Tất cả mọi người cố thủ vị trí của mình, người có súng vẫn duy trì trạng thái nhắm thẳng.

Cánh rừng vắng vẻ, tiếng hít thở đột nhiên trở nên khẩn trương.

"Nhìn mặt đất, chú ý dưới chân." Mũi kiếm của Lạc Thần chỉ về phía trước.

Sư Thanh Y cúi đầu.

Nếu như đúng là địa sinh cốt, quả thật có thể lợi dụng bùn đất để che giấu tung tích của chúng.

Ở đây chất đất dày mà xốp, không cát đá, lúc ngầm chuyển động ở bên dưới sẽ không gây ra động tĩnh gì lớn, hơn nữa vừa rồi là tập thể nổ súng bắn phá, nếu như thứ đó nhân thời cơ chui xuống đất, quả thật là rất khó nghe thấy.

"Đi." Thiên Thiên nâng cổ tay, nhẹ giọng nói.

Hai con rắn nhỏ thuận thế bò xuống, dán mặt đất trườn đi.

Sau đó Thiên Thiên lấy ra một bình nhỏ hắc sắc được phong kín: "Hai người đến chỗ tớ, Kim Ngân có phản ứng, thứ đó có thể sẽ bò lên, tìm đúng cơ hội xạ kích."

"A Sanh, Tô Diệc các người qua bên kia." Vũ Lâm Hanh hất cằm.

Sư Thanh Y đổi sang cầm dao bên tay trái, tay phải cầm súng lục: "A Thố thúc, chú có thể dùng lựu đạn quân dụng kiểu mới không?"

A Thố Nhật Tắc thoáng có chút sợ hãi, nói: "Trước đây dùng qua cùng loại, nhưng không phải kiểu mới."

"Có thể. Vũ Lâm Hanh, cậu cho hắn hai quả." Sư Thanh Y nói, một bên chú ý nghe động tĩnh, một bên lại nhìn A Thố Nhật Tắc: "Nếu như tôi nghe thấy mặt đất có động tĩnh gì, chú liền theo phương hướng tôi nói mà ném, nếu như tôi chưa nói chú cứ tùy cơ ứng biến, chú ý an toàn."

A Thố Nhật Tắc tiếp nhận lựu đạn, sắc mặt ngưng trọng mà gật đầu.

"Đừng sợ, không có việc gì." Ánh mắt Sư Thanh Y hướng xa xa băng lãnh nồng đậm hắc ám thấp giọng nói.

Qua khoảng năm phút, nhưng vẫn là một mãnh tĩnh lặng như chết.

Vương Quý Nhữ lui ở giữa nắm chặt lấy vũ khí phòng hộ duy nhất của hắn – dao găm, nhìn trái nhìn phải, đầu đầy mồ hôi.

"Vương tiên sinh, anh cần lựu đạn không?" Lạc Thần liếc mắt nhìn Vương Quý Nhữ.

Vương Quý Nhữ giương dao găm của hắn lên trước ngực, quả thực sợ đến chết khiếp: "Không.... Không, tôi không biết dùng cái đó, quá nguy hiểm, không cần cho tôi! Cho tôi trái lại lãng phí."

Lạc Thần không nói gì nữa, quay đầu lại.

Lệch bên phải cách Sư Thanh Y khoảng tám mét, truyền đến một loại động tĩnh giống như vải vóc bị xé rách.

xuy – xuy.

Tốc độ của nó phá lệ nhanh.

Cùng lúc đó, bên kia theo Thiên Thiên ra lệnh một tiếng Phong Sanh cùng Tô Diệc giương súng máy nổ súng, bọn họ nhắm vào chính là một tiêu điểm.

"Quá gần rồi, hiện tại đừng dùng lựu đạn! Trước nhanh chóng lui lại, chờ nó bò lên!" Bên này Sư Thanh Y lớn tiếng nói,

Theo khói súng là một cổ mùi thi thể hôi thối hỗn hợp với mùi chua của bùn đất kéo đến, tiêu điểm Thiên Thiên bọn họ phụ trách đã chảy ra dịch thể màu nâu gì đó. Mặt đất bị bắn ra một hố nhỏ, có cái gì đó bị bắn trúng nhưng đã rụt lại, xung quanh bán kính 50cm sụp xuống, giống như tổ kiến.

Sư Thanh Y bên này mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện loại hố nhỏ này, thậm chí cách nàng cũng Vũ Lâm Hanh cũng không quá hai mét, đạn bắn xuống mặt đất, bắn ra từng hố đất nhỏ.

Bởi vì phía dưới có gì đó không giống với bên chỗ Thiên Thiên, càng thêm giảo hoạt, nó vẫn mượn bùn đất ẩn nấp không bò lên, khoảng cách quá gần, Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh tạm thời cũng không có cách nào với nó.

"Lui lại." Lạc Thần cảnh giác, bản thân trái lại rất nhanh giẫm lên vị trí phía trước.



Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh lập tức lui ra sau.

Cự Khuyết Lạc Thần cắm vào trong đất, được lực đạo nơi cổ tay này đẩy về phía trước, trực tiếp nghênh hướng thứ đang ngầm di chuyển dưới mặt đất.

Ánh mắt của nàng không có nửa điểm gợn sóng, tựa hồ chỉ còn lại hàn quang lạnh lẽo của lưỡi kiếm nổi bật trong đáy mắt đen kịt như bóng đêm của nàng, nàng lập tức khởi kiếm chém đến.

Không ai biết trong nháy mắt kia nàng phát ra kiếm khí có bao nhiêu sắc bén, chỉ nhìn thấy một tầng đất dày bị xốc lên ném đến giữa không trung, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt thật sâu, sau đó đất đen rơi lả tả trong mơ hồ còn thấy một nửa thứ gì đó nhầy dính bị chém bay, rơi xuống xa xa trên rễ cây.

Đất đen tản ra rồi rơi xuống, một nửa thứ kia cuối cùng co quắp một chút sau đó không cử động nữa.

"Hướng mười giờ! Nhìn thấy hai đại thụ đứng cùng một chỗ không!" Sư Thanh Y chỉ hướng, lớn tiếng quát lên: "Ném sang đó! Nó sẽ đến! Nhanh!"

A Thố Nhật Tắc ngoại trừ là người hái thuốc, bình thường cũng là một thợ săn xuất sắc, hắn nhắm vào phương hướng Sư Thanh Y chỉ thị, lập tức giật chốt lựu đạn ném đi.

Ầm một thanh âm vang lên, mặt đất bị đào ra một hố to, ánh sáng không tốt, cũng không biết thứ đó có bị nổ trúng không.

Mùi hôi thối cùng khói súng tràn ngập, hai cây cổ thụ đã nghiêng lệch, may mà rể cây bám sâu nên cũng không ngã xuống.

Vương Quý Nhữ kêu to: "Trời ạ! Cục lâm nghiệp có thể phạt tiền chúng ta hay không!"

Sư Thanh Y nổ súng bắn về hướng kia: "Không phải sợ! Nếu như anh bị những thứ kia ăn tươi, Vũ tiểu thư bên kia sẽ thay anh hướng cục lâm nghiệp chi tiền!"

Vũ Lâm Hanh mắng: "Tôi chi cho anh cái đầu quỷ!"

Vương Quý Nhữ sắp khóc rồi.

Qua gần một phút, xung quanh lại lần nữa trở lại yên tĩnh.

Dưới lòng đất tạm thời không truyền ra động tĩnh gì, hơn nữa khói bụi che lấp, từ đầu chí cuối cũng không thấy rõ những thứ kia rốt cục là bộ dạng gì.

"Theo chị đến đó." Lạc Thần ở phía trước mở ra một con đường.

Sư Thanh Y đi theo Lạc Thần, những người khác cũng đuổi theo.

Lúc ngang qua đám rễ cây, Sư Thanh Y lại nhìn thoáng qua thấy được thứ nhầy dính đã bị Lạc Thần chém rơi một nửa đang nằm trên tuyết bẩn, có chút giống như sọ đầu người lai loài động vật nào đó. Đó là nửa trên hộp sọ, bên trên lông tóc rậm rạp, bởi vì phía dưới là tuyết cho nên thứ đặc dính chảy ra từ bên trong phá lệ nhìn rõ.

Là não sao?

Sư Thanh Y không nhìn nữa, lấy lại bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.

"Chúng.... còn có thể bò ra nữa hay không?" Vương Quý Nhữ nhìn xung quanh

"Dĩ nhiên. Chúng đang phục kích chúng ta, đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, bất kỳ lúc nào cũng không thể lơ là cảnh giác."

Sư Thanh Y nói đến đây, bước chân đột nhiên dừng lại.

Đó là thứ gì?

Hình như là âm thanh rên rỉ hấp lãnh khí, cách một gốc cây nằm ngang truyền đến, Lạc Thần ra hiệu cho những người phía sau không tiếp tục đi về phía trước, còn Lạc Thần chiếu đèn đến phương hướng phát ra âm thanh.

"Có nữ nhân..... Đang khóc." Sư Thanh Y ở sau Lạc Thần, nhẹ giọng nói.

Lạc Thần gật đầu.

Đèn pin chiếu đến cây đại thụ ngã trên đất, cây đại thụ này rất già, ước chừng có ba người ôm, thoạt nhìn thời gian ngã xuống cũng đã lâu, một phần nằm trên lớp bùn đen, trên bùn còn mọc dày đặc rêu xanh, còn có dây leo quấn quanh.

Sư Thanh Y rốt cục bước đến trước đại thụ, nàng rất cẩn thận, cũng không đến quá gần, Lạc Thần chiếu đèn pin, Sư Thanh Y hạ tầm mắt nhìn thấy phía sau thân cây mơ hồ lộ ra một cái đầu, đội mũ lông kiểu nữ.

Trên mũ là lông dài màu hổ phách, từ góc độ của Sư Thanh Y quan sát, giống như dưới chiếc mũ là trống rỗng, không có khuôn mặt.



"Tiểu Nhị?" Sư Thanh Y thấp giọng nói, đồng thời vẫn giương súng.

Nhìn kiểu cách của áo lông, chính là cô gái đã gặp qua lúc chiều, Vương Quý Nhữ nói nàng là Tiểu Nhị.

Nữ nhân kia không trả lời, mà chỉ cúi đầu ngồi xổm ở nơi đó khóc, hình như đã khóc đến cạn sức lực, giọng nói nghẹn lại, ngồi ở nơi đó, vai quỷ dị nhún xuống.

Mùi máu tanh cùng mùi hư thối xen lẫn trong gió, dày đặc đến khiến đầu óc mê mang.

Lạc Thần không nhìn nữ nhân kia, ánh mắt lạnh lẽo quét đến khu vực thân cây, nàng vun kiếm, mạnh mẽ cắm xuống thân cây.

Chỉ nghe âm thanh thân cây nứt ra, sau đó giống như một tràng âm thanh xương cốt vỡ vụn, trong thân cây chảy ra dịch thể nhầy dính, cùng lúc đó thân thể nữ nhân ngã về phía trước.

Sư Thanh Y lập tức nhìn thấy có một loại móng vuốt gì đó buông lỏng chân của nữ nhân kia ra, chui xuống lòng đất.

Trước đó móng vuốt kia vẫn nắm lấy mắt cá chân của nữ nhân, nữ nhân lại không giãy ra, đúng là có chút giống như làm mồi câu.

Đầu của nữ nhân va vào thân cây, gần như là hung hăng nện xuống, Sư Thanh Y lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, nâng đầu của nàng lên.

Nhưng vừa nhìn, lưng Sư Thanh Y nhất thời lạnh toát.

Nữ nhân là Tiểu Nhị không sai.

Nhưng đôi mắt của nàng đã bị móc ra.

Tựa hồ chính là bị móng vuốt trực tiếp móc ra, trên mặt chảy vào vệt máu đỏ tươi, bị nước mắt các loại hòa lẫn, một vệt một vệt, đọng trong hốc mắt, máu thịt mơ hồ.

Tiểu Nhị khóc không ra tiếng nữa, đôi môi khô nứt run rẩy, một chữ cũng nói không được.

Lạc Thần xử lý hoàn tất, cùng Sư Thanh Y mang theo Tiểu Nhị trở lại.

Vương Quý Nhữ thấy Tiểu Nhị trở về, hoảng sợ mà che miệng lại, sau đó tiến lên đón lấy Tiểu Nhị, ôm lấy thắt lưng của nàng: "Em.... Lão thiên gia."

"Thiên Thiên, giúp tớ thay nàng băng bó một chút, đôi mắt của nàng vẫn luôn chảy máu." Sư Thanh Y vội vội vàng vàng lấy ba lô của mình.

Thiên Thiên đến cùng Sư Thanh Y băng bó, những người khác ở bên cạnh canh gác, xa xa gió núi gào thét, thổi lá cây cùng dây leo rung động, tuyết khối rơi xuống.

"Chết tiệt.... Nhiếp Thắng Quang cậu ở nơi nào.... Vì sao phải nghe tên khốn kia đến chỗ này!" Vương Quý Nhữ nhìn Tiểu Nhị gần như tắt thở, bật khóc.

"Rất xin lỗi..... Nàng đã chết." Sư Thanh Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng.

Vương Quý Nhữ vùi đầu khóc lớn.

A Thố Nhật Tắc nhắm mắt lại, thấp giọng cầu nguyện: "Chỉ mong nữ thần rừng núi có thể nhìn thấy, cứu vớt tất cả."

Lạc Thần ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn Thiên Thiên, sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể Tiểu Nhị, thi thể vẫn còn ấm.

"Sau đầu có dấu vết bị đánh vào, hốc mắt xuất huyết quá nhiều, trên đùi có dấu trảo." Thiên Thiên thở dài.

"Tóc sau đầu có dính rêu xanh, là do va vào thân cây, hơn nữa là bị ngoại lực đập đầu xuống." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Những thứ kia không thông minh đến mức này."

"Là người?" Sư Thanh Y nhìn qua.

Lạc Thần gật đầu, quan sát sau lưng Tiểu Nhị, sờ sờ, đột nhiên nhẹ nhàng ấn xuống.

Cách đó không xa lại có một trận động tĩnh, vật gì đó chuyển động ở bên kia, Sư Thanh Y lập tức nổ súng.

Một cái bóng của nam nhân chợt hiện, tránh khỏi phát súng, trực tiếp nhảy vào sâu trong rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play