Bởi vì mấy ngày liên tục có sương mù, khó có được hôm này trời trong, công viên phía dưới có rất nhiều bệnh nhân phơi nắng nghỉ ngơi, hơn nữa còn có người nhà hoặc hộ lý đi cùng vì vậy mà số người càng nhiều.
Sư Thanh Y chỉ đành đỡ Lạc Thần đi đến một chỗ hơn yên tĩnh một chút.
Bắp chân của Lạc Thần đang trong thời gian hồi phục, đi lại vận động thích hợp rất có lợi.
Sư Thanh Y dẫn nàng đi trên con đường đầy cây xanh, bên đường còn có ghế dài để ngồi đọc sách, nói chuyện phiếm, thậm chí còn có thể tụ cùng một chỗ chơi bài. Ánh mắt trời mang theo ấm áp chiếu xuống, giống như một bài hát chậm rãi nhẹ nhàng, thong thả đến khiến người ta quên đây là bệnh viện.
Vừa thong thả tản bộ vừa nói chuyện phiếm, bởi vì không lâu trước đó vừa mới thăm Âm Ca đề tài khó tránh khỏi lại nói đến trên người Âm Ca.
"Em thật ra rất lo lắng nàng sẽ đi." Sư Thanh Y kéo cánh tay Lạc Thần, nhìn con đường đá cuội kéo dài trước mặt.
"Âm Ca sao."
Sư Thanh Y gật đầu: "Ân. Vừa rồi lúc chúng ta bước vào, em biết nàng đang giả vờ ngủ, nàng trốn tránh chúng ta không muốn cùng chúng ta nói bất cứ chuyện gì. Dáng vẻ thay đổi tính cách cũng thay đổi, nàng đã không phải là nha đầu ngốc trước đây nữa, có thể cũng sẽ không cần chúng ta nữa."
Lạc Thần nhẹ nhàng nói: "Chị hiểu ý của em. Chỉ là nàng thực sự muốn đi, em và chị cũng cản không được."
Sư Thanh Y lúc này mới nghiêng mặt nhìn Lạc Thần: "Đúng vậy. Tuy rằng nàng gọi em A Tỷ, nhưng em rốt cuộc cũng không phải tỷ tỷ nàng, thậm chí nàng như bây giờ em sợ rằng căn bản làm không được tỷ tỷ của nàng nữa rồi. Lúc trước trong cổ lâu, Thạch Lan chết đi, nàng một mình mơ mơ hồ hồ, cô đơn không ai chiếu cố em mới mang nàng trở về. Nàng gọi em a tỷ em thật cao hứng chỉ tiếc đó cũng không phải ràng buộc vững chắc gì, hôm nay nàng một đêm trưởng thành, ràng buộc tựa hồ cũng cắt đứt."
Ánh mắt Lạc Thần bình tĩnh: "Nàng không còn là Âm Ca trước đây chúng ta quen thuộc nữa, nhưng đây mới là Âm Ca chân chính."
"Ý của chị là........."
Sư Thanh Y thật ra cũng nghĩ đến điểm ấy nhưng nàng vẫn cảm thấy rất khó có thể khiến kẻ khác tin tưởng, việc này khó đến không cách nào tưởng tượng, nên cũng không suy nghĩ quá sâu về phương diện đó.
Lạc Thần nói: "Nàng vốn dĩ cao lớn như vậy, tính cách như vậy, dáng vẻ như vậy. Trước đây nàng có hình dáng trẻ con chỉ sợ là kết quả của việc bị người động tay động chân. Thật ra trước kia cũng có đã từng có hiện tượng này, gọi là "tố đồng"."
"Từ một người trưởng thành biến thành một đứa trẻ sao."
"Đúng vậy. Nàng nguyên bản vốn là một người trưởng thành, bị người dùng phương thức nào đó cải biến thân thể, trở lại lúc còn nhỏ, trí lực cũng đã bị ảnh hưởng, trở nên hỗn độn không rõ cái gì cũng không hiểu. Hiện tại nàng bất quá là phá vỡ kiềm hãm nào đó trở lại như cũ, cũng không thể là nói là cái gì một đêm lớn lên, dù sao thì nàng vốn dĩ chính là như vậy."
Đã trải qua nhiều lần vào sinh ra tử như vậy, cái gì cổ quái lại chưa thấy qua, khả năng tiếp nhận của Sư Thanh Y đã sớm rèn luyện đến cực đỉnh.
Nàng suy nghĩ một chút mới nói: "Cũng chính là cái gọi là phong ấn?"
Lạc Thần gật đầu: "Có thể lý giải như vậy."
"Đó nghe ra vẫn đặc biệt khó hiểu. Cụ thể là làm như thế nào, thế nào mới có thể khiến người trưởng thành trở lại thành tiểu hài tử, cũng không phải túi chân không, nhét vào rồi còn có thể nén áp suất lại?"
Lạc Thần cười khẽ: "Thật ra trên đời có rất nhiều bí thuật, ẩn giấu trong một góc hẻo lánh, chỉ là trong hiện thực người bình thường không dùng được nên mới cảm thấy chúng vô cùng xa lạ hư huyễn. Thuật dịch dung, hóa cốt công, mị sát thuật, phong ấn thuật là những ví dụ, chị không nhìn thấy nhưng cũng đọc được trong sách một chút liên quan. Thuật phong ấn rất tinh vi và chia làm nhiều hệ, mỗi hệ một sở trường, bất quá mục đích đều là vì phong ấn áp chế lực lượng nào đó. Tỷ như em họ chị, lúc còn nhỏ từng bị thuật phong ấn gọi là "phong châm" phong qua."
"Phong châm." Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nhắc đến cổ đại biểu muội của nàng, lòng hiếu kỳ lại bị khơi lên: "Lúc nhỏ vì sao nàng lại bị loại phong ấn này?"
Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, yên lặng nhìn Sư Thanh Y: "Bởi vì khi đó chị không trông chừng nàng, khiến nàng bị người khác bắt đi, chỉ trách chị không tốt."
Ánh mắt Sư Thanh Y cùng nàng tương tiếp, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trong mắt nàng.
"Nhưng em họ chị không phải sau này cùng chị kinh doanh cửa hàng đồ cổ sao? Nói cách khác sau đó nàng cũng không có việc gì, phong châm có lẽ đã được giải trừ, đúng không? Chị không cần tự trách." Sư Thanh Y chỉ đành an ủi nàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Lạ....ở chỗ nào?
Vừa chua xót lại mơ hồ, thực sự là một loại cảm giác không cách nào hình dung.
"Về sau nàng trưởng thành, cũng vì rất nhiều cơ duyên, phong châm cuối cùng được giải trừ, nhưng rốt cuộc vẫn ăn rất nhiều khổ." Giọng nói của Lạc Thần thấp đi.
Trong lòng Sư Thanh Y bất thường, nàng nói: "Em họ chị.... Bị người phong ấn, nhất định cũng là bởi vì trên người nàng có gì đó đáng giá, bị người dụng tâm kín đáo lợi dụng. Không biết người hạ thủ với Âm Ca là xuất phát từ mục đích gì, trên người Âm Ca rốt cục có chỗ nào đặc biệt?"
"Điểm này còn không thể xác định. Nói chung chúng ta hôm nay hiểu được Âm Ca có khả năng là bị phong ấn."
Sư Thanh Y qua lại suy nghĩ một phen, cuối cùng nghĩ thông suốt, trong thanh âm lại có chút thoải mái: "Nếu Âm Ca trở lại nguyên bản, vậy thực sự không thể đối đãi nàng giống như trước đây. Hoàn toàn là một người khác, đối với nàng một người xa lạ mà nói, quan hệ quả thật cần một lần nữa xác nhận lại. Nếu như nàng phải đi, em sẽ không ngăn cản, dù sao cũng là người lớn, dĩ nhiên nếu như nàng vẫn muốn cùng chúng ta một chỗ, như vậy thì quá tốt rồi. Dù sao thì nàng cũng không có nhà, sau này cũng dễ dàng hơn nhiều, vẫn có thể giống như trước đây, ở luân phiên ở trong nhà chúng ta cũng Vũ Lâm Hanh."
Lạc Thần nói: "Dĩ nhiên, việc này điều xem nàng."
Sư Thanh Y nhẹ nhàng vén tóc: "Chỉ đáng tiếc, em cũng không nghe được nàng gọi em a tỷ nữa."
Nàng chau mày bắt đầu chăm chú suy nghĩ, tựa hồ không nghĩ ra được lý do gì lại khiến bản thân khó chịu: "Nếu như lúc nàng bị phong ấn tuổi tác lớn hơn em, vậy nàng thật ra là ngang hàng bối phận tỷ tỷ em. Nếu như lại về trước nữa, nói không chừng em còn phải gọi nàng a di, thậm chí về trước một chút nữa, trời —"
....... Chẳng lẽ là bà nội hoặc là bà tổ?"
Thật là đáng sợ.
Sư Thanh Y run rẩy nổi da gà, không nói nữa.
Khóe mắt Lạc Thần trái lại nhiễm vài phần tiếu ý, hỏi nàng: "Vẫn muốn có một em gái như vậy sao?"
"Có một em gái thật tốt, giống như chị lúc nhỏ vậy. Nếu như em cũng có thể sống ở thời đại của chị thì tốt rồi. A tỷ chị sợ chị đánh nàng, nhưng em thì khác, nếu như chị nói muốn đánh em, em đây nhất định đứng bất động để cho chị đánh. Cùng lắm là khóc để cho chị phải dỗ em."
Lạc Thần chỉ cười không nói.
Cánh tay Sư Thanh Y thân mật kéo lấy cánh tay Lạc Thần, đôi mắt trong trẻo lại giảo hoạt: "Chị nói chị lúc nhỏ dáng vẻ nho nhỏ, cái gì cũng nhỏ, cho dù là nóng giận, dáng vẻ nhíu mày nhất định cũng đặc biệt đáng yêu."
Tiếu ý nơi khóe mắt Lạc Thần rút đi, nét mặt đột nhiên bắt đầu cứng nhắc, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Lúc còn nhỏ vóc dáng của chị cũng không nhỏ."
Sư Thanh Y dùng tay trái ước lượng trước ngực mình, cười khanh khách nói: "Dù sao thì cũng thấp hơn em."
"Em lớn như vậy lại đi so sánh chiều cao với chị lúc nhỏ, cũng không biết xấu hổ."
Sư Thanh Y khẽ nói thầm: "Ở trước mặt chị chuyện xấu hổ hơn em còn làm được, đây còn có thể xem là xấu hổ sao?"
Thính lực của Lạc Thần rất tốt, nghe thấy được liền đạm nhạt nói: "Như vậy sao, vậy thật sự không thể gọi là xấu hổ."
Bên tai Sư Thanh Y nóng rực, không có biện pháp đành phải vắt hết óc chuyển đề tài.
Nàng nhìn một chút thấy bốn phía không có ai, lại nhận thấy bất tri bất giác đã cùng Lạc Thần đi một đoạn xa như vậy, đối với chân bị thương có chút quá sức, liền nói: "Mệt không? Em cõng chị, phía trước có một băng ghế."
Lạc Thần nhíu mày: "Còn thể thống gì."
"Cái gì thể thống không thể thống, chị là bệnh nhân, hơn nữa nơi này lại không có ai." Sư Thanh Y cúi thấp người, ra hiệu nói: "Đi thôi, đi thôi, nhanh lên một chút."
Lạc Thần bất động.
Sư Thanh Y thúc dục nàng: "Tư thế này, thắt lưng của em thực sự sẽ rất mỏi a."
Lạc Thần: "......."
Lạc Thần chỉ đành đi qua ôm lấy cổ Sư Thanh Y, dán người lên lưng nàng.
Sư Thanh Y lo lắng bắp chân Lạc Thần, nên lúc cỏng nàng lên vô cùng cẩn thận, hai tay nâng đùi Lạc Thần, hỏi nàng: "Như vậy thoải mái sao?"
"...... Rất thoải mái." Trên lưng Lạc Thần trả lời có chút phiền muộn.
"Em sợ chạm vào bắp chân của chị. Nếu như chị đau thì phải nói cho em biết."
"...... Sẽ không đau."
Hai bên đường trồng những loại cây xanh tươi quanh năm, mặc dù là mùa đông lá cây cũng xem như tươi tốt, che trên đỉnh đầu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc lá khô bị gió đông thổi nhẹ nhàng rơi xuống, trên mặt đất rất nhiều lá cây chồng chất lên nhau.
Ánh mắt trời xuyên qua khe lá, trong suốt nhu hòa.
Sư Thanh Y cõng Lạc Thần, chậm rãi bước đi dưới táng cây vắng vẻ.
Lạc Thần nghiêng đầu trên vai Sư Thanh Y, gần gũi dán sát cổ nàng, Sư Thanh Y có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp thong thả của nàng.
"Chị có nặng không?" Lạc Thần dán bên tai nàng nhẹ giọng hỏi.
Sư Thanh Y bị nàng gần như trêu chọc mà bên tai thổi khí, trong lòng cũng phát ra nhột nhạt: "Nặng."
"Nặng còn cõng."
"Em khí lực lớn."
Lạc Thần cọ cọ trên tóc dài của nàng giống như một con mèo, hàng mi dài rũ xuống, không nói lời nào.
"Em nghĩ khí lực của em thực sự rất lớn, rất không giống bình thường. "Sư Thanh Y ngẫm lại, nói: "May mà người khác không biết, nếu không còn tưởng rằng em là quái lực nữ kinh khủng gì đó, cũng không biết phải dọa chạy bao nhiêu người mới được."
Lúc còn đang ở trong mộ ngầm nhà họ Sư, Sư Thanh Y cũng không nghĩ tới bản thân có thể tay không kéo đứt hắc đằng mà đến dao quân dụng cũng bị nó làm gãy, sau đó hắc đằng càng lúc càng nhiều, một sợi, hai sợi, mười mấy sợi, một trăm sợi, nàng kéo đến bản thân cũng dần chết lặng.
Nếu như một con bánh chưng nhảy ra, bức nàng nóng nảy nàng thậm chí sẽ thực sự dám đi vặn gãy cổ nó.
Có lẽ là tự vệ, hoặc là bảo hộ người bên cạnh đều là chuyện tốt nhưng lại quá mức cổ quái rồi, Sư Thanh Y đối với loại sức mạnh dần dần phát triển của bản thân cảm thấy không thích ứng thậm chí có chút sợ hãi.
Có đôi khi, nàng sẽ cảm thấy bản thân thật ra là một quái vật.
"Hù dọa chạy bao nhiêu người." Đầu Lạc Thần chạm nhẹ vào đầu nàng một chút: "Em còn muốn câu bao nhiêu người nữa."
Sư Thanh Y bật cười: "Em cũng chỉ muốn câu chị. Chị có để cho em câu hay không?"
"Em nói đi?" Cánh tay Lạc Thần quấn lấy nàng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm vào vành tai Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị nàng kích thích đến cả người đều bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa đứng không được, tay cũng gần như lập tức buông lỏng, cố gắn ổn định lần nữa ổn định Lạc Thần trên lưng.
"...... Đừng làm loạn. Muốn ngã xuống sao." Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng.
Lạc Thần cười khẽ, ngữ điệu trái lại có vài phần lười biếng tận xương: "Em khí lực lớn, chị tin em."
"Em khí lực lớn, như vậy chị không cảm thấy em là một quái vật sao?"
"Kẻ ngốc. Chị khí lực cũng lớn, cũng không phải em chưa từng thấy qua."
"Nhưng chị là người cổ đại, không giống nhau, chị không phải thuở nhỏ có luyện võ sao, em cái gì cũng không học."
Lạc Thần trầm mặc.
Sư Thanh Y giẫm lên lá rụng trên đất, chậm rãi bước đi, lực đạo nâng đùi Lạc Thần vô cùng ổn định, nàng nói: "Em cuối cùng vẫn cảm thấy em không giống mọi người, cũng không giống chị. Các người đều có thời thơ ấu, trước đó nghe chị cùng Vũ Lâm Hanh kể lại em thật cao hứng, chỉ tiếc là em không có, em không có thời thơ ấu."
Cánh tay Lạc Thần khẽ động.
Ánh nắng nhỏ vụn rơi trên hàng mi dài của Sư Thanh Y, ánh sáng dung nhập đôi mắt ôn nhu của nàng.
Sư Thanh Y nói: "Em không tuổi thơ, cái gì em cũng không nhớ rõ. Nhưng có chuyện em muốn nói cho chị biết, cho đến bây giờ em cũng chưa từng nói với người khác."
"Hử?" Giọng nói của Lạc Thần càng thấp.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi nằm mơ, thật ra em sẽ mơ thấy lúc em còn nhỏ, ở một chỗ rất tối rất tối, em bị rất nhiều dây xích khóa lấy, phạm vi hoạt động vô cùng nhỏ. Em một mình ở nơi đó, vừa lạnh vừa tối, lại buồn chán. Từ bên này chậm rãi đi đến bên kia, rất nhanh, dây xích bị kéo thẳng, kéo đến em bất động, em không thể tiến thêm một bước nào nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT