Sư Thanh Y nhắm mắt nằm trên giường, sắc môi tái nhợt không có nửa điểm phản ứng.

Đặt xong hồng bao, sợ quấy rầy đến Sư Thanh Y nghỉ ngơi, Lạc Thần cũng không nói nữa.

Nàng không nói lời nào chỉ trầm mặc, vẫn bất động ngồi bên giường Sư Thanh Y, giống như ngồi thành một pho tượng.

Mãi đến Vũ Lâm Hanh gõ cửa gọi nàng: "Chị họ cậu, thức ăn đã chuẩn bị xong, nên ăn thôi."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Được. Cậu vào đi."

Vũ Lâm Hanh cả ngày hôm nay không hề vào phòng, lần này cũng chỉ là gõ cửa, không dám trực tiếp đẩy cửa. Hiện tại nghe Lạc Thần nói như vậy, liền nhanh chóng đẩy cửa, đi vài bước đến bên cạnh Sư Thanh Y.

Chờ nhìn thấy Sư Thanh Y yên lặng ngủ say, Vũ Lâm Hanh mới thả lỏng bàn tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt, nàng thấp giọng nói: "Sư Sư nàng lúc nào mới có thể tỉnh? Nuôi Rắn có nói chính xác không?"

"Có thể sớm có thể muộn."

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Nàng nói cũng như chưa nói."

Lạc Thần đứng dậy: "Tiếp tục điều dưỡng, rồi cũng sẽ tỉnh, y cổ thuật của Thiên tiểu thư không giống với y thuật, hiệu quả nhanh hơn rất nhiều. Cậu hiện nay cũng thấy qua nàng, có thể yên tâm rồi."

"Ân.... Yên tâm rồi." Vũ Lâm Hanh chậm rãi nói, sắc mặt lại nhất thời biến đổi: "Phi, yên tâm cái gì? Bây giờ không phải chưa tỉnh sao? Còn có cổ gì đó, rốt cục đó là cái gì?"

Lạc Thần không nói.

Vũ Lâm Hanh nhìn khuôn mặt của nàng, băng lãnh ngây ngẩn nhưng vẫn che dấu không được mệt mỏi, giọng nói chỉ đành tận lực để nhẹ: "Đó rốt cục là thứ gì, có tác dụng phụ gì với thân thể cậu? Mới một ngày một đêm, cậu xem cậu bị dày vò thành bộ dạng gì rồi. Sáng sớm tớ thấy cậu gắp mì vài lần cũng gắp không lên...."

Lạc Thần ngước mắt lên, băng lãnh liếc nhìn nàng: "Lúc đó tớ một đêm không ngủ, buổi sáng khó tránh khỏi sẽ có chút mệt mỏi."

Dừng một chút, lại nói: "Sau đó nghỉ tạm mấy canh giờ không phải khá hơn rồi sao?"

"Cậu......." Vũ Lâm Hanh quả thực tức chết rồi.

Lạc Thần mở lòng bàn tay ra cho Vũ Lâm Hanh xem vết thương tối qua nàng đã cắt, vết thương sớm đã khép lại: "Đêm qua tớ đã nói rõ với cậu, tớ thể chất đặc biệt, thương bệnh cổ trùng, đều có thể ứng phó. Cậu không cần lo lắng cho tớ."

Nói đến đây, ngữ điệu vẫn thờ thẫn, nhưng giọng nói đã có chút ấm áp.

"Được rồi, được rồi." Vũ Lâm Hanh đành phải thỏa hiệp, nắm chặt lấy cánh tay Lạc Thần kéo nàng ra ngoài: "Chúng ta đi ăn cơm tất niên, hôm nay là lễ trừ tịch."

Bước chân của Lạc Thần đột nhiên dừng lại.

Vũ Lâm Hanh âm thầm liếc mắt nhìn Sư Thanh Y đang nằm phía sau, nàng lập tức cười gượng: "Đây là tất niên đầu tiên, chờ Sư Sư tỉnh, chúng ta qua cái tất niên thứ hai, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt."

"Tất niên còn có thể có hai cái." Lạc Thần đi về phía trước.

"Dĩ nhiên rồi, bản tiểu thư muốn mấy cái tất niên thì có mấy cái, ba trăm sáu mươi lăm ngày toàn bộ đều là tất niên, người khác quản được sao?"

"Cậu đừng nói cho nàng biết."

"Hả?" Vũ Lâm Hanh đóng cửa lại, quay đầu hỏi nàng.

"Lúc Thanh Y tỉnh lại, cậu đừng nói cho nàng biết chuyện tớ dùng cổ." Lúc Lạc Thần nói lời này vẻ mặt ngây ngẩn.

Vũ Lâm Hanh trước đó còn nói không ngừng nhưng đột nhiên lại không lên tiếng nữa.

"Nếu như cậu nói cho biết, tớ liền tuyệt giao với cậu."

Vũ Lâm Hanh: "......"

"Thật sự tuyệt giao với tớ?" Vũ Lâm Hanh phẫn nộ.

"Thật sự tuyệt giao với ccậu." Lạc Thần mặt không biểu tình mà giẫm lên tuyết.

Vũ Lâm Hanh nhìn dấu chân trên tuyết, vỗ nhẹ vào gáy Lạc Thần: "Chị họ cậu, có phải cậu phát sốt không, sốt đến ngẩn người."

Lạc Thần cũng không để ý đến nàng, khinh phiêu đi trên tuyết trắng, dấu chân phía sau vô cùng cạn.

Vũ Lâm Hanh lún sâu trong tuyết đọng, căn bản theo không kịp nàng, liền kêu to: "Cậu khối băng chết tiệt! Đầu gỗ! Cậu chờ tớ một chút a!"

Bước chân của Lạc Thần chậm lại.

Vũ Lâm Hanh còn đang gắt cổ gọi: "Từ tối qua bắt đầu, cả người cậu đều không bình thường, phải tìm Nuôi Rắn xem cậu có sao không! Tiếp tục như vậy thì không được, cậu phải uống thuốc! Sư Sư tỉnh lại phải giao phó với nàng như thế nào a! Cậu đầu gỗ này! Mặt tê liệt cực độ!"

Bước chân của Lạc Thần lập tức nhanh hơn.

Cơm tất niên chỉ sáu người ăn, Trường Sinh cùng Thiên Thiên cùng nhau gói sủi cảo, sủi cảo nóng hổi bày lên bàn, tổng cộng cũng không mấy người.

Nói là cơm tất niên nhưng thực tế bầu không khí lại ngưng trệ, phần lớn thời gian đều là miễn cưỡng vui cười, Lạc Thần càng lộ ra khuôn mặt băng lãnh.

Dùng cơm xong, ngoài việc thu dọn cũng không có việc gì khác, chiếu theo lời của Vũ Lâm Hanh chính là "Ở đây cô lập đến ngay cả muốn xem chương trình năm mới buồn chán kết quả lại không có TV", vì vậy sau khi rửa mặt mỗi người liền về phòng của mình.

Lạc Thần dùng tay làm gối, ghé vào mép giường Sư Thanh Y ngủ một đêm.

Vài đêm sau đó nàng đều như vậy mà ngủ, nửa bước cũng không dám rời.

Có lẽ là quá mức mệt mỏi, về sau nửa đêm Lạc Thần liền ngủ vô cùng trầm, đối với nàng mà nói là chuyện tương đối hiếm thấy. Cho nên có một buổi tối, vị trí bên gối tấm chăn đột nhiên cử động nàng cũng không phát giác.



Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có một trản đèn lẳng lặng cháy sáng, than cũng đã tắt.

Qua hồi lâu, một bàn tay từ dưới chăn chậm rãi dịch chuyển ra. Hình như rất khó nhọc, năm ngón tay thon dài vô cùng tái nhợt, run rẩy đến giống như ở trên giường cũng có thể ngã xuống rồi vỡ nát.

Sờ soạng một lát, ngón tay chạm được tóc dài tản ra trên giường của Lạc Thần.

Hàng mi dài của Sư Thanh Y khẽ run rẩy, mí mắt cũng khẽ run, tựa như có thiên quân nghìn trọng.

Tay nàng chậm rãi sờ qua bên kia, một đường rốt cục chạm đến khuôn mặt nhẵn bóng như ngọc của Lạc Thần.

Đầu ngón tay càng thêm run rẩy, ở giữa không trung khống chế hồi lâu sau đó mới chậm rãi hạ xuống, dán trên da thịt mềm nhẵn.

Ôn nhuyễn như gió, nhẹ như hồ điệp.

Trong cổ họng phát ra âm thanh nhẹ đến không thể phát giác như tiếng thở dài, đôi mắt Sư Thanh Y không mở, nhưng hàng mi dài đã ướt đẫm.

Rõ ràng quyến luyến như vậy, rõ ràng không cam lòng như vậy, nhưng rồi nàng lại chậm rãi thu tay lại.

Giống như đang tránh né gì đó.

Lúc Lạc Thần tỉnh dậy, Sư Thanh Y vẫn còn đang ngủ.

Trên mặt Lạc Thần cũng không hề gợn sóng, nàng nhìn Sư Thanh Y hồi lâu, sau đó giống như những hôm trước ra ngoài rửa mặt, dùng điểm tâm, sau đó lại tìm Thiên Thiên đến bắt mạch.

"So với trước đó đã tốt hơn." Xem qua tình huống của Sư Thanh Y, Thiên Thiên mỉm cười: "Rất nhanh sẽ tỉnh lại."

Lạc Thần gật đầu: "Mấy ngày nay làm phiền cậu."

Thiên Thiên nhìn vào mắt Lạc Thần: "Là cậu.... vất vả mới đúng."

Lạc Thần không nói gì nữa.

Thiên Thiên do dự một lúc mới nói: "Hôm qua thấy cậu mang ba quyển sách cùng quyển trục (cuộn giấy) cất đi. Là đã nhìn ra cái gì rồi, hay là —"

Ba quyển sách cùng quyển trục mang ra từ dưới mộ nhà họ Sư, Lạc Thần vẫn luôn để trong ba lô, trước đó trong thời gian lữ hành, lúc có thời gian sẽ lấy ra xem.

"Không xem, dĩ nhiên phải cất đi." Lạc Thần đạm nhạt nói.

Nàng đã cất đi những thứ kia. Đá phiến khắc chữ cũng đã lưu giữ thỏa đáng, chữ khắc bên trên thậm chí được nàng in ra bản đập, hợp thành một quyển sách, đặt vào trong giá sách.

"Lúc trước trong phòng sách dưới mộ ngầm." Thiên Thiên nói: "Tớ biết cậu đã phát hiện ra."

Lạc Thần ngồi yên bất động.

"Thật ra cậu phát hiện tớ lấy đi một thứ, nhưng cậu chưa từng đến tìm tớ. Những ngày này thật ra tớ rất khẩn trương, sợ cậu cùng tớ nói gì đó, lại lo lắng cậu cái gì cũng không nói."

"Nếu cậu không muốn nói, tớ tìm cậu cũng vô dụng."

Thiên Thiên cúi đầu mỉm cười, nâng tay vén tóc, sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Sau khi mở ra, bên trong lấy ra một khối bạch ngọc, hình dạng cùng đá cuội bình thường không khác biệt lắm, là nguyên ngọc chưa trãi qua gia công. Đáng tiếc chính là bên mép thiếu mất một khối nhỏ, hình như bị đục xuống.

Ánh mắt Lạc Thần xa xôi nhìn chằm chằm khối tuyết trắng nguyên ngọc.

Không biết là loại nguyên ngọc gì, tràn ra ánh sáng nhu hòa thông thấu, cao quý như thần linh trên trời, trung ương thẩm thấu một đoàn hồng ảnh, giống như ngậm một giọt máu không có đường viền.

Chính vì có mạt hồng ảnh này, đã khiến khối nguyên ngọc thánh khiết tăng thêm vài phần yêu dị.

"Đây là vật trước đó tớ lấy từ phòng sách." Thiên Thiên nói.

Lạc Thần như trước chăm chú nhìn khối nguyên ngọc.

"Đây là..... A Nguyễn." Trong thanh âm của Thiên Thiên rõ ràng có một tia phập phồng vui mừng.

Lạc Thần lúc này mới nâng ánh mắt, nhãn thần nhạt nhẽo, không có biến hóa rõ ràng gì.

"Tạm thời tớ vẫn không rõ vì sao nó lại xuất hiện trong phòng sách của lão thái, ở nhà họ Sư. Tất cả đều còn đang trong quá trình điều tra." Thiên Thiên thấp giọng nói: "Chỉ là về chuyện này, cậu đã sớm phát hiện, tớ cũng không muốn giấu diếm nữa."

"Ân." Lạc Thần tựa hồ có chút lỡ đãng, nàng nói: "Tớ biết. Cất vào đi."

"Cậu không có gì muốn nói sao?" Thiên Thiên đối với loại phản ứng này của Lạc Thần có chút không thích ứng: "Cậu cùng Sư Sư không phải vẫn luôn hiếu kỳ về A Nguyễn sao? Có một số việc tớ chưa nói, các người cũng rất tôn trọng việc riêng tư của tớ, nên chưa từng hỏi qua, trong lòng tớ rất cảm kích, hiện tại tớ nói ra chuyện này, vì sao cậu trái lại......"

"Thiên Thiên." Môi Lạc Thần khẽ động.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thần gọi tên Thiên Thiên, trước đây đều khách khí xưng hô Thiên tiểu thư.

Thiên Thiên ngây ngẩn.

"Cảm ơn cậu lần này thẳng thắn." Lạc Thần nói.

Yên lặng hồi lâu, Thiên Thiên biểu tình phức tạp, cuối cùng cũng chỉ đứng trước mặt Lạc Thần cong môi cười khẽ.

Lạc Thần lại chậm rãi mở miệng: "Nhưng tớ đã chôn đi Cự Khuyết rồi."

Đôi mắt u lam của Thiên Thiên trợn to.

"Kiếm đã chôn. Rất nhiều việc cũng chôn vùi." Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y ngủ say trên giường: "Hiện nay, tớ chỉ hy vọng nàng có thể tỉnh lại."



Thiên Thiên là người tâm thư thống thấu, nàng gật đầu, cũng sẽ không nói cái gì nữa.

Thiên Thiên ở trong phòng chờ đến gần chín giờ mới rời khỏi, Lạc Thần tiếp tục trông giữ, bởi vì Sư Thanh Y luôn xuất mồ hôi cần thường xuyên thay nàng lau thân thể, đồng thời thay đổi quần áo. Sau đó Lạc Thần bởi vì có việc ra ngoài một chuyến, sắp đến buổi trưa mới trở về phòng.

Đẩy cửa nhìn vào, đôi mắt nguyên bản trầm nặng của Lạc Thần đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Trên giường không có người.

Sư Thanh Y không ở đây.

Ánh mắt Lạc Thần sắc bén, bước nhanh đến bên bàn, cầm lấy tờ giấy phía trên.

Trên giấy là chữ viết của Sư Thanh Y: "Lạc Thần, em tỉnh rồi, đi băng hồ bên kia một chút. Đừng lo lắng, trước buổi trưa sẽ trở về."

Đầu ngón tay Lạc Thần run rẩy, dùng sức nhào nát tờ giấy, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Bên ngoài đại tuyết bay tán loạn, cùng với vài ngày đại tuyết nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp, lúc nàng đến băng hồ vẫn kết một tầng băng mỏng, hiện tại tầng băng trở nên vô cùng dày thậm chí mặt băng còn phủ một lớp tuyết, hoàn toàn có thể tự do đi lại trên đó.

Lạc Thần mặc áo khoác nhạt màu, thân ảnh gần như cùng tuyết trắng dung cùng một chỗ, mông lung, cũng chỉ có mái tóc đen thật dài của nàng mới chỉ thị ra vị trí của nàng. Ra cửa quá vội, ngay cả khăn choàng cũng không mang, lúc chạy bạch khí quanh quẩn bên môi.

Phía sau nàng lưu lại một hàng dài dấu chân, rất nhanh lại bị đại tuyết che lấp.

Bốn phía đều là tuyết trắng, dưới chân cũng là mặt băng bị tuyết bao trùm, khắp nơi đều trắng xoá, thuần trắng nhìn không thấy điểm cuối.

Mãi cho đến khi trong không gian thuần trắng xuất hiện một điểm mơ hồ.

Dần dần, điểm mờ nhạt càng lúc càng rõ, giống như được vật gì đó nâng lên, nổi giữa không trung. Mãi đến khi thật rõ ràng, mới hiện ra đường nét, dưới thân là một con cự lang toàn thân trắng bạc, bốn phía cũng là tuyết trắng, dĩ nhiên rất khó nhìn thấy cự lang, nên mới khiến người ngồi trên nó thoạt nhìn giống như lơ lửng giữa không trung.

Ngân sắc cự lang hai mắt đỏ tươi, bước đi thong thả hướng đến bên này, bên cạnh còn có một con vật hình thể nhỏ hơn, phía sau là chín cái đuôi đủ mọi màu sắc, giống như một khóm hoa rực rở.

Lạc Thần đứng bất động, yên lặng nhìn Sư Thanh Y ngồi trên người ngân lang.

Sư Thanh Y bên ngoài tùy ý bọc cổ đại áo lông chồn ngân sắc, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ, lộ ra một phần mái tóc đen nhánh, lông chồn ngân sắc ở hai bên càng làm nổi bậc khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Trên mũ đính Lang Gia lưu thủy tô ngọc bội, nàng vẻ mặt lười biếng híp mắt ngồi trên lưng ngân lang, ngọc bội theo tư thế nửa ngồi nửa tựa của nàng buông xuống, lay động trong gió tuyết.

Ngân lang dưới thân Sư Thanh Y vô cùng nghe lời.

Trong tay nàng cầm vài nhánh bạch mai cùng hồng mai không biết hái đến từ nơi nào, hoa cùng người, người cùng hoa, ôn nhu cao quý, ngay cả gió tuyết xung quanh, mặt băng vô tận dưới chân, tựa hồ đều nguyện ý cúi đầu xưng thần trước mặt nàng.

"..... Thanh Y." Lạc Thần nhìn nữ nhân trên người ngân lang, môi mỏng mấp máy.

Thiên địa tuyết trắng, không có ranh giới.

Tay trái cầm hai cành mai nhẹ nhàng lay động, Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đột nhiên bất động, mũ lông được lấy xuống, lộ ra tóc dài được bới lên của nàng.

Tóc dài như nước, được bới lên một cách đơn giản, phía trên nghiêng nghiêng cắm một cây bích sắc ngọc trâm, đầu trâm là một nụ hoa, giữa nụ hoa có chút đỏ tươi.

Khí chất cổ điển, lả lướt uyển chuyển, khí chất chỉ thuộc về nàng tự nhiên mà đổ xuống.

Nhìn thấy trâm cài trên tóc Sư Thanh Y, quang ảnh trong mắt Lạc Thần càng thêm dịu dàng.

Sư Thanh Y trên cao nhìn xuống, quan sát Lạc Thần.

Chân trước của ngân lang gập lại hướng về chỗ Lạc Thần nửa quỳ xuống, sau đó chậm rãi nằm sấp, Lạc Thần bước nhanh đến, vươn tay ra nói: "Đến đây."

Sư Thanh Y ngồi cứng nhắc trên lưng ngân lang, do dự không xuống, Lạc Thần vẫn bình tĩnh nhìn nàng, sau đó Sư Thanh Y mới ôm cổ Lạc Thần, Lạc Thần cũng đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đem nàng bế xuống.

"Tỉnh lại vì sao không nói với chị, muốn một mình chạy đến đây." Lạc Thần nói.

Hàng mi dài của Sư Thanh Y rũ xuống, một mực né tránh.

"Vì sao không đến gặp chị?"

"Bên kia nở rất nhiều hoa mai, em hái về một ít, trở về có thể cắm vào trong bình." Khuôn mặt Sư Thanh Y ôn nhu lại mang theo chút suy nhược, nhẹ nhàng cười, có chút gượng ép nói sang chuyện khác: "Nhìn có đẹp hay không?"

"Đẹp." Lạc Thần nói.

"Đỏ, trắng, cái nào đẹp hơn?" Sư Thanh Y đưa hoa mai trong tay nàng đến trước mặt Lạc Thần.

"Rất đẹp."

Bàn tay cầm hoa mai của Sư Thanh Y cứng nhắc giữa không trung.

Khóe môi Lạc Thần khẽ cong, nhẹ nhàng nở nụ cười, bọt nước trên lông mi rất nhanh bị tuyết ngưng kết.

Sau đó nàng ôm cổ Sư Thanh Y, vùi đầu vào vai Sư Thanh Y, thấp giọng lặp lại: "...... Em xinh đẹp nhất."

Sư Thanh Y nâng hai tay lên, đặt trên lưng của nàng, rất muốn ôm nàng nhưng rồi lại cố kỵ gì đó mà không dám, nàng cắn môi, ngón tay buông lỏng, cũng chỉ có thể như gần như xa cách một khoảng không.

"Ôm chị." Lạc Thần thì thầm nói.

Đôi mắt Sư Thanh Y vốn ngấn lệ rốt cục không chịu được nữa, từng gọt rơi xuống, ngón tay xiết chặt, gắt gao ôm lấy Lạc Thần.

Thiên địa một mảnh trắng xóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play