Lạc Thần trước đó lôi kéo như câu cá, nhất thời kéo ra một chuỗi người như xâu kẹo hồ lô.
Mặt nước gợn sóng, mọi người bắt đầu cởi dây leo núi trên lưng, thoát khỏi ràng buộc bơi về phía trước.
Lạc Thần đã buông lỏng đầu dây trong tay.
Lúc đó cửa van dòng nước chảy xiết, Sư Thanh Y lại là người ở cuối đầu kia sợi dây, nàng sợ Sư Thanh Y bị cuốn đi vì vậy liền nắm chặt đến kéo được quả "sơn tra" cuối cùng trên xâu mức quả ra mới buông tay.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh Lạc Thần, ngưng khí dùng thị lực xuất sắc để quan sát bên dưới mặt nước.
Đèn pin không thấm nước trong tay vẫn tiếp tục chiếu sáng, bạch quang soi vào trong nước hỗn tạp cùng gợn sóng, chiếu ra một thế giới kỳ quái dưới nước.
Nàng vừa quan sát vừa vội vàng tháo dây trên thắt lưng, trong miệng còn ngậm bọt nước, thấy Lạc Thần đã khóa van xong, liền vội vàng đưa tay ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, ý bảo nàng ra ngoài.
Hai người bơi trong hồ nước.
Đầu của Sư Thanh Y lộ trên mặt nước, nghe thấy có người đang phun nước.
"Phốc!"
"A phốc!"
"Phốc phốc phốc!"
"Phi phi phi phốc!"
Đó là một đại lão gia thuộc hạ của Vũ Lâm Hanh không để ý hình tượng một bên phun nước một bên bơi chó bơi vào bờ. Trong đó Diệp Trăn bơi rất nhanh, chờ hắn lên bờ đầu tiên, hắn lập tức ghé vào bờ phun nước như điên.
Nhóm người lần lượt lên bờ.
Thật vất vả từ thủy lộ chật hẹp quanh có như ruột dê kia thoát ra, mọi người rõ ràng đều thở phào một hơi. Tuy rằng hoàn toàn biết trước con đường sắp tới sương mù dày đặc, biến hóa khó lường nhưng giờ phút này, ít nhất cũng may mắn bảo toàn được tính mạng.
Nếu như tiếp tục ở trong thủy đạo kia, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sư Thanh Y đứng trên bờ, vừa vặn nước trên quần áo, vừa nhìn xung quanh một chút.
Nơi này là một hồ nước được đào ra, bên trái là hồ, bên phải là bờ đá, bờ hồ hình dạng không quy tắc, thoạt nhìn rất dài.
Xa xa một chỗ khác có một cửa động hình vòm, Sư Thanh Y ước đoán sơ bộ, khoảng cách từ mặt hồ đến cửa động chỉ khoảng 30cm. Nếu như người muốn xem bên trong đó là hình dáng gì thì chỉ có thể từ dưới nước tiến vào cửa động.
Động hình vòm vô cùng thấp bé, xa xa nhìn giống như một con dã thú cúi đầu uống nước, Sư Thanh Y nhìn một chút, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nước hồ băng lãnh, cửa động lại âm trầm, nếu như phải bơi tới quan sát bên trong động, nàng cảm thấy hoàn toàn ăn không tiêu.
Nghĩ vậy, cửa động bên kia nàng liền không quan tâm đến nữa. Vừa lúc trên bờ phía bên phải vách đá cũng có một cửa động nhỏ, nhìn tựa hồ thông vào một không gian khác, bọn họ có thể từ cửa nhỏ đến khu vực khác, dù sao cũng sẽ không tuyệt đường.
"Thanh Y, kiểm tra ba lô." Lạc Thần mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y gật đầu, tháo ba lô xuống kiểm tra những thứ bên trong có bình yên vô sự hay không.
Mới từ trong nước đi ra, ba lô hoàn toàn bị ngâm trong nước, tuy rằng ba lô không thấm nước thậm chí quần áo bên trong cũng dùng túi ấp suất không thấm nước bao bọc, còn những thứ không thể thấm nước dược phẩm, cũng đều để trong hộp chống thấm, nhưng để phòng vạn nhất vẫn phải kiểm tra cẩn thận.
Một khi phát hiện có chỗ bị nước thấm vào, phải mau chóng bỏ thứ thấm nước ra khỏi ba lô.
Sư Thanh Y khụy một gối trên mặt đất, mở ba lô ra xem, không phát hiện có vấn đề gì.
Mà Lạc Thần trước đó từ chỗ thư phòng của lão thái lấy vài quyển sách, nàng dường như rất xem trọng chúng, nên chuyện đầu tiên khi mở ba lô chính là kiểm tra những quyển sách này có hư hao gì hay không.
May mà nàng tâm tư tinh tế, đã sớm cho vào túi chống thấm, hiện tại những quyển sách kia đều không tổn hại gì.
Nàng lấy ra cẩn thận nhìn vài lần, sau đó mới nhét trở lại.
Những người khác đều đang bận rộn kiểm tra, Diệp Trăn lười động, ngưỡng mặt nằm ở trên bờ nghỉ ngơi như chó chết.
"Ai nha, vẫn là chỗ rộng rãi như thế này tốt, nhìn cũng không thấy đáng sợ." Hắn thở dốc nói: "Mới vừa rồi ở trong đó chật hẹp muốn chết, tôi rất sợ chúng ta giống như mục đích của đám bánh chưng kia, ở bên trong vĩnh viễn không ra được."
Vũ Lâm Hanh giả vờ nhẹ nhàng đạp hắn một cước: "Lá gan nhỏ như vậy, trước đó còn dám theo Tô Diệc đây?"
Trước đó Vũ Lâm Hanh an bài Tô Diệc dẫn một nhóm người đến nhà họ Sư để chuẩn bị ứng phó bất cứ tình huống nào, gần đây bời vì quan hệ với Sư Thanh Y, Diệp Trăn chuyển đến làm thủ hạ của Vũ Lâm Hanh, lúc "điểm danh" cũng liền tính hắn vào.
Nói đến cùng, Vũ Lâm Hanh cũng không phải nghề nghiệp quang manh chính đại gì, dù sao thì đảo đấu cũng là phạm pháp. Thủ hạ của nàng nếu có việc lớn sẽ "điểm danh", những việc này cũng không phải dễ dàng gì, thậm chí có một số việc nguy hiểm đến tính mạng, như vậy mỗi lần điểm danh sẽ có một xấp dày phí công tác, Diệp Trăn thiếu tiền, nên hoàn toàn xem trọng công tác phí này.
Sư Thanh Y đối với việc này cũng có suy nghĩ của riêng nàng.
Diệp Trăn từ trước đến nay quan hệ thân thiết với Dịch Bắc, Dịch Bắc đang ở Liễu Sắc làm nội gián, để che tai mắt, nhiều lúc đều là ngầm liên lạc với Diệp Trăn, nhờ Diệp Trăn truyền đạt tin tức.
Vì vậy, Sư Thanh Y cho rằng Diệp Trăn đối với Liễu Sắc tương đối quen thuộc, mà Tiêu gia cùng Liễu Sắc lại có mối quan hệ không nói rõ, dù sao người của Tiêu gia cũng thường xuyến đến đó. Hiện tại Tiêu gia cùng nhà họ Sư đối nghịch, hắn đến bên này cũng có lợi về mặt cung cấp tin tức, nếu không thì cũng có thể thêm chút lực.
Vì vậy Sư Thanh Y nhìn thấy Diệp Trăn tham gia vào, cũng không nói gì.
Diệp Trăn trở mình hắc hắc cười nói: "Tôi hiện tại thay các người làm việc, nhất là Vũ tiểu thư cầm tiền nuôi tôi, để tôi không đến mức chết đói, tôi đây chính là người của Vũ tiểu thư. Tôi cho dù có sợ hãi hơn nữa, vẫn muốn tận một phần sức lực nhỏ bé."
"Cái gì người của tôi?" Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh băng lãnh quét qua hắn: "Chú ý dùng từ, cẩn thận tôi khâu miệng của anh."
Diệp Trăn cuống quít che miệng.
Thiên Thiên vỗ vỗ tay, thu hút lực chú ý, nàng nói: "Mọi người vừa từ trong nước lạnh đi lên, mau thay quần áo ướt ra, ở đây không khí ẩm thấp, thời gian dài mặc quần áo ướt sẽ sinh bệnh. Rất nghiêm trọng....."
Diệp Trăn càu nhàu đứng lên, những năm nhân khác cũng biểu thị muốn đi thay quần áo, Sư Thanh Y chỉ hướng cửa động bên kia ý bảo bọn họ sang đó thay.
Tô Diệc dẫn theo đám nam nhân vào cửa động, Phong Sanh nhìn Vũ Lâm Hanh, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, các người cứ yên tâm ở chỗ này, bọn họ không dám đến đây, tôi sẽ trông chừng bọn họ."
Không giống như đám nam nhân kia, Tô Diệc cùng Phong Sanh đều là nam nhân biết giữ lễ, nhất là Phong Sanh, thật sự là quân tử trong quân tử, có hắn ở đây, Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên yên tâm.
Các nam nhân rời khỏi, còn lại năm nữ nhân trên bờ.
Năm người đi đến một góc nhỏ.
Vũ Lâm Hanh nói: "Ai đổi trước thì vào góc trong, còn lại bốn người xếp một vòng bên ngoài. Ai trước?"
Còn lại bốn người đều chưa kịp nói, thì Vũ Lâm Hanh lại nhanh chóng lên tiếng: "Tốt lắm, tôi trước."
Sư Thanh Y: ".........."
Sư Thanh Y, Lạc Thần, Thiên Thiên, Chúc Cẩm Vân lần lượt đứng bên ngoài, đưa lưng về phía sau vây thành một vòng tròn, Vũ Lâm Hanh vừa từ trong túi áp suất lấy quần áo ra, vừa nói: "Tôi nhấn mạnh một trăm lần, ai nhìn lén bị đau mắt."
"Sư Sư, Lạc tiểu thư, các người mang theo bao nhiêu bộ quần áo?" Thiên Thiên nói.
"Chúng tôi mang hai bộ trang phục mùa đông, trước đó đổi lễ phục thay một bộ, còn có một bộ mùa hè." Sư Thanh Y nhìn phía trước, chán nản trả lời: "Sau đó mặc kệ gặp phải cái gì, tôi chết cũng không xuống nước."
Nếu không sẽ phải mặc quần áo mùa hè.
Ba lô leo núi cho dù lớn hơn cũng có hạn, ngoại trừ quần áo còn phải mang theo rất nhiều thứ, mà quần áo mùa đông khó tránh sẽ nặng hơn quần áo mùa đông, dùng túi áp suất lại chiếm nhiều diện tích. Sư Thanh Y suy nghĩ chu toàn nên mới mang theo hai bộ trang phục mùa đông, một bộ trang phục hè, dù sao thì trang phục hè cũng mềm mỏng trên cơ bản không chiếm diện tích lớn.
Lạc Thần không nói lời nào, đứng bên cạnh cười khẽ.
"Cẩm Vân, chị có mang quần áo sao?" Sư Thanh Y hỏi. . Truyện BJYX
Chúc Cẩm Vân gật đầu: "Có."
Vũ Lâm Hanh: "........"
Mấy người xung quanh cư nhiên nói chuyện quần áo, hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của nàng.
Nói chuyện quần áo xong, ánh mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng hướng mặt nước, suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Vừa rồi tôi kiểm tra đáy nước, chỉ có một cửa thoát nước, không biết nhóm người trước chúng ta đã bò vào một thủy đạo khác cuối cùng có giống như chúng ta đến chỗ hồ nước này hay không."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tám thủy đạo đều có nước chảy, có lẽ bố cục tương tự, chúng ta đi vào bên trong thì sẽ có cơ hội cùng bọn họ hội hợp."
Sư Thanh Y "ân" Một tiếng.
Cuối cùng, nàng cười nói: "Di, Vũ Lâm Hanh cậu thế nào không động? Không thay quần áo sao?"
Thiên Thiên cười nói: "Chúng tôi căn bản không nhìn cô, để không quấy rối Vũ tiểu thư cô, sợ cô xấu hổ, nên đặc biệt không nói chuyện với cô, vì sao bọn tôi lại phải đau mắt chứ?"
Sư Thanh Y cũng nghẹn cười.
Vũ Lâm Hanh quả thực bị chọc giận đến sắp bạo phát, thuần thục thay quần áo, bước ra hừ một tiếng: "Kế tiếp là ai?"
"Chị họ tớ." Sư Thanh Y nhanh miệng nói.
Kỳ thực ban đầu nàng đã nghĩ để Lạc Thần đổi trước, xét về phương diện này, Lạc Thần ăn mặc đơn bạc, quần áo đều là màu nhạt, bị nước thấm ướt dán sát vào người, tất cả đều lộ rõ, nhất là vừa rồi lúc trong thủy đạo chen lên, trong lòng Sư Thanh Y quả thực nhỏ máu.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
"Vậy Lạc tiểu thư đi." Thiên Thiên làm động tác xin mời.
Lạc Thần cũng không nói cái gì, đi đến phía sau cởi quần áo ướt trên người, bắt đầu thay đổi.
Sư Thanh Y kéo căng mặt mà cười, đứng đến thẳng tắp, nghiêm túc nói: "Ai nhìn lén bị đau mắt."
Vũ Lâm Hanh: "........"
........ Đãi ngộ thế nào lại khác nhau như vậy.
Thiên Thiên đứng cười, còn Chúc Cẩm Vân nghe Sư Thanh Y nói như vậy, tựa hồ có chút mất mát, nét mặt che dấu u sầu.
Thừa dịp Lạc Thần đang thay quần áo, Sư Thanh Y liền giới thiệu Chúc Cẩm Vân: "Vũ Lâm Hanh, chính thức giới thiệu với cậu, đây là Cẩm Vân, tớ nghĩ cậu cùng Thiên Thiên trước đây hẳn là chỉ nghe nói qua, chưa từng gặp mặt, nàng cũng là bạn tốt của tớ."
Ở nơi này giới thiệu, rất dễ thân quen, bởi vì hoàn cảnh sẽ làm ấn tượng trở nên sâu sắc, mà Sư Thanh Y đặc biệt muốn giới thiệu như vậy cũng là vì muốn Chúc Cẩm Vân có thể hòa nhập tốt hơn.
"Được rồi Cẩm Vân, chị vì sao lại theo nhóm người Tô Diệc đến đây?" Sư Thanh Y rốt cục có cơ hội hỏi đến nghi hoặc của nàng.
"Tôi lo lắng........" Chúc Cẩm Vân nói đến đây, đột nhiên dừng lại, đổi cách nói khác: "Lúc đó đại sảnh rất loạn, tôi thấy các người đuổi ra bên ngoài, biết là phòng phát điện xảy ra chuyện, tôi đang bên cạnh Sư tổng hỗ trợ xử lý một lúc, có chút nhịn không được..... nên ra ngoài, đúng lúc gặp được nhóm người Tô tiên sinh. Tôi đã từng gặp hắn., biết hắn quen biết cùng Sư Sư em, cho nên theo bọn họ vào đây."
"Chị của tôi nàng bên kia thế nào?"
"Nàng xử lý xong sẽ dẫn người đến."
Lạc Thần thay quần áo rất nhanh, nói không được bao nhiêu lâu nàng đã thay xong, từ phía sau bước ra.
Sư Thanh Y để Thiên Thiên cùng Chúc Cẩm Vân thay trước, bản thân ở lại cuối cùng, chờ nàng thay xong quần áo bước tôi, năm người thanh lý ba lô một chút, sau đó mới hướng bên cạnh cửa nhỏ đi đến.
"A Sanh, các người xong chưa?" Vũ Lâm Hanh hô to.
Ngại nam nữ khác biệt, năm nữ nhân đều chỉ đứng một bên cửa động.
"Chưa!" Có giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi vang lên.
Đại khái là từ bên trong truyền ra, giọng nói của hắn nghe rất nặng nề.
"Bọn họ vẫn chưa xong, chờ một chút." Vũ Lâm Hanh nói, trong mắt có chút nghi hoặc.
Qua năm phút, Vũ Lâm Hanh lại lớn tiếng hỏi: "Bây giờ đã xong chưa?"
Không trả lời.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Phong Sanh vang lên: "Chưa!"
"Thế nào còn chưa!" Vũ Lâm Hanh bắt đầu có chút không nhịn được.
"Chưa!" Bên kia đáp lời.
Vũ Lâm Hanh vừa nghe Phong Sanh cư nhiên dùng loại ngữ khí này trả lời nàng, sắc mặt thay đổi, sắc mặt những người ở đây cũng đồng thời trở nên phức tạp.
"..... Chờ một chút." Sư Thanh Y cảm thấy vô cùng không thích hợp.
Lạc Thần đi vài bước, đi đến bên cạnh cửa nhỏ, ngước mắt nhìn lên, bên trong đen kịt một mảnh, căn bản không nhìn thấy ánh đèn pin, dường như tất cả đều bị nuốt chửng.
"Thanh Y." Lạc Thần đột nhiên hướng chỗ sâu trong động, đề cao âm lượng hô lên.
Sư Thanh Y trong lòng khẽ run, tiếp theo, nàng chợt nghe trong động có giọng nói của một nữ nhân vang lên.
"Y!" Nữ nhân kia nói.
Sư Thanh Y: ".........."
Giọng nói của nữ nhân kia rất giống Lạc Thần, rất nhẹ rất nhu lãnh, nhưng lại mơ hồ mang theo một tầng quỷ mị.
Vũ Lâm Hanh vừa nghe, tức giận nói: "Cái gì vậy, đây không phải tiếng vọng sao?" Nàng nói xong, lại cảm thấy không đúng: "Nhưng khi tớ nói vọng lại thế nào lại là giọng của nam nhân?"
"Đó không phải tiếng vọng." Lạc Thần lại lạnh nhạt nói: "Là có "người " đang nói chuyện."
~o0o~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT