Lúc cành cây khô trong tay Lạc Thần khẽ lật bộ da, động tác vô cùng nhẹ, biên độ cũng rất nhỏ, rất rõ ràng, nàng đang cố gắn duy trì nguyên trạng hiện trường.
Xuất hiện những chuyện này, nhất định phải đi báo án.
Nhưng một khi cảnh sát vào cuộc, tất nhiên sẽ tiến hành phong tỏa toàn bộ công viên, cho nên trước khi cảnh sát đến hai người phải hạn chế tối đa làm thay đổi hiện trường, đồng thời tìm ra manh mối sớm nhất, đó chính là việc khó nhất phải làm lúc này.
Một góc bộ da được lật ra, rồi lại bị Lạc Thần trả về nguyên trạng.
"Thế nào?" Sư Thanh Y ngồi xổm bên cạnh Lạc Thần, trong thanh âm lộ ra một tia khẩn trương.
Lạc Thần cầm cành cây khô tùy ý đặt sang một bên, nói: "Phần chị mới lật xem là phần eo, không có vết cắn, cũng không có vết cắt, những phần còn lại tuy chưa xem qua nhưng cơ bản cũng tương tự. Nói cách khác, đây là một bộ da hoàn chỉnh."
Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nói xong, ánh mắt trầm xuống, suy nghĩ nói: "Xem ra hoàn toàn khác với tấm da người dưới mỏ phỉ thúy do Lục Ngô tạo ra. Móng vuốt của Lục Ngô sắc bén giống như chủy thủ, có thể dễ dàng lột da của lạc động nữ, đồng thời lưu lại vết cắt, nhưng bộ da này lại không phải, vậy rốt cục nó tạo thành như thế nào?"
Thật sự là kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.
Mặc kệ là bị người lột xuống, hay là dã thú cắn xuống, trên da nhất định phải có phạm vi lớn vết thương. Nhưng trường hợp này, máu thịt và cơ quan nội tạng thậm chí là xương cốt cũng biến mất, chỉ còn lại duy nhất một bộ da, thực sự rất không hợp lý.
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy lưng phát lạnh.
"Chị nghĩ nên kiểm tra sâu thêm một bước." Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y đang cúi đầu, thấp giọng nói.
"Ân, chị chờ một chút, em mang đến cho chị." Sư Thanh Y hiểu rõ, đối với ý nghĩ của Lạc Thần dĩ nhiên ngầm hiểu, lập tức đứng dậy hướng chỗ đỗ xe bước đến.
Nàng muốn lấy chính là nhíp và bao tay.
Là chủ tiệm đồ cổ, khó tránh phải giám định hàng và xử lý trầm tích, hơn nữa Sư Thanh Y lại là nghiên cứu sinh ngành khảo cổ học, bao tay và những thứ thường dùng, Sư Thanh Y vẫn luôn chuẩn bị sẵn và đặt ở cốp xe.
Sư Thanh Y mở cốp xe, lấy ra hai cái bao tay trắng và một cái nhíp, sau đó trở lại chỗ bụi cây.
Lạc Thần nhận lấy bao tay Sư Thanh Y đưa rồi mang vào, Sư Thanh Y cũng mang bao tay, hai người vây quanh bộ da, mỗi người đều ngưng thần tĩnh khí.
Sư Thanh Y bình thường giám định đồ cổ, hôm nay đột nhiên đổi nghề thành pháp y, cảm giác vô cùng phức tạp. Nhất là công việc này bình thường là do pháp y và pháp chứng phụ trách, nếu như bị cảnh sát biết hai người vượt quá chức phận mà làm thay, tự ý điều tra manh mối trước, không chừng phải khiếp sợ vô cùng.
Nếu đã không phải hành vi hợp pháp, để tránh cho lúc cảnh sát điều tra bị ảnh hưởng, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần càng phải thận trọng, tất cả quy trình kiểm nghiệm đều đặc biệt cẩn thận, thậm chí so với cảnh sát điều tra hiện trường còn cẩn thận hơn.
"Nhìn xem, ở đây có một vết thương rất nhỏ."
Lạc Thần mang bao tay màu trắng, dùng nhíp gắp một bên của bộ da lên, nơi đó chính là đầu, bất quá tất cả những thư bên trong đều đã phân hủy, nếu như không phải vẫn còn tóc cùng đường nét của ngũ quan, gần như không có cách nào nhận ra.
Sư Thanh Y vốn dĩ đang thay Lạc Thần đẩy cành lá sang một bên, để Lạc Thần thuận tiện kiểm tra, hiện tại nhìn thấy, tay vẫn đẩy bụi cây, thân thể hơi chồm về trước.
Nàng tinh tế quan sát vài lần, mới do dự nói: "Ở trên cổ? Vết thương này thoạt nhìn có hình dạng rất kỳ lạ."
Cả bộ da ngoại trừ vết thương trên cổ không còn vết thương nào khác, vết máu loang lổ có thể cũng chính từ cổ chảy ra.
Bởi vì máu ngưng kết lại, nên miệng vết thương có màu đen, lại không đồng đều, toát ra một cổ quỷ dị thấu xương.
Lạc Thần cầm nhíp cẩn thận cạo vết máu, dừng một chút, bình tĩnh nói: "Vết thương ở cổ rất nông, có thể là thứ gì đó cào xước, hoặc là răng nanh cắn thủng, cũng có thể là móng tay hay các vật sắc nhọn tương tự gây nên. Chỉ là tình huống hiện tại muốn phán đoán chính xác cũng không dễ dàng."
Sư Thanh Y chau mày: "Vết thương này khoan hãy nói đến, em cảm thấy kỳ lạ chính là máu thịt cùng nội tạng của nàng đã biến đi đâu? Nhất là xương cốt cứng chắc như vậy, cho dù thi thể được hạ táng, qua rất nhiều năm thì xương vẫn còn. Chị nói nàng mới chết vài ngày, tại sao ngay cả xương cốt cũng không nhìn thấy? Ngược lại da rất mềm nhẵn, so với xương mềm yếu bội phần không lý nào da vẫn còn hoàn chỉnh, mà xương cốt lại không còn."
Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống chăm chú nhìn bộ da đáng sợ dưới bụi cây, yên lặng một lát, giọng nói u lãnh: "Chị nghĩ, có lẽ là có thứ gì đó từ bên trong, chậm rãi ăn nàng."
"Từ bên trong bắt đầu.... ăn." Sư Thanh Y cắn môi, sắc môi của nàng đã nhạt đi rất nhiều, nàng nói: "Nếu như giả thuyết thành lập, vậy có nghĩa là, thứ gì đó kích thước vô cùng nhỏ, nhưng lại rất mạnh, thậm chí có thể phân hủy xương cốt."
Kích thước vô cùng nhỏ.
Vô cùng mạnh.
Trong lòng Sư Thanh Y lạnh lẽo, ngước mắt nhìn về phía Lạc Thần: "....... Sẽ không phải là?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, tạm thời không tỏ thái độ, bất quá biểu tình của nàng cũng đủ để Sư Thanh Y hiểu rõ điều nàng đang suy nghĩ.
"Công viên công cộng như thế này, thế nào lại xuất hiện thứ đó?" Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đã lệch sang một hướng vô cùng phức tạp.
Thứ Sư Thanh Y muốn ám chỉ chính là cổ trùng.
Cổ thiên biến vạn hóa, chủng loại có đến hàng nghìn hàng vạn, hình dạng công dụng cũng không giống nhau, tuy rằng cũng có rất nhiều loại cổ dùng để trị bệnh cứu người, nhưng phần lớn các loại cổ vẫn là cực độ đáng sợ, chỉ nghe cũng đủ khiến người khiếp đảm, tránh còn tránh không kịp.
Vốn dĩ Sư Thanh Y còn muốn chờ cảnh sát đến xử lý, nhưng hiên nay xem ra cảnh sát có đến cũng không giúp được gì.
Lạc Thần trầm mặc, khụy một chân xuống, dùng tay chậm rãi chạm vào bộ da, một tấc một tấc, vuốt thẳng.
Tuy rằng nàng mang bao tay nhưng cảm giác này gần như dùng tay không chạm vào bộ da người, vô cùng ghê rợn. Trong lúc chạm vào, Sư Thanh Y ở bên cạnh nhìn động tác của nàng, ngừng thở, khẩn trương đến ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Chết đã lâu, bộ da dĩ nhiên mất nước nhăn nheo, chờ tay Lạc Thần chạm đến hai phần ba, Sư Thanh Y tinh mắt thoáng cái nhìn thấy chỗ cách ngón tay Lạc Thần khoảng năm tấc có một vật nhỏ nhô ra.
Nhưng phần trước điều bình thường, vật nhỏ này gần như xuất hiện trong nháy mắt, Sư Thanh Y thấy vậy, mồ hôi lập tức chảy xuống, nàng tức thì đi kéo cánh tay Lạc Thần, đồng thời hô lên: "Lạc Thần!"
Lạc Thần dĩ nhiên cũng nhìn thấy, cánh tay bị Sư Thanh Y nắm kéo ra, thân thể hai người liền lui lại phía sau.
Ngay lúc đó, vật nhỏ dưới bộ da giống như một mũi tên nhọn, xuyên thủng lớp da chui ra.
Thứ đó rất nhanh, nhưng phản ứng của Lạc Thần cũng nhanh đến đáng sợ.
Thân thể nàng lui ra sau, cái nhíp cầm trong tay trong nháy mắt đã ném ra, theo lực đạo ở cổ tay nàng tức khắc biến thành ám khí, trực tiếp xuyên qua vật nhỏ.
Nhẹ nhàng "Xích" một tiếng, cái nhíp chuẩn xác cắm trên thứ kia, ghim xuống mặt đất đầy cành là thối rữa.
Thứ kia bị cái nhíp ghim xuống, căn bản không thể giãy dụa, rất nhanh liền bất động.
Cánh tay Sư Thanh Y kéo lấy cánh tay Lạc Thần, ngực khẽ phập phồng, sắc mặt trắng bệch nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nữ nhân trước mắt.
"Không sao." Lạc Thần bình tĩnh nói: "Em ngửi thấy mùi hương gì khác nữa không?"
Sư Thanh Y nhẹ nhàng ngửi thử, vẻ mặt phức tạp gật đầu: "Ngoại trừ mùi hôi thối, còn có một mùi hương rất kỳ lạ."
Trước đó lúc đến gần bụi cây, nàng đã cảm thấy mùi hương này vô cùng kỳ quái, mặc dù có mùi của thi thể, nhưng còn có một loại mùi hương khác lẫn trong đó, đồng thời, loại mùi hương này khiến nàng cảm thấy bất an, tựa hồ đã từng ngửi thấy ở nơi nào đó.
Nếu như nếu phải miêu tả chính xác mùi hương này, thì nó giống như mùi xạ hương nhàn nhạt.
"Mùi hương đó, chính là thứ này phát ra." Ánh mắt Lạc Thần lạnh lẽo liếc nhìn thứ dưới cái nhiếp, nói: "Mùi hương này rất quen thuộc, khiến chị nhớ đến trước đây rất lâu, chị đã từng gặp qua loại cổ này."
Tâm Sư Thanh Y khẽ động, ánh mắt buông xuống, vô thức nhìn thứ trên mặt đất.
Thứ kia hình như mà trắng, nhưng bởi vì ăn máu thịt của con người nên giống như vừa ở trong vũng máu lăn một vòng, toàn thân là màu đỏ huyết. Kích thước gần bằng ngón tay cái, nhọn ở hai đầu, hình dáng như vậy có chút giống củ nhân sâm.
Sư Thanh Y nhìn thấy, cảm giác dạ dày bắt đầu co thắt, nhíu mày nhẹ giọng nói: "Nó là loại cổ gì? Có thể giống như trong cổ lâu hay không, có tính lây nhiễm rất mạnh?"
"Sẽ không, nó ăn máu thịt, tương tự ký sinh trùng." Lạc Thần ra hiệu: "Chúng tôi lúc đó gọi nó là "tàng thi"."
Sư Thanh Y nghe thấy, trong lòng rét run.
Tên này cũng quá rợn người rồi.
"Tàng thi, tàng thi. Nó gọi tên này là bởi vì nó hoạt động trên thi thể sao?" Sư Thanh Y nhịn không được phỏng đoán.
"Cũng không phải." Lạc Thần nói: "Chính xác mà nói, nó chủ yếu bị người khác dùng như một công cụ để thanh lý thi thể. Trên thực tế, chỉ cần có máu thịt, mặc kệ là người sống hay người chết nó đều ăn."
Nói đến đây, ánh mắt Lạc Thần lướt qua cái nhíp trên mặt đất.
Sư Thanh Y vốn dĩ lo sợ cái nhíp không thể khống chế được cái gọi là tàng thi cổ, kết quả nàng quan sát một lúc chỉ thấy thứ hồng sắc trong mặt đất chậm rãi biến đổi, giống như bị tan chảy thành một bãi dịch thể màu đen, rất nhanh, dịch thể hoàn vào bùn đất, không nhìn thấy nữa.
Sư Thanh Y: "....."
Lạc Thần bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng. Nó bị cái nhíp xuyên qua, đã hòa tan rồi."
"Lẽ nào loại cổ này rất yếu ớt?" Sư Thanh Y nói.
"Chỉ có thể nói, tàng thi cổ, rất rất yếu."
Sư Thanh Y đi qua, cẩn thận nhổ cái nhíp trên mặt đất lên, trên đầu nhíp vẫn còn nhàn nhạt mùi xạ hương, nàng nhìn chăm chú vài giây, nói: "Nếu như nó từ trong ra ngoài ăn rỗng một thi thể thì cần bao nhiêu thời gian?"
"Có nhanh có chậm. Đối với loại cổ này, chị cụ thể cũng không phải rất quen thuộc." Lạc Thần ngồi xổm xuống, khôi phục tất cả lại nguyên trạng, sau đó mới lui lại vài bước, rồi nói tiếp: "Bất quá dùng thời gian dùng tàng thi này có hơi dài một chút."
Sư Thanh Y ôm cánh tay, hướng Lạc Thần tiếp tục hỏi một số chi tiết về cổ trùng, cuối cùng suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên cảm thấy mình mơ hồ nắm được manh mối gì đó. Tuy rằng cũng không phải hoàn toàn rõ ràng, nhưng cũng là một điểm quan trọng.
"Cổ trùng thông thường sẽ không tự hoạt động, mà phải có người nuôi thao túng." Sư Thanh Y nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Em cũng không thể hiểu được, có một người, cũng có thể là nhiều người, đã từng đến đây, cùng nữ nhân này tiếp xúc. Vết thương cũng chỉ có một ở trên cổ lại không phải do cổ trùng tạo ra, nhưng lại là vết thương trí mạng. Hung thủ lúc đó sau khi giết nữ nhân này, lại dùng "tàng thi" trên thi thể nàng, mượn đó hủy thi diệt tích."
Lạc Thần nghe suy luận của Sư Thanh Y, đạm nhạt nói: "Như vậy, có một điểm đáng ngờ."
"Ân, quả thật là có điểm đáng ngờ." Sư Thanh Y biết ý của Lạc Thần, nhíu mày nói: "Đổi ngược lại nếu em là hung thủ, để che giấu hành vi phạm tội, dĩ nhiên sẽ xử lý thi thể càng thỏa đáng càng tốt. Sẽ chôn thi thể, hoặc di dời đến nơi hẻo lánh, nói chung là không để bị người phát hiện. Nhưng hung thủ này lại trực tiếp dùng tàng thi cổ, phải biết rằng cổ trùng thanh lý thi thể cần thời gian nhất định, giống trường hợp trước mắt, tuy rằng chỉ còn lại có bộ da, nhưng vẫn bị phát hiện. Cách làm của hung thủ hình như có hơi mạo hiểm."
Lạc Thần nói: "Cách làm này, có thể là do hắn quá mức sợ hãi nên chạy trốn. Cũng có thể do hắn không có thời gian."
Dừng một chút, ánh mắt của nàng lạnh nhạt rơi xuống cành cây khô trên mặt đất: "Bất quá người có thể nuôi dưỡng "tàng thi" cổ, làm sao lại sợ hãi."
Sư Thanh Y gật đầu: "Cho nên có lẽ là hung thủ lúc đó gặp chuyện gì, hoặc xảy ra biến cố, dẫn đến căn bản không có thời gian chú ý đến thi thể, vì vậy chỉ đành dùng cổ lên thi thể, sau đó vội vã rời khỏi."
Chỉ là, rốt cục đó là chuyện gì?
Là bị người trong công viên phát hiện? Cũng không có khả năng, nếu như bị người bắt gặp tại hiện trường, bộ da này sẽ không ở đây lâu như vậy, mà đã sớm được cảnh sát mang đi.
Hơn nữa công viên này thực sự hoang vu, ngoại trừ ban đêm thỉnh thoảng vài đôi tình nhân đến hẹn hò, cũng rất ít có ngươi đến. Không chừng hung thủ cũng đang nhắm vào điểm này, nên mới dám giết người tại đây, nếu đã chọn nơi hẻo lánh, vậy nên chuẩn bị mọi thứ để xử lý thi thể, thế nào lại vội vội vàng vàng rời khỏi đây?
Hung thủ lúc đó, rốt cục gặp phải chuyện gì?
Sư Thanh Y bạo dạn suy đoán, cẩn thận tìm chứng cứ, lại nghĩ không ra phương diện này rốt cục là tại sao như vậy, nàng dùng ngón tay xoa nhẹ mi tâm, tựa hồ có chút uể oải.
Lạc Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, nắm tay nàng đi đến bên cạnh xe, hòa nhã nói: "Những chuyện tiếp theo, hãy giao cho cảnh sát."
Sư Thanh Y tựa người vào cửa sổ xe, cầm lấy điện thoại di động gọi 110 báo án, qua nửa giờ, một đội cảnh sát đã đến.
Còi cảnh sát kêu vang, ngoại trừ cảnh sát, còn còn rất nhiều người dân xung quanh. Còi cảnh sát kêu vang, những người xung quanh lại không điếc, đều biết công viên bỏ hoan này xảy ra chuyện lớn.
"Là hai người đã báo án sao?" Một nam nhân trung niên mặc chế phục đến trước mặt Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, nghiêm túc nói: "Thi thể ở nơi nào?"
Trong điện thoại, Sư Thanh Y chỉ nói công viên xảy ra án mạng, cũng không có trực tiếp đề cập thi thể đã bị ăn rỗng chỉ còn một bộ da, vì vậy nam nhân dẫn đầu cũng không rõ tình huống.
"Ngay bụi cây bên kia." Ánh mắt Sư Thanh Y hướng bụi cây nhìn sang, cố ý tỏ ra có chút kinh hãi, dáng vẻ mềm yếu, sợ hãi nói: "Đồng chí cảnh sát, rất kinh khủng, rất kinh khủng, anh.... các anh xem thì biết."
Trung niên cảnh sát thấy nàng gần như sợ đến mắt cũng đỏ lên, giọng nói cũng ôn hòa một chút: "Thi thể đối với những nữ nhân như các người mà nói, khó tránh khỏi có chút đáng sợ, quên đi đừng nghĩ nữa. Tôi thay mặt đảng cùng chính phủ, còn có nạn nhân, cảm ơn hai người các cô kịp thời báo án."
Nói xong, cảnh sát trung niên phất tay lệnh cho mấy thanh niên trong đội qua bụi cây xem tình hình.
Lạc Thần cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Sư Thanh Y: "Giả vờ cũng rất giống."
Vừa rồi Sư Thanh Y diễn dáng vẻ nũng nịu như vậy, từ lâu đã tự ngầm nổi da gà, gương mặt phiếm hồng, nói: "Em không giả vờ sợ hãi một chút, những cảnh sát này nếu như thấy chúng ta nhìn thấy da người, lại vẫn giống như không có chuyện gì, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ nghĩ chúng ta bị bệnh tâm thần, sẽ cho rằng chúng ta có khả nghi, em cũng không muốn bị điều tra chuốc lấy phiền phức. Cho nên vừa rồi chị bình tĩnh như vậy là không được, chị phải tỏ ra sợ hãi một chút mới đúng."
Quả thật, nữ nhân trông không da người giống như các nàng nếu không sợ hãi, ngược lại bình tĩnh quyết đoán tiến hành khám nghiệm điều tra, thật sự là hiếm thấy.
Khóe miệng Lạc Thần dẫn ra một tia cười, gắt gao kéo lấy cánh tay Sư Thanh Y, nép vào người nàng: "Thanh Y."
"Thế nào rồi?" Sau lưng Sư Thanh Y là cửa kính xe, mà cách đó không xa chính là một đấm quần chúng đang vây xem, khiến khuôn mặt nàng càng thêm đỏ.
Lạc Thần giống như tìm kiếm che chở, dính sát vào thân thể Sư Thanh Y, ánh mắt lay động, mềm yếu nói: "Chị nhìn thấy da người, chị thật sự rất sợ."
Sư Thanh Y: "......."
Trước đó nàng vẫn còn mặt không chút thay đổi, bình tĩnh tự nhiên mà chạm vào bộ da, bây giờ lại thành vẻ mặt này, thay đổi cũng quá nhanh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT