Tắt động cơ thuyền, chậm rãi đến gần bãi đá, đến lúc cặp bờ mới dừng lại.

Nhóm người xuống thuyền, Phong Sanh cùng Tô Diệc tạm thời cập thuyền, cố định để tránh bị nước đẩy đi.

Ở đây cũng không giống như bãi đá bình thường chen chúc đá to đá nhỏ, phức tạp gần như điều là đá hắc sắc, rất nhiều nơi hiện ra góc cạnh, chỉ là do nơi này có dòng nước mài mòn nên những góc cạnh này cũng không có bao nhiêu sắc nhọn. Bên trái bãi đá, diện tích rất lớn, ngoại trừ thạch bích cao vót áp lực thì không còn gì nữa.

Sư Thanh Y quan sát một vòng, lại tiện tay lật một khối đá lên nhìn một chút, biết những thứ này là được vận chuyển đến, hoặc là phế liệu khi xây dựng công trình lớn nào đó. Sau khi xem qua, lại ném trở về chỗ cũ.

Vũ Lâm Hanh tìm một hòn đá hợp nhãn ngồi xuống, ôm cánh tay run rẩy: "Sau khi chúng ta đến đây, ngoại trừ ướt vẫn là ướt, ướt đẫm lạnh buốt tớ thấy sớm muộn gì cũng sinh bệnh. A Sanh, cậu đến nhóm lửa..."

"Vâng, tiểu thư." Phong Sanh vừa vận chuyển đồ đạc vừa nói: "Có muốn thay một bộ quần áo khô trước hay không?"

Vũ Lâm Hanh khuỷu tay kê trên đầu gối, đỡ cằm bày ra tư thái vô cùng u sầu: "Tớ cũng nghĩ đến nhưng nơi này trống trải đến như vậy căn bản không có cách nào thay. Nếu như các người từng người từng người muốn nhìn lén tớ thì làm sao bây giờ?"

Sư Thanh Y: "......."

Khuôn mặt Phong Sanh đỏ bừng, thấp thỏm nói: "Tôi không dám."

Tô Diệc cũng nói: "Tôi cũng không dám."

Vũ Lâm Hanh càng thêm ủ rủ như một đóa kiều hoa: "Biết các người không dám, nhưng tớ phong tư cùng tư thái như vậy, thật sự là phòng không được những người khác." Đang lúc nói chuyện, đôi mắt hoa đào dường như phóng điện mà nhẹ nhàng liếc qua Sư Thanh Y cùng Lạc Thần các nàng.

"Thanh Y, chị đau mắt cái gì cũng không nhìn thấy, nói chung là bị hoa thủy tiên làm tổn thương." Lạc Thần ngồi xuống, ngữ khí nhạt nhẽo. (hoa thủy tiên ý nói tự kỷ, tự yêu bản thân)

"Thật không, sao lại như vậy? Dĩ nhiên sẽ như vậy?" Sư Thanh Y quỳ một gối xuống trước mặt Lạc Thần, lập tức tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu vô cùng đau đớn nói: "Em xem giúp chị."

Vũ Lâm Hanh: "......" Hai kẻ này đi chết đi.

Trường Sinh cũng cúi người ghé sát gương mặt Lạc Thần, vẻ mặt chăm chú: "Tôi giúp em thổi, A Lạc."

Thiên Thiên mỉm cười: "Thuận tiện muốn dùng thuốc rửa mắt sao, Miêu tộc thiên nhiên điều chế, không độc không tác dụng phụ."

Lạc Thần gật đầu: "Có thể phối hợp sử dụng thuốc rửa lỗ tai không? Đại khái là thường ngày nghe nhiều lời điên rồ, cũng bị đau tai."

"Đương nhiên là có." Thiên Thiên cười đến híp mắt.

Vũ Lâm Hanh: "......" Mấy người này vẫn là cùng nhau đi chết được rồi.

Lúc này Ngạo Nguyệt rốt cục chậm chạm đến trên bờ.

Nó hình thể cao lớn, uy phong lẫm lẫm như nuốt nhật nguyệt, mực nước bình thường hoàn toàn có thể di chuyển, căn bản không nhấn chìm được nó, đương nhiên là không cần phải bơi, nhưng hôm này phải bơi chó trong nước lâu đến vậy, lúc lên bờ bộ lông ngân sắc ướt đẫm bết dính mà rũ xuống. Trước kia bộ lông xoã tung ngân quang lóng lánh, quý khí bức người, hôm nay rơi vào chật vật giống như chó rơi xuống nước, bộ lông dán da thịt cảm giác thu lại một vòng, vì vậy ánh mắt càng thêm buồn bực.

Sư Thanh Y bị ánh mắt của nó trừng một cái giật mình, lập tức nghẹn cười, tỏ vẻ ôn nhu khiến sói nhìn thấy cũng như gặp xuân phong, dẫn nó đi vào bãi đá.

Ngạo Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhìn bãi đá thở ra một cỗ bạch khí, đi theo nàng vài bước, dừng một chút, đột nhiên lại một mình chạy đến dưới thạch bích, rung đầu lắc thân.

Sư Thanh Y: "......."

Ngạo Nguyệt vẩy nước trên người vẩy đủ một trận, vẩy đến nước văng thành giọt giống như đổ mưa lớn, tất cả nước đều vẩy thành một vòng quanh nó. Cũng may nó đặc biệt cách xa Sư Thanh Y, bằng không Sư Thanh Y nhất định cũng bị nó vẩy ướt cả người.

Vẩy xong, bộ lông rốt cục một lần nữa uy phong, vì vậy ngẩng đầu mang theo chút khoe khoang nhìn về phía Sư Thanh Y, lại khôi phục một chút ngạo khí.

Nhìn xem, trong lòng Sư Thanh Y nói con sói chiếu cố không bao lâu ngược lại rất biết săn sóc, biết bận tâm một mình đi xa vẩy nước, nếu như đổi thành Nguyệt Đồng nuôi thời gian dài, nhất định sẽ bị con tiểu không lương tâm đó không chút do dự vẩy lên mặt.

"Đợi ở đây đừng nhúc nhích." Sư Thanh Y căn dặn Ngạo Nguyệt.

Ngạo Nguyệt không đáp lại nàng nhưng rốt cuộc vẫn bất động, Sư Thanh Y xoay người nói với Vũ Lâm Hanh: "Đừng ở đây tỏ vẻ đau khổ nữa, khổ khuôn mặt dễ lão hóa, sẽ không đẹp nữa."

Vũ Lâm Hanh từ ba lô không thấm nước lấy ra một bộ quần áo khô: "Cho dù tớ biến thành bánh chưng thì cũng đẹp đến thiên nộ nhân oán."

"Phải, phải." Sư Thanh Y mỉm cười: "Cầm quần áo đến sau Ngạo Nguyệt thay đi, bình phong thiên nhiên, cộng thêm kỹ năng tức thời công kích người đến gần nhìn lén, tuyệt đối là địa điểm thay y phục ngoài trời thích hợp nhất. Cậu yên tâm, cũng đừng thương tâm, thật ra mấy người bọn tớ đều đặc biệt muốn nhìn tiểu thư cậu thay quần áo, trong lòng muốn, nhưng ngoài miệng cũng không dám, vì vậy chỉ có thể nghĩ ra đối sách tạm thời. Tạm thời ủy khuất cậu."

Vũ Lâm Hanh mắt sắc như đao nhìn Sư Thanh Y, ý bảo nếu nàng không câm miệng thì lập tức sẽ chết, sau đó ôm quần áo đi thẳng ra sau Ngạo Nguyệt để thay. Nàng bình thường tuy rằng chú ý tiểu tiết, trang điểm cũng có thể mất một năm, nhưng một khi đã xuống đất hoặc rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt lập tức sẽ thích ứng, hơn nữa tốc độ thay quần áo vô cùng nhanh, một thân khô ráo, rất nhanh dung mạo toả sáng thần thái sáng lạng chỉ còn kém giẫm lên mây bảy màu mà trở lại.

Sau đó Sư Thanh Y đỡ Sư Khinh Hàn đến bên kia thay quần áo, bản thân ở phía trước Ngạo Nguyệt chờ Sư Khinh Hàn thay xong, lại đỡ người đôi mắt bất tiện là nàng trở lại.

Lúc trở lại vốn dĩ muốn gọi Lạc Thần đi thay quần áo, kết quả Lạc Thần lại không ngồi chỗ bãi đá, Sư Thanh Y phát hiện nàng một mình đi đến chỗ chiếc thuyền đã thả neo.



Sư Thanh Y lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy tay Lạc Thần, cảm giác tay nàng lạnh như băng: "Thế nào đến đây? Thay quần áo trước đi, dù sao thì quần áo mang theo cũng đủ nhiều, lên bờ nhất định phải đổi, nếu không sẽ sinh bệnh."

Lạc Thần không nói chuyện, mà chỉ tay vào xa xa mặt nước.

Sư Thanh Y nhíu mày xem qua, đột nhiên sửng sốt.

Ở nơi đó nước uống lượn chảy vào bên phải, thạch bích cũng tạo thành một độ cong, mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí.

Dòng nước còn đang chảy qua bên kia, vì vậy bọt khí thoát ra cũng không phải rất rõ ràng, Sư Thanh Y lại đi đến phụ cận xác nhận, cách chốc lát phát hiện nơi này quả nhiên nổi lên bọt khí.

Có thứ gì đó....ẩn dưới đáy nước.

Lẽ nào chính là bóng trắng kia?

Trước đó bóng trắng ở phía trước dẫn đường, tốc độ nhanh đến đáng sợ, so với con người, Sư Thanh Y càng cảm thấy nó bơi đến thân thể giống như một con cá, chỉ là sau đó bóng trắng biến mất không thấy nữa lẽ nào sẽ ẩn núp ở chỗ này sao.

Lạc Thần tháo dây thuyền sau đó bước lên, Sư Thanh Y cũng lập tức nhảy lên, vừa cầm lấy mái chèo vừa nói: "Chị trở lại thay quần áo, em đi xem trước."

Lạc Thần nói: "Em thay, chị thay. Em không thay, chị không thay."

Sư Thanh Y: "......"

Thật ra trong lòng nàng giống như nghẹn nín cái gì, từ trước đến nay nếu như phát hiện thứ gì đó sẽ không bỏ qua, nhất định phải tìm hiểu mới có thể tránh được móng vuốt cào cấu trong lòng, hơn nữa lo lắng đến việc rất có khả năng sẽ lần nữa tiếp xúc với nước, nên đương nhiên không tính toán trở lại thay quần áo. Lạc Thần nhìn nàng một chút, sau đó lay động mái chèo, chèo thuyền ra ngoài.

Sư Thanh Y đành phải cùng nàng chèo.

Rất nhanh đến gần vị trí nổi lên bọt khí, Sư Thanh Y ngồi bên mép thuyền cúi đầu quan sát mặt nước, đáy nước một mảnh hôn ám, căn bản không nhìn thấy bên dưới có thứ gì.

Mặt nước lay động một vòng gợn sóng, khuếch tán ra xung quanh.

Lại phẳng lặng, chỉ có dòng nước chảy xa xa.

Sẽ là bóng trắng kia sao?

Thậm chí còn có thể là chủ nhân của phiến vảy bạch sắc? Cũng có thể là cả hai.

Đối phương rốt cục mục đích là tốt hay xấu, nàng cũng không dám tùy tiện phán đoán, tuy nói trước đó dẫn đường giúp người trên thuyền tránh được một kiếp nhưng cũng không thể tuyệt đối chứng minh điều gì.

Dù sao trên đời này vẫn có người, luôn cho ngươi quá sức ôn nhuyễn ngọt dịu đến mê hoặc trước, sau đó mới hoàn toàn phá hủy ngươi.

Bọt khí lại thoát ra.

Mơ hồ có một cái bóng hoảng động bên dưới, chỉ là biên độ hoảng động rất nhỏ giống như cái bóng bị trói buộc dưới đáy nước.

Tim Sư Thanh Y thẳng nhảy, Lạc Thần từ phía sau cầm cần câu đến, dùng một đầu chậm rãi cắm vào trong nước.

Độ dài cắm vào trong nước chậm rãi tăng lên, mười centimet, hai mươi centimet, năm mươi centimet, càng lúc càng sâu, nhưng vẫn như trước không hề có động tĩnh, Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, đột nhiên mở đèn pin.

Ánh đèn pin xuyên sâu vào trong nước, khuếch tán ra một mảng ánh sáng.

Rào một tiếng, một cánh tay tái nhợt từ đáy nước xông ra.

Bàn tay kia đã bắt lấy cần câu của Lạc Thần, nắm rất chặt, da thịt trên lưng bàn tay bị ngâm nước đến trắng bệch, cuộn lên cơ thịt thanh sắc, Lạc Thần không lên tiếng, thần sắc khẽ động, thu cần câu lại, cái tay kia cũng theo cần câu chậm rãi chuyển lên.

Qua một lúc, cần câu bị trở ngại, tựa hồ bị thứ gì đó vướng lại.

Cánh tay trên mặt nước cũng người dịch chuyển, nhưng chết cũng không buông tay.

Sư Thanh Y cảm thấy cổ quái, tỉ mỉ quan sát cánh tay kia, phát hiện trên tay cư nhiên đeo một chiếc đồng hồ, nàng biến sắc, nhất thời chuyển đèn pin đến gần, sau đó nhảy khỏi thuyền.

Sư Thanh Y xuống nước, Lạc Thần cũng nhảy xuống, đèn pin chiếu sáng một vùng đáy nước.

Sư Thanh Y nín thở phát hiện vị trí gần vách đá có một người đang tựa vào, tóc dài tán trong nước, nữ nhân này vốn nắm lấy cần câu của Lạc Thần, chỉ là sau khi Lạc Thần nhảy xuống thì mất đi lực nắm giữa, vì vậy chuyển sang bám lấy hốc đá.

Nữ nhân muốn ra khỏi nước lại không thể ra, Sư Thanh Y vươn một tay ôm lấy lưng cưa nữ nhân, mang cho bơi lên mặt nước, còn Lạc Thần lại nâng một nữ nhân khác ở bên dưới, nơi này còn có một người khác. Nữ nhân ở phía trên nắm lấy tay của người phía dưới, có lẽ là muốn kéo nàng ra, nhưng người này tựa hồ đã không có ý thức nữa.

Mà bên dưới người thứ hai lại kéo thêm một người nữa, giống như xiên thịt dê.

Cái bóng này có chút dị dạng, dang ở dưới nước sâu nên không thể nhìn rõ ràng, chờ Lạc Thần bên đến bên cạnh người thứ hai, cái bóng dưới cùng bỗng nhiên bơi ra, rất nhanh biến mất dưới đáy nước sâu, Lạc Thần kéo người đó bơi lên mặt nước, Sư Thanh Y cũng mang theo nữ nhân may mắn kia nổi lên mặt nước.



Trên thuyền, Sư Thanh Y lo lắng kéo nữ nhân kia đặt trên thuyền: "Cẩm Vân, Cẩm Vân chị nghe tôi nói chuyện không? Lạc Thần, chị mau giúp em xem sư huynh còn hô hấp không!"

Chúc Cẩm Vân tuy rằng nhắm mắt, nhưng vẫn có một chút ý thức, hàm hồ đáp lại. Sư Thanh Y để nàng ghé vào trên tấm đệm lót, đầu hướng chỗ thấp, từ phía sau kìm lưng của nàng mượn đó khiến nàng nhổ nước ra.

Lạc Thần dùng tay đạt dưới mũi Tiêu Ngôn, sau đó bắt đầu tiến hành ép ngực.

Trên bờ Vũ Lâm Hanh hô lên: "Xảy ra chuyện gì!"

"Cẩm Vân cùng sư huynh chị rơi xuống nước!" Sư Thanh Y nói.

Sư Khinh Hàn lập tức đứng lên.

Chúc Cẩm Vân tạm thời nhổ ra một phân nước, miễn cưỡng có chút hòa hoãn. Lạc Thần đem Tiêu Ngôn kéo đến mép thuyền, dùng lực ép ngực Tiêu Ngôn, một lúc sau, Tiêu Ngôn không biết bị kích thích gì, nôn ra một đống gì đó, nhưng vẫn bất tỉnh nhân sự.

Bận rộn một lúc, hai người tốt xấu gì cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Sư Thanh Y lập tức chèo thuyền trở lại, Vũ Lâm Hanh các nàng từ lâu đã ở chỗ nước nông chờ thuyền cập bờ, một trước một sau nâng Chúc Cẩm Vân cùng Tiêu Ngôn lên bờ.

Phong Sanh từ lâu đã chất nhiên liệu thắp một đống lửa, Chúc Cẩm Vân cùng Tiêu Ngôn nằm bên cạnh đống lửa, Thiên Thiên đến xem tình trạng của hai người.

"Cẩm Vân thế nào?" Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn thấp giọng hỏi.

"Nàng khá ổn, vẫn còn ý thức, để nàng nghỉ ngơi một chút." Thiên Thiên nói: "Vị tiểu ca này tình trạng không tốt lắm."

"Sư huynh hắn....." Sư Thanh Y nhíu mày.

Không cần phải nói Tiêu Ngôn nhất định là theo Duẫn Thanh đến đây, Chúc Cẩm Vân tuyệt đối là theo Sư Dạ Nhiên, vì sao bọn họ lại ở cùng một chỗ còn chìm dưới nước, nói như vậy thì giáo sư đã đi nơi nào, tỷ tỷ thì thế nào?

Thiên Thiên nói: "Tính mệnh hắn không đáng ngại, chỉ là hồi tỉnh sẽ tương đối chậm."

Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm, Thiên Thiên cùng Tô Diệc chia nhau thay Chúc Cẩm Vân cùng Tiêu Ngôn thay quần áo, hiện tại cũng chỉ còn lại Lạc Thần cùng Sư Thanh Y hai người chưa thay quần áo, các nàng ra sau Ngạo Nguyệt thay quần áo khô, sau đó nhóm người vây quanh ngọn lửa để sưởi ấm.

"Hai người bọn họ thế nào sẽ ở nơi này?" Vũ Lâm Hanh nói.

Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Chúc Cẩm Vân đang ngủ, lắc đầu: "Không rõ, lúc tớ cùng Lạc Thần phát hiện, bọn họ đã như vậy. Hình như phía dưới bị thứ gì đó kéo, không có cách nào bơi lên, Cẩm Vân nàng vẫn bám lấy hốc đá, tay kia nắm lấy tay sư huynh."

Sư Khinh Hàn nhẹ giọng nói: "Chỉ có chờ Cẩm Vân tỉnh mới có thể biết được."

Chúc Cẩm Vân vẫn còn ý thức nửa mê nửa tỉnh, tay trái hơi nâng nắm lấy một góc áo của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cùng những người khác thương lượng sự tình, cũng không chú ý đến nàng, nhưng Lạc Thần bên cạnh nàng đã liếc mắt nhìn thấy, yên lặng kéo lấy tay Chúc Cẩm Vân, nhẹ nhàng buông xuống một bên.

Sư Thanh Y mặt hướng phía đống lửa, một bên nhìn canh nóng trên bếp lò, một bên nói: "Bây giờ tôi rất lo lắng sự an toàn của giáo sư, tỷ tỷ dẫn theo nhiều người, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều, giáo sư nàng có lẽ chỉ dẫn theo nhóm khảo cổ, như vậy rất rắc rối."

Thảo luận một số việc, Chúc Cẩm Vân lại nắm lấy góc áo của Sư Thanh Y.

Lạc Thần lần nữa kéo tay nàng ra, đặt lại trên người nàng.

Sư Thanh Y nói: "Việc khác tạm thời không đề cập đến, hiện tại tớ quả thật không rõ giáo sư nàng đến đây làm gì."

Vũ Lâm Hanh nhún vai: "Có lẽ là nàng ăn no không có việc gì nên đến làm nghiên cứu, bọn họ nghiên cứu học tập, không phải điều là như vậy sao."

Sư Thanh Y nghĩ thầm Vũ Lâm Hanh lời này tuy rằng là mạn bất kinh tâm nhưng nói không chừng đúng là Duẫn Thanh đã phát hiện gì đó, cho nên mới đến chỗ này. Dựa theo tính cách ngoan cố của Duẫn Thanh, thực sự rất có thể, đã từng có vài nhân viên khảo cổ vì tìm kiếm chân tướng lịch sử, vì lý tưởng cùng niềm tin, cuối cùng bất hạnh chôn thân trong cổ mộ.

Chúc Cẩm Vân nâng tay lên, lần nữa nắm góc áo của Sư Thanh Y, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hàm hàm hồ hồ nỉ non: "... Sư.... muốn....tâm...."

Lạc Thần mặt không biểu tình mà lần nữa kéo tay Chúc Cẩm Vân ra.

Sư Thanh Y lúc này nghe thấy được, nghiêng mặt nhìn sang:"...."

Lạc Thần bình tĩnh kéo tay Chúc Cẩm Vân xong, cũng không nhìn Sư Thanh Y, liền xoay người đi.

Sau một lúc lâu, khóe mắt của nàng khẽ cong, có chút buồn bực liếc đến Sư Thanh Y bên kia.

Sư Thanh Y căn bản không thu hồi ánh mắt, vì vậy vẫn chăm chú nhìn chăm chú nhìn nàng, đem nhãn thần như nhẹ không nhẹ, muốn nói lại thôi của Lạc Thần thu vào trong mắt.

Vì vậy Lạc Thần lạnh lùng xoay mặt đi, xoay đến Trường Sinh bên cạnh, Trường Sinh vẻ mặt ngơ ngác nhìn nồi canh trên bếp.

Sư Thanh Y: "......."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play