Sư Thanh Y nhanh chóng tẩu thoát, cũng không biết Thiên Táng Đài sau đó sẽ diễn biến thành tình huống gì nữa, một đường chạy đến chỗ xe việt dã, để Âm Ca lên xe, lưu loát khởi động xe.

Trên đường tìm một chỗ hẻo lánh không người dừng lại.

Sư Thanh Y từ rương hành lý phía sau tìm một bộ quần áo của nàng, mở cửa xe đặt lên ghế sau, căn dặn: "Mặc quần áo trước đi."

Giọng nói trầm thấp, mang theo ôn nhu đặc biệt của nàng.

Âm Ca quấn áo khoác xoay qua, nhìn quần áo đưa đến, lại ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y.

Hôm nay nàng dáng người cao dài, từ lâu đã không phải tiểu cô nương ngơ ngác ngốc nghếch kia nữa, khuôn mặt thành thục xa cách lạnh lùng, một câu cũng không nói, dường như hoàn toàn trở thành một người khác.

Chỉ có lúc chăm chú nhìn Sư Thanh Y, ánh mắt đảo xuống, mới mang theo vài phần ý tứ hàm xúc quen thuộc lúc trước.

Sư Thanh Y cũng không nói thêm gì, đến một bên yên tĩnh chờ đợi, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời nơi này quá sạch sẽ cũng quá xanh, rất xa hiện lên một tầng bóng đen, khi thì tụ lại khi thì tản ra, đó đều là chim ưng cùng đại bàng.

Nghiêng tai nghe động tĩnh thay quần áo trong xe, tính toán thời gian, qua một lúc Sư Thanh Y mới nói: "Xong rồi sao?"

"Xong rồi." Âm Ca không phập phồng trả lời. Giọng nói có chút khàn khàn, hiển nhiên là có một thời gian dài không uống nước.

Sư Thanh Y săn sóc mà cho nàng một chai nước, sau đó mang nàng trở về Học Viện Phật Giáo.

Công Bố đi ra mở cửa, Sư Thanh Y dẫn Âm Ca vào ngôi nhà gỗ lim của Công Bố, Trữ Ngưng cùng nam nhân mặt quỷ kia bị trói ở trong góc, nam nhân yên lặng như nước đọng, Trữ Ngưng vừa nhìn Sư Thanh Y trở về, vẻ mặt liền tức tối.

"Vị này chính là?" Công Bố nhìn về phía Âm Ca ánh mắt trống rỗng.

"Nàng là em gái của tôi." Sư Thanh Y mỉm cười.

Trên mặt Âm Ca lúc này mới hiện lên mơ hồ một tia rung động.

"Em gái cô?" Trữ Ngưng chanh chua nhìn qua.

"Công Bố." Sư Thanh Y nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, cười nói: "Tạm thời nhét miệng Trữ Tỷ lại. Tuy nói ở đây có súng, nàng không dám la hét nhưng tôi vẫn cảm thấy đề phòng.... sẽ tốt hơn."

Công Bố tu hành thời gian cũng không phải rất dài, vẫn là tâm tính thiếu niên. Tán thành mà gật đầu: "Sư tiểu thư lúc cô không ở đây, nàng dùng ngôn ngữ ô uế nhục mạ phật. Thế sự có những thứ không thể nói, nàng cũng không được phép nói."

Vì vậy Trữ Ngưng bị nhét vải bố vào miệng, chỉ còn lại một đôi mắt oán khí um tùm trừng trừng nhìn Sư Thanh Y. Nếu như ánh mắt có thể giết người, trên người Sư Thanh Y hiện tại nhất định không ít hơn một trăm lỗ thủng.

Cách chân bàn gỗ màu đỏ, Sư Thanh Y ngồi xổm trên tấm thảm cũ kỹ.

Công Bố rót cho nàng một ly nước: "Sư tiểu thư đã gặp Thượng Sư sao?"

"Không." Sư Thanh Y giả vờ như đối với chuyện Thiên Táng Đài hoàn toàn không biết gì cả, thản nhiên nói: "Nghe tiểu sư phụ nói Thượng Sư đến Thi Đà Lâm siêu độ người chết rồi."

Công Bố nói: "Thì ra là thế. Thời gian cũng không còn sớm, Thượng Sư sẽ trở về, chiều bốn giờ đến bảy giờ hôm nay hắn đều sẽ ở phật đường chép kinh, cô có thể ở chỗ tôi chờ, đến lúc đó bái phỏng."

Sư Thanh Y quả thật cũng dự định như thế.

Nàng dừng một chút, quay đầu nói với Âm Ca: "Đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"

Âm Ca cúi đầu, không lên tiếng.

Nàng mới từ trong đống thi thể đi ra, trên người mang theo mùi máu tanh rất rõ ràng.

"Có thể cho tôi mượn nhà bếp dùng một chút không?" Sư Thanh Y cười hỏi Công Bố.

"Đương nhiên là có thể." Công Bố nhiệt tình nói: "Sư tiểu thư xin tự nhiên, tôi đi giúp cô xách nước."

Thời gian Công Bố tu hành là tự mình làm cơm, nhà gỗ tuy rằng nhỏ hẹp đơn sơ nhưng dụng cụ cũng rất đầy đủ, Sư Thanh Y dùng nước Công Bố xách về để nấu cơm, mặt khác xào hai món ăn đơn giản.

Công Bố, Trữ Ngưng còn có nam nhân kia đều đã ăn trưa, buổi trưa Sư Thanh Y không ăn bao nhiêu, nàng không có khẩu vị, cầm điện thoại di động ngồi đờ ra bên bàn, chỉ có Âm Ca một mình lẳng lặng ăn cơm Sư Thanh Y làm.

Lạc Thần cũng không nhắn tin đến.

Sư Thanh Y xem lại những tin nhắn trước đây một lần, khuỷu tay chống bàn gỗ xoa nhẹ mi tâm.

Âm thanh đũa gỗ nhẹ nhàng tiếp xúc với thành chén tinh tế vang lên, Sư Thanh Y nhìn thấy Âm Ca đặt bát đũa xuống, liền múc cho nàng một chén canh, ôn nhu hỏi: "Ăn ngon không?"

Âm Ca nhẹ đến không thể phát hiện mà mím môi, gật đầu.

Điện thoại di động rung lên, tin nhắn đến.

Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong, vội vã cúi đầu xem, là của Vũ Lâm Hanh gửi đến.

Mở ra chính là ảnh tự sướng của Vũ Lâm Hanh, tóc dài xoăn nhẹ mềm mại như hải tảo, tùy ý xõa tung, xung quanh nàng ánh nắng rất sáng sủa thông thấu, mang đến khuôn mặt mông lung cho khuôn mặt nàng, đôi mắt hoa đào tràn đầy phong tình.

Phía dưới ảnh là một câu nói: "Sư Sư, tớ xinh đẹp không? Cảm thấy tớ xinh đẹp ấn phím 1, dám trả lời cái khác cậu phải chết."

Sư Thanh Y mỉm cười, nhập ký tự, gửi đi tin nhắn: "Tớ đi chết."

Vũ Lâm Hanh tựa cửa xe nhìn tin nhắn trả lời của Sư Thanh Y nở nụ cười, Phong Sanh bên cạnh săn sóc che ô để chống tia cực tím cho nàng, trên cao nguyên một năm bốn quý tia tử ngoại đều rất mạnh, tiểu thư của hắn yêu mặt như yêu mạng, nhất định chịu không nổi đả kích.

Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, Trường Sinh che miệng nhảy xuống.

Thiên Thiên ở bên ngoài mang theo thùng dụng cụ hoa văn cổ phong cánh Miêu cương, tựa hồ đang chờ ai đó, vừa nhìn thấy Trường Sinh chạy đến dưới tàng cây liền vội vã đi qua.

Trường Sinh che miệng nôn khan dưới tàng cây.

"Trường Sinh, thế nào, vẫn say xe sao?" Thiên Thiên ôn nhu nói.

Hai má thanh lệ của Trường Sinh phiếm một chút ửng đỏ, lúng túng nói: "Đừng nhìn tôi. Thật sự là thất lễ rồi."

Theo Lạc Thần ra ngoài cũng đã được một thời gian, cũng kiến thức qua bên ngoài thương hải tang điền, lịch sử biến thiên, chính là có một việc nàng thế nào cũng thích ứng không được đó chính là ngồi xe. Xe việt dã chạy trên đường khiến nàng chóng mặt, xe dừng nàng ngồi ở trong xe ngửi thấy mùi xăng như có như không, cũng muốn chóng mặt, nhưng hết lần này tới lần khác dọc theo đường đi vẫn phải ngồi xe bôn ba.

"Uống thuốc chống say xe đi." Thiên Thiên đưa đến một lọ thuốc.

"Cảm ơn." Trường Sinh nhận lấy, dạ dày lại cuộn lên, vội vã khom lưng cúi đầu che miệng.

Người đi đường ngang qua, có một du khách nhìn thấy Trường Sinh sắc mặt tái nhợt dáng vẻ yếu ớt, cho rằng nàng ốm nghén, không nỡ nên lại liếc nhìn nàng vài cái.

Thiên Thiên cười khanh khách, nháy mắt với người đó mấy cái, vô tội nói: "Không phải con của tôi."

Du khách kia bị Thiên Thiên kiều mị nhìn đến xương cốt đều nhuyễn, lập tức bỏ chạy.



Vũ Lâm Hanh cũng đi đến, nhìn Trường Sinh: "Đỡ hơn chút nào không? Say xe mà đã như vậy, sau này ngồi máy bay thì phải làm thế nào?"

Trường Sinh ngẩng đầu cười nói: "Bay trên trời sao? Tôi đây trái lại không ngại."

Vũ Lâm Hanh khó hiểu: "Có phải chị đã ngồi qua máy bay? không phải chứ."

Trường Sinh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi chưa từng ngồi qua cái gì máy bay, nhưng có ngồi qua A Cẩn. Cưỡi gió trên bầu trời, nhìn thấy non sông."

Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa không hình tượng mà phun ra, nhìn chung vì hình tượng tốt xấu nhịn xuống, khóe mắt cười đến ra lệ: "Chờ một chút, chị ngồi qua Sư Sư? Ý của chị là nói, Sư Sư là..... Máy bay?"

Đây là cá loạn thất bát tao gì vậy.

Say xe chóng mặt đến hoàn hảo một mỹ nhân đều choáng váng hồ đồ, quả thực đáng thương.

"Ý của Trường Sinh là đi diều lượn." Nữ nhân phía sau đạm nhạt nói.

Mọi người quay đầu lại.

Lạc Thần đứng dưới ánh mặt trời. Mặt trời trên cao nguyên vĩnh viễn chói mắt sáng sủa như vậy, nhưng chiếu đến trên người nàng dường như chỉ trong nháy mắt liền trở nên thanh lãnh, ánh sáng lạnh lẽo phủ trên vai nàng.

"Chúng ta khi đó bay trên bầu trời chính là nhờ diều lượng làm thủ công." Nàng nói.

"Đến rồi." Thiên Thiên cầm theo thùng dụng cụ của nàng, nở nụ cười.

Lạc Thần gật đầu, đi đến phía sau vỗ nhẹ lưng Trường Sinh, thấp giọng an ủi: "Đã đỡ hơn chưa?"

Trường Sinh nói: "Bây giờ rất tốt."

"Lát nữa đến thị trấn nghỉ tạm, đừng theo ra bôn ba nữa." Lạc Thần liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh: "Lâm Hanh, cậu dẫn Trường Sinh trở lại thị trấn trước đi."

"Cậu thì sao?" Vũ Lâm Hanh nói.

"Tớ cùng với Thiên Thiên có một số việc cần xử lý. Đến lúc đó tớ cũng sẽ vào thị trấn."

"Được." Vũ Lâm Hanh dẫn Trường Sinh trở lại.

"Lại phải ngồi xe sao?" Giọng nói của Trường Sinh trầm thấp.

Vũ Lâm Hanh ôm vai nàng, cười tủm tỉm: "Hôm nay là lần cuối cùng."

Còn lại Lạc Thần cùng Thiên Thiên nhìn nhau.

"Chuẩn bị xong rồi sao?" Lạc Thần liếc mắt nhìn cái rương trong tay Thiên Thiên, hòa nhã nói.

"Đều đã xong."

"Đi thôi."

Lạc Thần hướng lên núi, Thiên Thiên theo sau.

Buổi chiều bốn giờ ba mươi, Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng sắp đến, liền đứng lên.

"Ở chỗ này đợi, chờ tôi trở lại, biết không?" Nàng nói với Âm Ca đang ngồi yên lặng.

Âm Ca không nói lời nào, Sư Thanh Y nhìn nhãn thần của nàng, biết là nàng đã ngầm đồng ý vì vậy thả lỏng bước ra cửa. Lúc sắp đẩy cửa ra nàng lại quay lại, lấy vải bố trong miệng Trữ Ngưng ra.

Một buổi chiều không có cách nào nói chuyện, Trữ Ngưng thoạt nhìn rốt cục thu liễm một ít, chí ít không chửi ầm lên.

Sư Thanh Y cho Trữ Ngưng uống một ly nước, giọng nói trầm thấp mị hoặc: "Nên nói, sẽ một chữ không bỏ sót mà nói ra, không nên nói, vĩnh viễn cũng không nói một chữ dư thừa. Đây mới là người thông minh."

Trữ Ngưng rốt cục vẫn không hé răng, Sư Thanh Y hài lòng rời đi.

Sư Thanh Y đẩy ra cửa gỗ của phật đường trên núi, xốc lên một tấm màn hoàng sắc, yên tĩnh bước vào, ngồi trên đệm, cung kính nói: "Thượng Sư."

Giang Ương Bình Thố một thân hồng y đặc bút xuống, nét mặt ôn hòa mà gật đầu.

"Thật ra lúc ấy ở Thiên Táng Đài Thượng Sư đã nhìn thấy tôi, cũng thấy toàn bộ quá trình, hiện tại không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Giang Ương Bình Thố cười nói: "Hôm nay là cô đến hỏi tôi, không phải tôi hỏi cô. Thế gian có nhân có quả, tôi không ở trong đó."

Sư Thanh Y gật đầu nói: "Thế gian có nhân có quả, chúng sinh đều trói buộc, tôi bị rất nhiều nhân quả trên đời xô đẩy, nhiều lúc thân bất do kỷ, nếu như một ngày có thể thông suốt độ lượng được một phần vạn của Thượng Sư thì tốt rồi."

Hồng y Lạt Ma chỉ mỉm cười.

Ngữ điệu của Sư Thanh Y chậm lại: "Tôi hỏi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn hỏi ba vấn đề. Thứ nhất, Thượng Sư cũng biết sau khi Học Viện xây dựng được vài năm, lần lượt có sáu Lạt Ma mất tích, bọn họ rốt cục đi nơi nào."

"Thứ nhất, không thể nói." Giang Ương Bình Thố mỉm cười.

Giọng nói của Sư Thanh Y rất nhẹ: "Thượng Sư lo lắng đến phía trên sao? Xin khoan thứ tôi làm càn suy đoán, điểm tương đồng giữa những Lạt Ma này là hoàn toàn vứt bỏ phàm trần, đến nơi này tu hành, bọn họ cùng người nhà, bạn bè tất cả đều đoạn tuyệt lui tới, chuyên tâm hướng phật, vì vậy cho dù đi nơi nào cũng không ai biết. Người phụ trách phương diện này trong Học Viện hẳn là cũng không đăng ký thông tin của bọn họ trong danh sách, nếu như Thượng Sư cảm thấy nói ra sẽ kinh động quản sự phía trên, tôi đây sẽ không hỏi lại."

"Bọn họ tuy là phật chủ (những người hoàn toàn vứt bỏ thế tục), nhưng cũng không phải phật chủ." Giang Ương Bình Thố thở dài: "Tôi chỉ muốn thành tâm phụng dưỡng phật chủ."

Sư Thanh Y biết vấn đề thứ nhất vô cùng mẫn cảm, không thể hỏi lại nữa, vì vậy hỏi tiếp: "Thứ hai, tôi muốn biết gần đây xuất hiện mặt nạ quỷ, bọn họ rốt cục nguồn gốc từ đâu. Không cầu Thượng Sư nói tỉ mỉ, chỉ cầu chỉ dẫn."

Giang Ương Bình Thố nhìn vào mắt Sư Thanh Y, đôi mắt kia tĩnh lặng như hổ phách, sâu bên trong nội liễm lưu quang.

"Trên bàn có một chiếc gương, cô cầm đến đây." Vị Lạt Ma này rốt cục cũng nói.

Sư Thanh Y đứng dậy đi qua, cầm lấy kim sắc phật kính, mặt trái hoa văn phiền phức có khắc Tạng kinh.

"Soi gương." Giang Ương Bình Thố nói.

Sư Thanh Y cúi đầu, xoay phật kính lại, trong kính hiện ra khuôn mặt ôn nhu của nữ nhân.

"Một đôi trong kính, mặc dù tương tự nhưng lại trái ngược." Giang Ương Bình Thố thấp giọng nói: "Trên đời có thần, dĩ nhiên có quỷ. Quỷ này, tìm trên biển."

Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó, khóe môi mang theo chút quyến rũ khẽ cong.

"Cảm ơn Thượng Sư chỉ dẫn." Sư Thanh Y cười nói: "Chỉ là trên biển vô cùng vô tận, dễ lạc đường, Thượng Sư có thể cho chút thông tin dẫn đường?"

"Có thể." Giang Ương Bình Thố đối với sự khôn khéo của Sư Thanh Y rất hài lòng: "Buổi tối tôi sẽ để Công Bố dẫn nàng đến tìm cô."

Sư Thanh Y nhắm mắt gật đầu, biểu thị cảm kích.



"Cô còn câu hỏi thứ ba." Giang Ương Bình Thố cười nói.

"Thứ ba." Trong thanh âm của Sư Thanh Y rốt cục rõ ràng có phập phồng: "Xin hỏi Thượng Sư, nếu như một ngày kia, tôi cũng biến thành quỷ, phải đối với bản thân như thế nào? Lại nên đối mặt với người trong lòng tôi như thế nào?"

Cảnh tượng giương kiếm hướng Lạc Thần lại lần nữa thoáng hiện trong đầu.

Giang Ương Bình Thố nói: "Cô là một người cực kỳ hữu duyên, tất cả tùy duyên. Chỉ là duyên dễ biến thành kiếp, còn phải xem chính cô, phật chủ cũng không giúp được cô."

Sư Thanh Y rũ mi, mím môi.

Vấn đề thứ ba hỏi xong, Sư Thanh Y không muốn quấy rầy Lạt Ma nữa, vì vậy đứng dậy cáo từ.

Trở lại trong nhà gỗ nhỏ của Công Bố, cùng Công Bố thì thầm một chút, Công Bố gật đầu, Sư Thanh Y lúc này mới cởi trói cho Trữ Ngưng cùng nam nhân mặt quỷ, sau đó dẫn theo Âm Ca trở lại trên xe việt dã.

Phật Học Viện dừng chân bất tiện, buổi tối Sư Thanh Y vẫn ở lại trong thị trấn, lần này nàng đôi khách sạn khác. Toàn thân Âm Ca đều là mùi máu tươi cùng như có như không mùi thi thể, Sư Thanh Y chuẩn bị quần áo cho nàng, để nàng vào phòng tắm tắm rửa, còn bản thân thì yên tĩnh chờ người dẫn đường đến.

Đông đông đông đông.

Chín giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên trên hành lang vắng vẻ.

Trước đó Sư Thanh Y đã nhận được tin nhắn của Công Bố, nàng đứng dậy đi ra cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy một nữ nhân đứng bên ngoài.

Sư Thanh Y mở cửa.

Nữ nhân kia bên trong mặc áo gấm trắng, bên ngoài quấn Tạng bào rộng thùng thình, đỏ trắng tương phản, vô cùng nghiêm trang, bên hông đeo túi rượu da trâu cùng Tạng đao khảm bảo thạch, trên tay mang bao tay da rất dày.

Dung mạo của nàng không giống người Hán, là một loại vị đạo khác, màu da lúa mì tương đối phổ biến ở cao nguyên, trên gương mặt thoáng câu ra nhợt nhạt màu đỏ cao nguyên, đây đều là dấu hiện của nhiều năm sinh sống trên cao nguyên. Tạng bào rộng thùng thình, cũng không thể nhìn ra nàng rốt cục là dáng vẻ gì, chỉ biết là nàng rất cao, dường như lưng nàng có hơi còng, thực sự đáng tiếc.

"Xin chào." Sư Thanh Y nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lam sắc của nàng.

Giống như bầu trời xanh nơi cao nguyên, trang nghiêm xa xôi.

"Xin chào." Nữ nhân dùng Hán ngữ trả lời nàng, giọng nói thấp mà nặng, thậm chí gần như có chút khàn đục.

Sư Thanh Y lập tức để nàng vào phòng.

Trên lưng nữ nhân mang một ba lô da bò rất lớn, một thứ thật dài vươn ra ngoài ba lô, được vật liệu da tối màu bao rất chặt chẽ..

Sư Thanh Y tính cách cẩn thận, không buông tha bất kỳ chi tiết nào, nữ nhân thấy Sư Thanh Y chăm chú nhìn ba lô của nàng, cứng nhắc nói: "Công Bố đưa súng săn của hắn cho tôi phòng thân, cô không ngại chứ?"

Sư Thanh Y mỉm cười, biểu thị không ngại.

Mũi của nàng rất tinh nhạy, nhiều lúc sẽ nhận biết thông qua mùi, giống như hương thơm nữ nhân nhàn nhạt trên người Lạc Thần, phiêu đãng như u lan, thanh nhã như lê hoa, nàng luôn không cách nào quên được.

Trên người nữ nhân này có mùi Tạng hương rất đậm, mặt khác quyện lẫn mùi bơ trà mơ hồ.

"Tôi là Sư Thanh Y, cô tên là gì?" Sư Thanh Y châm trà, nói.

Nữ nhân liếc mắt nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, nữ nhân thờ ơ nói: "Giáng khúc, bạch mã cách tang, ương kim khúc trân, gia ương lạp mỗ, trác mã đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na."

Sư Thanh Y: "......."

Tuy nói người Tạng có nhiều người tên rất dài, thậm chí dài đến mười mấy chữ, nhưng tên này cũng quá dài rồi?

Ba mẹ của nữ nhân này lúc gọi tên nàng, thực sự không thở dốc sao?

Hoàn hảo Sư Thanh Y trí nhớ tốt, sau khi đầu óc xoay chuyển một lần, mỉm cười nói: "Xin chào, giáng khúc, bạch mã cách tang, ương kim khúc trân, gia ương lạp mỗ, trác mã,... Đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch...... Cách tang vượng gia tang châu tác na."

Nói xong một hơi, cuối cùng không khỏi trong lòng nói nàng cũng muốn thở dốc.

Nữ nhân tựa hồ có chút lạnh nhạt, nhíu nhíu mày sữa đúng: "Không phải cách tang là Lạc Tang."

"Lạc Tang, tốt, là Lạc Tang." Sư Thanh Y lúng túng nói: "Xấu hổ, tên của cô có hơi dài, tôi lần đầu tiên nên có chút...."

Trong Tạng ngữ cách tang có nghĩa là hạnh phúc, Lạc Tang lại lương thiện trí tuệ, quả thật có bất đồng rất lớn, vừa nghĩ như vậy Sư Thanh Y càng cảm thấy xấu hổ.

"Quên đi." Nữ nhân đạm nhạt nói: "Cô cũng là người đầu tiên nghe một lần thì có thể gần như nhớ kỹ tên của tôi."

Sư Thanh Y cười đưa trà đến: "Giáng Khúc, mời dùng trà."

"Chúng ta rất thân sao?" Nữ nhân lãnh ngạo liếc mắt nhìn nàng.

Trong dân tộc Tạng, những người tương đối thân thiết mới có thể gọi hai chữ đầu trong tên họ.

Trong lòng Sư Thanh Y nói cho dù không thân cũng không thể xưng hô cái tên kia của cô, quá dày vò người, nữ nhân lạnh lùng nhìn nàng: "Trong nhà của tôi quen xưng hô tên đầy đủ, như vậy mới xem như tôn trọng. Khách phương xa, cô hiểu không?"

Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là bày ra biểu tình "tôi hiểu"

"Mời dùng trà." Môi Sư Thanh Y khẽ động, tận lực khiến bản thân ôn nhu hữu lễ nói: "Giáng khúc, bạch mã cách tang, ương kim khúc trân, gia ương lạp mỗ, trác mã đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na."

.... Cũng sắp tắt thở rồi.

Giáng Khúc lúc này mới nhận lấy tách trà chậm rãi uống.

"Ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện." Sư Thanh Y chỉ chỉ sô pha.

Giáng Khúc nhìn lướt qua Trữ Ngưng cùng nam nhân mặt quỷ trong phòng khách: "Ở đây rất nhiều người, tôi không biết đang mời ai ngồi."

Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí "tính khí tốt" mà nói: "Mời ngồi. Giáng, bạch mã cách tang, ương kim khúc trân, tiết ương lạp mỗ, trác mã đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na tiểu thư."

"Tôi không ngồi." Giáng Khúc lại nói.

Sư Thanh Y: "......."

Giáng Khúc buông ba lô da bò xuống: "Tôi bị đau dây thần kinh tọa."

Sư Thanh Y: "......."

Giáng Khúc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt lam sắc lạt nhạt: "Người tôi yêu bỏ rơi tôi, vì vậy tôi đã từng ngày ngày dùng lệ rửa mặt, kết quả bị đau thần kinh tọa."

Sư Thanh Y: "......."

Giáng Khúc trong Tạng ngữ có nghĩa là Bồ Đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play