Khiến gương mặt thanh tú của Sư Thanh Y nhất thời quỷ dị phiếm hồng.
Sắc trời từ lâu đã tối đen, chỉ có sương mù cùng ánh đèn mông lung, nên cũng không ai nhìn thấy vẻ mặt nàng.
Chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Lạc Thần, Sư Thanh Y thật không có cách nào, nên đành thầm oán trách một câu: "Ăn đi, ăn đi, tùy chị muốn ăn bao nhiêu thì ăn."
Lạc Thần tay phải tùy ý vừa nhấc, đặt vào trong túi áo khoác.
Dừng lại chốc lát, nàng đứng trước mặt Sư Thanh Y, bắt đầu yên lặng bóc vẻ hạt dẻ.
Ngón tay thon dài trắng nõn, hơn nữa lại là người luyện võ, động tác khéo léo bóc vỏ hạt dẻ, thoạt nhìn giống như là đang không nhanh không chậm cởi quần áo.
Nhưng vẻ mặt của nàng, cư nhiên vẫn đạm nhạt như nước.
Sư Thanh Y mặt đỏ tới mang tai, thật sự là nhìn không nổi nữa: "......"
Bầu không khí thoáng cái cũng trở nên có chút cổ quái, chỉ có thể nghe được âm thanh xe cộ chạy trên đường, cùng với thỉnh thoảng vang lên bước chân.
Sắc mặt Tiêu Dĩ Nhu cũng không được tốt.
Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, quét qua túi áo khoác của Lạc Thần, biết nàng đã lấy lại được máy nghe trộm. Vừa rồi nàng tận lực muốn Âm Ca nhanh giả vờ đụng phải Tiêu Dĩ Nhu chính là nhằm tạo cơ hội để Lạc Thần tiếp cận Tiêu Dĩ Nhu.
Tuy rằng cơ hội là nàng cho, bất quá để lấy máy nghe trộm về lại khiến Lạc Thần ôm thắt lưng Tiêu Dĩ Nhu, quả nhiên không hay chút nào.
Thực sự là không cách nào lảng tránh mâu thuẫn trong lòng mình.
Nhiệm vụ hoàn thành, Sư Thanh Y tự biết không cần tiếp tục ở lại, nàng mỉm cười, nói với Tiêu Dĩ Nhu: "Tiêu tiểu thư, tôi đưa về trước, cô cùng Lạc Thần thong thả trò chuyện."
Nói xong, ánh mắt cực đạm liếc nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần thẳng tắp nhìn vào mắt Sư Thanh Y, không tỏ thái độ.
Vẻ mặt Tiêu Dĩ Nhu lúc này mới hòa hoãn một chút, miễn cưỡng cười nói: "Được, Sư tiểu thư chúng ta lần sau gặp lại, tạm biệt."
"Tạm biệt." Sư Thanh Y vỗ vai Âm Ca: "Đi, Âm Ca."
"Nga." Âm Ca ôm túi hạt dẻ như ôm bảo bối, đôi mắt sáng rực hướng Lạc Thần nói: "Chị Lạc, chị phải về sớm một chút nha, thầy giáo nói nữ nhân đêm khuya không nên ở ngoài lâu, người xấu đặc biệt nhiều, đặc biệt nguy hiểm."
Tiêu Dĩ Nhu: "......."
Trên đời này có thể làm cho người ta một hơi cũng không thở ra được quả nhiên vẫn là trẻ con cùng kẻ ngốc, một nói năng không cố kỵ, một không có chỉ số thông minh, ngươi nói ngươi có thể làm sao với nàng.
".....Gặp lại." Tiêu Dĩ Nhu hiện tại đang cười, hoàn toàn là miễn cưỡng.
Sư Thanh Y dẫn Âm Ca rời khỏi, khuất dần dưới ánh đèn đường, Lạc Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng cùng nữ hài tử, một cao một thấp, thẳng đến khi biến mất.
"Lạc tiểu thư cùng Sư tiểu thư tình cảm bạn bè đặc biệt tốt, còn ở cùng một chỗ." Tiêu Dĩ Nhu nhìn về phía sườn mặt được ánh sáng chiếu rọi của Lạc Thần.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Thanh Y và tôi là "bạn thân", cũng là "chủ nhà" của tôi, dĩ nhiên ở chung."
"Cô cùng Sư tiểu thư quen biết từ lúc nào?" Mặc dù từng có nghe ngóng sơ bộ, Lạc Thần nữ nhân này đối với Tiêu Dĩ Nhu mà nói, chung quy cũng chỉ là xem hoa trong sương, mông lung, xa vời.
"Thật lâu trước đây, tôi đã quen biết em ấy." Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, nhẹ giọng nói.
Thật lâu, vĩnh viễn chỉ là một khái niệm tương đối.
Phù du một đời, một đời rất lâu nhưng đối với nó mà nói cũng chỉ hơn mười phút, có lẽ một giờ. Một đời người mười năm cũng có thể, thật lâu cũng chỉ mấy mươi năm.
Nhưng so với nhật nguyệt, so với dòng chảy lịch sử, cái gọi là thật lâu lại có thể là trăm năm cũng có thể là ngàn năm.
Thời gian đó, e rằng rất dài, rất lâu, lâu đến người thường không thể nào tưởng tượng, cũng vĩnh viễn là trân bảo.
Tiêu Dĩ Nhu nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ những lời này, Lạc Thần cũng đã đi phía trước., Tiêu Dĩ Nhu vội vã nâng giày cao gót bước theo.
Tản bộ đến gần tám giờ, hai người cáo biệt.
Tuy rằng thời gian không lâu lắm, nhưng đối với Tiêu Dĩ Nhu mà nói, cũng đã khiến nàng vô cùng vui vẻ thỏa mãn, vốn dĩ Tiêu Dĩ Nhu muốn lái xe đưa Lạc Thần về nhà nhưng Lạc Thần lại nói không cần, Tiêu Dĩ Nhu không cách nào, chỉ đành tự mình về nhà.
Còn lại Lạc Thần một mình bên đường, nàng gọi điện thoại, câu đầu tiên nàng nói là: "Đang ở đâu?"
"Cái gì ở đâu, em đã sớm về nhà rồi." Trong điện thoại Sư Thanh Y buồn bực nói.
"Ở đâu?" Lạc Thần lặp lại.
Sư Thanh Y: "......."
Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là nói địa điểm của mình nói cho Lạc Thần, chờ Lạc Thần tìm được nàng, nàng đang ở trong một nhà hàng.
Âm Ca ngồi ở đối diện, vội vàng tận hưởng những món ăn đủ màu sắc trên bàn, ăn đến cảm thấy mỹ mãn, còn Sư Thanh Y thì nâng má dò xét, đôi mắt dịu dàng, mi tâm lại mơ hồ có vẻ u rủ.
Lạc Thần đi qua, ngồi xuống bên cạnh Âm Ca, nhìn Sư Thanh Y, không nói gì.
Sư Thanh Y miễn cưỡng nâng ánh mắt, cũng không nói chuyện.
Âm Ca rốt cục ngẩng đầu lên, nhai thức ăn, Lạc Thần rút khăn giấy lau miệng cho nàng, cọ xuống một đống lớn vụn thức ăn.
"Ân." Âm Ca cười gật đầu: "Rất ngọt, ăn rất ngon."
Lạc Thần đặt khăn xuống, quay sang nói với Sư Thanh Y: "Vậy về nhà thôi."
Sư Thanh Y ngồi bất động.
Đôi mắt đen láy của Âm Ca đảo quanh, kéo tay Lạc Thần ở dưới bàn, Lạc Thần liền theo ý nàng cúi đầu.
Âm Ca vịn vào người Lạc Thần, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Chị hai hôm nay có chút kỳ quái, hình như chị hai không vui. Là do em hôm nay ăn quá nhiều sao? Trước đây chị hai không muốn em buổi tối ăn nhiều thứ, nói không tốt cho dạ dày, cho nên hôm nay em ăn nhiều làm chị hai tức giận sao?"
Sư Thanh Y thính lực cực kỳ tốt, dĩ nhiên biết Âm Ca đang cùng Lạc Thần nói thầm cái gì, nàng không tiếp lời, trong lòng muốn cười nhưng nét mặt vẫn kéo căng.
"Ban đêm quả thật không nên ăn nhiều, nhưng thỉnh thoảng một lần cũng không sao, lần tới ghi nhớ là tốt rồi. Bất quá về nhà phải đánh răng thật kỹ, có biết không?" Lạc Thần thấp giọng nói với Âm Ca.
Âm Ca ở bên kia liên tục đáp ứng, Lạc Thần lại liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Bất quá chị hai em tức giận, lại không phải do em ăn nhiều, mà chỉ do tự em ấy ăn một thứ quá nhiều."
Sư Thanh Y: "......"
Sư Thanh Y chỉ đành đứng lên bất đắc dĩ nói: "Đi, chúng ta về nhà."
Lạc Thần kéo Âm Ca đứng dậy, thanh toán xong liền cùng Sư Thanh Y ba người ra ngoài lấy xe.
Dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, Sư Thanh Y nhíu mày một hồi, đột nhiên nghiêng người nhẹ giọng nói với Lạc Thần bên cạnh: "Sau khi xem nữ nhân bị dày vò kia, không rõ vì sao trong lòng em luôn không bỏ xuống được. Cũng không biết nàng rốt cục là ai, vì sao Tiêu Dĩ Nhu phải đối với nàng như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, em cuối cùng vẫn thấy đã có chuyện gì đó xảy ra."
Lạc Thần nói: "Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đến lúc đúc xong khuôn vân tay, chuẩn bị đầy đủ rồi mới rồi mới quyết định."
Sư Thanh Y khẽ thở dài, biết hiện nay cũng chỉ có cách này, chỉ đành gật đầu, lập tức trở về nhà.
Chế tác khuông ngón tay thì dễ nhưng mô phỏng vân tay đến độ chính xác cao lại cực kỳ khó khăn.
Theo khoa học kỹ thuật phát triển, khóa vân tay càng tinh vi thì vân tay càng yêu cầu độ chính xác cao, chỉ cần một chút sai lầm, sẽ dẫn đến không nhận dạng được. Đến lúc đó nếu như khởi động hệ thống báo động, sẽ dẫn đến phiền phức lớn, cho nên Vũ Lâm Hanh bình thường tuy rằng tùy tiện, nhưng trong những chuyện này tuyệt không qua loa, cẩn thận lại cẩn thận. Cẩn thận lại cẩn thận, cuối cùng khuông ngón tay cũng đúc xong.
Trải qua trình tự chặt chẽ, khuông ngón tay sau khi đúc ra, lại qua vài ngày hoàn toàn thỏa đáng hình dạng, hành động thâm nhập liền bắt đầu. Hơn nữa hành động lần này vẫn là những người lần trước nghe lén.
Thời gian, là một giờ sáng.
Bởi vì quản lý trong bệnh viện tâm thần đặc biệt, phòng bệnh tập thể, bác sĩ trực đêm cũng đã sớm chui vào ổ chăn. Thời điểm này khí trời âm lãnh ẩm ướt, thậm chí còn có sương mù, ngoài trời hoàn toàn mù mịt không nhìn thấy gì.
Đèn trong các phòng bệnh đều đã tắt, chỉ còn lại một ít đèn đường bên ngoài chiếu sáng, đèn đường u lãnh, giống như đôi mắt băng lãnh trong đêm tối, lại giống như hai ngọn đèn dẫn hồn chốn hoàng tuyền.
Ban đêm gió lạnh gào thét, băng lãnh thổi vào người, đoàn người đi qua vô số cây cối, cùng với rất nhiều cái bóng lay động của những tòa nhà cũ, cuối cùng đi đến tòa nhà có phòng xác.
Cả tòa nhà đều tối đen như mực.
Gió bắc theo hành lang tòa nhà thổi vào, phát sinh âm thanh tựa như tiếng thở khó nhọc của người già bị bệnh phổi lúc giữa đêm.
Hiện tại là ở bên ngoài, không thể bật đèn pin, để tránh bại lộ, sáu người sờ soạng lên đến lầu hai, sau đó dừng lại trước một căn phòng.
Phòng ốc kiểu cũ này, tay phải là ban công kiểu cũ, bên trái là cửa.
Vốn dĩ cấu trúc phòng ngoại trừ không gian rộng lớn còn có cửa ở phía ban công, nhưng căn phòng này lại không giống, cửa ra ban công đã bị phong lại kín kẽ, sơn cùng một màu với bức tường, chỉ có thể nhìn thấy người đi ngoài ban công nhưng không thể từ bên ngoài nhìn vào trong.
Dừng lại phòng 204 này, có thể mơ hồ thấy có ánh sáng dưới khe cửa, hơn nữa còn là ánh sáng rất ảm đạm.
Vũ Lâm Hanh nhỏ giọng nói: "Đây là phòng giám sát, người bên trong nhất định đã sớm ngủ, bất quá thiết bị vẫn đang hoạt động. Tiêu Dĩ Nhu trước đây thường đến nơi này lấy băng ghi hình, nếu muốn xuống tầng hầm, trước hết phải tắt thiết bị giám sát."
Cũng may ban công ở đây rất trống trãi, chỉ cần có điều kiện, liền có thể theo dõi người đứng bên ngoài, không giống như dưới tầng hầm, người căn bản không thể nào theo vào.
Cho nên Tiêu Dĩ Nhu lúc mở cửa phòng hồ sơ cùng phòng giám sát bằng vân tay, rốt cục là dùng ngón nào, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tốn rất nhiều thời gian cùng tâm lực cuối cùng cũng suy đoán được, phòng hồ sơ là dùng ngón cái, phòng giám sát là dùng ngón trỏ.
Lâu như vậy, cũng chỉ thấy duy nhất Tiêu Dĩ Nhu ra vào phòng hồ sơ, còn phòng giám sát người ra vào lại tương đối nhiều, ngoại trừ Tiêu Dĩ Nhu, còn có vài thuộc hạ của Tiêu Dĩ Nhu.
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, sử dụng khuông ngón trỏ của Tiêu Dĩ Nhu, do dự chốc lát, cuối cùng cẩn cẩn dực dực đặt vào vùng cảm ứng trên khóa vân tay.
Đây là cơ hội duy nhất để kiểm chứng độ chính xác của không vân tay, không có đường lui nữa.
Chỉ cần có bất kỳ một sai sót nhỏ nào, đều có khả năng kích hoạt chuông báo động, dựa theo tính cách cẩn thận của Tiêu Dĩ Nhu, nhất định nàng cài đặt chế độ báo động khi nhận dạng vân tay sai.
- tích.
Âm báo điện tử trầm thấp vang lên, trong bóng đêm vắng lặng thấu xương, phá lệ đột ngột.
Cửa mở.
Một mảnh đen kịt, trong thời khắc cánh cửa mở ra căn bản không kịp nhìn thấy vẻ mặt của mỗi người, nhưng có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở vì khẩn trương.
Hiện tại là rạng sáng, người ở bên trong ngủ say, căn bản không có khả năng nghe tiếng mở cửa. Nhưng dù vậy, Sư Thanh Y trong lòng vẫn vô cùng khẩn trương, không dám buông lỏng.
Lạc Thần vẫn như cũ đi đầu tiên.
Bên trong chỉ còn ánh đèn mờ nhạt, giám sát các khu vực có hơn mười màn hình đang phát ra ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo, mỗi màn hình đều đang giám sát một khu vực dưới tầng hầm,
Sư Thanh Y theo sau Lạc Thần, lướt mắt nhìn qua chỉ thấy khu vực cameras giám sát đều là những hành lang trọng yếu dưới tầng hầm.
Hành lang rất dài, từ góc độ của cameras quan sát, thậm chí có cảm giác quanh có sâu thẳm. vách tường hai bên hành lang thoạt nhìn có vẻ là kim loại, có màu thiếc, hai bên cứ cách một đoạn lại có một cánh cửa sắt đóng chặt, bên trong cái gì cũng không nhìn thấy.
Màn ảnh hoàn toàn là một mảnh thuần sắc, tựa hồ một ngày hai mươi bốn tiếng đều trong trạng thái hoạt động, trắng xóa, vắng vẻ, khiến người xem vô cùng áp lực.
Phòng giám sát chia làm hai khu vực, bên phải là nơi nghỉ ngơi của nhân viên giám sát, cửa khép hờ, có thể nghe được bên trong mơ hồ có tiếng ngáy.
Phong Sanh cùng Tô Diệc ở lại giám sát bên ngoài, phụ trách tắt đi tất cả thiết bị trong phòng, sau đó xem lại băng ghi hình xem có lưu lại hình ảnh trước đó lúc Tiêu Dĩ Nhu mở năm cánh cửa dưới tầng hầm hay không, nàng rốt cục sử dụng ngón tay nào.
Sư Thanh Y, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng với Thiên Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào, nương theo ánh sáng của điện thoại di động mơ hồ nhìn thấy một nam nhân nằm trên giường, khí trời rất lạnh, mặc dù đã mở hệ thống sưởi hơi, nhưng hắn vẫn quấn chặt trong chăn.
Bốn nữ nhân đi đến bên giường nam nhân, nam nhân đang ngủ say hoàn toàn không hay biết.
Thiên Thiên trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt nam nhân kia, đột nhiên nàng đưa tay sờ soạn trên lỗ tai nam nhân.
"Nuôi rắn, cô đang làm gì?"
Dưới ánh sáng mờ nhạt của điện thoại di động, Thiên Thiên động tác quỷ dị lại lộ ra một cổ quyến rũ nói không nên lời, khiến Vũ Lâm Hanh chỉ cảm thấy da gà đều phải nổi lên.
"Chờ một chút!" Trái lại mặt Sư Thanh Y biến sắc, muốn ngăn nàng lại.
Nhưng đã chậm một bước, lúc này chỉ thấy một thứ gì đó cực kỳ nhỏ dọc theo bàn tay xinh đẹp của Thiên Thiên bò xuống, nhỏ như hạt gạo, thoáng chốc liền chui vào lỗ tai nam nhân kia.
Nam nhân thân thể đột nhiên co giật.
Tiếp theo, lại quỷ dị cuộn lại chốc lát, trước đó hắn vẫn còn cuộn mình, tay lộ ra bên ngoài, hiện tại tay cũng buông thõng.
"Uy, vừa rồi cô thả thứ gì lên người hắn vậy?" Vũ Lâm Hanh trừng mắt nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên cười khanh khách: "Cổ ăn não. Ăn tươi não người, hắn dĩ nhiên sẽ không tỉnh lại."
Sư Thanh Y vẻ mặt lạnh lẽo.
Vũ Lâm Hanh giận dữ, trong đôi mắt hoa đào cũng là một mảnh u lãnh nhiếp người: "Cô thế nào có thể giết người? Làm hắn hôn mê thì được rồi."
Thiên Thiên che miệng cười.
Lạc Thần nhíu mày, ở bên cạnh ánh mắt băng lãnh.
Vũ Lâm Hanh tuy nói có vị trí đặc biệt, ngầm không muốn người biết nhưng chưa từng chân chính muốn lấy mạng ai, hiện tại chưa đến vài giây, mà Thiên Thiên đã giết chết một người, nàng quả thực không cách nào chấp nhận, đôi mắt khóa lấy Thiên Thiên, nói: "Cô còn cười?"
"Đi thôi." Lạc Thần nhìn thoáng qua Thiên Thiên, kéo tay Sư Thanh Y, đạm nhạt nói.
Sư Thanh Y biết rõ tính cách của Lạc Thần, nàng đối với việc này cũng không tỏ thái độ, vậy chứng tỏ không có việc gì, nhất thời cũng hiểu được, sắc mặt rốt cục hòa hoãn.
Sư Thanh Y vội vã kéo Vũ Lâm Hanh: "Đi thôi, đi thôi."
"Đi cái gì mà đi?" Vũ Lâm Hanh nắm lấy tay Sư Thanh Y.
Thiên Thiên chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh, nhìn hồi lâu, lúc này mới cười nói: "Lừa gạt cô thôi, chỉ là mê cổ. Vũ tiểu thư, cô khẩn trương như vậy làm gì? Hắn là người trong lòng của cô a?"
Vũ Lâm Hanh: "......."
Nuôi rắn này.... quả nhiên lòng dạ so với rắn rết còn độc hơn, đúng là kẻ tâm thần phân liệt a.
Phải từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài thăm hỏi tổ tông của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT