Sư Thanh Y lại nhẹ nhàng nghiêng đầu: "Tôi trái lại không để tâm cô nói tôi là kẹo cao su."
Trên thuyền vài chiếc đèn pin vẫn sáng, trong đôi mắt xinh đẹp phiếm lên chút ánh sáng, mang theo nhất quán chuyên chú cùng ôn nhu: "Trước đó tôi đã nói với cô, người trong lòng tôi, nàng rất thích ăn kẹo."
Giáng Khúc nói: "Nhưng tôi để tâm cô nói tôi là một cái ba lô."
Môi Sư Thanh Y khẽ động, còn muốn tiếp tục nói gì đó: "Giáng Khúc tiểu......"
Giáng Khúc lạnh lùng xoay mặt đi: "Tôi hơi mệt, muốn ngủ một giấc."
"Được rồi." Sư Thanh Y không để tâm mỉm cười: "Nhĩ hảo nghỉ ngơi, tôi không nói chuyện với cô nữa."
Giáng Khúc tựa vào mép thuyền, nhắm mắt lại, cả người lạnh như hàn băng, không thể đến gần.
Chiếc thuyền lại yên tĩnh, mặt hồ tràn ngập sương mù, bóng tối như mực nước từ bốn phương tám hướng vẩy đến.
Sư Thanh Y vẫn tựa vào ba lô của Giáng Khúc nghỉ ngơi, qua một đoạn thời gian, nàng rụt vai, trầm thấp kêu "tê" vài tiếng.
Đôi mắt Giáng Khúc hé ra một khe nhỏ, nhìn nàng ở bên cạnh cuộn thành đoàn dáng vẻ giống như một con cừu giữa mùa đông, hình như đang rất lạnh.
Sư Thanh Y tựa vào ba lô da bò gần thêm một chút, đưa tay ôm lấy nó.
Ôm thật chặt.
Nhận thấy Giáng Khúc nhìn qua bên này, Sư Thanh Y vội vàng nói: "Xấu hổ, làm ồn đến giấc ngủ của cô sao? Gió hồ quá lớn, tôi hơi lạnh."
"Lạnh thì mặc thêm áo." Giáng Khúc trả lời đến lãnh đạm.
"Để tiết kiệm không gian ba lô, tôi mang quần áo cũng không dày, không nghĩ tới trên hồ lạnh như thế, mặc vào nữa cũng cũng không có tác dụng gì." Sư Thanh Y cười đến có chút bất đắc dĩ, giờ phút này, mạt tiếu ý tựa hồ cũng giống như nàng, ở trước mặt Giáng Khúc nhu nhược rất nhiều.
Giáng Khúc trầm mặc không nói.
Ánh mắt Sư Thanh Y lướt đến cổ áo lông trên Tạng bào của Giáng Khúc, chỗ đó lông trắng noãn, mềm mại ấm áp: "Quên đi, tôi nhẫn. Vài giờ nữa là có thể cập bờ, đến lúc đó trời cũng đã sáng."
Ngón tay Giáng Khúc khẽ động.
"Cô ngủ tiếp đi." Sư Thanh Y nói xong, tiếp tục ôm ba lô của Giáng Khúc mà tựa vào.
"Mở nó." Giáng Khúc nói.
Sư Thanh Y ngẩng mặt lên nhìn Giáng Khúc.
"Mở ba lô của tôi." Giáng Khúc nói: "Cô ôm nó như vậy, luyến tiếc buông tay?"
"Ôm nó như vậy, rất ấm áp." Sư Thanh Y vừa nói vừa ngồi thẳng thắt lưng chuẩn bị mở ba lô ra.
Phút cuối cùng nàng lại dừng một chút: "Tôi cứ như vậy mở ra, cô không ngại sao?"
Giáng Khúc nói: "Bảo cô mở thì mở. Dài dòng."
Sư Thanh Y đành phải thuận theo mà mở ra.
Giáng Khúc căn dặn nàng: "Bên trong có một cái Tạng bào khác của tôi, cô lấy ra đắp thêm đi."
"Cảm ơn." Sư Thanh Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cúi đầu nhìn quần áo của bản thân một chút, nhíu mày: "Nhưng vừa rồi ở trong địa đạo, toàn thân đều bẩn không chịu nổi, sẽ làm bẩn Tạng bào của cô."
Giáng Khúc nói: "Bảo cô mặc thì mặc. Dài dòng."
".... Vậy thực sự cảm ơn." Sư Thanh Y vội vàng cúi đầu, nhất thời không nhìn thấy biểu tình.
Tạng bào nổi bật, rất nhanh đã lấy ra được, một cổ Tạng hương nồng đậm nhiễm trên chiếc Tạng bào dày rộng. Sư Thanh Y cẩn thận dùng Tạng bào bọc trên người, lông trắng vừa choàng vào, khiến khuôn mặt của nàng thoạt nhìn càng lộ vẻ tái nhợt.
"Không cần trả lại tôi." Giáng Khúc một lần nữa nhắm mắt lại: "Tôi không thích người khác đã mặc qua, bẩn."
Sư Thanh Y gật đầu: "Đến lúc đó tôi nhờ người làm một cái tương tự cho cô."
Giáng Khúc lại không nói.
Sư Thanh Y lui trong Tạng bào của Giáng Khúc, chóp mũi cọ cọ lên lông mao mềm mại, dường như còn vô cùng khẽ mà ngửi ngửi, cũng bắt đầu trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, sau khi Sư Thanh Y tỉnh gần như không ngủ, kim đồng hồ đeo tay chỉ năm giờ ba mươi, Tang Cát hô: "Đến bờ hồ, ngay kia, lập tức tấp vào đi."
Sư Thanh Y đi qua vỗ nhẹ vai Âm Ca: "Âm Ca, Âm Ca tỉnh tỉnh."
Âm Ca mở mắt, đôi mắt nàng bình thường không có ánh sáng, nặng nề trầm lặng có chút rợn người. Lúc này bị Sư Thanh Y gọi phải mở mắt ra, nên mang theo chút mơ hồ, khó có được trở lại vài phần của vị thiếu nữ trước đây.
"Cũng sắp đến bờ rồi." Sư Thanh Y cười nói.
"Ân." Lần này Âm Ca trả lời nàng.
Thuyền gỗ rốt cục cặp bờ, nhóm người chậm rãi xuống thuyền, bờ hồ lõm chổm đá, bị gió hồ phong hóa thành những hình dạng bất đồng, trong bóng tối nhìn vô cùng kỳ dị dữ tợn.
Thuyền được kéo lên bờ, cuối cùng đặt trong một trũng thấp giữa đống đá để che giấu, Sư Thanh Y chiếu đèn pin dẫn mọi người qua bên cạnh, chờ đi đến chỗ tương đối rộng rãi, nàng mở miệng nói: "Được rồi, chúng ta tách ra ngay tại đây đi."
"Sư, Sư tiểu thư?" Tang Cát có chút giật mình.
Sư Thanh Y nói: "Vừa rồi ở trên thuyền tôi đã nói lên bờ có chuyện muốn nói, chính là chuyện này. Tang Cát, sau này tôi không cần hướng đạo nữa, anh trở về đi, nơi này quá nguy hiểm anh cũng thấy rồi, không cẩn thận thì sẽ đem mạng vứt ở nơi đây, không đáng."
Tang Cát sờ sờ đầu: "Vậy...."
"Anh có sợ không?" Sư Thanh Y cười hỏi hắn.
"..... Sợ." Tang Cát trả lời rất thành thật.
"Sợ là được rồi." Sư Thanh Y nói: "Anh rất quen thuộc nơi này, lát nữa anh chọn một con đường an toàn để trở về, trước đó anh nói đến vị trí thất hồ của Thần Chi Hải, trong lòng tôi cũng có dự tính, về sau bản thân tôi có thể tự đi."
Nói đến đây, Sư Thanh Y lại nhìn Trữ Ngưng: "Trên bờ tôi đã nói, cô có thể lăn. Nhớ kỹ sao?"
"...... Nhớ kỹ." Trữ Ngưng bị nàng nhìn đến sợ hãi.
"Vậy còn chưa cút."
Trữ Ngưng nhìn thấy Sư Thanh Y mặc dù đang cười, nhưng nhãn thần nhìn qua lại dị thường băng lãnh căn bản không cách nào đắn đo nàng rốt cục đang suy nghĩ gì, vì vậy cũng không dám nhiều lời, Sư Thanh Y vứt cho nàng một túi nhỏ, bên trong có chút thức ăn, nước uống và một số công cụ, Trữ Ngưng tiếp được lập tức xoay người rời đi.
Chờ Trữ Ngưng đi rồi, Sư Thanh Y lần lượt thì thầm bên tai Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ, Âm Ca đơn giản gật đầu, nam nhân mặt quỷ trái lại bỗng dưng hướng Sư Thanh Y quỳ xuống, hành lễ, sau đó cùng Âm Ca rời đi theo một phương hướng khác.
Bên cạnh loạn thạch (bãi đá ngỗn ngang) Chỉ còn lại Sư Thanh Y, Tang Cát, cùng Giáng Khúc.
"Giáng Khúc tiểu thư, tôi không cần hướng đạo nữa." Giọng nói của Sư Thanh Y bình tĩnh: "Cảm ơn cô dọc theo đường đi giúp đỡ tôi, toàn bộ thù lao tôi đều đã chi ra rồi, sau khi trở về cô thay tôi nói một tiếng cùng Giang Ương Bình Thố Thượng Sư, nói tôi rất cảm kích hắn."
"Quan hệ hợp tác giữa chúng ta, đến đây là kết thúc." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Tạm biệt, cảm ơn các người, lúc trở về trên đường cẩn thận."
Sau một đoạn trầm lặng, Giáng Khúc mới nói: "Vừa lúc tôi cảm thấy phiền, đã sớm muốn trở lại."
Ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cùng hai người nói lời từ biệt, sau đó xoay người đi vài bước, rồi lại quay đầu: "Cô nói Tạng bào không cần trả lại cho cô, vậy tôi mang đi."
Giáng Khúc không tiếp lời.
Sư Thanh Y xoay người nhìn nàng cùng Tang Cát đứng bất động tại chỗ, bước chân dừng lại một chút, lúc này mới cúi đầu đi về phía trước, không quay đầu lại nữa.
Gió lạnh sắc bén, cắt vào quỷ ảnh lay động của những hòn đá ở hai bên, thiên địa một mảnh đen kịt quỷ khóc thần hào.
Nơi này có rất nhiều hang động, phần lớn là hang động chật hẹp thông hai đầu, gió từ đầu này thổi đến đầu kia, gió mang rất nhiều hơi nước, thậm chí có những hang đồng đầy nước, đi qua những động này liền có thể đến hồ nước khác.
Trong lòng Sư Thanh Y ôm Tạng bào của Giáng Khúc, đi đến trước một hang động liền đứng yên lặng, chiếu đèn pin vào bên trong, bên trong sâu không thấy đáy.
Chiếu chiếu, đèn mắt sói của nàng rơi xuống nền đất, phát sinh âm thanh nặng nề.
Ánh sáng lắc lư vài cái theo quỹ đạo rơi của đèn pin.
Dường như tâm trạng đè nén lâu dài bạo phát, nhẫn nại rốt cục trút xuống, nàng uể oải vô lực.
Trong cổ họng dật ra trầm thấp thở dốc, tay trái của Sư Thanh Y hung hăng bấu trên cửa động phong hoá, như vậy một trảo, chính là vài đạo dấu vết sâu sắc, giống như do móc sắt đục thũng.
Một đạo, lại một đạo, mang theo mười phần không cam lòng cùng oán hận, sau đó lệ khí theo loại hành động phát tiết lặp lại của nàng dần dần tan đi, động tác mới chậm lại.
Cuối cùng, nàng rốt cục yên tĩnh.
Hai vai run lên, trong lòng gắt gao ôm lấy Tạng bào của Giáng Khúc, mùi Tạng hương nồng đậm, khứu giác của nàng lại quá tinh, vì vậy đối với nàng mà nói nồng đậm đến thậm chí có chút sặc mũi, nhưng nàng vẫn ôm lấy không buông, nghiêng khuôn mặt đặt trên Tạng bào ngửi lấy mùi Tạng hương, tựa hồ muốn từ bên trong ngửi ra một tia hương khí khác như có như không trong đó.
Qua một lúc, Sư Thanh Y ngẩng đầu, nhìn xa xa trong bóng tối.
Nơi này cái gì cũng không có, chỉ có cái bóng trùng điệp của quái thạch (tảng đá hình dạng quái dị.)
"Bước ra." Sư Thanh Y cầm một hòn đá ném đi.
Không ai lên tiếng trả lời.
Cũng không có người xuất hiện.
"Tôi bảo cô bước ra!" Sư Thanh Y quát to.
Gió lạnh thổi qua cửa động, mang đến tiếng gào thét bén nhọn.
Một bóng người ẩn nấp từ sau một mảnh loạn thạch bước đến, lúc người đó bước đi, bước chân rất nhẹ nhàng giống như đạp nhẹ trong gió, mềm mại trên tuyết.
Sư Thanh Y chậm rãi đứng thẳng người, vẻ mặt kéo căng: "Chúng ta không phải đã tách ra rồi sao, cô vì sao còn muốn theo tôi? Giáng Khúc tiểu thư."
Khuôn mặt Giáng Khúc xuất hiện trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin, càng đi càng gần. Ánh sáng lạnh bao quanh nàng, trong sương mù nặng nề di động, cũng nhẹ nhàng như tuyết.
"Đừng đến gần nữa." Sư Thanh Y lạnh nhạt nói: "Quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc, nếu bây giờ cô còn đi cùng, tôi có lý do hoài nghi cô có ý đồ khác."
Giáng Khúc không nói lời nào, mà chỉ từng bước đến gần.
Tám mươi mét.
Bảy mươi mét.
Năm mươi mét.
"Đứng yên đó!" Sư Thanh Y tựa hồ thực sự tức giận.
Bốn mươi mét.
Giáng Khúc ngẩng đầu lên: "Tôi muốn Tạng bào của tôi."
"Cô nói không cần..... tôi mặc qua, bẩn." Giọng nói của Sư Thanh Y có vài phần run rẩy.
"Hiện tại tôi muốn."
"Cô đã nói cô vứt bỏ!" Ngón tay nắm chặt lấy Tạng bào của Sư Thanh Y bắt đầu run rẩy: "Đối nhân xử thế phải giữ chữ tín, lời nói ra cũng giống như bát nước đổ đi."
"Hiện tại tôi muốn." Đôi mắt lam sắc của Giáng Khúc tràn ngập sương mù, dâng lên như suối chảy không ngừng được: "Tôi muốn nó."
Nàng nói, lại bước đến vài bước.
Sư Thanh Y cắn răng, vành mắt từ lâu đỏ bừng, hang mi bị thấm ướt, nàng đưa tay rút súng lục nhắm dưới chân Giáng Khúc: "Tôi cảnh cáo cô, đừng bước đến nữa! Nhẫn nại của tôi có hạn, cô có phiền hay không? Cô có phiền hay không! Đi ngay cho tôi!"
Giáng Khúc bước một bước về phía trước.
Sư Thanh Y rốt cuộc bật khóc, nước mắt theo gương mặt của nàng chảy xuống: "Tôi bảo cô đi, cô không nghe thấy sao?"
"Tôi muốn Tạng bào của tôi." Giáng Khúc mặt không biểu tình.
"Quỷ hẹp hòi, ai cần Tạng bào rách của cô, huân hương nặng như vậy khó ngửi muốn chết, cô đứng đó, tôi ném đến cho cô là được!" Sư Thanh Y khóc mắng nàng.
"Tôi muốn tự mình đến lấy." Giáng Khúc cố chấp cường điệu: "Hoặc là cô phải ngay mặt đưa cho tôi."
"Tôi đã trả tiền công hướng đạo, cho cô tiền rồi! Cho tiền đủ cho cô mua không biết bao nhiêu loại áo này, cô đừng theo tôi!" Súng lục Sư Thanh Y cũng vứt sang một bên, không chịu thua kém mà dùng ống tay áo lau nước mắt trên gương mặt.
"Tôi không cần tiền." Giọng nói của Giáng Khúc hoàn toàn không trầm khàn nặng nề như trước kia, mà trở nên ôn nhu thanh lãnh, giống như lãnh ngọc băng châu: "Chị chỉ muốn em."
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn nàng, vừa khóc vừa cười mang theo nức nở, thấp giọng nói: "Kẻ lừa gạt, chị cũng chỉ muốn Tạng bào rách của chị mà thôi. Chị cho rằng chị giả vờ rất giỏi sao, em ghét chị thay đổi giọng nói, ghét khuôn mặt dịch dung này của chị, ghét chị mang lam sắc mỹ đồng, ghét chị quấn Tạng bào dày như vậy, còn ghét chị mang Cự Khuyết giấu dưới lớp vải mềm trong hộp súng săn của Công Bố, càng ghét chị theo sau em....."
"Nhưng em sẽ không ghét chị." Giáng Khúc cúi đầu tháo xuống khuôn mặt ngụy trang, lộ ra dung mạo nguyên bản thanh nhã trác tuyệt khiến người hồn xiêu phách lạc, bước đến ôm chặt lấy Sư Thanh Y.
"Chị yêu em." Lạc Thần thấp giọng nỉ non.
"..... Da mặt dày." Sư Thanh Y bị nàng bất ngờ ôm lấy, đẩy lại đẩy không ra, tim đập như trống đánh, hơn nửa ngày mới thốt ra ba chữ.
"Mang thêm một khuôn mặt, da mặt dĩ nhiên dày."
"....Không cần mặt mũi." (không biết xấu hổ.)
"Cũng đã dịch dung rồi, còn cần mặt mũi làm gì."
Lạc Thần ôm lấy nàng, cười khẽ, màn trời tối như mực, không trăng cũng không sao, nhưng sự xuất hiện của nàng còn rực rỡ hơn cả trăng sao trên thế gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT