Trời sập tối, từng nhà trong thôn dần sáng đèn, mọi người đều về nhà ăn uống nghỉ ngơi, trên đường không còn lại bao nhiêu người, thỉnh thoảng có vài người vội vã cưỡi lừa ngang qua, nhìn thấy đèn xe chiếu đến, liền đứng ở ven đường nhìn hướng xe chạy.

Nhóm người chậm rãi lái xe, vừa lái vừa tìm kiếm, rốt cục thấy vài chiếc xe việt dã dừng ở một bãi đất trống của một gia đình thôn dân, tất cả đều mọi người đã không ở trên xe, cái rương cũng không thấy nữa.

Bãi đất trống này có vẻ không phải chuyên dùng để đỗ xe, hẳn là dùng để phơi thóc trong mùa gặt, có khách đến còn có thể đỗ xe. Bên cạnh dựng thẳng vài cây cột điện, còn có một cây đèn đường có phần cũ kỹ, ánh đèn thỉnh thoảng chập chờn, tựa như đang vật lộn, gần đất xa trời.

Trước cửa nhà có một tấm biển hiệu neon cũ kỹ, trên đó viết 'quán cơm Thập Lý', thảo nào nơi đỡ xe lớn như vậy, có thể đậu không ít xe.

"Nơi này còn có một quán ăn." Vũ Lâm Hanh rất vui vẻ: "Đúng lúc đói bụng, người lại đang ở bên trong, nếu không thì chúng ta ăn tối ở đây đi?"

Dù sao cũng là thôn nhỏ, có quán ăn cũng không thể so với những quán ăn thành thị, có thể nhìn ra nơi đây là nhà ở của thôn dân được tân trang, cạnh cửa là bàn thu ngân quét nước sơn màu đỏ, bên trong là cầu thang lên lầu, lầu một đều là bàn tròn cỡ lớn, có lẽ thường dùng tiếp đãi một số nông gia hoặc khách vãng lai, hoặc nhận tổ chức tiệc hội trong thôn.

Mới vừa bước vào đã thấy những bàn ăn bên trong ngồi rất nhiều người, đều là những người trong đoàn xe việt dã phía trước, bọn họ phát hiện nhóm người Sư Thanh Y đến, thần sắc bỗng dưng trở nên phức tạp.

Nữ nhân trước đó vẫn dùng mũ che mặt cũng ở đây, mũ đã lấy xuống, rốt cục có thể thấy rõ khuôn mặt của nàng. Nhìn qua hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt đẹp một cách tiêu chuẩn, tóc dài, chỉ là sắc mặt đặc biệt tái nhợt, biểu tình cũng là vô cùng cứng nhắc, ánh mắt nàng nhìn lướt qua những người trên bàn, ánh mắt dường như không có nhiệt độ, tử khí âm trầm.

Trước đây, trong sách Sư Thanh Y đã thấy không ít hình ảnh trang điểm cho người chết sau đó để người chết dùng tư thế sinh tiền họ thích nhất, hoặc tạo dáng chụp ảnh, hoặc đọc sách, hoặc đứng, hoặc ngồi ăn, những tấm ảnh này thoạt nhìn giống như người sống, nhưng nhìn kỹ sẽ cảm thấy thần sắc của những người đó toàn bộ đều đờ đẫn âm trầm như tro lạnh, khiến người xem lạnh cả lưng.

Nữ nhân này, có lẽ cũng cho người khác loại cảm giác này.

Nam nhân được gọi là Đầu Nhi có lẽ cũng xem như là cầm đầu nhóm người này, nhưng nhìn biểu hiện của hắn, dường như có một số việc cũng phải để nữ nhân này ra quyết định.

Ông chủ quán ăn không ngờ thời điểm này lại đông khách đến thế, vui vẻ điên rồi, nhiệt tình chào đón, vừa rót trà vừa đưa thực đơn.

Nhóm người Sư Thanh Y tìm một chiếc bàn, ngồi xuống.

Sắc mặt Đầu Nhi càng thêm cổ quái, nhìn bên này một chút rồi nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, lặng lẽ nói gì đó.

Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói: "Sách, lần này nhất định biết chúng ta đang theo dõi bọn họ rồi."

Sư Thanh Y vội vàng rót nước nóng rửa chén đũa, nói: "Hiện tại biết thì đã muộn."

Lạc Thần yên lặng đánh giá người bên kia, sau đó nhận lấy chén đũa Sư Thanh Y đưa cho nàng, nói: "Có hai người không có mặt.

Sư Thanh Y nhìn lại, phát hiện người tóc xám trắng và đầu đinh không có mặt.

Thiên Thiên cầm thực đơn cho Trường Sinh: "Trường Sinh, gọi món chị thích ăn đi."

Trường Sinh có chút ngượng ngùng, lịch sự nói: "Mọi người chọn trước đi."

Thiên Thiên đỡ cằm nhìn nàng, cười quyến rũ: "Chị là tâm can bảo bối của Lạc Thần và Sư Sư, dĩ nhiên cũng là tâm can bảo bối của bọn tôi, tâm can bảo bối dĩ nhiên phải chọn món trước."

Trường Sinh càng thêm ngượng ngùng, rồi lại chăm chú hồi đáp: "Tôi biết tôi là tâm can bảo bối của A Cẩn và A Lạc, nhưng không ngờ Thiên cô nương cũng tốt với tôi như vậy, tôi vạn phần cảm kích ý tốt của Thiên cô nương."

Sư Thanh Y: "...."

Cái này nên ngượng ngùng, hay là không nên ngượng ngùng đây?

Mọi người gọi món xong, qua một lúc thức ăn cũng lần lượt dọn lên, hương sắc không tệ, vị cũng ngon ngoài dự liệu.

Sư Thanh Y vừa ăn vừa thỉnh thoảng quan sát tình hình bên kia, phát hiện tóc xám trắng và đầu đinh thật lâu cũng chưa trở về, lâu như vậy còn chưa vào ăn cơm, những người khác cũng không có ý chờ hai người họ, rốt cuộc bọn họ đi làm gì?

Nữ nhân sắc mặt tái nhợt gắp một đũa thức ăn, rất thong thả, có thể là đã nhận ra ánh mắt của Sư Thanh Y, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn thong thả nhai nuốt.

Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt, dường như không có việc ấy mà cúi đầu, rót cho bản thân một ly nước.

Ánh mắt của nữ nhân kia trống rỗng nhìn nàng một lúc sau đó mới dời đi, gắp thức ăn.

Vài phút sau.

"Tớ ra ngoài một chút, mọi người tiếp tục ăn đi, không cần chờ tớ." Sư Thanh Y đứng dậy căn dặn một câu.

Lạc Thần gật đầu, vẫn nhìn nàng theo hướng cầu thang nàng đi.

Cầu thang lầu một còn có một cánh cửa dẫn thông đến cửa sau, quán ăn này phía trước dùng để buôn bán, đi qua cánh cửa sẽ phát hiện phía sau có một sân rộng, tương liên với nhà kho và phòng bếp.

Bên phải sân có một miệng giếng, Sư Thanh Y đến gần, giữa sân giăng mấy sợi dây điện, từ tiền sảnh dẫn thẳng ra ngoài phòng bếp trên dây điện treo mấy bóng đèn dây tóc rất cũ kỹ, ánh sáng mờ nhạt, chỉ thấy tóc xám trắng và đầu đinh ngồi bên cạnh giếng hút thuốc

Sư Thanh Y lập tức ẩn nấp, nhẹ bước đến phía sau một cái kệ đặt tạp vật và thực phẩm khô. Vị trí này rất tối, khó bị phát hiện, nàng phóng thích ngũ cảm, ngưng thần yên lặng nghe.



"Đói quá." tóc xám trắng và đầu đinh trò chuyện câu được câu không: "Thật muốn ăn cơm. Nếu không phải hôm nay tôi lấy thêm vài túi đồ ăn vặt thì hiện tại đã chết đói rồi."

"Chờ trở ra ngoài rồi, chúng ta có thể đi ăn, Đầu Nhi nói sẽ chừa thức ăn cho chúng ta." Đầu đinh quá đói, cũng có chút vô tình: "Cậu nói nghe hay thật, không nên chạy đến nhà bếp nhìn người ta nấu ăn, nấu ăn có cái gì hay ho, làm như tám đời chưa thấy nhà bếp nấu ăn, liên lụy chúng ta còn phải ở đây canh chừng. Nếu như nàng đã đi ăn rồi, chúng ta không thể vừa ăn vừa trông chừng sao."

Tóc xám trắng hỏi: "Đầu Nhi bảo chúng ta trông chừng tiểu tiên nữ, đừng để mất, không phải đợi để cướp chiếc rương cổ vật của tiểu tiên nữ? Thật ra tôi cảm thấy vẫn là trộm thì tốt hơn, văn minh lịch sự hơn đi cướp một chút, sẽ không tổn thương tình cảm với tiểu tiên nữ."

Đầu đinh trừng hắn một cái: "Cậu có bệnh sao, hai cái có khác nhau sao?"

Tóc xám trắng ủ rũ xoa nhẹ mái tóc hỗn độn: "Cậu nói tiểu tiên nữ nhuộm màu bạch kim nhìn rất xinh đẹp, tại sao tôi nhuộm thì lại khó coi như vậy đây?"

Đầu đinh nói: "Có lẽ đây là sự khác biệt giữa người đẹp và người xấu đi."

Hắn lại bổ sung: "Hơn nữa tôi thấy đó không phải là nhuộm, mà là trời sinh, ai có thể nhuộm được màu bạch kim tinh thuần như vậy chứ."

Tóc xám trắng tiếp tục thở dài: "Cho nên mới nói là tiểu tiên nữ, tóc cũng không giống người thường. Hơn nữa hôm nay trên đường thấy hai nữ nhân, mượn cờ lê còn tặng chúng ta đồ ăn vặt, lớn lên cũng là tiên nữ, cậu nói hôm nay là phong thuỷ gì mà nơi thâm sơn cùng cốc này còn có thể đột nhiên nhìn thấy nhiều tiểu tiên nữ như thế. Trên xe các nàng còn có người chưa xuống, có phải cũng là tiểu tiên nữ hay không?"

Đầu đinh hút một hơi thuốc, tiện tay ném tàn thuốc: "Tiểu tiên nữ của cậu hơi nhiều rồi đó."

Tóc xám trắng đứng lên đá hắn một cước: "Ai, sao cậu lại vứt tàn thuốc lung tung vậy, quá không văn minh lịch sự rồi, đi, đi, ném vào thùng rác bên kia đi."

Đầu đinh mắng: "Cậu con mẹ nó cả ngày văn minh lịch sự, cút sang một bên, cũng không nhìn xem cậu làm nghề gì?"

Sư Thanh Y yên lặng nghe đồng thời nhìn về phía phòng bếp, cửa phòng bếp vẫn mở, nhưng không nhìn thấy tình huống cụ thể bên trong.

Lại qua vài phút Sư Thanh Y từ hôn ám bước ra, ánh đèn chiếu lên chân lên tóc nàng, còn có tiếu ý như có như không bên môi nàng.

Tóc xám trắng quay đầu nhìn thấy sợ đến thiếu chút nữa rơi xuống giếng, tốt xấu gì cũng ổn định được thân thể mới vội vã dùng khửu tay khuých đầu đinh, thấp giọng nói: "Này, đừng nói nữa, tiểu tiên nữ tìm tôi mượn cờ lê sao lại đến đây, tôi cảm thấy nàng đặc biệt yêu nghiệt, chú ý một chút đừng để nàng câu hồn."

Sư Thanh Y trấn định tự nhiên bước đến cạnh giếng nước, nhìn hai người bọn họ, cười nói. "Xin chào, hai người không ăn cơm sao? Tôi nhìn thấy bạn của các người ngồi trong kia ăn sắp xong rồi."

Tóc xám trắng sáng mắt, nói. "Là cô, trùng hợp như vậy, lại gặp nhau rồi."

Sư Thanh Y mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp."

Tóc xám trắng duy trì cảnh giác cao độ lại nhịn không được đề ra nghi vấn: "Cô đến chỗ này làm gì?"

Sư Thanh Y đưa thùng nước lên: "Múc nước rửa tay."

"Không phải, tôi là hỏi cô đến bên này làm gì?"

"Chờ một người bạn." Sư Thanh Y vừa múc nước rửa tay vừa nói.

"Cô và người bạn đó hẹn gặp ở chỗ này?" Tóc xám trắng muốn duy trì cảnh giác nhưng vẫn hiếu kỳ giống như bị quỷ sờ đầu, nhịn không được mà hỏi Sư Thanh Y.

"Chưa hẹn." Sư Thanh Y, tiếu ý như xuân phong: "Bất quá tôi biết nàng ở đây, ngay trong phòng bếp."

Tóc xám trắng và đầu đinh đồng thời biến sắc.

"Thế nào." Sư Thanh Y vẫy bọt nước trên tay, thú vị nói: "Hai người các anh biết người bạn đó của tôi sao?"

Góc độ này cũng không sáng sủa, nên ngay cả tiếu ý trên mặt nàng cũng mờ ảo không rõ, hàng mi thật dài phủ xuống một cái bóng dường như cất giấu một giấc mộng đầu độc nhân tâm.

"Không biết, không biết." Tóc xám trắng liên tục lắc đầu.

Vì sao đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.

Quả nhiên là yêu tinh.

"Thật sự không biết?" Sư Thanh Y cười nói: "Nàng thật ra rất dễ nhớ, cõng một cái rương cổ, loại rương cổ này niên đại cửu viễn nên đặc biệt đáng giá, chính là loại mà chỉ cần người có chút am hiểu dù cho nhìn một cái thì đã hận không thể chiếm làm của riêng."

"Không nhận ra, không nhận ra!" Không biết vì sao tóc xám trắng và đầu đinh trong lòng run rẩy, sao lại có người cười đến xinh đẹp như thế, nhưng có đôi khi lại đáng sợ vô cùng, tóc xám trắng lập tức nói: "Bọn tôi không thích đồ cổ! Đồ cổ đồ cổ, bọn tôi không hiểu biết gì cả."

Sư Thanh Y vẫn thiện ý cười với bọn họ: "Vậy là tốt nhất."

Tóc xám trắng nói: "Tôi nghĩ thời gian cũng không sớm, nên đi ăn rồi."

Nói xong lập tức lôi kéo đầu đinh chạy mất, kết quả lúc sắp đến một bóng râm trước cửa, hai người sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giống như nhìn thấy đại bánh chưng vậy.



Dưới bóng râm đứng một cái bóng cao gầy cô tĩnh, hình như đã yên lặng đứng ở đó rất lâu.

Sư Thanh Y vốn dĩ nhìn thấy hai người đột nhiên hoảng hốt còn tưởng rằng bọn họ gặp được cái gì, sau đó nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, không khỏi bật cười.

Lạc Thần bước ra vài bước, trầm thấp lãnh đạm mở miệng: "Có chuyện gì sao?"

Tóc xám trắng và đầu tinh liên tục lắc đầu, nhìn Lạc Thần trước mặt trong lòng lại run rẩy, sao lại có người xinh đẹp nhưng có đôi khi lại làm người ta sợ hãi như vậy, nên lập tức nói: "Không có việc gì, không có việc gì!"

Nói xong lập tức chạy.

Sư Thanh Y tiến đến, thân thiết ôm cánh tay Lạc Thần, thấp giọng nói: "Có phải chị âm thầm ở đây lâu rồi không, tại sao em chưa từng phát hiện."

Sự lãnh đạm trong mắt Lạc Thần lúc này mới dần biến mất: "Chị lo lắng, nên đến xem."

"Sau khi xem qua." Lạc Thần lại nói: "Chị rất yên tâm."

Sư Thanh Y: "..."

Hai người đi vào phòng bếp, đi vào quan sát, bên trong mùi khói dầu rất nặng, ngọn lửa trên bếp cháy rất cao, mấy đầu bếp đang bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại. Cách đó không xa chỗ nhặt rau có một nữ nhân, ngân phát lưu quang, da thịt phiếm màu thủy nhuận khác người, nàng đang hứng thú nhìn những người khác nấu ăn.

Trên lưng nàng cõng một cái rương dài dáng vẻ cổ quái, thoạt nhìn tựa như một cái quan tài.

Nàng cũng không quấy rối những đầu bếp kia làm việc, mà chỉ đứng nhìn. Khách hàng bình thường không thể vào điếm lão bản, bất quá nơi này là thôn làng, không chú ý chuyện này, có thể là ông chủ cũng tương đối dễ tính, nên chiều theo yêu cầu của khách. Nếu nàng thích thì để nàng vào bếp.

"Ngư cô nương." Sư Thanh Y gọi nàng.

Ngư Thiển nghe thấy được, quay đầu thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần, đầu tiên là kinh ngạc sau đó lập tức chuyển thành ý cười, vội vã đi đến chỗ hai người.

Ngư Thiển còn đang vui mừng, đang muốn nói chuyện thì Sư Thanh Y liếc nhìn các đầu bếp, nói: "Chúng ta ra ngoài nói đi?"

Ngư Thiển ngầm hiểu, ba người trở lại cạnh giếng.

"Sư cô nương, Lạc cô nương tôi còn tưởng rằng phải một thời gian nữa, không ngờ lại gặp hai người ở trên đường." Ngư Thiển cười nói.

Sư Thanh Y thấy nàng, dĩ nhiên cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là suy nghĩ đến hàm ý trong lời nói của nàng, cảm thấy có chút kỳ quái: "Cô là nói cô vốn dĩ đã biết chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt? Có phải cô đặc biệt đến chờ bọn tôi hay không?"

"Phải." Ngư Thiển thấp giọng, gần như là lặng lẽ nói: "Tôi biết cô phải về nhà, vốn dĩ muốn chờ ở bên ngoài nhà cô, rồi sẽ có lúc gặp được, nhưng không ngờ lại gặp giữa đường."

Vừa nghe đến hai chữ về nhà, sắc mặt Sư Thanh Y liền thay đổi, hai từ đơn giản nhưng ý Ngư Thiển muốn nói là gì, nàng hoàn toàn hiểu rõ.

Ngư Thiển dĩ nhiên biết nhà nàng, nơi nàng không thể nói với người ngoài nằm ở nơi nào.

Thảo nào trước khi đi nàng từng nhờ Vũ Lâm Hanh truyền lời, còn có thể gặp lại các nàng.

Sư Thanh Y trầm mặc chốc lát.

Lúc đó nàng ấy đã sớm đoán được sớm muộn gì mình cũng sẽ quay về nơi đó sao?

"Sau này những lời như 'về nhà', nghìn vạn lần không nên nói ở bên ngoài." Sư Thanh Y nhẹ giọng cẩn thận nói.

"Dĩ nhiên, tôi đều biết." Lúc nói lời này giọng nói của Ngư Thiển cũng rất nhẹ, nàng cũng sợ bị người khác nghe được.

"Những người bên trong." Lạc Thần trầm thấp nói ra một câu.

Ngư Thiển biết ý của nàng, mỉm cười nói: "Bọn họ cũng không có can hệ gì với tôi. Tôi đón xe trên đường, muốn đến một thôn nhỏ có thể dừng chân ở Hắc Tuyền Trấn, lúc bọn họ ngang qua nhìn thấy tôi ngoắc xe, liền dừng lại, đem tôi đến chỗ này."

Sư Thanh Y nghĩ thì ra là lo sợ bóng sợ gió một hồi, cũng có chút muốn cười, nàng kể những chuyện trên đường với Ngư Thiển, sau khi nghe được Ngư Thiển nhìn qua có chút cảm động, lại có một chút áy náy: "Thì ra là vậy, đã khiến các người lo lắng rồi. Tôi nằm ở sau xe, đang ngủ, chưa từng nghĩ sẽ làm các người lo lắng, thật sự xin lỗi."

Bị cái rương lớn ngăn trở, thị giác hữu hạn, Ngư Thiển lại nằm ở băng ghế sau, thảo nào lúc lướt qua không nhìn thấy tình huống ở phía sau.

"Không có việc gì là tốt rồi." Tảng đá trong lòng Sư Thanh Y rốt cuộc buông xuống: "Bất quá tại sao cô lại đón xe trên đường? Trên đường hoang vắng như vậy thật lâu cũng không nhìn thấy một chiếc xe, sao cô lại trùng hợp gặp được? Cô đi xe đến sao, chiếc xe cô đi gặp trục trặc sao?"

Hơn nữa một mình nửa đường ngồi xe của một đám người xa lạ còn có thể ngủ, cũng không biết là vô tư hay là căn bản không sợ.

Ngư Thiển nói: "Tôi vốn dĩ thật sự muốn ngồi xe. Chủ xe nghe tôi nói muốn đi Hắc Tuyền Trấn thì liền có một chút do dự đi được nửa đường hắn cảm thấy sợ nên đổi ý, chết sống không muốn đi nữa, trả lại tiền cho tôi, nên tôi chỉ đành xuống xe."

"Sợ?" Ánh mắt Lạc Thần ngưng đọng.

"Đúng vậy. Hắn nói một số thôn làng ở Hắc Tuyền Trấn có gì đó phiêu đãng, hắn không dám đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play