Nghĩ đến rất nhanh sẽ đến Thần Chi Hải những ngày có thể cùng Lạc Thần liên lạc như vậy cũng không còn lại bao nhiêu nữa, Sư Thanh Y tham lam nhịn không được tính toán nói chuyện nhiều một chút.
Nàng cùng Lạc Thần nói về rất nhiều việc xung quanh nàng, Âm Ca, Trữ Ngưng, còn có nam nhân mặt quỷ vân vân, thậm chí ngay cả việc Giáng Khúc cho nàng bản đồ cùng sách hướng dẫn, nàng nhất nhất chụp ảnh gửi đi.
Dù sao trên đời này cũng không có ai hiểu rõ Lạc Thần như nàng.
Nàng biết Lạc Thần sẽ lo lắng nàng một mình ở ngoài, phần lớn con người đều lo lắng những thứ không biết, nghi ngờ, cùng không xác định, nàng không muốn Lạc Thần bởi vì không nắm giữ không tình huống của nàng mà lo lắng hãi hùng, cho nên nàng luôn cố gắn hết sức cung cấp tin tức liên quan đến bản thân.
Có đôi khi, nàng đột nhiên giống như nhập ma chướng, một lần lại một lần muốn thông qua điện thoại định vị Lạc Thần, hoặc là điều tra nhưng loại sợ hãi tận xương tủy lại theo đó tràn ra cuối cùng lại một lần một lần mà buông tha.
Bất quá căn cứ vào sự hiểu biết của nàng đối với Lạc Thần, nàng vẫn luôn cảm thấy Lạc Thần đang ở gần đây, chí ít là ở trong phạm vi huyện Sắc Đạt. Chỉ là vì khẩn cầu trước đó nàng để lại trên giấy nên Lạc Thần tuân thủ, sẽ không ra mặt gặp nàng.
Tuy rằng không dám chứng thực, nhưng bản thân vẫn tin tưởng như vậy.
Tưởng tượng Lạc Thần ngay phụ cận của nàng, cùng nàng, nàng sẽ có dũng khí tiếp tục đi.
"Sáng mai em đến thị trấn mua đồ ăn, buổi chiều sẽ xuất phát, đến lúc đó em lại liên lạc với chị." Sư Thanh Y thở dài, nhấn gửi.
"Được." Tin nhắn cuối cùng Lạc Thần trả lời nàng.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng cử động hai đùi đã tê rần, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó lại nhìn màn hình đang sáng ngây người.
Giáng Khúc ở đầu kia sô pha từ lâu đã đem quá trình biểu hiện của Sư Thanh Y "Đầu tiên là ngồi thẳng tắp đoan chính, sau đó trò chuyện vui vẻ tựa vào nửa bên sô pha, cuối cùng lui trong sô pha cuộn mình giống như con cừu, đôi mắt màu hổ phách ngọt ngào đến chỉ có chiếc điện thoại của nàng" Xem từ đầu tới cuối.
Lại đem biểu tình "một lúc vui sướng, một lúc mất mát, một lúc ngượng ngùng, một lúc thở dài " nhìn tỉ mỉ.
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, nhìn Giáng Khúc một chút.
Khuôn mặt mộc của Giáng Khúc như trước chăm chú nhìn điện thoại di động, đầu cũng chưa từng ngẩng lên.
Sư Thanh Y đã kiến thức qua thủ đoạn của nàng, không muốn trêu chọc, tự mình rót một ly nước chậm rãi uống.
Âm Ca mặc áo tắm, rốt cục từ trong phòng tắm đi ra, trong tay cần khăn mặt, mái tóc dài ướt sũng lệch một bên vai.
"Thế nào tắm lâu như vậy?" Sư Thanh Y nhìn đồng hồ.
Âm Ca khẽ động môi, lát sau mới phun ra một câu nói: "Người chết nặng mùi, em không thích."
"Hiện tại đã hết rồi. Lập tức lau tóc, đừng để cảm lạnh." Tuy rằng Âm Ca dáng vẻ thay đổi, nhưng Sư Thanh Y vẫn quen xem nàng là tiểu muội muội trước kia.
Âm Ca nhìn khăn mặt vắt trên tay, rồi lại nhìn Thanh Y không chuyển mắt, bất động.
"Đến đây, a tỷ giúp em lau." Sư Thanh Y nhìn ra ý tứ của nàng, cười vẫy tay.
Âm Ca đến ngồi xuống, không hề lên tiếng.
Sư Thanh Y một bên thay nàng lau tóc, một bên cân nhắc hỏi nàng: "Có thể nói cho tôi biết, em đến nơi này làm gì không?"
Vẻ mặt Âm Ca băng lãnh, không nói lời nào.
Với tính cách cùng trạng thái của Âm Ca hiện tại, cũng không thích hợp để truy hỏi đến cùng, vì vậy cho dù trong lòng Sư Thanh Y có hiếu kỳ hơn nữa cũng đành dừng lại, mà chỉ thấp giọng nói: "Tiền trong thẻ còn bao nhiêu, có đủ dùng không?"
Trầm mặc chốc lát, Âm Ca gật đầu: "Đủ."
Sư Thanh Y đổi thành máy sấy thổi tóc cho Âm Ca: "Thiếu thì nói với tôi, số điện thoại của tôi vẫn như trước đây, còn nhớ rõ chứ?"
Âm Ca chỉ gật đầu.
Lúc Sư Thanh Y nói giọng nói trầm thấp, ấm áp ôn nhu như gió nhẹ: "Sau này có chuyện gì thì liên lạc với tôi, không nên giống như trước, cho đến bây giờ cũng không có tin tức, cũng không biết em sống như thế nào."
Âm Ca khẽ mím môi.
Sấy tóc xong, Sư Thanh Y gọi Trữ Ngưng một tiếng: "Trữ Tỷ, mau đi tắm rửa, đến phiên cô rồi, không tắm sẽ thối."
Trữ Ngưng bị trói một ngày một đêm, tạm thời tính tình gì cũng bị ép buộc đến không có: "Tôi thối cũng là do cô ban tặng, như vậy thì muốn tôi tắm thế nào?"
Sư Thanh Y cố ý 'nga" Một tiếng, đi qua, chậm rãi nới lỏng dây trói cho Trữ Ngưng.
Trữ Ngưng đứng lên, hai chân mềm nhũn như sợi mì, có thể trực tiếp ra nồi.
Sư Thanh Y thay nàng chuẩn bị quần áo mới mua lúc chiều, ngoại trừ Âm Ca, cũng chuẩn bị cho những người khác. Lại lấy ra một sợi dây thừng mềm, một đầu cột vào trên cổ tay trái của Trữ Ngưng, còn bản thân nắm một đầu còn lại, kéo kéo.
Trữ Ngưng: "......."
"Cách mỗi một phút tôi sẽ kéo một cái, buộc cổ tay lại, cô vẫn có thể tắm."
Trữ Ngưng: "........"
Sư Thanh Y mỉm cười: "Sau này tôi cũng sẽ không trói cô nữa. Nhưng không nên cùng tôi giở trò các kiểu, bằng không, tôi lột da của cô ra."
Nàng cười đến tinh thuần thánh thiện, thậm chí mang theo nửa phần quyến rũ câu người, nhưng lại nội dung lời nói là lột da.
Cả người Trữ Ngưng nổi da gà.
Đối với muội nàng vừa lau tóc vừa thổi tóc, vừa hỏi han ân cần vừa cho tiền, hiển nhiên là mùa xuân ấm áp, đối với bản thân lại vô tình giống như gió thu cuốn hết lá vàng, quả thực nhân cách phân liệt.
Sư nhân cách phân liệt đột nhiên cười trừng nàng: "Còn không mau đi."
Trữ Ngưng ôm quần áo xám xịt mà đi.
Sư Thanh Y mở TV, ánh mắt Âm Ca trống rỗng chăm chú nhìn TV, cũng không biết nàng có xem vào không, đến lúc một đoạn quảng cáo xen vào, bên kia Giáng Khúc rốt cục ngẩng đầu, ánh mắt dời khỏi điện thoại di động.
Tuy rằng nữ nhân này lúc sau đều không nói chuyện nhưng quanh thân nàng lại phát ra lãnh khí nhiếp người vẫn khiến Sư Thanh Y phải lưu ý.
Ngay lúc Giáng Khúc cất điện thoại đi, Sư Thanh Y vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ.
Qua một giờ ba mươi phút.
Thật là mỗi ngày phải mắng hết hai giờ.
Chứng ép buộc của nữ nhân này hoàn toàn khiến Sư Thanh Y chấn kinh rồi, vì vậy vô thức quên việc nàng đặc biệt tính thời gian nghiệm chứng thật ra càng làm cho người khiếp sợ.
Giáng Khúc liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay nàng, mặt không biểu tình: "Tôi nói hai giờ thì chính là hai giờ. Cô không cần hoài nghi tôi."
Sư Thanh Y: "......."
Giáng Khúc cũng không nhìn Sư Thanh Y, thoáng buông xuống ánh mắt, vén tóc xõa bên vai, động tác này được nàng làm đến phá lệ hàm súc câu người nói không nên lời.
Sư Thanh Y không có cách nào với nàng, đành phải hỏi nàng: "Cô muốn vào tắm lượt thứ mấy?"
"Cuối cùng."
Trữ Ngưng tắm xong, đến phiên nam nhân mặt quỷ, sau đó Sư Thanh Y đi vào, chờ Giáng Khúc tắm rửa đi ra, áo trắng nàng mặc bên trong cũng đã thay đổi, bên ngoài lại vẫn như trước mặc kiện Tạng bào đỏ vừa dày vừa rộng.
Trong phòng có hai chiếc giường, Sư Thanh Y bắt đầu chia giường ngủ: "Âm Ca, em ngủ bên phải."
Âm Ca chăm chú nhìn TV.
Sư Thanh Y lại nói: "Trữ Ngưng, cô ngủ giường bên trái."
Trong lòng Trữ Ngưng nói tiểu yêu tinh này trói nàng một ngày một đêm, cuối cùng cũng có chút lương tâm rồi, còn có giường mềm để ngủ, ai biết trong nháy mắt Sư Thanh Y lại cười gọi nam nhân mặt quỷ: "Uy, anh cũng ngủ bên trái."
"Cô để tôi chết đi!" Sắc mặt Trữ Ngưng xanh ngắt.
Nam nhân mặt quỷ cúi người, hướng Sư Thanh Y làm động tác chấp tay của cổ nhân mới có, thối lui đến góc ngồi xuống, tựa vào đó nhắm mắt.
Sư Thanh Y sửng sốt một chút.
Vừa rồi là nàng cố ý nói như vậy, ý muốn dọa Trữ Ngưng, dù sao dựa theo biểu hiện của nam nhân này, hắn nhất định sẽ không ngủ trên giường, lại không ngờ tới hắn sẽ cho nàng cử chỉ phong độ thể hiện cảm kích.
Trữ Ngưng nhìn thấy nam nhân không ngủ, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút.
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn sô pha: "Tôi ngủ sô pha. Trữ Ngưng, vậy giường của cô có thể nhận một người nữa, nếu không thì Giáng Khúc, bạch mã, cách tang, ương kim khúc trân, gia ương lạp mỗ, trác mã đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na tiểu thư, cô đến đó?"
"Cô để tôi chết đi!" Giáng Khúc vẻ mặt lãnh đạm.
Trữ Ngưng: "......."
Sư Thanh Y: "........"
"Sau này gọi tôi Giáng Khúc." Giáng Khúc đạm nhạt nói.
Trong lòng Sư Thanh Y nói ý này chính là xem như thân quen sao, nét mặt tươi cười: "Được, Giáng Khúc tiểu thư."
Âm Ca đi đến kéo kéo tay áo của Sư Thanh Y.
Giọng nói của nàng rất thấp, nhãn thần càng biến ảo khôn lường: "Em muốn ngủ cùng chị."
Sư Thanh Y: "......."
Giáng Khúc: "......."
"Thế nào?" Sư Thanh Y khẽ mỉm cười.
"Sợ." Âm Ca nói: "Một mình."
Sư Thanh Y vẫn luôn xem Âm Ca là tiểu muội muội khả ái trước đây mà đối đãi, vì vậy gật đầu đồng ý, nói với Giáng Khúc: "Xấu hổ, Giáng Khúc tiểu thư, đêm nay cô có thể ủy khuất một chút ngủ sô pha không? Em gái tôi nàng sợ."
"Tôi cũng sợ." Giáng Khúc mặt băng bó: "Một mình ngủ sô pha."
"Không thể nào, cô là một người lớn." Sư Thanh Y vừa bực mình vừa buồn cười: "Thế nào còn sợ chứ?"
"Em gái cô cũng là một người lớn."
Sư Thanh Y hảo tính tình giải thích: "Tình huống của em gái tôi tương đối đặc biệt, nàng nhìn lớn như vậy thật ra nàng cũng không lớn như vậy, nói chung..... Nói chung một lời khó nói hết."
Giáng Khúc mặt không biểu tình: "Không cần tốn nhiều nước bọt giải thích. Tôi thấy nàng lớn như vậy, chính là lớn như vậy."
Sư Thanh Y: "........"
Vì sao cùng Giáng Khúc tiểu thư này lại khó nói chuyện như vậy, cũng không ở cùng một cấp bậc.
Trữ Ngưng trở mình liếc mắt, một cái hai cái thì không nhìn được nữa, trực tiếp về phòng ngủ trước.
Sư Thanh Y đành phải nói với Âm Ca: "Tôi thấy Giáng Khúc tiểu thư không muốn ngủ sô pha, nếu không thì để Giáng Khúc tiểu thư cùng em ngủ? Em sợ một mình, nàng ở bên cạnh em sẽ không một mình nữa."
Âm Ca nhìn chằm chằm Giáng Khúc, Giáng Khúc nhìn chằm chằm Âm Ca, hai người không hề lên tiếng.
Bầu không khí muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị, Sư Thanh Y xem ra hai người kia đều là lạnh như băng, không khí giữa hai người thậm chí có cảm giác kết thành băng.
Một lát sau, Âm Ca nói: "Em chỉ quen với chị, em muốn ngủ cùng chị."
Giáng Khúc nói: "Tôi đau thắt lưng, không ngủ sô pha. Tôi muốn ngủ trên giường."
Sư Thanh Y một cái đầu lớn bằng hai cái, nhìn Âm Ca: "Em sợ, nhất định phải là A Tỷ ngủ cạnh em?"
Âm Ca gật đầu.
Sư Thanh Y nhìn Giáng Khúc: "Cô đau thắt lưng, nhất định phải ngủ trên giường?"
Giáng Khúc gật đầu.
"Vậy được rồi." Sư Thanh Y thở dài: "Cùng nhau ngủ."
Tắt đèn ngủ.
Hoàn hảo giường của khách sạn này đủ lớn, Âm Ca ngủ ở bên trái, Giáng Khúc ngủ ở bên phải, Sư Thanh Y giống như nhân bánh quy bị kẹp hai người ở giữa.
Sau khi tắt đèn Giáng Khúc mới cởi quần áo (đừng nghĩ lung tung) lên giường, nằm cách khá xa, thấp giọng nói: "Sư tiểu thư dị ứng Tạng hương sao?"
Sư Thanh Y ngũ quan vốn tinh nhạy, quả thật cảm thấy Tạng hương trên người nàng có chút đậm, chỉ là không để tâm nói: "Không có."
Âm Ca trầm mặc cuộn người, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong phòng tối như mực, Sư Thanh Y cảm giác hơi thở của hai người bên cạnh vô cùng bình ổn, dung vào buổi tối vắng lặng.
Sư Thanh Y vẫn không ngủ.
Trước đây nàng chỉ quen ngủ một mình, sau lại quen cùng có chút hai người, hiện tại bị Âm Ca cùng Giáng Khúc kẹp ở giữa, quả thật là có chút không thoải mái.
Qua hồi lâu, đến lúc xác nhận hai người đều đang ngủ, Sư Thanh Y lúc này mới âm thầm đứng lên, nhẹ nhàng ra ngoài phòng khách, bọc thảm lông ngủ trên sô pha.
Vừa mở điện thoại lên nhìn, cũng sắp mười hai giờ đêm, cũng không biết có phải Lạc Thần đã ngủ hay không, Sư Thanh Y ôm tâm tình muốn gửi thử một tin nhắn: "Ngủ ngon, Lạc Thần."
Mỗi ngày trước khi ngủ nhắn tin chúc ngủ ngon đã trở thành thói quen của nàng.
Trong phòng, màn hình điện thoại di động của Giáng Khúc sáng lên.
"Ngủ ngon, Thanh Y."
Âm thanh rung động như sóng biển, ôn nhu mà vang lên.
Bên ngoài phòng khách, ánh sáng màn hình phản chiếu vào mắt Sư Thanh Y, lẳng lặng chảy xuôi, nàng mỉm cười, tắt đi điện thoại di động, bọc thảm yên tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Sư Thanh Y thức sớm ra ngoài mua thức ăn, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thì đã là một giờ chiều, nàng cất toàn bộ hành lý vào trong xe việt dã, Giáng Khúc mang ba lô, dẫn đến một nam nhân mặc trung phục Tạng, uy vũ lẫm liệt như đại hán cưởi ngựa.
".... Vị này chính là?" Sư Thanh Y nghi hoặc nhìn người đó.
Giáng Khúc nhàn nhạt giới thiệu: "Bạn của tôi Tang Cát, hắn cũng là người dẫn đường, cùng đi với tôi. Địa vực Thần Chi Hải biến hoá kỳ lạ, có những chỗ chỉ dựa vào tôi cũng không đến được."
"Giang Ương Bình Thố Thượng Sư biết sao?" Sư Thanh Y nhíu mày.
"Biết. Hắn cũng gật đầu rồi."
Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Cống Bố, Cống Bố nói với nàng quả thật là như vậy, Tang Cát cùng Giáng Khúc mỗi người am hiểu phương hướng khác nhau, hai người đi sẽ an toàn hơn.
Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm.
Buổi sáng lại nói bóng nói gió với Âm Ca một lần, tuy rằng Âm Ca không phản ứng, nhưng nghe Sư Thanh Y nói muốn đi lại biểu thị cũng muốn đi theo.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, thầm nghĩ lẽ nào Âm Ca đến nơi đây cũng là vì Thần Chi Hải sao, nên cũng đồng ý.
Tang Cát có một chiếc xe khác, Sư Thanh Y sợ Tang Cát không ứng phó được Trữ Ngưng nên để nàng cùng nam nhân mặt quỷ ở lại trên xe việt dã của bản thân, Âm Ca cũng ngồi ghế sau trên xe của nàng.
Giáng Khúc lại ngồi ở ghế phó lái bên cạnh nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT