Vũ Lâm Hanh lập tức giương súng lục, đang tại chỗ hướng xung quanh, cùng Phong Sanh cầm súng đề phòng bốn phía.
Cảnh giác hồi lâu, nhưng không xảy ra chuyện gì, âm thanh sàn sạt ong ong vẫn truyền vào trong tai.
"Không phát hiện thứ gì cả." Vũ Lâm Hanh nói: "Lẽ nào đang ở dưới.....chân chúng ta?"
Nói xong, nàng lập tức nhấc chân lên nhìn xuống nền bê tông đen nhánh.
Sư Thanh Y biết Vũ Lâm Hanh là ám chỉ bên dưới thông đạo này rỗng, có thể thứ gì đó đang bò ở bên dưới, cùng nhóm người bọn họ chỉ cách nhau một lớp bê tông.
"Không hoàn toàn đúng." Sư Thanh Y rút dao gắm ra, nghiêm mặt lắc đầu: "Loại âm thanh này cho cảm giác vô cùng lập thể, dường như bốn phương tám hướng đều có."
Lạc Thần từ lâu bước đến, dùng Cự Khuyết gõ vách tường, ngưng thần lắng nghe.
Chuôi kiếm cùng vách tường chạm nhau, phát sinh âm thanh nặng nề.
"Em nghĩ ngoại trừ dưới chân, hai bên tường cùng phía trên đều rỗng." Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần nói: "Chúng ta bị bao vây."
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Âm thanh hình như bắt đầu nhỏ đi, giống như thủy triều rút xuống.
Một con rắn nhỏ kim sắc quấn trên cổ tay mảnh khảnh của Thiên Thiên, vẻ mặt Thiên Thiên bình thản: "Chúng nó hình như không ra được. Không có lối ra, bị phong bế."
Lạc Thần trở lại, nói: "Cũng không phải là như vậy. Hai bên vách tường cách một khoảng lại có một khe hở, vô cùng nhỏ, nhìn như không ngấm nước, thứ gì đó bị nhốt bên trong không ra được, nhưng khó đảm bảo cơ quan ở nơi nào đó không phát sinh thay đổi, những khe nhỏ này sẽ mở ra."
Sư Thanh Y cảm giác được âm thanh này càng lúc càng nhỏ, tựa hồ có xu hướng bình ổn lại, nhưng càng bình ổn, càng cho người ta cảm giác bình yên trước bão tố, nàng vội vàng thúc giục: "Chúng ta phải đi nhanh lên, nhân lúc chúng nó vẫn chưa ra ngoài được."
Nhóm người bắt đầu đi nhanh hơn về phía trước.
Âm thanh kia thoáng chốc đã bị bỏ xa, chỉ để lại phía sau một mảnh tĩnh mịch trong thông đạo càng kéo càng dài này.
"Sư Sư, người nhà của cậu thế nào biến thái như vậy?" Vũ Lâm Hanh vừa đi vừa kháng nghị: "Còn nuôi loạn thất bát tao gì đó trong tường?"
Sư Thanh Y cũng nghĩ không ra bên dưới nhà mình cư nhiên lại có nhiều thứ rợn người như vậy.
Trước đó là một con đen thùi của người đầy lông, hiện tại là những sinh vật không biết trong vách tường, sau đó không biết còn gặp phải thứ gì.
Bất quá trong lời nói, Sư Thanh Y vẫn cố gắn giải thích theo hướng lạc quan giảm bớt giảm bớt áp lực trong bầu không khí khẩn trương quỷ dị lúc này.
Nàng nói: "Có lẽ là..... Chỉ dùng để bảo hộ mộ táng của bà ngoại tớ thôi, đề phòng những người có tâm tư khác. Cậu xem, chúng ta không phải không có việc gì sao, chúng nó không không ra được."
Vũ Lâm Hanh lộ ra một loại sắc mặt cổ quái: "Bà ngoại cậu không phải là tiểu di cậu tự mình hạ táng sao, đây là chủ ý của tiểu di cậu? Nhìn nàng ôn nhu yếu đuối như vậy, thì ra khẩu vị lại rất nặng?"
Người thực sự không thể xem tướng mạo.
"Không thể nào." Sư Thanh Y nhíu mày.
"Vậy thì chính là tỷ cậu khẩu vị nặng."
Sư Thanh Y: "....."
Là Sư Dạ Nhiên sao?
Trong đầu nhoáng lên khuôn mặt thành thục lạnh đạm của Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y vừa đi vừa khẽ rùn mình.
"Cũng sẽ không phải nàng." Lúc do dự nói: "Có lẽ chính là....bà ngoại tớ. Dù sao việc này, lão nhân gia nàng lúc sinh tiền cũng đã an bàn sẵn."
Lạc Thần đi phía trước, nghe được Sư Thanh Y nói như vậy, tầm mắt đạm nhạt liếc trở lại nhìn.
Vũ Lâm Hanh hình như rất hứng thú: "Lại nói tiếp, tớ tương đối quen thuộc chị cậu, nói đến tiểu di của cậu, trước đó tuy rằng tớ chưa gặp qua nàng nhưng cũng có nghe tên nàng, còn về bà ngoại cậu, tớ thế nào một chút tin tức đều không biết?"
"Lão nhân gia nàng rất nội liễm, thân thể không tốt, dĩ nhiên sẽ không thường xuyên lộ diện, phần lớn thời gian đều ở nhà. Cho dù là người trong nhà họ Sư cũng không phải tất cả đều gặp qua nàng."
Vũ Lâm Hanh tấm tắc hai tiếng, sau đó không nói chuyện.
Sư Thanh Y thở dài, thừa nhận nói: "Lão nhân gia nàng tính cách tương đối cổ quái, bất quá nàng đối với tôi rất tốt."
Lạc Thần lại quay đầu liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, sau đó mới chuyển về phía trước, chuyên chú cảnh giác tình huống xung quanh.
Rất nhanh, nhóm người đứng ở một ngã rẽ.
Hơn nữa còn là một ngã tư, hai đường trái phải kéo dài, một đường thông thẳng phía trước, hơn nữa hai đường hai bên điều uống cong.
Lạc Thần soi đèn pin đến phía trước, chỉ thấy ánh sáng quét qua, hai bên uống khúc như một phần quả trứng, đen một mảnh đen tối ở giữ bao lại.
Mà thông đạo thẳng tắp ở giữa lại giống như một thanh lợi kiếm, cắm ở giữa mảnh hắc ám, nơi ánh sáng cùng bóng tối giao nhau, như ẩn như hiện lộ ra một cánh cửa.
"Nơi này có một ký hiệu." Thiên Thiên đột nhiên nói: "Có người đi về phía bên trái."
Sư Thanh Y đi qua nhìn một chút, chỉ thấy trên vách tường hắc sắc bị dao găm khắc lên một ký hiệu mũi tên chỉ hướng bên phải.
"Nhất định là Chúc Hòa Bình lưu lại." Sư Thanh Y nói: "Hắn dẫn người đi bên này."
Lúc đó phòng phát điện xảy ra vấn đề, Sư Khinh Hàn nhất định là vì tránh né cái gì đó nến mới lựa chọn đi xuống, đã như vậy nàng nhất định sẽ không lưu lại ký hiệu hay để lại bất cứ dấu vết gì.
Âm Ca biến mất một cách cổ quái, dĩ nhiên cũng sẽ không lưu lại dấu vết, chỉ có Chúc Hòa Bình lúc đuổi theo mới phải làm như vậy, hắn là muốn nhắc nhở Sư Thanh Y cùng Sư Dạ Nhiên.
Lạc Thần đối với ký hiệu kia dường như không hề quan tâm, mà chỉ đi thẳng hướng thông đạo thẳng tắp phía trước.
"Tôi đến xem thử." Nàng nói, đi đến cánh cửa như ẩn như hiện ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau.
Sư Thanh Y cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, theo Lạc Thần đi qua, mới phát hiện đó là một cảnh cửa gỗ giải cổ màu đỏ thẩm, nhìn sang trọng cao quý, nhưng lại khiến trên lưng Sư Thanh Y đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
"Đây là cửa phòng sách của bà ngoại tớ." Nàng nói: "Giống nhau như đúc."
Thảo nào nàng lại cảm thấy ngã tư này quen thuộc như vậy, nếu như liên hệ đến hành lang biệt thự trước kia lão thái đã ở thì hai lối rẽ hình cung chính là hàng lang hình cung nơi đó.
Đi thẳng lối giữa chính là phòng sách của lão thái.
Lạc Thần nghiêng mặt nhìn nàng, Cự Khuyết trong tay khẽ động, đặt trên cánh cửa.
Cửa mở, ánh đèn pin chiếu vào, chiếu sáng một phần căn phòng.
Vừa vào cửa chính là thảm hoa, theo ánh đèn đảo qua, bóng tối lùi bước, vì vậy hoa văn trên tấm thảm tinh xảo đột như giống như sống lại dưới loại minh ám truy đuổi này.
Ngay cả đóa hoa trên thảm cũng tựa hồ đang chân thực nở rộ.
Trần nhà treo một cái đèn chùm thật lớn, đây là dưới lòng đất, chỉ có ánh sáng đèn pin, nên chiếc đèn kia thoạt nhìn có chút dữ tợn, giống như một khuôn mặt cổ quái.
Một chiếc bàn gỗ thật lớn đặt ở giữa phòng, cũng là màu đỏ thẩm, dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt, tạo cảm giác như nó đã biến thành màu đen, dựa vào vách tường nặng nề như bàn đá.
Những bài trí khác, mặc dù Sư Thanh Y không mở đèn cũng có thể biết đó là như thế nào, tuy rằng đây không phải nguyên bản phòng sách của lão thái nhưng nó rõ ràng là được phục chế lại, được dời đến tầng ngầm, trở thành một hình ảnh phản chiếu trong gương.
Nhóm người phân tán ra, bắt đầu trong phòng sách cẩn thận quan sát.
Lạc Thần soi đèn pin, lực chú ý tựa hồ đều bị kệ sách hấp dẫn, Thiên Thiên lại đi hướng khác xem xét, nơi đó là tủ cất giữ đồ đạc, mơ hồ có thể thông qua cửa kính nhìn thấy bên trong rất nhiều ngọc khí.
"Sư Sư, vì sao phải ở đây mô phỏng phòng sách của lão thái lúc sinh tiền?" Vũ Lâm Hanh giọng nói yếu ớt: "Chẳng lẽ là lão nhân gia nàng luyến tiếc ra đi, mỗi ngày đều muốn ở đây đọc sách, nên mới ngầm ở đây an nghỉ?"
Lời này khiến da thịt trên người Sư Thanh Y phủ kín một tầng hàn khí.
Nếu như ở đây chỉ là một mộ táng cổ đại, bên trong ngay cả có trăm ngàn ma quỷ đối với Sư Thanh Y mà nói cũng chỉ là một thế giới khác, cùng cuộc sống hiện thực của nàng không quan hệ nhau, chỉ cần bước ra tất cả sẽ khôi phục nguyên trạng.
Nhưng hiện tại không giống, nơi này là phòng sách, hơn nữa còn mô phỏng phòng sách của lão thái lúc còn sống, Sư Thanh Y bước vào đây chính là vì trước mắt nhìn thấy cảm giác hiện thực cùng hòa nhập, tất cả đều chân thực đến cực hạn.
Sư Thanh Y thậm chí còn có thể trong cảm giác hiện thực này nhớ lại năm đó lão thái ở trong phòng, vì thân thể không tốt mà phát ra tiếng ho yếu ớt.
Khụ khụ.
Khụ khụ.
Dưới giá sách đặt một cái ghế mây, lão thái lúc sinh tiền cực kỳ yêu thích chiếc ghế này, khi đó nàng ngồi trên ghế, chậm rãi xem sách, vẻ mặt trầm tĩnh.
Ghế mây lắc lư.
Tiếng ho khan chậm rãi vang lên.
Sư Thanh Y đột nhiên trong loại hồi ức cùng ảo giác đan xen sợ run cả người, quay đầu lại trừng Vũ Lâm Hanh: "Câm miệng, đại tiểu thư, cậu... cậu yên lặng một chút cho tớ."
Vũ Lâm Hanh xoay đèn pin chiếu vào khuôn mặt hé ra nụ cười quỷ dị của mình: "Sư Sư, cậu sợ sao? Đừng sợ, lão thái nàng thương cậu."
Thương cái quỷ cậu đó.
Sư Thanh Y liếc nàng, không thèm để ý đến, thuận tay cầm xuống một quyển sách, đó là một quyển sách tên là "Cơ Thủy"
Ở đây lịch sử điển tịch rất nhiều, có thể nói có tất cả từ cổ đại đến cận đại, hơn nữa rất nhiều đều là sách không còn xuất bản nữa, thậm chí rất nhiều sách cổ còn là bản viết tay, Sư Thanh Y từng một lần hoài nghi có một số bản viết tay thậm chí là từ trong mộ táng trộm ra.
"Cơ Thủy" Là một quyển sách nói về Hiên Viên hoàng đế, hoàng đế là thuỷ tổ của Trung Hoa, cuốn sách này nói về hắn rất nhiều, sách này Sư Thanh Y chưa thấy qua nên tiện tay lật xem.
Trên sách có một lượng lớn ghi chú, thậm chí có trang giấy bị người gấp lại, rõ ràng người xem nó rất cẩn thận.
Sư Thanh Y đang xem, Vũ Lâm Hanh đột nhiên âm trầm nói: "Chị họ cậu, đừng động, tớ đều thấy được cậu thuận tay dắt dê, lấy sách của lão thái."
Giờ khắc này, nàng trái lại hồn nhiên quên tổ tông của nàng là đạo mộ, là nhà giàu "thuận tay dắt dê".
Mỗi lần dẫn đi đều là bảo bối vô giá.
Lạc Thần ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Vũ Lâm Hanh, còn thản nhiên đem ba quyển sách cùng một sách lõi đồng nhét vào ba lô của nàng.
Nhét xong, Lạc Thần nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Cậu gọi tớ là gì?"
"Chị họ.... Chị họ cậu." Vũ Lâm Hanh bị ánh mắt nàng đột nhiên nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt.
"Đúng rồi." Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Tớ là chị họ của Thanh Y, lão thái là bà ngoại nàng, cậu xem, tớ cùng lão thái thật ra là quan hệ thân thích. Thứ nhất tớ là mượn sách về xem, thứ hai tớ không phải người ngoài."
Vũ Lâm Hanh: "....."
"Tớ đã nói cũng lão nhân gia nàng, lão nhân gia từ trước đến nay yêu thương hậu bối, tớ hướng nàng mượn vài quyển sách, xem xong liễn trả, nàng dĩ nhiên sẽ không để tâm." Lạc Thần nói xong, hướng Sư Thanh Y nhìn đến: "Thanh Y, có đúng hay không?"
Lạc Thần vẻ mặt nghiêm túc giải thích cái gì quan hệ thân thích, nói dối giống như thật, Sư Thanh Y thấy thực sự có chút buồn cười.
Không chừng Lạc Thần đối với những quyển sách kia đặc biệt hứng thú, có lẽ là nàng chưa thấy qua, cũng có thể có đầu mối quan trọng gì đó, hiện tại thời gian cấp bách nhất thời không thể xem hết, nên Lạc Thần chỉ có thể mang theo.
Sư Thanh Y nghĩ đến bản thân là cháu ngoại của lão thái, vậy Lạc Thần tốt xấu gì cũng xem là..... cháu dâu, khụ, đúng là quan hệ thân thích.
Đều là người một nhà, lão thái sinh thời yêu thương nàng như vậy, cháu dâu mượn vài quyển sách quả thật không đáng là gì.
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y da mặt thoáng đỏ lên, thấp giọng nói: "...... Phải."
Lạc Thần lúc này mới hài lòng gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi, ở đây không có gì nữa."
Đang nói, Thiên Thiên đang đứng trước tủ kính bên kia đột nhiên lui về phía sau hai bước, động tác cổ quái, tay phải cầm ba lô của nàng, tay trái đặt tại ba lô nhìn dáng vẻ hình như có chút kinh hoàng.
"Nuôi rắn? "Vũ Lâm Hanh nhìn về phía Thiên Thiên: "Làm sao vậy?"
Thiên Thiên xoay người, cười quyến rũ: "Không thế nào, không cẩn thận trượt chân thôi."
Lạc Thần liếc mắt nhìn Thiên Thiên, nhìn nhìn ba lô trong tay nàng, không có gì biểu thị, chỉ là hỏi Sư Thanh Y: "Phòng ngủ ở biệt thự của lão thái là ở bên trái hay là bên phải phòng sách?"
"Bên trái." Sư Thanh Y nói, Lạc Thần nhắc đến trong chớp mắt nàng đột nhiên bừng tỉnh.
"Chúc Hòa Bình bọn họ đi nhầm rồi." Sư Thanh Y nói: "Bọn họ đi bên phải, nhưng thật ra phải đi bên trái."
Nơi lão thái nghỉ ngơi trong biệt thự là phòng ngủ bên trái phòng sách nhưng dưới lòng đất sẽ chính là quan tài.
Quan tài của lão thái nhất định là một đầu mối then chốt, Sư Khinh Hàn là con gái nàng, mặc kệ gặp nguy hiểm như thế nào cũng không để quan tài của mẫu thân nàng bị ngoại nhân tùy tiện lục lọi.
Mà Âm Ca, nàng một thiếu nữ ngây thơ, Sư Thanh Y không tin nàng sẽ đột nhiên tự mình xuống dưới này, nàng nhất định là bị người nào đó lừa gạt hoặc dùng cách nào đó đưa xuống đây.
Nếu là có mục đích, vậy thì Sư Thanh Y chỉ có thể nghĩ đến quan tài của lão thái.
Nhóm người thương lượng một chút, sau đó vội vàng rời khỏi phòng sách trở lại ngã tư đường trước đó..
Sư Thanh Y hủy đi ký hiện Chúc Hòa Bình lưu lại, bên trái lạ dùng dao găm lưu lại ký hiệu, nàng cảm thấy Sư Dạ Nhiên có lẽ sẽ không cần đến, nhưng Tô Diệc nhất định cần.
Nhóm người dọc theo thông đạo hình cung bên trái tiếp tục đi, đi khoảng mười phút, hai bên đột nhiên xuất hiện hai bình hoa bạch sắc.
Trong bình hoa cắm hoa cúc trắng, nhưng hoa đã khô héo từ lâu.
Đi phía trước, bình hoa cúc càng lúc càng nhiều, nghiêm trang xếp thành hàng ở hai bên, hoa cúc trắng truy điệu vong linh người chết, xem ra nơi này bình thường vẫn có người đến tế bái.
Sẽ thường xuyên đến tế bái lão thái là Sư Dạ Nhiên, hoặc là Sư Khinh Hàn, vết tích ở cầu thang sắt trước đó không chừng là do các nàng lưu lại.
Lại đi vài chục phút, Lạc Thần đột nhiên dừng lại.
Sư Thanh Y nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy bình hoa phía trước ngã xuống đất, hoàn toàn vở nát, khắp nơi đều là mảnh vụn cùng hoa khô, hơn nữa phía trên còn có một lớp máu, cánh hoa đã từ màu nâu biến thành đỏ sẫm.
Bên cạnh bình hoa là một cánh tay, Sư Thanh Y đi qua, ở khoảng cách trên một mét thấy được một thi thể, lại đi vài bước, có đến vài thi thể giống như vậy.
~o0o~.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT