Sư Thanh Y theo ánh mắt của Lạc Thần xem qua một cái, phát hiện nữ nhân đứng bên cạnh quan chúc tuy rằng vẫn là dáng vẻ của Thiên Thiên, nhưng nét mặt thần thái cũng đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Thiên Thiên là giảo hoạt xảo tiếu, quyến rũ kiều mị, hiện tại lại là lãnh úc âm trầm, khổ đại thâm cừu.

Quả thật là Thiên Mạch không thể nghi ngờ.

Mà Sư Thanh Y rốt cục cũng biết vì sao cả buổi tối Thiên Thiên đều sẽ thỉnh thoảng nâng tay nhìn đồng hồ, còn nói với Vũ Lâm Hanh đêm nay nàng không có hẹn hò, lại có ước định.

Thiên Thiên là chủ nhân cách, Thiên Mạch lại nguyên nhân nào đó mà phát sinh, nhưng cụ thể xuất phát từ nguyên nhân gì, và ở lúc nào diễn tiến thành nhân cách mới, Thiên Thiên chưa bao giờ đề cập qua, ai cũng không biết. Bất quá trước đây Thiên Thiên cũng từng đề cập qua Thiên Mạch thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng đều phải trải qua sự cho phép của nàng, hơn nữa thời gian đều là vào buổi tối, đó cũng là nguyên nhân vì sao có một số buổi tối Thiên Thiên sẽ không ra ngoài, nếu như Thiên Mạch xuất hiện vào ban đêm quả thật có bất tiện không thể tụ hội, Thiên Thiên cũng sẽ nhanh chóng về nhà.

Sư Thanh Y hồi tưởng đến tình cảnh trước đó, chắc là Thiên Thiên vốn dĩ dự định tối nay để Thiên Mạch đi ra thông khí, ai ngờ thảo luận về bản đồ chiếm dụng nhiều thời gian, Thiên Thiên cảm thấy việc này rất trọng yếu liền không trở về đúng giờ, đại khái là nàng đã cân nhắc, cảm thấy hiện tại phóng xuất Thiên Mạch cũng có thể nắm trong tay, vì vậy mới nói là đã dạy được rồi. Thảo nào lúc Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh vào trong nhà còn nói chuyện, đi đến nửa đường nàng lại đột nhiên yên tĩnh, sau đó không lên tiếng, lúc đó tất cả mọi người bị chuyện áp trạch hấp dẫn lực chú ý, vì vậy cũng không có nhận thấy thay đổi này của nàng. Lúc nàng bắt đầu biến hóa, áp trạch thật ra còn không có chính thức bắt đầu, có lẽ trước khi Vũ Lâm Hanh đốt quan chúc Thiên Mạch cũng đã ra ngoài, ở bên cạnh mắt lạnh quan sát, cũng không hé răng.

Sư Thanh Y suy nghĩ rõ ràng việc này, cũng sẽ không biểu hiện vô cùng kinh ngạc, Thiên Thiên hành sự đều có chú ý, nếu nàng đồng ý Thiên Mạch ra ngoài, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, vì vậy chỉ cùng Lạc Thần đứng ở một bên, không tiến thêm một bước biểu thị.

Vũ Lâm Hanh lại bị cả kinh không nhẹ. Nàng ở Phượng Hoàng Cổ Lâu đã kết thù cùng Thiên Mạch, dĩ nhiên khi đó nàng đối với Thiên Thiên ấn tượng cũng không tốt, không ít giằng co, bất quá về sau một đường cùng Thiên Thiên đồng cam cộng khổ đem quan hệ giữa mọi người kéo gần rất nhiều, hôm nay tuy rằng cũng sẽ đấu võ mồm, nhưng trong lòng đều thật tình xem đối phương là bạn bè.

Nhưng Thiên Mạch cùng Thiên Thiên lại bất đồng, Thiên Mạch thật lâu không xuất hiện, đối với Vũ Lâm Hanh mà nói nàng chính là một người không quá quen thuộc, một người có thù oán lại không quen thuộc, nàng làm sao có thể cho Thiên Mạch sắc mặt hòa nhã.

Quả nhiên Vũ Lâm Hanh lập tức thu tay mình lại, đón ánh mắt lạnh lùng của Thiên Mạch, lui về phía sau vài bước, cũng đối chọi gay gắt ghét bỏ nhìn nàng: "Yêu, đã lâu không gặp ai đó nha, còn bảo tôi lấy tay ra? Phải biết rằng là cô, đừng nói chạm vào tôi, tôi đã sớm đứng xa ba thước rồi."

"Ba thước." Thiên Mạch chăm chú nhìn chân của Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh: "...."

Thiên Mạch không hoà nhã: "Cô nói ba thước, vì sao còn không đứng xa ra?"

Vũ Lâm Hanh không phải là quả hồng mềm mặc người khác nhào nặn, nếu như nàng lần nào cũng kinh ngạc, vậy chúc mừng người có thể khiến nàng nhượng bộ sẽ là người thành lập được mối quan hệ tốt đẹp với nàng, nàng nguyện ý nhượng bộ, sẽ chính là người này thủ đoạn thực sự cao hơn nàng nhiều lắm, nàng chỉ có thể nhượng bộ – đáng tiếc Thiên Mạch không phải một trong hai loại này.

Vì vậy Vũ Lâm Hanh cũng bày ra tư thế chủ nhà Vũ gia, ngón tay chỉ xuống sàn nhà: "Đây là nhà của tôi, muốn đứng ở chỗ nào, vậy phải xem tâm tình của tôi. Tôi có thể đứng xa ba thước -"

Nàng vừa nói dưới chân lại di chuyển đến gần, khuôn mặt lộ vẻ cười nhạt: "Cũng có thể đứng gần ba thước."

Nàng khó đối phó như vậy, Thiên Mạch rất mất hứng việc nàng đến gần, bị ép lui về phía sau vài bước: "....."

Vũ Lâm Hanh xòe hai tay, nhún vai: "Cô quản tôi?"

Trước đó lúc quan chúc tắt Sư Thanh Y vẫn hoặc nhiều hoặc ít bởi vì trong không khí có cổ hương khí mơ hồ không quá bình thường mà cảm thấy có chút khẩn trương, hiện tại nhìn Vũ Lâm Hanh vội vàng tranh cãi cùng Thiên Mạch, thấy buồn cười, chút khẩn trương đó cũng tiêu tán đến chín tầng mây, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lạc Thần, đem Lạc Thần kéo đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Em thấy hai người các nàng quan hệ rất tốt, chúng ta không cần lo lắng các nàng đánh nhau, thừa dịp này hay là đến xem quan chúc trước."

Lạc Thần nói: "Rất tốt."

Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Mạch vừa nghe, đồng thời nhìn đến: "Ai cùng nàng quan hệ tốt."

Sư Thanh Y: "...."

Vì vậy Sư Thanh Y chỉ đành lôi kéo Lạc Thần, đổi giọng nói: "Em thấy hai người các nàng quan hệ không tốt, chờ các nàng đánh nhau chúng ta hãy khuyên can, nhân lúc này hay là đến xem quan chúc trước."

Lạc Thần lại nói: "Rất tốt."

Vũ Lâm Hanh: "...."

Thiên Mạch: "....."

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thực sự bắt đầu cẩn thận quan sát quan chúc, Lạc Thần còn cầm một cây lên, liễm mi quan sát, Trường Sinh giống như một nắm cơm gạo nếp dán vào hai người các nàng, cũng đến gần, ba người thành một vòng, hỏa quang chiếu vào trên mặt.

Lạc Thần chăm chú nhìn tâm của quan chúc một lúc, tâm của quan chúc này rất đặc biệt, là bằng gỗ, lúc đốt khó tránh sẽ có tro bụi, Lạc Thần lấy một chút tro tâm để lên giấy, ngưng mắt không nói.

Trường Sinh mũi thở mấp máy, có lẽ cũng ngửi thấy cái gì, từ trong tay Lạc Thần tiếp nhận quan chúc, phóng tới trước mặt tỉ mỉ ngửi ngửi: "Cái này thật thơm."

Sư Thanh Y nhìn tư thế nàng cầm ngọn nến rất giống cầm đùi gà, nói: "Ngoan, thơm cũng không thể ăn: "

Trường Sinh lập tức chăm chú nói: "Tôi cũng không muốn ăn."

Sư Thanh Y cong khóe mắt, đưa tay nhéo nhéo trên gương mặt nàng, cười híp mắt.

Tuy nói đang nhìn quan chúc, nhưng Sư Thanh Y vẫn để lại một chút tâm thần nghe Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Mạch bên kia đang nói cái gì đó.

Vũ Lâm Hanh tiếp tục khí thế bức người chất vấn Thiên Mạch: "Sao cô lại đột nhiên xuất hiện? Trước đây cô dùng lăng huyết áp chế Nuôi Rắn, hiện tại sẽ không phải là Nuôi Rắn giở thủ đoạn gì đó nên cô mới lòi ra đi?"

Thiên Mạch vốn dĩ nhìn về phía Sư Thanh Y, vừa nghe lời này liền quay đầu, hiển nhiên đối với chất vấn của Vũ Lâm Hanh vô cùng chẳng đáng: "Mới vừa rồi vốn dĩ chính là thời gian ước định giữa tôi và Thiên, tuy rằng nàng đê tiện, nhưng rốt cuộc là hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Trước đó nàng đã cùng tôi ước định chín giờ ba mươi tối nay để tôi ra ngoài, chín giờ ba mươi vừa đến, nàng liền để tôi ra, tôi đúng hẹn đi ra, xin hỏi có cái gì không đúng?"

Vũ Lâm Hanh vừa nghe trong lòng nghi hoặc, nói Nuôi Rắn ngoại trừ hết lòng tuân thủ hứa hẹn thì chính là đê tiện, ngoài miệng cư nhiên còn gọi Nuôi Rắn là "Thiên" một xưng hô thân thiết như vậy, quả nhiên là một người tinh thần phân liệt. Nếu như nàng biết Thiên Thiên nói đến Thiên Mạch cũng là nói Thiên Mạch đê tiện, một bên ngoài miệng còn gọi nàng là "Mạch", không biết có phải sẽ càng khắc sâu cảm ngộ đối với tinh thần phân liệt hay không.

"Được rồi, việc này cũng không nhắc lại, vậy tại sao cô lại thổi ngọn nến của tôi?" Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.

Thiên Mạch nói: "Cô không phải tự tin ngọn nến này làm sao cũng không tắt sao? Tôi chỉ là chứng minh cho cô xem, nó sẽ tắt."

Vũ Lâm Hanh vốn dĩ chất vấn nàng vì sao thổi ngọn nến, thật ra cũng không phải thật sự xác định chính là nàng làm, đây chỉ là một loại thủ đoạn thăm dò, nếu như không phải đối phương gây nên đối phương dĩ nhiên sẽ phủ nhận, ai biết Thiên Mạch thực sự thừa nhận, nàng nhất thời giống như một dây pháo bị châm ngòi: "Tôi đã nói nơi này không gió lại không có bánh chưng sao đột nhiên lại tắt! Thật đúng là cô thổi tắt, tôi nói tinh thần phân liệt cô là có bệnh đi!"

Thiên Mạch nghiêm mặt: "Cô không phải mới vừa nói tôi tinh thần phân liệt sao, hiện tại mới biết được tôi có bệnh?"

Vũ Lâm Hanh nhất thời quyết định muốn đem khuôn mặt khổ đại thâm cừu này đâm thủng.

Vừa vặn Thiên Mạch thoạt nhìn cũng không muốn ở lại đây lâu, lạnh nhạt nói: "Đã khuya rồi, tôi về nhà."

Vũ Lâm Hanh quả thực cầu còn không được.

Thiên Mạch xoay người, thực sự muốn đi, nàng nhìn Sư Thanh Y một chút, thần sắc có chút phức tạp, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi. Sư Thanh Y rất nhạy cảm, nhận thấy loại ánh mắt này của nàng, đình chỉ thì thầm cùng Lạc Thần, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc cùng Thiên Mạch vô cùng ngắn, nhưng Sư Thanh Y biết nàng cùng Thiên Thiên hoàn toàn không phải một khái niệm. Thiên Thiên cũng là sau đó cùng một chỗ hành động lâu ngày, dần dần mới không hề xem nàng là A Nguyễn, nếu Thiên Thiên có thể cùng Thiên Mạch ước định thời gian ra ngoài, nói vậy các nàng tự có một bộ phương thức giao lưu đặc biệt, trong quá trình giao lưu Thiên Thiên nhất định là để Thiên Mạch biết nàng cũng không phải A Nguyễn, nhưng nhìn biểu hiện hiện tại của Thiên Mạch, nàng khuyết thiếu cơ hội tiếp xúc cùng ngoại giới, cho dù đã biết chân tướng là như vậy nhưng càng khó buông tay hơn so với Thiên Thiên.

Tựa hồ miễn cưỡng nhẹ nhàng phát ra một tiếng 'a', Thiên Mạch nói với Sư Thanh Y: "... Tôi đi đây."

Sư Thanh Y nhất thời không biết làm sao đáp lại nàng. Bất quá nàng đã nói phải đi, nói vậy cũng là nàng trời sinh tính quái gở ở nơi xa lạ quá lâu không thoải mái, lúc này tốt nhất là tôn trọng lựa chọn của nàng, Sư Thanh Y chỉ đành mỉm cười gật đầu: "Được, cô trên đường cẩn thận. Đến gửi một tin nhắn báo cho mọi người biết."

Lời này nghe ra giống như giữa bạn bè tùy ý dặn dò, Sư Thanh Y cũng là vòng vo mấy lần mới quyết định nói một câu như vậy, Nàng cảm thấy Thiên Mạch hẳn là không thích bị đối đãi khác biệt so với Thiên Thiên, nếu không cũng sẽ không mới ra đã muốn đi, nếu như ngữ khí nói chuyện với Thiên Mạch tùy ý một chút, giống như đối đãi Thiên Thiên mà đối đãi nàng, nàng có thể sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, có thể cũng sẽ không cảm thấy đứng ngồi không yên nữa.

Quả nhiên sắc mặt Thiên Mạch hòa hoãn rất nhiều, còn gật đầu nói một chữ 'tốt', chỉ là đi đến nửa đường, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói với Vũ Lâm Hanh: "Ngọn nến này thối như vậy, tôi chỉ là thổi tắt nó mà không phải ném nó đi, đã rất nể mặt nó rồi."

Thật ra quan chúc này có một cổ hương khí, Thiên Mạch lại nói thứ này thối, Sư Thanh Y chau mày, nghĩ thầm nàng hẳn là cũng nhìn ra quan chúc có vấn đề. Thiên Mạch cảm thấy thứ này không thích hợp, nên trực tiếp cố ý thổi tắt, bất quá Thiên Mạch cùng Vũ Lâm Hanh giao tình không sâu, nàng cảm thấy thứ này thật không tốt nên trực tiếp thổi, tuy rằng là hảo ý nhưng cũng mặc kệ Vũ Lâm Hanh có tức giận hay không. Nếu như là đổi thành Thiên Thiên, nàng nhất định sẽ áp dụng cách làm uyển chuyển hơn nữa.



Người bên ngoài có thể sẽ cảm thấy chỉ là ngọn nến mà thôi không đáng nhắc đến, ngọn nến nơi nơi đều có nhưng hôm nay cái gì đều dùng điện, ai còn quan tâm đến một ngọn nến? Nhưng quan chúc là vật gia truyền của Vũ Lâm Hanh, đối với người đạo mộ mà nói là vật chí bảo, càng là vật kỷ niệm ba nàng cho nàng, một tầng ý nghĩa này cũng không phải người bình thường có thể hiểu được.

Vũ Lâm Hanh sắc mặt trầm xuống, bất quá nàng rốt cuộc vẫn chú trọng hàm dưỡng, nói: "A Sanh, tiễn nàng."

"Không cần." Thiên Mạch đẩy cửa ra, đi rồi.

"Các người xem, các người xem đức hạnh của nàng!" Vũ Lâm Hanh chỉ vào cánh của được đóng lại: "Tớ hiện tại mới biết được Nuôi Rắn quả thực tốt hơn nàng trăm nghìn lần, người thực sự là không thể so sánh, một khi so sánh thì thật dọa người! Ngày mai tớ sẽ đi nói cho Nuôi Rắn biết, lần sau nàng còn để thứ này ra ngoài, phải sớm nói cho tớ biết, tớ hảo hảo tránh xa!"

Sư Thanh Y chuyển đề tài, cười thử nàng: "Quên đi, cậu còn áp trạch như vậy sẽ áp không được."

Vũ Lâm Hanh cả giận: "Đều đã như vậy rồi còn áp trạch cái gì? Quan chúc đều bị thổi tắt, xui! A Sanh, Tô Diệc đến thu dọn, dọn hết!"

Sư Thanh Y thấy, trong lòng có chút vui mừng, thở phào nhẹ nhõm. Theo nàng quan chúc này tuyệt đối là không thể đốt nữa, nhưng chuyện này còn phải xem ý tứ của Vũ Lâm Hanh, nếu như Vũ Lâm Hanh chủ động buông tha áp trạch đó là chuyện không thể tốt hơn, nếu không nàng còn muốn tiếp tục đốt chúc áp trạch, đến lúc đó các nàng nhất định phải tìm một cái cớ để ngăn cản Vũ Lâm Hanh, như vậy sẽ rất phiền.

Từ ánh mắt cùng ám hiệu Lạc Thần giao lưu cùng nàng, Sư Thanh Y đã có thể thấy được, Lạc Thần tìm căn nguyên đã đem lực chú ý từ quan chúc chuyển dời đến trên người ba của Vũ Lâm Hanh.

Quan chúc là Vũ phụ truyền cho Vũ Lâm Hanh, quan chúc có vấn đề Vũ phụ phải biết, hoặc là Vũ phụ bị người nào đó che mắt, dưới tình huống không biết gì mà truyền quan chúc lại cho Vũ Lâm Hanh. Một khi các nàng tìm lý do ngăn cản Vũ Lâm Hanh áp trạch, sợ rằng sẽ làm Vũ Lâm Hanh hoài nghi là các nàng cho rằng quan chúc này có vấn đề, tiến thêm một bước liên lụy đến Vũ phụ.

Ba của Vũ Lâm Hanh đã sớm mất, trước khi việc này vẫn chưa biết rõ ràng, nếu như để Vũ Lâm Hanh phát hiện các nàng đang nghi ngờ người ba đã qua đời của mình, tất nhiên sẽ khiến Vũ Lâm Hanh xấu hổ, làm con gái, làm sao chấp nhận ba mình sẽ hại mình? Cho dù là một phần vạn khả năng, sợ rằng đều không muốn chấp nhận. Phải biết rằng Vũ Lâm Hanh tuy rằng ngoài miệng nói ba nàng cổ hủ, nhưng rất nhiều việc lại vẫn theo truyền thống của Vũ phụ, bao gồm trước đây vẫn theo lời ở tại nhà cũ, thậm chí Vũ phụ bảo nàng hảo hảo chiếu cố Hướng di, Vũ Lâm Hanh ngay cả cảm thấy Hướng di có cổ quái, nhiều năm qua lại vẫn y theo ý tứ của Vũ phụ mà chăm sóc, lúc này dọn nhà cũng chỉ là tạm thời giám thị Hướng di mà không động đến nàng, có thể thấy được Vũ Lâm Hanh có bao nhiêu kính trọng dối với ba mẹ mình.

Hiện tại một việc phải ngầm điều tra, Vũ Lâm Hanh chủ động đưa ra yêu cầu đình chỉ áp trạch, cũng là không thể tốt hơn. Từ mức độ nào đó mà nói, đây cũng là nhờ Thiên Mạch náo loạn một hồi.

Quan chúc đều thu vào trong hộp, sắc trời từ lâu đã chuyển tối, đến lúc nên trở về.

Vài người nói chuyện, Vũ Lâm Hanh tiễn các nàng xuống lầu, Lạc Thần nháy mắt với Phong Sanh, Phong Sanh đi theo bên cạnh Vũ Lâm Hanh nhiều năm dĩ nhiên am hiểu quan sát sắc mặt cử chỉ, trong lòng cũng biết, dừng lại nói với Vũ Lâm Hanh: "Tiểu thư, hôm nay dọn nhà rất mệt đi, cô nghỉ ngơi đi, tôi tiễn Sư tiểu thư các nàng đến ga ra lấy xe."

Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay, biểu thị đồng ý, sau đó lên lầu.

Đi đến ga ra, Phong Sanh phỏng chừng đã có kinh nghiệm giấu diếm Vũ Lâm Hanh chuyện gì đó, vẻ mặt chờ đợi lo lắng cũng nữa ẩn dấu không được, nói: "Lạc tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì muốn âm thầm nói với tôi sao?"

Lạc Thần gật đầu, cùng hắn trầm thấp căn dặn vài câu.

Phong Sanh quá sợ hãi: "Thực sự muốn làm như vậy sao? Nếu như bị tiểu thư biết được, vậy...."

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Cho nên cậu nhất định không thể để nàng phát hiện. Trên tay cậu có nhiều tài nguyên như vậy, tạo một ít quan chúc giả để qua mắt nhất định không khó."

Phong Sanh mặt có khiếp sợ: "Nhưng...."

Lạc Thần nói: "Cậu không phải vẫn muốn biết được nguyên nhân việc Lâm Hanh mộng du bị dính bùn đất hắc sắc sao?"

Phong Sanh nhìn về phía Lạc Thần, lập tức gật đầu.

Lạc Thần nói: "Vừa rồi tôi kiểm tra qua, tâm của quan chúc là bằng gỗ, hơn nữa bột phấn hắc sắc sau khi nó cháy cùng thứ hắc sắc tìm được trên người Lâm Hanh là giống nhau như đúc. Chúng đều có nhàn nhạt hương khí, loại bột phấn hắc sắc này thậm chí cũng tương tự vết tích hắc sắc ở một góc đồng hồ nước, có thể là thuộc về cùng một loại cây mộc hương. Tôi tạm thời không biết loại mộc hương này sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Lâm Hanh, nhưng có một chút có thể xác định, trước khi biết rõ, thứ này nhất định không thể ở bên cạnh nàng nữa, để tránh có tai họa ngầm."

Phong Sanh đôi mắt thoáng trợn to, đại khái là kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Sư Thanh Y cường điệu: "Cho nên cậu nhất định phải làm tốt chuyện này. Dùng quan chúc giả đánh tráo toàn bộ quan chúc có vấn đề, sau đó tỉ mỉ kiểm tra những thứ Vũ Lâm Hanh mang từ nhà cũ đến, nhất là những thứ của ba mẹ nàng. Vũ Lâm Hanh mặc dù cách rời khỏi nhà cũ, nhưng nàng kính trọng ba mẹ, khó tránh nàng vẫn mang theo một vài thứ làm kỷ niệm, cậu đều phải kiểm tra, chụp được hình ảnh. Ảnh chụp của ba mẹ nàng cùng các loại tư liệu về bọn họ, cậu cũng đều lấy đến cho chúng tôi, âm thầm làm, trước khi tất cả còn chưa làm rõ, chú ý tạm thời không thể để Vũ Lâm Hanh biết, nếu không nàng có thể sẽ phát điên."

Phong Sanh thoạt nhìn cũng giống như sắp điên, làm những chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là một lựa chọn điên rồ.

Hắn cùng Vũ Lâm Hanh cùng nhau lớn lên, Vũ Lâm Hanh đối với ba mẹ nàng cảm tình sâu sắc, có thể tưởng tượng Phong Sanh cũng được Vũ phụ Vũ mẫu chiếu cố không biết bao nhiêu, tất nhiên tôn kính có thừa, hiện tại dĩ nhiên muốn hắn đi điều tra bọn họ, còn là người đã chết nhiều năm, đây không phải điên rồi còn có thể là cái gì.

"Nếu như cậu hy vọng nàng có thể ở vào một hoàn cảnh tương đối an toàn, nhất định phải làm, đây là vì muốn tốt cho nàng." Sư Thanh Y ánh mắt ôn hòa, cổ vũ nhìn Phong Sanh: "Việc này cậu làm sẽ thuận tiện rất nhiều."

Ngay cả Phong Sanh tôn kính trưởng bối Vũ gia, người duy nhất đời này hắn trung thành cũng là Vũ Lâm Hanh, chỉ cần tất cả đều là xuất phát từ Vũ Lâm Hanh, hắn đều sẽ toàn lực ứng phó, đây cũng là nguyên nhân hắn phải làm việc này. Hắn nghe xong Sư Thanh Y nói, sắc mặt cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều: "Xin hai vị yên tâm, nếu như có thể tốt cho tiểu thư, cái gì tôi cũng nguyện ý làm."

"Được. Chúng ta cứ điều tra như vậy trước, chờ thời cơ thích hợp, chúng tôi sẽ nói cùng Vũ Lâm Hanh. Trong lúc này cậu kiên trì một chút, duy trì liên hệ."

Sư Thanh Y lại ôn ngôn nói một chút gì đó đối với Phong Sanh, sau đó cùng Lạc Thần, Trường Sinh lên xe rời đi.

Ngày thứ hai Thiên Thiên đặc biệt gọi điện thoại đến, nói chuyện áp trạch cùng chuyện Thiên Mạch tối qua, cười hỏi Sư Thanh Y các nàng có bị hù dọa hay không, nói lần sau nhất định sớm thông báo, cho các nàng chuẩn bị tâm lý. Xem ra nàng cũng đã gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh, không cần phải nói, Vũ Lâm Hanh đã đem oán giận đối với Thiên Mạch toàn bộ quán vào trong tai Thiên Thiên.

Xuân ý càng lúc càng ấm áp, ngày hôm sau cũng bình thản như những ngày xuân khác, một ngày một ngày trôi qua, trong đó rất đáng mừng chính là sau khi Vũ Lâm Hanh dọn nhà dấu hiệu thỉnh thoảng mộng du tựa hồ bị đè xuống, tuy rằng không thể cam đoan sau này sẽ thế nào, nhưng chí ít hiện nay không cần chờ đợi lo lắng, đây là chuyện tốt.

Trong lòng Sư Thanh Y có rất nhiều an bày, có thể nói, không thể nói, những an bày này cũng đều theo cảnh xuân dần dần trở nên rõ ràng cùng thoả đáng.

Sau khi Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đi về cùng các nàng, đã được sắp xếp ở trong một nhà xưởng bỏ hoang hẻo lánh ở vùng ngoại thành, nơi này không có người qua lại, cũng không cần sợ sẽ quấy nhiễu đến thị dân. Dù sao chúng thực sự không giống động vật bình thường, nếu như ngày nào đó quấy nhiễu người dân lại bị đưa lên tin tức nháo ra cái gì 'mạt thế đến gần? Yêu thú kinh thiên dĩ nhiên trà trộn vào giữa phố phường!' Loại tin tức não tàn này, vậy thật không thích hợp.

Sư Thanh Y đặc biệt tốn tâm tư đem nhà xưởng kia tu sửa một phen, bố trí một cái ổ rất thư thích, mỗi ngày đều sẽ cùng Lạc Thần lái xe thăm bọn nó, mang thịt tươi đến.

Sợ chúng buồn chán, Sư Thanh Y còn chuẩn bị rất nhiều món đồ chơi lớn mang đến, có một số thứ trước đây Quỷ Lang cũng rất thích, hiện tại Sư Thanh Y mua một chút mang đến nhà xưởng, Cửu Vĩ chơi rất vui vẻ, mỗi ngày ôm mấy quả bóng lăn qua lăn lại, hoặc là nhảy tới nhảy lui trên xà nhà, bất diệc nhạc hồ.

Ngạo Nguyệt thoạt nhìn lại vô cùng khinh bỉ những món đồ chơi này, mỗi lần Sư Thanh Y đến đều nhìn thấy Ngạo Nguyệt cũng chỉ là nằm sấp mà thôi, dáng vẻ tựa hồ căn bản không có hứng thú, có thể là cảm thấy ấu trĩ. Sau đó Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, sửa đổi thời gian đến xưởng, đặc biệt thay đổi thời gian, rồi lại thấy Ngạo Nguyệt vươn móng vuốt vẻ mặt ghét bỏ mà ôm trái bóng, lăn qua lăn lại.

Sư Thanh Y trốn ở bên cạnh, cười đến gần như muốn té ngã, mềm nhũn bám vào trên người Lạc Thần đang cùng nhau ẩn nấp: "Chị xem tính tình này, em thế nào cảm thấy rất quen mắt, có chút giống ai đó nha?"

Lạc Thần mặt không biểu tình.

Khu vui chơi cho sủng vật này thực sự quá thư thích, ổ lại ấm áp, thức ăn lại ngon, còn có đồ chơi, vô câu vô thúc, dẫn đến Nguyệt Đồng cũng thường xuyên chạy qua bên này. Nguyệt Đồng bình thường cũng là mèo trắng, căn bản không cần phải trốn, đều là ở tại trong nhà Sư Thanh Y, nhưng gần đây nó cũng không có việc gì lại chạy bộ đến nhà xưởng, trước là đi nhờ xe của Sư Thanh Y sau lại tự mình đi.

Nhưng Nguyệt Đồng cùng Ngạo Nguyệt còn có Cửu Vĩ căn bản không hợp mệnh cách, bình thường Cửu Vĩ thường xuyên đùa giỡn cùng Ngạo Nguyệt, Nguyệt Đồng vừa xuất hiện, Cửu Vĩ đã lập tức đứng trên lưng Ngạo Nguyệt nhất trí đối phó ngoại nhân. Nếu như Sư Thanh Y đến mang theo Nguyệt Đồng, Ngạo Nguyệt tính tình sẽ càng lớn hơn nữa, căn bản không phản ứng đối với sự thân cận của Sư Thanh Y, chỉ thở ra bạch khí, đôi mắt gắt gao nhìn Sư Thanh Y, ánh mắt đó đại khái là chất vấn nàng rõ ràng đã có một con sói, ở bên ngoài dĩ nhiên còn có con mèo.

Nguyệt Đồng thường hóa thành mèo tám đuôi ở trong nhà xưởng đánh nhau cùng Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ, nháo đến gà bay chó sủa, sói ngưỡng mèo trở mình, một quái vật lớn thở hổn hển đánh xong, sau đó biến trở về con mèo nhỏ ưu nhã dọc theo đường cái trở về.

Trước đây nó ngoan ngoãn ở trong nhà Sư Thanh Y, là một con mèo tham ăn tham ngủ, hôm nay thường đến nhà xưởng đánh nhau, một lần lại một lần rồi đã xảy ra chuyện. Trên đường nhiều người thích mèo nhìn thấy nó đẹp như vậy, đi dạo trên đường lại không có chủ nhân, còn lo lắng có phải nó lạc đường hay không, một bên cho nó ăn, một bên còn rất quan tâm mà dán thông báo mời nhận sủng vật thất lạc, Sư Thanh Y nhìn thấy khuôn mặt mèo vô tội của Nguyệt Đồng trên thông báo nhận sủng vật, thiếu chút nữa tức giận đến đau dạ dày.

Cũng không biết có phải đánh nhau đến ghiền hay không, hay là đánh ra tình hữu nghị cách mạng, sau đó Nguyệt Đồng đơn giản không trở lại nữa, cũng ở tại nhà xưởng.

Một buổi tối, Phong Sanh lại nhân lúc bóng đêm đưa tới rất nhiều thứ, rương lớn rương nhỏ, trong này ngoại trừ một ít tư liệu Sư Thanh Y muốn Phong Sanh đưa đến, còn lại chính là vũ khí nàng xin Vũ Lâm Hanh hỗ trợ chuẩn bị.

Trước đây lưỡi dao của dao quân dụng đã không chống đỡ được nữa, dùng không thuận lợi, nàng lần này thay đổi một con dao quân dụng sắc bén hơn nữa, còn có hai khẩu súng gắn bộ phận giảm âm, một số đạn, một cây súng tầm xa có giá súng.

Vốn dĩ Sư Thanh Y đang sắp xếp các thứ, hành lý đặt ở một bên, trên bàn bày rất nhiều thứ. Nàng ở đây thật lâu, lần này xa nhà nàng thật ra cũng không thể xác định có thể qua về nữa hay không, lần này gần như là làm vạn toàn chuẩn bị, có chút vật kỷ niệm là nàng chỉnh lý muốn mang đi, một số còn lại là những thứ nàng phải mang đi, tỷ như long ngọc tráp, nàng đang nhất nhất kiểm kê, sau khi phân loại nhét vào trong hành lý.

Sau khi vũ khí đến, cũng bị đặt lên bàn. Nàng cầm lấy cây súng tầm xa lên lắp ráp xong, tỉ mỉ một phen, sau đó kéo rèm cửa sổ, tìm một góc độ bí mật lắp giá súng, vẻ mặt bình tĩnh ngắm về phía ngoài cửa sổ — nàng đang thử tầm ngắm cùng xúc cảm của khẩu súng.

Súng ngắm loại vũ khí này thật ra rất kỳ diệu, nếu như rất nhiều súng ống là vì phòng thân mà tồn tại, như vậy thì súng ngắm lại đại biểu kế hoạch kín đáo cùng chủ động xuất kích, bình thường nó chỉ dùng đến khi đã xác định mục tiêu.

Ngoài một Km, thân ảnh ẩn nấp, yên lặng bắn chết.



Thử qua cảm thấy hài lòng, Sư Thanh Y khẩu súng được thả lại, đặt bên cạnh long ngọc, nắp hộp hiện tại là mở, lộ ra khối ngọc quái mô quái dạng, trước đây Sư Thanh Y nhàn rỗi thường xuyên đem thứ này ra nghiên cứu, lần này cũng như trước là nhất vô sở hoạch. Thật ra Sư Thanh Y hiện tại biết đây căn bản không phải là rồng, lúc trước là bởi vì Thạch Lan gọi nó là long ngọc nên mới xưng hô như vậy, nhưng nhất thời cũng không biết đây rốt cuộc là con gì, vì vậy vẫn cứ dùng tên gọi này.

Lạc Thần đến phòng tắm tắm rửa, Sư Thanh Y nhìn đầy bàn đồ vật, thở dài, chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Mấy thứ này đặt lên bàn, rõ ràng là chuẩn bị trước khi đi, nhưng nàng biết chỉ là một phương hướng không rõ ràng, cho dù bản thân mỗi ngày nỗ lực bức bách bản thân, những vẫn còn trong vân che vụ lấp.

Nơi sắp đến phạm vi lớn như vậy, đâu mới là vị trí chính xác? Tựa như một người du mục lưu lạc bên ngoài nhiều năm, hôm nay muốn về nhà, nhưng đã tìm không được đường về nhà nữa.

Trong lòng nàng nhất thời dâng lên một loại cay đắng mờ mịt, nắm tay nắm chặt đến kêu răng rắc.

Ngồi một lúc, Sư Thanh Y đột nhiên ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy trong đầu dường như bị kim đâm, gần như muốn nứt ra, loại cháng váng đầu hoa mắt này khiến nàng phải tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ, nhẹ nhàng thở dốc, vô thức đi xoa mũi nhưng cũng may lần này không chảy máu mũi.

Ánh mắt của nàng rơi xuống Cự Khuyết đặt trên bàn, Lạc Thần đã thu thập hành lý, bất quá chỉ cần mười phút. Thật ra Sư Thanh Y chưa nói, Lạc Thần cũng không có hỏi nàng rốt cục muốn đi đâu, nhưng rất nhiều việc nàng đều sẽ theo Sư Thanh Y, nếu Sư Thanh Y chuẩn bị, nàng cũng sẽ yên lặng chuẩn bị.

Sư Thanh Y đứng lên, ma xui quỷ khiến lấy Cự Khuyết ôm vào trong ngực, lại ngồi trở về.

Nàng vươn tay, dường như hoài niệm mà nhẹ nhàng vuốt ve trên thân kiếm lãnh liệt của Cự Khuyết, đầu ngón tay lưu luyến, nhắm mắt lại, trong đầu dường như có thể thấy một góc ánh sáng nhạt. Trong ánh sáng có nhân ảnh khẽ động, mang theo lãnh hương, người đó bạch y sáng quắc nghiêng người mà đến, dường như dán bên tai nàng trầm thấp lên tiếng.

Loại cảm giác này khiến nàng dần dần yên tĩnh.

"Cẩn thận cắt vào tay." Phía sau có người nhẹ giọng nhắc nhở.

Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, quay đầu thấy Lạc Thần đứng bên giường, nàng mới vừa tắm rửa xong, một lọn tóc dài hắc sắc tán trên vai.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, lại cúi đầu nhìn bản thân, đại khái là cảm thấy dáng vẻ nàng ôm kiếm của Lạc Thần thoạt nhìn giống như chứng luyến vật, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng đặt kiếm trở lại, ngồi đến thẳng tắp.

"Em thích ôm kiếm của chị?" Lạc Thần đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nói.

".... Không phải."

Lạc Thần liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: "Cũng phải, lạnh như vậy ôm cũng không thoải mái, em có thể thử ôm thứ mềm mại một chút."

"...." Sư Thanh Y ngồi bên giường, vừa nhấc đầu là có thể thấy vòng eo tinh tế của nàng, ẩn dưới vải vóc mềm mại, dường như mềm mại bó chặt.

Lạc Thần cúi người, Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, Lạc Thần ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Tắm rửa."

"..... Phải, thời gian không còn sớm, em nên tắm." Sư Thanh Y bị nàng thổi gió bên tai giật mình một cái, vội vã đứng lên, vội vã cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong nhất thời thần thanh khí sảng rất nhiều, Sư Thanh Y xỏa tóc bước ra, thấy Lạc Thần khom lưng bên giường chỉnh lý quần áo, trước đó hành lý còn chưa chỉnh lú xong, hiện tại tiếp tục.

Nhìn thấy Lạc Thần đang hết sức chuyên chú chỉnh lý quần áo, cũng không có xu thế quay đầu lại, Sư Thanh Y chỉ đành đứng đó ma ma thặng thặng mà lau tóc. Lạc Thần không mở miệng, dần dần, Sư Thanh Y cảm thấy chán đến chết, bắt đầu ở trong phòng đi qua đi lại. Bắt đầu nàng vẫn chỉ đi tới đi lui trong khu vực lau tóc, sau đó đơn giản đi tới đi lui ở trong phòng, vài lần lau qua phía sau Lạc Thần.

Rốt cục có một lần Lạc Thần cảm giác được phía sau có gió, quay đầu lại.

Ánh mắt Sư Thanh Y sáng lên, cho rằng nàng muốn nói gì đó.

Nhưng mà Lạc Thần lại quay sang, tiếp tục mặt không biểu tình xếp quần áo.

Sư Thanh Y vẫn là lần đầu cảm thấy quần áo nàng cần xếp thế nào nhiều như vậy, còn xếp rất chậm, ánh mắt đảo qua thì ra sau khi nàng xếp xong quần áo hằng ngày, hiện tại đang xếp bộ bạch y cổ sam trước kia của nàng. Trước đó bộ bạch y này mới giặt xong, vốn là đã cất giữa, lúc này có lẽ là Lạc Thần muốn mang theo, mà loại y phục cổ đại này phương thức bảo quản rất khác biệt, vải vóc mềm mại, tầng tầng lớp lớp, bên ngoài có ngoại sam trong có trung y, thậm chí còn có áo lót, xếp lại thật là tốn thời gian.

"Chị trước đừng xếp nữa được không?" Dừng một chút, Sư Thanh Y nói trước.

Lạc Thần nghe vậy, ngừng tay, vẫn duy trì tư thái khom lưng, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn nàng.

Ma xui quỷ khiến, Sư Thanh Y lại nói: "Nếu không, chị mặc cho em xem?"

Lạc Thần đứng thẳng thắt lưng, trong mắt hơi có gợn sóng.

Sư Thanh Y hai tay chắp ở sau lưng, tựa hồ có chút co quắp mà chà xát: "Ý của em là nói, em là nói chị thật lâu thật lâu không có mặc qua bộ bạch y này, có phải sẽ có một chút tưởng niệm hay không? Chị có muốn thử không? Nếu như chị muốn thử quần áo, trước hết không nên xếp nữa, không cần uổng công xếp như vậy nữa."

Lạc Thần nheo mắt: "Chị, tưởng niệm?"

Sư Thanh Y một bên trong lòng thầm mắng bản thân đều là kéo lý do loạn thất bát tao cái gì, một bên mặt băng bó đứng đến thẳng tắp. Nhưng nói cũng đã nói rồi, thì làm sao thu lại được.

Lạc Thần dưới chân khẽ chuyển, tựa hồ muốn đi về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vốn dĩ cảm thấy xấu hổ, nhìn thấy Lạc Thần muốn đi đến chỗ nàng liền quýnh lên, nghĩ thầm dù sao thì cũng đã nói như vậy rồi, còn có thể thế nào, lập tức đỏ mặt lớn tiếng nói: "Em là nói, em muốn xem!"

Lạc Thần lúc này mới đứng bất động, bình tĩnh nhìn nàng.

Lỗ tai Sư Thanh Y đều đỏ bừng.

"Em muốn chị cởi quần áo ở nơi này sao?" Một lát sau, Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vội vã xua tay: "Em là muốn chị mặc quần áo, không phải muốn chị cởi quần áo. Sao chị có thể hỏi như vậy đây?"

Lạc Thần cúi đầu quan sát trên người mình một cái, nhàn nhạt nói: "Trên người chị vốn dĩ đã mặc quần áo, em lại muốn chị đổi, chẳng lẽ không cần cởi ra trước?"

Trình tự này thực sự quá có đạo lý rồi, Sư Thanh Y không cách nào phản bác, chỉ đành hữu khí vô lực nói: "Chị muốn cởi ở chỗ nào thì cứ cởi ở chỗ đó đi."

Sau đó Lạc Thần đứng bên giường, trong lòng không gợn sóng bắt đầu cởi áo.

Sư Thanh Y quả thực nhìn ngây người, nàng cảm thấy bản thân vừa rồi lớn tiếng nói mình muốn xem đã là rất không biết xấu hổ rồi, nếu như còn đứng ở chỗ này trực tiếp nhìn Lạc Thần cởi ra rồi mặc vào thì thế nào đều cảm thấy không quá thích hợp, vì vậy lập tức cầm bộ bạch y nhét vào trong lòng Lạc Thần, nói: "...Sao chị có thể cởi ngay tại đây?"

Lạc Thần đáp lời: "Không phải em nói sao?"

".... Em không nói như vậy."

"Em mới vừa nói muốn ở nơi nào thì ở nơi đó."

Sư Thanh Y: "....."

"Em chỉ là nói như vậy, chị chỉ cần nghe vậy thôi, đừng xem là thật." Sư Thanh Y mặt băng bó: "Chị đến trong phòng thay đồ mà thay đi, không thể thay ở đây."

"Nếu là vậy, em mới vừa nói, em muốn xem." Lạc Thần nói: "Là thật sao?"

"...Đó dĩ nhiên là thật." Đầu lưỡi Sư Thanh Y quả thực sắp thắt lại, nàng là cố lấy dũng khí mới có thể trực tiếp nói ra là mình muốn xem, kết quả Lạc Thần lại nói ra nói vào, nếu thêm vài lần nữa có thể nàng sẽ không chống đỡ được nữa.

Nói xong nàng đem Lạc Thần đưa vào phòng thay đồ, ở bên ngoài đóng cửa cho nàng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play