Vừa nằm sấp gương mặt Sư Thanh Y liền chôn ở trước ngực Lạc Thần, nơi này quá mềm mại, hô hấp của Sư Thanh Y không khỏi cứng lại.
Tựa ở vị trí này, có thể tinh tường nghe được nhịp tim của Lạc Thần, một nhịp, lại một nhịp, nó đập rất hữu lực, tốc độ cũng có chút nhanh hơn.
Sư Thanh Y cười trộm bởi nhịp tim có phần hỗn loạn của Lạc Thần, mặc kệ Lạc Thần lúc này nét mặt có bao nhiêu chính kinh, bao nhiêu bình tĩnh, dù sao thì nhịp tim đã tiết lộ cảm giác của Lạc Thần lúc này. Sư Thanh Y trở nên vui vẻ, tùy ý cuộn người, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận, cả người lui vào lòng Lạc Thần, dán nàng chặt hơn nữa.
"Không đi lấy kéo nữa?" Lạc Thần điều chỉnh tư thế ôm nàng, cũng ôm nàng chặt hơn một chút, hình như có như có như không sủng nịch mà vuốt ve vai lưng của nàng.
Sư Thanh Y nép vào lòng nàng, vươn ngón trỏ chơi đùa đai lưng của nàng, ám muội kéo vài cái, trầm thấp nói: "Đợi lát nữa mới lấy. Bất quá nếu như chị ngoan ngoãn tự mình cởi ra, sẽ không sẽ không lấy."
"Là em vẫn không thuần thục. Nếu em thuần thục rồi, không cần nhìn cũng có thể làm được." Lạc Thần vừa nói vừa tháo hết tàn cục vừa rồi Sư Thanh Y để lại.
"Nói bậy, phức tạp như vậy, làm sao có thể không cần nhìn cũng có thể mở ra." Sư Thanh Y vừa nói, ánh mắt vừa âm thầm đảo qua, phát hiện một tình huống.
Nàng vẫn như cũ duy trì tư thái nép trong lòng Lạc Thần, tay trái lại lặng lẽ vươn ra, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lạc Thần, sau đó ngón tay đi xuống, Lạc Thần nhận thấy động tác của nàng, tay liền theo động tác của Sư Thanh Y mà hơi buông lỏng ra.
Bên trong chính là đai lưng được mở ra, ngón tay Sư Thanh Y điểm vào lòng bàn tay Lạc Thần, ngón tay Lạc Thần phối hợp nàng mở đai lưng.
Tay của Sư Thanh Y thành công kéo đai lưng bên trong ra, nàng lập tức đem nó quấn quanh bàn tay mình, quần thành cuộn, bộ dạng như ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp nó đi.
Vai của Lạc Thần khẽ nhún một cái.
Sư Thanh Y vốn dĩ là dựa vào trong lòng nàng, một loạt hành động mờ ám vừa rồi cộng với góc độ này nên căn bản không nhìn thấy biểu tình của Lạc Thần, hiện tại nàng cảm giác vai Lạc Thần khẽ run, nên lập tức ngồi thẳng thân thể: "Chị đừng cười."
Lạc Thần vẻ mặt nghiêm nghị mà quan sát nàng
Sư Thanh Y: "...."
"Vừa rồi rõ ràng chị đã cười." Sư Thanh Y đổi thành hai tay gắt gao nắm chặt lấy đai lưng: "Bất quá chị cười đi, dù sao thì.... Đai lưng đang ở trên tay em rồi."
Gật đầu gật đầu: "Phải, đai lưng ở trên tay em. Sau đó?"
"Sau đó em không cần đi lấy kéo nữa."
"Ừ, không cần đi lấy kéo. Sau đó?"
"Sau đó...."
"Sau đó em cần chị cởi quần áo ra sao?"
Sư Thanh Y: "....."
Trái tim Sư Thanh Y bắt đầu đập nhanh, nàng hít sâu một hơi, nhìn Lạc Thần tựa vào gối đầu, trực tiếp nói: "Cần."
Nàng nghĩ dù sao thì đây là Lạc Thần tự mình nói ra, nàng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hơn nữa. Nàng chính là muốn Lạc Thần, chuyện này không có gì.... đáng xấu hổ.
Lạc Thần nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, cuối cùng khóe môi nhợt nhạt câu ra một mạt tiếu ý. Tiếu ý này thoáng như cánh hoa trùng điệp trong đêm tối, ngay cả dạ sắc cũng bị thắp sáng, Sư Thanh Y ngẩn người, nghĩ thầm may mà Lạc Thần không cười trước mặt người khác, nếu không mỹ sắc như vậy đã bị người khác nhìn thấy rồi, như vậy nàng sẽ luyến tiếc.
Sau đó chỉ thấy Lạc Thần thẳng lưng, thân thể lại nghiêng về phía trước, ngón tay câu lấy mép váy ngủ của Sư Thanh Y, chậm rãi vén lên.
Sư Thanh Y: "!."
Đầu ngón tay của Lạc Thần vẫn rất lạnh, váy ngủ của Sư Thanh Y phủ đến đùi, đầu ngón tay vừa tiếp xúc, mang theo cảm giác mát lạnh, ban đầu là tê dại, dần dần lại xen lẫn một ít cảm giác như âu yếm. Mắt thấy toàn bộ chiếc váy đều phải vén lên, tiết lộ xuân ý bí ẩn bên dưới, Sư Thanh Y lập tức lấy lại tinh thần, một tay chế trụ tay của Lạc Thần: ".... Chờ một chút, có phải chị hiểu sai gì đó rồi không?"
Lạc Thần vô tội: "Sai chỗ nào?"
"Không phải chị nói chị cởi quần áo ra sao?"
"Đúng vậy, chị đang cởi quần áo." Lạc Thần ánh mắt yếu ớt thoáng nhìn qua, cuối cùng dừng trên cơ đùi muốn che muốn ẩn dưới váy của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y che váy: "Em là nói chị tự cởi quần áo của mình, nhưng tay chị lại đang làm gì?"
"Chị chỉ nói là cởi quần áo, vẫn chưa nói là cởi quần áo của chị, hay là cởi quần áo của em."
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần nói: "Thì ra em không muốn cởi quần áo sao?"
"Em dĩ nhiên muốn! Em muốn đến sắp điên rồi!" Sư Thanh Y cả giận.
Sau đó mặt nàng nhất thời nhiễm một tầng hồng nhuận, khụ một tiếng, giải thích: "Em là nói, chị cởi quần áo ra trước, sau khi chị cởi xong em sẽ cởi."
"Vì sao?"
"Chị xem chị hiện tại mặc bạch y, trong ba tầng, ngoài ba tầng, mặc nhiều bao nhiêu lớp? Cởi đến khi nào mới xong, mà em chỉ có một chiếc váy, chị mới vừa vén lên một cái thì em đã không còn gì...."
Nói đến đây Sư Thanh Y phát mộng, trong lòng nói tại sao mình phải chính kinh giải thích việc này với nàng.
Vì vậy Sư Thanh Y chỉ đành chưa nói xong đã cho ra tổng kết: "Nói chung, em là nói, chị cởi trước."
Thật ra có một số lời chính nàng cảm thấy thẹn đến không dám nói ra miệng. Đều đã đến bước này rồi, nàng hoàn toàn có thể thay Lạc Thần cởi quần áo, nhưng không biết vì sao lần này nàng chính là muốn cho Lạc Thần tự mình chậm rãi cởi một thân bạch y xuống ngay trước mặt nàng, từng lớp lột xuống, chỉ là tưởng tượng đến hình ảnh đó thôi nàng đã nhịn không được chấn động trong lòng.
"Được." Lạc Thần nói: "Nhưng trước đó, chị còn có một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Mới vừa rồi thụ nghiệp chưa xong, chi bằng đến nơi đến chốn. Vừa rồi không phải em nói chị không nhìn cũng có thể giải kết là nói bậy sao, đưa thắt lưng cho chị, để chị làm mẫu một chút, em sẽ biết có phải nói bậy hay không."
Sư Thanh Y giống như con mèo nhỏ, nhanh chóng ôm lấy cuộn len bảo bối, cảnh giác mà giữ lấy thắt lưng, nhìn Lạc Thần.
Trực giác nói cho nàng biết, thắt lưng một khi trở lại trên tay Lạc Thần, muốn bắt lấy trở về là rất khó khăn, không chừng lát nữa nàng còn phải tháo một lần nữa, nếu như lại tháo không được, nàng sẽ gấp đến độ thượng hoả mất thôi.
"Chị đừng làm mẫu. Chị một khi làm mẫu thì phải thắt lên lại, nhất định lại muốn thắt đai lưng lại trên thắt lưng." Sư Thanh Y nói.
"Nếu nó từ tháo từ trên lưng xuống rồi, chị sẽ không đem nó thắt trở lại trên thắt lưng."
Sư Thanh Y càng thêm cảnh giác: "Chị phải nói, chị sẽ không thắt nó lên thắt lưng chị. Chị phải thêm một chữ 'chị' vào, sau đó phát thệ, để tránh chị lại chơi chữ."
Trong mắt Lạc Thần dâng lên ý cười: "Chị xin thề, chị sẽ không đem nó thắt lên thắt lưng của chị."
Sư Thanh Y lúc này mới thoả mãn, tay buông lỏng ra, Lạc Thần nhích người đến, bắt lấy tay nàng, chậm rãi rút thắt lưng từ trong tay nàng ra.
Thắt lưng một mặt buông xuống đùi Sư Thanh Y, nơi này hiện tại không được làn váy che khuất, Lạc Thần vừa kéo, thắt lưng liền chậm rãi lướt qua da thịt của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhịn không được mà rùng mình, cắn môi nhìn Lạc Thần, muốn nói lại thôi.
Lạc Thần đắn đo ở cổ tay Sư Thanh Y, nắm lấy hai tay nàng, giọng nói trầm thấp hỏi: "Vậy buộc ở đây, có được không?"
Sư Thanh Y: "...."
Nhịp tim nàng càng mất khống chế, dường như tức khắc sẽ nhảy ra khỏi khoang ngực nóng bỏng. Lạc Thần dùng loại giọng nói ôn nhu gần như mị hoặc này hỏi nàng có được hay không, nàng có thể làm sao bây giờ, nàng chỉ có một câu trả lời.
"Được." Sư Thanh Y nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lạc Thần giữ hai tay nàng, thắt lưng lách qua hai cổ tay, buộc lấy hai tay nàng, sau đó Lạc Thần dùng thắt lưng đan qua, bắt đầu thắt kết.
Thắt lưng bạch sắc giao thác cùng Quỷ Liên đỏ rực nơi cổ tay, đỏ rất mị, trắng rất thuần, kết hợp lẫn nhau tôn lên da thịt trắng nõn trong suốt của Sư Thanh Y. Nàng cảm giác đầu ngón tay của Lạc Thần lướt qua thắt lưng, cọ qua cổ tay nàng, mỗi một tấc trượt đi đều giống câu dẫn ra loại rung động vốn dĩ sắp không kiềm chế được nào đó.
Bên này dẫn đến, bên kia áp chế, cứ qua lại như vậy, trong sự bất an Sư Thanh Y rốt cuộc nhịn không được mà cử động.
Lạc Thần nói: "Thế nào?"
Hàng mi dài rung động, Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Chị làm em thấy hơi nhột."
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, tay tựa hồ như có như không khẽ trượt qua, dọc theo động mạch của Sư Thanh Y đi xuống. Động mạch dường như nhịp trống nho nhỏ, ẩn dưới da thịt trắng nõn, nó đập rất nhanh.
"Mạch đập nhanh." Lạc Thần đặt ngón tay trên động mạch của nàng, dáng vẻ nhu thuận nói.
Sư Thanh Y: "...."
Mạch đập cùng cấp với nhịp tim, Sư Thanh Y biết bản thân hiện tại tim đập rất nhanh, nhưng bị Lạc Thần đâm thủng như vậy cũng khó tránh khỏi có chút tâm tư khác bắt đầu muốn động. Sư Thanh Y chỉ đành thúc giục: ".... Cho chị dạy em giải kết, không phải bảo chị kiểm tra sức khoẻ cho em. Được chưa? Trước đó chị nhanh như vậy, hiện tại sao lại... chậm như thế."
Mà nàng cũng thực sự không biết hiện tại nên dùng tư thế gì ngồi trên đùi Lạc Thần mới tốt. Thắt lưng của nàng phải rất thẳng tắp, ai biết như vậy cảm giác càng thêm kỳ quái, xúc cảm trên cổ tay dường như lan tràn đến bên hông, dần dần đầy rẫy mỗi góc ngách trong thân thể.
"Được rồi." Chân của Lạc Thần khẽ động.
Sư Thanh Y mặc chiếc váy ngủ đơn bạc ngồi trên đùi nàng, da thịt trực tiếp dán cùng bạch y, nàng vừa cử động, vải vóc vuốt ve da thịt, lại là nơi mẫn cảm như vậy khiến cả người Sư Thanh Y đều run lên.
"Chị... Chị đừng động." Sư Thanh Y có chút ngồi không yên, nhất là hai tay đã bị buộc lại, cân đối dĩ nhiên không đủ, thân thể nàng nghiêng về phía trước, nắm lấy vạt áo Lạc Thần.
Lạc Thần đỡ lấy thắt lưng của nàng: "Em không thích chị động, vậy chị đây liền bất động."
"Không, em thích chị động!" Sư Thanh Y sợ nàng hiểu lầm, gấp đến độ bật thốt lên, sau đó lại cảm thấy lời này thực sự quá kỳ quái: "...."
Sư Thanh Y chỉ đành cúi đầu, tóc dài tản xuống che đi hai gò má, Lạc Thần nhìn nàng, thay nàng vén mái tóc ra sau tai.
Sư Thanh Y nói: "Ý của em chính là chị.... Hiện tại không nên cử động."
"Vậy lát nữa động, là như thế này sao?"
Sư Thanh Y: "...."
Sư Thanh Y không lời nào chống đỡ, chỉ đành tiếp tục cúi đầu, nàng nhìn hai tay mình bị thắt lưng buộc lại, tình huống này nhìn thế nào cũng cảm thấy thẹn. Nàng hiện tại tựa như một con cừu bị người ta trói, còn muốn chủ động dán đến đem bộ lông dâng cho đối phương.
"... Chị làm mẫu đi." Sư Thanh Y đưa hai tay bị trói đến trước mặt Lạc Thần: "Xem có phải chị thật sự có thể không nhìn mà cởi ra được hay không."
Lạc Thần mỉm cười nhìn nàng.
Sư Thanh Y nói: "Chị nhắm mắt lại, không thể nhìn lén, nếu không chính là gian lận."
"Chị không cần nhắm mắt." Tay của Lạc Thần chậm rãi đưa về phía nàng: "Cũng sẽ không gian lận."
Dường như chỉ cảm thấy thời khắc này hô hấp trở nên thong thả, thời gian dường như cũng muốn ngưng đọng. Sau đó giây tiếp theo tay của Lạc Thần xẹt qua gương mặt nàng, sau khi chạm đến cổ, hô hấp của nàng đột nhiên gấp rút, Lạc Thần kéo đầu nàng nghiêng về phía trước, Sư Thanh Y mở to hai mắt nhìn Lạc Thần hôn đến.
Sư Thanh Y dĩ nhiên bắt đầu đáp lại, ngửi được lãnh hương trên người Lạc Thần, cảm giác bản thân dường như muốn tan chảy.
Đôi mắt Lạc Thần khép hờ, dường như say nhẹ nhìn vào ánh mắt Sư Thanh Y. Sư Thanh Y bị ánh mắt này mê hoặc, bên tai đỏ bừng, nàng muốn nhắm mắt lại, rồi lại luyến tiếc mỹ cảnh trước mắt.
Trong mắt Lạc Thần mang mỉm cười, hôn nàng, đồng thời thực sự hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tay di động đến cổ tay Sư Thanh Y, dưới trạng thái chỉ hôn không nhìn mà bắt đầu thay Sư Thanh Y giải kết.
Sư Thanh Y không thể tự giữ, bức thiết đáp lại đôi môi ẩm ướt của Lạc Thần, lại cảm giác được ngón tay Lạc Thần đang qua lại tiếp xúc nơi cổ tay, nàng chỉ cảm thấy xúc cảm này còn chấn động vạn lần so với vừa rồi lúc thắt kết.
Nàng chỉ hận không thể lập tức lột mở Lạc Thần, thế nhưng tay lại bị trói, tràn đầy rung động cùng khó nhịn dâng lên, lại bị cái kết trên cổ tay ngăn trở, song phương khó nhịn, nàng có chút cấp thiết mà cọ tới cọ lui trên người Lạc Thần, tay vẫn duy trì tư thế bị trói buộc thế nhưng vẫn cố sức sờ lên, chạm vào vạt áo của Lạc Thần.
Lạc Thần làm sâu sắc thêm nụ hôn này, Sư Thanh Y cảm thấy bản thân gần như sắp chết đuối trong loại kích thích không ngừng nghỉ này. Nàng muốn gắt gao ôm lấy Lạc Thần, đem tất cả của nàng ôm vào trong lòng, ai cũng không thể nhìn thấy được, nàng cũng không nỡ để Lạc Thần rời xa nàng dù chỉ một phân một tấc, nhưng tay bị ràng buộc chính là làm không được.
Sư Thanh Y càng lúc càng gấp, hơn nữa trong sự lo lắng cấp thiết nàng cảm nhận được một loại kích thích cùng vui sướng khó có thể diễn tả bằng lời.
Môi Lạc Thần chuyển đến bên tai Sư Thanh Y: "Chị không lừa em chứ? Chị nói rồi, không nhìn cũng có thể giải kết."
Đang lúc nói chuyện, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn vành tai nàng.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy cả người tê dại, chỗ mẫn cảm của nàng rất nhiều, mỗi một chỗ Lạc Thần đều rõ như lòng bàn tay, lỗ tai của nàng cũng vô cùng mẫn cảm, một khi bị liếm lộng sẽ tê dại giống như bị điện giật.
Hô hấp nóng rực của nóng rực cũng quanh quẩn bên tai nàng, giống như chiếc lưới dịu dàng khiến nàng không chỗ nào để trốn, cổ họng Sư Thanh Y thắt chặt, nhịn không được trầm thấp thở dốc.
Lúc này tay của Lạc Thần tạm thời thoát ly cổ tay Sư Thanh Y, mà đang qua lại mơn trớn trên lưng nàng.
"Nhanh... Nhanh lên một chút." Sư Thanh Y nóng đến chịu không nổi nữa, trầm thấp thúc giục Lạc Thần triệt để tháo bỏ thắt lưng.
Tay của Lạc Thần rời khỏi thắt lưng của nàng, trằn trọc vòng trở lại cái kết trên cổ tay nàng, nhẹ nhàng chậm chạp mà mở thắt lưng ra. Cái kết hiện tại còn một nửa tàn cục chưa giải hết, Sư Thanh Y cảm giác được cổ tay rốt cục nới lỏng một chút, nàng gấp đến độ muốn cử động, kết quả cái kết theo động tác của nàng mà xiết chặt.
Gian phòng yên lặng, Sư Thanh Y nhẹ thở gấp không hề mở miệng mà chỉ nhìn vào mắt Lạc Thần.
Một lát sau, Sư Thanh Y nói: "Vậy nhìn em."
Quang mang trong mắt Lạc Thần ngưng đọng.
Ngực Sư Thanh Y phập phồng, hô hấp có chút hỗn loạn, thủy quang trong mắt vô cùng liễm diễm: "Muốn chị nhìn em, thích chị nhìn em. Trước kia, hiện tại, sau này, vĩnh viễn, đều chỉ nhìn một mình em."
Lạc Thần nhìn nàng, rốt cục nỉ non nói: "Tuân lệnh, điện hạ."
Trái tim Sư Thanh Y thoáng chốc giống như được nàng nắm lấy, lại im lặng không lên tiếng, Lạc Thần nhìn dáng vẻ này của nàng, lập tức muốn thay nàng cởi ra tàn cục cuối cùng trên cổ tay nhưng Sư Thanh Y lại ngăn cản: "... Em tự mình giải."
"Hử?" Lạc Thần nhìn nàng.
Sư Thanh Y dán Lạc Thần, rung động trong lòng đã không cách nào áp chế, cũng không muốn áp chế nữa, nàng nhẹ nhàng nói: "Em thích... tự mình động thủ, cơm no áo ấm."
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong.
"Em suy nghĩ rõ ràng rồi, em tự mình giải, em đã học xong, một phần cuối cùng em tin tưởng mình có thể giải được." Sư Thanh Y hôn nhẹ lên mái tóc dài của Lạc Thần, rồi đến chiếc cằm trơn bóng, cuối cùng là yết hầu, rồi khẽ cắn da thịt bên gáy nàng: "Mà hiện tại, em muốn chị cởi quần áo ra, cởi quần áo của chính chị, có được không?"
"Được." Có lẽ Lạc Thần cảm thấy thoải mái nên cổ họng đè nén tiếng rên rỉ trầm thấp, đôi mắt hơi nheo lại.
Nàng một tay ôm lấy Sư Thanh Y, tay kia cởi bạch y trên người mình.
Bạch y tầng tầng lớp lớp, dường như cánh hoa bao vây lấy nàng, hôm nay lại bị chính nàng từng lớp lột mở, để lộ ra mỹ sắc ngọc chất tinh hoa ở bên trong.
Nàng đem loại loại mỹ sắc này giấu rất sâu, vạt áo quấn quá chặt chẽ, đoan chính lại tự giữ, phối hợp với mái tóc đen óng tản ra, hôm nay dưới đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo mở, nhất nhất tách ra, tựa như có ánh trăng lưu chuyển trên người nàng.
Đây là vẻ đẹp chỉ thuộc về Sư Thanh Y.
Chỉ có Sư Thanh Y có thể nhìn, có thể chạm.
Cũng chỉ có trước mặt Sư Thanh Y, nàng mới có thể hiển lộ một mặt mê người như vậy.
Mà bạch y bất đồng quần áo hiện đại, nó mang vẻ phong nguyệt, cổ vận thanh nhã, lại có sâu sắc thái hoài cổ, Sư Thanh Y thấy động tác cởi y phục của nàng, quả thực không cách nào khống chế cảm giác nóng rực trong lòng, động tác tháo kết trên tay cũng không khỏi vừa vội hơn rất nhiều.
Có thể là loại cấp thiết này khiến tốc độ của Sư Thanh Y nhanh hơn rất nhiều, mà thắt lưng vốn dĩ cũng đã sớm được Lạc Thần tháo gần hết, vốn đã nới lỏng, mặc dù Sư Thanh Y bị trói buộc nhưng cũng có thể nhanh chóng giải được kết trên cổ tay, nàng có thể dang tay ra ôm chặt lấy Lạc Thần.
"Em đã nói, em thích tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Em có thể làm được". Sư Thanh Y cười nói.
Lạc Thần tựa như dỗ dành mà hôn nàng một cái: "Môn sinh của chị, dĩ nhiên băng tuyết thông minh."
Áo khoác lụa mỏng ngoài cũng đã bị nàng cởi ra, ném ở một bên, ngoại sam bạch sắc cởi hơn một nửa, trung y cùng áo lót bên trong cũng là nở kín nở hở, Sư Thanh Y ngồi trên người nàng, đem bạch y nửa mặc nửa cởi kia kéo xuống.
Sư Thanh Y bình thường đều buộc tóc, loại thời gian này thì sẽ xỏa ra, là một loại mỹ cảm đặc biệt.
Khóe mắt nàng mang theo mị thái, cúi người thấp giọng nói: "Lạc Thần... em muốn chị."
"Được." Lạc Thần ôm cổ nàng, dán sát vào nàng: "Đều là của em."
Sư Thanh Y cũng gắt gao ôm lấy nàng.
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Hiện nay tính là tình huống đặc biệt như em nói sao?"
"....Tính."
"Loại lời nói em muốn khống chế số lượng, hiện tại có thể nói nói rồi sao?"
".... Chị đã sớm nói rất nhiều rồi."
Sư Thanh Y mặt đỏ tai hồng, cúi đầu hôn nàng.
Trong lúc dây dưa, Lạc Thần dùng một tay ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y, tay kia vươn ra muốn tắt đèn nhưng Sư Thanh Y lại đột nhiên ôm chặt lấy nàng, trong tiếng ngâm khẽ nhỏ vụn miễn cưỡng bật ra mấy âm tiết.
"....Đừng tắt." Trong đôi mắt ôn nhu của nàng phản chiếu hình bóng của Lạc Thần, tựa hồ còn muốn tham lam thu hết ánh sáng vào bên trong.
Sư Thanh Y trời sinh tính có chút rụt rè, đôi khi sẽ có nhu cầu muốn tắt đèn, tắt đèn sẽ khiến nàng phóng khoáng một ít, nhưng có đôi khi cũng sẽ không tắt đèn, loại chuyện này làm sao có tiêu chuẩn đây, hơn nữa bình thường nàng sẽ không nói, cho nên nhiều lúc Lạc Thần sẽ căn cứ biểu hiện ngay lúc đó của nàng mà phỏng đoán xem nàng có muốn tắt đèn hay không.
Lạc Thần thu hồi tay lại, một lần nữa ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Đều nghe theo em."
Lạc Thần tính tình trầm tĩnh đạm bạc, rất ít biểu hiện tâm tình quá rõ ràng, luôn nội liễm, giấu ở sâu trong lòng. Cho dù là có bộc lộ tâm tình, thì cũng là cười khẽ, khẽ giận, tức giận, nhàn nhạt, mà loại thời điểm này, tiếng ngâm khẽ trầm thấp của nàng cũng là ẩn nhẫn mà khắc chế.
Ngoại trừ Sư Thanh Y, người khác rất khó hiểu nàng đang suy nghĩ gì. Nàng giống như sương lạnh trên núi, khói mỏng trong đêm, quá khó nắm bắt.
Chính là bởi vì như vậy, cho nên mỗi một lần triền miên, nghe được nàng trầm thấp thở dốc thậm chí âm thanh mị hoặc câu người lúc nàng khó có thể ức chế cả người Sư Thanh Y đều nóng rực không kềm chế được, muốn yêu thương nàng, yêu đến tận xương tủy.
Chỉ có Sư Thanh Y hiểu nàng. Hiểu nàng lúc nào thoải mái, biết điểm mẫn cảm của của nàng nằm ở đâu, thẳng đến khi ngón tay Sư Thanh Y tiến vào, thật sâu thâm nhập vào bên trong nàng, chỉ hận không thể khuynh tẫn tất cả khiến nàng vui sướng, khiến nàng khoái hoạt.
Có đoạn thời gian không nếm trải, đối với tư vị này dĩ nhiên càng thêm quyến luyến không muốn thôi, hai người đổi phương thức dây dưa tới tới lui lui, muốn đối phương rất nhiều lần, thời gian lâu dài, hương thơm kiều diễm lan tỏa khắp gối đầu lẫn chăn đơn, quanh quẩn trên da thịt quang. Cuối cùng cả người Sư Thanh Y đầy mồ hôi nóng, mơ mơ màng màng bị Lạc Thần bế đi tắm rửa, sau đó ôm Lạc Thần mà ngủ.
Sư Thanh Y cảm thấy hơi khát nên yếu ớt tỉnh lại. Hoan hảo qua đi khó tránh thân thể sẽ bị mất nước, huống hồ triền miên lâu như vậy.
Trong phòng rất tối, Sư Thanh Y cũng không biết cụ thể là mấy giờ, nàng liếm môi, cảm thấy cánh tay của Lạc Thần đang ôm nàng, da thịt mềm mại tựa dương chi, đặc biệt thoải mái. Được ôm như vậy, Sư Thanh Y đột nhiên có chút không nỡ đứng dậy, nàng lại sợ đánh thức Lạc Thần, vì vậy tiếp tục nằm một lúc, sau đó mới cẩn cẩn dực dực mà đứng lên.
Cũng may nàng có thể nhìn thấy đường nét của sự vật trong bóng tối, nên không cần bật đèn hẳn là sẽ không quấy rầy đến giấc ngủ của Lạc Thần. Quần áo vốn dĩ tán loạn trên giường đều được Lạc Thần thu dọn, xếp ngay ngắn ở một bên, Sư Thanh Y quang lỏa thân thể muốn xuống giường đi mặc quần áo, lúc này cảm giác người bên cạnh khẽ động, cánh tay ôm chặt thắt lưng nàng.
Sư Thanh Y nhất thời bất động.
"Bật đèn mặc đi, cẩn thận đừng để dụng phải vật gì." Lạc Thần ôm nàng, trầm thấp nói.
"Em đánh thức chị sao." Sư Thanh Y vuốt ve mái tóc dài của nàng.
"Nhớ em nên tỉnh."
Sư Thanh Y buồn cười xoa nhẹ khuôn mặt Lạc Thần, Lạc Thần càng ôm nàng chặt hơn, tay Sư Thanh Y dời xuống, chạm vào thân thể không một mảnh vải dưới chăn của Lạc Thần, gương mặt trở nên nóng hổi.
Sư Thanh Y ôn nhu nói: "Để em đi lấy nước, chị muốn uống nước không?"
Lạc Thần buông nàng ra, ngồi dậy: "Chị đi rót nước cho em."
"Không cần." Sư Thanh Y ngăn cản nàng: "Em đi là được rồi, chị muốn uống không?"
"Có thể uống một chút."
Lạc Thần dựa lưng vào đầu giường. Không bật đèn nên thấy không rõ nhưng chỉ bằng đường nét mông lung cũng đủ để xúc động đáy lòng Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y kéo chăn lên đắp cho Lạc Thần, tay của Lạc Thần dưới chăn khẽ di chuyển đến trên chân Sư Thanh Y.
Mới vừa như vậy như vậy không bao lâu, Sư Thanh Y hiện tại thực sự quá mẫn cảm, Lạc Thần vừa tiếp xúc một chút nàng liền có cảm giác. Sư Thanh Y nhu nhược không có xương mà áp đến gần, nhịn không được ôm cổ Lạc Thần hôn nàng một cái.
Sau khi hôn xong, ngón tay Lạc Thần khẽ vuốt ve đôi môi nàng, nói: "Nhiệt tình."
Sư Thanh Y: "...."
".... Em lúc nào thì nhiệt tình cũng không phải chị không biết." Sư Thanh Y thấp giọng nói.
"Tối nay em càng nhiệt tình. Chẳng lẽ lúc chị mặc bạch y, em sẽ càng nhiệt tình? Vậy sau này ban đêm chị phải thường mặc rồi."
"... Em phải đi rót nước."
Lời tuy nói như vậy, nhưng Sư Thanh Y vẫn ma thặng trên giường một lúc mới dự định bật đèn mặc quần áo, đột nhiên nàng nhìn thấy gì đó, động tác dừng lại.
"Lạc Thần, điện thoại di động của chị tắt máy rồi sao." Sư Thanh Y hỏi.
"Tắt rồi." Lạc Thần nói: "Làm sao vậy?"
"Chị xem trên bàn bên kia."
Lạc Thần nhìn về phía bàn sách trong phòng. Hành lý vốn dĩ trước khi ngủ đã thu xếp nhưng chỉ vì Sư Thanh Y muốn Lạc Thần thay bạch y vào nên vẫn còn vài thứ chưa kịp xếp vào vali. Hiện tại một góc bàn loáng thoáng phát ra ánh sáng, mà vị trí đó chính là nơi đặt chiếc hộp long ngọc.
"Ban đầu em còn tưởng rằng điện thoại của chị không, nên màn hình sáng." Sư Thanh Y nhíu mày nói: "Xem ra không phải, ánh sáng của nó mờ nhạt hơn ánh sáng từ màn hình một chút. Long ngọc phát quang sao?"
Trong ấn tượng ngoại trừ bản thân ngọc chất đặc biệt có loại sáng bóng nhàn nhạt thì long ngọc chưa từng phát quang. Nếu như nghiêm ngặt mà nói, cũng chỉ có một lần lúc Âm Ca vặn hỏng nắm cửa phòng bệnh, long ngọc mới sáng hơn bình thường một chút, nhưng đó cũng là sự biến hóa rất nhỏ, hẳn là cũng không tính là phát quang.
Xảy ra chuyện gì?
Sư Thanh Y lập tức xuống giường tìm quần áo mặc vào, Lạc Thần cũng theo xuống, mặc xong quần áo. Ánh sáng kia quá yếu ớt, để có thể quan sát rõ ràng hơn nữa, hai người không bật đèn mà chỉ sờ soạng đến bên chiếc bàn.
Khối ngọc quái mô quái dạng trong hộp cũng không phát quang. . ngôn tình hài
Sư Thanh Y cấp chiếc hộp lên, chỉ thấy khe ghép xung quanh hộp không ngừng phát ra ánh sáng nhạt, mà có một khe trong số đó sáng hơn hết thảy, Sư Thanh Y đem tinh lực tập trung vào đôi mắt, ngưng thần yên lặng quan sát, phát hiện trong khe hở này đột nhiên nổi lên một chốt lồi vô cùng dài nhỏ, rất tiếp cận đáy hộp, nhìn không ra chất liệu là gì, cao gần bằng móng tay cái, cái khe vốn rất nhỏ, có thể tưởng tượng chốt lồi này là dáng vẻ gì, nếu như nó không phát quang, mắt thường căn bản thấy không rõ.
Trước đây Sư Thanh Y luôn nhằm vào long ngọc mà nghiên cứu rất nhiều lần, dĩ nhiên chủ yếu vẫn lấy long ngọc làm trọng tâm, rất ít chú ý đến chiếc hộp, nhưng nàng trời sinh tính cẩn thận, nên chiếc hộp này cũng được nàng kiểm tra vài lần, nhưng vài lần nàng cũng không có phát hiện khe ghép cuối đáy hộp có chốt lồi này.
Nàng luôn tự tin đối với nhãn lực của bản thân, tuy rằng chốt lồi này không bắt mắt, nhưng không lý nào trước đây nàng không phát hiện ra nó.
Trừ phi trước đây chốt lồi này căn bản không tồn tại.
Có lẽ nói cách khác, chốt lồi này, trước đây căn bản không nhô ra.
Vậy vì sao lần này nó lại nhô ra?
Sư Thanh Y đem cách nghĩ cùng nghi vấn của mình nói cho Lạc Thần biết, Lạc Thần đứng bên cạnh nàng, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, Lạc Thần nói: "Thanh Y hẳn là có nghe qua một số loại đá phát quang ban đêm?"
Gật đầu gật đầu: "Nghe qua, nhiều chủng loại, đặc điểm khác nhau."
Lạc Thần nói: "Có những loại dạ quang thạch, nó không phải luôn phát sáng trong đêm, mà chỉ sau khi hấp thụ ánh sáng mới đem ánh sáng vốn dĩ hấp thụ được chuyển hóa rồi phát quang. Hơn nữa có loại dạ quang thạch tương đối hiếm thấy, thời điểm hấp thụ ánh sáng và thời gian khi phát quang đều có hạn định nghiêm ngặt, thậm chí bản thân cũng sẽ thay đổi theo ánh sáng phát ra. Chính bởi vì tính chất đặc biệt này, cùng với việc có hạn định về thời gian hấp thụ và phát quang nên chúng được một số người thiết kế cơ quan dùng trong cơ quan thuật."
Sư Thanh Y chăm chú nhìn chốt lồi cuối đáy hộp, giật mình nói: "Khó trách. Trước đây xem xong chiếc hộp và long ngọc em đều sẽ lập tức đóng nắp lại, chỉ có lần này, lần này em không đóng nắp lại."
Lạc Thần cười như không cười: "Chuyện gì khiến em nhớ thương trong lòng, đến quên cả đóng nắp hộp."
Sư Thanh Y: "...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT