Ma ma thặng thặng mà nói hồi lâu, Vũ Lâm Hanh cùng Trường Sinh mới không muốn mà cúp điện thoại.
Mặc dù là cách điện thoại di động, nhưng gặp nhau như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy vui sướng, người với người ràng buộc là cỡ nào kỳ diệu, vượt qua thời gian cùng không gian, mặc kệ đi đến đâu, luôn luôn các vài người chân thành nhớ đến, nhất là khi trước mặt cảnh ngộ tàn khốc, liền càng thêm đáng quý. Sư Thanh Y đối với điều đó vô cùng quý trọng, nàng phải cẩn cẩn dực dực che chở, đối với thời gian tới cũng có tính toán càng sâu.
Ăn xong bữa sáng, Thiên Thiên đi ra ngoài vứt rác, Sư Thanh Y ở lại phòng bệnh thu dọn chăm sóc Lạc Thần.
Lạc Thần tựa vào giường bệnh, yên lặng nhìn nàng bận rộn, ánh mắt không di chuyển, chỉ là hàng mi dài buông xuống, che phủ một tầng bóng mờ không có sức sống, Sư Thanh Y cho rằng nàng mệt mỏi, hỏi nàng có muốn ngủ thêm một giấc hay không, Lạc Thần nâng ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, ngủ rồi chẳng phải sẽ không nhìn thấy em nữa sao?"
Sư Thanh Y nghe được vô cùng hưởng thụ, khóe mắt đều cong lên, bước đến gần, đột nhiên muốn xoa tóc dài của nàng, nhưng nàng vừa rồi đã lau bàn, sợ ô uế khuôn mặt như tuyết này, vội buông tay xuống: "Miệng đã vậy còn quá ngọt."
Lạc Thần vẻ mặt chính kinh: "Ngọt hay không ngọt, em còn không biết?"
Sư Thanh Y: "....."
Bên tai Sư Thanh Y có chút nóng rát, đôi mắt đẹp trái lại khẽ chuyển: "Trí nhớ của em không tốt, rất lâu rồi... không có nếm qua, cũng không biết là ngọt thật hay ngọt giả."
Lạc Thần cười như không cười, chỉ chờ chính nàng đến.
Sư Thanh Y chắp tay sau lưng, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn đôi môi mỏng của Lạc Thần, có lẽ là đang trong thời gian khôi phục, trong tái nhợt ôm lấy vài hồng nhạt
"... Nếu như không ngọt, em có thể trả hàng rồi." Nàng hàm hồ thì thào, cho rằng bản thân cần phải kiểm nghiệm một lần, khuôn mặt dán đến gần, đã nghĩ hôn nàng.
"Cung chủ, người tỉnh rồi." Cửa mở, có người lòng tràn đầy vui mừng gọi một tiếng.
Sư Thanh Y rùng mình, giống như mèo bị giẫm phải đuôi, cả người xù lông, nàng còn chưa hôn, vội vàng mà lui trở về, đứng yên như cọc gỗ, chà xát ngón tay mình.
Lạc Thần nhíu mày.
"Để tôi đo cho cô —." Chu Du vốn dĩ mừng rỡ nhảy về phía trước như thỏ con cũng dường như cọc gỗ mà đứng ở cửa, nàng sợ ngây người, trong miệng có thể nhét một quả trứng, mấy chữ "Nhiệt độ cơ thể" sau đó dĩ nhiên chưa kịp nhổ ra.
Sư Thanh Y suy nghĩ việc này hẳn là nên bị chế nhạo như thế nào.
Sau đó chỉ thấy Chu Du mặt âm trầm đi đến, đứng đó như một bình trà nhỏ, trừng mắt nhìn Sư Thanh Y: "Cô.... Cô muốn làm gì cung chủ nhà tôi?"
Sư Thanh Y trước đó biểu hiện co quắp ngược lại cũng không phải bởi vì cái gì khác, nàng cho rằng bản thân thoải mái thân thiết cùng bạn gái của mình, cũng không phải trộm người, không có gì phải khẩn trương, chỉ là bởi vì nàng ở phương diện này tương đối bảo thủ, rất không thích những việc riêng tư này bị người khác nhìn thấy, không có gì đáng nói, vì vậy liền có một chút xấu hổ.
Nhìn thấy Chu Du dĩ nhiên xem nàng như một lưu manh "Làm trò trước mặt hộ sĩ Chu vươn ma trảo đối với cung chủ nhà Chu tiểu hộ sĩ" cho thấy, nàng dĩ nhiên cũng sẽ không cam tâm tình nguyện, không mặn không nhạt nói một câu: "Mắt nàng bị cát bay vào, tôi giúp nàng thổi."
Lạc Thần mặt không biểu tình, trong mô tác dạng nâng tay lau mắt.
Chu Du hầm hừ, dường như bình trà nhỏ đang bốc nhiệt khí: "Thổi cát! Thổi cát! Thổi cát cô dán đến gần như vậy! Cô cho tôi là kẻ ngốc sao!"
Lạc Thần lại lau lau, nheo mắt lại: "Hạt cát rất lớn, không đến gần một chút thì thổi không xong."
Chu Du: "....."
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần vô cùng phối hợp với nàng, nhất thời muốn cười, nàng tự nhận không phải Chu tiểu hộ sĩ một trừng hai hừ ba thắt cổ còn có thể đem bản thân đứng thẳng như một bình trà nóng, nhưng thắt lưng vẫn có thể đứng thẳng, vì vậy ôm cánh tay khí định thần nhàn đứng yên tại chỗ, biến đổi hướng phát triển, nói: "Cô không phải muốn đo nhiệt độ cơ thể sao?"
Chu Du vừa nghĩ cũng đúng, chính sự quan trọng hơn, bắt đầu giúp Lạc Thần đo nhiệt độ cơ thể, lại nhìn một chút, nhìn thấy Lạc Thần không có gì đặc biệt không khỏe, lúc này mới có một chút vui mừng: "Tâm tỷ quả nhiên không gạt tôi, nàng nói cung chủ người rất nhanh sẽ tỉnh, hiện tại là thời gian bác sĩ kiểm tra phòng, nàng không tiện đến, nếu chờ một lát người có chỗ nào khó chịu, đến lúc đó cùng Tâm tỷ nói, tất cả đều sẽ dễ xử lý."
Lạc Thần cho nàng một miếng táo, mỉm cười: "A Du, vất vả cho cô rồi."
Chu Du vội vã lắc đầu: "Không vất vả, không vất vả, tôi.... Trong lòng tôi vui vẻ. Cung chủ ở đây quen không, nơi này là trước đây Tâm tỷ dùng để nghiên cứu bệnh lý, các loại dược phẩm dụng cụ y khoa đều rất đầy đủ, không có ai biết, trước đó cung chủ người còn chưa tỉnh, Tâm tỷ sợ người từ ngoài đến phát hiện, chỉ đành đem một bệnh nhân hôn mê an bài ở bên ngoài, che dấu hiểu biết, lúc chiếu khán bệnh nhân cũng có thể chiếu cố người ở trong này, hiện tại người ở bên ngoài đã chuyển đi rồi. Ở đây hơi nhỏ hẹp một chút, thông khí cũng không tốt, cung chủ người tạm thời chịu đựng một chút."
Lạc Thần hòa nhã nói: "Nơi này rất tốt."
"Người bên ngoài, rốt cuộc là cái gì?" Sư Thanh Y nhíu mày, tối qua nàng chợt nghe đến Lạc Thần gián đoạn nhắc đến người bên ngoài, chắc là lúc Lạc Thần có ý thức đã gặp qua.
Là người của Quỷ Chủ bên kia sao? Hay là Vu Mị bên kia?
Hiện tại cái gì cũng làm rõ rồi, đối phương phải trốn ở một nơi bí mật để tính toán, bọn họ người đông thế mạnh, thoạt nhìn kiên trì cũng dần dần không còn, quả thật là có thể trực tiếp đến vây quét, tựa như tối qua trong ngõ hẻm đối phó mấy Bàn Nhược. Bất quá cảm giác lại có một chút cổ quái, rốt cuộc cổ quái chỗ nào, Sư Thanh Y nhất thời cũng không suy nghĩ ra.
Chu Du lại trừng Sư Thanh Y một cái, tức giận nói: "Tôi làm sao biết, đừng hỏi tôi, nếu như biết, sao còn phải gọi đối phương là người bên ngoài."
Sư Thanh Y cong môi cười: "Tôi chỉ là đang lẩm bẩm tự mình suy nghĩ, hộ sĩ Chu thực sự rất nhiệt tâm, còn đặc biệt trả lời."
Chu Du: "...."
Lạc Thần nói: "Vốn dĩ chị được Trữ Ngưng đưa đến một bệnh viện khác, khi đó ý thức của chị không rõ ràng, lại vẫn luôn cảm giác gần đó có người theo dõi. Đúng lúc Nhân Tâm cùng A Du cũng đang ở bệnh viện đó, có lẽ vì tình huống lúc đó khó giải quyết nên bệnh viện bên kia đem chuyện của chị báo cho Nhân Tâm biết, sau khi liền chuyện đến đây, trên đường Nhân Tâm cũng phát hiện có người ở phía sau, lúc này mới phòng bị."
Sư Thanh Y gật đầu, liên hệ trước sau một lần, có chút suy nghĩ.
Thiên Thiên đẩy cửa tiến vào, còn mua trái cây, nàng là một người không lo lắng gì, nhìn thấy Chu Du tại đây, cười bắt chuyện, đem trái cây rửa sạch, đặt ở trên bàn mời mọi người ăn, bản thân nàng cũng cầm một quả, thỉnh thoảng cùng Sư Thanh Y các nàng trò chuyện.
Sư Thanh Y gọt táo xong, cẩn thận tỉ mỉ cắt thành miếng nhỏ, ghi lấy đút cho Lạc Thần ăn.
Chu Du quả thực không vừa mắt, lại nghĩ đến trước đó "thổi cát", giận dữ mà thấp giọng nói lầm bầm: "Hồ ly tinh." Có lẽ là bận tâm đến Lạc Thần đang ở đây, nàng trái lại không dám nói nhiều.
Sư Thanh Y thính lực tốt miễn bàn: "Chờ một chút, hồ ly tinh là nói ai?"
Ánh mắt Lạc Thần nâng lên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, biểu tình phức tạp.
Thiên Thiên nhún nhún vai, chán đến chết mà đùa Kim và Ngân của nàng: "Đừng nhìn tớ, dù sao thì cũng không phải tớ, người khác đều gọi tớ là xà tinh."
Sư Thanh Y: "...."
Dù sao thì cũng không nhịn xuống nói ra miệng rồi, Chu Du đơn giản là bình sứt không sợ mẻ, nâng đầu vì bản thân tăng thêm khí thế, hướng Sư Thanh Y nói: "Tôi... Tôi nói chính là cô! Cô thổi hạt cát cho cung chủ nhà tôi, không phải hồ ly tinh lại là cái gì!"
"Cái gì thổi hạt cát?" Thiên Thiên hăng hái, nhướng mày, xem náo nhiệt không chê việc lớn, vẻ mặt tương đối bát quái.
Sư Thanh Y: "....."
Không có cách nào rồi, Sư Thanh Y chỉ đành cắn răng một cái, sử xuất đòn sát thủ nói sang chuyện khác: "Được rồi, hộ sĩ Chu tôi có một vấn đề nghẹn trong lòng, thực sự rất muốn biết chân tướng, không biết cô có thể cho tôi đáp án không. Lạc Thần từng bảo cô gọi điện thoại, vì sao cô không gọi đây? Có phải có cái gì bất tiện hay không?"
Chu Du bị nàng hỏi đến sửng sốt, nàng bởi vì chột dạ mà ra một thân mồ hôi, liếc mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần ngồi ngay ngắn, không có gì biểu thị.
Sư Thanh Y nói: "Tôi ở bàn hộ sĩ thấy cô cầm điện thoại di động, lại không gọi đi, có phải điện thoại di động hết tiền không? Xin lỗi hiện tại tình huống đặc biệt, tôi nghĩ rất nhiều chuyện vẫn nên nói rõ sẽ tương đối tốt."
Khuôn mặt thoạt nhìn ngây ngô của Chu Du biến thành mà gan heo, hổn hển nói: "Còn nói cô không phải hồ ly tinh, cô thế nào còn cáo trạng cùng cung chủ."
Sư Thanh Y nhìn thấy Chu Du những lúc khác rất bình thường, cùng đồng sự trong bệnh viện giao lưu thậm chí có một chút lãnh đạm, tướng mạo tuy rằng nhỏ một chút, rốt cuộc là một người trưởng thành tâm trí kiện toàn, thế nào hiện tại trước mặt nàng cùng Lạc Thần lại luống cuống giống như một đứa trẻ, nhất thời lo lắng nàng có chứng nhân cách phân liệt.
Trường Sinh là người trưởng thành nhưng có đôi khi ở trước mặt các nàng cũng rất trẻ con, nhưng Trường Sinh nhu thuận.
Sư Thanh Y nhất thời nghĩ thầm vẫn là Trường Sinh nhà nàng tốt.
Chu Du bắt đầu hổn hển: "Cô hồ ly tinh này, cô hỏi tôi vì sao không gọi điện thoại cho cô? Nếu như cô biết trên đời này có một con hồ ly tinh, tôi muốn hỏi cô một chút, cô có thể gọi điện thoại cho hồ ly tinh hay không? Dĩ nhiên cô chính là một con hồ ly tinh, cho nên cô căn bản không biết vì sao không thể gọi điện thoại cho hồ ly tinh, bởi vì hồ ly tinh căn bản không thể hiểu loại tư vị khi gọi điện thoại cho hồ ly tinh!"
Nói xong có chút hổn hển.
Sư Thanh Y ngữ tốc nhanh chóng: "Tôi đây đã nghĩ hỏi, tôi vì sao là hồ ly tinh, tôi thực sự rất hiếu kỳ, vì sao cô mới vừa thấy mặt liền gọi tôi là hồ ly tinh, tổ tiên của tôi là họ Hồ hay là họ Hồ Ly, cô thấy tôi âm thầm giấu mấy cái đuôi rồi? Còn có hồ ly tinh từ này kế thừa mấy nghìn năm văn hóa truyền thống của Trung Hoa, có tốt có xấu, tôi thấy thần sắc cùng ngữ khí của cô tựa hồ luôn nghiên về bên xấu rồi. Cho nên tôi một không trộm người hai không mắng chửi người, ba là một học sinh tốt, ngũ giảng tứ mỹ, công dân lương thiện, xin hỏi tôi chỗ nào là loại hồ ly tinh giống như cô nói? Dĩ nhiên đây là bệnh viện, vì chiếu cố bệnh nhân, tôi không thể kịch liệt thảo luận, cô có thể làm một bài luận văn nghiên cứu "Vì sao tôi chính là một con hồ ly tinh" ba vạn chữ, tôi sẽ hảo hảo nghiên đọc, cảm ơn cô, hộ sĩ Chu, nếu như cô có lý lẽ có chứng cứ, tôi sẽ thừa nhận."
Nàng nói xong mặt không đỏ hơi không suyễn.
Lạc Thần mặt không biểu tình.
Chu Du nhìn thấy Sư Thanh Y như vậy càng nghĩ càng giận, mím môi, tựa hồ muốn nói với Sư Thanh Y một chút gì đó, phổi nàng đều giận đến sắp nổi rồi, trong bụng chuẩn bị hảo hảo chất vấn, lập tức bị Sư Thanh Y như xả pháo công kích oanh tạc trở lại. Lạc Thần là người khôn khéo thế nào, lập tức xem thấu suy nghĩ của Chu Du, hơi nheo mắt, hướng Chu Du lắc đầu.
Chu Du chỉ đành nghẹn lấy.
Dừng một chút Chu Du nói với Lạc Thần: "Cung chủ, chuyện gọi điện thoại.... Là tôi sai, tôi không dám nói với người... Tôi đến lúc đó sẽ giải thích với người."
Lạc Thần gật đầu: "Tôi biết."
Sư Thanh Y cong mắt hướng Chu Du cười: "Vậy cô cùng nàng hảo hảo giải thích, nàng nói cái gì, tôi không ý kiến."
Nói xong còn đem táo đã gọt đưa cho nàng.
Chính là chính là không nhận.
Lạc Thần cười nói: "Ăn đi."
Chu Du lúc này mới tiếp nhận quả táo, tức giận cắn một cái.
Nàng ăn xong quả táo, bởi vì còn có việc, không tiện ở lâu, vì vậy căn dặn vài câu liền rời đi.
Sư Thanh Y ở trong phòng bồi Lạc Thần một lúc, sau đó lại có Diệp Nhân Tâm đến thăm hỏi, song phương nói một chút chuyện, càng thêm yên tâm. Trong lòng Sư Thanh Y có một chút tính toán, nàng để Thiên Thiên tạm thời lưu lại chiếu cố Lạc Thần, bản thân đi ra ngoài.
Đi một vòng quanh bệnh viện, trái lại không phát hiện cái gì đặc biệt, lại đi đến bên ngoài. Điện thoại di động của Lạc Thần đã bị hỏng lúc ở Thần Chi Hải, lúc ngay qua trung tâm thương mại, Sư Thanh Y tiện đường mua cho nàng một chiếc điện thoại mới, lại chọn mua một ít đồ dùng hàng ngày.
Trời lạnh đường trơn, bên ngoài xe cộ người đi đường như nước chảy, trước mắt nàng nhất nhất thoảng qua, nàng đứng trong gió, nơi nơi đều là người, nơi nơi đều là ánh mắt giao thác, cùng nhau thì thầm, nàng ở đây quả thật là cảm giác được dường như có ánh mắt như có như không mà tiền gần nang, lạnh như băng, nói không nên lời là loại cảm giác gì.
Chỉ là có thể cảm giác loại ánh mắt này cùng Bàn Nhược bọn họ rất bất đồng.
Bàn Nhược là một cái xác rỗng.
Đây cũng không phải.
Sư Thanh Y bất động thanh sắc vòng một vòng, lúc trở lại ngang qua khách sạn, thấy trước cửa đứng một người, đông lạnh đến có chút co rúm.
Nàng liền đi bước đến, vỗ người đó một chút: "Ai nha, thế nào đi đâu cũng có thể gặp cô đây, Trữ Tỷ?"
Trữ Ngưng không biết đang suy nghĩ cái gì, bị nàng vỗ, sợ đến thiếu chút nữa xù lông, mở miệng mắng: "Mẹ cô một cái —"
Sau đó nàng thấy khuôn mặt "thuần lương vô hại" của Sư Thanh Y.
Trữ Ngưng: "...."
Sư Thanh Y cười nói: "Một cái gì, nói tiếp tục đi?"
Trữ Ngưng: "....."
Sau đó Trữ Ngưng lẩm bẩm: "Cái gì gọi là ở đâu cũng có thể gặp tôi? Đây là khách sạn tôi nghỉ lại! Tôi không ở chỗ này thì ở chỗ nào!"
"Cô vẫn ngủ lại đây." Sư Thanh Y đặc biệt "quan tâm" nàng: "Tối qua ngủ ngon không?"
Trong lòng Trữ Ngưng nói tôi cũng sắp bị tiểu yêu tinh nhà cô hù dọa ra bệnh tim rồi, có thể ngủ ngon sao, ngoài miệng khô cằn nói: "Ngủ rất tốt."
Có chiêu gì thì cô lập tức dùng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT