Môi Lạc Thần run rẩy, trong thời khắc cắn xuống lực đạo tựa hồ lớn đến cả người đều run rẩy, nhưng lúc chân chính rơi xuống cổ Sư Thanh Y lại khẩn cấp kìm hãm. Hai tay nàng ôm lấy Sư Thanh Y, lực ép xuống ở môi giảm đi một nửa, vì vậy phần lực đạo kia dường như lại chuyển đến đôi tay đang ôm lấy Sư Thanh Y.
Môi Lạc Thần theo đó dời đi.
Sư Thanh Y vẫn là lần đầu tiên bị nàng ôm chặt như vậy, chặt đến gần như không thể hô hấp.
Bất quá dưới đáy nước vốn dĩ cũng tạm thời không có cách nào hô hấp, Sư Thanh Y nín thở, hai tay ôm chặt Lạc Thần, muốn nhanh chóng mang Lạc Thần nổi lên mặt nước.
Nhưng đầu Lạc Thần lại nghiêng đi, lần nửa dời môi áp lên cổ nàng.
Một ngụm cắn xuống, cảm giác đau đớn lần này càng thêm rõ ràng mà kéo đến, Sư Thanh Y cảm giác được cổ bản thân lần này hẳn là bị Lạc Thần cắn rách da rồi.
Thứ gì đó trong tay đều bị nàng ném xuống, nhưng đèn pin vẫn ở lại trên người, nương theo ánh sáng nhìn thấy dòng nước bên má nàng bị động tác quấn giao của hai người khuấy động, bên trong hòa lẫn dòng máu, đỏ tươi lan tỏa.
Đại khái là máu của Sư Thanh Y dung vào trong nước, nương nhiệt độ của ôn tuyền bốc hơi vì vậy hương vị ngọt ngào ăn mòn xương cốt thoáng chốc mang theo kích thích cùng mị hoặc, tựa như ở trong nước nở một đóa hoa huyết sắc nhu nhuyễn thơm nồng.
Cả người Lạc Thần run lên, mạnh mẽ áp lấy môi nàng, dường như sau một khắc sẽ mút, xé rách nàng.
Cũng ngay trong nháy mắt bị đè ép, Sư Thanh Y đưa tay áp lên gương mặt Lạc Thần, hai người đối diện trong nước. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Trong ánh sáng lạnh yếu ớt dưới đáy nước, khuôn mặt mỹ đến mức tận cùng của Lạc Thần tẩm trong gợn sóng, tựa như vầng sáng vầng sáng cách một tầng lụa mỏng mê huyễn. Tóc của nàng theo dòng nước vũ động, đột nhiên hắc ám quấn quýt không nơi nào không có, lúc nâng tâm mắt, ánh mắt sâu thẳm lam sắc tựa như tẩm lệ quang màu ngọc bích.
Xa lạ băng lãnh rồi lại nóng rực.
Lãnh chính là thần thái nơi đáy mắt nàng, nóng rực chính là khát vọng của nàng đối với máu của Sư Thanh Y.
Dòng nước lưu chuyển, nghĩ là Lạc Thần run rẩy thở ra một hơi, nhưng dưới đáy nước không cảm nhận được hô hấp ấm áp của nàng, chỉ có ôn tuyền dao động.
Lạc Thần đẩy mạnh Sư Thanh Y ra, bản thân lao đến vách đá cạnh ôn tuyền, hai tay run rẩy chống trên vách đá, Sư Thanh Y bị nàng đẩy lui lại phía sau.
Mà hết thảy phát sinh thật ra cũng không quá một khắc, lúc Sư Thanh Y ngã vào trong nước Vũ Lâm Hanh ở phía dưới nghe được động tĩnh, đã lập tức giương súng tự động xông lên bậc thang.
"Sư Sư." Vũ Lâm Hanh lớn tiếng gọi.
Âm Ca, nam nhân mặt quỷ cũng đã đến, Nguyệt Đồng nghiêng đầu, trái lại yên lặng không nhúc nhích.
Bước chân của Vũ Lâm Hanh bắt đầu từ phía dưới truyền đến, trong lòng Sư Thanh Y rối rắm, vội vội vàng vàng nổi lên mặt nước, phun ra một ngụm nước suối: "Đừng tới đây!"
Một tiếng này của nàng rất gấp, lại lạnh thấu xương, khiến người vô thức muốn chiếu theo lời của nàng mà làm, vì vậy Vũ Lâm Hanh dừng lại bước chân.
Hai người phía sau cũng dừng lại, chỉ là không lên tiếng.
"Xảy ra chuyện gì a!" Vũ Lâm Hanh đứng trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn lên trên nói: "Tớ nghe động tĩnh hình như là cậu ngã vào trong nước, ánh đèn pin cũng thay đổi vị trí, người lại không lên tiếng, tớ còn tưởng rằng trên đó ẩn nấp thứ gì! Cậu thế nào rồi!"
Ánh sáng phía trên bị đầm nước che mờ, nhìn qua như sương như khói.
Sư Thanh Y vừa bơi đến bờ ôn tuyền bên cạnh Lạc Thần, vừa nói: "Vừa rồi tớ quả thật là không cẩn thận ngã xuống ôn tuyền! Không có việc gì, ở đây rất an toàn, không có gì nguy hiểm, tớ đã xác nhận qua!"
Lạc Thần đưa lưng về phía Sư Thanh Y, không nhìn nàng, cả người run rẩy, tóc dài ướt đẫm dán trên tấm lưng đơn bạc của nàng.
Sư Thanh Y yên lặng nhìn lưng Lạc Thần, trong cổ họng giống như nghẹn thứ gì đó, hai tay trong ôn tuyền dùng sức chà xát vài lần tựa hồ muốn rửa sạch thứ gì đó.
Vũ Lâm Hanh không hiểu: "Cái gì cũng không có vậy tại sao cậu không cho tớ đến, tớ đến giúp cậu cũng không có việc gì đi!"
"Vũ Lâm Hanh tớ nói thật với cậu, tớ bị tụt quần!" Sư Thanh Y đột nhiên nói, trong thanh âm lộ ra một tia xấu hổ cùng cảm thấy hổ thẹn.
Vũ Lâm Hanh: "......"
"Cáp?" Vũ Lâm Hanh nói.
Sư Thanh Y nói: "Tớ bị tụt quần!"
Vũ Lâm Hanh xác nhận bản thân thực sự không có nghe sai: "....."
Dao quân dụng cùng súng lục trong lúc kích động đã bị nàng ném trong nước, đã chìm xuống đáy ôn tuyền tạm thời với không tới, hiện tại Sư Thanh Y mới bắt đầu hối hận. Tay trái vẫn đè chặt miệng viết thương do Lạc Thần gây ra, nàng cắn mạnh xuống, cắn đến ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải rách da,
Da thịt phá vỡ, máu đỏ tí tách nhỏ xuống mặt nước.
Hương thơm của quỳnh tương ngọc dịch rất nhanh lan tỏa trong không khí.
Lưng Lạc Thần rõ ràng cong lên, đầu nàng càng cúi càng thấp, ngón tay bấu chặt trên thạch bích thô ráp bên bờ ôn tuyền, tựa hồ sẽ lập tức bấu ra một lỗ thủng thật sâu.
Thời gian khẩn cấp, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, Sư Thanh Y một tay xoay người Lạc Thần lại, vươn ngón tay đầy máu mạnh mẽ nhét vào miệng Lạc Thần.
"..... Ngô." Lạc Thần há miệng, cực kỳ áp lực dật ra một tiếng, cổ thon dài ngã về sau, yết hầu khẽ động.
Sư Thanh Y bị Lạc Thần ngậm lấy ngón tay, khuôn mặt đỏ lên một chút, nhưng vẫn chưa quên Vũ Lâm Hanh ở phía dưới, nàng nói: "Vũ Lâm Hanh tớ nói cho cậu biết ở trên này đều là hòn đá, hòn đá dưới ôn tuyền lại càng nhiều, còn là loại có cạnh sắc bén. Góc cạnh bén nhọn, cậu đã thấy qua đi, cắt một cái sẽ xảy ra vấn đề, vừa rồi tớ ngả xuống bị loại đá này cắt vào quấn, vết rách, vết rách quả thực không cách nào nói ra được!"
Nàng cố ý ở phía trên liên tục nói chuyện dài dòng để kéo dài thời gian: "Tớ nên hình dung với cậu thế nào về độ dài của vết rách đây? Chết tiệt, tớ lại không mang thước đo, quên đi, tớ không nói với cậu nữa! Nói chung quần của tớ hiện tại tụt rồi, kéo cũng kéo không lên! Tớ biết, cậu hiểu được!"
Vũ Lâm Hanh: "......"
Tớ thực sự không hiểu loại vết rách này có bao nhiêu dài à Sư Sư.
Sư Thanh Y xoay lưng về phía vách ôn tuyền, tay trái ôm Lạc Thần, ngón tay tay phải duy trì tư thế bị Lạc Thần ngậm trong miệng.
Trên đời biết bao nhiêu thứ nhìn chằm chằm đang chờ xé nát Sư Thanh Y, cắn xé tạng phủ huyết nhục của nàng, uống cam tuyền đỏ rực ồ ạt chảy ra từ huyết quản của nàng. Loại máu thơm ngọt của người sống trực tiếp chảy ra không có người nào có thể chống cự được sự mê hoặc của nó.
Lạc Thần cả người ướt đẫm, có thể thấy đường cong sinh động ở ngực nàng kịch liệt phập phồng, đôi mắt u lam hoảng động, khép hờ, hàng mi dài rơi xuống một giọt nước tựa như ngọc châu.
Nàng cuối cùng vẫn không nhịn được, bắt đầu mút ngón tay bị cắn rách của Sư Thanh Y.
Cảm giác tê dại nhột nhạt cùng đau đớn khi bị Lạc Thần mút lấy theo nhau mà đến, sắp khiến Sư Thanh Y cả người run rẩy, nhưng nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nàng so với bất luận kẻ nào đều phải hiểu rõ Lạc Thần.
Lạc Thần tâm cao khí ngạo, không cúi đầu tỏ ra yếu kém trước mặt bất kỳ ai, có bao nhiêu thống khổ đều sẽ lựa chọn tự mình chịu đựng đây là tự tôn của nàng, mà nàng lại càng không nguyện uống máu tổn thương người khác, nhất là Sư Thanh Y. Dáng vẻ của nàng hiện tại, chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không nguyện nhìn, không muốn đối mặt, huống hồ là những người khác. Bằng không nàng cũng sẽ không xoay người đi, thậm chí lựa chọn một mình tạm thời trốn tránh ở ôn tuyền chịu đựng, dựa theo năng lực nhận thức của nàng, không có khả năng không nghe thấy động tĩnh của Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh các nàng, khả năng duy nhất chính là nàng cố ý trốn ở nơi này, vốn định khi mọi chuyện đi qua sẽ lộ diện, không ngờ Sư Thanh Y lại bắt đầu kiểm tra.
Nàng không muốn bị người khác nhìn thấy hình dạng không cách nào hình dung của nàng hiện tại.
Trong lòng Sư Thanh Y vô hạn đè nén, ôm Lạc Thần càng chặt hơn, Lạc Thần ngậm ngón tay nàng, nhẹ nhàng liếm máu trên đầu ngón tay, loại khí tức băng lãnh chống cự dần biến mất, tựa như một chú nai trắng rốt cục bình tĩnh trở lại. Lúc nàng ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y, trong mắt lam sắc như ẩn như hiện, tựa như sóng biển lưu động.
Sư Thanh Y nhìn nàng, ánh mắt thương tiếc lại ôn nhu.
Thế nào cũng tốt, tất cả đều sẽ qua đi.
Để kéo dài thời gian không cho Vũ Lâm Hanh đến, Sư Thanh Y chịu đựng cảm giác tê dại giống như bị điện giật, giả vờ như không có việc ấy hô lên: "Vũ Lâm Hanh, cậu giúp tớ ném ba lô của tớ đến đây!"
Nàng lay động đèn pin: "Thấy vị trí đèn pin của tớ không? Ngay chỗ này, tớ đang bên cạnh ôn tuyền, cậu trực tiếp từ phía dưới ném ba lô vào trong nước là được rồi, sẽ không nắm hỏng! Tớ phải thay cái quần khác!"
Vũ Lâm Hanh: "......"
"Tớ trực tiếp đưa lên không phải tốt hơn sao!" Vũ Lâm Hanh nói: "Ném cái gì mà ném chứ! Bản tiểu thư hảo hảo làm chân phục vụ cậu cư nhiên lại bảo tớ ném đến!"
Sư Thanh Y vội hô lên: "Quần tớ rách rồi đùi đều lộ ra, mất mặt đều mất đến bà ngoại rồi, cậu còn muốn làm cái gì, còn đến! Cậu còn không để cho tớ sống!"
Vũ Lâm Hanh: "......"
Sư Thanh Y hối thúc nàng: "Nhanh lên một chút giúp tớ ném đến đây! Tớ phải thay quần! Đợi có người đến nhìn thấy tớ như vậy, muốn tớ thế nào gặp người."
Lạc Thần ôm cổ nàng ngậm ngón tay nàng càng sâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ lấy vết thương, máu cùng Lạc Thần trong miệng ấm áp hòa cùng một chỗ, lại ngâm trong nước ôn tuyền, dòng nước nhẹ nhàng ôn nhu dán da thịt của nàng, đầu lưỡi của Lạc Thần, nước của ôn tuyền, song trọng kích thích khiến khuôn mặt Sư Thanh Y bỗng dưng đỏ bừng.
Vạn nhất bị nhìn thấy thật đúng là không mặt mũi gặp người nữa.
"Được rồi được rồi!" Vũ Lâm Hanh không có cách nào, chỉ đành theo lời: "Tớ ném lên đây, ném đến vị trí đèn pin của cậu, cậu tính toán tọa độ một chút, tiếp được đừng để ném hỏng!"
"Tớ biết!" Sư Thanh Y trong lòng mừng thầm.
Vũ Lâm Hanh ném rất chuẩn, phù phù một tiếng, ba lô bị nàng ném vào trong nước. Ba lô cách Sư Thanh Y không xa, mắt thấy ba lô sắp chìm xuống nước, Sư Thanh Y vội vàng nhấc chân khiều lấy dây đeo, đem vớt nó đến bên cạnh đặt trên bờ. Hiện tại nàng cần phải lập tức cởi quần, thay một cái quần mới, sau đó còn phải xé rách chiếc quần đang mặc, tạo vật chứng xác thực, bằng không Vũ Lâm Hanh bên kia không có cách nào ứng phó.
Trong lúc này, Lạc Thần hẳn là có thể từ trên người nàng thu lấy đủ máu, sẽ không bị phát hiện.
"Đừng đến đây à!" Sư Thanh Y nói: "Tớ xong rồi sẽ gọi cậu!"
"Biết rồi, biết rồi!" Vũ Lâm Hanh hừ nói: "Cậu mặc quần nhanh một chút!"
Lạc Thần nâng đôi mắt ẩm ướt, nhìn Sư Thanh Y một cái. Nàng lui trong lòng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y tựa vào bờ một tay ôm nàng, hai chân kê lấy nàng, mặt khác tay phải vẫn bị nàng ngậm lấy.
Nàng da thịt trắng nõn, chu sa rực rỡ giữa mi tâm, so với máu máu còn muốn đỏ hơn, lúc liếm hôn ngón tay Sư Thanh Y tư thái kiều diễm câu hồn, Sư Thanh Y bị đôi mắt ẩm ướt của nàng nhìn, vốn định đưa tay mở ba lô, kết quả cả người đều mềm nhũn.
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần không nói lời nào, thân thể mềm mại trong nước dán sát vào nàng, tựa như mỹ nhân ngư quấn quít lấy nàng, trong miệng vẫn ngậm ngón tay nàng. Nhưng hai tay lại đi xuống, hướng thắt lưng của Sư Thanh Y lục lọi.
Sư Thanh Y: "......."
Lạc Thần thuần thục cởi dây thắt lưng của nàng ra, kéo quần của nàng xuống.
Sư Thanh Y nhất thời chỉ cảm thấy thắt lưng mềm nhũn, ngay cả đau đớn của vết thương cũng quên mất, lúc Lạc Thần cởi quần của nàng, sợi tóc mềm mại trong nước nhẹ nhàng quấn trên đùi quang lỏa của nàng, có tới cọ lui, cộng thêm nước nóng mềm nhẹ quấn quanh Sư Thanh Y cảm thấy thẹn đến độ sắp quên làm thế nào câu giờ cùng Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh ngồi phía dưới bậc thang, không nhịn được nói: "Xong chưa! Xảy ra chuyện gì sao Sư Sư, thay một cái quần cũng ma ma chít chít! (chậm rì rì) Không phải là một cởi một đổi thôi sao, lẽ nào cậu một bên mặc quần còn muốn một bên thêu hoa trên đó a!"
Cả người Sư Thanh Y thiêu đốt, cũng vô cùng gấp gáp, cách khoảng không nói với người phía dưới: "Cả người tớ đều ướt cậu không biết à! Ướt như vậy tớ làm thế nào thay nhanh như bình thường, bây giờ cậu thử cởi quần ướt của cậu ra xem, có phải rất khó cởi hay không!"
Vũ Lâm Hanh cúi đầu sờ sờ quần của bản thân, từ lúc vào Thần Chi Hải không phải rơi trong nước chính là đi trong thủy đạo, nàng còn không có khô mát qua, hiện tại cả người ướt sũng cùng lười thay quần áo, vải vóc ướt sẽ dính sát vào da thịt, dính dính nị nị, theo nguyên lý vật lý học quả thật là khó cởi.
Vũ Lâm Hanh: "......"
Trong nhất thời nàng cảm thấy Sư Thanh Y nói cho cùng là có đạo lý, nên nào cũng không có lời nào để bác bỏ.
"Ai nha!" Chỉ nghe Sư Thanh Y hô lên.
Vũ Lâm Hanh nóng nảy: "Làm sao vậy!"
Lúc này đại khái là đã xảy ra chuyện, nói vậy nên xông lên trên thôi.
Sư Thanh Y nói: "Ở đây nhiều đá quá, lúc tớ mặc quần bị vướn tảng đá! Aiz cậu đừng lên đây, quần tớ vừa mới mặc phân nửa!"
Vũ Lâm Hanh: "......."
Lạc Thần không lên tiếng mà rút đi quần của Sư Thanh Y, đồng thời dùng lực xé vài vết rách trên miệng quần, tận lực xé hỏng. Sư Thanh Y hai chân quang lỏa, bị thân thể mềm mại của nàng cọ tới cọ lui, ngón tay nhịn không được khẽ động, yên lặng thúc dục Lạc Thần.
Ngón tay bị Lạc Thần ngậm trong miệng, dưới sự liếm mút cũng bắt đầu ngưng máu.
Lạc Thần ôm thân thể Sư Thanh Y nâng lên cao một chút, để nàng ngồi lên bờ ôn tuyền, bắt đầu mặc quần cho nàng.
Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ bừng, nhưng vẫn không quên hướng phía dưới nói: "Vũ Lâm Hanh tớ nói với cậu, tảng đá trên này thực sự là, kẹp chết người à, quá "đáng ghét" rồi!"