Trà pha xong, Duẫn Thanh mang chén trà đưa cho Lạc Thần, Sư Thanh Y theo ở phía sau thấy Lạc Thần khí định thần nhàn biết nàng đã làm thỏa đáng, chút lo lắng vừa rồi nhất thời được quét sạch.

Nước trà nhiệt khí lượn lờ, Lạc Thần mỉm cười trong hơi nước, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Lời này tuy là nói với Duẫn Thanh, nhưng Sư Thanh Y cũng hiểu được nụ cười này là cho nàng, nàng chờ Duẫn Thanh ngồi xuống, lúc này mới ngồi, cúi đầu uống trà, tâm tình tốt.

Duẫn Thanh là một người không quá thích kéo nhàn thoại, nàng rất coi trọng phân phối hợp lý thời gian, quen đi thẳng vào vấn đề: "A Thanh hôm nay đến tìm tôi là có chuyện gì?"

Sư Thanh Y quen thuộc tính cách của nàng, dĩ nhiên cũng sẽ không cùng nàng nói quanh co, chỉ là nói: "Mới vừa trở về, dĩ nhiên muốn đến thăm giáo sư rồi, thuận tiện đến hỏi một chút vấn đề công việc của em!"

"Tôi thấy nửa câu sau mới là thật." Duẫn Thanh khó có được nói đùa một chút, bất quá trên mặt không có gợn sóng rõ ràng: "Bất quá ngọt miệng ngọt cũng thay đổi không được tần suất công tác của em, thế nào hiện tại bắt đầu lo lắng năm nay không thể thuận lợi tốt nghiệp?"

Sư Thanh Y mỉm cười: "Giáo sư cô là người có tiếng chú trong tần suất công tác, nghe sư huynh nói hắn khi đó chỉ thiếu vài ngày làm việc, ít đi khảo sát thực địa một chút thì cô liền cho hắn dời lại tốt nghiệp. Em xin nghỉ phép có nhiều một chút, không thể không lo lắng."

Duẫn Thanh đứng dậy đến chỗ giá sách tìm ra một phần văn kiện, lấy ra xem vài tờ trong đó, chậm rãi nói: "Trong học kỳ này em quả thật đã xin nghỉ không ít, bất quá sau đó em đã bù lại, nhiệm vụ của em cũng đều hoàn thành tốt lắm, có thể trung hòa tôi coi trọng thật ra cũng không phải số ngày có mặt, mà là mức độ hoàn thành nhiệm vụ, năm đó Tiêu Ngôn không làm xong nhiệm vụ cho nên tôi mới treo hắn. Nửa năm này là học kỳ cuối cùng của em, khai giảng cũng đã một đoạn thời gian rồi, em đến bây giờ vẫn chưa đến báo danh, bất quá —"

Nàng dừng chốc lát, sắc mặt có chút ngưng trọng, ngữ khí cũng trở nên nhu hòa rất nhiều: "Em cũng là có tình huống đặc biệt, hiện tại đến báo danh cũng không muộn, em xem những buổi vắng mặt nên làm thế nào bù lại đi. Nửa năm sau hảo hảo đi theo tôi, nên làm tốt luận văn của em tôi luôn luôn yên tâm, nói vậy đến lúc đó cũng sẽ không có vấn đề gì."

Sư Thanh Y đoán được nàng lại muốn đến Thần Chi Hải, một lát mới nói: "Những ngày vắng mặt này, em sợ rằng khó có thể bù lại."

Duẫn Thanh nhíu mày, ánh mắt của Lạc Thần như có như không rơi vào trên mặt Sư Thanh Y.

"Em muốn nói cái gì?" Duẫn Thanh hỏi.

Sư Thanh Y mặt mang áy náy trả lời: "Em không chỉ không thể bù lại, thậm chí sau này em cũng rất khó cam đoan có mặt đầy đủ, xin lỗi giáo sư."

"Vì sao?"

Sư Thanh Y rũ mi, ngón tay vuốt ve tách trà, yên tĩnh vô cùng.

Lạc Thần cùng Duẫn Thanh đều quan sát nàng.

Rốt cục, Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: "Sau này em muốn đi một chỗ rất xa, rất xa, rất xa."

Tiếu ý nhàn nhạt đọng bên môi nàng: "Hơn nữa phỏng chừng em cũng sẽ đi rất lâu."

Duẫn Thanh nói: "Cho nên nửa năm sau này em còn muốn xin nghỉ sao?"

"Cũng không phải." Sư Thanh Y cúi đầu: "Em đang suy nghĩ em có cần nộp đơn xin thôi học hay không."

Lạc Thần ngừng uống trà, đem chén trà nhẹ nhàng đặt lại trên mặt bàn, nhìn Sư Thanh Y, trong mắt thâm thúy lại thủy chung không lên tiếng.

Duẫn Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn qua có chút lạnh nhạt, lại tựa hồ có chút khó có thể lý giải: "Học kỳ cuối, em là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, bất quá chỉ là chuyện mấy tháng mà thôi, hiện tại em nói với tôi muốn thôi học, em biết rõ bản thân đang nói cái gì sao?"

"Em rất rõ ràng." Trong đôi mắt Sư Thanh Y một mảnh trong trẻo.

Duẫn Thanh đề cao giọng nói, nghiêm khắc: "Nếu như em thực sự có chuyện phải làm, phải rời khỏi một đoạn thời gian, có thể xin nghỉ với tôi, tôi cũng không phải bất cận nhân tình không cho em nghỉ phép. Chờ em giải quyết xong mọi chuyện trở về bù lại, tôi cũng sẽ cho em tốt nghiệp, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

"Nhưng chỗ đó quá xa, sự tình cũng rất phức tạp, em không xác định lúc nào mới có thể trở về. Có lẽ.... có lẽ cần rất lâu rất lâu?" Sư Thanh Y mềm nhẹ nói: "Em đối với mỗi người chúng ta đều ký thác kỳ vọng cao, em biết trên tay cô sẽ không có sinh viên hoãn lại thật lâu mới có thể tốt nghiệp, em cũng không muốn đến lúc đó cô bị người ta bàn tán, cô còn có một sinh viên chậm chạp không thể tốt nghiệp, trường kỳ không thực tập, ngay cả nhân ảnh đều không thấy được, trường học đến lúc đó cũng sẽ tạo áp lực cho cô, cô không khó xử sao."

"Được rồi." Duẫn Thanh bình tĩnh cắt đứt Sư Thanh Y: "Những điều này không thành vấn đề, tôi chỉ hỏi em một vấn đề thành thực trả lời, trong lòng em có muốn hoàn thành việc học hay không?"

"Muốn. Em biết cô không muốn người khác bỏ dở nửa chừng, em cũng không thích bản thân làm việc bỏ dở nửa chừng, em cũng hy vọng bản thân có thể đặt một dấu chấm tròn hoàn chỉnh trong học nghiệp, nhưng —"

"Nếu như chính em muốn hoàn thành, vậy thì không cần nhưng nữa." Duẫn Thanh vẻ mặt nghiêm nghị: "Tôi sẽ cho em nghỉ phép, em xử lý xong việc của em, rồi trở về tiếp tục học nghiệp. Sinh viên Duẫn Thanh tôi hướng dẫn sẽ không có một ai không thể tốt nghiệp, càng không có ai thôi học, đơn xin thôi học tôi sẽ không ký."

Nàng tuy rằng vẻ mặt uy nghiêm, là loại uy nghiêm rốt cuộc mang theo một chút thương yêu cùng coi trọng của trưởng bối đối với vãn bối, ngoài miệng ngôn ngữ mặc dù là băng lãnh nhưng một lòng vẫn còn ấm áp.

Duẫn Thanh đại khái là ý thức được ngữ khí của mình có vẻ quá nghiêm khắc, không một vết tích mà thư hoãn xuống: "Lúc nào trở về, thì lúc đó tiếp tục, luận văn tốt nghiệp em đừng hòng bỏ dở, tôi có thể chờ. Cũng không phải không trở lại, không nghiêm trọng như vậy."

Ánh sáng trong mắt Sư Thanh Y khẽ lay động, nhẹ nhàng nói: "Cũng phải, cũng không phải không trở lại."

Nàng lần thứ hai xin lỗi: "Xin lỗi giáo sư."

"Không đề cập đến chuyện xin thôi học nữa?" Duẫn Thanh liếc nhìn nàng.

"Không đề cập đến nữa." Sư Thanh Y mỉm cười.

Duẫn Thanh nhìn chằm chằm nàng chốc lát đột nhiên thở dài: "Tôi hướng dẫn nhiều sinh viên như vậy, em là người thông minh hiếu học cũng khiến người ta thích nhất. Trước đây tôi là muốn em sau khi tốt nghiệp sẽ giống như Tiêu Ngôn sư huynh của em, tốt nghiệp rồi vẫn đi theo bên cạnh tôi làm nghiên cứu, làm trợ thủ của tôi. Nhưng trải qua nhiều như vậy, tôi hiện tại cũng đã hiểu, bên cạnh tôi chỉ là một cái hồ nhỏ, giữ không được em."

"Là giáo sư quá khen." Sư Thanh Y vẫn như cũ cười đến nhu hòa.



"Tôi biết." Duẫn Thanh lại lắc đầu nói: "Việc đã qua, cũng không nhắc lại, em dự định lúc nào xin nghỉ?"

"Cụ thể em còn chưa quyết định, còn có một đoạn thời gian đi, chỉ là muốn sớm nói với cô, trước lúc đó em sẽ đến tiếp tục làm đề tài cùng cô."

Ở phòng làm việc hàn huyên một lúc, cũng đến giờ Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đứng dậy cáo từ, Duẫn Thanh tiễn các nàng đến cửa. Đi đến trước thang máy, phía sau truyền đến giọng nói không có chút phập phồng của Duẫn Thanh: "Ngày mai đến."

"Tốt." Sư Thanh Y nghiêng đi khuôn mặt nhìn nàng một chút, phất tay với nàng, đi vào thang máy.

Bãi đỗ xe có chút hẻo lánh, hai người sóng vai chậm rãi đi qua sân trường, hoa thụ bên đường đều bắt đầu đâm chồi nảy lộc dưới tiết trời se lạnh, chỉ chờ đến lúc mùa xuân ấm áp sẽ bừng bừng sức sống.

Trước đó ở phòng làm việc Lạc Thần gần như không hề mở miệng, Sư Thanh Y nhân lúc trên đường trở về muốn nói chuyện cùng nàng nhiều một chút, thỉnh thoảng kể chuyện phiếm đùa nàng, bất đắc dĩ chuyện cười của nàng xa xa đẳng cấp không cao bằng nữ nhân bên cạnh lúc nói đùa, Lạc Thần chỉ khinh phiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Sao chị không biết em muốn đi một chỗ rất xa?"

Sư Thanh Y kéo tay nàng, đi ở bên trái của nàng, cười nói: "Mọi chuyện chị đều biết, vậy còn phải nói."

"Có xa lắm không?"

"Chính là rất xa rất xa nha." Sư Thanh Y buông nàng ra, hai tay mở ra khoa trương diễn tả: "Xa như thế này, chị nhìn xem là bao xa?"

Lạc Thần dừng lại, nắm lấy tay nàng, đứng bên cạnh lưới sắt mắt chớp cũng không chớp mà quan sát nàng.

Sư Thanh Y chỉ đành ngượng ngùng dừng lại, tùy ý nàng nắm tay.

Lạc Thần vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Chị cũng đi."

Sư Thanh Y cười khúc khích, chuyển sang tiếp tục ôm cánh tay nàng: "Yên tâm, em muốn đi đâu đều sẽ nói cho chị biết."

"Cho nên chị muốn biết được sau khi em xin nghỉ sẽ đi chỗ nào, chỗ đó ra sao?"

"Hiện tại em còn chưa muốn nói cho chị biết." Đôi mắt Sư Thanh Y cong lên, giống như bán nguyệt ngâm trong nước: "Là bí mật. Em không thể có bí mật sao?"

Lạc Thần đứng bất động.

Sư Thanh Y thấy nàng đứng như mọc rễ, tư thế này chỉ sợ là muốn đứng đến chiều, chỉ đành mềm mại dỗ dành nàng: "Được rồi được rồi, chỗ em muốn đi chị cũng sẽ đi, em thế nào lại rời xa chị đây? Nhưng em còn cần làm rất nhiều chuẩn bị, có vài thứ vẫn còn chưa xác định, thậm chí ngay cả vị trí cụ thể cũng có chút không rõ, chờ thời cơ đến em nhất định sẽ nói với chị."

Lạc Thần nghe xong lời của nàng, tiếp tục trầm mặc, bất quá trong đôi mắt mơ hồ có thần thái khác, tựa hồ đã đoán được điều gì.

"Em còn đang nỗ lực suy nghĩ." Sư Thanh Y nói: "Hiện tại cho dù chị muốn em nói, thật ra em cũng không thể nói được rõ ràng, chờ em thật xác định rồi sẽ nói cho chị biết."

Nàng nói thật ra rất mịt mờ, cái nào cũng được, nhưng Lạc Thần nhìn qua dường như đã biết suy nghĩ của nàng, một lúc lâu, mới nói: "Chị hiểu được."

"Bất quá em đừng quá mức miễn cưỡng bản thân." Lạc Thần lại bổ sung.

Sư Thanh Y vui vẻ, lúc đẩy nàng đi còn không quên hù dọa nàng: "Vậy đừng đứng ở chỗ này nữa, đi thôi đi thôi, đứng để cho người khác nhìn thấy kỳ quái, nếu không đi em sẽ hôn chị ngay chỗ này, xem chị có dám không đi hay không?"

Lạc Thần xoay mặt lại, vui vẻ gật đầu: "Được."

Sư Thanh Y: "....."

Bên trái chính là một sân bóng rổ thật lớn, do rất nhiều sân bóng nhỏ liều mạng tổ hợp lại, cách một lưới sắt cao bằng chiều cao của một người, hai người đi ở ngoại vi lưới sắt.

Sân bóng rổ thân ảnh hoảng động, rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, loại thời tiết này mặc quần áo thể thao ngắn tay, lúc vận động mồ hôi nhễ nhại.

Sư Thanh Y hướng Lạc Thần muốn lấy điện thoại của nàng, mở khóa màn hình rất nhanh nhìn thoáng qua, nhìn thấy tấm bản đồ đường nét rất cổ quái trước đó Lạc Thần đã chụp được ở phòng làm việc của Duẫn Thanh, bản phác thảo mạch lạc cũng rất có phong cách cổ xưa, nhất thời cũng không nhận ra đây là bản đồ nơi nào, trên đó ngoại trừ mấy ký hiệu thì không có đánh dấu rõ ràng gì. Mấy ký hiệu kia trong đầu Sư Thanh Y tựa hồ có ấn tượng, nàng suy nghĩ một chút, nhất thời không nhớ được đã xem qua ở nơi nào, đem điện thoại trả lại cho Lạc Thần.

Lạc Thần tỉ mỉ quan sát vài lần liền cất đưa điện thoại di động đi, dán bên tai Sư Thanh Y trầm thấp phun ra hai chữ.

Sư Thanh Y trợn to đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ.

Bất quá hiện tại ở bên ngoài, nàng không dám có biểu thị quá mức rõ ràng, đại khái là Lạc Thần thì thầm thổi khí khiến nàng nhột nhạt, nàng bật cười rụt thân thể, cong mắt mỉm cười. Trong mắt người ngoài bất quá là vừa rồi có thể là Lạc Thần ở bên tai nàng nói lời trêu đùa gì đó khiến nàng hài lòng mà thôi, không có bất luận dị thường nào.

Hai người vừa đi vừa nhìn những người chơi bóng trên sân bóng rổ, Lạc Thần đột nhiên nói: "Thanh Y, em tin tưởng giáo sư của em sao?"

Sư Thanh Y không nói chuyện.

Nàng nhìn phía trước, nơi đó một mảnh quang ảnh di động, người chơi bóng chuyển động không ngừng.

Nhìn một lúc Sư Thanh Y quay đầu lại, nói: "Em chưa bao giờ quên những lời chị đã nói với em ở Địa Phược Bách Thi trong Thần Chi Hải. Chị nói chị đã từng nói với một tiểu cô nương một ít đạo lý, không muốn nàng tuổi còn nhỏ đã ngã vào trần thế nơi chốn tính toán ngươi lừa ta gạt, đi vào con đường nơi chốn nghi kỵ, hy vọng tâm của nàng sẽ không bị tổn thương. Chị cũng nói cho em biết trải qua nhiều việc như vậy chính chị đã không còn bao nhiêu tín nhiệm, nơi chốn cẩn thận, đồng thời cũng ôm nguyện vọng đó đối với em, em đều biết."

Đôi mắt của nàng quả thật cũng nhìn thấu hết thảy, tiếp tục nói: "Em biết tình cảnh của chúng ta cùng người khác bất đồng, cuộc sống bình lặng không liên quan đến chúng ta, cho dù chúng ta chỉ đi tản bộ, có đôi khi còn phải đề phòng xung quanh có người âm thầm theo dõi hay không. Bọn họ đối đãi như vậy, em tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, bọn họ có bao nhiêu thủ đoạn sau này em cũng sẽ không keo kiệt, bản thân có bao nhiêu thủ đoạn sẽ dùng để đáp lễ, mà tín nhiệm, tương phản sẽ càng lúc càng keo kiệt, chỉ có như vậy mới có thể khiến kẻ khác không thể lợi dụng, mới có thể không xảy ra sai lầm."

Số phận bức bách cùng xô đẩy sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.

Nó khiến mềm mại từng chút biến thành lãnh ngạnh, đầy mặt phong sương, hơn nữa còn không thể lùi bước.



Bóng rổ vẽ một đường vòng cung giữa không trung, rơi vào trong rổ, hiện trường bạo phát tiếng cổ vũ reo hò.

Lạc Thần nhìn quỹ đạo của quả bóng rổ, lại xoay người nhìn Sư Thanh Y, tựa hồ khe khẽ thở dài.

Sư Thanh Y nghiêng đầu nở nụ cười, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người: "Nhưng nếu như mất đi tín nhiệm, thật là chuyện cỡ nào đáng sợ. Thấy cái này hoài nghi cái này, thấy cái kia hoài nghi cái kia, nơi chốn sinh nghi, tầng tầng lớp lớp bố trí phòng vệ, trong lòng khó tránh sẽ càng lúc càng âm u, như vậy sống còn có ý gì? Tựa như chị khi đó nói với em, nếu người bị vào hoài nghi căn bản không hề có ý xấu, một lòng hảo ý đối đãi em, chẳng phải là dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, khinh nhờn tinh khiết thiện tâm cùng tín nhiệm của đối phương đối với em. Từ cổ chí kim có bao nhiêu người chính là bại ở ngờ vực vô căn cứ, thương tổn bao nhiêu thân bằng hảo hữu, cuối cùng hối tiếc không kịp."

Thần sắc của Lạc Thần tựa hồ ấm áp hơn một chút, gật đầu nói: "Cho nên vạn vật mới có độ. Tín nhiệm có độ, hoài nghi có độ, không thể không có, cũng không thể tràn đầy."

"Chính là như vậy." Sư Thanh Y lôi kéo nàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Cho nên em sẽ tận lực dùng tất cả cảm thụ của bản thân hảo hảo phân biệt, bản thân làm chủ mức độ, do bản thân nắm trong tay. Chị hỏi em có tin giáo sư hay không, câu trả lời của em là em tin tưởng sự thật, tin tưởng logic hợp lý, những thứ khác đều là giả. Căn cứ quan sát cùng phân tích trước đó của em, giáo sư quả thật là có chút bí mật, nàng không nói với người khác nhưng biểu hiện của nàng hiện nay cũng không có vấn đề gì lớn, trái lại rất phù hợp tính cách của nàng, nàng là một người nhiệt tình với nghiên cứu, hơn nữa là người tràn đầy hiếu kỳ, nàng hao hết tâm tư phá giải Cửu Trọng Bảo Tháp, tìm ra bản đồ, theo bản đồ đi Thần Chi Hải, một phần nguyên nhân là xuất phát từ hiếu kỳ của nàng, nàng là người làm công tác khảo cổ, em có thể lý giải nhiệt huyết của nàng."

"Về phần nguyên nhân còn lại —." Sư Thanh Y do dự chốc lát, suy đoán: "Nàng có thể là bởi vì Sư Dạ Nhiên."

"Cho nên khom khom lách lách nhiều như vậy, em là tin tưởng giáo sư của em." Lạc Thần cười yếu ớt.

"Phải." Sư Thanh Y nói: "Căn cứ phân tích biểu hiện hiện nay của nàng, em lựa chọn tin tưởng nàng."

Nàng bổ sung: "Nhưng dù vậy, em cũng không thể đề cập quá nhiều việc với nàng. Em tin tưởng người khác, nhưng không có nghĩa là em sẽ không cẩn thận."

Lúc này, một quả bóng rổ bay ra khỏi lưới sắt, mắt thấy quả bóng sắp va vào người Sư Thanh Y, Lạc Thần thoáng chốc đi đến bên trái Sư Thanh Y tiếp được quả bóng kia.

Trên Sân bóng có nam sinh đang phất tay xin lỗi, cũng muốn các nàng ném bóng trở lại, Lạc Thần tiện tay ném đi, quả bóng lướt qua lưới sắt vững vàng rơi vào trong tay nam sinh kia.

Lạc Thần không nhìn sân bóng nữa, trái lại đám nam sinh vây quanh nam sinh đón được bóng lớn tiếng cười rộ lên, hô lớn ồn ào, còn có không ít người cao hứng bừng bừng huýt sao nhìn qua bên này.

"Chị xem bọn họ cỡ nào thanh xuân sức sống, nhìn bọn họ, em cảm thấy bản thân thực sự đã rất già rất già rồi." Sư Thanh Y bước chân nhẹ nhàng, dẫn Lạc Thần về phía trước bước vài bước lớn, rời khỏi phạm vi sân bóng.

Lạc Thần dưới sự dẫn dắt của nàng liếc nhìn nàng một cái, đuổi kịp bước tiến của nàng.

Sư Thanh Y tiếp tục đề tài trước đó: "Cho dù em tin tưởng giáo sư, em cũng sẽ không cùng nàng nói bất luận vấn đề liên quan nào, cho dù có vài thứ nhất thời nhìn không rõ, em cũng sẽ không nói nửa chữ cùng nàng, cũng không hy vọng nàng phát hiện mô hình bị động vào. Nàng là một người rất nặng lòng hiếu kỳ, yêu thích nghiên cứu bí mật cổ xưa, từ việc nàng phát hiện đầu mối rồi dám đi Thần Chi Hải, không phải bàn cãi."

"Em không hy vọng nàng tiếp tục dính vào việc này." Nàng lo lắng nói: "Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Em rất sợ, sợ nàng sẽ biến thành con mèo đó."

Lạc Thần trở nên trầm mặc, chỉ là đưa tay vuốt tóc dài của nàng: "Xe ở phía trước, sớm trở về thôi."

Đến hoàng hôn, Sư Thanh Y ở trong phòng thu thập quần áo, Trường Sinh rất kỳ quái hỏi nàng có phải nàng muốn ra ngoài không, Lạc Thần nói: "Phải, ban đêm phải ở lại nhà họ Sư, lần này trở về, Thanh Y muốn quay về xem thử."

Trường Sinh nói: "A Lạc cũng đi sao?"

"Dĩ nhiên."

Trường Sinh cũng muốn đi chuẩn bị quần áo, Sư Thanh Y đang bận rộn rút ra chút nhàn rỗi, cười nói với nàng: "Buổi tối chị ở chỗ này giữ nhà."

Khuôn mặt vui sướng của Trường Sinh nhất thời phủ mấy lớp bụi.

"Nơi đó không vui, chị đừng đi." Sư Thanh Y nói.

"Tôi đi không phải vì đi chơi, tôi là lo lắng." Trường Sinh đột nhiên bày ra tư thái trưởng tỷ, nói: "Lẽ nào tôi nhìn qua là người thích chơi đùa sao?"

Lạc Thần thoáng nghiêng đầu, ôm song chưởng nhàn nhạt đánh giá nàng.

Trường Sinh lúc này mới co quắp một chút, lo lắng bất túc: "Tôi thừa nhận tôi có đôi khi thích chơi đùa, nhưng lần này không phải."

"Nơi đó không tính toán là nơi an toàn." Sư Thanh Y an ủi nàng: "Chị ở nhà chờ chúng em là tốt rồi, nghe lời."

Trường Sinh thoạt nhìn quả thật vẫn rất nghe lời Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, các nàng nói cái gì nàng đều sẽ nghe theo, vì vậy chỉ đành gật đầu đồng ý, giúp đỡ Sư Thanh Y thu dọn.

Trên đường Sư Thanh Y nhận được điện thoại: "Phong Sanh, có chuyện gì?"

Bên kia điện thoại giọng nói của Phong Sanh tựa hồ có chút khẩn trương, còn có một chút hoang mang lo sợ khó xử: "Sư tiểu thư, không biết buổi tối các người có thời gian hay không?"

Sư Thanh Y phát hiện ra một chút khác thường, liền che lấp chuyện đi nhà họ Sư, chỉ nói: "Có thời gian."

Nàng mở loa ngoài, để thuận tiện Lạc Thần cùng Trường Sinh nghe được.

Phong Sanh lập tức nói: "Tôi muốn mời các người đêm nay đến Vũ gia ở lại qua đêm, có thể sao?"

Lạc Thần hơi nhíu mày, ba người nhìn nhau một chút, Sư Thanh Y nói: "Cậu nói chính là cậu mời, lẽ nào không phải Vũ Lâm Hanh bảo cậu gọi điện thoại tới hỏi sao?"

"Là.... Là ý của tôi, tiểu thư nàng còn không biết. Tôi có thể nhờ Sư tiểu thư gọi điện thoại cho tiểu thư, chủ động nói với nàng buổi tối muốn cùng nàng tụ hội, gọi thêm Thiên tiểu thư thì càng tốt, sau đó đừng ở trước mặt tiểu thư nói là tôi đã mời các người, có thể sao?"

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Sư Thanh Y trực tiếp hỏi hắn: "Cậu nói rõ ràng một chút, bọn tôi mới tiện sắp xếp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play