Vừa sờ bộ lông kia, trong lòng Sư Thanh Y chợt trầm xuống.

Xúc cảm này thật sự là quá quen thuộc rồi.

Quen thuộc khiến nàng khủng hoảng.

Nàng hiện tại đã bị thời gian mài giũa đến đủ bình tĩnh, cho dù thái sơn sụp xuống trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc, nếu trên đời này còn có cái gì có thể chân chính khiến nàng kinh hoảng, vậy cũng chỉ có thể là người và vật nàng đặc biệt để tâm.

Nhưng những người và vật này hôm nay thực sự còn lại không nhiều lắm.

Nếu như muốn từ trên tay nàng từng thứ cướp đoạt đi, nàng không biết bản thân có thể phát điên hay không.

Phát hiện Sư Thanh Y dường như cả người định trụ, Lạc Thần lập tức đến gần nàng, nắm lấy bàn tay kia của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, có thể tinh tường cảm giác được Sư Thanh Y đang phát run.

Lạc Thần buông tay nàng ra, sờ lên thứ sau táng lá, lập tức cũng cương cứng. Bất quá tay Lạc Thần trằn trọc dò tìm trên cổ thứ đó, sau một lúc lâu, nàng cũng đã yên tĩnh, tựa hồ đã thả tảng đá trong lòng.

Sư Thanh Y vẫn đông cứng tại chỗ, không thể tin được nàng chạm vào cổ thân thể đã băng lãnh là sự thật.

....... Ngạo Nguyệt.

........ Thế nào sẽ là Ngạo Nguyệt.

Lạc Thần dán đến, lần thứ hai nắm lấy tay Sư Thanh Y, đầu ngón tay chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay của Sư Thanh Y.

Lòng bàn tay một trận tê dại nhột nhạt, Sư Thanh Y cảm thụ động tác trên đầu ngón tay Lạc Thần, tỉ mỉ phân rõ.

Các nàng phối hợp ăn ý, cho dù trong hoàn cảnh hắc ám thế này, cho dù bởi vì không thể đả thảo kinh xà mà phát sinh bất cứ âm thanh gì, Sư Thanh Y vẫn cảm giác được lực đạo ôn nhu khi Lạc Thần nắm lấy tay nàng, còn có Lạc Thần nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve ám chỉ, nàng lập tức hiểu ra, ý của Lạc Thần là Ngạo Nguyệt không sao.

Vũ Lâm Hanh chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy đường nét thân thể của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện,nhưng lại không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì, bất quá nếu Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đều không nói chuyện, vậy chứng tỏ bây giờ còn không phải lúc nên hỏi, vì vậy nàng chậm rãi chờ đợi.

Sư Thanh Y theo sự dẫn dắt của Lạc Thần sờ vào bên cổ Ngạo Nguyệt, nơi này bộ lông rất dày, nàng sờ vào bên trong bộ lông, lúc này mới cảm giác được rung động rất nhỏ của mạch đập.

Vốn dĩ Ngạo Nguyệt cả người băng lãnh, thân thể cũng không bởi vì hô hấp mà mang đến bất cứ phập phồng gì, rất dễ khiến người ta lầm tưởng nó đã chết, hiện tại Sư Thanh Y chạm được mạch đập của nó, tảng đá trong lòng mới buông xuống một chút.

Lạc Thần tiếp tục chữ trong lòng bàn tay Sư Thanh Y, ý tứ là hiện tại nàng muốn một mình lặng lẽ đến gần điều tra, để Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh ở đây trông chừng Ngạo Nguyệt, để tránh lại xảy ra biến cố. Dưới loại tình huống này cùng nhau hành động càng dễ đánh động đối phương, dĩ nhiên không bằng để một người hành động, bất quá Sư Thanh Y lo lắng thân thể của Lạc Thần hiện tại, dự định tự mình đi, đang muốn viết lại cho Lạc Thần thì Lạc Thần đã nắm tay nàng rất chặt.

Cảm giác an tâm Lạc Thần truyền đến tựa hồ xuyên qua da thịt ở lòng bàn tay Sư Thanh Y, thẩm thấu vào tận xương máu.

Sư Thanh Y bình tĩnh hơn rất nhiều, cam chịu đồng thời cũng tin lựa chọn của nàng.

Lạc Thần cúi người, dán dưới bụi cây thấp chậm rãi di chuyển, sau đó lách đến bên kia, rồi đột nhiên biến mất trong bóng đêm.

Bốn phía tĩnh mịch, ngay cả loại âm thanh xào xạc rất nhẹ trước đó cũng không nghe thấy nữa, tất cả đều giống như bị khu rừng thứ bách hắc ám này nuốt chửng, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, lúc này mới lay động những phiến lá sắc nhọn của cây thứ bách, mang theo sàn sạt âm hưởng.

Hiện tại chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi. Trong lúc này Sư Thanh Y thỉnh thoảng đưa tay thăm dò bên cổ Ngạo Nguyệt, đến khi tay đã tê rần mới buông xuống, rồi lại đặt lên, như vậy nhiều lần dần dần phát hiện mạch đập của nó có dấu hiệu khôi phục, thân thể đang dần ấm lến, tuy rằng không phải rất rõ ràng nhưng tóm lại là một chuyện đáng mừng.

Mắt thấy thời gian trôi qua, Vũ Lâm Hanh chờ đến càng lúc càng không nhịn được, vỗ vai Sư Thanh Y.

Chị họ cậu đi lâu như vậy cũng không có một tiếng động, lẽ nào bị bắt đi rồi?

Sư Thanh Y biết cách nghĩ của Vũ Lâm Hanh, trong lòng cũng rất khẩn trương, nhưng bên kia cũng không truyền đến bất kỳ tín hiệu nào của Lạc Thần, một khi tùy tiện hành động sợ rằng sẽ phá hỏng kế hoạch của Lạc Thần. Dù sao nếu như thực sự có chuyện gì phát sinh, với bản lĩnh của Lạc Thần, không có khả năng không một tiếng động mà bị đối phương khống chế, yên lặng có thể là tình huống tốt.

Nàng cùng lúc tin tưởng Lạc Thần, cùng lúc lại không thể không lo lắng.

Đang do dự, cách đó không xa nổi lên ánh sáng.

Ánh sáng trắng nhợt, còn lay động, Sư Thanh Y đẩy ra lá cây để quan sát, chỉ thấy Lạc Thần mở điện thoại chiếu sáng, nhìn về phía các nàng đang ẩn nấp.

Dám bật đèn chứng tỏ là an toàn, Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đứng lên, từ sau bụi cây chạy ra.

Vũ Lâm Hanh nghẹn nửa ngày thực sự khó chịu, hít sâu một hơi nói: "Hiện tại có thể nói rồi đi?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Cậu không phải đang nói sao?"

"Tớ cũng sắp nghẹn chết!" Vũ Lâm Hanh đứng dậy đi vài bước: "Chị họ cậu, cậu có phát hiện gì không? Trữ Ngưng đâu, trước đó vẫn thấy nàng bò vào bên trong."

"Bị một người mang đi rồi."

Vũ Lâm Hanh lập tức hỏi: "Nói như vậy cậu đều nhìn thấy rồi? Bị ai mang đi, thấy rõ không?"

Lạc Thần nhìn vào chỗ sâu trong cánh rừng: "Sắc trời hôn ám, thấy không rõ lắm, bất quá trong hai người có một là Trữ Ngưng, tớ có thể xác định, trước đó nàng bò vào, đường nét tất nhiên là nhìn quen mắt. Người còn lại hoàn toàn nhìn không rõ hình dạng, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng, về phần người bên cạnh Trữ Ngưng, đi lại rất nhanh, lại vô cùng cổ quái. Tớ cảm thấy —"

Sư Thanh Y nhận thấy cuối cùng trong lời nói của Lạc Thần mang cảm giác khác thường, không khỏi hít sâu một hơi: "Cảm thấy cái gì?"

Màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Lạc Thần, đáy mắt nàng u u: "Người đó đang Cản Thi."

Thoáng chốc đột nhiên yên tĩnh.

Sư Thanh Y nhíu mày, trí tưởng tượng của nàng quá mạnh mẽ, trong đầu nhất thời xuất hiện hàng loạt hình ảnh. Bốn phía tối như mực, còn dâng lên sương mù, Trữ Ngưng thân ảnh cứng nhắc, không linh hoạt mà theo sát người kia, còn bước nhanh đến sâu trong rừng, thẳng đến biến mất.

Vũ Lâm Hanh cho rằng bản thân nghe lầm: "Cản Thi? là đang cản (điều khiển) thi thể của Trữ Ngưng? Cho nên Trữ Ngưng nàng....."

Lạc Thần không trực tiếp trả lời, mà chỉ dẫn hai người đi đến một góc trong rừng cây, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, gần như cao đến ngang bắp chân.

Sư Thanh Y dùng điện thoại chiếu sáng, thoáng nhìn trên ngọn cỏ mơ hồ lưu lại một ít vết máu, Lạc Thần dùng ánh mắt ra hiệu, Sư Thanh Y đẩy ra đám cỏ dại, thấy vật nằm bên dưới, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vũ Lâm Hanh cũng tiến đến nhìn thoáng qua, nhất thời muốn nôn.

Nàng ghét bỏ nói: "Cái này so với bánh chưng còn buồn nôn hơn."

Sư Thanh Y cũng thấy có chút khó chịu, bất quá tốt xấu gì cũng nhịn xuống, tỉ mỉ quan sát diện mạo cụ thể của thứ đó.

Thứ này lớn chừng nắm tay. Có lẽ là bởi vì sưng phù nên nhìn qua lớn hơn nắm tay một ít, máu chảy đầm đìa, còn là loại máu chuyển màu đen, bởi vì bành trướng dẫn đến tổ chức niêm màng ở mặt ngoài cùng huyết quản đều nứt vỡ, huyết nhục bên trong lộ ra, nhầy nhụa như nội tạng bị nghiền ép dính cùng một chỗ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn ra được đây đại khái là tim người.



Trái tim này đang bị thứ gì đó ăn mòn, toát ra mùi tanh tưởi.

Nếu Lạc Thần dẫn các nàng đến nhìn, ý tứ hẳn là trái tim này là của Trữ Ngưng, trái tim của Trữ Ngưng bị moi ra ném ở nơi này. Nhưng Sư Thanh Y suy nghĩ, lại cảm thấy có chút không thích hợp, dựa theo mức độ phân hủy của trái tim này cho thấy hẳn là không phải mới vừa bị moi ra.

Lạc Thần xem thấu nghi hoặc của Sư Thanh Y, nói: "Trái tim này là của Trữ Ngưng, người đó moi tim nàng. Trước đó chị ở đây, trái tim vẫn còn tươi là dáng vẻ mới vừa bị moi ra, nhưng vừa trở lại nó đã thối rửa rất nhanh, có lẽ là người đó đã động tay động chân gì đó."

"Chị họ cậu, cậu đừng dùng còn tươi để hình dung chứ." Vũ Lâm Hanh cách xa một chút: "Còn để người ta ăn cơm hay không vậy."

Lạc Thần vẻ mặt nhạt nhẽo.

Sư Thanh Y đã hiểu, chăm chú nhìn trái tim hồi lâu, phát hiện nó quả thật là thối rửa rất nhanh, từ đỏ biến đen, thậm chí bên ngoài biến trắng. Bất quá nàng lại phát hiện trái tim này tựa hồ không quá giống trái tim của người bình thường, tuy rằng nàng không chân chính nhìn qua trái tim còn đập, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn qua hình ảnh giải phẩu trên sách, hơn nữa ở trong phòng của Diệp Nhân Tâm còn có tiêu bản tim người, ngâm trong bình thủy tinh, đối với chi tiết cụ thể của trái tim nàng nắm rõ vô cùng.

Hiện tại nàng nhìn một chút, phát hiện trên trái tim này dư ra một vài thứ.

Nơi nối tiếp với huyết quản có rất nhiều những thứ hắc sắc dạng sợi giống như tơ, rậm rạp quấn kín huyết quản, có chút giống với mao mạch bị biến đổi màu sắc, mao mạch theo tốc độ thối rửa cũng đang dần biến mất.

Tất cả rốt cuộc là như thế nào

Sư Thanh Y đứng tại chỗ, cảm giác được ở một mức độ nào đó đau đầu tức ngực. Một đường theo dõi đến dây, không nghĩ tới Ngạo Nguyệt lại xảy ra chuyện, hơn nữa không nghĩ tới chính là Trữ Ngưng dĩ nhiên bị người khác giết chết?

Nàng mất nhiền tinh lực giám sát Trữ Ngưng, nắm giữ nhất cử nhất động của nàng ta, kết quả vẫn đến chậm một bước. Người ẩn nấp phía sau quá cường đại, giống như quỷ ảnh trong gió, bỏ ra nhiều tâm lực như vậy nhưng nhưng cũng không thu lại được gì, hôm nay cũng chỉ là càng lúc càng gần.

Nàng có chút không thể tin được, chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều hư vô, có cảm giác phiêu hốt không thể nắm bắt, không có gì là chân thực.

Sư Thanh Y tâm tình phiền muộn, thở dài nói: "Em đi xem Ngạo Nguyệt thế nào."

Phía sau đám cây tùng là một sườn dốc. trũng xuống phía dưới, Ngạo Nguyệt hình thể cực đại, vừa vặn nằm trong khối trũng này, nếu không thì những bụi cây này cũng che không được nó.

Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Ngạo Nguyệt, trông chừng nó, cũng không lên tiếng.

Có lẽ Ngạo Nguyệt cũng là bị kẻ giết chết Trữ Ngưng hạ thủ. Có thể Ngạo Nguyệt trên đường đến tập hợp cùng nàng đã đi đến công viên này, phát hiện người đó, sau đó kẻ này ra tay với Ngạo Nguyệt. Trên người Ngạo Nguyệt cũng không phát hiện vết thương gì, cũng không có vết máu, không biết đối phương đã làm gì, có thể khiến nó tiến vào trạng thái hôn mê.

Sư Thanh Y xoa nhẹ mi tâm, chỉ cảm thấy tình huống này giống như đã từng gặp qua.

Lạc Thần đến kiểm tra lưng của Ngạo Nguyệt một chút, không có dị trạng gì, cũng ngưng mắt không nói.

Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Chờ nó tỉnh, chúng ta trở về đi, có mệt hay không?"

Lạc Thần lắc đầu: "Không mệt."

Sư Thanh Y cười khổ, cởi áo khoác khoác lên người nàng: "Ngạo Nguyệt lúc đó có thể đã tiếp cận người kia, khứu giác của nó linh mẫn, nhất định khí tức của người này đã lưu lại ấn tượng, nếu như sau này có cơ hội gặp lại, vẫn có thể nhận ra, chúng ta cũng không phải đầu mối gì cũng không có."

"Ân." Lạc Thần nhìn nàng.

Hai người tựa vào bên cạnh ngân sắc cự lang, yên lặng chờ đợi.

Trước đó Cửu Vĩ không biết đã trốn ở nơi nào, hiện tại nhảy ra, một đường nhảy lên trên người Ngạo Nguyệt.

Sư Thanh Y nghĩ Ngạo Nguyệt còn đang hôn mê, thế nào chịu nổi Cửu Vĩ quấy phá, đau lòng nên lập tức nói: "Cửu Vĩ đi xuống, đừng làm loạn."

Cửu Vĩ bị nàng đuổi xuống, ở tại chỗ đi vòng quanh Ngạo Nguyệt, dùng móng vuốt che mặt mình.

Sau đó lại nhảy lên, lần này là nhảy lên trên đầu Ngạo Nguyệt.

Sau đó nó nhắm vào đầu Ngạo Nguyệt, không chút khách khí dùng móng vuốt chụp xuống.

Trái tim Sư Thanh Y cũng muốn nhảy ra ngoài, trách mắng: "Cửu Vĩ!"

Bị Cửu Vĩ cào một cái, thân thể ngân sắc khổng lồ đột nhiên run lên, sau đó hầm hừ trở mình gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt to lớn nhằm vào Cửu Vĩ mà chụp xuống, lập tức hất móng vuốt của Cửu Vĩ xuống.

Cửu Vĩ xù lông, lại bị Ngạo Nguyệt giẫm lên, cái đuôi đủ mọi màu sắc vẫy loạn.

Chúng giẫm lên nhau thoạt nhìn bình thường như vậy, giống như đang đùa giỡn, Cửu Vĩ bị giẫm lên cũng chỉ là hành động bị áp chế, cũng không bị thương tổn gì. Nếu như đổi làm kẻ khác dám làm như vậy với Ngạo Nguyệt, phỏng chừng dưới móng vuốt đã là thịt vụn.

Sư Thanh Y lập tức đến kéo Ngạo Nguyệt lại, Cửu Vĩ được thời cơ oạch chui ra, nhảy đến cách đó không xa, gầm lên thị uy.

Ngạo Nguyệt uy phong lẫm lẫm đứng đó, bễ nghễ liếc nhìn nó, bất vi sở động.

Sư Thanh Y thấy Ngạo Nguyệt đột nhiên tỉnh lại, vừa kích động vừa khổ sở, chạy đến ôm lấy Ngạo Nguyệt. Ngạo Nguyệt so với nàng thực sự cao to nhiều lắm, vì vậy Ngạo Nguyệt thuận thế cúi người lại thấp đầu, phối hợp động tác của nàng, Sư Thanh Y lúc này mới nhón chân ôm cổ nó, khuôn mặt dán lên lông bạc mềm mại.

"Mầy thế nào luôn không nghe lời như vậy?" Sư Thanh Y thấp giọng nghẹn ngào: "Vẫn luôn không nghe tao nói. Bảo mầy không nên theo đến, mầy càng muốn đến, lần này được rồi đi? Lại xảy ra chuyện...."

Ngạo Nguyệt híp mắt, gập chân nằm sấp xuống, để Sư Thanh Y có thể dễ dàng ôm nó.

Lạc Thần khoác áo khoác của Sư Thanh Y đứng yên ở một bên, nghe được lời nói của Sư Thanh Y, đôi mắt cũng nheo lại.

Bên kia Cửu Vĩ tức giận xù lông, ở tại chỗ xoay quanh, chỉ còn kém đem bản thân biến thành ngũ sắc phong hỏa luân, gầm rú không ngớt.

Ngạo Nguyệt không để ý đến Cửu Vĩ, cúi đầu, yên tâm thoải mái cọ Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bình tĩnh lại, nhìn một chút Cửu Vĩ đang tức giận đến muốn bùng cháy, nàng cùng Lạc Thần trước đó vẫn đều dựa vào bên cạnh Ngạo Nguyệt, chờ nó tỉnh lại, Ngạo Nguyệt vẫn luôn không phản ứng, kết quả bị Cửu Vĩ cào một cái thì lập tức nhảy dựng lên, ngẫm nghĩ lại, nhất thời hiểu rõ, còn sói này quả thực là muốn thành tinh a.

Lạc Thần tâm tư thông thấu, mỉm cười không nói.

Sư Thanh Y buông Ngạo Nguyệt ra, khoanh tay, trên cao nhìn xuống: "Mầy gạt tao?"

Ngạo Nguyệt ghé đầu trên đất, vẫn bất động.

"Sau đó mầy đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ hôn mê, cư nhiên gạt tao?" Sư Thanh Y tức giận dở khóc dở cười: "Nếu như không phải Cửu Vĩ phát hiện, tao còn thật sự bị mầy lừa gạt."

Bên kia Vũ Lâm Hanh cất tiếng gọi: "Sư Sư, chị họ cậu, trái tim này đã biến mất, mau tới đây xem!"

"Đến đây!" Sư Thanh Y lập tức trả lời, cùng Lạc Thần đến bên kia, thuận tiện vươn tay ngoắc một cái, nói với Cửu Vĩ: "Đến đây!"

Cửu Vĩ vui vẻ chạy đến bên cạnh nàng, Sư Thanh Y vô cùng thân thiết sờ sờ đầu nó: "Ngoan."



Ngạo Nguyệt đứng lên, nhìn bóng lưng của Sư Thanh Y, Lạc Thần, cùng Cửu Vĩ.

Sư Thanh Y quay đầu lại, chỉ chỉ dưới lòng bàn chân Ngạo Nguyệt, giả vờ mất hứng hướng nó đạm nhạt nói: "Mầy đứng ở đây."

Trong lỗ mũi Ngạo Nguyệt phun ra một cổ bạch khí, nhưng thực sự ngoan ngoãn đứng yên, không cùng qua bên kia.

Đến chỗ phát hiện trái tim, phát hiện trái tim quả nhiên đã hoàn toàn bị ăn mòn, chỉ còn lại tàn dư một chút vết máu, phỏng chừng không được bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ lúc đầu còn tưởng rằng thứ này cũng giống như trước đây, là bị thả Tàng Thi cổ hủy thi diệt tích, sẽ không bị người phát hiện, nhưng tớ chăm chú quan sát thật lâu, căn bản không phát hiện dấu vết Tàng Thi hoạt động, không biết đây là nguyên nhân gì. Người này phỏng chừng là cùng một bọn với Quỷ Chủ Khương Cừu, chúng ta càng thêm phiền phức."

Lạc Thần nói: "Nếu đối phương có mưu đồ, tất nhiên sẽ có hành động bước tiếp theo. Cẩn thận một chút, chúng ta không đi tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới tìm chúng ta."

Sư Thanh Y dĩ nhiên biết các nàng mới vừa ra khỏi Thần Chi Hải không lâu, càng cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, nói: "Trở về đi."

Ba người trở về, Cửu Vĩ xuyên toa trong rừng cây, rất nhanh thì không thấy thân ảnh.

Ngạo Nguyệt vẫn như cũ đúng tại chỗ không nhúc nhích, Sư Thanh Y quay đầu lại nói với nó: "Đi thôi."

Con sói này giống như bị cố định tại chỗ, nghiêng đầu.

Sư Thanh Y làm như không để ý đi về phía trước, chỉ chốc lát khóe mắt liếc nhìn lại, phát hiện con sói này lại buồn bực không hé răng mà đuổi theo.

Đi được một lúc, Sư Thanh Y quay đầu lại, nhìn chỗ trái tim Trữ Ngưng bị ăn mòn, vẻ mặt ngưng trọng.

May mà đêm đã khuya, nhà của Chu Du lại tương đối hẻo lánh, trên đường không có người nên Ngạo Nguyệt có thể từ bên ngoài nhảy vào, nằm sấp ở trong sân nghỉ ngơi.

Chu Du ở ngoài hiên nhà chờ đợi, quấn chăm, đầu gục lên gục xuống mà ngủ gật, nhận thấy các nàng lái xe trở về liền tỉnh lại, lập tức ra đón.

Lạc Thần hòa nhã nói: "A Du, sao còn chưa ngủ."

Chu Du hừ một tiếng, chỉ vào Sư Thanh Y nói: "Nàng nói mang cung chủ đi hóng gió, cung chủ thân thể không tốt, thế nào có thể nửa đêm hóng gió, người đừng nghe nàng. Cung chủ, có phải người bị lạnh rồi không?"

Lạc Thần đạm nhạt cười: "Chúng ta chỉ là có chuyện quan trọng cần xử lý, Thanh Y nàng gạt cô thôi. Lần tới đừng đợi nữa, đi nghỉ sớm một chút."

Sư Thanh Y vẻ mặt vô tội.

Chu Du trừng Sư Thanh Y một cái, lại hướng Lạc Thần gật đầu: "Nga."

Vũ Lâm Hanh cười khúc khích: "Tiểu hộ sĩ Chu, cô đơn thuần như vậy, tôi sợ ngày mai cô bị người ta bán ở trên đường, hay là sau này theo chị đây ra ngoài, sẽ không bị người ta lừa gạt."

Chu Du nhất thời nhanh miệng, hừ nói: "Tỷ tỷ? Tôi nói cho cô biết, tôi có thể làm bà cố tổ của bà cố tổ của bà cố tổ cô mũ bình phương!"

"Humh?" Vũ Lâm Hanh phối hợp nói: "Cô thế nào lợi hại như vậy, tôi thấy bà cố tổ của bà cố tổ của bà cố tổ sau đó không biết bao nhiêu cái bà cố tổ của tôi cũng không bằng cô."

Chu Du: "....."

Vũ Lâm Hanh buồn ngủ kéo đến, ngáp một cái đi qua cửa nhỏ, đến nhà Diệp Nhân Tâm ở sát vách đi ngủ. Lạc Thần căn dặn Chu Du một chút việc, lại báo cho nàng biết tình huống của Ngạo Nguyệt, Sư Thanh Y thẳng đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Ngạo Nguyệt, may mà bởi vì trước đó có Cửu Vĩ, nên đã mua rất nhiều thịt ba chỉ, Sư Thanh Y xử lý xong bưng ra cho Ngạo Nguyệt ăn.

Dọc đường xem ra Ngạo Nguyệt ăn không ít khổ, cũng không được bao nhiêu tốt đẹp, bình thường nó yêu cầu đối với thịt ba chỉ rất cao, hiện tại ngược lại ăn lang thôn hổ yết.

Chờ tất cả thỏa đáng, hai người mới có thể trở lại ngủ.

Sư Thanh Y đứng bên giường cởi áo ngoài, cởi được một nữa dừng lại dừng lại, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lạc Thần đi đến trước mặt nàng, tiếp tục giúp nàng cởi: "Còn đang suy nghĩ chuyện của Trữ Ngưng?"

"Ân." Sư Thanh Y lúng túng đáp lời, thông minh mà đứng yên, nâng cánh tay lên để Lạc Thần thuận tiện giúp nàng cởi áo ra.

Nàng nói: "Ngay từ đầu em đã nhận thức Trữ Ngưng, có đôi khi ngẫm lại, em hôm nay cuốn vào vòng xoáy, Trữ Ngưng giống như một đầu dây khởi nguồn tất cả. Bởi vì nàng bắt cóc em, em mới lên Lạc Nhạn Sơn, mới gặp chị."

Lạc Thần yên tĩnh nghe, bắt đầu mở cúc áo sơmi.

Sư Thanh Y rũ mi, cái bóng yên tĩnh dưới hàng mi dài: "Tuy rằng nàng vẫn đối nghịch cùng chúng ta, rất nhiều rất nhiều chuyện đáng ghét, nhưng hiện tại nàng đột nhiên chết đi, em cảm thấy rất khó chịu, phiền muộn hoảng hốt. Trữ Ngưng đã chết, em... Không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, những người bên cạnh em, có phải bọn họ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm tương tự, em cũng sợ em sẽ giống như hôm nay, ngay cả khi đã chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng vẫn đến chậm một bước. Giống như Ngạo Nguyệt, tuy rằng sau đó nó gạt em, nhưng lúc đầu nó chân chính hôn mê, khi đó em thực sự cảm thấy sợ hãi, em không hy vọng nó gặp chuyện không may, không hy vọng những người khác gặp chuyện không may, một khi nghĩ đến em liền....."

Lạc Thần nói: "Mọi việc không lường được. Xảy ra, thì phải đối mặt, hối hận cũng vô dụng. Chuyện chưa xảy ra thì phải đề phòng, không muộn."

Sư Thanh Y dừng một chút, ánh mắt trở nên kiên nghị: "Là em còn chưa đủ mạnh. Nếu như em có thể cường đại hơn, suy nghĩ xa một chút, rất nhiều chuyện đều có thể nắm trong tay em, sẽ không để bọn họ thừa được cơ hội."

Chính là lúc này.

Đây chính là lúc chuẩn bị mồi, bắt đầu câu cá.

"Thanh Y." Giọng nói của Lạc Thần nhẹ nhàng, rơi vào bên tai nàng: "Em đã đủ cường đại rồi. Người càng cường đại, càng quan tâm người và vật em muốn thủ hộ, trọng trách trên vai sẽ càng nặng, cũng sẽ càng mệt mỏi. Thật ra chị không hy vọng em như vậy, nhưng thân là người trong cuộc, lại không thể tránh được."

Trong mắt Sư Thanh Y, nữ nhân này luôn cường đại như vậy, bày mưu nghĩ kế, cẩn thận phân tích, luôn đứng ở phía trước cản đao cản thương. Hiện tại Sư Thanh Y nhìn đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy của nàng, nghĩ đến những chuyện gần đây nàng đã trải qua, không khỏi buồn bã.

"Vậy chị nhất định sẽ mệt chết." Sư Thanh Y thở dài, nhìn nàng.

"Chị chỉ cởi áo cho em, sao lại mệt?" Lạc Thần mặt không biểu tình.

Sau đó Sư Thanh Y cảm giác phía sau lưng không còn vật gì nữa, ngực lại bị lãnh khí bao phủ, dĩ nhiên là trong lúc nàng hết sức chuyên chú Lạc Thần đã lưu loát cởi luôn khóa nội y của nàng.

Sư Thanh Y: "....."

Nàng nửa người trên quang lỏa dùng tay che ngực, túm lấy nội y của nàng, mặt đỏ tai hồng gần như muốn bốc nhiệt khí: "Chị..... Chị làm gì vậy?"

"Em ngủ không cở nội y sao?" Lạc Thần vô tội nói: "Bình thường em đều cởi, lát nữa còn phải thay áo ngủ."

"Em.... Em...." Sư Thanh Y căn bản không có chuẩn bị tâm lý, trên người lạnh lẽo, lúng túng nói: "Em không phải không cởi, ý của em là nên nói trước với em một tiếng rồi hãy cởi? Chị xem em đang nói chuyện nghiêm túc với chị, đột nhiên lại không có...."

"Được." Bàn tay Lạc Thần vươn đến trước ngực Sư Thanh Y, vẻ mặt bình tĩnh: "Chị muốn cởi nội y của em."

Sư Thanh Y: "....."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play