Mắt thấy sắp bị bỏ lại phía sau, Sư Thanh Y nhắc nhở Tiêu Ngôn đuổi theo, máu trên người cự ngư khuếch tán trong nước biển, quanh mình nhiễm một màu đỏ.
Lạc Thần bơi ở trước nhất, Vũ Lâm Hanh suy nghĩ cảm thấy hành động của nàng cùng với bình thường tựa hồ có chút kỳ lạ, vì vậy kỳ quái hỏi nàng một câu: "Chị họ cậu, cậu đột nhiên bơi nhanh như vậy làm gì? Vội vàng đầu thai hay là có quỷ đuổi theo cậu?"
Sư Thanh Y nghẹn cười, không nói chuyện.
Lạc Thần cũng không quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc chính kinh nói: "Đáy biển đổ máu, huyết khí dễ dẫn đến một số phiền phức, dĩ nhiên phải nhanh chóng rời khỏi."
Lời này nghe ra rất có đạo lý, mọi người nhìn thấy xung quanh huyết sắc, nhất thời cảm giác được một loại cảm giác áp bách, đều đẩy nhanh tốc độ.
Sư Thanh Y yên lặng bơi tới bên cạnh Lạc Thần, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lẽo dưới mặt nạ bảo hộ, Lạc Thần cũng nhìn nàng, Sư Thanh Y bị nàng nhìn bằng ánh mắt kia có chút dở khóc dở cười.
.... Ngược lại quả thật là dẫn đến một ít phiền phức.
Nàng nhanh chóng viết một câu nhìn như an ủi, âm thầm đưa cho Lạc Thần xem: "Ngoan, đừng tức giận."
Đáng tiếc ba chữa "đừng tức giận" Tựa hồ đã giẫm lên cái đuôi mèo của ai đó, Lạc Thần vừa nhìn mặt không biểu tình viết: "Chị giận cái gì."
Sư Thanh Y mỉm cười nắm lấy tay nàng, nàng giống như hồng vũ trăm năm khó gặp lúc này mới hơi chút dịu xuống.
Bơi một đoạn thời gian, rồi lại phát hiện loại hải trận giống như trước đó.
Dù sao thì trải qua tư vị bị lam điện đánh, đội ngũ cũng đều không tránh khỏi trở nên cảnh giác. Lần này hải trận so với trước đó càng dày đặc, những cây trụ dài nhỏ ở khắp nơi, nhìn cũng càng cao hơn trước đó, đỉnh hơi phiếm hồng sắc.
Thiên Thiên quan sát xung quanh, nói: "Xem ra còn có rất nhiều nơi có hải trận, cấu tạo, quy mô cũng không giống nhau. Bất quá hải trận này không phát động, tạm thời hẳn là không có vấn đề. Lạc Thần, ai? Đó là cái gì?"
Thiên Thiên chỉ chỉ, một tiểu bóng trắng từ sau một cây trụ trong hải trận nhanh chóng bơi ra, cánh tay nhỏ vương tới, cái đuổi nhỏ khẽ xoay, bơi trên vai Lạc Thần.
Lạc Thần so với nó còn nhanh hơn, thân ảnh thoáng chốc dời sang một bên.
Tiểu Bạch Giao lao vào khoảng không, bị kích động hướng Lạc Thần gọi: "Mẹ!"
Khuôn mặt Lạc Thần đều xanh rồi: "......"
Tiểu Bạch Giao không hiểu chuyện nên học theo lời Thiên Thiên nói lúc nãy: "Là cái gì?"
Sư Thanh Y ngẩn người, cũng không lường trước được Tiểu Bạch Giao cư nhiên nhanh như vậy thì có thể đuổi đến, còn có thể tìm thấy bọn họ. Mà những người khác vừa nghe Tiểu Bạch Giao gọi một tiếng, tất cả đều ngây người.
Sau đó đại khái đại khái hơn mười giây, Vũ Lâm Hanh ôm bụng, người đầu tiên tuôn ra một tràng cười.
"Ha ha ha ha! Chị họ cậu! Tớ không có nghe sai đi, nó vừa gọi cậu là cái gì ha ha ha ha!" Nàng cùng giống như thổi bong bóng trong nước phun ra một chuỗi dài, nếu như không phải ở trong nước, đại khái có thể cười đến lăn trên cát đá.
Không ít người sau đó cũng cười rộ lên, Sư Khinh Hàn các nàng cười đến yên lặng hàm súc, nét mặt uể oải của Chúc Cẩm Vân cũng hiện lên ý cười, trái lại Trường Sinh có chút ngây ngốc nhìn Lạc Thần, nhìn vật nhỏ quấn quít lấy Lạc Thần gọi mẹ, khẽ mím môi.
Sắc mặt Lạc Thần chuyển trắng, không để ý tới, nghiêng đi khuôn mặt không nhìn tới Tiểu Bạch Giao.
Tiểu Bạch Giao bị vắng vẻ, hiển nhiên có chút không vui, bàn tay nhỏ vuốt mặt vài cái, tiểu dáng vẻ nhất thời khiến Sư Thanh Y cảm thấy nó vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhịn không được nâng tay sờ đầu nó, phủng nó lên, chóp mũi để sát vào một chút, mỉm cười nhìn nó.
Tiểu Bạch Giao trong miệng lúc này mới ngâm một tiếng, nhẹ giọng học theo: "Ai nha."
Vừa mới sinh ra ý nghĩ quá đơn giản cũng không thể trách nó, bằng vào ấn tượng trước mắt có thể học nói, vì vậy thấy Lạc Thần liền gọi mẹ, thấy Sư Thanh Y gọi ai nha.
Thiên Thiên cười nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lạc Thần cậu thế nào đột nhiên có thêm một nữ nhi, chờ một chút, đây là nhi tử hay là nhi nữ?"
Lạc Thần hoàn toàn mặt không biểu tình.
Tiêu Ngôn đưa tay đến, nhéo đuôi Tiểu Bạch Giao, đem nó xách ngược lên, nói thầm nói: "Vậy để cho tao tới tỉ mỉ kiểm tra xem, mầy là hùng (trai) hay là thư (gái)."
Tiểu Bạch Giao há miệng, thân thể gấp lại, hung hăng cắn ngón tay Tiêu Ngôn.
Tiêu Ngôn quát to một tiếng: "Mẹ tôi ơi! Nó còn có răng!"
Tiểu Bạch Giao trừng đôi mắt, giọng nói cũng cất cao: "Mẹ! Có răng!"
Lạc Thần: "......"
Sư Thanh Y lập tức đem tiểu bất điểm ôm vào trong lòng, hướng Tiêu Ngôn nói: "Lưu manh!"
Tiểu Bạch Giao hiển nhiên không rõ cái gì là tư vị lòng đầy căm phẫn, chỉ biết học theo: "Lưu manh."
Sư Thanh Y: "......"
Tiêu Ngôn: "......"
Ngược lại cũng kỳ quái, người cùng động vật ở trong nước rất khó nói chuyện, một khi mở miệng sẽ nuốt vào lượng nước lớn dẫn đến ngôn ngữ mơ hồ không rõ, đồng thời rất nhanh sẽ thiếu dưỡng khí, nhưng Giao Nhân này tựa hồ vô cùng kỳ lạ, nó ở trong nước nói chuyện, lắng nghe, các loại hành vi vân vân đều giống y như con người trên đất liền. Nhất là thính giác của nó cũng thực sự không thể tưởng tượng nổi, mọi người sử dụng thiết bị truyền tin dưới nước, gần dĩ nhiên không sao, nhưng nếu cách xa, nó cũng có thể thu tín hiệu giọng nói qua sóng vô tuyến rất rõ ràng, đồng thời học tập mô phỏng.
Trầm mặc chốc lát, Lạc Thần nói: "Đi."
Nàng bơi hướng về phía xa xa, đội ngũ trêu đùa nàng một lúc, chính sự vẫn phải làm, cũng đều lập tức đuổi theo. Tiểu Bạch Giao có chút ngây ngốc nhìn Lạc Thần, rồi lại cuộn người quay về trong lòng bàn tay Sư Thanh Y, lại ai nha một tiếng.
Vũ Lâm Hanh còn đang cười: "Sư Sư, nó ai nha cái gì, không phải đói bụng đi, hai người các cậu ai cho nó bú sữa?"
Ánh mắt của nàng như có như không nhẹ nhàng liếc nhìn ngực của Sư Thanh Y, híp lấy đôi mắt hoa đào cười đến giống kẻ trộm, Sư Thanh Y lập tức một tay che ngực: "Cậu cũng lưu manh!"
Tiểu Bạch Giao nói: "Lưu manh!"
Vũ Lâm Hanh hiển nhiên cũng phát giác ra việc Tiểu Bạch Giao học nói rất thú vị, hăng hái bừng bừng sửa đúng: "Tớ là mỹ nhân!"
Tiểu Bạch Giao nói: "Mỹ nhân!"
"Aiz! Không phải vừa gọi tớ sao, có chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh thực hiện được gian kế, hiển nhiên tâm hoa nộ phóng, Sư Thanh Y trong lòng nói mỹ nhân nhĩ hảo mặt lớn, yên lặng đem Tiểu Bạch Giao kéo đi.
Nhưng Vũ Lâm Hanh cảm giác giống như tu luyện mấy trăm năm rốt cục mới tìm được nhược điểm của Lạc Thần, thế nào có thể buông tha nàng, theo sau liên tục hỏi Lạc Thần: "Chị họ cậu, nó thế nào sẽ gọi cậu là mẹ? Nó có thể học nói, cậu sẽ không phải là cố ý dạy nó gọi cậu là mẹ chứ? Cậu như vậy mà muốn làm mẹ a?"
Lạc Thần quay đầu, trên mặt giống như treo một khối băng, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Ngôn.
Tiêu Ngôn cả người run rẩy, trong lòng nói thầm không xong nàng lại hận tôi rồi, tôi rốt cuộc lại làm sai cái gì nữa rồi.
Lạc Thần bỗng dừng lại, hướng Sư Thanh Y bên kia nhẹ nhàng cong ngón tay: "Đến đây."
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần cong ngón trỏ, vô thức tưởng Lạc Thần đang gọi mình, muốn bơi sang đó, kết quả phát hiện Tiểu Bạch Giao trong tay oạch một cái bơi sang đó, vươn tiểu tay lay ngón trỏ Lạc Thần, treo ở trên đó.
Mặt Sư Thanh Y đỏ lên, nhất thời có chút xấu hổ, may mắn là nàng không bơi sang đó.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, khóe môi lúc này mới không một dấu vết khẽ cong, cúi đầu nhìn tiểu bất điểm treo trên ngón trỏ.
Thứ này thực sự quá nhỏ, mới sinh ra giống như một con cá nhỏ cuộn thành một đoàn trong lòng bàn tay, treo trên ngón tay như đu dây.
Tiểu Bạch Giao nói: "Mẹ."
Lạc Thần lúc này cũng không chống cự rõ ràng cách xưng hô hồ đồ của nó, trầm thấp học một tiếng mèo kêu: "Meo!"
Sư Thanh Y: "....."
Khuôn mặt Vũ Lâm Hanh nhất thời đều xanh rồi: "......"
Tiểu Bạch Giao chăm chú nhìn nàng, yên lặng rồi yên lặng, sau đó kêu: "Meo."
Lạc Thần vừa nhẹ vừa lạnh kêu lại vài tiếng, còn giả giống như đúc, đại khái là học từ Nguyệt Đồng: "Meo, meo."
Tiểu Bạch Giao: "Meo, meo."
Vũ Lâm Hanh khuôn mặt chuyển sang trắng: "....."
Như vậy liên tiếp học tập giống như tẩy não, hơn nữa Lạc Thần lại chuyên chú mà dạy nó như vậy, vì vậy hình tượng của Lạc Thần rốt cục cũng lệch khỏi quỷ đạo của "mẹ" mà trước đây nó đã học, Tiểu Bạch Giao bị dạy đến cuối cùng không còn gọi Lạc Thần là mẹ nữa.
Nó sẽ gọi meo.
Lạc Thần thoả mãn lắc ngón tay, Tiểu Bạch Giao thuận theo meo một tiếng, từ trên tay nàng bơi xuống.
Vũ Lâm Hanh đâu còn dám bám phía sau nàng trêu đùa, một tiếng một tiếng meo kêu đến kích thích nàng da đầu tê dại, lập tức trốn Tiểu Bạch Giao như trốn quái vật. Bởi vì Tiểu Bạch Giao một khi tiếp xúc với Lạc Thần thì sẽ kêu "meo", vì vậy hiện tại nàng giống như một vệ sĩ, tận lực khiến Tiểu Bạch Giao không thể đến gần Lạc Thần.
Lạc Thần rốt cục cũng thanh tĩnh rồi.
Nàng nói với Sư Thanh Y: "Thanh Y, mang theo nó, nó có thể dẫn đường. Chúng ta phải đi hải thành."
"Em cũng có dự định như vậy!" Sư Thanh Y cười híp mắt, đem Tiểu Bạch Giao đặt trên vai nàng, Tiểu Bạch Giao đưa tay ôm lấy nàng: "Nếu không thì đặt cho nó một cái tên đi, cũng thuận tiện, gọi meo thế nào?"
Vũ Lâm Hanh bạo phát: "Không cho phép!"
Sư Thanh Y nhìn Vũ Lâm Hanh, cười nói: "Cái này không có cách nào nữa. Vậy gọi nó "ai nha" được chưa."
Vũ Lâm Hanh lúc này mới không dị nghị.
Rất nhiều sinh vật sau khi sinh ra sẽ tuần hoàn bản năng trở lại nơi ban đầu của nó. Sư Thanh Y lợi dụng điểm này, để Ai Nha bơi phía trước, đội ngũ theo sau.
Trường Sinh trước đó đến giờ không nói gì bơi tới bên cạnh Lạc Thần, kéo kéo cánh tay của nàng. Đem bản ghi chú đưa cho Lạc Thần xem: "A Lạc, em cùng A Cẩn sau này sẽ xem nó như con gái mà nuôi dưỡng sao?"
Lạc Thần nhìn nàng, đôi mắt khẽ chuyển, mỉm cười.
Viết vài chữ, Lạc Thần đưa bản ghi chú qua: "Không nuôi. Hai chúng em chỉ nuôi kẻ ngốc."
Trường Sinh lúc này mới cười rộ lên.
Lạc Thần lại thêm một câu: "Còn là nuôi kẻ ngốc lòng dạ hẹp hòi."
Trường Sinh mặc kệ lòng dạ hẹp hòi hay là rộng lượng, thỏa mãn thu hồi bản ghi chú, theo sau Lạc Thần cùng Sư Thanh Y.
Ai Nha dẫn đường gần hai mươi phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện một mảnh đen nghịt, hãm sâu dưới đáy biển.
Đây đều là những thứ rậm rạp gì đó giống như bụi gai, một mảnh rừng rậm vô biên, từ bên dưới trườn thẳng ra ngoài.
Sư Thanh Y điều chỉnh độ sâu, hướng bụi gai đến gần, trên đáy cát ngỗn ngang đá vụn của công trình kiến trúc, có một số bụi gai thẳng kéo dài đến, quấn lấy vài hòn đá.
Ai Nha hiển nhiên rất hưng phấn, tiến vào trong bụi gai, trong nháy mắt không thấy nữa.
Sư Thanh Y bơi đến bên cạnh bụi gai kia, vừa nhìn vào trong, bên trong bụi gai quá dày đặc, mơ hồ có thể thấy hòn đá lớn hơn nữa, thậm chí còn thấy trong bụi gai buộc chặt một vật điêu khắc giống như đầu cá.
Sư Thanh Y nói: "Chỗ này có một đầu cá."
Vũ Lâm Hanh bơi đến: "Cọc tiêu."
"Hải thành ở đây." Lạc Thần nói, đồng thời ý bảo đội ngũ tiến hành thanh lý bụi gai.
Sư Thanh Y cũng rút ra dao quân dụng, cắt bụi gai, cắt những dây gai này rất tốn sức, nhưng cũng không phải không thể, nhiều người lực lượng lớn, qua một đoạn thời gian thế giới trước mặt rốt cục dần dần hé mở, bụi gai biến mỏng, lỗ thủng càng nhiều, tảng đá bạch sắc cũng theo đó lộ ra càng ngày càng nhiều.
"Ngô!" Sư Khinh Hàn đột nhiên kêu rên một tiếng, không biết xảy ra chuyện gì, nàng giống như bị vật gì đó sau bụi gai kéo vào bên trong.
Gai trong bụi đâm vào người nàng, lăn qua lăn lại vài vòng, đồ lặn cũng có thể bị cắt thủng. Đáng sợ hơn nữa chính là ống dẫn khí rất dễ bị phá vỡ.
Sư Thanh Y ngay bên cạnh, quay đầu thấy trên cổ Sư Khinh Hàn quấn một vòng thứ gì đó, giống như hai bàn tay từ phía sau xiết lấy cổ nàng, khuôn mặt Sư Khinh Hàn trướng đến đỏ bừng, nâng tay cầm dao găm đâm mạnh xuống, nhưng bàn tay kia vẫn không hề gì, ngay cả máu cũng chưa từng chảy một giọt.
Sư Thanh Y lập tức tiến lên, bên cạnh bụi gai nhất thời hỗn loạn, mọi người đều chạy đến cứu viện, Sư Thanh Y nói: "Không nên chen lấn nàng! Giúp Tiểu Di chặt đứt thứ phía sau bụi gai, ống dẫn khí sẽ bị nó xiết hỏng!"
Lạc Thần bơi đến, Cự Khuyết tìm đúng góc độ từ phía trên chém xuống, lưỡi kiếm Cự Khuyết gần như chém xuống ngay gáy Sư Khinh Hàn, mảnh bụi gai phía sau bị chém rơi, lộ ra một cái động lớn, đồng thời Sư Thanh Y thình lình thấy được một khuôn mặt dữ tợn trong động.
Sư Khinh Hàn bị thứ này xiết cổ đến đôi mắt trợn trắng, nàng cắn răng dùng dao găm đâm thứ đó, lần này không phải là cánh tay nó, mà là nhắm vào mặt nó, khuôn mặt thứ đó nhất thời bị đâm ra một lỗ hỏng.
Đồng thời Sư Thanh Y quản không được nhiều như vậy, nhìn chuẩn cơ hội một quyền đánh vào trên mặt thứ đó.
Cũng không biết là do khuôn mặt kia quá yếu ớt, hay là Sư Thanh Y sức lực quá lớn, mũi của thứ đó thoáng chốc đã bị đánh lệch, ngũ quan vốn dĩ nữu khúc nhất thời lõm xuống, nó đau đến lập tức buông Sư Khinh Hàn ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT