"Đừng nói nhảm với tớ, khi dễ tớ chưa thấy qua chim trĩ sao, còn cái gì mà một cánh?" Vũ Lâm Hanh lúc này hiển nhiên không tin, đắp mặt nạ đen chỉ chỉ túi cỏ: "Mở ra xem, nhìn thấy mới là thật, tớ ngược lại muốn xem là một cánh hay hai cánh."
Vũ Lâm Hanh lòng hiếu kỳ nặng, cũng không phải dễ dàng bỏ qua, nàng nói muốn xem, thì chính là dù chết cũng muốn nhìn. Hai người biết tính cách của nàng, vốn dĩ cũng không dự định thật sự giấu diếm nàng vì dù sao thì việc này sớm muộn gì cũng phải thương lượng với mọi người, Sư Thanh Y cầm lồng chim đi ra ngoài: "Nơi này quá tối, chúng ta đến phòng khách đi."
Phòng khách tầng một ánh đèn sáng tỏ, Sư Thanh Y mở lồng sắt, Lạc Thần ném túi cỏ vào trong, bên trong túi cỏ giãy dụa vài cái.
Vũ Lâm Hanh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thấy tất cả, cũng xem như biết rồi, nói lầm bầm: "Còn nói chim trĩ, còn cánh chim trĩ, nếu thực sự là chim trĩ có thể dùng cỏ dày như vậy để bọc sao, không sợ ngộp chết sao? Hai người các cậu là kẻ xấu, dám lấy chiến hữu cách mạng ra trêu đùa, không màng kỷ luật tổ chức, phải ghi lỗi nặng mà xử phạt!"
"Tư lệnh giáo huấn rất phải, ngày mai bọn tớ mỗi người viết một tờ kiểm điểm, hoàn toàn tỉnh ngộ, xin xử lý khoan hồng, nghìn vạn lần đừng ghi lỗi nặng." Sư Thanh Y khóa ổ khóa lại.
Vũ Lâm Hanh dùng tay chỉnh mặt nạ: "Vậy phải xem biểu hiện của hai vị tiểu đồng chí gặp các cậu rồi. Mau mở ra xem trong này rốt cuộc là thứ gì?"
Vào lồng sắt bị khóa, bàn tay kia hẳn là không dễ dàng nhảy ra ngoài, Sư Thanh Y rốt cục yên tâm một chút. Lạc Thần dùng dao găm xuyên qua khe lồng, mở miệng túi cỏ, đẩy cỏ dại ra.
Túi cỏ được mở ra, động tĩnh bên trong lại trở nên rõ ràng, bàn tay da khô lộ ra một phần, nữu khúc cầu kết, giống như một tấm da người bị phết hồ. Trước đó ở đồng cỏ hôn ám hỗn loạn, không nhìn cẩn thận, hiện tại chỉ thấy móng tay vừa dài vừa sắc nhọn, sắc bén như lưỡi dao, nếu như ai không cẩn thận bị cào một cái, một nửa khả năng là cả thịt đều bị nó xé rách.
Vũ Lâm Hanh vừa nhìn thấy bàn tay khô giãy dụa, da đầu tê dại, vô thức lui lại một bước, mặt nạ thật vất vả mới kéo phẳng lại nhăn nhúm: "Chị họ cậu, cậu lập tức gói lại đi."
Lạc Thần khôi phục túi cỏ về nguyên dạng, gọi Cửu Vĩ đến, Cửu Vĩ ngậm lồng sắt đi vào một góc phòng, móng vuốt ôm chặt lồng sắt không tha, ôm nó quỳ rạp trên mặt đất.
Ba người ngồi xuống sô pha bên kia, Vũ Lâm Hanh nghe các nàng nói xong, đã biết tất cả chuyện xảy ra trên đồng cỏ, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi: "Thôn này cũng quá tà môn rồi."
"Ngày mai tớ muốn xuống địa động kia xem xét." Sư Thanh Y lại bình tĩnh nói: "Hơn nữa không chỉ riêng địa động kia, còn có một số thôn làng thuộc lưu vực Hắc Hà, tớ đều muốn đi xem."
Đánh giá đã đến giờ, Vũ Lâm Hanh tháo mặt nạ xuống: "Sư Sư nếu như cậu muốn đi dò xét tình hình, tớ không phản đối, dĩ nhiên chúng tớ sẽ đi cùng cậu, tuy nói tà môn nhưng tớ quả thật cũng rất hiếu kỳ dưới đáy động rốt cuộc có cái gì, sao còn có người đặc biệt trốn ở dưới đó khâu nối thi thể, sở thích này của hắn thật đặc biệt."
Sư Thanh Y lắc đầu: "Tớ không phải bởi vì hiếu kỳ. Nếu như chỉ là bởi vì hiếu kỳ, chỉ sợ tớ cũng sẽ không đi, nếu như sự tình không liên quan gì đến chúng ta, mặc dù là hiếu kỳ, cũng không cần phải nhảy xuống vũng bùn này, chuyện này cũng không phải đi chợ bán thức ăn mua thịt cá, quá nguy hiểm."
"Vậy ý của cậu là nói chuyện này liên quan đến chúng ta?"
"Nói chính xác ra, là có quan hệ gián tiếp với chỗ lần này chúng ta cần đi." Sư Thanh Y dường như đang hồi tưởng gì đó, sắc mặt có chút trầm trọng, trầm mặc chốc lát mới nói: "Chỗ đó vô cùng bí ẩn, người bình thường không cách nào tiến vào, độc lập với ngoại giới. Nhưng một số địa vực xung quanh nó, dĩ nhiên cũng có dân chúng sinh hoạt, xung quanh nơi đó đã từng trải qua rất nhiều biến cố, phạm vi rất rộng. Mảnh đất bị sa mạc hóa ở phía Bắc thôn này chính là một trong những nơi xảy ra biến cố, nơi đó hiện tại hoang tàn vắng vẻ, hẳn là lúc trước rất nhiều người đều đã dọn đến lưu vực sông này, dần dần hình thành thôn trấn. Người là sống, thôn trấn lại không phát triển, cho dù đã trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, thế hệ này sang thế hệ khác, hoặc nhiều hoặc ít sẽ lưu lại một ít vết tích của năm đó. Phụ cận thôn này không phải nói là có thứ gì đó thường du đãng sao? Tớ nghĩ là lúc trước những người đó di chuyển đến, có vài thứ cũng theo đến, nếu như chúng ta có thể biết rõ ràng tình huống dị thường trong thôn, có thể sẽ có thêm hiểu biết về một số việc phát sinh trước đó."
Vũ Lâm Hanh lúc này mới hiểu được ý đồ của Sư Thanh Y: "Đã như vậy thì càng phải đi xem, dù sao thì tớ không có ý kiến gì, ngày mai chúng ta có thể xuống động."
Đại đa số thời gian Lạc Thần đều im lặng, chỉ là có lúc sẽ chăm chú nhìn sắc mặt của Sư Thanh Y, tựa hồ đang quan sát gì đó, lúc này nàng nói: "Việc này ngày mai hãy thương lượng. Muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
Vũ Lâm Hanh vươn vai đứng lên: "Nói cũng phải, làm đẹp xong, tớ phải đi ngủ tiếp một giấc."
Nói xong Vũ Lâm Hanh phất tay lên lầu, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cũng trở về phòng.
Trở về phòng Sư Thanh Y ngồi trên bàn tiêu độc cho dao găm, dao găm tuy rằng sắc bén nhưng không tính là hàng tốt gì, chỉ bởi vì nói tinh xảo nên mới thỉnh thoảng tùy thân mang theo, hơn nữa tay của cổ thi quá cứng chắc, lúc đó đâm liên tục vài cái ngược lại không cảm thấy hiện tại nhìn lại, mũi dao đã có phần uốn cong. May mà lần này ra ngoài không mang theo dao quân dụng, Sư Thanh Y trước nay dùng dao quân dụng rất thuận lợi, thời gian lâu dài, nàng đương nhiên là yêu quý dao quân dụng của mình.
Lạc Thần thay Sư Thanh Y cầm quần áo sạch đến, nhẹ giọng nói: "Đi tắm trước đi, nơi này để chị đến thu dọn."
Sư Thanh Y nóng đến cả người dính đầy mồ hôi, đã là miễn cưỡng chống đỡ, gật đầu đi đến phòng tắm.
Lạc Thần ở lại giúp nàng phân loại thu thập, Sư Thanh Y có hai ba lô lớn, một chứa quần áo cùng đồ dùng hằng ngày, một chứa vũ khí, công cụ các loại trang bị quan trọng, lúc Lạc Thần thu dọn phát hiện ba lô vũ khí đặc biệt nặng, tuy rằng đều là vũ khí trang bị nhưng cũng không đến mức nặng như vậy, nàng lật xem một chút, phát hiện dưới cùng ngoại trừ dây thừng dùng lên xuống địa động, cư nhiên còn mang theo xiềng xích.
Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống, kéo lấy xiềng xích, xiềng xích nặng nền cứng chắc, hai sợi xoắn thành một, càng tăng thêm cường độ, mặt trên còn có rất nhiều mắc khóa có thể xích tay chân lại. Nếu như bị loại xiềng xích này trói, cho dù là động vật hung bạo cũng rất khó thoát được.
Bất quá từ khoảng cách giữa các mắc khóa cho thấy, dường như không phải dùng xích động vật, mà là con người. Chỉ là người bình thường dùng dây thừng trói cũng đã khó lòng cử động, phải sử dụng loại xiềng xích này để trói buộc, trừ phi người đó khí lực vô cùng đáng sợ, khó bị khống chế.
Lạc Thần chăm chú nhìn xiềng xích một lúc, thần sắc ảm đạm, nàng xếp xong balo, yên lặng ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua hồi lâu Sư Thanh Y mới ra khỏi phòng tắm, trên mặt hiện lên đỏ ửng, giống như phát sốt, phối hợp với đôi mắt thủy quang liễm diễm, tóc dài xỏa tung, mang đến cảm giác khó hình dung bằng lời.
Trong thanh lệ xen lẫn xinh đẹp, lại có một chút nguy hiểm ẩn giấu.
"Đã chờ lâu rồi phải không?" Sư Thanh Y đứng trước mặt Lạc Thần, mỉm cười quơ tay trước mắt nàng: "Có phải chị buồn ngủ rồi hay không?"
Lạc Thần nhìn nàng: "Từ trước đến nay em tắm rất lâu."
Sư Thanh Y hừ nói: "Dù sao thì chỉ cần không đến một giờ mười sáu phút thì không tính là lâu."
"Em muốn tắm một giờ mười sáu phút sao?"
Sư Thanh Y nhớ đến chuyện trước đây, hiểu rõ hàm ý của Lạc Thần, giọng nói thấp đi rất nhiều, rũ mi nghiêm túc nói: ".... Dĩ nhiên muốn. Nhưng... Hôm nay không được."
"Chỉ là hỏi em việc tắm rửa. Em muốn tắm bao lâu thì tắm bấy lâu, có cái gì mà được hoặc không được?"
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần lại hỏi nàng: "Tắm rửa xong thoải mái hơn chút nào không?"
"Trước đó em ra rất nhiều mồ hôi, hiện tại tốt hơn rồi." Sư Thanh Y ngồi xuống: "Chị cũng đi tắm đi."
"Ừ."
Lạc Thần đứng dậy đến phòng tắm, Sư Thanh Y ngồi một lúc, cảm giác nhiệt độ lại dần tăng lên, tránh cũng không thể tránh, nàng cố gắng lên tinh thần, cầm điện thoại lướt web.
Sau đó Lạc Thần cũng tắm xong, Sư Thanh Y lúc này mới buông điện thoại di động, Lạc Thần ngồi bên mép giường rồi bảo nàng ngồi xuống.
Sư Thanh Y đi qua, Lạc Thần lại bảo Sư Thanh Y ngồi trên đùi nàng, Sư Thanh Y có chút câu nệ mà ngồi xuống, Lạc Thần ôm lấy thắt lưng nàng, khuôn mặt vùi trong lòng nàng.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, tay phải vuốt nhẹ trên lưng nàng.
Lạc Thần vùi vào lòng nàng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu, nói: "Ngày mai không xuống động nữa."
"Tại sao?" Sư Thanh Y có chút kỳ quái. Trước đó nói xuống động Lạc Thần cũng không có ý kiến gì, nàng không nghĩ tới Lạc Thần sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý.
"Muốn nghỉ ngơi một ngày."
Sư Thanh Y cười nói: "Có phải quá mệt mỏi hay không? Việc này thật ra không vội, chúng ta muốn nghỉ thì nghỉ."
Lạc Thần cũng không trực tiếp trả lời, nhìn Sư Thanh Y không chuyển mắt: "Mặt đỏ như vậy."
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần nói: "Hôm nay chị vẫn chưa nói gì với em, sao mặt em lại đỏ lâu như vậy?"
"Ai nói chỉ khi chị nói gì làm gì đó với em thì em mới có thể đỏ mặt?" Sư Thanh Y bị nàng hỏi đột ngột, thoáng chốc kinh sợ: "Em... lúc nóng em cũng sẽ đỏ mặt."
Nàng lập tức lập tức cường điệu: "Chỉ cần là người khi cảm thấy nóng, đều sẽ đỏ mặt, người thấy nóng, máu tuần hoàn sẽ nhanh hơn, nhất là sau khi tắm xong."
"Tối nay chị cũng thấy nóng." Lạc Thần nói: "Thanh Y, em xem mặt chị, đỏ không?"
"Nhìn cái gì chứ." Sư Thanh Y cảm thấy nàng lại đang chọc ghẹo mình, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, chỉ cảm thấy da thịt trắng nõn, mềm nhẵn lạnh lẽo: "Lạnh như vậy, còn nói nóng, nói bậy."
Lạc Thần tùy ý nàng nhéo, sau đó buông thắt lưng nàng ra: "Em ngủ trước đi, chị đi ra ngoài một chút, sẽ nhanh chóng trở lại."
Sư Thanh Y chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Bây giờ còn chưa đến mùa hè, thật ra thời tiết ấm áp thư thích, chăn cũng là chăn mỏng. Nhưng cho dù là chăn mỏng, Sư Thanh Y cũng cảm thấy ngột ngạc, đem chăn đẩy sang một bên, nằm thẳng trên giường, chỉ chốc lát sau nơi cổ đã phủ đầy mồ hôi.
Nàng nằm thực sự khó chịu, lại không ngủ được, đang lúc trằn trọc, cảm giác có người dùng khăn mặt thấm nước lau trán mình, Sư Thanh Y mở mắt thấy Lạc Thần đã trở về, còn mang theo một chậu nước, và một cây quạt trở về.
Lạc Thần lau trán và cổ của Sư Thanh Y, khăn mặt lành lạnh, Sư Thanh Y thoải mái đến híp mắt lại, Lạc Thần nói: "Chị cảm thấy nóng, nên mang một chậu nước lạnh về, ngược lại cho em dùng trước rồi."
Sư Thanh Y chỉ cười: "Phải, phải, là em cảm thấy nóng."
Lạc Thần thu dọn một chút, cũng lên giường, dựa vào đầu giường, Sư Thanh Y cũng tự nhiên dựa vào đầu giường.
Lạc Thần mở chiếc quạt, quạt, đạm nhạt nói: "Cảm thấy cảm thấy nóng, quạt mát rồi mới ngủ."
Nói là nói như vậy, nhưng nàng lại quạt hết sang người Sư Thanh Y, lực đạo cũng khống chế rất tốt.
Quạt tay cần sức người không giống các loại quạt điện, gió hoàn toàn bàn tay khống chế, một khi lực đạo thoả đáng, gió tạo ra sẽ vô cùng thoải mái, như gió mát thổi vào mặt, thích ý di người. Chỉ là hiện tại rất ít người dùng loại quạt này, bởi quạt vài cái thì sẽ mỏi tay, người bình thường nào có nhàn tình cùng kiên trì như vậy.
Gió mát phất qua da thịt chậm rãi, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy cả người thư giãn. Lạc Thần ngồi, Sư Thanh Y dịch chuyển, nằm trên đùi Lạc Thần: "Chị tìm được cái quạt này từ nơi nào?"
"Trong ngăn tủ ở phòng chứa đồ, dường như chưa dùng qua, chị đã lau sạch rồi."
"Em nhớ nơi đó còn có quạt điện." Sư Thanh Y cười: "Không phải chị cảm thấy nóng sao, sao lại không dùng? Hơn nữa, mỗi phòng đều có máy điều hòa, chị có thể mở."
"Hiện nay nhiệt độ không khí cũng không cao, loại thời tiết này dùng quạt điện dễ cảm lạnh, điều hòa cũng vậy. Chị không muốn cảm lạnh."
Sư Thanh Y nhìn nàng nghiêm trang ra vẻ, nghẹn cười trêu đùa nàng: "Đúng vậy, nhiệt độ không khí không cao, vậy tại sao chị lại cảm thấy nóng?"
"Đúng vậy. Nhiệt độ không cao, sao em còn nóng đến đỏ mặt?"
Sư Thanh Y: "..."
Sợ Lạc Thần mỏi tay, Sư Thanh Y nâng tay muốn lấy cây quạt: "Để em quạt."
Nàng vẫn ở tư thế nằm sấp, tay nâng lên, Ánh mắt Lạc Thần buông xuống quan sát nàng, khép quạt lại, khẽ nhấc lên cao, Sư Thanh Y bắt hụt.
Sư Thanh Y chỉ đành thu tay lại: "Đùa mèo sao?"
"Chị không mệt. Quạt đến khi chị không nóng mới thôi." Lạc Thần mở cây quạt tiếp tục quạt cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y không lay chuyển được nàng, đành phải thôi.
Hai người câu được câu không trò chuyện, Sư Thanh Y nghĩ đến một ít tin tức thấy trên mạng, nói: "Em tra xét một chút, phát hiện thôn này có thôn chí* (ghi lại lịch sử hình thành, quá trình phát triển của thôn), không riêng gì thôn này, những thôn trấn gần Hắc Hà, có vài thôn đều có thôn chí ghi lại, có thể lúc trước có người từng thăm viếng những thôn trấn này, nên ghi lại."
Thôn chí và huyện chí các loại, ghi lại quá trình phát triển của thôn trấn, còn có một ít cố sự. Hiện tại rất nhiều học giả đặc biệt nhiệt tình đối với thôn chí, để thu thập thôn chí, rất nhiều trong số đó vào Nam ra Bắc, đến thăm rất nhiều thôn trấn, đến mỗi một chỗ, chỉ cần người dân cho phép bọn họ sẽ ghi chép lại thôn chí, ấn khu phân loại, sáng lập một trang web đăng tải những thôn chí này, cũng hấp dẫn rất nhiều người thích tìm hiểu phong tục tập quán các địa phương.
"Em xem qua thôn chí của các thôn trấn phụ cận, tuy rằng thôn chí mỗi thôn trấn có bất đồng, nhưng em phát hiện bên trong có một điểm tương đồng, đó là không hẹn mà cùng nhắn đến 'Vô Thường Lang Quân'." Sư Thanh Y nói tiếp.
Lạc Thần trầm ngâm, nói: "Bên trong nói như thế nào?"
Sư Thanh Y nằm trên đùi nàng, kể lại cho nàng nghe.
"Vô Thường Lang Quân này thật lâu đã xuất hiện từ rất lâu trước đây, hoạt động trong rất nhiều thôn làng ở lưu vực Hắc Hà. Thôn dân cũng không biết hắn từ đâu đến, khuôn mặt của hắn bị che khuất, người bình thường đều chưa thấy khuôn mặt của hắn. Hắn lại rất kỳ quái, sau khi hắn đến, trong thôn bắt đầu không ngừng có người mất tích, nhưng đồng thời lại có rất nhiều nữ nhân trong thôn bị hắn hấp dẫn, giống như trúng tà, muốn gả cho hắn. Vô Thường Lang Quân cũng không cự tuyệt, đến một người, hắn cưới thêm một người làm thiếp thất, nhưng lại không đón những nữ nhân đó đi, vẫn để các nàng ở lại nhà mình. Mỗi đêm, hắn đều sẽ lựa chọn một trong số đó, đi bồi thiếp thất của hắn, người nhà những nữ nhân này mỗi ngày chờ đợi lo lắng, ai cũng không biết lúc nào đến phiên nhà mình. Ban đêm lúc Vô Thường Lang Quân đến, sẽ ở bên ngoài gõ cửa sổ phòng các nữ nhân, khi đó vẫn là cổ đại, cửa sổ trong thôn đều làm bằng giấy dầu, một tầng mông lung, bóng của hắn in trên cửa sổ, cũng là mơ mơ hồ hồ. Vô Thường Lang Quân đến qua đêm, người trong thôn cho rằng các nữ nhân gả làm thiếp thất của Vô Thường Lang Quân sẽ biết tướng mạo của hắn nên đi hỏi các nàng, các nàng miêu tả tướng mạo của Vô Thường Lang Quân.
Có người nói, Vô Thường Lang Quân như thế này, có người nói, Vô Thường Lang Quân như thế kia, nói chung tướng mạo bất đồng, niên kỷ cũng khác biệt. Dần dần, người trong thôn phát hiện, tướng mạo các nữ nhân miêu tả qua, nếu như là nữ nhân trong thôn này thì nàng nhìn thấy chính là tướng mạo của một người nào đó ở một thôn khác, nói chung nhìn thấy đều là người thôn khác, hơn nữa những người đó đều đã mất tích.
Người trong thôn đều nói những nữ nhân này bị Vô Thường Lang Quân mê hoặc tâm trí, bị điên rồi. Có một buổi tối, Vô Thường Lang Quân đến một hộ nhân gia, gõ cửa sổ, bóng tay in trên cửa sổ giống như một bàn tay khô trơ xương, nữ nhi của hộ nhân gia đó khôi phục thần trí, nhìn thấy gì đó, trong lúc kinh hãi giằng co cùng Vô Thường Lang Quân, kết quả đẩy rơi đầu hắn, cái đầu lăn vào góc tường. Có thể là thôn dân truyền miệng, có người nói thật ra bọn họ nói cũng không phải Vô Thường Lang Quân gì, mà là Vô Đầu Lang Quân, chỉ là lâu ngày dài tháng nói sai thành quen, nên vẫn xưng hắn là Vô Thường Lang Quân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT