Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã lâu không gặp, vẫn xin hãy xem xong lời của tác giả, cái này liên quan đến kết cục của quyển sách, khẩn thiết hy vọng mọi người xem một chút, manh manh đát, cũng rất cảm ơn các đọc giả đến hôm nay vẫn the dõi, cảm ơn mọi người quan tâm đối với tôi.

1. Nếu như phát hiện nội dung chương các bạn đang xem lặp lại nội dung trước đây, biểu hiện không bình thường, vậy cho thấy thật ra bạn chưa đăng nhập, hệ thống của Tấn Giang đã tự động chặn lại, chương tiết không bình thường, xin hãy đăng ký và đăng nhập, ủng hộ chính bản, đăng nhập xong nội dung sẽ lập tức tự động hiện ra.

2. Bởi vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, quyển sách này cần chia làm hai phần, quyển này đi đến một nội dung nhất định sẽ kết thúc, sau đó tiếp tục viết phần tiếp theo, thật ra nói chung vẫn là một bộ, chỉ là chia làm hai phần để đăng tải, cho nên đến lúc đó mọi người nhìn thấy quyển sách này đột nhiên báo kết thúc, nhưng nội dung dường như vẫn chưa xong, thì không cần lo lắng, còn có phần tiếp theo, nguyên nhân cụ thể tôi sẽ nói rõ trong những chương sau, việc đó liên quan đến điều khoản hợp đồng giữa tác giả và Tấn Giang, tôi cũng không có cách nào khác.

3. Sau này xin mọi người nghìn vạn lần không nên ở bất kỳ chỗ nào đề cập đến tiểu thuyết của tôi hoặc là tôi, chỉ cần xem trên Tấn Giang là đủ rồi, lần này đăng bài tôi cũng không thông báo trên Weibo mà chỉ ở đây lặng lẽ đăng bài, hy vọng mọi người không nên đề cập đến tôi ở bất kỳ đâu, hãy để quyển sách này cứ yên bình mà tiếp tục, trước đây rất nhiều người đề cập ở khắp nơi, dẫn đến cho tôi rất nhiều antifan, tôi thực sự rất thống khổ, ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái viết văn của tôi, cho nên hy vọng mọi người không nên đề cập đến tôi ở những nơi khác, cũng nghìn vạn lần không nên đi giới thiệu truyện của tôi, cảm ơn, cụ thể lý do đến lúc đó tôi cũng sẽ nói tường tận. Nếu như thực sự tôn trọng quyển sách này, vẫn xin ủng hộ chính bản, sau đó chấm điểm trên Tấn Giang, đưa bá vương phiếu như vậy là đủ rồi, nghìn vạn lần không nên đề cập đến ở bất kỳ nơi nào khác ngoài Tấn Giang, xin cảm ơn, hôm nay tình huống phức tạp, chỉ có như vậy tôi mới có thể tiếp tục viết tiếp trong một hoàn cảnh tương đối yên bình.

- -----

Chương 373: Thật dữ

Trong phòng một lần nữa chỉ còn lại hai người, một mảnh vắng vẻ.

Sư Thanh Y ngồi trên người Lạc Thần, tạm thời không tiến thêm một bước, chỉ dùng đôi mắt đỏ rực từ trên nhìn xuống, con ngươi màu hồng ngọc dường như cũng bất động, tựa hồ cố định rồi.

Nàng cứ như thế đánh giá Lạc Thần, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, ai cũng không nhìn ra nàng hiện tại rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Nếu nàng bất động, Lạc Thần dĩ nhiên cũng bất tiện cử động, để tránh nàng hai tay bị trói ngược ảnh hưởng đến thăng bằng, nếu tùy tiện cử động, có thể sẽ làm nàng té ngã, vì vậy cũng phối hợp nàng bất động, tay vẫn đỡ thắt lưng Sư Thanh Y.

Có thể là Lạc Thần lúc này quá trầm tĩnh, nàng nằm dưới thân Sư Thanh Y, mái tóc đen dài hỗn loạn phủ đầy sàn nhà, giống như thuận theo đó hòa tan vẻ băng tuyết lãnh của nàng xưa nay, triển hiện một mặt thanh vũ sương mù hiếm có, mà dáng vẻ dụ hoặc này của nàng, có lẽ cũng chỉ lúc thân mật một chỗ cùng Sư Thanh Y mới có thể nhìn thấy.

Lúc nàng nâng mắt nhìn lên, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên vài phần gợn sóng, dường như say nhẹ sau khi uống rượu, dường như chỉ cần nhìn một cái, sẽ bị nàng nhìn đến tan chảy.

Nhưng hiển nhiên đây chỉ là nàng bộc lộ trong lúc vô tình, bình thường nàng chỉ đứng một chỗ, đều là dáng vẻ đẹp tựa như tranh. Những người nhìn nàng, luôn dễ dàng bị nàng câu mất thần hồn.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn chốc lát, ánh mắt vốn dĩ ngưng trệ bắt đầu chuyển động.

Sau đó thân thể chậm rãi ép xuống người nàng.

Lạc Thần Sư Thanh Y khuôn mặt của Sư Thanh Y càng ngày càng gần, hai tay đỡ lấy thắt lưng cũng có thể tinh tường cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy, hơn nữa run rẩy càng lúc càng mãnh liệt.

Loại run rẩy này hiển nhiên là do Sư Thanh Y đang áp chế loại nhiệt độ mãnh liệt không thể nói nào đó.

Càng khát vọng, càng không thể để loại khát vọng đó chiếm cứ, không thể để nó trói buộc, không thể tùy ý loại khát vọng không cách nào khống chết này hủy hoại bản thân, hủy hoại nữ nhân đang nằm dưới thân nàng, cho nên phải hung hăng kiềm chế loại xúc động nguy hiểm này, cho dù thống khổ hơn nữa, cũng phải khống chế.

Sư Thanh Y cuối cùng đột nhiên dừng lại.

Nàng cúi đầu thật thấp, mái tóc che mất khuôn mặt, có thể nghe được âm thanh rất nhỏ phát ra từ kẽ răng, dường như đang cố sức nghiến chặt răng.

"Thanh Y." Lạc Thần trầm thấp gọi nàng.

Nàng hiện tại ăn mặc đơn bạc, cách quần áo, Lạc Thần có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng từ da thịt nàng.

Sư Thanh Y không lên tiếng, ngực phập phồng, trầm thấp thở dốc. Sau đó nàng thẳng lưng, một bên đầu gối quỳ áp xuống sàn, đầu gối bên kia lại dần dần chống lên, chậm rãi đứng lên khỏi người từ trên người Lạc Thần.



Đại khái là sợ lúc đứng dậy cần dùng sức, sẽ áp đau Lạc Thần, nàng lúc này thoạt nhìn cả người tràn ngập hàn khí nhưng thật ra cũng thong thả mà cẩn thận, toàn bộ quá trình đều tự dùng sức trên chân mình, nâng người đứng lên.

Lạc Thần thuận thế thoát thân, trước tiên chính là đỡ lấy nàng, Sư Thanh Y bị nàng chạm vào, gương mặt lập tức nghiêng sang một bên, tránh có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với Lạc Thần. Lạc Thần không có chút do dự, lập tức ôm ấy nàng, vững vàng giúp nàng giữ được thăng bằng.

Hai người lúc này mới có thể đứng vững.

Sư Thanh Y giãy khỏi tay Lạc Thần, nhấc chân đi xa vài bước, đứng bất động, cũng không nói lời nào.

Trước đó ngã xuống sàn quá bất ngờ, khó tránh khỏi quần áo đầu tóc có chút hỗn loạn, mà Sư Thanh Y trong cuộc sống luôn chú ý cẩn thận từng chi tiết, Lạc Thần hiểu rõ nàng, liền vươn tay ra, đại khái là muốn giúp Sư Thanh Y chỉnh lý đầu tóc và quần áo.

Bất quá thấy Sư Thanh Y vẫn nghiêng đầu đi, tay nàng liền dừng một chút, dường như đang trưng cầu ý kiến của Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: "Chị giúp em chỉnh lại quần áo, được chứ?"

Sư Thanh Y cũng không giống như trước đây, mỗi lần Lạc Thần hỏi cái gì nàng cũng sẽ nói 'được', lúc này nàng vẫn không nói lời nào, bất quá chốc lát sau, bước chân lại một lần nữa đi về phía Lạc Thần vài bước.

Vị trí này vừa vặn thuận tiện để Lạc Thần giúp nàng chỉnh lý quần áo.

Khóe môi Lạc Thần kéo ra một chút tiếu ý, giống như trước kia, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng.

Động tác này tràn đầy sủng nịch, giống như đang vuốt ve một con thỏ, Sư Thanh Y bị động tác sủng nịch này của nàng vuốt đến có một chút kinh ngạc, lập tức di chuyên sang bên cạnh, trừng mắt nhìn Lạc Thần.

Dáng vẻ rất hung tợn, dường như muốn nói không cho phép vuốt nữa.

"....Chỉnh lý." Trong miệng Sư Thanh Y trầm thấp phun ra hai chữ, nhắc nhở Lạc Thần.

"Là chị không đúng." Lạc Thần ánh mắt trong trẻo, hình như có phần áy náy mà nhìn nàng, ngoài miệng nói: "Vốn nói là chỉnh lý, nhưng lại không nhịn được mà vuốt tóc rồi, em buồn bực buồn bực."

Ba chữ không nhịn được này, nói một cách đặc biệt rõ ràng, đặc biệt thong thả.

Sư Thanh Y: "..."

Lạc Thần bước đến vuốt tóc nàng, còn giúp nàng vén tóc ra phía sau. Sư Thanh Y tuy rằng không nhìn Lạc Thần, nhưng lần này cũng không có chống cự, mà cứ đứng tùy ý động tác của nàng. Chờ Lạc Thần giúp nàng chỉnh lý xong quần áo, liếc mắt nhìn đến hai tay nàng bị xiềng xích gắt gao trói ở phía sau, ánh mắt lúc này mới trầm xuống, yên lặng một lúc, tay của Lạc Thần chạm vào xiềng xích.

Sư Thanh Y nhạy cảm nhận ra động tác của nàng, lập tức thối lui.

Lạc Thần sợ nàng bị trói như vậy sẽ rất khó chịu, vừa rồi vốn là muốn giúp nàng tháo ra, nhưng hiện tại nhìn thấy Sư Thanh Y cảnh giác lui lại, Lạc Thần nhất thời cũng hiểu ý của nàng, ánh mắt trở nên ảm đạm một chút.

Bây giờ còn không phải lúc.

Nếu như tháo ra quá sớm, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, sợ rằng ngay cả bản thân Sư Thanh Y cũng không thể xác định.

Lạc Thần dời một cái ghế, đặt sau lưng Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn thoáng qua chiếc ghế.

Lạc Thần nói: "Em đợi ở đây, đừng đi ra ngoài, tất cả bên ngoài chị sẽ xử lý."

Sư Thanh Y hiện tại tâm tình rõ ràng rất không ổn định, chỉ tiếp xúc với nàng thì không sao, miễn cưỡng coi như có thể áp chế được, nhưng nếu như đi ra ngoài, bên ngoài là tình huống gì vẫn còn chưa xác định, lại đông người, khó tránh sẽ biến cố. Hiện tại là thời khắc rất then chốt, phàm là nhân tố có một chút ảnh hưởng đến Sư Thanh Y, Lạc Thần đều sẽ cẩn thận lựa chọn cách lẩn tránh.



Sư Thanh Y dĩ nhiên hiểu nàng, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm chiếc ghế một lúc, sau đó ngồi xuống.

Hơn nữa hai chân thẳng tắp mà khép lại, ngồi một cách đoan đoan chính chính, không chừng đặt một chén nước lên đầu cũng sẽ không bị đổ.

Nhu thuận một cách khó hiểu.

Vẻ mặt lại vẫn là... Mất hứng.

Nụ cười trên môi Lạc Thần lại càng sâu hơn, ôn nhu nói: "Chờ chị trở lại."

Sư Thanh Y nhìn theo Lạc Thần mở cửa, ra ngoài, cửa được nhẹ nhàng đóng lại.

Nàng ngồi trên ghế một lúc, cúi đầu, tựa hồ suy nghĩ gì đó, rồi lại đứng lên, đi đến trước cửa, dán cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài Trường Sinh các nàng vẫn không đi, đều đang chờ ngoài cửa, nhìn thấy Lạc Thần mở cửa đi ra, đều vây quanh nàng. Trên mặt các nàng hoặc áy náy, hoặc hiếu kỳ, hoặc ý vị thâm trường, cứ như vậy mà vây xem, thật ra xét đến cùng chỉ có một mục đích, đều muốn biết trước đó bên trong cánh cửa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới có cảnh tượng một lời khó nói hết đến nỗi không tiện giải thích như đã thấy.

Ánh mắt Lạc Thần quét qua các nàng, đạm nhạt nói: "Không phải nói cái gì cũng không nhìn thấy sao?"

Mọi người: "..."

Vẫn là Trường Sinh nghe lời nhất, mềm nhẹ dùng giọng nói trầm thấp nói: "A Cẩn nàng không sao chứ?"

Vừa rồi lúc mở cửa nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y, Trường Sinh dĩ nhiên cũng biết tình huống có bao nhiêu nghiêm trọng, nên lúc hỏi đều là cẩn cẩn dực dực.

Lạc Thần ôn ngôn trả lời nàng: "Không đáng ngại, không cần quá mức lo lắng."

Trường Sinh gật đầu, nàng từ trước đến nay luôn tin tưởng Lạc Thần, nếu Lạc Thần đã nói như vậy, có lẽ Sư Thanh Y hiện tại cũng không có gì đáng ngại.

Vì vậy lại hỏi một câu nữa: "Vậy A Cẩn sao lại không ra ngoài?"

Lạc Thần mặt không biểu tình: "Nàng xấu hổ, xấu hổ ra ngoài."

Sư Thanh Y ở trong phòng dán lên cửa nghe được: "..."

Ở chung lâu như vậy, mọi người dĩ nhiên cũng đều quen thuộc tính cách của Sư Thanh Y, trước đó lúc mở cửa, cảnh tượng hương diễm hỗn loạn đó bị người nhiều chứng kiến, chỉ việc này cũng đủ khiến Sư Thanh Y tìm một cái khe để chui vào, hiện tại nàng không đi ra, nghe ra trái lại rất có khả năng.

Thiên Thiên cười nói: "Cậu nói cho nàng biết, không cần xấu hổ, tớ cam đoan tất cả mọi người không thấy gì cả, cũng tuyệt đối không nhớ gì cả."

Ngư Thiển cũng cực kỳ nghiêm túc đảm bảo: "Tôi xin thề, sau này nhất định sẽ không nói, nếu như vi phạm lời thề, liền phạt tôi ba ngày không được sử dụng thần khí."

Đối với Ngư Thiển mà nói, điện thoại di động thần khí này hôm nay đã là thứ mỗi ngày tốn hao không ít thời gian của nàng, nếu như muốn nàng ba ngày không chạm đến điện thoại, thật sự đã là thề độc, đủ thấy quyết tâm của nàng.

Sư Thanh Y đứng phía sau cánh cửa: "..."

... Cũng không biết nên cảm động, hay là nên mất hứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play