Trước đây Sư Thanh Y vài lần tiếp xúc các loại đề tài như "trường sinh', 'dung nhan bất lão', khi đó nàng luôn tận lực tách ra, sau đó cho dù biết được Thiên Thiên là ngược của tộc Ô Y, được Ô Linh Tát A lựa chọn ban tặng bí pháp vô thượng, thọ mệnh có thể kéo dài nàng cũng tận lực khắc chế bản thân không cho bản thân suy nghĩ nhiều về phương diện này.

Thật ra khi đó, có chuyện quỷ dị đáng sợ gì nàng chưa thấy qua, gần như chuyện cổ quái gì đều có thể chấp nhận, duy nhất chỉ là không muốn chấp nhận chuyện đó mà thôi.

Nàng đã từng cảm thấy sợ hãi, không muốn đối mặt.

Mà hiện tại, nàng đã có thể bình thản mà nói lên đề tài này, đồng thời đề cập đến suy đoán có một người thọ mệnh rất dài, không nửa điểm do dự, ánh mắt trong suốt lại dĩ nhiên, tựa hồ đang trình bày một khả năng nàng cho rằng hợp lý.

Lạc Thần nhìn nàng, biểu tình trầm tĩnh trước sau như một, khóe môi lại khẽ câu ra một tia rung động, lướt qua rồi biến mất.

"Chị họ cậu, có phải cậu vừa nở nụ cười hay không?" Vũ Lâm Hanh đột nhiên nhìn thẳng Lạc Thần.

Lạc Thần mặt không biểu tình: "Chưa từng."

"Còn tưởng rằng cậu giấu chuyện gì vui đây." Vũ Lâm Hanh nói nhỏ, bất quá lực hấp dẫn của bản đồ quá lớn, nàng dời sự chú ý trở lại, nói: "Sư Sư, suy đoán của cậu cũng có khả năng, tớ cũng cảm thấy những ký hiệu này thủ pháp thoạt nhìn vô cùng tương tự, xem chữ viết cùng bút pháp tiêu sái, căn bản là cùng một phong cách, có lẽ nhiều năm như vậy đều là cùng một người xử lý bản đồ này."

Nàng hăng hái bừng bừng, cũng không cảm thấy đề tài này có cái gì kỳ quái, dù sao lúc ở Huyên Hoa Hiên Tứ Xuyên Lạc Thần đã từng ở lương đình nói chuyện với nàng, nên biết đều đã biết.

Rõ ràng là một vấn đề không thể tưởng tượng nổi.

Năm người ở đây lại thản nhiên tiếp nhận.

"Các người xem." Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ bản đồ, nói tiếp: "Mỗi một lần đánh dấu lên bản đồ người này phải đem bản đồ chia làm ba lớp, tiến hành hiển sắc, bằng không sẽ không tìm được vị trí chuẩn xác cần đánh dấu. Sau đó chờ đánh dấu hoàn thành, hắn lại phải một lần nữa ghép ba tấm bản đồ thành một. Sư Sư các người mất nhiều như vậy mới tách ra được, có thể tưởng tượng lúc đó người kia xử lý việc này có bao nhiêu phiền phức, nhưng hắn còn phải cách một thời gian xử lý một lần, hắn sẽ không ngại phiền?"

"Nếu như chuyện này có ý nghĩa vô cùng đối với người này mà nói, vậy thì có phiền hơn hắn cũng không ngại." Sư Thanh Y trầm ngâm chốc lát, nói: "Dĩ nhiên chuyện này sẽ có nhiều loại khả năng, mỗi một loại khả năng bất đồng, phương hướng dĩ nhiên cũng bất đồng, khả năng hiện tại chúng ta thảo luận chính là dựa trên tiền đề người này tồn tại. Triều đại biến thiên, rất nhiều chỗ sẽ phát sinh thay đổi, giống như trước đó chúng ta đi Hắc Trúc Câu, nhiều năm trôi qua, tuy rằng nội vây không có bất kỳ thay đổi gì nhưng ngoại vi đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất mà ngay cả lúc Lạc Thần trở lại cũng cần người hướng đạo dẫn một đoạn đường. Cho nên thời cổ đại có bản đồ lưu truyền tới nay nếu như bản đồ vẫn bất biến thì không có giá trị tham khảo gì nữa, bởi vì địa danh và người sống nơi đó sẽ thay đổi theo thời gian, rất nhiều tham chiếu mà bản đồ chỉ thị sẽ biến mất. Người kia nhất định là đã sớm dự đoán được hiện tượng này cho nên mới không ngại cực khổ cách một thời gian thời gian tu chỉnh bản đồ một lần, nhằm bảo đảm tính thực dụng của bản đồ, hắn hy vọng vô luận lúc nào lấy được tấm bản đồ đều có thể chỉ rõ địa điểm hắn muốn dẫn đạo. Tấm bản đồ thứ hai hắn muốn chỉ dẫn chính là Thần Chi Hải, chỉ có vị trí này đánh dấu rậm rạp nhất."

Trường Sinh vẫn bưng chén ăn cơm, đôi mắt trái lại không dời khỏi bản đồ, nàng chăm chú nghe Sư Thanh Y các nàng nói. Vũ Lâm Hanh thấy nàng ăn ngon miệng, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân trầm mê đối với bản đồ mà cơm cũng quên ăn, thấy Trường Sinh ăn nên đói bụng, lập tức quay về bên kia bưng chén lên ăn tiếp.

Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ cùng Trường Sinh ăn, các cậu cứ nói đi."

Sư Thanh Y: "...."

Thật ra Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bận rộn đến buổi trưa, mệt nhất đói nhất chính là hai người các nàng, bất quá bản đồ bên này đã bắt đầu được nghiên cứu Sư Thanh Y cũng không tiện dừng lại ăn cơm, dù sao bản đồ hiển sắc chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, qua rồi thì sẽ biến mất, nàng phải nắm bắt thời gian.

Vừa rồi nàng ở bên kia ăn vài miếng thì buông chén đũa nên rất đói, nhưng mặt ngoài vẫn không biểu hiện gì, nói: "Thật ra điểm này lại liên quan đến vấn đề lúc trước chúng ta thảo luận, vì sao một người muốn vẽ bản đồ, vì sao một người muốn chỉnh sửa bản đồ, và vì sao phải chép lại bản đồ, đều là cùng một đạo lý. Vũ Lâm Hanh, cậu đừng ngồi ăn đối diện tớ, ngồi sang một bên đi."

Nhìn người khác ở trước mặt mình ăn đến vui vẻ còn mình lại đói sắp hôn mê, chuyện đó không khác gì bị lăng trì.

Lạc Thần đứng lên, bất động thanh sắc mà bỏ đi.

Bên này Trường Sinh vừa nghe, yên lặng xoay người, đang cầm chén âm thầm tiếp tục ăn.

"Trường Sinh, em không phải nói chị." Sư Thanh Y lập tức nhẹ giọng gọi nàng: "Xoay lại, từ từ ăn."

Trường Sinh lại xoay người lại tiếp tục ăn.

Vũ Lâm Hanh từ trước đến nay là căn cứ nguyên tắc chọc tức chết người nào hay người đó, nên không những không ngồi sang một bên, mà miệng còn liên tục nhai nuốt, ăn đến ngọt ngào, đồng thời tăng Sư Thanh Y một cái liếc mắt: "Sư Sư đồng chí, chuyện này tớ cần phải nói cậu rồi. Trường Sinh cũng không phải trẻ con, lớn như vậy rồi cậu còn cưng chiều nàng, cậu là mẹ nàng sao?"

Sư Thanh Y: "...."

Bị Vũ Lâm Hanh nói như vậy, Sư Thanh Y cũng cảm thấy bản thân có đôi khi đối đãi Trường Sinh giống như một người mẹ, mặt nàng nhất thời kéo căng không được nữa, nhìn về phía bản đồ, nói tiếp: "Cái đó... Chúng ta nói tiếp đề tài vừa rồi. Sau khi loại trừ nguyên nhân giở trò che mắt, còn lại chính là hai nguyên nhân chúng ta đã nói trước đây. Thứ nhất, người này trí nhớ không tốt, sợ bản thân không nhớ rõ cho nên mỗi lần đều phải dựa theo bản đồ để đi tìm, căn cứ sự thay đổi tại thời điểm đó tiến hành đánh dấu chỉnh sửa, để ngừa sau này thời gian lâu dài hắn tìm không được địa điểm, hắn cần thường xuyên dựa vào bản đồ nhắc nhở bản thân. Nguyên nhân thứ hai, chính là tấm bản đồ này không phải chỉnh sửa cho chính hắn xem, mà là cho người khác xem. Hắn lo lắng sau này có người lấy được tấm bản đồ, sẽ xem không hiểu cho nên trong thọ mệnh lâu dài, đều đang chỉnh sửa vì người khác. Tuy rằng hắn biết bản thân có thể sống rất lâu nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó sẽ phát sinh bất trắc, cho nên lúc hắn còn sống, một mực vì thế mà nỗ lực."

"Mặc kệ loại nguyên nhân nào, người này thực sự quá chấp nhất rồi." Vũ Lâm Hanh sách một tiếng.

Ngón tay Sư Thanh Y di động, chuyển sang một đồ án vô cùng nhỏ: "Ở đây còn vẽ một ký hiệu hình xương rắn, tớ nghĩ chính là thi thể của rắn khổng lồ lúc trước chúng ta nhìn thấy ở Thần Chi Hải, chậm rãi biến thành bộ xương, sau đó dần dần liên tiếp cùng hai bên vách núi, hợp thành một thể. Năm đó người kia trở về thấy hiện tượng hiện tượng nên xem bộ xương rắn như vật tham chiếu rồi đánh dấu lên."

Nói đến đây, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chén cơm.

Sư Thanh Y sững sốt, trong nháy mắt còn tưởng rằng bản thân đói đến sản sinh ảo giác.

Lạc Thần đi trở về, xới một chén cơm đưa đến trước mặt nàng, trong chén là món Sư Thanh Y thích ăn.

Đem chén đũa đưa cho Sư Thanh Y, Lạc Thần nói: "Nếu như vậy, hắn nhất định cần định kỳ quan tâm sự thay đổi của nơi này để tiện chỉnh sửa. Từ khi hắn bắt đầu vẽ, kết hợp số lượng ký hiệu có thể ước tính chu kỳ là một trăm năm."

Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Chị cũng đi ăn cơm đi, bản đồ này trên cơ bản đã xem xong, không sao đâu."

"Chị không đói bụng." Lạc Thần ôn nhu trả lời nàng, lại bảo Thiên Thiên đi ăn trưa, Thiên Thiên mỉm cười nhìn các nàng rồi trở lại bàn ăn.

Bản đồ thứ hai vốn đánh dấu Thần Chi Hải sau khi hiển sắc thì lập tức được lấy ra, tấm bản đồ thứ ba cũng đã đặt trong máy được một thời gian, hẳn là sắp tiếp cận hiển sắc, là một giai đoạn không then chốt dám chậm trễ. Lạc Thần canh giữ bên cạnh máy chỉnh nhiệt, quan sát chi tiết thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Sư Thanh Y ngồi ăn bên cạnh nàng, gắp một miếng sườn lợn đưa đến trước mặt nàng, dùng giọng mềm nhẹ xen lẫn oán giận nói: "Em chạm đến đầu đũa."



"Chạm qua cũng không sao." Lạc Thần mỉm cười hé miệng, cắn sườn lợn.

Sư Thanh Y cúi đầu, mím môi cười, một lúc lại nói: "Thời gian đã qua rồi?"

Lạc Thần cũng phát hiện, nói: "Có thể lúc vẽ tấm thứ ba nồng độ mực nước không giống với tấm thứ hai, chờ một chút đi."

Kết quả lại đợi thật lâu, Sư Thanh Y cũng ăn cơm xong, nhưng hiển sắc lại không xảy ra như trong dự đoán.

"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh đến nhìn một chút, nóng lòng nói: "Vẫn là trắng trơn."

"Tớ cũng không biết, có thể tấm thứ ba khác với tấm thứ hai." Sư Thanh Y mở máy chỉnh nhiệt, lấy tấm bản đồ hiển sắc thất bại ra.

Thiên Thiên kiến nghị: "Tấm trên cùng đánh dấu Ngũ Khê Miêu Man, hẳn là còn có những ký hiệu ẩn, hay là chúng ta thử xem nó có hiển sắc không?"

Sư Thanh Y nghe theo lời nàng, phát hiện tấm thứ nhất cũng hiển sắc thành công, vị trí của Phượng Hoàng cổ trấn quả nhiên cũng bị đánh dấu chồng chéo rất nhiều ký hiệu. Trong thời gian lâu dài như vậy, người kia đã không ngừng tiến hành chỉnh sửa ở vị trí của Phượng Hoàng cổ trấn.

"Các người xem, ở đây có thêm hình vẽ một ngôi tháp chín tầng." Vũ Lâm Hanh kích động không ngớt: "Nhất định tòa Cửu U Lâu ở Thâm Vân Sơn Quý Thọ Thôn? Người này cũng đánh dấu Cổ Lâu lên rồi, nói rõ thời gian Chu Nguyên Chương tại vị người này vẫn còn sống! Thật không thể tin nổi, sống lâu như vậy, một một lão bánh chưng già đến không thể già hơn a!"

Sư Thanh Y, Lạc Thần, Thiên Thiên, Trường Sinh đồng thời nhìn về phía Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh: "...."

Không thể tin nổi, cảm thấy bốn ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn nàng.

Sư Thanh Y quay đầu nhìn tấm lụa thứ ba, nói: "Tấm thứ nhất và thứ hai điều hiển sắc thành công, chỉ có tấm thứ ba là thất bại. Có lẽ tấm thứ ba không phải dùng phương pháp nhiệt hiển."

Bất giác nàng có chút uể oải. Mặc dù phát hiện bản đồ ẩn dấu trong hộp long ngọc, xem như một đột phá lớn nhưng Phượng Hoàng cổ trấn và Cam Tư các nàng đều đi qua rồi, chỉ có tấm thứ ba chưa xem qua, cũng không biết nó chỉ thị nơi nào, nàng ôm chờ mong rất lớn, kết quả không ngờ lại là dùng giỏ trúc múc nước.

Vũ Lâm Hanh nói: "Nếu không thì chúng ta dùng dung dịch hiển sắc, trước hết lựa chọn sử dụng ở một diện tích rất nhỏ? Vạn nhất không được, cũng chỉ hỏng một chỗ rất nhỏ."

Sư Thanh Y lắc đầu: "Việc này quá mạo hiểm. Hơn nữa người này đã từng nhiều lần chia tách bản đồ, tiến hành tu chỉnh đánh dấu rồi hợp lại, thao tác nhiều lần như vậy hắn nhất định sẽ không dùng cách dung dịch hiển sắc, như vậy quá tổn hại đến chất lụa. Tuy rằng tơ lụa bền chắc hơn giấy không dễ dàng hư hao nhưng cũng không chịu nổi nhiều lần thấm dung dịch, cho nên nhất định là có biện pháp khác không gây tổn hại."

Lạc Thần nói: "Thử quang hiển xem." (quang hiển: dùng ánh sáng)

Mỗi loại ánh sáng có quang phổ và bước sóng khác nhau, tỷ như có thứ gì đó ẩn dấu dùng ánh sáng này không nhìn thấy thì phải dùng tia tử ngoại chiếu vào mới có thể giám định rõ ràng.

Đáng tiếc chính là, các nàng thử nghiệm bao gồm tia tử ngoại và nhiều loại ánh sáng khác vẫn không có thu hoạch.

"Không phải nói đáy hộp long ngọc có một miếng dạ quang thạch sao? Ánh sáng miếng dạ quang thạch đó có khả năng rất đặc biệt nói không chừng có thể dùng để hiển sắc?" Thiên Thiên nói.

Ánh mắt Sư Thanh Y sáng lên, cảm thấy biện pháp này đáng giá thử một lần, bất quá dạ quang thạch hấp thu ánh sáng cần thời gian nhất định, lại phải đợi thật lâu, nàng lập tức bảo Lạc Thần đi ăn trưa.

Lạc Thần ngồi trước bàn ăn, chỉ còn lại một mình nàng, cơm nước còn lại cũng đều lạnh nàng trái lại ăn rất chậm rãi. Sư Thanh Y nhìn thấy trong lòng khó chịu lập tức chạy đến quán trà của Thiên Thiên làm hai món mang về, may mà phòng bếp bên kia nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, cơm trong nồi vẫn còn nóng.

Chờ dạ quang thạch thành công phát quang lần nữa, bên ngoài trời đã tối.

Trong phòng xử lý rèm cửa sổ toàn bộ khép kín, đèn cũng đều đóng, Sư Thanh Y tối như mực, dạ quang thạch phát sinh ánh sáng nhu hòa Sư Thanh Y đem dạ quang thạch chiếu lên tấm bản đồ thứ ba, nhưng cái gì cũng không phát sinh.

Thiên Thiên mở đèn, Vũ Lâm Hanh sa sút tinh thần tựa trên sô pha: "Vậy xem như lãng phí công sức rồi."

Thiên Thiên cười nói: "Không uổng phí, chí ít đã biết rất nhiều tin tức từ hai tấm bản đồ kia, cũng xem như có thu hoạch."

Sư Thanh Y gật đầu nói: "Thu hoạch vẫn rất lớn. Về phần tấm bản đồ này, tớ còn muốn nghĩ biện pháp khác, nhất định sẽ được. Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, mệt mỏi lâu như vậy rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi. Được rồi -"

Nàng dừng một chút, nhìn lướt qua mọi người trong phòng. Bầu không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, mọi người xem sắc mặt của Sư Thanh Y đều đang đợi nàng lên tiếng.

"Có chuyện tớ đã sớm muốn tìm một cơ hội nói cùng mọi người, nhân dịp tất cả mọi người có mặt, tớ nói một chút." Chắc là trải qua vạn toàn trù bị, giọng nói của Sư Thanh Y rất bình tĩnh: "Qua một thời gian nữa, tớ phải rời khỏi Trường Sa, đến Trương Dịch. Có thể thật lâu cũng không thể trở về."

Hiện tại không biết có bao nhiêu thế lực đang ở trong bóng tối theo dõi các nàng, thời điểm căng thẳng này đi Trương Dịch nhất định không phải đi du lịch, Vũ Lâm Hanh há mồm hỏi: "Đi Trương Dịch làm gì?"

"Tìm một chỗ, một chỗ vạn phần quan trọng đối với tớ." Sư Thanh Y nói: "Nói ra có lẽ mọi người sẽ chê cười, đó chính là thật ra tớ cũng không biết chỗ đó cụ thể ở vị trí nào của Trương Dịch, so sánh bản đồ các thời đại, chỉ có thể suy đoán một khu vực đại khái, lần này đi cũng không biết có thể tìm được lối vào hay không. Lối vào kia quá khó tìm, không phải chỗ mà con người có thể đến."

Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói: "Không phải người có thể đi? Vậy là cái gì, thiên thượng tiên cảnh gì?"

Sư Thanh Y mỉm cười: "Tớ không thể tiết lộ gì về nơi đó, hơn nữa tớ cũng không thể mang người khác đi vào, đây là nguyên tắc, cũng là quy định. Bất quá tớ hy vọng Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên hai cậu có thể cùng đi, nếu như hai cậu muốn."

Nàng chỉ nói Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên có thể cùng đi, ngụ ý là Lạc Thần cùng Trường Sinh vốn dĩ chính là sẽ đi cùng nàng.

Trường Sinh nhìn Lạc Thần, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng khó tả.



Lạc Thần cũng không nói lời nào, mà chỉ mỉm cười yếu ớt.

Vũ Lâm Hanh không chút nghĩ ngợi đã nói: "Nói thần bí như vậy, tớ nhất định phải đến mở rộng tầm mắt."

Thiên Thiên cũng gật đầu.

"Vốn dĩ tớ dẫn hai người vào đã là phá vỡ nguyên tắc." Sư Thanh Y tiếp tục cười nói: "Nhưng hai người là bạn tốt của tớ, tớ tin tưởng hai người. Lúc này kẻ địch trong tối, tớ sợ tớ cùng Lạc Thần Trường Sinh đi rồi, sẽ có người xuống tay với các cậu, nếu như các cậu cùng tớ đến nơi đó, sẽ rất an toàn không ai có thể động đến các cậu. Chỉ là còn có một vấn đề, đến nơi đó rất an toàn nhưng trên đường tiến vào lại rất nguy hiểm, tớ muốn nghe ý kiến của các cậu."

Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn rất cảm động, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Đi, dĩ nhiên phải cùng đi, chúng ta có nguy hiểm gì chưa từng trải qua, sợ cái gì."

Thiên Thiên cũng nói: "Sư Sư, cảm ơn."

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Sư Thanh Y không tiết lộ gì khác, nàng cũng sẽ không hỏi dù sao thì nàng cũng yên tâm rồi nên chỉ nói: "Khi nào chúng ta khởi hành?"

"Mười ngày sau. Tớ cùng Lạc Thần đã chuẩn bị xong, các cậu cũng chuẩn bị đi, tớ liệt kê một danh sách, đến lúc đó các cậu xem mà chuẩn bị."

Các nàng tin tưởng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cũng tin tưởng các nàng, sau khi thương lượng quyết định xong thì có thể nhanh chóng hành động.

Trong hành lý có rất nhiều thứ tỷ như vũ khí không cách nào lọt qua kiểm an, nên nhóm người lựa chọn lái xe, dẫn theo Phong Sanh và Tô Diệc, chia làm hai chiếc xe, một đường chạy đến Trương Dịch.

Từ cổ chí kim là một nơi rất đẹp, thuộc về yếu địa hành lang Hà Tây, từ cổ chí kim chứng kiến sự phồn vinh cùng suy bại của nhiều triều đại, lịch sử lâu dài, cổ mộ di chỉ đa dạng. Trương Dịch coi như là khu vực có hệ sinh thái hoàn chỉnh hiếm thấy ở Trung Quốc, mà một chỗ như vậy lại thần kỳ hội tụ đủ sa mạc, thảo nguyên, sông, suối, rừng, biển, đầm nước thậm chí có Kỳ Liên Sơn suốt năm tuyết đọng, còn có thể thấy cảnh tuyết sơn nguy nga.

Không xem tuyến trên đỉnh Kỳ Liên, lãng phí đến Trương Dịch Giang Nam.

Phong cảnh bạn muốn ngắm, tất cả đều có ở nơi đây.

Nhóm người đi qua địa giới Đan Hà, rồi đi ô tô đến Cao Thai Huyền. Trên đường Đan Hà phồn hoa rực rỡ, xanh đỏ vàng tím tựa như có người đề bút, lại lả lướt uyển chuyển tạo thành một bức họa cuộn tròn, biến ảo trùng điệp sáng lạn như mây tía, Trường Sinh vốn bị say xe, cách cửa sổ nhìn Đan Hà cũng bị hấp dẫn, chăm chú nhìn luyến tiếc chớp mắt.

Sau khi Đến Cao Thai Huyền, bắt đầu vào nông thôn, trên đường vô cùng hoang vắng, hai bên gần như không nhìn thấy xe cộ, nhìn qua hoang tàn vắng vẻ.

Lái xe lâu như vậy, thật vất vả phía trước hiện ra mấy điểm đen càng lúc càng gần thì thấy hai bên đường đậu vài chiếc xe việt dã phỏng chừng là một chiếc trong số đó bị nổ lốp, hai nam nhân đang vội vàng thay lốp xe.

Cảm giác được xe của Sư Thanh Y các nàng chạy ngang, hai nam nhân đứng lên, nhìn sang bên này.

Sư Thanh Y cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy chiếc xe việt dã chớp mắt trở thành ảnh động thong thả lướt qua trong mắt nàng, nàng nhìn thấy cửa sổ của một chiếc xe việt dã được một cái rương kỳ quái chặn lại, không rõ tình huống trong xe nên không khỏi nhìn thêm vài lần.

Trường Sinh say xe nên vô cùng chóng mặt, nằm trên đùi Sư Thanh Y nghỉ ngơi, hữu khí vô lực nói: "A Cẩn, tôi muốn nôn."

"Tô Diệc, dừng lại một chút." Sư Thanh Y nói.

Tô Diệc dừng xe ở ven đường, Sư Thanh Y đỡ Trường Sinh xuống xe, Lạc Thần cầm một chai nước theo đến.

Phía trước Phong Sanh cũng dừng lại, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đến xem tình huống, nhìn thấy nhiều người vậy quanh, Trường Sinh cúi đầu, che lấy che để không dám để cho người khác thấy dáng vẻ chật vật của mình. Lạc Thần ra dấu cho Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh và Phong Sanh bỏ đi, trước khi đi còn cười híp mắt nói: "Trường Sinh, đừng sợ, bọn tôi ở bên kia chờ chị."

Thiên Thiên cầm thuốc say xe đến cho Trường Sinh uống, qua một lúc Trường Sinh rốt cục cảm thấy khá hơn, nên trở lại xe.

Vũ Lâm Hanh ở phía trước gõ kính thủy tinh: "Chúng ta nghỉ ngơi đi."

Sư Thanh Y nói: "Được, nhân tiện để Trường Sinh nghỉ ngơi."

Nàng không lên xe mà chỉ đi đến bên cạnh Lạc Thần, bám vào bên tai Lạc Thần kể lại chuyện vừa mới nhìn thấy.

Ánh mắt Lạc Thần khẽ chuyển, gật đầu.

Hai người quay ngược lại, mấy chiếc xe việt dã đậu ven đường trước đó đã cách rất gần, rồi nhanh chóng chạy đến, hai nam nhân thay lốp xe lúc nãy rất cảnh giác, nhận thấy có người đi đến, lập tức ngừng tay, nhìn Lạc Thần và Sư Thanh Y từ trên xuống dưới. Có lẽ là chỗ hoang vắng đột nhiên nhìn thấy hai nữ nhân dung mạo trác tuyệt, nên nhìn thêm vài lần, nhưng càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt trở nên trầm nặng.

Sư Thanh Y cảm giác ánh mắt của bọn họ vô cùng cảnh giác, căn bản không giống như du khách thông thường, nhất là ngón tay của một trong hai nam nhân có chút biến dạng, đây là vết tích do quanh năm không ngừng sử dụng súng.

"Hai vị, có chuyện gì sao?" Nam nhân có ngón tay biến dạng ồm ồm lên tiếng.

Sư Thanh Y mỉm cười: "Xe của chúng tôi gặp chút vấn đề, quên mang cờ lê, các người có thể mượn cờ lê dùng một chút không?"

Đang lúc nói chuyện, nàng lại nhìn chiếc xe việt dã cách đó không xa, sau xe đặt một cái rương dài, gần như ngăn trở toàn bộ hàng ghế sau.

Nam nhân kia không nói chuyện, nhíu mày, gõ cửa sổ xe một chiếc xe bên cạnh, cửa xe nhanh chóng mở ra, chỉ thấy ghế phó lái ngồi một người.

Người này trước đó tựa hồ đang ngủ, ngưỡng đầu tựa vào ghế ngồi, trên mặt che một chiếc mũ rộng vành, không nhìn thấy dung mạo chỉ có thể nhìn ra là một nữ nhân dáng người xinh đẹp.

Nam nhân kia đến gần nói mấy câu với nữ nhân, rồi lui lại.

Nữ nhân kia không lấy mũ xuống, mở miệng nói: "Cho mượn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play