còn có thói quen ghi chép, hơn nữa mỗi một lần ghi lại, hắn đều đánh dấu thời gian.
Từ phân bố và nội dung ghi chép theo thời gian cho thấy, Sư Thanh Y cảm giác hắn nhất định không chỉ có một quyển này, mà còn rất nhiều quyển khác, nhưng không biết vì sao, hắn sẽ tuyển chọn sau khi chết chỉ mang theo một quyển này cùng nhau hạ táng, có thể đây là bản ghi chép thứ gì đó quan trọng nhất đối với hắn.
Lật xem phía sau hơn mười trang, lực chú ý của Sư Thanh Y đã bị hấp dẫn, từ một trang nào đó, có thể nhìn ra cuộc sống của Hạ Trầm này xảy ra biến hóa rõ ràng.
Bởi vì hắn bắt đầu tiếp nhận một công trình.
Mặt trên viết: "Cuối năm Kiến Văn thứ hai, gia chủ hỏi tôi, có đồng ý theo hắn đến tu kiến một công trình quan trọng. Mạng của tôi là gia chủ ban cho, nếu không có hắn năm đó cứu tôi từ đống xác chết, trên đời sẽ không có người tên Hạ Trầm, gia chủ đi nơi nào, tôi dĩ nhiên đi nơi đó, có thể theo gia chủ tu kiến công trình, là vinh hạnh của tôi. Bất quá đối với công trình này, gia chủ vẫn chưa đề cập gì khác, hắn chỉ nói công trình này hết sức quan trọng, cần tiêu hao mấy năm, hơn nữa bảo tôi không cần hỏi nhiều, lại càng không được phép nói với người khác. Gia chủ đã căn dặn, tôi tất tuân mệnh."
Ở đây Hạ Trầm nhắc tới gia chủ, hẳn chính là Hạ chủ mà Nhất Thủy nói, hắn làm hậu đại của Hạ gia, đối với vị gia chủ Hạ gia kia, dường như chỉ nghe qua lời kể, có lẽ là ông nội hắn dùng Hạ chủ để tôn xưng vị gia chủ kia, nên hắn cũng có thói quen xưng hô như vậy.
Hơn nữa thời gian ở đây và trong lời nói của Nhất Thủy có chút không khớp, Nhất Thủy nói chính là năm Vĩnh Lạc, Hạ Trầm theo Hạ chủ còn có nữ thần gì đó tu kiến công trình, nhưng ở đây thời gian ban đầu đề cập, lại là năm Kiến Văn thứ hai.
Kiến Văn tổng cộng chỉ có bốn năm, Sư Thanh Y suy đoán có thể là bởi vì công trình thực sự quá khổng lồ, chỉ là công tác chuẩn bị giai đoạn trước cũng có khả năng cần chuẩn bị một hai năm.
Công trình này cũng đã bắt đầu chuẩn bị từ năm Kiến Văn, nhưng chân chính hình thành quy mô, là ở năm Vĩnh Lạc, Nhất Thủy chỉ là nghe được một chút kể lại, chỉ biết đại khái, lại không biết chi tiết cụ thể.
Sư Thanh Y tiếp tục lật xem, Lạc Thần đi đến bên cạnh nàng, cũng yên lặng nhìn.
Kế tiếp là một ít sổ sách vụn vặt, từ sổ sách cho thấy, Hạ Trầm từ mùa thu năm Kiến Văn thứ hai, cũng đã bắt đầu tham dự tu kiến công trình.
Trong số sách hắn đề cập đến rất nhiều vật liệu hiếm thấy, những vật liệu này cũng rất khó tìm đến tay, nhưng đều được dùng ở công trình này, từ đó có thể thấy được mức độ để tâm người phụ trách đối với công trình này. Hơn nữa công việc Hạ Trầm tiếp quản chỉ là một phần rất nhỏ trong cả công trình, cùng làm việc với hắn còn có rất nhiều người khác, phần lớn đều là người của Hạ gia, trung tâm đi theo vị gia chủ kia.
Từ ngôn ngữ của Hạ Trầm, còn có thể suy đoán được, những người đi theo Hạ chủ này đều là được Hạ chủ cứu, đến từ ngũ hồ tứ hải, bọn họ vốn dĩ đều không phải họ Hạ, mà chỉ là sau này lấy họ Hạ, giống như rất nhiều người hầu cổ đại, đều sẽ vứt bỏ dòng họ vốn có, theo họ của gia chủ.
Đến sau đó, lại là một ít văn tự ghi chép.
Trong đó có một đoạn là: "Kiến Văn năm thứ hai, đông nguyệt (tháng 11). Gia chủ có khách nhân bái phỏng, nghe nói là bằng hữu của hắn. Trước đó trong lúc gia chủ bàn chuyện mấy cơ quan cùng tôi, từng đề cập đến công trình này là hắn được bằng hữu nhờ vã, hỗ trợ tu kiến, lần này tu kiến tiền bạc cùng nhân công và vật liệu, thật ra đều là xuất phát từ vị bằng hữu này, có thể gánh vác một công trình khổng lồ như thế, vị bằng hữu theo như lời gia chủ nói, hẳn không phải người bình thường, thân phận nhất định thập phần tôn quý. Hơn nữa làm tôi thán phục chính là, bản vẽ nhiều cơ quan trong công trình, cơ quan chi thuật, thậm chí là bài bố trận pháp, đều là do vị bằng hữu này một tay bố trí, gia chủ chỉ là chấp hành theo ý nàng. Tôi chưa bao giờ nghe nói qua một kỳ nhân thông tuệ như vậy, thực sự rất muốn được một lần chứng kiến phong thái, hơn nữa hy vọng có thể cùng người này thảo luận về cơ quan thuật, nhưng người này hành tung bất định, tôi chưa từng có cơ hội."
"Kiến Văn năm thứ hai, đông nguyệt. Gia chủ bưng cho tôi một phần sủi cảo nóng hổi, tôi thụ sủng nhược kinh, liên tục quỳ xuống đất bái tạ. Gia chủ cười nói: 'Không cần cảm tạ tôi, là có người tặng cho cô.' tôi rất khó hiểu, gia chủ nói: 'Vị bằng hữu kia của tôi, rất thích nấu nướng, người bình thường không ăn được thức ăn nàng nấu, hôm nay nàng thấy các người trông coi khổ cực, liền làm một chút sủi cảo, nhờ tôi đưa cho các người.'. Trong lòng tôi rất cảm động, dù chưa từng gặp mặt, nhưng thập phần cảm kích đối với nàng."
"Kiến Văn năm thứ hai, tháng chạp, đại tuyết. Tuyết vẫn không dứt, đình công một ngày, tôi cùng với vài huynh đệ sưởi ấm dưới hành lang, uống rượu trò chuyện với nhau. Không bao lâu, tôi nhìn thấy trong tuyết có thân ảnh của một nữ tử, nàng kia chấp ô đi dưới đại tuyết, chỉ dùng một cây trâm đơn giản bó buộc mái tóc dài, trên người khoác hồ cừu màu ngân bạch, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, nhưng cũng cảm thấy đó là một nhân vật thiên tư như ngọc. Tôi hỏi: 'Đây là người phương nào?' mọi người bên cạnh cười nói: 'Không biết, xem khí chất này, hẳn là thần nữ gì đó đi? Nghe nói gia chủ là đang giúp một gã vị thần nữ tu kiến công trình, không phải là vị thần nữ kia đi?' Bọn họ nói rất mơ hồ, tôi tất nhiên là không tin."
"Kiến Văn năm thứ hai, tháng chạp. Tôi đi vào bái kiến gia chủ, trong lúc vô tình gặp được nữ tử mang ngọc trâm kia. Nàng thực sự dung mạo cực mỹ, trước kia tôi chưa bao giờ gặp qua một nhân vật như vậy, sững sờ tại chỗ, đã quên chào hỏi, gia chủ gọi tôi, tôi mới phục hồi tinh thần, vô cùng sợ hãi, vội vội vàng vàng chào hỏi. Nàng chỉ là đạm đạm nhất tiếu, mi gian ôn nhu lại dường như có sầu não mơ hồ."
"Kiến Văn năm thứ hai, tháng chạp. Tôi lại gặp được nữ tử kia, nàng đang nói chuyện gì đó quan trọng cùng gia chủ, tôi không dám quấy rầy, âm thầm thối lui."
"Kiến Văn năm thứ ba, mùa xuân. Công trình còn đang tiếp tục, tôi lại hồi lâu chưa từng gặp qua nữ tử kia, hôm nay tôi cả gan gia chủ gia chủ, gia chủ nói: 'cách một đoạn thời gian nàng mới đến bên này xem xét một chút, xưa nay đều ở bên ngoài, nàng đang tìm người, mặc dù cần trông coi, nhưng cũng vô pháp ở lại đây lâu.' Tôi chỉ gặp qua nàng vài lần, mỗi lần nàng dường như đều mang tâm sự gì đó, không biết có phải liên quan đến người nàng đang tìm hay không, nếu thật sự như vậy, người nàng tìm, nhất định là một người vô cùng quan trọng đối với nàng. Tôi hỏi thăm gia chủ nàng rốt cuộc là người phương nào, gia chủ cười nói: 'Không thể nói, cô chỉ cần xem nàng là thần nữ là được rồi!' Tôi hiểu được đây là gia chủ đang nói đùa, hắn có lẽ đã nghe được lời đồn đãi của các huynh đệ. Tôi vốn là không tin trên đời có thần nữ gì, nhưng tôi đã thấy dung mạo khí độ của nàng, nếu nàng là thần, tôi tin."
"Kiến Văn năm thứ ba. Mùa hạ. Nàng lại trở về, trong lòng tôi rất vui mừng, lập tức đến bái kiến. Lại nghe gia chủ hỏi nàng, đã tìm được tin tức gì?' Nàng chỉ là lắc đầu. Gia chủ nói: 'Lần này khi nào thì đi?' Nàng nói: 'Nửa tháng sau sẽ đi.' gia chủ cười khổ một phen, hắn hào khí can vân, chính là anh hùng hào kiệt trong lòng tôi, tôi hiếm thấy hắn lộ ra thần sắc như vậy, gia chủ nói: ' Lần tới, cô nhất định sẽ đạt thành tâm nguyện.' nàng nói: 'Nhận lời chúc phúc của tôi.' nàng không nói gì nữa, ngồi đó, yên lặng uống một tách trà. Không biết vì sao, một khắc này, tôi cảm thấy nàng thật đáng thương."
Sư Thanh Y đọc đến đây, mi tâm nhíu chặt, thần sắc cũng càng lúc càng cổ quái.
Thần sắc của Lạc Thần cũng là nặng nề, ánh mắt của nàng từ quyển sách thu hồi, nâng ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn Sư Thanh Y, ý vị bất minh.
Sư Thanh Y đối diện ánh mắt của nàng, không khỏi có chút hoảng loạn, nàng dời ánh mắt, nhìn đến bàn tay Lạc Thần đang nắm lấy tay nàng, khẽ run rẩy, nàng cũng theo đó mà run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT