"Cho nên em vốn dĩ là dự định chờ nó sao?" Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y ôm nàng: "Phải, dù sao thì cũng không ngủ được, Cửu Vĩ cả ngày chưa từng ăn gì, trở về nhất định đói lả, em phải chuẩn bị một chút thịt cho nó ăn."
"Ân." Ngón tay Lạc Thần chạm vào bên tai Sư Thanh Y, nhẹ nhàng nhéo vành tai tinh tế của nàng một cái rồi chuyển sang xoa nhẹ, động tác như có như không, vừa xoa vừa nghe Sư Thanh Y nói.
"Ngô.... Chị khiến em hơi nhột." Sư Thanh Y sờ lỗ tai, trầm thấp nở nụ cười, nếu như hiện tại có ánh sáng, đại khái có thể thấy mật ý chứa đầy trong mắt nàng.
Lạc Thần nghe vậy, ngừng tay.
Nhận thấy ngón tay Lạc Thần thu lại, bên tai Sư Thanh Y không còn gì quấy phá, trong lòng cũng theo đó trở nên trống rỗng, ngược lại càng cảm thấy ngứa ngáy, Loại cảm giác này một đường thẩm thấu, cuối cùng nhột nhạt trên cảm quan chuyển thành ngứa ngáy trong lòng, từng chút khiến tim nàng đập nhanh hơn. Có lẽ là thời gian gần đây đã uể oải quá lâu rồi, rốt cục gió mát thổi đến, trong nhịp tim đập nhanh nàng cảm giác được một chút khát vọng khó có thể ức chế, trong thỏa mãn lúc ban đầu lại sinh ra mầm mống của sự tham luyến.
Nhưng không thể làm gì được, dù sao hiện tại cho dù nàng chỉ ôm chặt một chút cũng sẽ lo lắng làm đau nữ nhân trong lòng nàng, sợ nhu lộng đến hỏng, vì vậy chỉ đành thay đổi tư thế nằm, hai tay đang ôm lấy thân thể Lạc Thần cũng điều chỉnh, để đối phương có thể ngủ càng thêm thoải mái.
Lạc Thần không nói chuyện, thân thể khẽ cuộn lại, đem bản thân tặng vào trong lòng nàng.
Nhu ngọc sinh hương đang ở trong ngực, Sư Thanh Y thực sự rất muốn hôn nàng, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, nghiêng đi khuôn mặt, tựa trán mình lên trán Lạc Thần.
Bên ngoài gió lạnh thổi qua, phát sinh tiếng nức nở trầm thấp.
Sư Thanh Y một lần nữa thu hồi chút tâm tư kiều diễm bị kéo mở, sắp xếp thỏa đáng. Nàng cứ như vậy yên tĩnh dán lấy Lạc Thần, tay khoát lên lưng Lạc Thần, hô hấp dần dần bình ổn, hơi thở phả lên da thịt người trong lòng.
Yên tĩnh một lúc, trong bóng đêm Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Em như vậy, chị cũng sẽ nhột."
Sư Thanh Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó phỏng đoán một tầng ý tứ càng sâu trong lời nói, gương mặt đỏ bừng, không nghĩ tới Lạc Thần lại cho nàng đáp lại, chút tâm tư đã an định thiếu chút nữa trong nháy mắt sẽ dâng lên, thẳng đến khiến thiêu đốt cả người nàng.
Nàng đột nhiên cảm giác có chút hít thở không thông, vội vàng nghiêng mặt đi, nhìn một mảnh bóng tối đen như mực trong phòng.
"Bây giờ thế nào?" Sư Thanh Y mặt đỏ tai hồng. Bởi vì trước đó Lạc Thần muốn nàng ôm, nên nàng vẫn chưa buông tay, chỉ là quay đầu đi.
"Như nhau."
Sư Thanh Y lại xê dịch một chút.
Lạc Thần nói lại nói: "Nhưng chị thích như vậy."
Sư Thanh Y: "....."
"Chị... Chị đừng nói nữa." Sư Thanh Y đem khuôn mặt vùi trong gối đầu, giọng nói hàm hồ: "Mau ngủ đi, em ở đây."
"Được." Lạc Thần nhẹ nhàng đáp lời.
Sau đó nàng thực sự lập tức an tĩnh lại. Vốn dĩ nàng cũng không nói bao nhiêu lời, có đôi khi những người không quá quen thuộc hy vọng nàng nhiều lời một chút cũng không nghe được thêm mấy câu, đời này phần lớn lời nói của nàng tựa hồ đều nói cho mình Sư Thanh Y nghe. Dĩ nhiên, còn có nụ cười của nàng.
Một lát sau, Sư Thanh Y từ gối đầu ngẩng mặt lên, bên cạnh Lạc Thần đã vô thanh vô tức, hòa vào bóng đêm yên tĩnh. Sư Thanh Y vương tay dán tại ngực nàng, cảm giác ngực nàng lên xuống bình ổn, hô hấp đều đặn, xem ra thật sự đã ngủ say, lúc này nàng mới yên tâm, Sư Thanh Y biết nàng bởi vì thân thể bị thương thật ra rất sớm thì đã mệt mỏi, trước đó làm những cử chỉ mờ ám, nói những lời đó cũng chỉ là muốn cho nàng cảm thấy nàng ấy có tinh thần một chút, không cần vì nàng ấy mà cẩn cẩn dực dực câu nệ cùng lo lắng, nghĩ vậy trong lòng nàng nhất thời chua xót.
Sư Thanh Y nằm hồi lâu, tâm tư hỗn loạn, thẳng đến nghe ngoài cửa sổ vang lên âm thanh lạch cạch của thủy tinh, nàng mới nhẹ nhàng xuống giường, đi đến bên cửa sổ.
Rèm cửa sổ được kém ra, bên ngoài có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, Cửu Vĩ vươn móng vuốt cào cửa sổ, cái đầu ép sát lên cửa kính, nó thấy Sư Thanh Y đến hiển nhiên vô cùng kích động, lại càng ép sát lên mặt kính, kết quả tấm kính thành cách trở đem cái đầu cổ quái của nó ép đến thành cách bánh nướng.
Sư Thanh Y dựng thẳng ngón trỏ đặt bên môi, ý bảo nó yên tĩnh rời khỏi, sau khi kéo rèm cửa lại nàng mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Nàng từ phòng bếp lấy ra thịt đã chuẩn bị trước, thịt được rã đông đặc biệt chế biến thành món Cửu Vĩ thích ăn, bưng đến trong sân cho Cửu Vĩ ăn.
Cửu Vĩ ăn đến vui vẻ, Sư Thanh Y ngồi xổm bên cạnh nó, vuốt đầu nó, mỉm cười nhìn nó.
Nhìn như vậy, bất giác lại nghĩ đến Nguyệt Đồng cùng Ngạo Nguyệt. Cửu Vĩ mấy ngày này vẫn theo sau Sư Thanh Y hành động, thay nàng tìm người, giám thị, còn hai con kia lần này đi theo Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh, chỉ là Nguyệt Đồng vốn dĩ lười biếng, nhìn thấy Sư Thanh Y hiện tại không có bao nhiêu thời gian chiếu cố nó, nó cũng biết Lạc Thần hiện tại thân thể không khỏe, ngược lại cũng không cố quấn lấy, còn tìm một chỗ thư thích cuộn người mà ngủ, ngoại trừ lúc Vũ Lâm Hanh cần đi ngang qua sẽ sợ hãi một chút thì không có vấn đề gì.
Nhưng Ngạo Nguyệt thì đáng thương hơn.
Hình thể quá lớn, tất cả phương tiện giao thông cách biệt với nó, dọc đường chỉ có thể dựa vào bản thân nó tự ẩn giấu tung tích mà đi theo, hiện tại cũng không biết cụ thể ở nơi nào. Vốn dĩ Sư Thanh Y đã sớm lo lắng đến điểm ấy, bảo Trường Sinh đừng để Ngạo Nguyệt đến, chờ bên này ổn định sẽ trở lại đón nó, ai ngờ con cự lang này thiên tính cao ngạo, sáng sớm trực tiếp bỏ đi, ai cũng không phản ứng.
Hôm nay Sư Thanh Y chỉ biết là nó đã đến đây, nhưng lại chưa hề thấy nó xuất hiện, tuy nói với bản lĩnh của nó thì không cần lo lắng, nhưng cũng không khỏi nghĩ đến.
Chờ Cửu Vĩ ăn xong, Sư Thanh Y từ trên người nó gở camera mini xuống. Camera này nàng nàng đặc biệt gắn lên, như vậy lúc Cửu Vĩ điều tra có thể ghi lại mỗi một khu vực nó đi đến, rất nhiều người làm phim phóng sự về thế giới hoang dã cũng áp dụng phương thức này để quay phim, rất thuận tiện.
Sao chép thông tin trong bộ nhớ, Sư Thanh Y một lần nữa gắn chắc camera lên người Cửu Vĩ rồi bảo nói đi ngủ. Cửu Vĩ ăn uống no đủ nằm sấp ngay lầu một, mấy ngày nay Sư Thanh Y gần như không có thời gian thở dốc, hiện tại đêm khuya vắng người có thời gian liền đặt bút hệ thống lại những thông tin nàng có trong tay. Trong đó bao gồm đoạn ghi âm nghe lén Khương Cừu ở Thần Chi Hải, còn có lần này Cửu Vĩ giám sát ghi hình.
Phòng khách không bật đèn, Sư Thanh Y một mình một người đem những đoạn ghi âm, ghi hình này nghe qua một lần, màn hình phát ra ánh sáng lạnh phản chiếu lên mặt nàng, biểu tình của nàng nhìn không ra gợn sóng gì, chỉ là nơi đáy mắt phát ra chút ánh sáng nặng nề, phối hợp với những gì trên màn hình.
Xử lý hoàn tất, Sư Thanh Y tháo tai nghe xuống, ngồi yên một lúc.
Sau đó nàng nghe thấy động tĩnh tinh tế nào đó, giống như truyền ra từ phòng bếp, không khỏi quay đầu nhìn xem.
Nơi này là nhà cổ được trùng tu, rất nhiều chỗ không tiện hoàn toàn thay đổi, cho nên bố cục hiện tại là rất nhiều gian phòng nằm riêng biệt, phòng bếp ở lầu hai tương đối gần cầu thang, cách phòng khách bên này một đoạn. Xung quanh hôn ám chỉ có đèn màn hình lộ ra một chút ánh sáng, Sư Thanh Y đứng lên đi về hướng kia, ánh mắt lướt qua khe cửa, chỉ thấy phòng bếp bên kia tối đen như động không đáp.
Sư Thanh Y đặc biệt mở ra ngũ cảm, toàn bộ thế giới nhất thời rõ ràng, bên tai nghe gió thổi, trong mắt thấu hồng trần.
Nàng chậm rãi đến gần phòng bếp, sự vật trước mắt hiện ra đường nét trong bóng đêm, nàng không hề trở ngại mà đi giữa các vật, có thể nghe được động tĩnh cực nhỏ kia vô cùng rõ ràng, cũng càng lúc càng lớn, hình như có nữ nhân đang khóc.
Sư Thanh Y đứng ở cửa, nhìn thân ảnh bên trong.
Hôm nay nàng bước đi như quỷ ảnh, đặt chân không tiếng động, thân ảnh kia cũng không phát hiện nàng đã đến, chỉ là cần điện thoại, có lẽ là muốn xem thời gian. Màn hình đột thoại đột nhiên sáng ngời, chiếu vào khuôn mặt còn mang nét ngây ngô, có thể thấy trên gương mặt mơ hồ còn có lệ ngân chưa khô.
Bóng người lúc này mới nâng đầu lên, chuẩn bị ra khỏi phòng bếp.
Sau khi dĩ nhiên là bị Sư Thanh Y đứng trước cửa dọa cho hoảng sợ, lui lại hai bước, luống cuống tay chân tắt điện thoại.
Bóng người tắt đi ánh sáng điện thoại, nhưng Sư Thanh Y lại có thể tinh tường thấy nàng thừa dịp hắc ám lau đi nước mắt trên mặt.
"A Du?" Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Chu Du lau khuôn mặt xong, một lần nữa mở điện thoại di động, thấp giọng oán giận: "Cô làm gì vậy, đứng ở đây giống như ma quỷ, làm tôi sợ muốn chết."
Hiện tại khuôn mặt nàng là sạch sẽ, không nhìn thấy nước mắt, bất quá đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào, Sư Thanh Y biết nàng sĩ diện, cũng không nói ra, chỉ là nói: "Tôi không làm gì, cô ở phòng bếp làm gì."
"Tôi đói bụng." Chu Du thoạt nhìn tâm phiền ý loạn: "Đến tìm thức ăn, không thể?"
"Dĩ nhiên có thể, đây là nhà cô." Sư Thanh Y cười nói: "Không ngại tôi mở đèn phòng bếp chứ?"
".... Mở đi."
Sư Thanh Y mở đèn, Chu Du bị đèn chiếu sáng nheo mắt lại, nâng tay cản sáng.
"Tìm thức ăn sao lại không mở đèn?" Sư Thanh Y nói.
Chu Du cũng không biết che dấu như Sư Thanh Y, đôi lúc biết diễn xuất, rất nhiều việc có thể giấu diếm sẽ không bị người xem thấu, vì vậy nàng chỉ có thể lung tung đáp lời: "Tôi không muốn bật đèn, không thể?"
"Dĩ nhiên có thể, đây là nhà cô." Sư Thanh Y vẫn nói câu đó: "Vậy tìm được cái gì để ăn rồi sao?"
"... Không."
Sư Thanh Y biểu hiện chi tiết từ đầu đến cuối của nàng thu vào đáy mắt, chỉ nói: "Nếu không ngại, tôi làm cho cô một chút thức ăn?"
Chu Du đem ba chữ lớn 'có âm mưu' đính trên mũi nàng, hừ nói: "Cô tốt như vậy sao, vô sự ân cần, phi gian tức đạo, nói đi cô có mục đích gì không thể cho ai biết?"
Sư Thanh Y cười như không cười: "Cơm tối cô ăn rất nhiều, tôi nghĩ tôi có lý do cho rằng cô cảm thấy tôi làm cơm ngon, nếu như cô đói bụng, hiện tại tôi cũng có thể làm cho cô một bữa ăn khuya. Cô đối với tôi tựa hồ có chút ý kiến, nhưng tôi lại ở tại nhà cô, cho nên tôi nghĩ có thể làm một chút việc lấy lòng cô, biết đâu sẽ làm cô thay đổi ấn tượng đối với tôi. Cô nói vô sự ân cần, đúng vậy, quả thật là quả thật là ân cần, nhưng mục đích của tôi là có thể cho cô biết."
Chu Du: "....."
Sau khi trúng kể Trường Sinh, Chu Du lại bị người trước mặt làm tức giận đến giơ nắm đắm: "Cô, cô như vậy cũng nói được, cô không biết xấu hổ."
"Tôi cũng không có nói tôi biết xấu hổ." Sư Thanh Y bình tĩnh nói.
Dù sao thì nàng gần như cũng chỉ cần mặt mũi trước mặt Lạc Thần thôi, dù sao Lạc Thần so với nàng càng không biết xấu hổ, một khi phân cao thấp, nàng mặt đỏ tai hồng dĩ nhiên cũng đã là chuyện thường tình. Bức tường kia còn dày hơn bức tường này có thể thấy được da mặt dày mỏng, có xấu hổ hay không, còn phải xem đối phương là ai.
"Cô không cần làm thức ăn khuya cho tôi." Chu Du e sợ nàng lại tiếp tục ở đây, nói thầm: "Tôi muốn đi ngủ. Tôi suy nghĩ một chút, buổi tối ăn nhiều sẽ béo, tôi nhịn."
"Thật không?" Sư Thanh Y gật đầu: "Cô không cho tôi cơ hộ ân cần, vậy tôi đi ngủ đây."
Nàng đi về phía phòng khách, Chu Du đứng ở tại chỗ âm thầm quan sát một lúc, phát hiện nàng quả thật đi rồi, vô thức vuốt ống tay áo bên trái đang đặt trên bụng, cúi đầu đi lên lầu.
Không bao lâu, Sư Thanh Y lặng lẽ trở lại, lưu loát vào phòng bếp.
Phòng bếp buổi tối là nàng thu dọn, vật gì đặt ở vị trí nào nàng hiểu rõ nhất, nàng trầm mặc mà nhìn quét qua một vòng, cúi đầu liếc mắt nhìn thùng rác của phòng bếp. Thùng rác trước đó được nàng đổ một lần, nàng nhớ rất rõ, hiện tại trong đống tạp vật lại có thêm một số thứ, thoạt nhìn giống như thứ bị nôn ra.
Có lẽ vừa rồi Chu Du không ngờ tới sẽ có người đến, nên đã tùy tiện dùng một số túi đựng thực phẩm che lấp, nhưng không che hết hoàn toàn, dù sao nàng lại càng không ngờ tới trên đời này thực sự sẽ có người đi quan tâm một cái thùng rác.
Sư Thanh Y lại kiểm tra tủ chén, trước đó tất cả chén đĩa đã trải qua tiêu độc, nước cũng đã khô, hiện tại chỉ có một cái ở trên cùng là còn vết nước, có thể là Chu Du vừa rồi sử dụng nên đã rửa qua. Sư Thanh Y cầm cái ché ngửi thử, cảm giác có chút mùi lạ.
Hủ đường trong tủ chén có dấu vết bị mở ra, vốn dĩ nơi này được Sư Thanh Y chà lau sạch sẽ, hiện tại phát hiện có một chút đường rơi ra ngoài.
Sư Thanh Y xem qua, dựa cửa phòng bếp nhìn về phía lầu hai, như có chút suy nghĩ.
Chu Du vừa rồi đang ăn thứ gì?
Có lẽ thứ này rất khó ăn, nên nàng ấy phải đến phòng bếp thêm đường, nhưng sau đó vẫn nôn ra.
Chẳng lẽ nàng ấy sinh bệnh đang uống thuốc sao? Nếu như chỉ là uống thuốc bình thường, hẳn là không đến mức như vậy.
Chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi, nàng gần đây kéo căng như dây đàn, cảm thấy rất mệt mỏi.
Sư Thanh Y lắc đầu, xoay người chuẩn bị về phòng, kết quả trước mặt chỉ thấy cái bóng của một nữ nhân cao gầy tịnh nhiên đứng nơi đó, trong bóng tối giống như một làn khói không thể nắm bắt.
".... Làm em sợ muốn chết." Sư Thanh Y vuốt ngực, vừa cười vừa nói.
Lạc Thần nghiêng đầu nhìn nàng: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau."
Sư Thanh Y: "....."
"Chị thế nào lại thức dậy?" Sư Thanh Y đi qua đỡ lấy cánh tay nàng: "Sao lại không ngủ."
"Ngủ, tỉnh lại không thấy em, ra ngoài nhìn xem."
Lời nói của nàng vẫn đạm nhạt như trước, nhưng Sư Thanh Y lại có thể cảm giác được vài phần lo lắng ngọt ngào bên trong: "Trước đó chờ Cửu Vĩ đến tương đối muộn, lại có chút việc chưa làm xong, lần sau em sẽ đi ngủ sớm một chút. Được rồi, chị chừng nào thì đến, thấy bao nhiêu rồi?"
"Cũng được một lúc, nên thấy đều thấy." Lạc Thần quan sát nàng, lại nâng tay vuốt ve khuôn mặt nàng, không nói gì nữa, biểu tình trái lại giữ kín như bưng.
Sư Thanh Y: "...."
Xem ra trước đó cái gì không muốn mặt mũi không biết xấu hổ toàn bộ điều bị Lạc Thần nghe thấy được, càng không cần nói đến sau đó, nên nàng đem chuyện vừa rồi tinh tế nói lại một lần, lại nói: "Em thấy Chu Du có chút kỳ quái, nên mới đến xem. Có lẽ nàng có chuyện gì khó nói, em sợ nàng xấu hổ, không trực tiếp hỏi nàng, cho dù hỏi nàng cũng sẽ không nói cho em biết, cho nên em mới điều tra manh mối trong phòng bếp."
"Giao cho chị đi." Trong mắt Lạc Thần mặc sắc sâu không thấy đáy.
Sư Thanh Y gật đầu: "Cũng đúng, nàng chỉ nghe lời chị, chị đi xử lý sẽ tương đối tốt. Không biết thế nào, em cuối cùng cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, có lẽ là em suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Xem qua ghi hình Cửu Vĩ mang về chưa?"
"Ân, còn có ghi âm của Khương Cừu cũng nghe một lần." Sắc mặt Sư Thanh Y lúc này mới lộ ra một chút phức tạp: "Chị trước không nên xem, chờ ngày mai đi, ngày mai cho tất cả mọi người cùng xem."
Lạc Thần không hỏi lại, chỉ là hướng nàng vươn tay, Sư Thanh Y mỉm cười, vô cùng thông minh nắm lấy tay nàng, sau đó dẫn Lạc Thần trở lại ngủ.
Sáng hôm sau mọi người ngồi cùng một chỗ, Sư Thanh Y mở máy vi tính, cho các nàng xem đoạn ghi hình.
Trước hết chính là phần của Khương Cừu, khi đó Khương Cừu vẫn đang xuất hiện dưới lớp vỏ Tang Cát, máy nghe trộm ghi lại những gì hắn trải qua trên đường rời khỏi. Ban đầu một đoạn thật ra rất bình thường, hẳn là Khương Cừu một mình đi trong quan đạo (con đường quan tài) Thần Chi Hải, từ tiếng bước chân cùng âm thanh cơ quan chuyển động cho thấy hắn đi rất thong dong, dù sao cũng đã đi qua vô số lần.
Mãi cho đến đoạn giữa, có người đến hội hợp cùng Khương Cừu, Khương Cừu ngữ khí cao cao tại thượng.
Hắn nói: "Nàng hiện tại thế nào?"
"Quỷ Cơ đại nhân vừa rồi đã ăn qua một lần, khôi phục rất nhiều, nàng nói đủ để ứng phó tình huống phía sau, lúc đó tôi không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, nàng nói được, nhất định là được. Chỉ là hiện nay dự trữ bắt đầu không đủ, không biết có thể ứng phó nhu cầu sau này không."
"Lại bắt thêm mấy người đi."
"Chủ nhân, hiện tại khu vực lân cận thường xuyên có người mất tích, Lạt Ma cũng ít đi rất nhiều, phía trên đã bắt đầu chú ý đến Sắc Đạt, nếu như hoạt động mạnh hơn, có thể sẽ dẫn đến sự chú ý."
"Tôi nói là bắt những người đó đến."
"....Vâng." Người kia lúc này mới vội vàng đáp ứng, nghe giọng nói hình như đã ra một thân mồ hôi, dường như chỉ cần khiến Khương Cừu cảm giác được đù chỉ một chút khó chịu, thì hắn cũng có thể sẽ chết vạn kiếp bất phục bất cứ lúc nào.
"Thực sự thiếu, thì dùng Bàn Nhược thay thế." Khương Cừu giọng nói lạnh như băng: "Nàng hiện tại đang ở thời kì đặc biệt, nhất định phải đảm bảo nhu cầu của nàng, nửa điểm cũng không thể sơ xuất."
".....Vâng."
Lúc này Thiên Thiên đứng lên, mỉm cười nói: "Tớ đi toilet."
Đối thoại nhắc tới Quỷ Cơ, còn có những người mất tích, về phần những người mất tích này rốt cuộc quy về nơi nào, đáp án dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Sư Thanh Y cũng biết Thiên Thiên nghĩ đến chuyện chuyện thương tâm gì đó, tạm dừng nói: "Không cần chuyện gì cũng nghe tỉ mỉ, cậu nghỉ ngơi đi, đến lúc đó tớ có thể khái quát một chút kể lại tình huống cho cậu nghe."
"Không có việc gì." Thiên Thiên khóe miệng mang cười, nhưng đáy mắt lại buồn bã: "Tớ rất nhanh sẽ trở lại. Các người cứ tiếp tục, không cần chờ tớ."
Nàng rời đi.
Vũ Lâm Hanh thở dài, đang cầm tách trà uống trà, hiếm khi lại yên lặng không lên tiếng.
Bầu không khí ngưng trọng, Sư Thanh Y mím môi tiếp tục phát ghi âm.
Sau đó ghi âm được tình huống Khương Cừu cùng Trữ Ngưng chạm mặt, Sư Thanh Y các nàng lúc trước ở đoạn đường nhiều thi thể có axit phát hiện Trữ Ngưng cùng Khương Cừu xuất hiện, đoạn ghi âm đã ghi lại đoạn thời gian trước đó. Khi đó Trữ Ngưng không biết nội tình của Khương Cừu, cho rằng hắn là Tang Cát thô kệch ngốc nghếch, ép buộc Tang Cát ở phía trước dẫn đường, Khương Cừu khúm núm đi theo bên cạnh nàng, một đường phẫn trư ăn lão hổ trái lại ăn đến vui sướng, bất quá trong lúc đó cũng không phát sinh chuyện đặc biệt gì.
Chờ ghi âm đến đoạn cao trào, chỉ nghe Khương Cừu nói: "Trữ tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên đi bên này."
Trữ Ngưng không nhịn được nói: "Anh đi trước."
Tiếng bước chân vang lên, không ngờ lúc này Trữ Ngưng lại dừng lại giọng nói của nàng đột nhiên trở nên vô cùng mất tự nhiên, có chút run rẩy: "Chờ một chút, tôi không muốn đi bên đó."
"Trữ tiểu thư cô làm sao vậy?" Khương Cừu giả trang thành Tang Cát hàm hậu lộ ra nghi hoặc, nhưng lại có thể nghe ra lần này hắn thực sự là không hiểu, cho nên lúc hắn hỏi Trữ Ngưng, quả thật là một loại hỏi ý, mà không phải giả vờ như rất nhiều thời gian trước đó.
Trữ Ngưng mạc danh kỳ diệu phát điên, quát: "Tôi nói tôi không muốn đi bên đó! Anh nói nữa tôi một súng bắn chết anh."
Lúc này nàng thực sự rất giống dã thú.
Lạc Thần nhíu mày, ra dấu dừng lại.
Sư Thanh Y tạm dừng ngay đoạn này, tua lại về đoạn trước một chút.
Đoạn ghi âm lúc Trữ Ngưng dự định thay đổi lộ tuyến được phát lại lần nữa.
Sư Thanh Y đêm qua đã nghe một lần, dĩ nhiên phát hiện mấu chốt này, nàng biết Lạc Thần cũng đã nghe ra lần này mới hỏi những người khác: "Các người nghe thấy không?"
"Nghe cái gì?" Vũ Lâm Hanh tiếp lời: "Đối thoại giữa hai người bọn họ có vấn đề?"
"Cũng không phải." Sư Thanh Y lắc đầu: "Trong đối thoại của bọn họ, còn có một loại âm thanh, Trữ Ngưng chính là nghe loại âm thanh này mới quyết định thay đổi lộ tuyến. Các người chú ý nghe ngữ khí của Trữ Ngưng, nàng vô cùng sợ hãi, hơn nữa loại sợ hãi này, nên nói như thế nào nhỉ, không giống với loại sợ hãi trước đây tớ đã quan sát ở nàng, cụ thể tớ cũng không thể hình dung. Đối với âm thanh này Khương Cừu cũng không có bất luận biểu thị gì, nếu như hắn vốn dĩ biết thanh âm kia thì lúc hỏi Trữ Ngưng sợ rằng sẽ không phải ngữ khí như vậy. Có lẽ là bởi vì lúc đó âm thanh kia thực sự quá nhỏ, không tỉ mỉ nghe thực sự rất khó phát hiện, hắn tự cao bản thân ở lâu trong Thần Chi Hải, cũng sẽ không chú ý, nhưng vì sao Trữ Ngưng có thể thoáng chốc nghe thấy? Tớ cho rằng thính lực của nàng hẳn là không thể so với quái vật như Khương Cừu, trừ phi trước đây nàng đã có phản ứng đối với âm thanh này."
Nàng bổ sung: "Cậu đem âm thanh biên tập một chút, để xem có thể nghe thấy hay không."
Vũ Lâm Hanh bắt đầu xử lý đoạn ghi âm, chi tiết được phóng đại rất nhiều lần, đoạn ghi âm ngắn lần nữa phát lại, vì vậy trong bối cảnh Khương Cừu cùng Trữ Ngưng đang đối thoại, quả thật là vang lên một âm thanh nào đó.
Âm thanh kia vô cùng phiêu miểu, lúc có lúc không, tạo ra làn điệu cổ quái nào đó, có chút giống như ma âm thôi hồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT