Bên ngoài nồng đậm sương mù, trăng lạnh cô tịch.

Sư Thanh Y đẩy cửa lao ra tiền viện, bước nhanh qua hẻm nhỏ đến trên đường phố. Đường phố dài không có một bóng người, vạn nhà ngọn đèn dầu đã tắt, chỉ ở xa xa trong sương mù chợt đậm chợt nhạt ánh lên vài ngọn đền lồng heo ắt chiếu ánh sáng treo trước mái hiên.

Trong sương mù cuối cùng vẫn phiếm một chút lam sắc.

Dọc theo đường phố bước nhanh về phía trước, sương mù cùng ánh sánh hiu hắt càng gần trước mắt, nhà cửa hai bên nghiêng lệch, khi thì phòng đại khi thì thu nhỏ, chiếc bòng trở nên nữu khúc. Đầu Sư Thanh Y đâu đến muốn nứt ra, bước chân cũng bắt đầu thất tha thất thểu, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn nắm chặt một phiến vẩy không chịu buông.

Một đường bước đi, phiến vảy đã mất đi ánh sáng, chờ đi đến trung tâm một nga tư đường, phiến vảy lại bắt đầu phát sáng.

Dưới chân có vật gì đó, Sư Thanh Y di chuyển giày, chăm chú nhìn ấn ký vốn bị giẫm lên.

Một ấn ký hắc sắc hình trứng, trung ương một chút mực tàu, đại khái lớn như trứng ngỗng, lại cũng giống đôi mắt dã thú.

Sư Thanh Y thở gấp, chăm chú nhìn ấn ký kia, mặt không biểu tình mà nhìn hồi lâu sau đó mới nặng nề xê dịch bước chân, cầm phiến vảy sáng như dạ minh châu bước sang một bên.

Đi đến góc tường, trong đầu nàng càng lúc càng hỗn độn, như bị một cổ sức mạnh cường ngạnh nhồi nhét tương hồ bông vải. Cúi đầu, cuối cùng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Chỉ có mình nàng dựa tường mà ngồi, trăng lạnh chiếu ra cái bóng của nàng, thiên địa một mảnh cô độc.

Ngày đêm luân hồi, vĩnh không ngừng nghỉ.

Ngày hôm sau sắc trời trong sáng, Sư Thanh Y tỉnh lại trong tiếng ồn ào huyên náo, trên đường người đến người đi, còn nàng đứng giữa dòng người qua lại, người đi đường ngang qua nàng như là không thấy nàng.

Mặt trời mỗi ngày đều sẽ mọc, dường như mỗi một ngày đều là một ngày tương tự, ảm đạm như vậy, không thú vị như vậy.

Đầu óc của nàng giống như bị cái gì đào rỗng, đôi mắt hỗn độn sương mù khẽ chuyển, qua hồi lâu mới phiếm ra một chút thần thái ẩn giấu ở sâu bên trong.

"Sư cô nương!"

Phía sau có người gọi nàng.

"Sư cô nương!"

Người đó lại gọi một tiếng, thở hổn hển. ư

"Ai, Sư cô nương, dừng chân!"

Ánh sáng ngày xuân chiếu xuống vai Sư Thanh Y, nàng xoay người lại.

Người đến mặc thanh bào, đầu đội khăn vuông, trong tay cầm thứ gì đó. Đôi mắt Sư Thanh Y chậm rãi nháy mấy cái, thoạt nhìn có chút mờ mịt nhìn hắn.

Người đó nở nụ cười: "Sư cô nương sao lại đi gấp như vậy, ngay cả tiền thừa cũng không lấy."

Sư Thanh Y đứng giữa ngã tư, quan sát hắn.

Trên người hắn huân lấy mùi thuốc đông y, mùi thuốc rất nặng, ngửi kỹ lại thấy có một chút tựa như mùi thi thể hư thối ngâm trong nước lâu ngày. Hắn vươn tay, trong tay cầm chút bạc vụn.'

Sư Thanh Y yên lặng nhận lấy.

Người đó nói: "Sư cô nương cần phải nhớ kỹ sắc đủ một canh giờ, thuốc này sắc phải chậm, nếu không thì không được."

Sư Thanh Y cúi đầu nhìn một chút, trên tay không biết lúc nào lại có thêm một bao thuốc.

Người đó lộ vẻ hiền lành tươi cười, dưới ánh nắng xuân đôi mắt híp thành một đường.

Sư Thanh Y nhìn hắn hồi lâu, cũng không nói cái gì mà chỉ có chút ngây ngẩn, nhận lấy tiền thừa.

Người đó gật đầu, tựa hồ hoàn thành nhiệm vụ của mình nên liền xoay người muốn đi, Sư Thanh Y gọi hắn lại: "Chậm đã."

Bước chân của người đó dừng một chút, chốc lát liền xoay người lại: "Sư cô nương còn có chuyện gì sao?"

"Đây là đâu?" Sư Thanh Y hỏi.



Người đó đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả: "Sư cô nương cũng thật là, tinh thần luôn hoảng hốt, bất quá không quan trọng, uống xong thuốc của ta chút bệnh này sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Đây là đâu?" Sư Thanh Y lặp lại.

Người đó chỉ đành nói: "Đây là Hâm Khê thành a."

"Hâm Khê là đâu?"

Người đó kinh ngạc: "Sư cô nương bây giờ không phải là đang nói đùa với lão phu chứ."

Sư Thanh Y cũng không để ý đến hắn, đè xuống ánh mắt: "Hâm Khê thuộc tỉnh nào, huyện nào?"

Người đó có chút khó xử: "Sư cô nương đây là đang nói chuyện gì, lão phu cũng có chút hồ đồ rồi."

Phiến vảy sớm đã phát ra bạch quang, chỉ vì lúc này là ban ngày nên không phân biệt rõ mà thôi. Sư Thanh Y nghiêng đầu, đột nhiên lại nâng ánh mắt chăm chú nhìn người đó, chỉ chỉ dưới chân mình: "Đây là cái gì?"

Người đó thấy dưới chân Sư Thanh Y giẫm lên ấn ký hắc sắc, cười nói: "Tôi làm sao biết được, chắc là trẻ con nghịch ngợm nhà nào đó vẽ loạn thôi."

Sư Thanh Y gật đầu, mỉm cười: "Thì ra là như vậy. Nghe nói ngã tư từ trước đến nay âm khí nặng, bất luận ngày đêm, dễ dàng bị thứ gì đó mê hoặc tâm trí. Lần sau ông nhìn thấy tiểu hài tử đến vẽ loạn nhất định phải khuyên bọn chúng."

Người đó nói: "Lão phu thường xuyên ở trong hiệu thuốc, sợ rằng không quản được nhiều như vậy."

"Tôi hỏi ông một việc." Sư Thanh Y dùng một loại ánh mắt chân thành nhìn người đó: "Ông sẽ không để bụng mà nói cho tôi biết chứ?"

"Chỉ cần lão phu biết, lão phu chắc chắn sẽ nói cho Sư cô nương."

"Tôi đây hỏi." Sư Thanh Y cười híp mắt: "Ông là thứ gì vậy a?"

Người đó biến sắc.

Hắn muốn chạy, Sư Thanh Y bắt lấy vai hắn, đồng thời một cước tung ra, trực tiếp ép hắn quỳ rạp xuống đất.

Khuôn mặt người đó hướng xuống, Sư Thanh Y một tay đè hắn lại, sau đó hắn liền bị Sư Thanh Y nắm chặt hung hăng nện xuống bức vẽ hắc sắc trên mặt đất, khiến hắn kêu thảm một tiếng.

Rõ ràng lực va chạm mạnh như vậy, nhưng trán người đó không hề chảy máu.

Sắc mặt Sư Thanh Y nhất thời biến đổi, lạnh lùng quát lớn: "Ông rốt cuộc là thứ gì! Là quái vật gì! Dám dựng nên ảo cảnh lừa tôi!"

Người đó không thể thoát được, giữa trán in ấn ký hắc sắc, tựa như con mắt thứ ba. Thân thể dần dần trở nên trong suốt, giống như ảo giác tan biến, hư huyễn khiến Sư Thanh Y căn bản không cách nào khống chế hắn.

"Tôi thấy được! Nội tâm của cô, tất cả tôi đều thấy được! Tôi đã giết nữ nhân cô yêu nhất!" Người đó thân ảnh tiêu tán, nhe răng cười nói: "Cô đã giết nàng! Cô đã giết nàng! Cô rốt cuộc là thứ gì vậy! Thứ quái vật gì!"

Sư Thanh Y sửng sốt.

— Giết.....giết người sao!

— Tôi đã hủy hoại nàng! Đều là tôi một tay hủy hoại nàng!

Một giọng nói lại bắt đầu trở nên điên cuồng trong đầu.

"Ông nói bậy!" Trong mắt Sư Thanh Y tuôn ra tơ máu, nắm chặt phiến vảy phát quang trong tay, phiến vảy kia mỏng manh, tựa như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào ấn ký trên trán người đó.

Người đó chợt phát ra tiếng tê rống tê tâm liệt phế.

Ánh sáng tiêu tán, tất cả trước mắt giống như bị một bàn tay trong nháy mắt xóa đi, Sư Thanh Y mạnh mở mắt ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt nam nhân.

Đôi mắt nam nhân này cùng đôi mắt tròng đen nền trắng của thường nhân hoàn toàn tương phản, hắn là tròng mắt trắng nền đen, đồng tử trắng hiện ra trạng lưu động như vòng xoáy, trên trán nhô ra bướu thịt hắc sắc, bên trong là con mắt thứ ba. Sắc mặt nam nhân tái nhợt, cằm hướng xuống, từ cổ đến nửa người trên quang lỏa đều rậm rạp phiến vảy hắc sắc, giống như khoác một thân áo giáp hắc sắc bóng loáng.

Bởi vì Sư Thanh Y ngã vào trong nước cạn, một phần thân thể trong nước của người đó hiển nhiên là một cái đuôi cá hắc sắc, cuối đuôi móc ngược.

Sư Thanh Y phục hồi tinh thần lại, phát giác bản thân không biết lúc nào đã dùng phiến vảy trắng đâm vào con mắt thứ ba của Hắc Giao, Hắc Giao này hai tay bưng trán máu chảy không ngừng, tiếng kêu lanh lảnh thê lương.

Phiến vảy trắng bị Hắc Giao nhổ xuống, vứt ở một bên, Hắc Giao oán độc trừng Sư Thanh Y một cái.

Đầu óc Sư Thanh Y trống rỗng, xa xa là một thạch bích mặt trên khảm đầy thi cốt Hắc Giao đồng thời phiếm ra ánh huỳnh quang lam sắc. Toàn bộ không gian đều là u lam mờ ảo, tư duy của nàng dường như bị chặt đứt, tất cả diễn ra quá nhanh, một giây trước vẫn còn ở trên thuyền cùng Lạc Thần các nàng, một giây này lại thấy Hắc Giao.



Hắc Giao mở tay phải, giữa khe hở ngón tay là một lớp màng, móng tay như lưỡi dao sắc bén trực tiếp trảo đến Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y trong nước cạn nhảy dựng lên, lắc mình tránh né, đuôi của Hắc Giao kia giống như đuôi rắn có thể xoay vòng, nửa người lộ trên mặt nước, nửa người dưới trong nước cạn dĩ nhiên hành động linh hoạt vượt xa Sư Thanh Y, không có nửa điểm dòng nước trở lực.

Cả người Sư Thanh Y vừa lạnh vừa nóng, nhìn lướt qua bốn phía, trong không gian chỉ vang vọng tiếng nước cùng âm thanh Hắc Giao xuy xuy thẻ lưỡi.

Không còn bất kỳ ai ở bên cạnh nàng. Nàng không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, bản thân thế nào lại đến nơi đây.

Ba lô trên lưng cũng không thấy nữa, hiện tại tay không tấc sắt, chỉ có trong lòng một ngọn lửa vô danh đang thiếu đốt.

Đầu lưỡi của Hắc Giao phân nhánh, dùng một loại âm thanh đặc biệt quỷ dị mở miệng ra, hỗn tạp cùng âm thanh xuy xuy: "Cô dĩ nhiên dùng nghịch lân (vảy ngược) của tiện nhân kia đả thương mắt tôi!"

...... Hắn lại có thể nói.

Tuy rằng ngữ điệu kỳ quái, nhưng lại có thể biểu đạt rõ ràng hoàn chỉnh ý tứ giống như con người.

"Ngư Thiển đâu! Ngư Thiển ở nơi nào! Tôi phải hủy đi xương cốt của ả!" Đuôi của Hắc Giao vẩy tung bọt nước, móc đuôi vung lên thiếu chút nữa cắt đứt đầu gối Sư Thanh Y.

"Thứ gì đó, tôi không biết!" Sư Thanh Y cắn răng tránh né: "Lạc Thần ở nơi nào."

Trên mặt Hắc Giao lộ ra một nụ cười cổ quái: "Không phải cô đã tự tay giết nàng sao, tôi đều là từ nội tâm của cô nhìn thấy được, cô là một con quái vật."

Sư Thanh Y bị kích thích, nhất thời nổi trận lôi đình, cũng không né nữa mà trực tiếp hướng Hắc Giao xông đến.

Hắc Giao lạnh lẽo cười rộ lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn tuyết trắng: "Tôi đã sớm muốn nếm thử mùi vị máu thịt của cô, nhân gian thượng phẩm, cho đến bây giờ tôi còn chưa từng ngửi qua mùi vị thơm ngọt như vậy. Nếu không phải có Quỷ Chủ căn dặn, phải đào ra suy nghĩ trong lòng cô, còn không cho phép động cô, bằng không vừa rồi tôi đã xuống tay đem cô lột da rút xương mà ăn rồi."

Không có bất kỳ vũ khí nào, ngón tay Sư Thanh Y xiết chặt đến kêu lên răng rắc.

"Bất quá nghĩ không ra nội tâm của cô vẫn ẩn giấu rất sâu sắc, trữ nữ nhân cô yêu, cư nhiên bí mật gì cũng không nhìn thấy. Thứ vị." Ngón tay Hắc Giao như móc sắt, hướng ngực Sư Thanh Y trảo đến: "Nếu không nhìn thấy, cô cũng là một thứ vô dụng, nói vậy Quỷ Chủ cũng sẽ không trách tôi, cho nên tim của cô hãy để tôi ăn đi."

Sư Thanh Y cúi người, từ lợi trảo sắc bén của Hắc Giao nhảy lên.

Hắc Giao không ngờ tốc độ của nàng nhanh như vậy, con mắt thứ ba lại bị nghịch lân tổn thương cũng không dùng được, vì vậy lúc muốn thu lợi trảo lại đồng thời vun móc đuôi ra thì Sư Thanh Y đã nhảy đến trước ngực hắn.

Sư Thanh Y trực tiếp dùng tay không trảo đến ngực hắn.

Hắc Giao cũng không tránh né, xuy xuy cười rộ lên: "Áo giáp trên người tôi ngay cả đao kiếm cũng đâm không thủng, cô cảm thấy cô có thể —"

Vẻ mặt hắn cứng đờ, lời nói cũng im bặt.

Hai mắt Sư Thanh Y đỏ rực, mặt không biểu tình rút bàn tay máu tươi nhễ nhại tay ngực hắn ra.

Trái tim bên trong bị nàng moi ra, tiện tay vứt xuống nước: "Có thể cái gì?"

"Cô quả nhiên.... Là một con quái vật."

Hắc Giao ngã trong nước, nước cạn bao phủ đầu hắn, trong nước một mảnh đỏ sẫm.

Rất nhanh hắn không còn cử động nữa, hắn chết gần như trong tức khắc, Sư Thanh Y đứng tại chỗ nhìn bóng đen trong nước hồi lâu, ánh mắt vòng vo chuyển. Nàng đi đến chỗ xa hơn một chút, cúi người đưa tay vào trong nước.

Vết máu trên tay bị nước hòa tan, nàng chà xát ngón tay nhiều lần, tẩy trừ vô cùng chuyên chú.

"Bẩn chết đi được." Sư Thanh Y thì thào.

Rửa vô số lần, trên tay dường như muốn tróc một lớp da.

"Tôi không phải quái vật." Nàng run rẩy lặp lại: "Cô nói bậy, tôi không phải."

Nhưng vết máu trong nước lại vờn quanh nàng, tràn ngập châm chọc. Đầu óc Sư Thanh Y giống như hoàn toàn bị đào rỗng, thất hồn lạc phách đứng lên, trong không gian loanh quanh một vòng, cuối cùng trong một góc tìm được ba lô của mình. Nàng nhấc ba lô lên, nhặt lại phiến vảy, sau đó mở đèn pin đi vào chỗ sâu.

"Lạc Thần?" Trong một mảnh âm u nàng nhẹ nhàng gọi.

Không ai trả lời nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play