Mà nhìn khắp bàn, chỉ có trước mặt Âm Ca đặt một đĩa rau xanh cùng trứng chiên, cũng là phi thường nổi bật.
Vũ Lâm Hanh không rõ, nhưng nàng nhìn dáng vẻ lạnh buốt của Âm Ca, lại không dám hỏi, nên chỉ thấp giọng hỏi người chuẩn bị bữa sáng là Sư Thanh Y: "Sư Sư, vì sao chỉ có Âm Ca có rau xanh và trứng chiên, bọn tớ lại không có?"
Sư Thanh Y đang uống canh, đặt muỗng xuống, nói: "Đây là điều kiện để nàng vẽ bản đồ."
Tuy rằng nội dung đối thoại đêm qua cùng Âm Ca đã thuật lại cho mọi người, cũng nhắc tới việc vẽ bản đồ, nhưng về mặt chi tiết lại không nói rõ. Vũ Lâm Hanh nghe xong cái hiểu cái không, nếu như Âm Ca dùng bản đồ đổi lấy một điều kiện, nàng có thể lý giải, nhưng vì sao lại là một điều kiện khó có thể giải thích như vậy, rau xanh cùng trứng chiên là những thứ bình thường, rất quan trọng sao?
Loại cảm giác này giống như hỏi một người muốn đưa ra điều kiện gì, hơn nữa đã chuẩn bị tâm lý phải đánh đổi thứ giá trị ngàn vàng, kết quả đối phương lại chỉ cần một cây kẹo.
Vũ Lâm Hanh thân là đại tiểu thư đã quen giao tiếp cùng tiền bạc, không hiểu sự quý giá của bánh kẹo, nàng nghĩ không rõ, cho rằng điều này có huyền cơ, liền quyết định liều mạng hỏi một câu cuối cùng, thần bí nói: "Lẽ nào rau xanh cùng trứng chiên này có chỗ nào đặc biệt?"
"Rau trồng trên đất, trứng do gà đẻ." Sư Thanh Y thuận miệng nói: "Cậu nói đặc biệt, là có ý gì, tỷ như nói của Âm Ca chính là rau xanh do gà mái để, quả trứng từ dưới đất mọc lên?"
Vũ Lâm Hanh nhìn thoáng qua rau xanh cùng trứng chiên trước mặt Âm Ca, quá sợ hãi: "Thật sao!"
"... Nếu như cậu cảm thấy là thật, thì đó chính là thật." Sư Thanh Y nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Dù sao thì tớ cảm thấy là giả."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Vũ Lâm Hanh có chút chán nản, dĩ nhiên thực sự chỉ là rau xanh cùng trứng chiên bình thường, không hề có huyền cơ gì đáng nói, vì sao Âm Ca muốn đưa ra điều kiện như vậy.
Sư Thanh Y phát hiện nàng còn đang quấn quýt vì sao, nhắc nhở: "Trường Sinh muốn một bát mì lớn nhất, Âm Ca cũng muốn một bát lớn nhất, nhưng lớn nhất chỉ có một, cho nên điều kiện của Âm Ca đổi thành chỉ có nàng hôm nay có thể ăn rau xanh cùng trứng chiên."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Nàng rốt cục biết rồi, thì ra là đang tranh thủ tình cảm.
Nghĩ thông suốt, Vũ Lâm Hanh cười đến nước mắt sắp chảy ra, cố ý trêu chọc Trường Sinh: "Trường Sinh bát của chị lớn như vậy, là bởi vì chị là tâm can bảo bối sao?"
Trường Sinh gật đầu.
Vũ Lâm Hanh không nghĩ đến nàng lại thản nhiên như vậy: "..."
Mì nước hầm xương chỗ tinh diệu chính là nước canh nồng đậm, cho nên canh nhất định phải uống, Trường Sinh ăn bát lớn nhất, nước dĩ nhiên cũng là nhiều nhất, cái muỗng lại vẫn là loại nhỏ, cho nên nàng cúi đầu dùng muỗng nhỏ uống canh, nước canh trong bát giảm đi chậm hơn của người khác rất nhiều.
Vũ Lâm Hanh nhìn Trường Sinh ăn đến gấp gáp: "Chị bưng bát mì lên húp, cứ dùng muỗng uống như vậy, phải uống đến bao giờ."
Trường Sinh lắc đầu, nhìn về phía Sư Thanh Y và Lạc Thần bên kia, sau đó tiếp tục dùng muỗng.
Vũ Lâm Hanh nhìn theo ánh mắt của Trường Sinh, phát hiện Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng là dùng muỗng uống nước mì. Nhất là Lạc Thần, ngay cả lúc uống đều là đoan trang thanh nhã, sống lưng thẳng tắp, hơi thấp đầu, từng muỗng một, chậm rãi uống.
Mà Trường Sinh cùng các nàng ngay cả động tác uống canh đều rất tương tự. Giống như trẻ con từ nhỏ được gia trưởng dạy dỗ, học tập cử chỉ lễ nghi của gia trưởng lúc dùng cơm, sau khi lớn lên, lễ tiết lúc dùng cơm cũng trở nên giống với gia trưởng.
Vũ Lâm Hanh rốt cuộc tâm phục khẩu phục, thấp giọng nói: "Không hổ là người một nhà."
Sau đó nàng quay mặt đi, phát hiện Âm Ca chăm chú nhìn nàng, giống như có thù oán.
Vũ Lâm Hanh: "..."
Đến lúc gần mười giờ, ông chủ quán ăn đưa kem Lạc Thần gửi mua đến, dùng một thùng lạnh nhỏ, bên trong đủ loại kem, Vũ Lâm Hanh nhìn thấy, lại không hiểu.
Không hiểu thì không hiểu, ăn vẫn là muốn ăn. Vũ Lâm Hanh một bên nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lần lượt xếp kem vào tủ lạnh, một bên cầm lấy một cây.
Vẫn chưa mở bao bì, Vũ Lâm Hanh đã cảm giác được một ánh mắt lạnh buốt đang theo dõi nàng, nhìn lại, là Âm Ca.
Lạc Thần nhìn thoáng qua kem trong tủ lạnh, lại nhìn thoáng qua Âm Ca, cuối cùng nhìn về phía Vũ Lâm Hanh, đạm nhạt nói: "Của nàng."
Vũ Lâm Hanh có chút sững sốt, nhìn Âm Ca hỏi: "Của em?"
Âm Ca lạnh nhạt nói: "Của em."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Nàng không hiểu sao lại cảm giác được một cổ áp lực, yên lặng thả cây kem thuộc về Âm Ca trở lại chỗ cũ.
Lạc Thần chất kem đầy một ngăn tủ lạnh, trong thùng vẫn còn lại một ít, nàng đem những cây còn lại đặt ở một ngăn khác, nói với Vũ Lâm Hanh: "Cậu có thể ăn những cây ở đây."
Nàng ngoại trừ kem số kem nàng đã hứa, cũng mua thêm một số nữa, dù sao lúc Âm Ca ăn kem, nếu như những người khác thấy, khó tránh khỏi cũng sẽ muốn ăn, nên nàng mua nhiều một chút.
Vũ Lâm Hanh lấy một cây trong ngăn dưới, lặng lẽ nhìn về phía Âm Ca, phát hiện Âm Ca không có biểu thị gì, nhất thời yên tâm, mở bao bì, vừa ăn vừa hỏi: "Chị họ cậu, tại sao cậu lại đột nhiên mua nhiều kem như vậy?"
Lạc Thần yên lặng nhìn nàng chốc lát, nói: "Thanh Y thích ăn."
Sư Thanh Y hỗ trợ xếp kem xong, xoay người lại: "..."
Vũ Lâm Hanh nói: "Sư Sư cậu thích ăn kem? Nhưng cho dù thích, cũng không cần khiến chị họ cậu mua nhiều như vậy chứ?"
Sư Thanh Y phối hợp Lạc Thần, bắt đầu nói dối: "Tớ thượng hoả, ăn nhiều kem một chút, mát mẻ một chút."
"Thượng hoả?" Vũ Lâm Hanh không hiểu ra sao.
Sư Thanh Y yên lặng tháo vải lụa trắng trên đôi mắt xuống, lộ ra đôi mắt huyết sắc nóng rực nham thạch bên dưới, chỉ vào đôi mắt của mình, nói: "Cậu xem, đều đỏ, có phải thượng hoả hay không?"
Bình thường bị lụa trắng che lấp không nhìn thấy thì không sao, hiện tại Vũ Lâm Hanh đột nhiên thấy đôi mắt đỏ rực này, nhất thời hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, môi run rẩy nói: "... Là rất thượng hoả."
Sư Thanh Y dùng lụa trắng che đôi mắt lại.
"Sai a." Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa đã bị lừa dối, lập tức lấy lại tinh thần: "Nhưng ở đây có cả một ngăn kem là dành cho Âm Ca, vì sao Âm Ca muốn nhiều kem như vậy?"
Lạc Thần mặt băng bó, không nói lời nào.
Dừng một lúc, Sư Thanh Y nói: "... Âm Ca cũng thượng hoả."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Âm Ca cầm hai cây kem, mỗi tay cầm một cây, ăn cùng một lúc, đồng thời lại lạnh lùng nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, ra khỏi phòng bếp.
Chỉ chốc lát, Trường Sinh cùng Ngư Thiển chui vào phòng bếp, Ngư Thiển nói nàng nhìn thấy Âm Ca ăn kem, hỏi kem từ đâu có, Lạc Thần liền mở tủ lạnh để các nàng lựa chọn. Trường Sinh cầm một cây kem sữa, Ngư Thiển lại cầm một cây kem hương vị truyền thống, sau đó Thiên Thiên cũng đến tham gia náo nhiệt, không bao lâu, toàn bộ mọi người đều có một cây kem.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mỗi người cầm một cây kem, ngồi ở trong sân phơi nắng.
Gần buổi trưa, lúc này ánh nắng vô cùng ấm áp, cắn một miếng kem thơm ngọt, ngậm trong miệng, có một loại mát mẻ thích ý đối lập.
Kem của Sư Thanh Y là vị bạc hà, Lạc Thần lại chọn vị sữa, Lạc Thần ăn vài miếng, nhìn Sư Thanh Y nói: "Chị muốn nếm thử hương vị của em."
Sư Thanh Y: "..."
Ánh mắt Lạc Thần dừng trên cây kem của nàng, nói: "Kem."
Sư Thanh Y đưa cây kem của mình đến bên môi Lạc Thần, Lạc Thần nhẹ nhàng cắn một cái, đồng thời cũng đưa cây kem vị sữa đến bên môi Sư Thanh Y: "Em cũng nếm thử đi."
Sư Thanh Y cũng cắn một cái.
Lạc Thần nói: "Em hiểu cái gì là tập luyện hạ hỏa không?"
Sư Thanh Y có chút ngạc nhiên, nhìn nàng.
"Không phải em thượng hoả sao?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.
Sư Thanh Y: "..."
"Có thể tựa vào vai em không?" Lạc Thần cười hỏi nàng: "Cách luyện tập này có thể có công hiệu hạ hỏa?"
Hai người ngồi trên một cái ghế dài, Sư Thanh Y dựa vào Lạc Thần gần hơn một ít, nói: "... Hẳn là có."
Lạc Thần nghiêng mặt, đầu tựa vào trên vai Sư Thanh Y, dán sát vào nàng, thỉnh thoảng liếm một chút kem trong tay, có đôi khi Sư Thanh Y sẽ tự mình đưa cây kem đến, Lạc Thần ăn ý cắn một cái, Sư Thanh Y lại thu tay về.
Ánh nắng sái xuống, hai người hai người ngồi quá gần, dưới chiếc ghế là hai cái bóng chồng lên nhau.
Thời gian tựa hồ chậm lại ở thời khắc này, Sư Thanh Y nói: "Có chuyện muốn chị xem một chút, chị thấy thế nào?"
"Chuyện gì?"
Sư Thanh Y cân nhắc chốc lát mới nói: "Âm Ca vừa rồi bắt đầu vẽ bản đồ, có lẽ buổi trưa sẽ vẽ ra một phần nhỏ, em nhìn thử, phát hiện nàng là từ hang động trên đồng cỏ bắt đầu vẽ, em muốn xuống dưới động kia xem trước một chút, qua một thời gian sẽ trở ra. Tận lực chỉ đi những nơi Âm Ca vẽ trên bản đồ, chờ ngày mai nàng tiếp tục vẽ, lại đi tiếp, em muốn chia từng giai đoạn, một ngày một ngày chậm rãi đi hết."
Lạc Thần trầm mặc.
"Em biết lo lắng của chị." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Chị là sợ em xuống phía dưới, gặp phải vật gì đó, tâm tình dễ dao động, đối với trạng thái của em sẽ có ảnh hưởng, muốn chờ em khôi phục mới đi, cho nên mới ở lại trong thôn lâu như vậy, phải không?"
"Phải."
"... Nếu như em vẫn luôn như thế này, cần thời gian thật lâu mới có thể khôi phục thì sao?" Cây kem của Sư Thanh Y dưới ánh mặt trời đã dần tan chảy, nàng cúi đầu, cắn đi một phần sắp chảy mất.
"Chị sẽ cùng ở em." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y nhìn nàng, nói: "Đây là một bài luyện tập quan trọng em muốn thử, em biết quyết định này có phần mạo hiểm, nhưng em vẫn muốn đi thử một chút, dưới loại trạng thái này, ứng phó một số chuyện đột phát. Em không muốn sau này dưới loại trạng thái này, cũng chỉ có thể ẩn nấp, vạn nhất phát sinh biến cố gì, sẽ trở tay không kịp. Hiện tại tình thế phức tạp, em phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, em có chừng mực, có thể từng chút thích ứng loại luyện tập này. Âm Ca đã từng xuống động bốn lần, đối với rất nhiều khu vực bên dưới đều rõ như lòng bàn tay, chúng ta hoàn toàn có thể chỉ đi mấy giờ rồi trở lại trong thôn, có thể như vậy mỗi ngày vài giờ, chia nhỏ số lần."
Lạc Thần không nói chuyện, liễm mi suy tư.
Giọng nói của Sư Thanh Y càng nhẹ: "Chị biết vì sao em muốn luyện tập việc này không?"
"Vì sao?"
Sư Thanh Y nhìn thẳng vào mắt nàng: "Bởi vì em rất tham lam."
Lạc Thần nghiêng đầu trên vai nàng, giương mắt nhìn về phía nàng.
Sư Thanh Y mím môi, yên lặng một lúc, mới nói: "Em hy vọng, lúc em muốn hôn chị em có thể hôn được chị. Cũng hy vọng lúc em muốn bảo vệ chị, cũng có thể bảo vệ được chị, cho dù là ở trạng thái mắt đầy lệ khí hiện tại. Em hy vọng ngày này, có thể đến sớm một chút, dù cho có thể đến sớm một giờ, cũng tốt."
Quang ảnh trong ánh mắt Lạc Thần dường như ngưng động, chỉ là nhìn nàng.
Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, lỗ tai đỏ bừng, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Trước đó chị nói muốn em chậm rãi... Có phải em quá tham lam, quá nóng lòng rồi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT