Sư Khinh Hàn gật đầu: "Khương sầu? Hay là cừu của cừu hận? Đều chưa từng nghe qua."
"Cừu của cừu hận."
"Không nghe nói qua tên này. Về phần tên Khương thúc —" Dừng một chút, Sư Khinh Hàn mới bất đắc dĩ thở dài: "Thật ra dì cũng không rõ. A Thanh con cũng biết, dì trên cơ bản chưa từng gặp Khương thúc, lúc mẹ dì còn tạ thế, số lần hắn đến vốn cũng không nhiều lắm, lại nói, mỗi lần mẫu thân đều chỉ âm thầm trò chuyện cùng hắn, không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Mẹ cũng không đề cập qua tên của hắn, chỉ nói bạn cũ ở ngoại tỉnh của nàng, căn dặn bọn dì gọi hắn Khương thúc là được rồi."
Sư Thanh Y biết Sư Khinh Hàn hiện tại nói đều là thật.
Ngay cả Sư Khinh Hàn cùng Sư Dạ Nhiên lúc trước đều rất ít tiếp xúc vị Khương thúc kia, bản thân càng không cần phải nói, cũng chỉ là xa xa xem qua vài lần mà thôi, đại khái là năm mươi tuổi, mỗi lần đến đều mặc áo khoác màu xanh đen.
Ấn tượng về hắn rất mơ hồ, nhưng không biết tại sao lại làm sống lưng phát lạnh. Giống như cái bóng buổi tối chiếu lên cửa sổ giấy, muốn mở cửa nhìn kỹ, kết quả lại phát hiện bên ngoài không có một bóng người, không khỏi suy diễn người này thật ra là quỷ.
Nhất là trước đây chỉ mình hắn ôm Sư lão thái hạ táng, Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn cũng không được tiếp cận, ai biết thi thể thật sự của lão thái lại không ở trong quan tài, chỉ có một vị lão nhân rõ ràng bị cắt đứt chân chết thay trong đó. Hiện nay lão thái không thấy, hắn lại hiển nhiên có thể âm thầm viết thư.
Kỳ lạ xung quanh lão thái cùng Khương thúc, cũng thật sự là quá nhiều rồi.
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nàng muốn nhằm vào hai người này phân tích nhưng lại sợ Sư Khinh Hàn nghe xong khổ sở, đành phải hỏi: "Vậy bên trong lá thư Khương thúc viết cho bà ngoại, rốt cục viết cái gì?"
"Bên trong một chữ cũng không viết."
Sư Thanh Y hiểu được, lập tức đổi cách hỏi khác: "Bên trong có cái gì?"
"Bản đồ."
"Bản đồ Thần Chi Hải này."
"Đúng vậy."
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn Lạc Thần, Lạc Thần nghiêng đầu gối lên đầu gối của nàng, tóc dài che đi gò má trắng nõn, không có phản ứng gì.
"Cho nên người cùng chị tổ chức đội ngũ, dựa theo tấm bản đồ tìm đến đây?" Sư Thanh Y nói.
Sư Khinh Hàn gật đầu.
Đại khái là nghỉ đến việc gì, thần sắc của nàng có chút buồn bã.
Sắc mặt Sư Thanh Y phức tạp: "Tiểu Di, người hy vọng bà ngoại còn sống, người muốn gặp bà ngoại, đúng không?"
Sư Khinh Hàn mím môi.
Một lát sau, nàng nói: "Đúng vậy. Trong cổ mộ không thấy nàng, dì hy vọng.... Nàng vẫn còn trên nhân thế. Khương thúc đột nhiên viết thư cho nàng, thậm chí còn gửi tấm bản đồ kia, dì muốn biết vì sao. Lúc đó bọn dì nhìn thấy, phong thư còn chưa mở, hẳn là không ai kịp đến xem, nhưng không đảm bảo sau đó sẽ không có người đến lấy thư. Vì vậy bọn dì cũng không cầm lá thư đi, mà sau khi scan hình ảnh bản đồ, đem nguyên kiện lưu tại tại chỗ."
Sư Thanh Y ánh mắt trong trẻo: "Các người nhất định dán kính phong thư lại, đồng thời ngụy tạo dấu chạm nổi, đúng không?"
Sư Khinh Hàn nhẹ nhàng cười: "Dạ Nhiên quả thật phong thư lại lần nữa, dấu chạm nổi kia rất đặc biệt, là đồ án hình rắn, may mà trước đây dì ở phòng sách của mẹ dì đã thấy qua, vì vậy đối chiếu mô phỏng gấp một cái."
Nhà họ Sư nhân số đông đảo, mô phỏng đối với Sư Dạ Nhiên mà nói, luôn luôn dễ dàng.
"Bọn dì tận lực để phong thư thoạt nhìn giống như chưa được mở ra, bố trí hoàn hảo." Giọng nói của Sư Khinh Hàn vô cùng nhẹ mang theo chút run rẩy: "Nếu như mẹ ta thấy được, nàng cũng sẽ đi Thần Chi Hải. Dì là... Dì là hy vọng như vậy."
"Sư tiểu thư." Lạc Thần rốt cục chậm rãi ngồi dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt Sư Khinh Hàn, còn có kính bảo hộ của nàng.
Đôi mắt Của nàng vẫn sâu thẳm đến khiến người không thể nắm bắt.
Ngay cả Sư Thanh Y rất hiểu nàng, nhiều lúc cũng không biết nàng rốt cục đang suy nghĩ gì.
"Lạc tiểu thư." Nghe được Lạc Thần gọi, Sư Khinh Hàn nghiêng khuôn mặt đáp lại.
Lạc Thần ngữ khí rất đạm nhạt: "Bọn tôi ở đây, nhà họ Sư các người ở đây, Giáo Sư Duẫn ở đây, Âm Ca ở đây, vừa rồi người nói chưa nhìn thấy Khương Cừu, tôi nghĩ báo cho biết Khương Cừu người này cũng ở đây."
Đáy mắt nàng ẩn giấu vài phần lười nhác, thoạt nhìn giống như có chút buồn ngủ, hoặc có thể là uể oải, nói lại nói rõ trọng điểm: "Mà Tiêu gia vẫn theo dõi các người, một khi có động tĩnh gì, Vu Mị tất nhiên biết được."
Vu Mị tên này vừa nói ra, toàn bộ thuyền đột nhiên trầm mặt.
Nữ nhân này tựa như lời nguyền, quanh quẩn không tan.
Vũ Lâm Hanh khó có được thật lâu không lên tiếng, trước đó nàng nói bị đau bụng, vì vậy bưng bụng tựa ở đuôi thuyền nhắm mắt dưỡng thần sắc mặt có chút không tốt, Phong Sanh ở bên cẩn thận chăm sóc nàng.
Thiên Thiên cũng không nói, chỉ sau khi hai chữ Vu Mị phát ra, nàng mới nhìn thoáng qua bên này, sau đó tiếp tục đùa con rắn nhỏ của nàng.
Lạc Thần nói: "Thứ nhất Nhà họ Sư, Tiêu gia sẽ đến, mục tiêu luôn giống nhau. Sư tiểu thư người xem, Thần Chi Hải hiện nay quả nhiên rất náo nhiệt. Nên đến, đều đến. Thật trùng hợp."
Lạc Thần lời này nói xong xem như có hàm ý, ý tứ bên trong đã quá rõ ràng, Sư Thanh Y cũng nghĩ giống như nàng, cũng nói: "Tiểu Di, lẽ nào người không nghĩ đến lá thư đó có vấn đề gì sao? Cũng quá trùng hợp rồi. Giống như Lạc Thần vừa nói, trong đó giống như có một bàn tay, đem tất cả người có liên quan đều đẩy lên một chiếc bàn."
"Dì đã nghĩ qua." Sư Khinh Hàn cúi đầu.
"Vậy người cùng chị thế nào còn khổ công đến." Sư Thanh Y nói: "Con đến là tự nguyện, con phải đến, tất cả ở đây đối với con vô cùng quan trọng. Nhưng người cùng chị vì sao phải chịu phần tội này, hơn nữa còn biết rõ có khả năng bị người cố ý dẫn dụ."
"Đây là trách nhiệm của dì cùng Dạ Nhiên. Là trách nhiệm của nhà họ Sư. Việc này..... Không có cách nào."
"Cái gọi là trách nhiệm của nhà họ Sư. Lẽ nào không phải trách nhiệm bà ngoại giao cho các người sao? Đó căn bản không phải trách nhiệm, đó là áp lực. Người thân thể không tốt, vì sao muốn đến chịu khổ. Còn có chị, việc này.....không đáng."
Sư Dạ Nhiên đem tất cả thanh xuân của nàng đều cống hiến cho nhà họ Sư.
Có thể nói nhà họ Sư cơ bản là dựa vào nữ nhân cường thế này chống đỡ, điều này làm cho Sư Thanh Y cảm thấy đau lòng, nàng vì Sư Dạ Nhiên cảm thấy không đáng. Mà Sư Khinh Hàn dường như cũng giúp đỡ Sư Dạ Nhiên một tay, cánh tay này suy nhược, nhưng vẫn vì nhà họ Sư mà gian khổ chịu đựng, nhất là nàng bị giam cầm năm năm, chưa từng có oán giận qua dù chỉ một câu cũng không tiết lộ một chút bí mật của nhà họ Sư.
Không biết vì sao, Sư Thanh Y đột nhiên rất sợ hai người bọn họ trả giá như vậy, kết quả sẽ là một hồi bọt biển.
"Đáng giá." Sư Khinh Hàn thì thào: "Vì mẹ dì, tất cả đều đáng giá. Nàng muốn dì làm gì, dì cũng sẽ nguyện ý."
Đôi mắt nàng bị che đi, không cách nào nhìn rõ đôi mắt của nàng, nhưng Sư Thanh Y suy đoán lúc nàng nói lời này, đôi mắt nhất định đỏ.
"Người thực sự hy vọng bà ngoại còn sống, hy vọng nàng có thể đến Thần Chi Hải sao?" Sư Thanh Y chua xót nói.
"Dĩ nhiên." Sư Khinh Hàn mỉm cười: "Nàng có thể sống, dì sẽ vui vẻ. Dì rất muốn được gặp nàng một lần nữa."
Lạc Thần duy trì trầm mặc.
Trong đầu Sư Thanh Y hiện lên hình ảnh chiếc xe lăn của lão thái, nàng được tấm thảm mỏng che đi hai chân, rồi lại xuất hiện bóng lưng lay động của Khương thúc, trong lòng chấn động.
Dừng một chút, nàng nói với Sư Khinh Hàn: "Tiểu Di."
Giọng nói có chút do dự, dường như đang đắn đo gì đó.
"Chuyện gì?"
Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Người.... Người nghìn vạn lần đừng để bị người khác lừa."
Sư Khinh Hàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Dì sẽ không."
Mặt nàng hướng Sư Thanh Y, khóe môi mỉm cười như gió mát: "Con cũng vậy, đừng để bị người lừa gạt."
"Trong tình huống bình thường, con cũng sẽ không." Sư Thanh Y nói.
"Vì sao là trong tính huống bình thường?" Sư Khinh Hàn ôn nhu cười.
Sư Thanh Y liếc nhìn Lạc Thần, cười nói: "Nếu có người kỹ thuật lừa gạt rất cao siêu, con dĩ nhiên tránh không khỏi. Cũng không có cách nào, số mệnh đã định trước."
Trên mặt Lạc Thần không có biểu thị gì, một tay lại giống như không có xương cốt, khí lực như có như không khoác lên trên đùi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y: "......: "
Mặt nước lúc này đột nhiên phá vỡ, cuộn lên con sóng cao đến mấy mét, một con cự xà từ trong nước lao ra, nháy mắt quấn lấy Sư Thanh Y.
Tất cả phát sinh quá nhanh, gần như ngay trong nháy mắt Sư Thanh Y bị quấn kéo lên cao, Lạc Thần mở to mắt nhìn thấy Sư Thanh Y bị bắt đi, quang ảnh dưới đáy mắt đột nhiên vỡ vụn.
Lúc nâng kiếm đứng dậy, bước chân hiển nhiên lại phù phiếm loạng choạng một chút.
Con rắn này so với hai con trước đó còn muốn lớn hơn, cuốn lấy Sư Thanh Y không chút do dự ném nàng vào một cây đại thụ.
Phương thức trên cao ném mạnh xuống này gần như chỉ cần một giây, người sẽ bị chạc cây đại thụ lập tức đâm chết, hoặc bị vật nhọn bên ngoài đâm chết.
Sư Thanh Y bị một cổ lực mạnh ném đi, gió bên tai gào thét, nhận thấy bản thân sẽ va vào cây, nàng ở giữa không trung xoay người, nắm lấy một cành cây, trở mình xoay vài vòng như đu xà đơn. Lúc nàng xoay vòng thứ nhất đồng thời cố định chiếc nõ trên cành cây, sau khi xoay một vòng, dây thép trên nõ cũng đã quấn chặt lấy cành cây.
Con rắn kia thấy nàng tránh thoát, liên vun đầu đến, Lạc Thần cũng đã đạp không mà đến, Sư Thanh Y cắn răng xoay một vòng cuối cùng, chân trái đạp trên thân cây, mạnh mẽ dùng lực, mượn đó nhảy lên cao.
Theo động tác nhảy lên của nàng, khoảng cách so với cành cây quấn dây nõ kéo giãn, một đầu dây nõ được nàng nắm trong tay, cũng theo động tác của nàng đột nhiên được kéo thẳng.
Cự xà giống như điên rồi, không quan tâm gì mà hướng nàng lao đến, dây thép được nàng kéo căng trong không trung phát ra một đạo hàn quang băng lãnh.
Đang tốc độ cao lao đến, giống như chim nhỏ va vào đầu máy bay, phản lực lớn sản sinh ra thậm chí có thể làm máy bay lớn như quái vật rơi xuống, dây thép nàng kéo căng rất nhỏ, dưới lực tấn công cực lớn của cự xà, lực nén sản sinh trong nháy mắt có thể so với máy cắt thép.
Thân thể cự xà lao đến, bị dây thép kéo căng cắt trúng, liền giống như con lươn lớn nằm trên thớt bị cắt làm hai nửa.
Xung lực cực lớn có thể khiến nửa thân rắn lao đi, máu tươi tuôn ra quả thực giống như núi lửa phun trào nham thạch, Lạc Thần sớm đã phi thân đến bên cạnh Sư Thanh Y, lăng không nhấc người nhảy lên mái vòm xà cốt.
Lạc Thần bắt lấy một sợi dây leo, một tay gắt gao ôm lấy Sư Thanh Y, Sư Thanh Y tim đập như trống đánh, hai tay ôm nàng gần như treo trên người nàng.
Hô hấp của Lạc Thần nóng rực, đôi môi mỏng dán trên cổ Sư Thanh Y, kinh hồn vừa định, Sư Thanh Y cảm giác được hô hấp của nàng từng đợt từng đợt cuốn đến, đôi môi chạm đến một lần lại một lần.
"Đi!" Lạc Thần hướng mặt nước bên dưới lạnh giọng quát lên.
Không biết có phải âm thanh này thôi động nội lực của Lạc Thần hay không, nhưng Sư Thanh Y có thể cảm giác được thân thể Lạc Thần run lên, sau đó cành lá trên vòm động rơi xuống, vô số bóng đen ẩn nấp bên dưới đều hiện thân.
Con rắn lớn từ bên trên rơi xuống nước, dấy lên sóng lớn, tất cả mọi người trên thuyền tiến vào trạng thái cảnh giác, Tô Diệc cùng Phong Sanh điên cuồng mở máy lao thuyền về phía trước.
Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, trong tay nắm dây leo, bắt đầu lấy đà.
Giữa không trung nhảy thành một đường cong, dây leo lay động, hai người đang lao xuống đàn cự xà.
Bên cạnh đều là phiến vảy sáng bóng như gương, thậm chí có vài lần Sư Thanh Y cảm giác được lưỡi rắn phun ra bên cạnh nàng, theo Lạc Thần phi thân, những cái lưỡi kia mới tạm thời biến mất, giây tiếp theo nàng lại nắm lấy một sợi dây khác, vì vậy khắp trời là rắn.
Đàn rắn loạn động.
Thế giới dường như yên tĩnh.
Sư Thanh Y ôm chặt Lạc Thần, trong thế giới dường như chỉ có hai người các nàng cùng vô số bóng rắn chuyển xẹt qua trong không trung giống như chim di trú, bên dưới con thuyền đang lướt về phía trước trong cuồn cuộn sóng nước.
Mặt nước xuất hiện một bóng trắng mơ hồ, giống như cá chép trắng nhảy qua cơn sóng, rất nhanh liền biến mất.
Một lát sau, bóng trắng lần thứ hai xuất hiện, lần này nó bơi về bên phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT