Tảng đá ngăn trở, đàn rắn dưới đáy giếng không cách nào tiến đến, lúc này mới có cơ hội hòa hoãn.

Nhất Thủy nhìn qua dáng vẻ sắp hít thở không thông, thần sắc trắng bệch: "Cư nhiên có... Có... Nhiều như vậy..."

Hắn thoạt nhìn dị thường sợ hãi đối với rắn, đứng bất động nửa ngày, chân tay run rẩy, rồi lại không dám nói ra một chữ rắn. Sư Thanh Y cảm giác hắn thực sự sắp ngất xỉu, liền bước đến đỡ lấy hắn.

Hắn sợ đến lập tức đẩy nàng ra, vừa kinh vừa sợ: "Cô... Cô tránh ra! Kẻ lừa gạt lại muốn giở quỷ kế gì! Tôi sẽ không bị lừa nữa!"

Sư Thanh Y cũng không thèm để ý, chỉ là hỏi hắn: "Là rắn đáng sợ hơn, hay là kẻ lừa gạt đáng sợ hơn?"

Nhất Thủy: "..."

"Cậu vô cùng sợ rắn?"

Chân cô Nhất Thủy cũng sắp bị hù dọa tê liệt, hữu khí vô lực lần thứ hai trợn trắng mắt: "Thứ này... Trên đời tôi cảm thấy sẽ không có mấy người không sợ.... Không sợ thứ này."

"Ý tứ của tôi là —" Sư Thanh Y đánh giá hắn: "Cậu sợ nhất là rắn, loại sợ hãi này đã sắp ảnh hưởng đến khả năng hành động của cậu, giống như ám ảnh tâm lý."

"Tôi...Tôi lúc nhỏ từng bị cắn, thiếu chút nữa đã chết, có thể không sợ sao?"

Sư Thanh Y nói: "Vậy cậu sợ rắn việc này, vị anh Lâm kia biết không?"

Nhất Thủy vô thức muốn trả lời, sau đó lập tức hiểu được, trừng mắt cả giận: "Anh Lâm là người tốt, hắn rất tốt với tôi, cô thế nào có thể hoài nghi hắn!"

"Tôi đã nghĩ xác nhận một chút, hắn có biết hay không mà thôi." Sư Thanh Y ôn hòa nói: "Dĩ nhiên, nếu như cậu không muốn trả lời, có thể không nói, bất quá trong lòng cậu nhất định biết đáp án là cái gì."

Nhất Thủy sắc mặt có chút ngưng trọng.

Sư Thanh Y không tiếp tục nói gì với hắn, mà chỉ đến gần rồi tảng đá, nghe âm thanh bên ngoài.

Bên ngoài một mảnh khè khè thè lưỡi, còn có lúc phiến vảy ma sát phát ra âm thanh rất nhỏ, hỗn tạp cùng một chỗ, rợn người nói không nên lời. Chỉ là vừa rồi lúc lui lại quá vội vàng, ngoại hình và màu sắc của lũ rắn nhìn qua lại rất hiếm thấy, nhất thời cũng không có cách nào xác định rốt cuộc là loại rắn gì.

Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, nhẹ giọng nói: "Vũ Lâm Hanh và Âm Ca ở ngay gần đây, chúng ta chờ một lát, chờ các nàng đến, hẳn là có biện pháp đi ra ngoài."

"Phải." Lạc Thần gật đầu.

Qua vài phút, của bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nước, loại tiếng nước này nghe ra giống như có người từ miệng giếng đổ một thùng nước xuống giếng, bọt nước vẩy ra.

Rất nhanh, một cổ mùi hương theo khe đá nhẹ nhàng tiến đến.

Đó là mùi xăng.

Sau đó lại nghe thấy vật gì đó rơi xuống, sau khi âm thanh này vang lên, âm thanh ma sát của đàn rắn thoáng chốc tăng nhanh tần suất, như là vô số con rắn thống khổ co quắp. Ngoại trừ mùi xăng, bên ngoài lại xen lẫn mùi thịt cháy nồng nặc, thậm chí tất tất rung động.

Xem ra là có người thả lửa, đang thiêu sống đàn rắn dưới đáy giếng.

Không khí nóng xuyên qua khe hở tràn vào bên trong, tảng đá cũng càng lúc càng nóng, không thể đứng gần, chỉ có thể lui lại phía sau.

Chiếu theo quá trình này, đàn rắn nhất định không sống nổi nữa.

Nhìn qua dường như có người đang tìm cách giúp đỡ, nhưng Sư Thanh Y lại cảm thấy người đến cũng không phải Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, nếu như là các nàng, sẽ không yên lặng không một tiếng động như vậy, nhất định sẽ lên tiếng nhắc nhở trước khi hành động.

Trong mắt Nhất Thủy có một chút kinh hỉ, nói: "Bên ngoài có người đang thiêu sống thứ kia, chết cháy rồi chúng ta có thể an toàn ra ngoài, chẳng lẽ là anh Lâm đến cứu tôi!"

Hắn đề cao âm lượng, vừa định gọi: "Lâm..."

Sư Thanh Y một tay đặt trên vai hắn, vô cùng hòa khí: "Cậu đã bị bắt, còn dám mật báo bên ngoài, ai cho cậu lá gan này?"

Nhất Thủy: "..."

Hắn sợ run cả người, lời đến bên mép lại dùng sức nuốt xuống phía dưới.



Lúc này, Sư Thanh Y thần sắc đột nhiên cứng nhắc.

Nhất Thủy phát hiện biểu tình của nàng hiện tại rất không thích hợp, dường như rất mất hứng, hắn hoảng sợ, lập tức lui về phía sau vài bước, thấp giọng nói: "Tôi... Tôi không lên tiếng, cô đừng tới đây."

Sư Thanh Y cũng không để ý đến hắn, xoay người sang chỗ khác.

Nàng nhìn Lạc Thần một cái, phát hiện Lạc Thần cũng nhíu mày, tựa hồ ý thức được điều gì đó.

Trong không khí có điều bất thường.

Sư Thanh Y nhẹ nhàng ngửi thử.

Lạc Thần vừa thấy, đột nhiên đưa tay bưng kín miệng mũi của Sư Thanh Y, để nàng không nên ngửi nữa, đồng thời nói với Nhất Thủy: "Đừng ngửi."

Sư Thanh Y bị Lạc Thần che mũi, lập tức nín thở, cùng lúc đó, nàng cũng rõ ràng dụng tâm hiểm ác của kẻ trên miệng giếng.

Lạc Thần cảm giác được nàng không tiếp tục hô hấp, biết nàng đã bế khí, liền buông tay, ra hiệu, ý bảo trước tiên lui trở về trong phòng.

Nhất Thủy còn không biết xảy ra chuyện gì, hơn nữa hắn vốn dĩ có địch ý đối với hai người các nàng, cho dù được căn dặn, cũng không thấy nghe thấy.

Hắn vẫn hô hấp chốc lát, đột nhiên cảm giác cháng váng đầu hoa mắt, thậm chí bắt đầu buồn nôn, lúc này mới hiểu được tình huống không ổn, lập tức nín thở.

Ba người bước nhanh lui về gian phòng trước đó, Lạc Thần đóng cửa phòng, Sư Thanh Y căn dặn Nhất Thủy đi lấy băng keo đến. Nhất Thủy lúc này biết tình thế nghiêm trọng, không dám nói gì nữa, lập tức tìm đến một cuộn băng keo, giúp đỡ hai người các nàng dán kín khe cửa, tận lực giảm thiểu không khí lọt vào trong.

Bận rộn hoàn tất, Nhất Thủy lòng còn sợ hãi: "... Vừa rồi là cái gì, sau khi ngửi tôi cảm giác giống như sắp chết."

Lạc Thần nói: "Kịch độc."

"... Có người thả khí độc xuống đáy giếng?" Nhất Thủy hoảng sợ nói.

"Là loại rắn này có kỳ hoặc."

Nhất Thủy nhìn qua vẫn không hiểu lắm.

Sư Thanh Y nói: "Có người đang tính toán chúng ta. Ban đầu đối phương thả một đống rắn độc xuống, lúc thấy rắn, phản ứng thông thường chính là tránh né, nhất là nếu như đối phương đã sớm biết cậu có loại ám ảnh tâm lý đối với rắn, tất nhiên sẽ bị dọa đến lui về trong phòng."

Nàng nói đến đây, nhìn Nhất Thủy một cái: "Cho nên chúng ta dùng tảng đá ngăn cản lối vào, đối phương cũng đã sớm đoán được, hắn muốn chính là kết quả này. Sau đó đổ xăng xuống, đốt cháy đàn rắn, mà đây lại là một loại rắn rất đặc biệt, nó không chỉ có nanh độc mà còn có kịch độc, sau khi đốt cháy, cũng sẽ toả ra độc khí trong không khí, nhất là nhiều rắn như vậy cùng lúc bị thêu cháy, độc khí càng dày đặc, từ trong khe đá chậm rãi tiến đến, đủ để giết chết người."

Nghe xong những lời này, thần sắc của Nhất Thủy càng lúc càng cương lãnh.

Sư Thanh Y hỏi hắn: "Thời gian hữu hạn, cậu phải tranh thủ trả lời tôi hai vấn đề, đừng do dự."

Nhất Thủy chậm rãi nhìn về phía nàng.

Sư Thanh Y nói: "Người biết đến chỗ này, ngoại trừ ba người chúng tôi, còn có ai?"

Nhất Thủy biểu tình cổ quái, tựa hồ không thể tin được.

"Anh Lâm kia, cậu từng dẫn hắn đến đây, đúng không?"

"Tôi đã nói, đừng do dự."

Nhất Thủy lúc này mới gian nan gật đầu: "Đã tới hai lần."

"Vấn đề thứ hai." Sư Thanh Y nói: "Ở đây còn có lối ra khác, đúng không?"

Nhất Thủy lập tức nói: "Không."

Hắn nói xong rất kiên quyết, dường như vì thế dự định nghìn vạn lần, chuyện khác hắn có thể sợ, nhưng chỉ có chỉ có, hắn cho dù chết, cũng sẽ không cúi đầu.



Lạc Thần tựa hồ nhìn thấu hắn, chỉ là nói: "Độc khí ngăn lại không được bao lâu, rất nhanh sẽ lẩn vào phòng. Nếu chúng ta không thể ra ngoài, sẽ chết ở chỗ này."

Nhất Thủy chỉ là lặp lại: "Không, chỉ có miệng giếng là lối ra duy nhất."

Lạc Thần nói: "Ông nội cậu giao vật hắn quý trọng nhất cho cậu, cậu là người kế thừa duy nhất của hắn. Nếu cậu chết đi, tâm huyết cả đời của ông nội cậu, sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát."

Cơ thể Nhất Thủy gần như là có một chút run rẩy. Hắn cắn răng, nhìn về phía bên kia.

"Nơi này cơ quan trùng trùng, xác thực là do người thông hiểu cơ quan kiến tạo, hơn nữa trải qua vài niên đại, tâm huyết trong đó không cần nhiều lời, cậu nhất định biết. Đã như vậy, thật sự không thể nào chỉ có một lối ra." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Cậu lại dù chết cũng không muốn nói ra, thật ra ngược lại đã bại lộ bản thân. Có thể làm cậu dùng tính mệnh thủ hộ, vật ông nội cậu giao lại, chắc là giấu ở một vị trí nào đó ở lối ra."

Biểu tình của Nhất Thủy lúc này quả thực có thể nói thay đổi bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhân trước mắt cư nhiên sẽ thấy rõ nhân tâm đáng sợ đến mức độ này.

Hắn căn bản không chỗ nào có thể che giấu.

Sư Thanh Y nhìn Nhất Thủy, nói tiếp: "Có chuyện tôi sẽ không lừa cậu, đó chính là bọn tôi sẽ chống đỡ được lâu hơn cậu. Đợi khi độc khí ngấm vào phòng, người đầu tiên chết sẽ là ai, cậu đoán thử xem?"

Nhất Thủy: "..."

Sư Thanh Y từng chút đến gần: "Mà trong khoảng thời gian độc khí lan tràn, tôi sẽ tìm được lối ra khác, tuy rằng tôi thừa nhận là sẽ mất một ít công phu, nhưng không tính là quá muộn. Đến lúc đó tìm được lối ra, thứ ông nội cậu để lại cũng sẽ bị lấy đi, mà cậu lại không thể chống đỡ được đến lúc đó, cảm thấy cảm thấy đáng giá sao?"

Nhất Thủy hai tay bắt đầu run lên.

Sư Thanh Y nói: "Tôi sẽ cứu cậu, nếu như cậu nguyện ý nói ra."

Nhất Thủy nhìn nàng.

Tuy rằng hắn cảm thấy nàng là một kẻ lừa gạt, nhưng giờ phút này, hắn dĩ nhiên cảm thấy lời nói của kẻ lừa gạt này chân thực đáng tin, dường như chỉ cần nàng hứa sẽ cứu hắn, thì nhất định sẽ làm được.

"Cậu cẩn thận nghỉ một chút lợi hại trong đó." Sư Thanh Y mỉm cười: "Nhìn xem làm thế nào mới có lợi."

Một lát sau, Nhất Thủy đi đến phòng bếp, trầm mặc chỉ chỉ lên trần bếp.

Sư Thanh Y lập tức nhìn về phía Lạc Thần, hai người lập tức bắt đầu hành động.

Trần bếp là loại rất bình thường hiện này, tổng thể do từng khối từng khối gạch xây dựng, nhưng những khối gạch này lại có thể tháo dỡ, theo từng khối gạch được tháo xuống, lộ ra một cửa động, Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trần của phòng bếp này tương đối cao, nhưng trên tường loang lổ, chỉ thô ráp quét sơn một lần, vừa nhìn căn bản nhìn không ra cái gì.

Sư Thanh Y tỉ mỉ, quan sát lúc này mới nhìn ra môn đạo. Nàng dọn một cái bàn để đứng lên, phát hiện mặt trên có một đường viền hình vuông, cố sức đẩy ra, một cánh cửa được dời đi, lộ ra một thông đạo.

Mép thông đạo treo một cây thang dây, nàng thả thang dây xuống, nói với Nhất Thủy: "Cậu ra trước."

"...Còn các người?" Nhất Thủy leo lên được một nửa, hỏi.

"Phải làm một chút kết thúc công việc." Sư Thanh Y nói: "Chúng tôi từ chỗ này rời đi, nhất định sẽ có người vào, nếu như phát hiện vết tích hiện trường, hắn sẽ biết lối ra ở nơi nào. Tôi nghĩ trên đường ra ngoài ông nội cậu hẳn là để lại không ít bí mật, cậu cũng không muốn mỗi một người đều nhìn thấy đi.?"

Nhất Thủy nói: "... Tôi có thể làm chút gì sao?"

"Dĩ nhiên."

Nhất Thủy leo lên thông đạo, ghé vào cửa động nhìn đi xuống.

Hai người các nàng dời bàn vễ chỗ cũ, lại cẩn thận thu dọn phòng bếp, hiện tại vấn đề chính là những khối gạch đã dỡ xuống, Sư Thanh Y chất gạch lại, đưa cho Nhất Thủy, Nhất Thủy từng khối xếp lên cửa thông đạo, sau đó sau khi theo thang dây leo lên, cuối cùng thu thang dây lại.

Tổng thể trần bếp chính là kết cấu cương long cốt, có lực chịu tải nhất định, cũng may số lượng tấm gạch không nhiều lắm, thông đạo lại nằm sát bên tường, Lạc Thần một tay chế trụ mép cửa thông đạo, tay kia ôm lấy Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y có Lạc Thần chống đỡ, yên tâm cầm từng tấm gạch đặt lại vị trí, nàng thân hình mềm mại, gần như chim yến treo trên bầu trời, Nhất Thủy lại ngồi xổm trước cửa thông đạo, đưa từng khối gạch cho Sư Thanh Y, để nàng nhất nhất xếp lại.

Trần bếp cuối cùng khôi phục nguyên trạng, Lạc Thần đóng cửa thông đạo, ba người dọc theo thông đạo đi vào bên trong.

Thông đạo này giống như một đường ống thông gió, khom khom lách lách một lúc, mới nhìn thấy lối ra, ba người từ cửa thông đạo nhảy xuống, lúc này mới phát hiện lại đến một gian phòng khác.

Trong phòng này, đặt vài cổ quan tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play