Sư Thanh Y lúc này trái lại bất động.

Lạc Thần ngồi, còn nàng lại đứng, hoàn toàn có thể trên cao nhìn xuống nàng.

Nàng lần nữa dời ánh mắt đến cổ tay được che lấp của Lạc Thần, trong không khí đồng thời lan tỏa mùi máu tanh đạm nhạt, giống như làn khói vô hình.

Như vậy nhìn một lúc, đôi mắt xinh đẹp của Sư Thanh Y vòng vo xoay chuyển, rốt cục thấp giọng nói: "Ân, băng bó là tốt rồi."

Lạc Thần thấy nàng không hề quấn quýt lấy việc vết thương nữa, hướng nàng mỉm cười, nhưng cuối cùng lại mơ hồ tản ra một cổ ý tứ hàm xúc.

Sư Thanh Y cũng không ngồi xuống, mà chỉ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Hiện tại đã khuya rồi, vất vả một buổi tối, giấc ngủ rất quan trọng, thời gian này cơ thể con người rất mệt mỏi, tớ đề nghị ở đại điện này nghỉ ngơi."

Nàng nhìn Vũ Lâm Hanh: "Đại điện này trước đó cậu đã kiểm tra qua sao?"

"Kiểm tra sơ lược một lần, tạm thời không phát hiện, phát hiện có gì khác thường." Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút, trả lời: "Tớ còn cảm thấy rất sạch sẽ."

Vũ Lâm Hanh bề ngoài vô tâm vô phế nhưng trên thực tế làm việc vô cùng cẩn thận, nàng nói đã kiểm tra qua, chí ít sẽ không tồn tại tai hoạ ngầm.

"Vậy đi." Sư Thanh Y tạm thời yên tâm, lại nhìn Lạc Thần: "Chị cùng Thiên Thiên tại đây nghỉ ngơi, những chuyện khác không cần lo lắng. Hiện tại đông người như vậy, lại có Quỷ Lang cùng Nguyệt Đồng trấn thủ, không có gì lo lắng."

"Được." Lạc Thần đáp ứng nàng.

Thiên Thiên cũng gật đầu.

"Mọi người hẳn là đói bụng, trước ăn chút gì đi." Sư Thanh Y nói, mở ba lô của Lạc Thần lấy ra một ít thực phẩm.

Ba lô của nàng bị ngâm nước vài lần thậm chí còn tiếp xúc với đàn rắn, mặc dù có lớp chống thấm nhưng Sư Thanh Y vẫn cảm thấy khó chịu, cho nên những thứ trong ba lô nàng không dự định ăn.

Thức ăn trên cơ bản chỉ có bánh bích quy cùng thực phẩm khô, còn có một ít thức ăn giàu năng lượng như chocolate, trong ba lô Lạc Thần còn mang theo một túi kẹo sữa, xem như đồ ngọt bổ sung năng lượng, biết Lạc Thần thích nên Sư Thanh Y đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Thiên Thiên cũng mở ba lô mang một số thực phẩm của nàng ra.

"Vũ Lâm Hanh, ba lô của cậu lớn như vậy rốt cục là mang thứ gì, cậu không thấy nặng sao?" Sư Thanh Y xé mở một hộp bánh bích quy, đeo một cái bao tay, trút ra một cái cho Lạc Thần ăn.

Lạc Thần cắn một miếng nhỏ, thấp giọng đạm nhạt nói: "Có lẽ là mang theo vài cân đồ trang điểm."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên nở nụ cười.

Thiên Thiên nói: "Lông mày của tôi hình như hơi nhạt, Vũ tiểu thư không ngại cho tôi mượn chì kẽ vẽ lại một chút chứ?"

Sư Thanh Y cũng nói: "Lạc Thần nói môi tớ không có huyết sắc, cậu giúp tớ tô chút son hẳn là sẽ tốt hơn một chút."

Vũ Lâm Hanh ôm ba lô của nàng đặt ở trước mặt, kêu ngạo mà hừ một tiếng: "Để cách mạng thắng lợi, vật tư trang bị ắt không thể thiếu, nặng một chút thì có quan hệ gì. Cái gì mà đồ trang điểm, ba người các cậu tư tưởng giác ngộ quá thấp, có thể hiểu được tinh thần dâng hiến cho cách mạng sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Tớ cũng chỉ là một tiểu đồng chí, không có giác ngộ cao như vậy, thế nào có thể so với tổng tư lệnh cậu đây. Sau này mỗi ngày tớ đều sẽ tranh thủ nghe đảng huấn, học tập tri thức mới, nắm giữ kỹ năng mới, hun đúc tình cảm sâu đậm, bồi dưỡng giác ngộ."

Vũ Lâm Hanh hừ đến càng cao ngạo, không để ý đến Sư Thanh Y, từ trong ba lô lục lọi một trận, lấy ra vài hộp thịt bò.

Đôi mắt Sư Thanh Y lập tức sáng.

Tuy nói các nàng ở bên ngoài muốn ăn cái gì mỹ vị chỉ là chuyện nhỏ nhưng đến loại địa phương này, có banh quy chocolate ăn đã không tệ rồi. Mà thức ăn đóng hộp rõ ràng hơn bánh quy rất nhiều, bởi vì nó chí ít là thịt, cao năng lượng còn rất có mùi vị.

Chỉ là đồ hộp quá nặng, lại tương đối chiếm diện tích, Sư Thanh Y lúc trước cân nhắc mãi cuối cùng vẫn không mang theo.

Vũ Lâm Hanh mang những loại đồ hộp này có cay, có kho, có tương, các loại hương vị, cũng có vài loại thịt.

Lúc còn ở bên ngoài, Vũ Lâm Hanh đối với những thứ này nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn nhiều một cái, cũng chỉ có đến lúc nàng xuống đất những thứ này mới trở nên đặc biệt trân quý.

Dù sao cũng đang ở trong mộ, cô cũng không thể mặc váy ngồi ngay ngắn bên cạnh quan tài, cùng bánh chưng bên trong nói: "Xin chào, làm phiền cho một phần gan ngỗng cùng một chai rượu đỏ."

Ai phản ứng cô, không đem cô xé xác moi gan đã tốt lắm rồi.

"Trợn tròn mắt đi? Khóc đến mù đi? Tớ có mấy tiểu đồng chí như các cậu sao?" Vũ Lâm Hanh vẻ mặt muốn ăn phải nhanh cầu xin tôi, nhanh cầu xin tôi đi.

"Thanh Y, chị không thích ăn loại này." Lạc Thần hơi nhíu mày, giọng nói có chút hờn dỗi.

"Nga." Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn chỉ đành lấy miếng bánh chocolate thả vào miệng mình, lấy miếng bánh vị kem sữa đút cho Lạc Thần: "Vậy ăn loại này, sẽ ngọt hơn."



"Sư Sư cho tôi một cái." Thiên Thiên nói.

"Đây." Sư Thanh Y đem một miếng bánh chocolate đưa qua.

Vũ Lâm Hanh: "..........."

"Tớ nói các người rốt cuộc có muốn ăn hay không a? Đây là có ý gì?" Vũ Lâm Hanh nghẹn nửa ngày, rốt cục không nhịn được.

Sư Thanh Y ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra tổng tư lệnh lại thương cảm tiểu đồng chí, muốn mời bọn tớ ăn thịt sao? Bọn tớ còn tưởng rằng đây là triển lãm đồ hợp lưu động toàn quốc tổ chức tại cổ mộ, chỉ cho phép nhìn, không được ăn."

Vũ Lâm Hanh nghiến răng, dùng khí lực lớn khoát tay chặn lại: "Lấy chia đi."

Sư Thanh Y lúc này mới nở nụ cười, dỗ dành nàng: "Được rồi được rồi, cảm ơn. Mang theo những thứ này rất khổ cực, đến lúc đó cậu chia cho tớ một chút, tớ giúp cậu mang, để tránh cho thắt lưng của cậu bị gãy, để tớ mở hộp cho các người ăn."

Nói xong, Sư Thanh Y bắt đầu thay các nàng mở vài hộp, mở xong, Lạc Thần nói: "Lâm Hanh, tớ lấy hai hộp có được không?"

Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay: "Tùy cậu muốn ăn bao nhiêu thì ăn, để lại cho tớ một hộp là được."

Sư Thanh Y theo ánh mắt Lạc Thần vừa nhìn, nữ nhân mặt quỷ an vị cách đó không xa, nước cũng chưa từng uống, giống như không khí.

Sư Thanh Y hiểu được.

Lạc Thần cầm lấy hai hộp đứng lên, lại cầm một vài thứ khác, nàng đi đến trước mặt nữ nhân mặt quỷ, đem một đồ hộp cùng nửa hộp bánh quy buông xuống.

Nữ nhân mặt quỷ ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái.

Lạc Thần cũng không nói gì thêm, đã mang thức ăn đến, liền xoay người đến chỗ đám người đối diện.

Sư Thanh Y các nàng ngồi ở bên cạnh đội ngũ Vũ gia, đối diện lại phân tán đại đội nhà họ Sư. Dưới sự an bài của Chúc Cẩm Vân cùng Chúc Hòa Bình mọi người trong nhà họ Sư đã bắt đầu tại chỗ nghỉ ngơi, không ít người đều mở ba lô, lấy ra thực phẩm để bổ sung năng lượng.

Tiêu Dĩ Nhu ngồi trong một góc, những nam nhân canh giữ nàng tạm thời rời đi, mọi người đều tập trung thành nhóm ăn uống, nơi đó chỉ có một mình nàng, không thức ăn nước uống.

Làm con tin, nhà họ Sư tuy rằng cũng không làm gì nàng nhưng hiển nhiên nàng cũng không được quan tâm, nhà họ Sư đối đãi nàng rất lãnh đạm.

"Ăn đi." Lạc Thần ngồi xổm xuống, đưa đồ hộp cùng nước khoáng đến trước mặt nàng.

Đôi mắt Tiêu Dĩ Nhu trợn to, môi tựa hồ có chút run rẩy, không chuyển mắt nhìn Lạc Thần.

"Đối với cô mà nói, cũng không phải là món ngon gì, nhưng có thể lót dạ."

Kinh ngạc hồi lâu, Tiêu Dĩ Nhu mới đưa tay cẩn cẩn dực dực tiếp nhận, lẩm bẩm nói: "...... Cảm ơn."

Lạc Thần thấp giọng nói: "Lúc trong tiệc rượu, là tôi nên cảm ơn cô nhắc nhở tôi - vị lão tổ Vu Mị nhà các người."

Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu, không dám nhìn Lạc Thần.

"Tôi từng lừa gạt lấy vân tay của cô, tôi cũng không có gì để nói." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nhưng ở đây, tôi sẽ tận lực đảm bảo an toàn của cô, điều kiện tiên quyết là cô không phát sinh xung đột với bọn tôi."

Tiêu Dĩ Nhu lúc này đột nhiên ngước mắt lên, nhìn đôi môi tái nhợt cùng vết máu đã khô trên người nàng: "Thân thể của cô........ Có khỏe không?"

"Tốt lắm." Lạc Thần đứng lên đi trở về.

Tiêu Dĩ Nhu kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng đi xa, một lát sau, vành mắt của nàng đỏ lên, lại nhìn đồ hộp cùng nước trên mặt đất.

Lạc Thần trở về, Sư Thanh Y đem nhất cử nhất động của nàng thu vào trong mắt, chưa nói cái gì khác mà chỉ nói: "Em để lại cho chị nửa hộp thịt bò, ăn một chút đi."

"Ân." Lạc Thần gật đầu, nhìn vào đôi mắt Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cũng nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ăn uống thu thập xong, vài người tụ cùng một chỗ nói chuyện một chút, nhớ lại lúc tách khỏi đội ngũ, đem những tin thức thu thập được kể ra để đạt được thông tin hoàn chỉnh.

Trong lúc đó Sư Khinh Hàn cùng Sư Dạ Nhiên đã thương lượng xong, trở lại bên này nghỉ ngơi.

Thời gian quá muộn, mỗi người ở đây đều vất vả một đêm, thậm chí rất nhiều người bị thương, lại càng mệt mỏi, trước đó còn chấn chỉnh tinh thần hiện tại vừa nghe đến mọi người được nghỉ ngơi, không khỏi đều thả lỏng.

Rất nhiều người rất nhanh đã ngủ, chỉ để lại một nhóm người có nhiệm vụ canh gác, lo lắng Nguyệt Đồng cùng Quỷ Lang ở ngoài điện bất hòa, Sư Thanh Y gọi Quỷ Lang vào, để nó canh gác đại điện.



Cả tòa đại điện rơi vào một mảnh an tĩnh.

Ánh đèn pin thê lãnh, lạnh như ánh trăng chiếu vào các góc, vô cùng ảm đạm.

Bởi vì có người gác đêm, nhất là có hai cự thú đáng tin cậy ở bên ngoài, mọi người liền ngủ rất trầm, Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh cũng tựa vào một góc, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lạc Thần sợ Sư Thanh Y lạnh, nên vẫn ôm nàng ngủ, nhưng Sư Thanh Y ngủ còn Lạc Thần lại chỉ giả vờ nhắm mắt, tinh thần vẫn duy trì thanh tĩnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Lạc Thần mồ hôi chảy ròng ròng mà mở mắt.

Khuôn mặt của nàng dường như đã trắng đến không còn huyết sắc, có thể rõ ràng nhìn thấy những sợi tóc thấm ướt mồ hôi dán trên trán, theo đường con xinh đẹp của cổ chảy xuống.

Ngón tay nàng run rẩy một chút, chậm rãi sờ lên mặt Sư Thanh Y, trượt xuống đặt ở cổ.

Sư Thanh Y da thịt mềm nhẵn, cảm giác vô cùng mịn màng, huyết quản ở cổ nhảy động, che giấu dưới tóc dài, cả người tản mát ra hương thơm tinh thuần lại mê hoặc người khác.

Lạc Thần hít sâu một ngụm lãnh khí, đôi môi khẽ run, cẩn thận nới lỏng vòng tay, để Sư Thanh Y thay đổi một tư thế thoải mái tựa vào tường mà ngủ, sau đó nàng đứng lên.

Nàng mang theo một chai nước, đèn pin, bước chân lảo đảo đi ra ngoài điện.

Nguyệt Đồng ở ngoài điện nằm sấp, thấy Lạc Thần đến nó ngẩng đầu lên, lập tức muốn nhảy dựng lên.

"Xuỵt." Lạc Thần hướng nó ra hiệu, ý bảo nó ở yên tại chỗ.

Nguyệt Đồng đành phải tiếp tục nằm sấp, không nhúc nhích, đôi mắt u bích tựa hồ mang theo nghi hoặc nhìn Lạc Thần đi xa.

Lạc Thần đi vào trong thạch lâm chồng chất thạch trụ, đi vào chỗ sâu, nơi đó thạch trụ che khuất, người bên ngoài thạch lâm muốn thấy rõ tình huống bên trong cũng rất khó.

Lạc Thần tìm một chỗ tương đối bí mật, run rẩy ngồi xuống một tảng đá lớn.

Ngực nàng kịch liệt phập phồng, hơi thở trầm nặng, tiếng thở dốc càng lúc càng thống khổ.

Rút ra dao găm, nàng nâng cổ tay, cởi băng vải trên đó, sau đó dùng dao găm cắt một đường.

Trên cổ tay trắng nõn vốn đã có một vết thương máu thịt mơ hồ, thoạt nhìn là bị hàm răng cắn rách, mới vừa ngưng kết không lâu, nàng lại ở bên cạnh nơi da thịt hoàn mỹ rạch một đường, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra.

Ánh đèn pin vô cùng ảm đạm, đôi mắt sâu thẳm mỹ lệ không gì sánh được chuyên chú nhìn màu đỏ chói mắt, khát vọng đè nén trong lòng cũng không cách nào khống chế được nữa.

Nàng một cúi đầu, ngậm lấy vết thương trên cổ tay bản thân, máu tươi lập tức tràng vào trong miệng.

Đây có lẽ là chuyện châm chọc nhất trên đời.

Loại khát vọng này cư nhiên chỉ có thể dựa vào chính nàng đến khỏa lấp.

Mà máu tươi chảy vào trong miệng nàng, bất quá cũng chỉ là một quá trình tự thôi miên, một loại vọng tưởng đạt được loại thoải mái hư ảo.

Không lâu nàng mới cho Thiên Thiên uống qua, hiện tại cả người nàng tựa hồ đã biến thành tờ giấy trắng, mạch máu gần như khô cạn, mặc kệ trái tim giãy dụa dược động như thế nào, cũng không thể vãn hồi.

Không muốn thương tổn người khác, vậy chỉ có thể đáng thương mà dùng máu của chính mình để giải tỏa.

Nàng nhắm mắt lại, hàm răng phát ra run rẩy, tiếp nhận một quá trình gần như hư huyễn.

Lại vĩnh viễn không chiếm được chân chính kết quả.

"Chị đang làm gì?" Giọng nói khinh nhuyễn của nữ nhân ở phía sau run rẩy vang lên.

Cả người Lạc Thần đình trệ, trước tiên là nhắm mắt lại, sau đó lập tức xoay người đi.

Nàng giống như một con nai hoảng loạn, bị thợ săn thông minh bắt được, không, so với cảm giác đó càng hoảng loạn, thậm chí còn muốn tuyệt vọng gấp vạn lần.

"Em đã gạt chị." Ngực Sư Thanh Y cũng kịch liệt phập phồng, dường như có một móng vuốt cào loạn trong lòng nàng, cảnh tượng Lạc Thần liếm máu của mình, đã hoàn toàn nghiền nàng vỡ thành bột phấn: "Thật ra em không hề ngủ."

".......Đừng đến gần." Hai vai Lạc Thần run rẩy, ngón tay thon dài bấu chặt trên tảng đá.

Bóng đêm bao trùm lấy nàng, giống như một cái lưới tuyệt vọng phủ xuống.

"Em căn bản không ngủ!" Giọng nói của Sư Thanh Y áp lực, khóe mắt phiếm hồng, từng bước một tiến đến gần: "Mũi của em có thể ngửi được, vết thương lại rách ra, mùi máu tanh sẽ nặng như vậy sao? Cái gì phát bệnh không thể gặp người, chị nghĩ rằng em thực sự sẽ tin tưởng sao? Có phải chị cho Thiên Thiên uống máu không, cho nên trên người nàng mới có mùi máu của chị? Chị nói cho em biết, bây giờ chị đang làm gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play