Phòng khách lầu một đèn đuốc sáng trưng, Vũ Lâm Hanh đang cùng Phong Sanh, Tô Diệc ba người ngồi trên sô pha. Nhìn Vũ Lâm Hanh như vậy, phỏng chừng khí rời giường cũng tán đi rồi, chính là có chút mệt mỏi nên cúi đầu nhìn Cửu Vĩ xoay quanh bàn trà.
Cửu Vĩ không biết lúc nào đã trở về, lắc lắc cái đuôi như đóa hoa của mình, xoay vòng một vòng lại một vòng trong phòng khách. Chờ thấy Lạc Thần tiến vào nó lập tức đứng yên, rồi đột nhiên nhào tới bên chân Lạc Thần.
Vũ Lâm Hanh xoa đôi mắt ngáp một cái, hữu khí vô lực tựa vào sô pha: "Chị họ cậu, nó đây là bị bệnh gì? Ở đây đi vòng quanh như guồng nước rất lâu, làm tớ nhìn đến hoa mắt."
Lạc Thần nói: "Cửu Vĩ nóng lòng, sẽ đi xoay quanh."
Cơn buồn ngủ của Vũ Lâm Hanh nhất thời bị cười tỉnh phân nửa.
Thói quen nóng lòng xoay quanh của Cửu Vĩ cũng là hình thành theo năm tháng lâu dài. Nó một khi có việc gấp sẽ đi tìm Sư Thanh Y và Lạc Thần, nhưng vừa rồi Sư Thanh Y ở trong phòng không ra ngoài, Lạc Thần lại ra ngoài, nó không tìm được ai nên chỉ có thể gấp đến độ xoay quanh.
"Cậu đi lên lầu gọi Thiên Thiên cùng Ngư cô nương xuống, những chuyện tớ nói với cậu, cậu hãy nói lại với các nàng." Lạc Thần căn dặn Trường Sinh xong, Trường Sinh lập tức lên lầu. Cửu Vĩ ở bên cạnh Lạc Thần vẫy đuôi, sau đó bỏ đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Lạc Thần, Lạc Thần bình tĩnh đi theo nó.
Cửu Vĩ dẫn Lạc Thần đến phòng tạp vật, bên trong hỗn loạn tạp vật chất thành đống lớn, Cửu Vĩ dùng móng vuốt cào sàn nhà, có thể nhìn ra vẻ đắc ý của nó, thậm chí có chút hàm ý tranh công xin phần thưởng. Sau đó nó dễ dàng chui vào đống tạp vật, ngậm lấy một tấm vải bố bị vứt đi, muốn cho Lạc Thần xem.
Lạc Thần bất động thanh sắc quan sát nó.
Mà Cửu Vĩ vừa kéo mảnh vải xuống, một băng ghế vốn thiếu mất một chận đột nhiên ngã xuống, khiến trừng mắt ngây ngốc nhìn băng ghế. Nó lập tức nhảy lên, cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ vô cùng ủ rũ.
Lạc Thần bước đến, nhìn thoáng qua mảnh vải, đôi mắt khẽ nheo lại. Trước đó nàng từng đến phòng này hai lần, mà mỗi lần đến nàng đều sẽ yên lặng quan sát hoàn cảnh bốn phía, tuy rằng phòng tạp vật rất loạn, nhưng vị trí cụ thể của thứ gì ở bên trong nàng điều nhớ rất rõ ràng.
Mảnh vải và ghế dài vốn dĩ không có mặt ở nơi này.
Cửu Vĩ nhạy bén, đơn giản là có thể nghe được dị động, nếu có cái gì đến gần, nó cách rất xa đã có thể nhận biết. Nếu như nó nghe lời trông chừng bàn tay trong lồng chim thì sẽ không tùy tiện rời khỏi, nhưng nó xác thực đã rời đi một đoạn thời gian, vậy chỉ có thể nói rõ lúc đó nó gặp tình huống khẩn cấp, khiến nó phải đuổi theo. Hơn nữa nó nhất định đã rời đi trước khi thứ gì đó leo cửa sổ vào, bằng không thứ đó tiến đến từ lầu ba, nó sẽ không thể nào không có phản ứng.
Cửu Vĩ rất thông minh cũng biết mang theo một cái lồng chim là bất tiện, cho nên nó đã đem lồng chim giấu trong phòng tạp vậy, còn đặc biệt dùng một tấm vải che lên, không cho người biết nó âm thầm cất giấu một bảo bối.
Nhưng hiện tại lại biến thành băng ghế.
Có người không chỉ lấy lồng chim đi, còn đem băng ghế nhét vào, sau đó dùng tấm vải phủ lên tạo hiệu ứng thị giác giả, tuy rằng nhìn qua chỉ là một cách che giấu vô cùng đơn giản, nhưng kết hợp với những chuyện đã xảy ra trong buổi tối mà ngẫm nghĩ một chút, thật ra là có chút đáng sợ.
Cửa sau của phòng bếp vốn dĩ đã đóng chặt trước khi mọi người đi ngủ, nhưng vừa rồi lại bị mở ra, hơn nữa có vết tích bị cạy qua, loại khóa này rất dễ cạy. Dựa theo suy đoán thông thường, có thể cạy khóa cửa sau, khả năng lớn nhất hẳn là người am hiểu sử dụng công cụ — dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng có một số thứ gì đó chỉ số thông minh cao cũng có thể làm được, hoặc giả có một số thi thể Cản Thi bị kẻ khác điều khiển, cũng sẽ có loại bản lĩnh này.
Giả như cạy cửa quả thật là một con người, vậy thì ở đây vẫn còn một chút sai lệch khó giải thích về thời gian.
Đó chính là lúc Cửu Vĩ nhận biết có người đang vào nhà, nó đã lập tức đem giấu lồng chim, nếu như người đó đã vào trong, Cửu Vĩ lại thông minh như vậy tất nhiên sẽ không đem giấu lồng chim trước mặt người đó, như vậy sẽ bại lộ địa điểm, chẳng khác nào làm điều thừa.
Lúc giấu lồng chim, người đó hẳn là còn đang ở bên ngoài, sau đó mới cạy cửa để vào từ cửa sau. Nhưng khi đó cũng không nghe được Cửu Vĩ và thứ gì xảy ra xung đột, nói rõ sau khi người kia mở cửa hẳn là nhận thấy sự tồn tại của Cửu Vĩ, mà lập tức lui lại ra bên ngoài, nên chưa trực tiếp đối mặt Cửu Vĩ, sau đó Cửu Vĩ dọc theo cánh cửa mở đuổi theo ra khỏi nhà.
Tiếp sau đó, mới xảy ra chuyện gõ cửa lẻn vào lầu ba. Thứ dẫn dụ Cửu Vĩ đi, và thứ gõ cửa, không phải là cùng một thứ.
Cửu Vĩ biết bản thân bị người trêu chọc nên ngồi xổm nức nở kêu lên, vô cùng ủy khuất.
Lạc Thần xoa đầu nó: "Không sao."
Cửu Vĩ nghiêng đầu, cọ cọ chân nàng, lúc này mới yên tĩnh lại.
Trở lại phòng khách, Trường Sinh đã gọi mọi người tập trung đông đủ. Mà Vũ Lâm Hanh trước đó đã biết sự việc ở bãi cỏ và địa đạo, lúc này nghe Trường Sinh nói cái gì buổi tối còn có người lẻn vào nhà, tính tình bộc phát, nói: "Đã nói thôn này tà môn, chị họ cậu, ngày mai khi nào chúng ta xuống địa đạo?"
Lạc Thần nói: "Ngày mai nghỉ ngơi."
Nàng không nói rõ, nhưng Thiên Thiên nhìn ra nàng đây là đang lo lắng cho tình trạng của Sư Thanh Y, nếu như tình huống vẫn không cách nào giải quyết, như vậy nghỉ ngơi liên tiếp rất nhiều ngày cũng là việc có khả năng. Thiên Thiên cười nói: "Nếu Sư Sư chỉ nói là địa đạo đó có thể liên quan gián tiếp đến nơi nàng muốn đi, như vậy chuyện xuống địa đạo cũng không cần gấp gáp, sớm một chút, muộn một chút đều không có gì khác nhau, chúng ta có thể chuẩn bị thêm một chút, thuận tiện xem tình huống của thôn này."
Vũ Lâm Hanh bị thuyết phục: "Được, cứ làm như vậy đi."
Nàng nói xong, lại ngáp một cái.
Lạc Thần nhìn thấy vậy, hòa nhã nói: "Đều nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, sau đó nói tiếp."
Trải qua phiên ồn ào đêm khuya này, mọi người xác thực cũng đều mệt mỏi, mỗi người đi ngủ, Cửu Vĩ cũng đi nằm.
Chỉ có Trường Sinh bất động, đứng trước mặt Lạc Thần, nói: "A Cẩn nàng...."
Lạc Thần nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi ngủ, em sẽ ở cùng nàng."
Trường Sinh gật đầu, trên mặt vẫn mang theo một chút ưu sắc, sau đó xoay người trở về phòng.
Lạc Thần yên tĩnh đứng một lúc lâu, lần thứ hai đi đến phòng bếp kiểm tra. Trong phòng bếp đầy đủ dụng cụ làm bếp, nhưng trong tủ lạnh lại rỗng tuếch, không có bất cứ nguyên liệu gì, nàng nhìn thoáng qua, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại.
Toàn bộ buổi tối nàng một mực bận rộn, gần như không chợp mắt, nàng dường như có phần mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm rồi trở lại lầu hai.
Trong phòng Sư Thanh Y áp tai lên cửa, nàng đã nghiêng tai yên lặng nghe ngóng một thời gian rất dài rất dài, chưa từng rời khỏi cánh cửa này. Bước đi của mỗi người là bất đồng, nàng ngũ cảm tinh nhạy,lại thân quen với những người trong nhà, nên có thể căn cứ sự khác biệt rất nhỏ trong thói quen đi đứng nghe ra tiếng bước chân của những người khác nhau, trước đó nàng nghe được Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên các nàng đi lên cầu thang, sau đó qua gần hai phút, Trường Sinh cũng đi lên.
Mà bước đi của Lạc Thần gần như không tạo ra chút âm thanh, Sư Thanh Y nếu như muốn biết nàng lên lầu lúc nào, chỉ có thể dán cửa lắng nghe, bằng không không có cách nào phán đoán.
Lạc Thần dừng lại ngoài cửa phòng, đưa tay chạm vào nắm cửa, sau đó tay nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt thoáng buông xuống, khóe môi kéo ra một độ cong nhẹ.
Hai người cách một cánh cửa, yên lặng tương đối.
Sư Thanh Y nhận thấy bên ngoài hẳn là động tĩnh của Lạc Thần, rốt cục đến lúc nàng trở về, đôi mắt như hồng ngọc của Sư Thanh Y khẽ xoay chuyển, sau đó lập tức lui lại.
Lạc Thần bắt đầu mở cửa.
Bất quá động tác của nàng rất chậm, hình như sợ đột nhiên mở cửa sẽ làm kinh hách đến người ở bên trong, hoặc như là cố ý cho người bên trong thời gian lui lại. Cửa mở được một nửa, chỉ thấy Sư Thanh Y đã ngồi trở lại trên ghế.
Động tác mở cửa chậm rãi thế này đủ để cho Sư Thanh Y lui về, một lần nữa đoan chính ngồi trên ghế. Chỉ là lui về có chút nóng nảy, ngực của nàng lúc này thoáng phập phồng bất định, hô hấp nhanh hơn so với bình thường một chút.
Tiếu ý bên môi Lạc Thần như có như không.
Ngực của Sư Thanh Y một mặt phập phồng, hô hấp dường như có một chút rối loạn, một mặt ngồi trên ghế lưng thẳng tắp, một mặt vẫn nhu thuận như lúc ban đầu. Nàng ngồi xong, vốn dĩ cũng không nhìn Lạc Thần, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu hiện giống như từ đầu chí cuối nàng vẫn ngồi ở đây, không đến gần cánh cửa nửa bước. Bất quá rất nhanh, nàng đã phát hiện Lạc Thần cũng không lập tức bước vào, khóe mắt không khỏi liếc nhìn ra ngoài cửa.
Trước đó đến bờ ruộng, Lạc Thần lại ưa sạch, đang khom lưng thay dép lê. Nàng cúi đầu dung mạo yên tĩnh, nhất cử nhất động đều là ưu nhã.
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn thấy, lặng lẽ nhìn nàng.
Lạc Thần đổi dép xong, Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt, hai tay nàng bị xiềng xích trói ở phía sau, thật ra lúc ngồi cũng không thế nào thoải mái, liền cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
"Thanh Y." Lạc Thần đi đến trước mặt nàng.
Sư Thanh Y lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt huyết sắc phản chiếu cái bóng của Lạc Thần. Hồng sắc nhìn như băng lãnh, bên trong rồi lại dường như cuồn cuộn lệ khí nóng rực, nhìn quyến rũ, rồi lại cất giấu sự tinh thuần độc hữu của Sư Thanh Y, phức tạp nói không nên lời.
Lạc Thần cúi người xuống, biết rõ còn cố hỏi: "Đang chờ chị sao?"
Sư Thanh Y: "..."
Nhìn thấy Sư Thanh Y vẫn không hé răng. Lạc Thần nói: "Thì ra em không chờ chị, là chị hiểu lầm."
Sư Thanh Y lại nâng mắt, môi khẽ động tựa hồ muốn lập tức giải thích chút gì, bất quá nàng vẫn gắt gao cắn môi, thần sắc cẳng thẳng không mấy vui vẻ, cũng không mở miệng.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái.
Trước đó lúc điều tra tay nàng khó tránh chạm vào một số tạp vật, trên những thứ đó đều phủ đầy bụi bẩn, nên nàng vào phòng rửa mặt bên kia cẩn thận rửa tay một phen.
Chờ rửa tay xong trở về, Lạc Thần rót một ly nước, uống một ngụm, nhìn vào đôi môi của Sư Thanh Y, nói: "Muốn uống một chút không?"
Sư Thanh Y tựa hồ có điều do dự, cũng không trả lời.
Lạc Thần đã quen sự trầm mặc của nàng đêm nay, đạm nhạt nói: "Muốn, gật đầu. Không muốn, lắc đầu."
Sư Thanh Y nhìn ngón tay nàng cầm chiếc ly, thon dài xinh đẹp, chiếc ly là trong suốt, cùng với thủy quang dịu dàng bên trong, nhẹ nhàng lay động trong tay nàng.
Là có một chút khát, Sư Thanh Y muốn uống nước, nàng gật đầu.
Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng, gật đầu nói: "Được, chị cũng muốn em."
Đôi mắt Sư Thanh Y thoáng mở to. Nàng dường như không biết nên đáp lại thế nào, ánh mắt loạn chuyển, hồng sắc nóng rực trong mắt tựa hồ cũng muốn toát ra ngoài.
Lạc Thần dường như có chút áy náy mà nhẹ giọng nói: "Chị là nói, em muốn chị, thì gật đầu, không muốn, lắc đầu. Có phải chị chưa nói rõ ràng hay không, khiến em cho là chị đang hỏi về ly nước?"
Sư Thanh Y buồn bực nghiêm mặt, chính là không nói lời nào: "...."
"Vậy thật ra là em chỉ muốn uống nước, không muốn chị? Vừa rồi là chị hiểu lầm rồi."
Sư Thanh Y: "..."
- ---------
p/s: thời gian qua mình có một số việc bận, bắt đầu từ hôm nay mình sẽ bắt đầu post truyện lại trên blog này, tuy nhiên tiến độ có thể sẽ chậm hơn. Những chương còn thiếu mình sẽ post bổ sung sau, hiện tại mình sẽ đăng những chương tiếp theo của các bộ truyện lên trước.
Mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ blog của mình nhé ~^^~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT