"Sư Sư, chúng ta mất nhiều công sức để vào đây không phải chính là muốn đều tra chân tướng sao, nhanh như vậy đã muốn đi?"
Vũ Lâm Hanh lòng hiếu kỳ nổi lên, lúc này còn muốn đến chỗ mắt mèo để nhìn rõ ràng có gì kỳ quái bên trong.
Sư Thanh Y vội vã kéo Vũ Lâm Hanh lại, giữ chặt cánh tay nàng, ánh mắt hướng trần nhà ra hiệu: "Chờ một chút, cậu chú ý nhìn vị trí của camera giám sát này."
Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn, nhìn một hồi sắc mặt bắt đầu biến hóa phức tạp.
Sư Thanh Y nói: "Đã hiểu chưa? Tất cả thiết bị giám sát ở đây, trừ một cái hướng hành lang, còn lại đều hướng về những cửa sắt này, hơn nữa còn lắp đặt hệ thống cảnh báo. Chúng ta vốn tưởng rằng Tiêu Dĩ Nhu lắp đặt hệ thống giám sát và cảnh báo này là lo lắng có người lẻn vào, nhưng thật ra không phải, nàng chính là sợ thứ sau những cánh cửa kia, nàng lo lắng những thứ đó thoát ra."
Dừng một chút, Sư Thanh Y nhíu mày nói tiếp: "Ở đây cửa đều vô cùng dày, cho dù mang xe phá tường đến đụng cũng chưa chắc đụng thủng một lỗ. Nếu ở đây bảo vệ nghiêm mật, giám sát chặt chẽ chứng tỏ Tiêu Dĩ Nhu đã chứng kiến qua sức mạnh của những thứ giam trong kia, nên phải gia tăng phòng hộ. Chúng ta không có nhiều người, vũ khí cũng hạn chế, lần này không nên phí quá nhiều thời gian vào những thứ kia, rất nguy hiểm."
Vũ Lâm Hanh gật đầu.
Thiên Thiên hướng Sư Thanh Y nhìn qua, mỉm cười nói: "Cho nên Sư Sư mục đích của cô lần này, kỳ thực chỉ có một?"
Lạc Thần phần lớn thời gian đều trầm mặc không nói, lúc này cũng không ngoại lệ.
Sư Thanh Y biểu tình có chút phức tạp, thấp giọng thừa nhận: "Phải, tôi chỉ muốn đi xem người đàn khúc dương cầm kia."
Trong hành lang âm lãnh lại rơi vào yên lặng.
Vũ Lâm Hanh xua tay, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng này: "Muốn xem cũng không đơn giản, nhanh lên đi, qua ba lớp cửa nữa là được. Người bị Tiêu Dĩ Nhu giam giữ, tớ cũng muốn biết."
Nhóm bốn người dọc theo hành lang thẳng tấp tiếp tục tiến sâu vào, Lạc Thần nhận lấy máy ảnh từ trong tay Sư Thanh Y, tay trái máy ảnh, tay phải Cự Khuyết, đi ở phía sau cùng.
Đi qua khu A, đến cửa khóa vân tay, không hề trở ngại mà tiến vào khu B.
Cánh cửa ngăn cách giữa Khu A cùng khu B còn dày hơn hai cánh cửa trước đó rất nhiều. Màu sắc cánh cửa tựa hồ càng sậm, loang lổ rất nhiều đốm nâu, xa xa nhìn qua giống như bị đốm lá, lại cũng giống như mạch máu khảm vào trong.
Hành lang khu vực B lại càng dài hơn, thuần túy bạch quang tràn ngập, khiến người hoa mắt.
Cánh cửa ở phía cuối hành lang, không gian kéo dài khiến cảm giác vô cùng chỗ trống cùng rợn người.
Người đặt mình trong đó, thật giống như bị giam cầm cô độc trong không gian chật hẹp, rõ ràng nhìn thấy điểm cuối nhưng đi thế nào cũng không đến được.
Lạc Thần một mặt đi, một mặt không quên quan sát bốn phía, đôi mắt sâu thẳm nặng nề, một mảnh băng lãnh bóng đêm, Sư Thanh Y có đôi khi quay đầu lại nhìn nàng sẽ phát hiện nàng dường như đang đếm.
Từ khu A, Lạc Thần đã bắt đầu đếm, đếm từng cửa một. Cửa sắt không có đánh số, phía trên cái gì cũng không có, thoạt nhìn giống như những cỗ quan tài dựng thẳng trên tường.
Xuy xuy –
Đi đến hai phần ba hành lang, Sư Thanh Y dừng lại cước bộ.
Xuy xuy – xuy -ừng ực –
Loại âm thanh đó càng lúc càng lớn, rất rõ ràng là từ cửa sắt bên phải phát ra.
Đi lâu như vậy nhưng vẫn chưa đi hết khu B, Vũ Lâm Hanh tâm trạng có chút không ổn định, vừa nghe âm thanh quỷ dị kia nhất thời mắng một câu: "Ai lại ở đây ăn mì, là muốn hù chết người sao."
Loại âm thanh này đúng là rất giống ai đó đang ăn mì sợi, nhất là tiếng nuốt lúc sau cùng, thực sự rất giống ăn mì, ừng ực nuốt xuống.
Vũ Lâm Hanh lời này mang theo sự ám chỉ nhất định, Sư Thanh Y thuận theo ý nàng xấu xa nói thêm là một chén mì sợi xốt máu tươi thịt bò tái rau thơm, Vũ Lâm Hanh lập tức kháng nghị: "Cậu có thể buông tha mì sợi không a, tớ rất thích ăn."
"Nga, vậy nương tình đổi thành miến cho cậu." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh khẽ chớp.
Sư Thanh Y trong lòng nói thầm vừa hay ta ghét ăn miến, chỉ tưởng tượng đến lại cảm thấy ghê tởm, vì vậy lập tức không lưu tình chút nào mà đem thức ăn này ném cho Vũ Lâm Hanh.
Phanh!
Lúc này, cửa sắt bên phải đột nhiên bị va chạm, phát sinh âm hưởng nặng nề.
Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần đảo qua, ánh mắt khóa trên mắt mèo của cánh cửa đó.
Trước đó một giây trong mắt mèo vẫn còn một mảnh bạch quang mơ hồ, mà lúc này đây, trong nháy mắt biến thành một mảnh màu đỏ, giống như bên trong vỡ ra một túi máu, nhất thời bắn lên mắt mèo.
Sư Thanh Y ngũ quan tinh nhạy, cấp tốc ngửi được mùi máu thịt hỗn tạp trong không khí.
Mùi này không tươi, rất hôi thối, hình như là một miếng thịt để lâu, lại bị thứ gì đó bên trong lần nữa lấy ra ăn.
Xuy xuy –
Âm thanh hút mì, cùng với âm thanh nhấm nuốt thỉnh thoảng vang lên, khiến da đầu người nghe tê dại.
Lạc Thần mặt không đổi sắc nâng máy ảnh lên, nhắm ngay phía dưới khe cửa bắt đầu chụp ảnh.
Sư Thanh Y theo góc độ Lạc Thần chụp ảnh quan sát, chỉ thấy khe cửa gần như không tồn tại, nhưng chuẩn xác mà nói, vẫn có một cái khe phi thường nhỏ để thông khí.
Giờ phút này, từ khe hẹp dưới cửa, chảy ra một chút dịch thể màu đỏ, trong đó còn lẫn chút dịch thể màu nâu, hai màu hỗn hợp cùng một chỗ, bẩn thỉu lại âm trầm.
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm dịch thể chậm rãi từ trong khe cửa chảy ra, mang theo một thứ màu nâu hình sợi.
Thứ đó cực kỳ nhỏ, sau khi chảy ra, uốn lượn, hơi rung động, có chút mềm nhũn như thịt.
Ngay sau đó, lại là một sợi khác theo dịch thể chảy ra.
Hai sợi gắt gao quấn cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như chúng có ý thức, tạo cảm giác quỷ dị giống như chúng đang nói chuyện với nhau.
Vũ Lâm Hanh sớm đã mở chốt bảo hiểm, lên đạn súng lục, nhắm ngay hai vật thể nhỏ bé hình sợi.
Hai sợi tơ quấn một lúc, một trong số đó bỗng nhiên tách ra, cuối cùng giống như dây cao su, bắt đầu nở to ra, trở nên giống như hai con ấu trùng, thẳng tắp nhảy đến hướng Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vốn tưởng rằng thứ kia nhỏ bé như vậy căn bản không hề nghĩ đến nó sẽ đột nhiên nhảy đến, trong nhất thời động tác có chút đình trệ, Lạc Thần bên cạnh đưa tay chụp tới, ôm lấy thắt lưng, mềm mại kéo nàng sang một bên.
Con ấu trùng nhảy vào khoảng không, cuộn lại như xúc tu bạch tuộc.
Vũ Lâm Hanh nhắm vào nó nổ súng, bất quá thứ kia thực sự quá nhỏ, nên không thể bắn trúng. Tia lửa tung tóe, ngay cả khi súng của Vũ Lâm Hanh đã lắp bộ phận hãm thanh vẫn không dám tủy tiện nổ súng nhiều lần, để tránh kinh động những người khác trong tầng hầm, chỉ đành lựa chọn lui lại.
"Nuôi rắn, cô phát ngây ngốc cái gì, đi nhanh lên a!" Vũ Lâm Hanh vừa lui lại vừa thúc giục.
Thiên Thiên đứng tương đối gần, nhìn thứ kia chăm chú, không biết suy nghĩ cái gì, Vũ Lâm Hanh ở phía sau thúc giục một tiếng nàng liền quay đầu lại, sau đó xoay người chạy đến chỗ Vũ Lâm Hanh.
Chạy đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên một tay ôm lấy Vũ Lâm Hanh, mang theo nàng đạp không như gió tiến sâu vào hành lang.
Vũ Lâm Hanh từng được Lạc Thần dùng khinh công mang đi, Lạc Thần khinh công trác tuyệt, bước chân mềm mại, lúc mang theo người lực đạo ổn định, phi thường có cảm giác an toàn. Nhưng Thiên Thiên bước chân lại giống như rắn, quanh co uống lượn, lắc lư dao động, Vũ Lâm Hanh được nàng mang theo, cảm giác bản thân cũng sắp bị say xe, không, phải là chóng mặt buồn nôn a.
Chờ chạy đến cánh cửa cuối hành lang, Lạc Thần từ lâu đã ôm Sư Thanh Y đến, Sư Thanh Y đang khẩn trương dùng khuông vân tay ngón áp út của Tiêu Dĩ Nhu để mở cửa.
Vũ Lâm Hanh sau khi đứng vững, đầu choáng mắt hoa mà vẫy tay Thiên Thiên ra: "Đừng...... Đừng ôm tôi! Tài xế cậu lái xe như thế nào vậy!"
Thiên Thiên cười cười, chẳng hề để ý mà thu hồi tay mình
Sư Thanh Y mở cửa ra, bốn nữ nhân vội vã tiến vào khu C, phía sau cánh cửa trầm nặng khép lại, ngăn cách với khu B.
Tạm thời an toàn rồi, dạ dày Vũ Lâm Hanh bắt đầu phiên giang đảo hải, nàng kéo cánh tay Lạc Thần nói: "Tớ nói chị họ cậu, lần sau lúc cậu chạy có thể mang tớ theo hay không, đổi cho nuôi rắn mang theo em họ cậu? Chúng ta đổi đi, tớ thật sự.... thật sự không chịu nổi."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh.
Đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần liếc nhìn Thiên Thiên, không nói chuyện, Sư Thanh Y vừa mới từ trong cảm giác khẩn trương thoát ra, ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của Lạc Thần, nhưng Lạc Thần vẫn không có biểu hiện gì, Sư Thanh Y nhìn một lát đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
"Đi thôi." Lạc Thần nắm lấy cổ tay Sư Thanh Y, dẫn nàng tiếp tục đi đến phía trước.
Khu C so với khu B càng ngột ngạc, càng đi vào sâu, cảm giác áp lực trong yết hầu càng nặng. Lần này, nhóm người bước đi rất nhanh, tận lực tránh tiếp xúc với những cửa sắt hai bên hành lang, sau khi qua khỏi khu C, chỉ còn lại một cánh cửa cuối cùng.
Dọc theo đường đi có năm cánh cửa, Tiêu Dĩ Nhu dùng từ ngón cái đến ngón út lần lượt mở từng cửa một, đây cũng không phải là cái gì hứng thú của Tiêu Dĩ Nhu mà chính là cùng truyền thuyết Thanh Đầu Quỷ có liên quan.
Đồ đăng quỷ đầu, cùng với phép ẩn dụ ngũ chỉ, từ Lạc Nhạn Sơn cổ mộ đi ra, Sư Thanh Y cũng không cách nào quên được.
Cánh cửa cuối cùng mở ra, Sư Thanh Y không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, sau khi lấy lại bình tĩnh nàng nhấc chân tiến vào.
Phía sau cửa ánh đèn nhu hòa hơn rất nhiều, hai bên trần nhà đều treo vài trản đèn, ánh sáng ấm áp chiếc xuống mặt đất.
Từ nơi này trở đi đã không còn một dãy hành lang đơn điệu ngột ngạc như trước mà chỉ phân ra rất nhiều khu.
Không gian vắng lặng, tạo nên cảm giác thư thả ngoài dự liệu.
Đi vào bên trong, bên phải xuất hiện một cánh cửa bằng kính, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy rõ ràng bày trí bên trong, bàn làm việc, sô pha, giá sách, tủ văn kiện, giống như một văn phòng.
Tiêu Dĩ Nhu lúc trước hẳn là đợi ở nơi này.
Vậy phía trước chính là...
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, cảm giác trái tim đập nhanh đến nàng không cách nào khống chế.
Đi khoảng năm phút, chỉ thấy phía trước một cánh cửa lẻ loi khảm trong vách tường, nhìn xa hơn một chút cũng không còn căn phòng nào khác, ở đây đã là tận cùng, xa xa cũng chỉ có vách tường rắn lạnh ngăn trở.
"Chính là ở đây rồi?" Vũ Lâm Hanh giương súng, nghiêng đầu nhìn cánh cửa, thấy đó là khóa cơ học thông thường liền nhẹ giọng ý bảo Lạc Thần cẩn thận một chút, chuẩn bị bẻ khóa.
Lạc Thần động tác lưu loát bẻ khóa cửa, gần như không phát sinh động tĩnh, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ, một mảnh ánh sáng u lãnh nhẹ nhàng chiếu ra.
Loại khóa cửa này chỉ có thể mở từ bên ngoài, tương tự loại dùng trong nhà giam, nhìn xuyên qua khe cửa có thể thấy bày trí bên trong tựa hồ là phòng khách, đứng ở vị trí này nhìn thấy rất rõ ràng vài chậu hoa bày trí bên trong, dưới ánh sáng bóng cây đỗ dài, hình như đã chết dưới ánh đèn vàng nhạt ảm đạm.
Lạc Thần cẩn thận ngưng thần lắng nghe, nhìn thấy bên trong cũng không có điểm khác thường mới mở lớn khe cửa một chút.
Sư Thanh Y có thể quan sát rõ ràng hơn nữa khung cảnh trước mắt.
Cách bày trí rất thanh nhã, phối màu nhẹ nhàng, dưới ánh đèn vàng nhạt có vẻ yên tĩnh lại bình đạm. Nếu như không phải đang ở dưới tầng hầm âm trầm áp lực, lại có thi thể cùng những quỷ vật không biết tên đây sẽ là một nơi rất thích hợp để đến làm khách.
Lại nhìn sâu vào phòng khách, nơi đó đặt một cây đàn dương cầm màu trắng, mặt ngoài phát ra ánh sáng mơ hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT