Sư Thanh Y chưa bao giờ cảm thấy một hành lang sẽ dài giống như lúc này.
Mỗi gian phòng bệnh đều đóng chặt cửa, bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, nàng không có thể mỗi một phòng đều vào quấy rầy, huống hồ như vậy cũng dễ đả thảo kinh xà.
Không xác định được Mộc Tiểu Uyên đã vào gian phòng nào, bất quá vừa rồi sau khi nàng ta qua khỏi bàn hộ sĩ nàng cũng đã theo ra rất nhanh, vẫn chưa trì hoãn bao nhiêu, dựa theo tốc độ này suy đoán địa điểm Mộc Tiểu Uyên biến mất cũng có thể là ở những phòng đoạn giữa hành lang.
Sư Thanh Y quay lại ở đoạn giữa hành lang, mở ra ngũ cảm tỉ mỉ quan sát, lắng nghe.
Bây giờ nàng cần làm chính là đợi.
Ước mười phút, nàng đã đợi được rồi, cửa phòng của một phòng nào đó có động tĩnh.
Thật ra nàng cũng không ngờ tới Mộc Tiểu Uyên sẽ trờ ra nhanh như vậy, nàng lập tức điều chỉnh bước chân, làm ra tư thái hơi có chút cấp bách mà bước qua hành lang. Lúc Mộc Tiểu Uyên bước ra thì đầu cúi thấp, trong tay cầm một tờ giấy, vẻ mặt có chút cổ quái, cũng không lập tức nhìn về phía Sư Thanh Y.
Đó là một cơ hội tốt.
Sư Thanh Y nhanh hơn bước chân, nhưng đồng thời cũng bước đi rất khẽ, bước nhanh đi đến Mộc Tiểu Uyên bên kia.
Mộc Tiểu Uyên đẩy xe trị liệu trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm trang giấy, cắn môi dưới, so với trước đó thì đôi mắt có chút sưng đỏ. Nàng nhìn có vẻ rất quan tâm tờ giấy đó, nhưng lại có một chút căm giận, dáng vẻ có vài phần mâu thuẫn. Đầu ngón tay run rẩy đến sắp nhồi tờ giấy thành một nắm, cuối cùng lại vẫn buông lỏng ra, đem trang giấy nhét vào trong túi, nâng lưng bàn tay xoa đôi mắt.
Sư Thanh Y cảm giác được khác thường của nàng, đi vài bước, không chút do dự mà đụng vào nàng, lần này cố ý đụng vào trên xe trị liệu của Mộc Tiểu Uyên.
Mộc Tiểu Uyên giật mình vô thức lui lại mấy bước, chân của Sư Thanh Y đặt chếch bên cạnh xe trị liệu, kêu rên một tiếng, nhân thể ngã ngồi trên mặt đất.
"Trương Nhất Hân, cô làm gì nha?" Mộc Tiểu Uyên hiển nhiên bị kinh hách.
Lúc nàng đi ra trạng thái đã không ổn định, hiện tại càng không bình tĩnh.
Từ những việc này Sư Thanh Y đọc ra một manh mối, Mộc Tiểu Uyên cùng Trương Nhất Hân chủ nhân của khuôn mặt này quan hệ hẳn là không tốt, đại khái chính là quan hệ đồng sự rất đơn giản, vừa rồi tiểu hộ sĩ kia cùng Trương Nhất Hân có vẻ thân mật hơn một chút.
Lúc dịch dung biết rõ các mối quan hệ của đối tượng dịch dung là rất quan trọng, như vậy có thể giảm thiểu khả năng xảy ra sơ suất khi ngụy trang, tránh khiến cho đối phương hoài nghi.
Vì vậy Sư Thanh Y nhẹ giọng nói lầm bầm, còn làm ra vẻ rất khó chịu: "Đau - tôi đau bụng, đang vội vàng đi toilet nên không nhìn đường, thật có lỗi."
Đại khái là nhìn Sư Thanh Y thực sự bị va chạm phát đau, tuy nói là chính nàng đâm đầu đụng vào nhưng rốt cuộc cũng là người bị hại, Mộc Tiểu Uyên tuy tâm trạng cũng tốt nhưng cũng không cách nào trách cứ, đến gần nói: "Đụng phải chỗ nào rồi? Có thể đứng lên không?"
"Đụng phải đùi rồi." Sợ ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi ở hai bên hành lang, Sư Thanh Y hạ giọng: "Tôi từ từ đi là được rồi."
Mộc Tiểu Uyên nói: "Tôi có thuốc, cô muốn thoa không?"
"Được, cô đưa cho tôi một chút, cảm ơn."
Mộc Tiểu Uyên lấy thuốc ra, lúc Sư Thanh Y nhận lấy còn quan sát nàng một cái. Nữ hài tử rất xinh đẹp, vẫn còn mang theo vài phần ngây ngô của thiếu nữ, lại có vẻ mặt ngây thơ, loại ngây thơ này dường như đã được cố định, sẽ không tan mất.
Loại cảm giác này....
Sư Thanh Y dừng lại suy nghĩ, chống bàn tay muốn từ trên mặt đất bò lên, giả vờ đứng dậy vài lần nhưng không được, ngẩng đầu hướng Mộc Tiểu Uyên xin giúp đỡ: "Tại không đứng lên được, tôi muốn đến bàn hộ sĩ bên kia thoa thuốc, cô đỡ tôi một cái được chứ?"
Mộc Tiểu Uyên chỉ đành khom người đỡ nàng dậy, Sư Thanh Y một tay cầm lấy cánh tay đối phương thoáng nhìn trong túi của Mộc Tiểu Uyên, một tay khác đã thần không biết quỷ không hay mà vói vào trong túi, tốc độ của nàng cực nhanh, tờ giấy bên trong bị nàng lấy ra, sau đó nàng dường như không có việc gì mà nâng tay lên, lúc này hai tay mượn lực nắm chặt lấy Mộc Tiểu Uyên chậm rãi đứng lên.
Tờ giấy kia nằm trên mặt đất, lúc Sư Thanh Y đứng lên ánh mắt đảo qua, trang giấy nhăn rồi, chỉ lộ ra một phần nội dung. Bên trong không có gì phức tạp, chính là một chuỗi chữ số. Thị giác hữu hạn, Sư Thanh Y chỉ có thấy được hai chữ số trước nhất, có lẽ là phần đầu của một dãy số điện thoại.
Mộc Tiểu Uyên một lòng đi đỡ Sư Thanh Y, nào biết nội tình trong đó.
Có một số việc đến điểm thì dừng, nếu tiếp tục sợ rằng sẽ bị phát hiện, Sư Thanh Y vỗ vỗ Mộc Tiểu Uyên, giật mình thấp giọng nói: "Aiz, là cái gì? Là cô làm rơi sao?."
Mộc Tiểu Uyên nhìn xuống mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi, buông tay nhặt lên, nhét lại vào túi.
Sư Thanh Y không nói gì vể việc này nữa, dường như cũng không cảm kích, lại càng không quan tâm. Vẻ mặt Mộc Tiểu Uyên không được tự nhiên, đỡ nàng trở lại bàn hộ sĩ, tiểu hộ sĩ cùng Thiên Thiên đến đón: "Xảy ra chuyện gì?"
Mộc Tiểu Uyên nói: "Trương Nhất Hân đụng trúng chân, các người giúp nàng xem đi." Nói xong đã đi đến xa một chút ngồi xuống, chính là vị trí của nàng.
Sư Thanh Y hướng Thiên Thiên trừng mắt nhìn, Thiên Thiên ngầm hiểu: "Thế nào đi toilet lại không cẩn thận như vậy, mau ngồi xuống nghỉ ngơi."
Tiểu hộ sĩ cũng nói: "Tôi rốt cuộc phục cô rồi, có muốn xin nghỉ phép hay không?"
Sư Thanh Y mỉm cười: "Không được, tôi muốn trực đêm, làm chiến sĩ thi đua."
Tiểu hộ sĩ: "........"
Thời gian một mực trôi qua, Sư Thanh Y vừa thoa thuốc vừa âm thầm quan sát Mộc Tiểu Uyên, phát hiện sau khi nàng ngồi xuống thì tâm thần không yên, điện thoại di động đặt ở một bên, thỉnh thoảng còn cầm tờ giấy mà nhìn, nhất phó muốn gọi điện thoại rồi lại không muốn.
Trên tờ giấy vừa rồi quả nhiên là số điện thoại?
Nhưng nàng chỉ nhìn được hai số đầu tiên, hai chữ số này là đầu số, nhiều như sao trên trời, ngay cả số điện thoại của nàng cũng là đầu số này.
Qua hồi lâu, Mộc Tiểu Uyên thu hồi giấy, cuối cùng vẫn không gọi vào số điện thoại đó, gối đầu lên cánh tay ghé vào trên bàn, dường như đang ngủ, lại dường như đang vùi đầu khóc.
Sư Thanh Y hận không thể bay đến phòng bệnh vừa rồi Mộc Tiểu Uyên bước ra để xem, bất quá Mộc Tiểu Uyên còn đang ở đây, hiển nhiên đây không phải thời cơ tốt. Đến lúc gần ba giờ sáng, Mộc Tiểu Uyên vẫn như cũ nằm sấp, tiểu hộ sĩ cũng chống đỡ không được mà đã ngủ, Sư Thanh Y nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong lòng chấn động, giương mắt nhìn thấy một nữ nhân đến gần Mộc Tiểu Uyên, nàng ta mặc áo blue trắng, là Trầm Du trước đó đã thấy trong phòng giám sát, tớ cũng vội vã giả bộ ngủ.
Trầm Du ở bên kia vỗ vỗ Mộc Tiểu Uyên, Mộc Tiểu Uyên rất nhanh tỉnh lại, đôi mắt càng đỏ, Trầm Du nhìn nàng: "Đi thôi."
Mộc Tiểu Uyên nói: "Nhưng......".
"Em đã mệt mỏi rồi, không có việc gì, chị sẽ xử lý."
Biểu tình của Mộc Tiểu Uyên vô cùng hối hận cùng tự trách, nội dung lời nói cũng khiến người ta có chút sờ không rõ chân tướng: "Em nói dối nàng, sao em lại có thể nói dối nàng, em cũng không muốn nói dối nàng...."
Trầm Du nói: "Không cần tự trách, nàng chưa bao giờ trách em."
Mộc Tiểu Uyên lúng túng: "Em nghĩ đợi ở đây....."
Trầm Du mỉm cười cự tuyệt: "Không được, em nên về ngủ, nếu không sẽ không cao lên được."
"Dù sao thì muốn cao cũng không cao được nữa."
Nàng dụi mắt, vẫn đi theo Trầm Du ra ngoài, bàn hộ sĩ rất nhanh lại yên tĩnh.
Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên đang giả bộ ngủ mở mắt ra, hai người nhìn nhau một chút, đứng dậy đi đến hành lang.
"Bác sĩ này cùng hộ sĩ quan hệ dường như phi thường tốt." Thiên Thiên nói. "Hai người các nàng chính là hai người xuất hiện trong camera giám sát."
Mộc Tiểu Uyên đã vào phòng bệnh là 1216, cửa đã bị khóa, Sư Thanh Y để nhẹ động tác, bắt đầu bẻ khóa.
Cửa phòng mở được, hai người đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Gian phòng này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường bệnh, trên giường nằm một người, cắm các loại ống dẫn, máy điện tim không ngừng hiển thị biểu đồ tràn ngập nguy cơ, dường như không lâu nữa nó sẽ biến thành một đường thẳng tắp.
Từ lúc vừa mới bắt đầu bẻ khóa, thì Sư Thanh Y đã cảm giác được sự khẩn trương quá sức, hiện tại nhìn thần thân ảnh của người trên giường bệnh, nhịp tim từng chút phóng đại, dường như lập tức sẽ xuyên thủng màng tai của nàng.
Thiên Thiên nhìn Sư Thanh Y, ra hiệu.
Sư Thanh Y gật đầu, chậm rãi đến gần giường bệnh, trong phòng vô cùng hôn ám, người đó bị chăn che phủ, thấy cũng không rõ ràng. Một ngày một đêm không ngủ không ngớt tìm kiếm, có thể ở một khắc này nở hoa hay không.
Chăn được Sư Thanh Y xốc lên.
Không biết nên cười khổ, hay là nên khóc.
Đây cũng không phải Lạc Thần, chỉ là một nữ nhân hôn mê, tính mệnh nguy hiểm.
Hy vọng của nàng, trở thành bọt nước.
Sư Thanh Y lảo đảo lui lại hai bước, Thiên Thiên thở dài, vỗ vỗ vai của nàng.
Qua lại nhìn gian phòng này, trầm tĩnh hồi lâu, Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: "Tớ không tin. Đây là ngụy trang, gian phòng quá nhỏ rồi, so sánh với những phòng khác có khác biệt, nói không chừng là một nơi nào đó được ngăn ra."
Nàng đến gần tường, chậm rãi tìm kiếm, Thiên Thiên biết ý tứ của nàng, phụ trách tìm kiếm ở một bức tường khác.
Thẳng đến Sư Thanh Y chạm đến một ô tường, hy vọng trong lòng lại mãnh liệt dâng lên. Loại thiết kể này nàng đã thấy nhiều trong cổ mộ, sau đó một tiếng vang nhỏ phát ra, cánh cửa ngầm trong mặt tường mở ra.
Thiên Thiên nói: "Ở đây quả nhiên có huyền cơ, cậu đi vào bên trong, tớ trước tiên ở bên ngoài canh chừng, một khi có biến lập tức thông báo."
Sư Thanh Y đồng ý, một mình đi vào cửa ngầm.Phía sau là một căn phòng khác, đen kịt như đổ đầy mực, nàng có thể tinh tường nhìn thấy đường nét của các loại thiết bị chữa bệnh, so với phòng bệnh thì ở đây càng giống như một phòng thí nghiệm bí mật nào đó.
Trong phòng bệnh có phòng bệnh, bệnh viện thế nào sẽ có loại chỗ thế này tồn tại?
Một mảnh mành che ở đằng trước, Sư Thanh Y ngừng thở, nhẹ nhàng đem nó xốc lên.
Trước mắt là một chiếc giường.
Nó trống không.
Bên cạnh giường bệnh vẫn còn treo bình truyền dịch, chăn tùy ý trải ra, ống truyền dịch buông trên mặt đất, Sư Thanh Y cầm lên nhìn sơ qua, kim tiêm ở đầu cuối cũng không thấy, thủy dịch còn trong ống thấm ướt chăn đơn.
Chăn đơn là nhăn nhúm, có người ngủ qua.
Có người ở nơi này truyền dịch, hơn nữa còn lấy đi kim truyền.
Thiết bị xung quanh tuy rằng đều đang ở trạng thái đóng, nhưng chạm vào vẫn có thể cảm nhận được chúng phát nhiệt.
Tâm tình của Sư Thanh Y lúc này là phức tạp nói không nên lời, đó không biết là tư vị gì, nàng đối với nơi này không có bao nhiêu nắm chắc, loại cảm giác không xác định này đẩy nàng vào tuyệt cảnh, dường như bị kẹt trong khe đá, không đường tiến thối.
Hy vọng, thất vọng, do dự, sợ hãi, đều trong nháy mắt nếm qua một lần.
Trong bóng tối như vậy, ngay cả cái bóng cũng không thể làm bạn bên nàng. Trong phiến tĩnh mịch nàng nâng ánh mắt, nhìn về phía bình phong y dụng bên kia, bên dưới hình như mơ hồ lộ ra đường nét của vật gì đó.
Nàng chậm rãi bước đến.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thân thể Sư Thanh Y hơi nghiêng bên cạnh bình phong, cẩn cẩn dực dực thăm dò vào trong.
Thân ảnh phía sau bình phong rất gần, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, trên người tựa hồ đang khoác một chiếc áo. Người này vô cùng gầy, tư thái khoác áo choàng tựa như một cái giá áo treo một cái thảm mỏng.
Chính là một tiêu bản khung xương, bên trên khoác một mảnh vài, tư thái quỷ dị mà đứng.
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, lúc này đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn đến, bóp chặt cổ nàng, đem nàng ép đến phía sau, một tay khác nắm kim truyền dịch đâm tới.
Người phía sau tốc độ nhanh đến căn bản khiến người ta không thể nào phản ứng, không một tiếng động như hoa tuyết rơi xuống đất, ai cũng không biết người này trước đó trốn ở đâu, từ phương hướng nào xuất hiện, chỉ biết là với loại tình huống này kim tiêm trong tay người này trong nháy mắt có thể lấy mạng người. Cũng may trước đó Sư Thanh Y đã có phòng bị, cổ nghiêng đi, một tay chống đẩy từ phía sau, như cá mà trượt đi.
Nàng vốn định ra nhắc nhở Thiên Thiên ở bên ngoài, nhưng rồi lại không lên tiếng.
Bị người đó dán đến, ngoại trừ có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ của thân thể đối phương, còn có thể cảm giác được đối phương đang kịch liệt run rẩy, giống như một người sắp chết, chỉ là ở một khắc cuối cùng dùng hết toàn lực bộc phát ra.
Hô hấp nóng rực hơn nữa hỗn loạn của người phía sau thổi đến trên cổ Sư Thanh Y, Sư Thanh Y tâm loạn như ma, xoay tay lại hơn nữa xác thực mà chạm được thắt lưng của đối phương, cả người cũng theo đó mà phát ra run rẩy.
Người đó đã dừng động tác trong chớp mắt Sư Thanh Y chạm vào nàng.
Kim truyền dịch rơi xuống, trong vắng lặng dĩ nhiên lại trở nên rõ ràng.
Sau đó là người phía sau càng phát ra hơi thở nóng rực, dán càng gần hơn nữa, trong ôn nhuyễn mang theo hương thơm ngào ngạt của nữ nhân.
Người đó triệt hồi lực đạo, một tay chậm rãi đặt bên hông Sư Thanh Y, tay kia vốn dĩ nắm chặt cổ tay Sư Thanh Y cũng nhẹ nhàng hướng về phía cằm của nàng. Tay dừng trên khuôn mặt Sư Thanh Y chốc lát, đột nhiên dừng lại, chuyển sang trượt xuống lỗ tai, nơi này là giao tuyến của mặt nạ dịch dung.
Không cần nói gì nữa, cũng không cần nhìn thấy cái gì, chỉ cần tiếp xúc, nhẹ nhàng sát lấy, cũng đã đủ để mỗi người tự hiểu.
Loại đề phòng do không xác định trong bóng tối trước đó đã hoàn toàn buông xuống.
Người đó muốn xé mở khuôn mặt giả này, nhưng bởi vì hành động đập nồi dìm thuyền vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều, kéo vài lần lại vẫn kéo không xuống.
Nước mắt của Sư Thanh Y đúng lúc này lăn xuống, nàng không chút do dự đem khuôn mặt giả kéo xuống, ném xuống đất.
Không cần nữa.
Nàng chỉ muốn khuôn mặt vốn có của bản thân, có thể được người đó ôm là chính nàng.
Người đó từ phía sau ôn nhu ôm lấy nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Sư Thanh Y cũng nữa nhịn không được, quay người lại ôm lấy nữ nhân phía sau, tóc dài của nàng, hai vai của nàng, cánh tay của nàng, tất cả của nàng đều gần trong gang tấc. Cho dù trong bóng tối chỉ thấy đường nét của nàng nhưng vẫn như cũ là an tâm sâu đến cực hạn.
"Thanh..... Y." Nữ nhân kịch liệt thở dốc, tựa hồ bởi vì đau đớn mà không cách nào thuận lợi mở miệng, thỉnh thoảng rên khẽ: "Em đến...đón chị."
Nàng yếu đuối như vậy, dường như mộng cảnh chạm một cái thì sẽ vỡ, Sư Thanh Y cảm giác được trọng lượng của nàng ấy đã hoàn toàn áp vào nàng, thân thể cuộn lại, cả người run rẩy, không khỏi nghẹn ngào bật khóc, nói: "Phải, em đến đón chị, em đến đón chị về nhà."
Trên người Lạc Thần đều là mồ hôi lạnh, Sư Thanh Y cẩn thận ôm lấy nàng: "Chị đừng nói, em ở đây, em ở đây Thiên Thiên ở bên ngoài, em bảo nàng vào xem cho chị, chị.... chị sẽ không có việc gì, em rất nhanh thì sẽ mang chị rời khỏi đây."
"Không....cần." Cả người Lạc Thần lui trong lòng nàng, giống như bắt đầu thần trí bất minh mà nói mơ: "Nơi này.... An toàn, cẩn thận.... Người từ ngoài đến.... Lúc trước chị không cử động được...... nhờ... A Du gọi điện thoại cho em..... Em....nghe....được...sao....."
A Du?
Là ai? Có chút quen tai.
Người từ ngoài đến là ai?
Lạc Thần bảo A Du gì đó gọi điện thoại cho nàng, vừa rồi Mộc Tiểu Uyên cầm một dãy số, cho nên Mộc Tiểu Uyên chính là A Du Lạc Thần muốn nói? Hai người có quen biết, Lạc Thần mới nói nơi này là an toàn?
Sư Thanh Y tâm tình rối loạn, mở điện thoại di động chiếu sáng, lại gọi Thiên Thiên một tiếng, một lát sau Thiên Thiên mới tiến đến, đi đến chỗ tia sáng, thấy Lạc Thần trong lòng Sư Thanh Y, vừa mừng vừa sợ.
Lạc Thần ngay cả mắt cũng khó có thể mở ra nữa rồi.
Sư Thanh Y vội nói: "Mau xem giúp nàng, nàng hiện tại rất khó chịu, xảy ra chuyện gì, có phải thuốc các nàng tiêm cho nàng có vấn đề?"
Thiên Thiên lập tức vươn tay kiểm tra, đồng thời nói: "Tớ mới vừa ra bên ngoài xem thử, hành lang có người đến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT