Hắc Trúc Câu tuy rằng được phê chuẩn trở thành công viên quốc gia nhưng phạm vi sinh cảnh của nó lại vô cùng hữu hạn, du khách cơ bản có thể tham quan ở khu vực được quy hoạch, nói một cách tương đối thì nơi đó rất an toàn.
Dĩ nhiên, cũng không cũng không thiếu những người lớn mật thích thám hiểm sẽ đi vào sâu bên trong, tìm kiếm cái gọi là kinh hãi kích thích.
Ở chỗ này nếu như không có người Di ở bản địa dẫn đường thì gần như là một tử lộ. Về phần những bí cảnh xa xôi hơn nữa cho dù có hướng đạo cũng đều là tự tìm tử lộ.
Trong lời truyền tụng của người Di, nơi đó sương mù tràn ngập chỉ có thần tiên mới có thể tiến vào.
Xe cắm trại rẽ qua con rạch, đi theo phương hướng A Thố Nhật Tắc chỉ dẫn, đường không dễ đi, xe xóc nảy lợi hại.
Nhóm người ở trong xe nói chuyện với nhau.
A Thố Nhật Tắc là lần trước Lạc Thần đi Tứ Xuyên quen biết được, hắn là người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú trong Hắc Trúc Câu, đối với địa hình ngoại vi Hắc Trúc Câu vô cùng quen thuộc, sau khi trở về Lạc Thần vẫn cùng hắn vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại.
Vũ Lâm Hanh cười nói nhà cũ của Lạc Thần lui tại một nơi âm trầm nguyên thủy, đã là thuộc về phạm trù dã nhân trên đỉnh núi, kết quả hiện tại về thăm nhà cũ cũng không biết đường đi, còn phải tìm hướng đạo.
Lạc Thần chỉ đạm nhạt nói: "Ngoại vi thảm thực vật hiện nay đã xảy ra biến hóa rất lớn, càng ngày càng nhiều người đến nơi này, rất nhiều con đường đã bị hoạt động của mọi người ảnh hưởng. Nếu không có A Thố Nhật Tắc, tôi muốn tìm được thần tiên thụ cần phải tốn nhiều thời gian một chút, cũng không có lợi."
Sư Thanh Y biết Lạc Thần lựa chọn như vậy là hợp lý.
Lạc Thần đã hơn sáu trăm ba mươi tám năm không trở về nơi này, thương hải tang điền, cho dù ở đây hẻo lánh nhưng biến hóa nhất định cũng không thể thiếu, dù sao có người thì sẽ có cực đại thay đổi. Bất quá nàng nói chỉ cần nhanh chóng tìm được thần tiên thụ thì tốt rồi, thông qua thần tiên thụ nàng tự có biện pháp về nhà cũ.
Theo đó suy đoán, lẽ nào khu vực từ sau thần tiên thụ sẽ không bị con người ảnh hưởng sao?
Nói cách khác, nơi này cho đến nay căn bản không có bất kỳ người nào đến?
"A Thố thúc, chỗ đó vì sao được gọi là thần tiên thụ, có gì đặc biệt sao?" Sư Thanh Y hòa khí châm trà cho A Thố Nhật Tắc, đặc biệt hướng hắn thỉnh giáo.
Trong giọng nói của A Thố Nhật Tắc tràn đầy sùng kính, giải thích nói: "Thần tiên thụ là ranh giới chân chính trong Hắc Trúc Câu, qua khỏi thần tiên thụ là bước vào lãnh địa của thần linh, con người chúng ta không thể đến đó. Trước đây tôi vào Hắc Trúc Câu hái thuốc, xa nhất cũng chỉ đến thần tiên thụ thì dừng lại, thần linh sẽ không thích chúng ta đến đó quấy rầy, đây là khinh nhờn thần linh."
"Thần tiên thụ, thần tiên thụ, lẽ nào thần tiên ở nơi này đều thích treo ở trên cây?" Vũ Lâm Hanh cười nói.
A Thố Nhật Tắc nói: "Vũ tiểu thư xin không nên nói như vậy, thần tiên sẽ nghe thấy."
So sánh với Hán nhân mà nói, rất nhiều người Di đối với thần linh có tín ngưỡng rất sâu. Bọn họ cho rằng thế giới có thần linh, hơn nữa sùng bái không gì sánh được, cũng vì vậy mà tự thân tu dưỡng.
Tiếu ý trong đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh càng sâu, bất quá nàng tôn trọng tín ngưỡng của A Thố Nhật Tắc nên cũng yên tĩnh nghe, không hề nói đùa.
"Có phải nơi này có một gốc cây tương đối đặc biệt hay không?" Sư Thanh Y nghĩ đến cái gì đó, giật mình.
"Đúng vậy, một gốc cây anh đào." A Thố Nhật Tắc gật đầu: "Nghe lão tổ tông nói, đó là năm đó hai vị nữ thần đã trồng."
"Hai vị?" Sư Thanh Y nói: "Còn là nữ?"
Ánh mắt buông xuống Lạc Thần, ở một bên yên lặng uống trà.
A Thố Nhật Tắc nói: "Đúng vậy, Sư tiểu thư. Tương truyền rằng năm đó hai vị nữ thần đã gieo xuống cây anh đào, dùng cây đào làm ranh giới, các nàng sống trong ranh giới đó. Thật lâu trước đây từng có một số người cố chấp vượt qua cây anh đào đi vào bên trong, kết quả sương mù dày đặc, hình như vào mê hồn trận cổ quái gì đó, sau khi di loanh quanh luôn sẽ trở lại dưới góc cây anh đào. Đây là ý chỉ của thần linh, lâu ngày dài tháng, mọi người gọi đó là thần tiên thụ, cũng không ai dám tiến vào nữa, hơn nữa mọi người cũng căn bản không vào được."
Tương truyền luôn không thể thiếu tô điểm cùng khoa trương, Sư Thanh Y biết rõ điểm ấy nhưng sẽ không nói trắng ra trước mặt A Thố Nhật Tắc.
Nàng mỉm cười: "Các người nói đó là nữ thần, năm đó nhất định là có người gặp qua các nàng, nếu không thế nào biết các nàng là nữ."
A Thố Nhật Tắc biểu tình chăm chú vô cùng: "Quả thật có người gặp qua. Nữ thần cũng không phải thường xuyên ở khu vực bên trong, có người từng thấy các nàng từ bên ngoài trở về, dung mạo các nàng vô cùng xinh đẹp, thậm chí vật cưỡi đều là cự lang ngân sắc uy phong lẫm lẫm, có thể cưỡi mây đạp gió."
Sư Thanh Y cảm thấy rất thú vị, cự lang còn có thể cưỡi mây đạp gió và vân vân, nghe thấy mà trong lòng thật muốn cười.
Lại hỏi A Thố Nhật Tắc một số vấn đề, Sư Thanh Y đối với Hắc Trúc Câu trong ngoài cũng có một chút hiểu biết, dù sao thì việc cấp bách lúc này chính là đến chỗ thần tiên thụ, về phần còn lại, giao cho Lạc Thần thì tốt rồi.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã đi đến hoàng hôn.
Hắc Trúc Câu rất cao so với mực nước biển, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xa vời biển mây cuồn cuộn, như sương như khói, hồng tím lam vàng các loại màu sắc hội tụ trong mây, khuếch tán, bắt đầu chuyển động, tô lên một mảnh mộng ảo sáng mờ.
Sư Thanh Y bị loại biển mây mờ ảo này hấp dẫn, tựa vào cửa sổ nhìn xa xa, trên hàng mi dài nhiễm một tầng ráng chiều yên tĩnh.
Mỹ cảnh luôn luôn dễ biến mất, bóng đêm buông xuống, toàn bộ Hắc Trúc Câu đột nhiên giống như bị ma quỷ nuốt chửng, rơi vào một loại hắc ám cùng tĩnh mịch đáng sợ.
Càng đi sâu vào trong, đường càng khó đi, xe cắm trại bởi vì vấn đề trọng tải đã không cách nào đi tiếp. Đã sớm lường trước loại tình huống này vì vậy đội ngũ xuống xe phân phối vật phẩm xong, sau đó đỡ bốn chiếc xe moto địa hình từ trên xe cắm trại xuống.
Tìm một chỗ bí mật đậu xe cắm trại, sau khi tiến hành che giấu cùng bảo hộ, nhóm người đổi thành moto tiến vào rừng rậm nguyên thủy.
Trong rừng cổ thụ che trời, đây đều là thực vật khởi nguyên từ vô cùng xa xưa, rất nhiều rễ cây nhô lên mặt đất, uốn lượn chồng chéo, bởi vì tuyết rơi, tuyết đọng bao trùm trên rễ cây liền tạo ra ghồ mắc hình dạng khác nhau. Đèn pha trong tuyết trắng soi được khá xa, giống như đang nhìn một ngôi một ngôi mộ cổ nữu khúc.
Cây cùng cây bình thường sẽ có dây leo liên kết, bất quá đây là con đường A Thố Nhật Tắc thường đi hái thuốc trước đây cho nên tương đối thông thuận.
Ở đây hoàn toàn là một thế giới khác.
Hiện tại là mùa đông, không nghe thấy âm thanh động vật gì hoạt động, rất nhiều loài đã ngủ đông, vì vậy có cảm giác trong một đêm rất nhiều loại phi cầm tẩu thú bốc hơi không có tung tích.
Bóng đêm nuốt chửng cả cánh rừng xa xưa, lộ ra một loại yên tĩnh phá lệ quỷ dị. Vài chùm sáng làm lay động bóng cổ thụ, vô lực lại quạnh quẽ.
Sư Thanh Y chuyên tâm lái xe, dọc theo đường đi rất ít nói chuyện, Lạc Thần ngồi sau lưng nàng, khuất sau nàng. Khoảng cách giữa các cây cũng không thuận tiện cho xe chạy qua, bùn đất bị tuyết đọng, còn phải hao tổn tinh lực nắm giữ phương hướng.
Thời tiết lạnh giá, nàng ở phía trước bị gió lạnh thổi, nghĩ đến Lạc Thần dán sau lưng nàng có lẽ cũng không có bao nhiêu lạnh.
Bóng đêm càng sâu, đội ngũ tìm một địa điểm thích hợp để dừng lại cắm trại, sau đó dựng liều, ngủ lại một đêm rồi mới lái xe đi tiếp. Nghe A Thố Nhật Tắc nói, cách chỗ thần tiên thụ đã không còn xa nữa.
Lúc đốt lửa trại, ánh sáng xua tan hàn lãnh, mang đến ấm áp bình thản.
Thiên Thiên rắc một vòng thuốc bột xung quanh khu vực cắm trại, nhóm người đốt lửa nấu một bữa cơm tối đơn giản, nói chuyện phiếm sau đó đi ngủ. Tất cả đều là người có năng lực thích ứng rất mạnh, trước kia cũng thường xuyên cắm trại ở bên ngoài, mọi người dĩ nhiên cũng xem như chuyện cơm bữa.
Chỉ có Sư Thanh Y ngồi xa hơn một chút, một mình cúi đầu cải tiến chiếc nõ nhỏ, khi thì cọ cọ thứ gì đó vào tản đá, chuyên chú vô cùng.
"Sư Sư cậu đang chơi đùa cái gì, ngồi xa như vậy!" Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh lửa trại vỗ vỗ tay, hù dọa nàng: "Cẩn thận bị sói ăn thịt! A Thố đại thúc nói Hắc Trúc Câu có ngân sắc cự lang, rống một tiếng rung trời, ăn mỗi một tấc da thịt non mịn của cậu cũng không cần nhai!"
Sư Thanh Y nhét mũi tên thép nàng đã mài xong vào trong nõ, cũng không quay đầu lại: "Để nó đến ăn!"
"Cậu nói ăn cậu thì có vị gì! Mềm hay không mềm! Ngọt hay không ngọt!" Vũ Lâm Hanh da mặt so với thành tường còn dày hơn.
Lạc Thần ôm Cự Khuyết của nàng, cẩn thận lau chùi, nghe Vũ Lâm Hanh nói như vậy lại buông xuống.
Sau đó nàng nhìn bóng lưng của Sư Thanh Y một chút, rồi tiếp tục lau kiếm.
Sư Thanh Y ở xa xa lớn tiếng nói: "Tớ là hương vị thủy đào mật, cậu cảm thấy sao!"
Thiên Thiên cười nói: "Nói cũng vô dụng! Có phải thủy đào mật hay không cắn một cái mới biết được!"
Lạc Thần tiếp tục lau kiếm, lau đến mặt không chút thay đổi.
Vũ Lâm Hanh cười đến sắp đau bụng, một lát sau đứng lên nhẹ nhàng bước đến chỗ Sư Thanh Y.
"Cậu không nên nháo tớ, cũng đừng nghĩ đến chụp vai làm tớ sợ, phân tâm rất nguy hiểm." Sư Thanh Y biết nàng từ phía sau đến, liền cảnh cáo.
"Cậu nói cậu đang chơi đùa cái gì đây? Còn rất nguy hiểm." Vũ Lâm Hanh bước vài bước vè phía trước.
Chỉ thấy trong tay Sư Thanh Y hàn quang chợt lóe, xé bóng tối phóng đi.
Một cành cây cổ thụ ở xa xa trong nháy mắt bị gãy, ngã trên mặt đất phát ra âm thanh thật lớn.
Vũ Lâm Hanh: "....."
Sư Thanh Y cầm cái nõ cải tiến bằng thép, quay đầu lại âm trầm chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: "Tưởng tượng cành cây vừa rồi là cái cổ của cậu, sau đó cứ như vậy rắc một tiếng, cậu cảm thấy nguy hiểm sao?"
Vũ Lâm Hanh nhất thời cảm thấy cổ phát lạnh: "Tớ trở qua bên kia, cậu tiếp tục chơi đi."
Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ cong, cười rộ lên.
Nàng ở tại chỗ cầm chiếc nõ nhỏ tiếp tục cải tiến một hồi, cảm giác phía sau có động tĩnh rất nhỏ, biết lúc này là Lạc Thần nàng nhìn lại, Lạc Thần mang mũ và khăn choàng đến cho nàng, còn có áo khoác.
"Rất lạnh, phải vào trong liều." Lạc Thần đội chiếc mũ lông trắng lên đầu Sư Thanh Y, chỉnh lý tóc dài xong, lại kéo vành nón xuống, điều này làm cho Sư Thanh Y thoạt nhìn càng giống một chú cừu.
"Cũng sắp cải tiến xong rồi, thử nghiệm lại tên thép vài lẫn nữa." Sư Thanh Y ngẩng đầu, cười đến híp mắt: "Mắt em không nhìn thấy nữa."
Lạc Thần thay nàng điều chỉnh mũ, lại quấn vài vòng khăn choàng cho nàng.
"Cổ em bị cố định rồi." Sư Thanh Y cười nói.
Lạc Thần nhéo khuôn mặt của nàng, nhàn nhạt dạy cho nàng: "Chiếc nõ ở chỗ này có một lỗ nhỏ khác, em có thể quấn sợi dây nõ khác ở đây, gặp chuyện thì kéo thẳng dây nõ, có thể cắt đứt yết hầu thứ gì đó."
"Có phải chị phát hiện thứ gì nữa hay không?" Sư Thanh Y ngừng việc vui đùa, biểu tình thu liễm.
"Trong rừng không sạch sẽ lắm, có vật bẩn." Lạc Thần thấp giọng nói: "Cùng trước đây bất đồng rất lớn. Chị hoài nghi trong những năm chị rời khỏi, đã từng phát sinh chuyện gì đó. Mới vừa rồi đã thông báo cho Lâm Hanh bọn họ chuẩn bị sẵn sàng."
Sư Thanh Y dừng một chút, bình tĩnh trả lời nàng: "Em sẽ tự bảo vệ mình, cũng sẽ bảo vệ những người khác, đừng lo lắng. Em sẽ đi lấy dây nõ, vừa lúc ở chỗ lão bản có mua một ít công cụ."
Lạc Thần nói: "Chị sẽ làm hết khả năng để bảo vệ em, tận lực không để em có cơ hội dùng những thứ này."
Nàng nói xong, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái trên khóe môi của Sư Thanh Y: "Thực sự là mùi vị thủy đào mật?"
Sư Thanh Y: "........: "
"Chị ở đây cùng em." Lạc Thần tâm bình khí định ngồi xuống.
Hai người ngồi một chỗ, xa xa phía sau lửa trại sáng rực, giống như trái tim ấm áp nhảy động trong rừng cây hắc ám này.
Nửa giờ qua đi, Lạc Thần ngẩng đầu, chau mày.
Sư Thanh Y vừa mới làm xong mũi tên thép thứ ba cho chiếc nõ, nàng đặt mũi tên vào rãnh nõ, đứng lên: "Hình như có tiếng bước chân hướng đến chỗ chúng ta."
"Là người." Giọng nói của Lạc Thần băng lãnh.
"Hơn nữa chỉ có một." Sư Thanh Y nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng bước chân cách đó không xa, càng ngày càng gần, vang trong tuyết đọng cùng lá cây khô trên mặt đất, sàn sạt vang lên.
Một lát sau, giọng hát mang theo một tia run rẩy nhẹ nhàng truyền đến: "Một đêm trong rừng cây, tôi lưu lại rất nhiều tình cảm, mặc kệ tôi yêu hay không yêu tôi, tôi chính là anh tuấn như vậy."
"Nga, nga, cô nương, không nên quá yêu tôi, tình yêu của cô khiến tôi hít thở không thông, không cách nào hô hấp, nga, cô nương, không nên, không nên quá yêu tôi!" Sau đó rất nhanh lại thay đổi bài hát khác, hát đến tình cảm thiêu đốt.
Sư Thanh Y: "........"
Nghe được động tĩnh, tất cả những người vốn đang ở trong lều đều ra ngoài.
Giọng hát kia vẫn tiếp tục vang lên, lúc này lại đổi phong cách, chỉ là lúc hát vẫn còn run rẩy, tựa hồ rất sợ hãi, hát chỉ vì muốn thêm can đảm: "Đại vương bảo tôi đi tuần núi a, y nhi yêu nga, tuần Nam Sơn ta tuần Bắc Sơn, y nhi yêu nga. Đại vương dạy tôi đến tuần núi a, y nhi yêu nga, cẩn thận đề phòng Tôn Ngộ Không kia a, y nhi yêu nga, sẽ biến con ruồi tiểu ong mật, y nhi yêu nga."
Vũ Lâm Hanh nghe không được, ghét bỏ nói: "Tôi có cho phép ca hát sao?"
Một bóng người xuất hiện trong bóng đêm, hơi khom lưng, vừa hát vừa nhìn qua lại, quả thật giống như một con khỉ sợ đầu sợ đuôi.
"Ai, ai ở chỗ đó!" Người đó thấy ánh lửa mơ hồ bên chỗ Sư Thanh Y, không hát nữa, giọng nói run rẩy càng thêm lợi hại: "Nhiếp Thắng Quang, có phải là anh hay không?"
Sư Thanh Y các nàng không lên tiếng, duy trì yên lặng, chỉ chờ phản ứng sau đó của người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT