Sư Thanh Y một tay bưng bộ tửu cụ: "Một tay thoáng lục tìm trong vạt áo mặc sắc, giày giẫm lên hành lang gấp khúc làm từ gỗ, nhanh như một cơn gió.

Phải đi lấy rượu chỉ mất chút thời gian, lại là trong nhà nàng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy hoảng sợ.

Sợ...... không nhìn thấy nữa.

Cách hơi xa một chút, nhìn thấy hành lang ngồi một bóng trắng tĩnh mịch, trái tim nàng vẫn còn nhảy loạn trong ngực mới yên lặng xuống, bước nhanh đi đến trước mặt nữ nhân, hơi có chút khẽ suyễn cười nói: "Chờ lâu rồi?"

Tuyết đã ngừng, gió thổi qua cành lá thổi đến trên hành lang, xào xạc rung động.

Hỏa diễm trong tiểu lô đang thịnh, cao điểm trong đĩa tự tay Sư Thanh Y làm không hề động đến, ngay cả bàn cờ cũng thủy chung duy trì thế cục lúc Sư Thanh Y rời đi. Màn đêm trầm nặng, bạch ảnh thanh lãnh, Lạc Thần tóc đen bạch y, hắc bạch phân minh một cách đạm mạc, tựa như hư vô.

Lạc Thần trong phiến hắc bạch ngẩng đầu lên: "Sao vậy, bất quá ta chỉ rời khỏi chốc lát, thế nào lại gấp đến độ đổ mồ hôi."

Có lẽ tiếu ý điềm tĩnh nên càng trấn an Sư Thanh Y, nàng đem bầu rượu đặt lên hỏa lô hâm nóng, cười híp mắt: "Đúng là hai kẻ kia đấu đá, nhưng ta luyến tiếc trì hoãn, tất nhiên là phải gấp rút, lấy rượu liền thẳng đến đây."

Nhịp tim hòa hoãn.

Mồ hôi trên cổ cũng bị gió lạnh thổi khô, lạnh đến trong xương.

Lạc Thần chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.

"Ta đợi cũng chưa lâu." Tay nàng lướt qua bàn cờ, cầm tay Sư Thanh Y, ngữ khí ôn nhu: "Trái lại là ta khiến nàng phải chờ đợi rất lâu."

Tim Sư Thanh Y lại bắt đầu đập nhanh, đong đong như sấm.

Gió thổi đến mặt nàng phát đau.

Hốt hoảng, Sư Thanh Y bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Không lâu, ta tuyệt không cảm thấy lâu, một năm, mười năm, trăm năm, chỉ cần để ta có thể tìm được nàng, đợi được nàng. Không sao cả, không sao."

Tí tách.

Âm thanh chất lỏng rơi xuống đánh vào bàn cờ.

Cổ tay trắng nõn của Lạc Thần đã biến thành màu đỏ.

Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xiết chặt, cúi đầu vừa nhìn, không biết khi nào thì trên tay Lạc Thần đã tràn đầy máu tươi, hồng sắc chói mắt từ trên người nàng chảy ra, ngực càng nhiễm đỏ một tảng lớn, dưới sự phụ trợ của bạch y càng thêm gai mắt.

"Không phải sự thật, đây không phải sự thật." Sư Thanh Y nhìn nàng cả người đẫm máu, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta băng bó cho nàng, lập tức băng bó cho nàng, Cô Cô, ta đi tìm Cô Cô, Cô Cô là đại phu giỏi nhất, năm đó ngay cả chú ấn đều có thể giải, cô cô nhất định sẽ cứu nàng!"

"Đồ ngốc, nàng quả nhiên đang nằm mơ, hồ đồ rồi." Bên môi Lạc Thần chảy ra máu đỏ: "Cô Cô, nàng qua đời từ lâu rồi."

Sư Thanh Y sửng sốt, phân không rõ hiện thực hay là ảo mộng cấp thiết nói: "Còn có Thiên Thiên, không cần sợ, chúng ta còn có Thiên Thiên ở đây...."

"Thiên Thiên, Thiên Thiên!" Cả người nàng run lên, bắt đầu hô to như thần kinh.

Ngay lúc này quang ảnh hỗn độn, trong hư huyễn tất cả đều thoát không được.

Kêu gào đến lạc giọng nhưng trong biệt viện vốn thanh tĩnh này không ai đáp lại, chỉ có nàng ôm Lạc Thần máu tươi nhễ nhại. Sư Thanh Y giống như rơi xuống bùn lầy, làm thế nào cũng không thoát ra được, hơn nữa không cách nào đi cứu vớt Lạc Thần trong lòng nàng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Lạc Thần càng lúc càng trở nên suy yếu, Sư Thanh Y cuồng nộ, một tay hất tung bàn cờ.

Bàn cờ bị nàng hất vào trong tuyết, hóa thành sương mù không có hình dạng.

Gió lạnh gào thét, ngọn lửa trong hỏa lô bị gió thổi ngã trái ngã phải, nổi lên khói đặc.

Ống tay áo bị nữ nhân nhẹ nhàng kéo một cái, Sư Thanh Y cúi đầu, Lạc Thần nâng tay phải áp lấy gương mặt nàng, mỉm cười: "Những lời ta nói, nàng nhất định phải nhớ kỹ. Trước đây ta cũng đã nói với nàng, hiện nay ta rất sợ chết, ta sợ ta chết rồi, sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, không thể cùng nàng đi tiếp, ta hy vọng có thể sống tốt, bầu bạn bên cạnh nàng, chiếu cố nàng, chỉ có sống, mới có tư cách."

"Nàng đã nói, ta nhớ kỹ....." Sư Thanh Y khóc không thành tiếng gật đầu lặp lại.

"Cho nên không cần khổ sở, lại càng không cần sợ." Giọng nói của Lạc Thần thấp đi, mái tóc che khuất gương mặt nàng, che lấp tất cả sinh khí của nàng: "Tin tưởng ta, ta sẽ không chết. Đi về phía trước, đến bên cạnh ta."

Nàng trở nên yên tĩnh như vậy, giống như một khối băng được ngưng kết.

– Đi về phía trước.

Băng phiến treo trên mái hiên rơi xuống.

Bộp.

Rơi xuống trên mặt đất mang theo ánh sáng lưu chuyển, phát sinh âm thanh trống rỗng, băng hóa thành nước.

– Đến bên cạnh ta.

Sư Thanh Y lau mặt, khuôn mặt ướt sũng, đều là nước mắt lạnh đến tận xương. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt vô thần ngưng trệ xoay chuyển, thấy mặt trên một mảnh nham bích hôn ám thô ráp, quang vựng của đèn pha khuếch tán trên đó.



Trên nham bích mọc đầy măng đá, thỉnh thoảng có một giọt nước rơi xuống.

Xung quanh đầy rẫy tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng trò chuyện, nơi nơi đều là nhân ảnh ngã trái ngã phải, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào trong sơn động chen chúc, ngoài động bạch quang lay động.

Ánh sáng?

"A Cẩn!" Trường Sinh nhìn thấy Sư Thanh Y rốt cục tỉnh lại, lúc hô lên một câu giọng nói cũng có chút tắc nghẽn. Chương Thai Liễu không biết dùng thủ đoạn gì, dĩ nhiên có thể khiến A Cẩn hôn mê lâu như vậy, trước đó lúc nàng trông chừng, A Cẩn còn gặp ác mộng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nàng vẫn chờ đợi lo lắng đến bây giờ.

Trường Sinh?

Sư Thanh Y đầu đau muốn nứt ra, trong lỗ tai ong ong, gần như nghe không thấy những người xung quanh đang nói cái gì, nàng trước tiên nâng tay nhìn đồng hồ, ác mộng đêm dài đã kết thúc, bình minh đã lên rồi, chờ thấy kim đồng hồ nàng cả kinh nhảy dựng lên, đỡ lấy nham bích ướt sũng nhìn quét toàn bộ sơn động.

Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đang xử lý người bị thương, có lẽ là sợ Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn, cùng Chúc Cẩm Vân những người này có khả năng lần nữa xuất hiện hành vi không thể khống chế, hiện tại đã vào trạng thái mê man, những người của nhà họ Sư đều đang ở đây, Ngư Thiển ôm hai cổ thi thể không nói một lời mà lui trong một góc khuất, Tiêu Ngôn đi theo Duẫn Thanh lảm nhảm, nam nhân mặt quỷ thì canh gác ở gần đó.

Tất cả mọi người đều có mặt.

.... Chỉ có......

Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên quay đầu lại, vẻ mặt tiều tụy, biểu tình phá lệ phức tạp.

Đôi môi khô cằn của Sư Thanh Y khẽ động, ngực nghẹn lấy gì đó khiến nàng hít thở không thông, nàng kiệt lực khắc chế tâm trạng của bản thân, khớp hàm run lên, hỏi ra câu đầu tiên: "Nói cho tớ biết vị trí cùng phương hướng hiện tại, cách chỗ đó bao xa?"

Trường Sinh liền rơi lệ, luống cuống tay chân lấy ra một mảnh giấy nhăn nhúm: "Đây là ghi chép dọc theo đường đi, chỉ là phi tẩu trên không sương mù rất dày, lại có đại tuyết, cũng không thể nhận định chính xác."

Phút cuối cùng nàng lập tức thêm một câu: "Tôi muốn đi theo em tìm A Lạc. Lúc trước em hôn mê, tôi sợ em có chuyện, không dám đi quá xa, bây giờ em đừng bỏ lại tôi."

".... Trường Sinh ngoan." Sư Thanh Y vỗ vỗ vai Trường Sinh, nặn ra một nụ cười: "Mang theo cung tiễn."

Vũ Lâm Hanh vành mắt đỏ bừng, lập tức gọi Sư Thanh Y: "Sư Sư."

Sư Thanh Y rất nhanh lấy súng ống cùng đao, còn có một ít công cụ cần thiết, không quay đầu lại mà đi ra ngoài: "Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ tin tưởng cậu sẽ hiểu và ủng hộ tớ. Ở lại đây, chỗ này giao cho cậu cùng Thiên Thiên, có thể thì mau chóng trở về nội thành, không cần chờ bọn tớ, tớ cam đoan bản thân sẽ an toàn."

"Vạn sự cẩn thận." Vũ Lâm Hanh cười khổ: "Đến nơi có tín hiệu thì liên hệ tớ, nhất định phải đến tìm bọn tớ hội hợp."

"Được."

Sư Thanh Y cùng Trường Sinh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bên ngoài sơn động có ba con dã thú đang canh giữ, Sư Thanh Y ra hiệu, phân phó Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đi theo, Nguyệt Đồng ở lại bảo vệ nơi này. Tuyết đã diễn biến thành bạo tuyết, tầm nhìn vô cùng thấp, gió lạnh như dao nhọn cắt vào da thịt, Sư Thanh Y ngồi trên lưng Ngạo Nguyệt, toàn bộ hành trình không ngừng ám chỉ bản thân phải bình tĩnh, nếu không sợ rằng sẽ chỉ làm người mê thất phương hướng, khiến tình huống trở nên càng tệ mà thôi.

Nàng vừa suy nghĩ lại vừa tận khả năng bắt đầu thu thập tin tức: "Trường Sinh lộ trình chị ghi lại rõ ràng vô cùng xa, hiện tại đại tuyết khó phân biệt phương vị, cho dù chúng ta dùng Ngạo Nguyệt mà đi thì cũng rất khó đến nơi, tôi hỏi chị Chương Thai Liễu rời khỏi lúc nào? Hắn có nói gì không?"

Chương Thai Liễu cùng Âm Ca đều biến mất, chắc là Chương Thai Liễu dẫn Âm Ca đi rồi.

Mà trước đó lúc chất vấn, Chương Thai Liễu đã nói qua đây là lựa chọn của Lạc Thần, như vậy có lẽ là hắn cùng Lạc Thần từng có trao đổi, cụ thể là lúc nào? Lúc ở thần phúc, lẽ nào Chương Thai Liễu nấp ở gần đó, mà sau khi Lạc Thần nhìn thấu phương vị của hắn liền lợi dụng phương thức nào đó cùng hắn đạt được liên hệ, đồng thời đạt thành hợp tác? Bằng không sẽ không thể nào giải thích hành động khi đó của Lạc Thần, Chương Thai Liễu thì lại trùng hợp đúng lúc phối hợp mà xuất hiện, quả thực thiên y vô phùng.

Trước đó hắn cứu phần lớn người trong đội, Lạc Thần lại từng trao đổi với hắn, trên cơ bản có thể là giao phó sự an toàn của nàng và Trường Sinh cùng những người khác, như vậy có phải đồng nghĩa với hắn đáng tín nhiệm hay không?

Nghĩ vậy, Sư Thanh Y lại nhíu mày, không, không thể tin, hiện tại nàng đã rất khó đi tin tưởng người khác, nhưng rất nhiều chuyện nếu cân nhắc một chút, vẫn có thể lợi dụng.

Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi tiếp đất, nhóm người chúng ta bắt đầu tìm kiếm nơi lẫn tránh, vốn tưởng rằng hắn cùng Âm Ca cô nương kia cũng sẽ đến nhưng ai ngờ vẫn chưa thấy, có lẽ hắn chỉ đi lấy thứ thật dài kia rồi đi. Về phần hắn đã nói gì, vì lúc đó tôi một mực bên cạnh em, hắn liền cùng tôi nói một câu, là nói lúc vừa tiếp đất. Hắn nói, hắn đã chuẩn bị lễ vật cho em."

Lễ vật?

Trầm ngâm chốc lát, Sư Thanh Y lập tức mệnh lệnh Ngạo Nguyệt: "Đi tìm đầu nguồn nước."

Ngạo Nguyệt mang theo các nàng chạy vội, rất nhanh thì đến gần, xa xa nhìn thấy một trường ảnh to lớn không gì so sánh được ngay tại một nơi trống trãi, thực sự quá lớn, một phần trường ảnh cuộn mình đặt ở trên cây, thân cây bị nó đè nghiêng ngã. . Harry Potter fanfic

Lặng lẽ đến gần, Sư Thanh Y thăm dò đi về phía trước, phát hiện thứ này cả người hôi thối, trước khi hôn mê quá rối loạn, ý thức cũng hỗn độn nàng cũng không nhìn kỹ thứ này, hiện tại quan sát cẩn thận, phát hiện trên người nó không có chỗ nào là hoàn hảo, nước bùn cùng huyết nhục trên phiến vảy phập phồng, tanh tưởi khiến kẻ khác buồn nôn.

Có lẽ là bị chôn trong đất đá quá lâu, thọ mệnh ngắn ngủi của nó đang đi đến hồi kết.

Trường ảnh nhận thấy Sư Thanh Y đến, không có bất luận biểu thị rõ ràng nào, chỉ nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt vàng đục nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt này giống như một mặt gương đồng đầy bụi, như ẩn như hiện trong đại tuyết.

Đường nét của nó có chút giống như khối long ngọc của Âm Ca, nhất là càng giống với hình rồng khắc trên hộp chứa long ngọc, thân thể thật dài, nhưng không giống như loài rồng trong nhận thức của mọi người.

Trường Sinh nói: "Thứ này....."

Sư Thanh Y thấy nàng chỉ là xưng hô thứ này, quay đầu nhìn nàng: "Cảm thấy nó là rồng sao?"

Trường Sinh lắc đầu: "Không phải. Nhưng tôi cũng không biết nó là cái gì."

Sư Thanh Y không nói nữa, bản thân bước qua, phát hiện thứ này không có phản ứng gì, hiển nhiên là cũng không chống cự, Sư Thanh Y càng thêm xác định đây là Chương Thai Liễu lúc gần đi đã sắp xếp, vì vậy bảo Trường Sinh cùng Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ đến gần, sau khi ngồi ổn, chỉ nghe một tiếng gào rít xé trời, khí thể thôn thiên tế nhật cuồn cuộn xoáy lên khoảng không, tiếng gió gào thét, thoáng chốc đã rẽ xuống hố sâu loạn thạch Thần Chi Hải.

Qua một đoạn thời gian, trường ảnh rơi xuống, Sư Thanh Y vươn người ra quan sát, phát hiện sơn thể nơi này sớm đã sụp đổ, cự thạch khắp nơi trên đất, biển sâu bên dưới bởi vì địa mạch biến động mà không ngừng trướng nước, đã ngập sâu một đoạn. Trường ảnh chìm vào trong nước, Sư Thanh Y cùng Trường Sinh bơi trong dòng nước lạnh đến tận xương, chờ lúc bám lên một khối cực thạch leo lên bờ nàng phát hiện thần phúc tạm thời còn không còn bị che lấp nữa, bất quá thời gian gấp rút, hai người hai thú trong loạn thạch chồng chất leo lên, bị mùi máu tanh huân đến không thở nổi.



Nơi nơi điều là tứ chi bị cắn nát, rất nhiều thi thể thậm chí bị nghiền thành thịt vụn, mấy thứ này bị đại tuyết chồng chất bao trùm, chân giẫm lên không chú ý sẽ bị trượt, thậm chí có thể thấy ruột cùng cơ quan nội tạng ở bên dưới, bị đóng trong băng tuyết.

Sư Thanh Y đã bị cảnh tượng địa ngục trước mắt dằn vặt, trong đầu đã ép buộc bản thân trở nên chết lặng, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ dùng khứu giác linh mẫn tiến hành tìm kiếm, nàng cùng Trường Sinh thì theo ở phía sau tìm kiếm hòn đá cùng thi thể, tay chân đông lạnh đến không còn tri giác, dán trên cự thạch đã kết băng có đôi khi đã nghĩ tay có thể dính lên trên đó, nếu như không phải nàng vẫn thở ra bạch khí chứng tỏ nàng còn có hơi thở thì nàng thực sự giống như một cái xác không hồn.

Tìm kiếm hồi lâu, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đột nhiên đồng thời gầm lên, chúng hướng một khối cự thạch, phản ứng cổ quái, tựa hồ vô cùng hoang mang.

Trong lòng Sư Thanh Y lộp bộp, bước nhanh đến, thấy bên dưới đè một nữ nhân mặc trang phục cổ đại hắc sắc, trang phục này cũng không phải của Lạc Thần, nhưng tư thái của nàng thật sự là rất giống Lạc Thần.

Cắn răng một cái, nàng đưa tay túm lấy nữ nhân kia, nữ nhân sớm đã đình chỉ hô hấp. Vừa nhìn đến khuôn mặt đầy hắc sắc bướu thịt rồi lại quá giống Lạc Thần, Sư Thanh Y giống như thấy quỷ lui lại vài bước, thần sắc thoáng chốc tan rã: "Không phải, không phải!"

Mặc dù tương tự, nhưng nữ nhân này nhìn qua thậm chí kém xa Vô Danh, đó chỉ là một trong số đại quân mặt quỷ mà Khương Cừu cùng Quỷ Chủ đã nuôi.

"A Cẩn." Trường Sinh hiển nhiên cũng bị hù dọa, vội vàng ngăn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y khẽ cắn môi, đứng lên ổn định tâm tình, rất nhanh biểu tình của nàng bình tĩnh lại, ngón tay xiết chặc đến kêu răng rắc, Trường Sinh ở bên cạnh nhìn nàng, cảm thấy dưới hoa tuyết toán loạn này nàng càng không thể nhìn thấu.

"Tiếp tục tìm." Sư Thanh Y nhàn nhạt phân phó.

Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ thất vọng cúi đầu, tiếp tục vừa ngửi vừa tiến về phía trước, lăn qua lăn lại hồi lâu rốt cục dừng lại bên cạnh ba khôi cự thạch xếp lên nhau.

Lúc mấy khối cự thạch này rơi xuống đã bị ngoại lực tác động, vì vậy vị trí lúc rơi xuống tiếp xúc cùng điểm phát ra sức mạnh phát sinh biến hóa, một bãi máu lớn dưới tảng đá đã kết băng vết máu một đường từ bên trong lan tràn đến ba thước bên ngoài, có một số chỗ không bị đá che lấp, vết máu đã bị tuyết trắng bao trùm đến kín kẽ.

Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ trở nên dị thường hưng phấn, Cửu Vĩ thậm chí bắt đầu xoay quanh, cái đuôi hoa của nói lắc qua lắc lại, giống như cây dù hoa xoay tròn giữa ngày tuyết.

Đây là...... Máu của Lạc Thần,

"Là A Lạc." Trường Sinh run rẩy nói: "Nhưng chỉ có máu, chưa từng nhìn thấy......"

Khuôn mặt Sư Thanh Y bình tĩnh, không nói gì, dọc theo vết máu chậm rãi đi về phía trước, Trường Sinh không dám quấy rầy ý nghĩ của nàng, lo lắng theo sát bên cạnh nàng nhắm mắt theo đuôi, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng nhấc chân theo bên cạnh.

Vị trí này nàng không nhớ lầm, là khu vực của tàn trận thạch nhũ, nếu như lúc trước nơi này là pháp trận Lạc Thần chuẩn bị trước, phía dưới cự thạch ở nơi này lại chảy một lượng máu lớn, vết máu kéo dài chứng tỏ Lạc Thần là từng chút từng chút bò ra, thẳng bò đến cự ly ba thước mới dừng lại.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trái tim quặn đau, che miệng lại, đôi mắt đỏ bừng, ngồi xổm xuống vị trí Lạc Thần đã từng ở.

Nàng đem tuyết trên mặt đất gạt sang một bên, phát hiện ngoại trừ Lạc Thần, còn có một nhóm vết máu khác, vết máu này là từ bên kia đến, không phải bò đến, mà là đi đến, trạng thái nhiễu xuống, nói cách khác cũng có một người đã từng đến đây, đồng thời người này thương thế không nghiêm trọng như Lạc Thần, chí ít có thể đi lại.

Lạc Thần cùng người này gặp nhau tại vị trí này?

Từ vị trí vết máu, người kia đi đến đây, đột nhiên lại té ngã, té ngã bên cạnh Lạc Thần, vết máu có biểu hiện trạng thái trượt, sau đó vết máu hỗn hợp không thể phân biệt nữa. Lúc đó Lạc Thần là mất đi ý thức hay là còn duy trì thanh tỉnh, cũng không biết.

Trường Sinh nhỏ giọng nói: "Đây là người phương nào? Manh mối về A Lạc đứt rồi."

Sư Thanh Y chà nhẹ vết máu bên kia, thấy vết máu biến nhạt, chia làm hai dấu rơi.Một dấu vết máu ít, bị thương nhẹ, một dấu máu rất nhiều, bị thương nặng, hơn nữa hai dấu rất gần nhau, có đôi khi thậm chí chồng lên nhau.

Giọng nói của nàng trầm nặng: "Là người đó.... cõng Lạc Thần đi rồi."

Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ tỉ mỉ ngửi vết máu, điều này sẽ mang đến cho chúng nhận thức rõ ràng về mùi hương. Sư Thanh Y quan sát biểu hiện của chúng, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần: "Là của người đã từng gặp qua?"

Ngạo Nguyệt lắc lắc đuôi.

"Là Vu Mị?" Không phân rõ được sự việc, vì vậy Sư Thanh Y bắt đầu sử dụng phương pháp loại trừ.

Không phản ứng.

Sư Thanh Y đồng thời phủ nhận là Vô Danh, Vô Danh cùng Lạc Thần có nhiều điểm quá tương tự, nếu như đúng vậy, biểu hiện của Ngạo Nguyệt tất nhiên sẽ kịch liệt giống như trước đó.

"Tang Cát?" Cũng chính là Khương Cừu, lúc đó Khương Cừu gần như chỉ dùng thân phận của Tang Cát xuất hiện, nếu như tên gọi sẽ cho Ngạo Nguyệt một loại ám chỉ thì nhất định phải sử dụng cách xưng hô thường dùng.

Vẫn như cũ không phản ứng.

Sư Thanh Y đem những người có khả năng nói qua một lần, cũng không đúng.

Trường Sinh nắm cung tiễn, nhìn Sư Thanh Y từng bước từng bước xác nhận, hiển nhiên đặc biệt khẩn trương.

Sư Thanh Y rơi vào đường cùng, cuối cùng nói một cái tên.

Ngạo Nguyệt cư nhiên có phản ứng.

Trường Sinh ngạc nhiên: "Sao có thể như vậy? Vậy A Lạc chẳng phải có thể sẽ...."

Hàng mi của Sư Thanh Y buông xuống, biểu tình càng phát ra phức tạp.

Nàng hít sâu một ngụm lãnh khí, một bên đẩy tuyết một bên theo sau vết máu đi về phía trước, tận lực che giấu sự run rẩy trong giọng nói: "Trước hết truy tìm về phía trước, tìm xung quanh. Nhìn độ dày của tuyết, có lẽ đã rời khỏi hồi lâu, thời tiết giá rét, rất có khả năng sẽ bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà ngã xuống, nếu như xác nhận không có, chúng ta thử đi đến nơi có tín hiệu tìm thử một lần. Trước đó tôi đã âm thầm chuẩn bị một số thứ, hy vọng có thể phát huy công dụng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play