Ba người vẫn tiếp tục đi vừa đi vừa nói chuyện. Sư Thanh Y đi sát phía sau, dùng âm thanh rất thấp hỏi Lạc Thần: "Cô là người thời Nguyên mạt, từng trải qua khoảng thời gian chiến loạn này, cô có nghe nói qua 'nó' sao?"
Lạc Thần trầm mặc vài giây, thoạt nhìn giống như có chút do dự.
Sau đó nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa từng nghe nói."
Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần có chút kỳ quái, lo lắng lại hỏi tiếp: "Cô làm sao vậy?"
Lạc Thần liếc nhìn Sư Thanh Y, con ngươi thâm thúy như đầm nước có vài phần mơ hồ, do dự trả lời: "Ta khi đó hình như bị đem vào trong mộ."
Tuy rằng quen biết không bao lâu, nhưng Sư Thanh Y cũng tự nhận bản thân cơ bản hiểu biết tính tình của Lạc Thần. Dựa theo tính cách của Lạc Thần, nàng lại lộ ra thần sắc do dự như vậy, tuyệt đối là gặp vấn đề gì đó khiến nàng hoang mang cực độ.
Sư Thanh Y rất muốn tiếp tục truy hỏi nhưng thấy Lạc Thần có biểu hiện như vậy, nàng có chút không đành lòng hỏi tiếp, hơn nữa với tình huống trước mắt cho dù có hỏi cũng không ra đáp án.
Cho nên nàng đem mục tiêu chuyển đến trên người Vũ Lâm Hanh: "Vũ tiểu thư, nếu nó hấp dẫn người như vậy, khiến cho thế nhân truy đuổi, vậy có liên quan gì đến quỷ liên trên tay tôi?"
Trước đó Trữ Ngưng vì quỷ liên này mà buộc nàng theo lên Lạc Nhạn Sơn, nói thẳng ra cũng bởi vì đây là chìa khóa khởi động cơ quan, nhưng Sư Thanh Y nghĩ không chỉ đơn giản như vậy, căn cứ những gì Vũ Lâm Hanh vừa nói mà phỏng đoán, nó hẳn là phải có vai trò rất quan trọng.
Vũ Lâm Hanh vừa đi vừa xoa cánh tay để thanh trừ da gà nổi lên do chứng sợ mèo, nói: "Quỷ liên lúc đầu chính là xuất hiện cùng với 'nó', hai thứ có mối quan hệ rất mật thiết, phàm là người tìm kiếm 'nó' đều biết quan trọng trước tiên là phải có được quỷ liên. Quỷ liên tương đương với chìa khóa, theo lịch sử biến thiên từ Nguyên mạt cho đến bây giờ, đây cũng trở thành luật bất thành văn, nhưng không ai có thể chân chính nói ra một căn cứ, chỉ là trước đây các bậc tiền bối đều làm như vậy nên hiện tại cũng làm theo thôi. Lúc trước tôi cũng tìm kiếm quỷ liên nhưng chỉ là mò kim đáy bể, bây giờ ngược lại bản thân nó lại vui vẻ chạy đến trước mặt tôi, còn là ở trên tay cô."
Nói đến đây trong lời nói rõ ràng toát ra mộ cỗ vị chua.
Sư Thanh Y không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Nàng hiểu rõ ý của Vũ Lâm Hanh, cái này chỉ là một lời đồn đãi, qua mọi người truyền miệng mà trở nên phổ biến, ai cũng không biết lời đồn này là thật hay giả, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, lưu truyền đến ngày nay.
Truyền lâu như vậy, lời đồn đãi cũng biến thành chân lý, thành châm ngôn.
Mi tâm của Vũ Lâm Hanh cau lại: "Quỷ liên kỵ máu, dính máu sẽ bị phế, Sư tiểu thư, bảo bối này ở trên tay cô bây giờ vẫn ổn đấy chứ?"
Bảo bối này thế nào lại không rõ ràng mà rơi vào tay Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh cảm thấy không cam tâm. Dựa theo tính tình của nàng trước đây nàng hoàn toàn có thể đoạt lấy quỷ liên này làm của riêng, thế nhưng vì e sợ thân thủ của Sư Thanh Y cùng với Lạc Thần lòng dạ hiểm độc, am hiểu hù dọa người bên cạnh nàng, nàng chỉ có thể nghĩ mà không dám làm.
"Thật đáng tiếc, nó đã dính qua máu của tôi, theo như cô nói, vòng tay này đã hoàn toàn trở thành phế vật rồi không phải sao?"
Khóe mắt Sư Thanh Y cong lên, đung đưa cổ tay trước mặt Vũ Lâm Hanh.
Quỷ liên làm từ hồng ngọc đeo trên cổ tay trắng nõn như tuyết nhìn tựa như một con hồng xà ngủ đông, mỹ lệ tới cực hạn.
Vũ Lâm Hanh tức giận đến gần như phải thổ huyết, hung hăng mà trừng Sư Thanh Y: "Cô quả thực là.... quả thực chính là phá hoại của trời không tiếc tay, đáng hận!"
Sư Thanh Y cười nói: "Phế đi mới tốt, để tránh bị nhiều người nhòm ngó, không an phận."
Vũ Lâm Hanh nghe ra giọng điệu Sư Thanh Y có ý ám chỉ, bất mãn muốn lên tiếng thì lúc này xa xa lại một tiếng 'Phanh' vang lên, nghe như tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ nghe rất vang, ở hành lang vang vọng lại, với lực nổ như vậy hành lang tầng hai rất có thể sẽ sụp đổ, nhưng kỳ lạ là hành lang chỗ ba người đứng lúc này chỉ bị chấn động rất nhỏ, không hề sụp xuống.
Không cần phải nói cũng biết đây thật sự là công phá cấp bậc chuyên nghiệp, cho nổ mục tiêu mà vẫn không ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh.
"Phía trên bên phải, hướng hai giờ." Sư Thanh Y căn cứ hướng phát ra âm thanh dùng mặt đồng hồ biểu thị phương hướng, vừa chạy vừa nói: "Vũ tiểu thư, cô mang theo chuyên gia thuốc nổ tới?"
Vũ Lâm Hanh nhíu mày nói: "Đây là Tô Diệc kích nổ, Chuyện gì xảy ra, Tô Diệc bọn họ nhanh như vậy thì phá cửa vào sao?"
Có phương hướng chỉ thị, ba người một đường chạy vội, cuối cùng tới một thềm đá. Phía trên thềm đá là một cái cửa đạo động, có ánh sáng chói mắt của đèn mỏ chiếu ra.
Lạc Thần đi phía trước, nhảy ra khỏi đạo động, vươn tay, khom lưng tiếp Sư Thanh Y xuống mặt đất.
Vũ Lâm Hanh ở phía sau nhìn thấy trong lòng phi thường xem thường, đây thật đúng là biểu tỷ muội tình thâm a, ngay cả đi ra một cái đạo động biểu tỷ nàng đều phải che che chở chở, sao không trực tiếp ôm vào trong ngực cùng nhau đi?
Trong gian mộ thất tràn ngập mùi khói thuốc nổ sau khi công phá còn lưu lại, cực kỳ gay mũi.
Mà ba người vừa ra cửa động, những người trong gian mộ thất vốn đang trong trạng thái căng thẳng cao độ đều bị dọa đến chết khiếp, có mấy người cầm súng thủ thế thậm chí trực tiếp lên đạn nhắm thẳng các nàng, chỉ còn thiếu kéo cò trực tiếp bắn chết các nàng.
Vũ Lâm Hanh trừng mắt, lạnh lùng khiển trách: "Đám các người lau sạch mắt một chút cho tôi! Họng súng hướng nơi nào, có phải muốn chết hay không?"
Bọn nam nhân cầm súng xuyên qua bụi mù nhìn thấy Vũ Lâm Hanh, sắc mặt nhất thời đại biến, toàn bộ đều hạ súng xuống. . Đọc truyện tại — ТгumTruу en.V Л —
Trong đó nam nhân mặc y phục màu đen bước nhanh đến khẩn trương nói: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Nói xong cầm súng cảnh giác nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần: "Hai vị đây là..."
Hắn có khuôn mặt tương đối tuấn tú, hai mắt trong trẻo, nếu không phải mặc trên người trang phục tương tự quân đặc chủng, thoạt nhìn giống như người làm việc văn phòng, lộ ra một cỗ khí chất nho nhã.
"Tôi không sao. Hai người kia cậu không cần phải quan tâm, tôi tự có dự định." Vũ Lâm Hanh che miệng và mũi để tránh hít phải khói bụi nơi này, thấp giọng nói: "Tô Diệc, vừa rồi là cậu cho nổ? Là nổ cái gì vậy?"
Tô Diệc thấy Vũ Lâm Hanh đã mở miệng cũng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, mà chỉ trả lời: "Nổ hai người trong quan tài, cùng hai người chúng tôi gặp phải giống nhau như đúc, tôi sợ bên trong lại có cái gì bò ra, cho nên tự quyết định đem quan tài cho nổ, diệt trừ hậu họa."
Sư Thanh Y nhìn ra Tô Diệc rõ ràng rất kính nể Vũ Lâm Hanh, một nam nhân cao hơn mét tám lại có thể ở trước mặt Vũ Lâm Hanh khúm núm. Nàng trước kia cho rằng Vũ Lâm Hanh đại khái chỉ là kẻ cầm đầu một đội trộm mộ nào đó, hiện tại xem cách Tô Diệc xưng hô đối với Vũ Lâm Hanh thì thấy sự tình cũng không phải đơn giản như vậy.
Vũ Lâm Hanh vỗ vỗ cánh tay Tô Diệc: "Làm tốt lắm. Tôi đã bị hai người đó làm cho lăn qua lăn lại sắp chết, nếu lại bò ra hai người, bốn người cùng đến, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn."
Sư Thanh Y nói: "Bốn người?"
"Đúng vậy, Sư tiểu thư, bốn người." Vũ Lâm Hanh xem thường nói: "Trong đó hai người cô cũng gặp qua rồi, chính là không lâu ở hành lang gặp phải thứ gì đó. Lúc đó chúng tôi ở một gian mộ thất khác thấy hai cái quan tài, cũng không nghĩ nhiều liền đem quan tài mở ra, kết quả thấy bên trong mỗi cỗ quan tài nằm một nam nhân Miêu tộc, ngoài ra không có gì đặc biệt, cũng chỉ có trang sức bạc hai nam nhân mang trên người là đáng giá, ai biết sau đó hai nam nhân này lại có thể khởi thi, vì vậy trong mộ thất phát sinh hỗn loạn, tôi cùng các anh em chạy tản ra, về phần những chuyện sau đó, Sư tiểu thư cô cũng biết rồi."
Sư Thanh Y nghe xong miêu tả của Vũ Lâm Hanh, trong lòng trầm xuống, thế nào cũng là trang phục Miêu tộc.
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Là năm."
Vũ Lâm Hanh kỳ quái hỏi: "Tại sao là năm?"
Sư Thanh Y giải thích: "Lúc ban đầu bọn tôi bên này cũng phát hiện một cái quan tài làm bằng Tử Dữu Mộc, bên trong cũng có một Miêu tộc nữ nhân, ngón tay cái bị gặm đứt. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì Miêu nữ này phát sinh dị biến, cũng chính vì như vậy ta mới cùng những người trong nhóm thất lạc."
"Ngón tay cái bị gặm đứt." sắc mặt Vũ Lâm Hanh thay đổi: "Thứ gì đó tập kích chúng tôi, một người tay trái giống như bị gặm chỉ còn lại ngón út, một người hình như không có ngón tay nào, giữa những chuyện này có liên hệ gì?"
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ quả nhiên là phép ẩn dụ Thanh Đầu Quỷ.
An bài năm thi thể mất ngón tay tại đây, người tu kiến lăng mộ lúc đó cuối cùng là có ý đồ gì?
Sư Thanh Y nói: "Tôi nghĩ việc này cùng Thanh Đầu Quỷ có liên quan."
Vũ Lâm Hanh lộ ra thần sắc mờ mịt: "Cái gì Thanh Đầu Quỷ?"
Sư Thanh Y đang muốn cùng Vũ Lâm Hanh giải thích, xa xa trong khói thuốc súng dày đặc như sương mù lại truyền đến một loại âm thanh đè nén mà phẫn nộ như thanh âm của con tin bị bịt mũi che miệng phát ra.
Đây là vài tiếng nức nở nghe ra rõ ràng là của nữ nhân, Sư Thanh Y nhận ra chủ nhân của âm thanh này, nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Diệc: "Cậu trói người của tôi bên này?"
Ánh mắt của nàng thoạt nhìn phi thường sắc bén, Tô Diệc cảm giác được một loại áp lực kỳ lạ.
Tô Diệc lúc này mới thấp giọng trả lời: "Trên đường gặp phải một nam một nữ, xem tình huống hẳn là đội khảo cổ ngày hôm nay xuống thăm dò, tôi sợ bọn họ để lộ chuyện nên đem bọn họ trói lại. Nam nhân kia thoạt nhìn điên điên dại dại, không biết có phải bị bệnh hay không, tôi chỉ có thể bịt miệng của hắn để tránh hắn kêu la, tiện thể cũng đem nữ nhân đi cùng với hắn bịt miệng lại."
Sư Thanh Y xuyên qua khói thuốc súng đi tới một góc mộ thất, chỉ thấy một nam sinh đeo kính ngất ở vách tường, tay trái quỷ dị giấu ở sau người, bộ dạng phi thường chật vật, chính là Tào Duệ.
Cho dù là hôn mê, cả người hắn vẫn còn run rẩy, dường như đang mơ thấy cái gì cực độ kinh khủng.
Mà nữ nhân ngồi bên cạnh Tào Duệ, hai tay bị trói ở sau người, miệng bị dán kín, vốn là tóc dài bới lên đoan trang nhã nhặn lúc này đây rũ xuống mất trật tự, dáng vẻ nghiêm trang trước sau như một cũng biến mất. Dưới cặp kính, ánh mắt nổi lên sương mù, vừa nhìn đã biết bị dọa không nhẹ.
Sư Thanh Y vội vã đem băng keo trên miệng Duẫn Thanh gỡ xuống, lại bắt đầu lưu loát mà cởi trói cho nàng.
Thân thể bị ràng buộc được giải trừ, Duẫn Thanh lập tức ôm thật chặt lấy Sư Thanh Y, ở bên tai Sư Thanh Y run run nói: "A Thanh, có quỷ."
Duẫn Thanh liên tiếp một lần lại một lần nói 'có quỷ', cùng hình tượng nghiêm túc chống lại tư tưởng quỷ thần trước kia của nàng hoàn toàn bất đồng. Trải qua lần này, đối với Duẫn Thanh hoàn toàn là một cuộc cách mạng tư tưởng triệt để, trong lòng Duẫn Thanh lúc này chỉ còn lại cực hạn sợ hãi.
Sư Thanh Y chỉ có thể ôm Duẫn Thanh nhẹ giọng trấn an nàng, để nàng có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lạc Thần nhìn chằm chằm Sư Thanh Y cùng Duẫn Thanh ôm nhau một chỗ, ánh mắt cực đạm nhìn một hồi, nghiêng mặt đi, tự mình đi đến bên người Tào Duệ kiểm tra.
Nàng đem băng keo trên miệng Tào Duệ gở xuống, đồng thời đem tay trái của Tào Duệ đang giấu ở phía sau kéo ra.
Chỉ là tay hắn lúc này không thể dùng "tay" để hình dung, đầy máu tươi, trên tay trái năm đầu ngón tay bao phủ tầng tầng lớp lớp băng dán, hiện tại mặt ngoài những băng dán đã hiện ra một màu đỏ tươi.
Lạc Thần lấy ra găng tay sạch trước đó Sư Thanh Y đưa cho nàng đeo vào, cúi đầu, cẩn thận gỡ ra những băng dán trên đầu ngón tay của Tào Duệ.
Băng dán bị gỡ ra để lộ một thứ máu thịt mơ hồ, phần trên móng tay đã bị cắn nhìn không đồng đều.
Trong không khí tràn ngập khói thuốc súng, mắt Tào Duệ chậm rãi mở ra, nheo lại thành cái nhìn nguy hiểm, lén lút nhìn người đang kiểm tra đầu ngón tay của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT