Cửu Vĩ nghe âm thanh, nhanh chóng xuất hiện.

Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ, Nguyệt Đồng thật ra đều đang ở gần đây.

Dáng vẻ của chúng quá chói mắt, đều âm thầm đi theo đoàn xe, Nguyệt Đồng mệt mỏi Sư Thanh Y vốn tưởng rằng nó sẽ hóa thành hình dạng mèo trắng để đi cùng đoàn xe, nhưng không ngờ Nguyệt Đồng và Ngạo Nguyệt ở chung trong nhà xưởng lâu ngày, mỗi ngày đánh nhau, cắn xe tối trời tối đất, bản tính hoang dã nên trên đường đều theo Ngạo Nguyệt Cửu Vĩ lăn lộn nơi hoang dã.

Cửu Vĩ từ trong bụi cỏ nhảy ra, thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, vui vẻ vẩy đuôi, cọ vào chân hai người.

Ngoại trừ tiếng huýt sáo dùng chung, Sư Thanh Y huấn luyện chúng bằng ba loại âm thanh khác nhau, lần này dùng loại âm thanh chuyên dụng cho Cửu Vĩ, cho nên là Cửu Vĩ đến đây.

Âm thanh này Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng cũng có thể nghe được, nhưng biết Sư Thanh Y không phải triệu hoán chúng nên chúng sẽ chờ tại chỗ, trừ phi Sư Thanh Y gặp phải tình thế nguy cấp, chỉ khi dùng tiếng huýt sáo chung chúng mới đồng thời xuất hiện. Cửu Vĩ hình thể tương đối nhỏ, tốc độ mau lẹ, dùng sự cân bằng giữa lợi trảo và đuôi thậm chí có thể di chuyển trên vách đó, thích hợp thích hợp điều tra, cho nên số lần Sư Thanh Y gọi Cửu Vĩ là nhiều nhất.

Chỉ là mỗi lần Sư Thanh Y triệu hoán Cửu Vĩ xong, hôm sau đi cho Ngạo Nguyệt ăn thì sẽ phát hiện Ngạo Nguyệt hờ hững đối với nàng, hiển nhiên là đang sinh hờn dỗi. Sư Thanh Y dở khóc dở cười, chỉ có thể dỗ dành nó.

Sư Thanh Y sờ đầu Cửu Vĩ, lại chỉ vào trong bụi cỏ bị người khác vẹt ra không lâu, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Cửu Vĩ nhanh chóng chiu vào bụi cỏ. Cái đuôi loè loẹt của nó, càng trở nên chói mắt trong bóng đêm, nhưng nơi này cỏ dại quá cao, dường như thoáng chốc nuốt chửng cả người nó.

Buổi tối hôm nay chủ yếu là tìm hiểu tình huống trong thôn, Sư Thanh Y cũng chỉ mang theo một con dao găm, có thể nhét trong túi quần. Dao quân dụng và các loại súng để lại trong nhà, dù sao nếu như bị các thôn dân phát hiện nàng dẫn vũ khí lớn buổi tối đi khắp thôn, sợ rằng rất khó giải thích.

Nàng đem áo khoác Lạc Thần phủ thêm cho nàng trả lại cho Lạc Thần, lấy dao găm ra, nói: "Chúng ta cũng vào đi thôi."

Lạc Thần mặc áo khoác vào, hai người một trước một sau đi theo Cửu Vĩ vào trong bụi cỏ.

Bụi cỏ rậm rạp, tồn tại rất nhiều thứ không xác định, không xác định hoặc nhiều hoặc ít luôn mang đến sợ hãi cùng bất an.

Ai cũng không biết trong bụi cỏ rậm rạp này có cái gì, nếu như bên trong có độc xà ẩn nấp, bị cắn một cái cũng đủ chết. May mà Sư Thanh Y phóng xuất Cửu Vĩ tra xét ở phía trước, một khi có bất cứ dị động gì, Cửu Vĩ trời sinh tính nhạy bén, gặp phải rắn hoặc thứ gì đó nhất định sẽ nhận biết đầu tiên, hoặc phát động công kích, hoặc cảnh báo các nàng, như vậy cũng có thể ổn thỏa một ít.

Phương hướng này trước đó không có người đi qua, bên dưới cũng không bởi vì bị giẫm lên mà hình thành tầng tầng cỏ dại chồng chất, chỉ có bản thân cỏ dại tự mình hư thối qua thời gian, sau khi khô héo hỗn hợp cùng bùn đất, có thể vì trước đây là đồng ruộng, thổ nhưỡng thiên về ẩm ướt, nên cỏ khô chồng chất năm này qua năm khác, hợp với bùn đất hình thành một tầng đất mùn xốp ẩm ướt.

Lối đi rất nhiều người đi qua cỏ dại chồng chất rất dày, trong đó có cỏ xanh bị người giẫm lên mà đổ ngã, có một số gần như chính là gốc cỏ, rất khó lưu lại dấu chân. Nhưng lại không giống lối rẽ bên cạnh, nó không có người đi qua, lại lẫn với bùn đất, dấu chân có thể lưu lại tương đối rõ ràng.

Phía trước chỉ có một loạt dấu giày, dấu giày cũng không bị thứ gì bao trùm, đường nét cũng rất rõ ràng, từ đó có thể thấy được thời gian người này đến cũng không lâu. Mặt khác chính là dấu móng vuốt của Cửu Vĩ, Cửu Vĩ hành động linh hoạt, dấu móng vuốt của nó vô cùng cạn, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.

Sư Thanh Y ngồi xổm xuống, đại khái ước lượng kích cỡ dấu giày. Từ mối tương quan giữa kích thước chân vào chiều cao, còn có cỡ giày, thời gian, có thể cơ bản phỏng đoán được người đó vóc dáng rất cao, có thể là nữ nhân. Hơn nữa hẳn là cũng không cố ý mang khác size giày nhằm che mắt người khác, dấu giày này là thật, có thể nhìn ra lúc người đó ghé qua đồng cỏ này mục đích vô cùng minh xác.

Nàng nhìn Lạc Thần, Lạc Thần gật đầu, hai người đều không nói lời nào, thỉnh thoảng dùng tay ra hiệu.

Càng đi sâu, các nàng lại càng yên tĩnh bước chân cũng rất nhẹ. Xem xét thời gian, người đó có thể vẫn ở lại sâu trong bụi cỏ, nếu như phát ra âm thanh khiến đối phương nghe thấy, có thể sẽ gặp phiền phức.



Nơi này quá tối bầu trời lại không trăng không sao, nên không thể nào không dùng vật chiếu sáng. Để tránh ánh đèn pin chiếu quá xa, dẫn đến người khác chú ý, Lạc Thần dùng tay bưng kín một mặt đèn pin, ánh sáng trở nên mông lung rất nhiều, cơ bản chỉ chiếu sáng một vùng xung quanh các nàng.

Gió dường như thổi từ bốn phương tám hướng, cỏ dại bị gió thổi lay động, xung quanh đều là gợn sóng, dường như chúng lấy ánh sáng mông lung làm trung tâm, tầng tầng lớp lớp mà cuốn đến, rõ ràng đứng trên đất bằng lại có một loại cảm giác áp lực như bị bao phủ trong nước.

Sư Thanh Y đẩy tầng cỏ dại trước mặt ra, tạo ra âm thanh xào xạc, thấy phía trước vẫn hay là cây cỏ bất tận, vừa đi vừa vẹt ra, trước mắt vĩnh viễn là cỏ dại, loại lặp lại đơn điệu không nhìn thấy điểm cuối này đang chậm rãi ăn mòn sự kiên trì của con người, đồng thời cũng từng chút kích phát sự khẩn trương gần như muốn thoát ra từ từng lỗ chân lông.

Ngọn cỏ thỉnh thoảng quẹt vào cổ Sư Thanh Y lúc nàng cúi đầu, rất nhột, hoặc như là mũi dao chạm vào cổ, Sư Thanh Y cảm thấy khó chịu, nên đẩy đám cỏ ra, nâng tay vén tóc ra sau cổ.

Lạc Thần ở phía sau tay nàng cổ tay nàng ra hiệu, Sư Thanh Y nâng ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy ánh đèn pin chiếu ra hình ảnh cỏ dại càng lúc càng thưa thớt, dường như phía trước chính là đầu cùng của đồng cỏ.

Lúc vừa tiến vào Sư Thanh Y cảm giác đồng cỏ này vô cùng rộng lớn, không lý nào đi đến cùng nhanh như vậy, nàng suy nghĩ một chút, thoáng khom lưng đẩy bụi cỏ trước mặt ra.

Trước mắt xuất hiện một khoảng đất trống ước chừng tám mét vuông, chỉ có diện tích này là trống không dường như đồng cỏ bị đào đi một khối. Cửu Vĩ ngồi trên khoảng đất chờ các nàng, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi vào khoảng đất, nhìn quanh bốn phía, phát hiện cỏ dại trên khoảng đất này không giống như bị người khác nhổ lên, cũng không giống như bị thiêu hủy mà nó vốn dĩ không hề có cỏ mọc.

Mặt đất phiếm hắc sắc, trống trơn, chỉ có những hòn đá lỏm chỏm vùi dưới mặt đất.

Xung quanh cỏ dại dường như sợ hãi khoảng đất này, chính là không dám mọc lên trên đó.

Khoảng đất trống này thổ nhưỡng khô cứng bất thường, giày giẫm lên cũng nhìn không ra dấu vết, dấu giày trước đó dĩ nhiên cắt đứt.

Sư Thanh Y kiểm tra xung quanh, ở một nơi trong bụi cỏ lại phát hiện vết tích có người đi trên cỏ, có thể người đó rời đi từ hướng này. Nàng nhỏm người nhìn theo phương hướng cỏ dại bị vẹt ra, phát hiện lần này cư nhiên có hai loại dấu giày.

Một loại là của người trước đó, một loại khác lại rất cổ quái.

Dấu giày bên phải mới xuất hiện nhìn rất thô, hẳn là thuộc về nam giới, bên trái lại ngắn nhỏ khéo léo hơn, là thuộc về nữ giới. Chân trái là nữ nhân, chân phải là nam nhân, một trái một phải đi về phía trước, hơn nữa dấu chân trái thoạt nhìn giống như nữ nhân lại càng cổ quái, dường như phần gót chân đã bị cắt đứt.

Sư Thanh Y nhìn thấy sống lưng tê dại, lui người lại, thấp giọng nói cùng Lạc Thần, Lạc Thần cũng nhìn xuống, biểu tình có chút ngưng trọng, bất quá lại không nói gì.

Cửu Vĩ chạy đến một vị trí rồi lại quay về, chín cái đuôi giống như đóa hoa không ngừng xoay tròn.

"Có thể hắn đã xuống đất." Lạc Thần đến gần Cửu Vĩ, nói.

Sư Thanh Y cũng đến, Cửu Vĩ dùng móng vuốt đào đất dưới chân, đất vốn dĩ đã có dấu hiệu bị đào xới, đào thêm một lúc, Sư Thanh Y thấy nó thật ra là đang đứng trên một tảng đá gồ ghề. Xem ra người đào đất rất cẩn thận, sau khi đào xong, lúc đi ra lại rất cẩn thận đắp lại nguyên dạng, hơn nữa màu sắc của tảng đá quá mức tương tự màu đất, nên càng khó nhận ra.

Lạc Thần dời tảng đá đi, bên dưới lộ ra một địa đạo, địa đạo vô cùng chật hẹp giống như ruột dê nối thẳng xuống, bất quá vẫn có thể dung nạp một người. Sư Thanh Y rọi đèn pin xuống, phát hiện đèn pin căn bản không soi đến đáy, ánh sáng bị hắc ám hoàn toàn nuốt chửng.

"Có người từng xuống phía dưới, rồi lại đi ra." Sư Thanh Y chỉ vết tích trên cỏ: "Có thể hắn từ đáy động mang theo một.... Người đi ra, rồi cùng nhau rời khỏi từ hướng kia."

Chỉ là chân trái là nữ nhân chân phải là nam nhân, gót chân trái còn bị cắt đứt, sẽ là... Người sao?

Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, bảo Sư Thanh Y đưa dao cho nàng, sau đó Lạc Thần dùng dao cắt một ít cỏ dại, chất trước cửa địa đạo, cùng Sư Thanh Y thắt cỏ dại thành một sợi dây thừng, cuối cùng cột một hòn đá vào một đầu dây, chậm rãi thả xuống địa đạo.



Dây cỏ không ngừng thả xuống, sợ trường độ còn chưa đủ Sư Thanh Y vẫn không ngừng thắt dài sợi dây. Nhất thời cũng không kịp quay về nhà lấy dây thừng, chỉ có thể ứng phó tạm thời, cũng may chỉ dùng để đánh giá chiều sâu địa đạo, yêu cầu cũng không cao, nên loại dây thừng kết từ cây cỏ còn có thể miễn cưỡng đối phó.

Qua hồi lâu tôi Lạc Thần kéo dây, xem ra là hòn đá rốt cuộc tới đáy, Sư Thanh Y không khỏi nói: "Sao lại sâu như vậy? Dưới đất dưỡng khí nhất định không đủ, chúng ta không đeo mặt nạ phòng độc, tạm thời không nên xuống phía dưới, quá nguy hiểm."

"Được."

Lạc Thần thu hồi dây cỏ, kéo tay Sư Thanh Y, nhìn lòng bàn tay của nàng phát đỏ, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

"Không có việc gì." Sư Thanh Y mỉm cười.

Sau đó nụ cười của nàng nhất thời đọng lại.

Có người đứng trong bụi cỏ trước mặt các nàng, đang nhìn các nàng.

Lạc Thần nhận thấy sự khác thường của Sư Thanh Y, ánh mắt chậm rãi nhìn đến.

Thân ảnh của người đó trong bụi cỏ có vẻ rất mơ hồ, Cửu Vĩ lập tức nhảy lên, chồm về phía người đó. Người đó xoay người bỏ chạy, chạy vào sâu trong bụi cỏ, Sư Thanh Y và Lạc Thần lập tức đứng lên, Sư Thanh Y ra dấu với nàng, hai người chuẩn bị vây bắt người đó.

Sư Thanh Y sử dụng bộ pháp kỳ dị du hành trên đồng cỏ, thân ảnh động động, cây cỏ xung quanh đều bởi vì hành động của các nàng mà lay động.

Mắt thấy khoảng cách với người đó được kéo gần, Sư Thanh Y tim đập như trống đánh, tay trái cầm dao gâm, chỉ thấy trên đầu người kia đội mũ lông, loại thời tiết này sao lại có người đội mũ lông, hơn nữa theo khoảng cách đến gần, mũ lông thoạt nhìn rất cũ nát, thậm chí có thể thấy một phần tóc của người đó giống như mọc ra từ chiếc mũ, rợn người khó tả.

Chỉ nghe cây cỏ xào xạc, trong bụi cỏ lại phát ra một âm thanh, một hòn đá mang theo kình khí ném mạnh đến, vừa vặn đánh vào đùi người đội mũ.

Người đó không phát ra âm thanh, thân thể bị hòn đá đánh lui lại, bước chân loạng choạng.

Lạc Thần từ trong bụi cỏ đi ra, trước đó nàng đứng dậy đuổi theo thuận lợi nhặt được hai hòn đá, bây giờ còn còn lại một hòn đá.

Người đó dừng lại ở một nơi cách Lạc Thần không xa.

Sư Thanh Y cũng đến gần, vây người đó ở giữa.

Cỏ dại không qua cổ, chỉ có thể nhìn thấy đầu của người đó, phần dưới đều bị cỏ dại che khuất, mũ của người đó đặc biệt nổi bật, giống như phiêu phù ở trên cây cỏ.

Người đó xoay người, đối mặt Sư Thanh Y, bất động.

Sư Thanh Y thấy rõ dáng vẻ đại khái của người đó, hô hấp không khỏi ngưng trọng.

Sau đó nàng thấy đầu trên cổ người đó lay động vài cái, rồi đột nhiên rơi xuống, rắc một tiếng, lăn sâu vào cỏ dại um tùm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play