Lúc Ban đầu Sư Thanh Y từng vì hiếu kỳ mà hỏi qua Lạc Thần một vấn đề.

Một vấn đề tương đối xấu hổ.

Khi đó Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần gả cho người khác, có một vị phu quân, nên buồn bã bi thương hồi lâu.

Từ trong lời nói có thể cảm giác được phu quân của Lạc Thần đã từng đối với nàng rất tốt. Quân tử xa nhà bếp, nhưng vị phu quân kia lại nguyện ý xuống bếp nấu cơm cho Lạc Thần, Lạc Thần chỉ ở bên cạnh nhìn hắn. Chỉ cần một chi tiết rất nhỏ như vậy Sư Thanh Y cũng biết vị phu quân kia là cỡ nào yêu thương cùng luyến tiếc Lạc Thần, mà Lạc Thần lại cỡ nào quyến luyến phu quân của nàng.

Cảm giác của Sư Thanh Y rất nhạy bén, thậm chí còn mẫn cảm.

Nàng từng bởi vì Lạc Thần là một thẳng nữ khó có thể bẻ cong mà quấn quýt đến ruột gan đứt đoạn.

Hôm nay hai người đã cùng một chỗ, đồng cam cộng khổ cho đến bây giờ, rốt cục nàng cũng phát giác một bí mật.

Đó chính là ngoại trừ lúc đầu Lạc Thần thỉnh thoảng nhắc đến phu quân của nàng, về sau không hề nghe nàng nhắc nữa, chỉ có thể nghe được trong miệng nàng thảo luận về vị cổ đại biểu muội kia.

Biểu muội.

Biểu muội.

- Khi đó, cửa hiệu đồ cổ của chị cùng biểu muội, mở ở Tô Châu phủ.

- Hắc Trúc Câu Thục Hán, đó là nhà cũ của biểu muội chị.

- Nhà của biểu muội, dĩ nhiên cũng là nhà của chị.

Trong đầu một câu lại một câu mềm nhẹ lướt qua.

Sư Thanh Y bị Lạc Thần dán lấy giao quấn, mỗi một lỗ chân lông trên người đều tràn đầy vui sướng. Ngực phập phồng, hô hấp gấp gáp vì thiếu dưỡng khí, một mặt vui sướng mà run rẩy, một mặt lại bởi vì miên man suy nghĩ mà bất an run rẩy.

Ngón tay ở trong đầm nước trên người nữ nhân tiếp tục trêu chọc, phả ra hương khí nóng rực.

Khóe mắt Sư Thanh Y đỏ bừng, nhẹ giọng rên rỉ, nhịn không được ôm chặt lấy Lạc Thần, hai tay nắm lấy áo ngủ của Lạc Thần, trên lưng Lạc Thần càn rỡ vuốt ve.

Không có cái gọi là phu quân.

Chỉ có biểu muội..... đúng không?

Cổ đại nam tử xuống bếp ít lại càng ít, Lạc Thần nói qua phu quân nàng xuống bếp, thật ra là vì vị phu quân kia căn bản không phải là "hắn, mà là "nàng."

'Phu quân' trước kia của Lạc Thần, người trong lòng của Lạc Thần, chính là "biểu muội" của nàng.

Giống như hai người hiện tại để che tai mắt, ở bên ngoài có lúc sẽ xưng hô biểu tỷ muội, biểu muội kia nhất định là thê tử của Lạc Thần.

Cho nên lúc trước lần đầu tiên cùng bản thân, thủ pháp của Lạc Thần mới có thể.... Thành thạo như vậy.

Lúc này, Lạc Thần một tay nâng thắt lưng của Sư Thanh Y, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y hàm hồ thở dốc, phối hợp nâng thắt lưng lên.

Sâu trong đôi mắt của nàng bởi vì bị đẩy lên đỉnh mà có chút thất tán, giống như bảo thạch mỹ lệ được che trong lụa mỏng. Trong đầu một từ "biểu muội" cứ như ma chú, không thể nào xua đi, ngược lại khiến ánh mắt của nàng càng thêm mềm mại thương cảm.

"Thanh Y." Lạc Thần ở phía trên yên lặng tỉ mỉ nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, lại nhẹ nhàng nói: "Hôm nay chị ngủ một mình nên mới ngủ không tốt như vậy. Trước kia em ngủ bên cạnh chị, thật ra chị ngủ rất trầm."

Sư Thanh Y bỗng dưng mặt đỏ tai hồng.

Phát hiện trong lời nói của Lạc Thần cư nhiên chứa phần dỗ ngọt, khiến hạ thân càng thêm ẩm ướt.

"Vậy sau này dọc theo đường đi, em đều ngủ cùng chị." Sư Thanh Y thì thầm nói: "Chất lượng giấc ngủ của chị...ân....cũng có thể tốt một chút."

"Theo chị ngủ trên sô pha?"

"..... Ngô... Ân.......sô....trên sô pha."

"Vậy thì thích lén lút đến như đêm nay hay là quang minh chính đại đến?"

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần cười, yêu thương mà hôn khóe môi nàng.

Sư Thanh Y bởi vì loại tình ái này mà cả người phát nhiệt, mồ hôi nóng ướt át bết dính ở trên người, thấm ướt cả tóc dài của nàng.

Cùng lúc bị "biểu muội" làm cho băng lãnh, tư duy phân tán, không ngừng loạn tưởng. Một mặt lại cảm thụ được sự dây dưa nóng rực của Lạc Thần, kích thích không ngừng. Một mặt muốn mặc sức phóng túng bản thân, lớn tiếng rên rỉ, rồi lại bởi vì sợ bị phát hiện mà lựa chọn ẩn nhẫn, ngay cả môi dưới cũng sắp bị cắn rách, trở nên sưng đỏ.

Tới tới lui lui, ba phần nhiệt độ, bốn phần suy nghĩ, Sư Thanh Y cảm thấy bản thân thực sự muốn điên rồi.



Trước đây Lạc Thần đã từng có ai, thật ra nàng cũng không quan tâm, dù sao đó đều đã là chuyện của quá khứ. Cái gì cũng đã qua đi.

Hiện tại Lạc Thần là nữ nhân của nàng, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Tham lam hơn một chút, dĩ nhiên nàng muốn toàn bộ tương lại của nữ nhân này thuộc về nàng, cùng Lạc Thần đi đến cuối cùng.

Nhưng những khổ sở kia cũng là sự thật, Lạc Thần đối với người đã từng là thê tử kia căn bản không bỏ xuống được.

Mỗi lần Lạc Thần nhắc tới biểu muội của nàng, nhãn thần luôn rất ôn nhu sủng nịch, nàng lúc nào cũng nhớ đến biểu muội của nàng, căn bản không bỏ xuống được, nếu không trước đây nàng cũng không vô duyên vô cớ đi Tứ Xuyên, hơn nữa lúc này đây còn đặc biệt muốn đi Hắc Trúc Câu.

Hắc Trúc Câu nơi đó..... Rốt cục có cái gì đây?

Lạc Thần là muốn về nhà cũ nhìn một lần, tìm một chút hồi ức năm đó cùng vị biểu muội kia sao?

Sư Thanh Y bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Tuy rằng cực kỳ bé nhỏ, nhưng lúc nghĩ đến khả năng đó lại vẫn nhịn không được mà trong lòng bén nhọn hung hăng đâm một cái.

Cảm giác được da thịt như tuyết của Sư Thanh Y bị mồ hôi ướt đẫm bao phủ đột nhiên nổi da gà, Lạc Thần dừng lại, ôn nhu hỏi: "Đau?"

"Không...... Không đau." Đôi mắt Sư Thanh Y càng lúc càng thất thần, trong mắt gợn nước cùng ánh sáng giống như sắp tràn ra.

Nàng sợ, lại thất thần thì thào bổ sung: "..... Rất....... Rất thoải mái."

Lạc Thần lúc này buồn cười nói: "Ân?"

Khuôn mặt Sư Thanh Y càng đỏ hơn, ấp úng hừ một tiếng, trong đầu lại đột nhiên giống như bị kim châm, sợ hãi vô cùng.

Như vậy vị biểu muội kia, còn..... Sống sao?

Có khả năng này hay không?

Lạc Thần tâm tâm niệm niệm muốn đi Hắc Trúc Câu, là bởi vì..... Bởi vì biểu muội nàng có thể còn sống sao?

Nếu trên đời này ngay cả trường sinh bất lão loại chuyện có tỷ lệ vô cùng nhỏ bé này cũng có, như vậy một người sống từ Minh triều đến bây giờ xác suất sẽ lớn hơn, có phải giả thuyết này sẽ thành lập không?

Nếu như biểu muội kia còn sống, đang ở Hắc Trúc Câu chờ Lạc Thần, thì phải làm thế nào?

Người chết đã không cách nào tranh cùng nàng, huống hồ còn có khả năng còn sống.

.... Nếu như còn sống.

Như vậy biểu muội kia cùng biểu muội là bản thân đây, đến lúc đó Lạc Thần rốt cục sẽ lựa chọn người nào?

Giả thuyết tràn ngập tâm trí Sư Thanh Y, cả người lạnh lẽo mà bắt đầu run rẩy.

Biểu muội kia đối với Lạc Thần tốt như vậy, luyến tiếc nàng như vậy, Lạc Thần không thể quên được, không bỏ xuống được nàng cũng là chuyện bình thường.

"Thanh Y?" Lạc Thần nhận thấy Sư Thanh Y khác thường, thấp giọng khẽ hỏi: "Em đang suy nghĩ cái gì?"

"......Đừng rời xa em." Sư Thanh Y đột nhiên ôm chặt lấy Lạc Thần.

Ngón tay dán trên da thịt quang lỏa của Lạc Thần, giống như nắm chặt sợi dây cứu mạng.

Ngón tay Lạc Thần dừng một chút, chuyển đến gương mặt nàng, cảm giác được nơi đó có chút ẩm ướt.

"Chị tốt như vậy, em biết trước đây khẳng định có rất nhiều người đối tốt với chị." Sư Thanh Y đè nén giọng nói của bản thân, run rẩy nói: "Nhưng em so với những người đó sẽ càng tốt với chị hơn, tốt gắp mười, gắp trăm, gắp ngàn lần, gắp vạn lần."

"Vì sao đột nhiên nói như vậy?" Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nàng, ngữ điệu mang theo mềm nhẹ trấn an.

Sư Thanh Y giống như nói mơ: "Như vậy chị sẽ nhớ kỹ em, chí ít chị..... Sẽ không rời bỏ em."

Lạc Thần vuốt ve khóe môi Sư Thanh Y, dẫn ra một độ cong mang theo tiếu ý, lắc đầu nói: "Kẻ ngốc, loại thời gian này, thật không biết trong đầu em lại nghĩ cái gì."

"Là chị làm không được tốt?" Thấy nàng không nói lời nào, Lạc Thần lại trêu đùa nàng: "Khiến em khó chịu? Nên mới phân tâm."

"..... Không, thế nào sẽ như vậy." hàng mi dài của Sư Thanh Y rũ xuống, bên tai nóng rực, nàng không thể nói Lạc Thần vừa rồi thiếu chút nữa khiến nàng thoải mái đến chết được.

Nàng cũng không dám đem những suy nghĩ lung tung của bản thân nói cho Lạc Thần biết, sợ nàng sẽ chê cười.

Quả thật là một suy đoán buồn cười.

Nhưng có buồn cười hơn nữa, có không có khả năng hơn nữa, nàng cũng đều đã gặp qua.

"Chị vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em." Lạc Thần nhìn vào đôi mắt của nàng: "Cho dù có một ngày chị thực sự sắp chết, cũng sẽ bò đến bên cạnh em."



"Đến lúc đó chị bò đến, em nhìn thấy, có sợ không?" Nàng vừa cười vừa bổ sung.

Sư Thanh Y đối với nàng nói không kiêng kị cảm thấy tức giận, liền nhéo thắt lưng của nàng một cái: "Chị thế nào có nói đùa kiểu này?"

Lạc Thần cúi người xuống, chạm trán mình lên trán Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "Chị nói cho em biết."

Nàng bắt đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên mũi Sư Thanh Y, tay nắm lấy cổ tay Sư Thanh Y, làm một động tác mờ ám.

Sư Thanh Y hiểu được, cũng không nghĩ lung tung nữa, từ phía dưới ôm lấy Lạc Thần, ngón tay có chút cấp thiết mà vén áo ngủ của Lạc Thần lên, đem tấc tấc ràng buộc trên người Lạc Thần hoàn toàn cởi xuống.

Vì vậy Sư Thanh Y lúc này trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại quang lỏa của Lạc Thần, đồng thời nương theo xúc cảm khi vuốt ve, phóng đại cảm quan, Lạc Thần thanh nhã quyến rũ mà triền miên dưới đầu ngón tay của nàng.

"Trên đời này, chưa bao giờ có bất kỳ người nào đối tốt với chị giống như em." Da thịt của Lạc Thần uất thiếp dán trên người Sư Thanh Y, mật hợp tương dán, không một khe hở.

Sư Thanh Y được nàng dán hợp như vậy cả người thoải mái muốn thở dài.

"Trước đây chưa từng có." Lạc Thần nắm lên tay Sư Thanh Y, dẫn dắt nàng vuốt ve thân thể mình: "Sau này cũng sẽ không có."

Sư Thanh Y từ phía dưới ôm Lạc Thần, hai người hôn môi, Sư Thanh Y hôn lấy chiếc cằm xinh đẹp của Lạc Thần, lại hôn xuống cổ nàng, dọc theo đường cong uyển chuyển, một đường đi xuống, cắn xương quai xanh của nàng.

Yết hầu của Lạc Thần khẽ trượt, xương quai xanh khẽ động, giống như cánh bướm, khiêu khích nhân tâm.

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy động tác không khỏi càng thêm cấp bách, dừng một chút, rồi lại hoãn xuống.

Lạc Thần chống người bên trên, thay Sư Thanh Y kê lại gối đầu.

Sư Thanh Y hơn ngữa đầu ra sau, hai tay ôm lấy nàng, đồng thời trằn trọc lưu luyến trên da thịt quang lỏa của nàng, tinh tế âu yếm.

Lạc Thần áp xuống, bàn tay Sư Thanh Y trượt trên đường cong kiều điểm của mông nàng, sau đó lại chuyển sang vuốt ve bắp đùi trơn nhẵn.

Trong chăn, nhiệt độ cùng hương thơm của hai người quấn hợp cùng một chỗ, da thịt Sư Thanh Y giống bị dòng nước ấm bao vây, mỗi khi Lạc Thần cử động trên người nàng, đầu ngón tay động một chút, nàng gần như không cách nào khống chế bản thân.

Nữ nhân trên người thanh nhã quyến rũ như yêu tinh, như sương như khói, Sư Thanh Y sợ nàng thực sự rời đi, nên chỉ có thể gắt gao ôm lấy nàng, đem nàng trói buộc.

"Thanh Y." Lạc Thần ở trên người Sư Thanh Y cong nửa người, ngón tay tùy ý luồn vào trong tóc Sư Thanh Y, quấn lấy, đè nặng thanh âm, trầm thấp gọi một tiếng.

Sư Thanh Y ngẩng đầu cắn nụ hoa hồng hào trước bộ ngực no đủ của nàng.

".... Cáp." Thân thể Lạc Thần kéo căng lợi hại, đầu gối quỳ trên chăn đơn.

Sư Thanh Y vuốt ve giữa hai đùi nàng, ngón tay thật sâu mà dò xét vào trong, tìm được nơi sâu trong đầm nước của nàng.

Bất luận trước đây đã từng có bao nhiêu lần.

Lúc này đây mỗi một lần đều khiến Sư Thanh Y khát vọng đến phát ra run rẩy, nhiều lần ra vào, không biết mệt mỏi.

Nàng thích cảm thụ kiều diễm cùng triền miên Lạc Thần mang đến cho nàng, đồng thời nàng cũng từ trong thân thể Lạc Thần chiếm lấy ấm áp cùng ướt át chỉ thuộc về nàng.

Loại quá trình tương hỗ quấn giao này khiến nàng quyến luyến không thôi.

Mệt mỏi qua đi, trên phương diện nào đó thì đã thỏa mãn nhưng nội tâm lại cảm thấy chưa đủ.

Không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y sợ Lạc Thần ở phía trên khó chịu, lại trở mình đem Lạc Thần đặt dưới thân, nàng nâng chân của Lạc Thần lên.

Đem đầm nước ngập lụt của hai người dán hợp cùng nhau, thủy nhũ dung giao.

Trong mê loạn, Lạc Thần trầm thấp áp lực bật ra tiếng thở dốc, nghiêng đầu sang một bên, sợi tóc thật dài quấn trên da thịt nóng rực của nàng.

Giống như trong cánh chim mềm mại dang ra trong đêm tối, dưới ánh sáng yếu ớt lưu chuyển ngoài cửa sổ, ôn nhu huyễn hoặc.

Sư Thanh Y mê muội nhìn nàng.

Lạc Thần là của riêng nàng.

Hiện tại là như vậy, sau này cũng là như vậy.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù một ngày nào đó bản thân hóa thành tro bụi cũng muốn bám lấy nàng.

Xe vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước trong bóng đêm, sau khi chấm dứt, Sư Thanh Y cuộn mình trong chăn, gắt gao dán lấy Lạc Thần không buông tay.

Ngón tay thon dài của Lạc Thần vuốt ve khuôn mặt của nàng, trêu đùa nàng, trên ngón tay vẫn quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt kia khiến lỗ tai Sư Thanh Y lại lần nữa đỏ bừng.

"Đi tắm." Lạc Thần nói.

"Em..... Không..... Mặc." Sư Thanh Y hàm hồ nói: "Quần lót....ướt rồi, phải đổi cái sạch sẽ, quần áo đang ở trong tủ ở phòng ngủ, làm thế nào đi lấy."

"Trước đó không phải em chuẩn bị rất chu đáo sao." Lạc Thần cười nói: "Nhưng lại quên quần áo để tắm rửa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play