Cánh môi ướt át mềm mại dây dưa, ăn mòn xương cốt mê hoặc khiêu khích tận đáy lòng, thắt lưng Sư Thanh Y mềm nhũn, thiếu chút nữa thì nghênh hợp.
Trong cái chớp mắt kia nàng đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh: "!"
Trước đó mặc kệ nàng dán vào Lạc Thần bao nhiêu gần, đều sẽ vô thức nghiêng tay ra, ống tay áo được kéo xuống, cho dù lúc ôm cũng sẽ đưa cánh tay ra phía sau. Hơn nữa trời tối, nàng tự tin góc độ như vậy Lạc Thần cũng không nhìn thấy ngón tay nàng.
Nhưng hiện tại tình thế đặc biệt, Sư Thanh Y cũng bất chấp nhiều như vậy, thân thể giống như bị điện giật lui lại phía sau, hai tay lại gắt gao nắm lấy cánh tay Lạc Thần, ngăn lại Lạc Thần tiến lên.
Lạc Thần: "......."
Sư Thanh Y: "......."
Sắc mặt Sư Thanh Y đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại hồng, chỉ còn kém mở phường nhuộm: "Em.... Em không phải không muốn, nhưng em nghĩ đến em còn chưa súc miệng."
Lạc Thần: "......."
Hẳn là không có việc gì đi?
Nàng..... Nàng vẫn chưa kịp tiến vào, cũng chỉ ở bên ngoài cái kia... Cái kia, hẳn là không có trao đổi nước bọt.
Không có việc gì.
Tuyệt đối không có việc gì.
Sư Thanh Y khẩn trương đến độ muốn phát run.
Lạc Thần chăm chú nhìn Sư Thanh Y, đôi môi nhiễm lấy hồng sắc mê người, lân quang dâng như lên dầm nước.
Nàng nói: "Bây giờ em muốn súc miệng sao?"
Sư Thanh Y: "....."
Lạc Thần nói: "Trong ba lô có nước súc miệng. Đợi chị lấy."
Sư Thanh Y mặt đỏ đến sắp bùng nổ, tay lại vẫn dính lấy cánh tay Lạc Thần, đầu ngón tay dính máu đè ép trên vải vóc, loại đau đớn bén nhọn đột ngột này khiến Sư Thanh Y chau mày.
Khóe mắt Lạc Thần khẽ động, hơi dời ánh mắt.
Sư Thanh Y lập tức lui lại phía sau lẫn tránh.
Lạc Thần chuẩn xác nắm lấy cổ tay Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị nàng cầm cổ tay, vô thức nghĩ rút lại, Lạc Thần nắm lấy rất khéo, kéo tay nàng đến trước mắt mà nhìn, sắc mặt có chút trầm.
"Trước đó....bị thương." Sư Thanh Y cúi đầu, đành phải nói: "Không bao lâu, chỉ là em còn chưa kịp xử lý."
Lạc Thần nhìn thoáng qua, cũng không nói gì nữa, dẫn Sư Thanh Y đi đến bên cạnh một tảng đá, để nàng ngồi xuống, lập tức mở ba lô lấy ra hòm thuốc, thay Sư Thanh Y xử lý vết thương.
Đầu ngón tay đều bị xước, máu đang ngưng kết.
Sư Thanh Y nhìn lướt qua tay Lạc Thần, thấy trên tay nàng tuy rằng không có miệng vết thương nhưng vẫn lo lắng, vội hỏi: "Chị mang bao tay đi, nghìn vạn lần đừng chạm vào vết thương của em."
Lạc Thần ngẩng đầu liếc nhìn nàng.
Sư Thanh Y ấp úng: "Như vậy sẽ vệ sinh hơn một chút."
Lạc Thần không nói gì nữa, theo lời nàng mang bao tay xử lý hoàn tất, cuối cùng quấn băng dán cho mỗi một đầu ngón tay của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần bởi vì bản thân giấu diếm thương thế mà mất hứng, một bên quan sát sắc mặt của nàng, một bên cẩn cẩn dực dực nói: "Lần sau em sẽ chú ý, nhất định sẽ bảo vệ tốt ngón tay của em."
Toàn bộ quá trình Lạc Thần đều mặt không biểu tình: "Nhất định phải bảo vệ ngón tay làm gì."
Sư Thanh Y: "......."
Mặt nàng đỏ bừng, thấp giọng nói: "Em là nói.... cái gì em cũng sẽ bảo vệ thật tốt."
"Thật không?" Hàng mi dài của Lạc Thần lười biếng rũ xuống, ánh mắt nhìn như vô tình lướt qua.
Sư Thanh Y luôn bị ánh mắt nàng nhìn đến chột dạ, kiên trì nói: "Dĩ nhiên."
Lạc Thần lạnh lùng phun ra hai chữ: "Cởi ra."
Sư Thanh Y: "......."
Lạc Thần cũng không để ý nàng, vươn tay ra, hai tay Sư Thanh Y giao nhau ôm lấy ngực bảo vệ áo khoác của mình, đáng thương nói: "Vì sao muốn em cởi? Em lạnh."
Mắt thấy tay Lạc Thần sẽ đưa đến cổ áo, Sư Thanh Y dĩ nhiên biết ý đồ của Lạc Thần, đôi mắt đỏ lên, ra đòn sát thủ: "Em rất lạnh, chị có thể không cởi quần áo của em không?"
Ánh sáng trong mắt nàng lưu chuyển, mềm mại đến nhũn người.
Tay Lạc Thần dừng giữa không trung, nhìn nàng, bất động.
Hàng mi của Sư Thanh Y run rẩy: "Em thực sự rất lạnh, nơi này gió lớn như vậy. Em xin chị, cởi một chút, sẽ bị cảm nặng, chị không.... không đau lòng em sao?"
Lần này thấy Lạc Thần làm thật, Sư Thanh Y gấp đến độ tức giận nhưng vẫn mỉm cười dụ dỗ nàng: "Chị đừng như vậy! Nếu như em không muốn, chị như vậy chính là thuộc về phi lễ, em.... Em sẽ kêu lên."
"Kêu đi." Lạc Thần nhướng mày: "Nơi này chỉ có chị, em kêu cho ai nghe?"
Sư Thanh Y còn muốn lừa gạt, Lạc Thần cười lạnh nói: "Bây giờ em không muốn chị phi lễ, sau này chị sẽ mỗi ngày phi lễ em."
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần cũng không cùng Sư Thanh Y dài dòng nữa, cởi áo khoác của bản thân cho Sư Thanh Y ôm, để tránh nàng bị lạnh, sau đó cởi đi áo khoác của Sư Thanh Y. Chờ lúc nào cởi đến tay áo, động tác càng nhẹ hơn, Sư Thanh Y biết lúc này tránh không khỏi nữa, đành phải ôm chặt áo của Lạc Thần, trái lại bất động.
Áo khoác cởi ra, tay áo sơmi bên trong của Sư Thanh Y được vén lên, lộ ra vài vòng băng vải.
Lạc Thần cẩn thận mềm nhẹ tháo băng ra, lúc nàng thấy lớp máu đã đông lại, còn có vết cắn rõ ràng của Tang Thi, sắc mặt hoàn toàn lạnh.
"Theo chị đến đây." Lạc Thần chăm chú nhìn mảnh xanh đen trên tay Sư Thanh Y, vẻ mặt tuy lạnh nhưng giọng nói lại mang theo vài phần gấp gáp.
Sư Thanh Y đành phải đứng lên.
Lạc Thần cầm theo đồ dùng, dẫn Sư Thanh Y trở về, Sư Thanh Y cúi đầu để nàng dẫn đi, quả thực giống như cô vợ nhỏ đã làm sai chuyện mà theo ở phía sau.
Vũ Lâm Hanh từ xa đã nhìn thấy các nàng, giơ đèn pin chiếu loạn lên người các nàng, cười nói: "Thế nào lâu như vậy! Tớ còn cho rằng không ổn rồi, các người bị yêu quái bắt đi!"
Sư Thanh Y bị nàng chiếu đến phải nheo mắt lại, trong lòng nói cậu chính là nữ yêu quái.
"Làm sao vậy?" Đến gần Vũ Lâm Hanh mới nhìn đến cánh tay Sư Thanh Y, có vẻ không được tự nhiên lắm.
Lạc Thần thấp giọng nói: "Thiên Thiên."
Thiên Thiên nhìn một cái đã biết, vội vàng để Sư Thanh Y ngồi xuống bên cạnh để nàng kiểm tra vết thương, Trường Sinh cũng đến, nhẹ nhàng vịn vai Sư Thanh Y nhìn xem, lộ ra đôi mắt đen láy như ngọc trai đen.
"Tang Thi cắn?" Sắc mặt Thiên Thiên cũng có chút trầm nặng.
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu.
Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nghe được vẻ mặt nhất thời suy sụp.
Lạc Thần nhìn Thiên Thiên, đại khái là muốn xem chủ ý của nàng.
Thiên Thiên lắc đầu: "Tớ tạm thời cũng không có cách nào, nếu như độc vật cắn thì đơn giản, tớ cơ bản đều có thuốc chuyên trị, thi độc tớ cũng có thể giải, nhưng loại Tang Thi biến dị này tớ rất ít tiếp xúc, nên không rõ nguyên nhân lây nhiễm là gì."
Tất cả mọi người trầm mặc.
Thiên Thiên nói: "Tang Thi ở Hỗ Chủ Thôn này tớ cũng gặp qua, Tang Thi thối rửa vô cùng nghiêm trọng, máu đều nhanh ngưng tụ thành máu đông, căn bản không có khả năng tiến hành tách lọc huyết thanh. Nếu như muốn lấy huyết thanh làm kháng thể sống, cũng chỉ có thể lựa chọn Tang Thi thối rửa chưa nghiêm trọng lắm, hoặc là Tang Thi tạm thời chưa kịp thối rửa."
"Đó không phải là tớ sao?" Sư Thanh Y miễn cưỡng cười.
Thiên Thiên thấy nàng bây giờ còn có thể cười được, ánh mắt cũng không khỏi mềm mại, thấp giọng nói: "Chỉ cần cậu vượt qua, không dị biến, như vậy bản thân cậu chính là một kháng thể sống."
Sư Thanh Y nói: "Cho nên việc hiện nay tớ có thể làm chỉ có đợi, đúng không? Cho dù lấy được huyết thanh, muốn tạo ra kháng thể cũng không phải chuyện trong nhất thời."
Thiên Thiên mỉm cười, nói: "Thời gian qua lâu như vậy rồi cũng không có việc gì, tớ cảm thấy cậu không có vấn đề, cậu thể chất cũng rất đặc biệt, chỉ cần qua tối nay, cậu sẽ không cần bận tâm nữa. Thực ra tớ cũng cảm thấy cậu an toàn, dù sao cũng lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện dấu vết gì."
Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần như trước nhíu mày.
Sư Thanh Y yên lặng mỉm cười với nàng, ý là Thiên Thiên đã nói an toàn, để nàng không cần lo lắng.
Trong ánh mắt Lạc Thần không có bao nhiêu thư hoãn, khóe môi chỉ hơn cong lên, cũng đáp lại bằng một nụ cười đạm nhạt: "Em trước nên nghỉ ngơi."
Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói: "Nói chung các người đã biết, vậy tối hôm nay các người cách xa tớ một chút, trước đó tớ chính là sợ xảy ra vấn đề nên mới phân tán đội ngũ, đi một mình."
Vũ Lâm Hanh xua tay, không hề để tâm nói: "Sợ cái gì? Chúng ta mới không sợ. Loại này đều là máu, nước bọt các loại dịch thể lây truyền, vết thương nếu băng bó lại rồi, dính cũng dính không được. Hơn nữa cậu thứ nhất không cắn bọn tớ, thứ hai không cào bọn tớ, thứ ba không hôn bọn tớ, không có nước bọt...."
"A Lạc, nga?" Đôi mắt đen láy của Trường Sinh vừa chuyển, nhìn Lạc Thần.
Khuôn mặt Lạc Thần giống như băng điêu khắc,
Vũ Lâm Hanh đột nhiên dừng lại.
Sư Thanh Y: ".....: "
Trường Sinh nghiêm túc nói: "Không sao, kiềm chế là được rồi."
Sư Thanh Y: "......."
Lạc Thần mặt băng bó.
Vũ Lâm Hanh ôm bụng, cười run rẩy cả người thiếu chút nữa cười đến lăn xuống.
Sư Thanh Y buồn bực nói: "Đừng cười nữa, nghiêm túc một chút đi, tớ bị cắn mà cậu còn cười được, cậu còn có chút lương tâm nào không."
Vũ Lâm Hanh xăn tay áo, lộ ra cổ tay sáng loáng đưa đến trước mặt Sư Thanh Y, cười nói: "Tớ thế nào không có lương tâm. Nếu như cậu thành Tang Thi, tớ để cậu cắn, chúng ta cùng nhau biến."
Thiên Thiên ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Đưa tay qua đây."
Sư Thanh Y đưa tay qua, Vũ Lâm Hanh cười khanh khách: "Hiện tại là bạn bè, làm Tang Thi vẫn là bạn bè, không thể sao?"
Vẻ mặt Sư Thanh Y trở nên nhu hòa, mặc kệ nàng.
Thiên Thiên bắt đầu thay Sư Thanh Y xử lý cánh tay, những người khác ở bên cạnh nhìn, sau đó ngồi xung quanh nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút gì đó, trao đổi thông tin.
Mọi người nghiên cứu bản đồ, để xác nhận lộ tuyến sau này.
Sư Thanh Y chỉ vào bản đồ nói: "Chúng ta hiện tại đang ở vị trí này, lát nữa phải qua thủy động này, vừa rồi tớ từ đó đến được, nước thoạt nhìn không không sâu lắm, có thể đi bộ qua."
Lạc Thần nói: "Thủy động đánh dấu mơ hồ vẫn chưa xác định được chiều dài, sau khi tiến vào chúng ta phải cẩn thận một chút."
Sư Thanh Y gật đầu: "Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta có thể xuất phát."
Lạc Thần nói: "Đã rạng sáng rồi."
Sư Thanh Y biết ý tứ của nàng, lắc đầu cười nói: "Loại địa phương này thời gian quý giá, tớ không sao, mọi người chuẩn bị một chút, phải đi rồi."
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, biểu thị ngầm đồng ý.
Lại nghỉ ngơi thêm khoảng hai mươi phút, bảy người hai thú hướng thủy động xuất phát.
Cửu Vĩ trèo lên vách động, ở phía trên dễ dàng nhảy đến phía trước. Nó tứ chi nhanh nhẹn, hoạt động ở không trung có thể vững vàng bám vào vách động sẽ không ngã xuống, Sư Thanh Y để nó đi trước đò đường.
Ngạo Nguyệt mang một phần trang bị tương đối nặng, đi ở sau cùng.
Ban đầu địa thế khá cao, mực nước cũng không sâu, thậm chí không qua khỏi giày, Sư Thanh Y chiếu đèn mắt sói đến phía trước, dưới chân tất cả đều là đá, nước thấm trên tảng đá hổ phách hoặc hắc sắc, có vẻ vô cùng trong suốt.
Đi về phía trước vài phút, mực nước mới cao hơn một chút, thủy động âm u rộng rãi, tiếng bước chân trong nước càng rõ ràng.
Một đường đi đến sắc mặt Lạc Thần vẫn trầm nặng, Sư Thanh Y bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nữa, qua khỏi đêm nay sẽ không có việc gì."
Lạc Thần mặt không biểu tình: "Nếu có vạn nhất, nếu em muốn cắn, thì cắn chị đi."
Sư Thanh Y trừng nàng một cái: "Chị nghĩ cái gì vậy, nếu thật sự như vậy, em mới không cắn chị, em trực tiếp ăn chị."
Giọng nói của nàng cố ý âm trầm, lung lay đèn pin trong tay, gương mặt nóng lên thấp giọng nói: "Loại ăn sống nuốt tươi này, chị cũng chỉ có thể làm với em, vĩnh viễn cùng em."
"Vậy em nhất định phải nhớ đến ăn." Lạc Thần nhìn nàng một cái: "Chị cần tắm rửa thay quần áo không?"
Sư Thanh Y: "......."
Trường Sinh ở phía trước đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn một chỗ.
Vũ Lâm Hanh nói: "Trường Sinh, làm sao vậy?"
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi qua, nhìn thấy Trường Sinh đang chăm chú nhìn một con cá trong nước.
Con cá kia dừng bên cạnh một tảng đá, thỉnh thoảng mới vẫy đuôi vài cái.
Đầm nước trong suốt có thể tinh tường nhìn thấy nó lớn khoảng một bàn tay, cả người gần như đỏ bừng, chỉ có đầu cùng đuôi thiên về hắc sắc, giống như một ngọn lửa u lãnh, hoặc như là một khối máu đọng lại.
Sư Thanh Y biết con cá này thoạt nhìn cổ quái, liền ra hiệu mọi người không nên đến gần, ngoài miệng lại trêu chọc Trường Sinh: "Trường Sinh nghĩ đem chưng, hay là nướng chín?"
Vũ Lâm Hanh cười híp mắt nói: "Không cần nướng, cũng đã đỏ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT