Đối với câu "cũng đi tắm rửa" của Sư Thanh Y, Lạc Thần không bày tỏ thái độ gì, mà chỉ đạm nhạt gật đầu, ánh mắt một lần nữa chuyển đến tài liệu.
Nàng nghiêm túc như vậy, hình như là thật sự không nhớ, cũng không để tâm.
Mà phản ứng này, cũng khiến Sư Thanh Y hoàn toàn buông xuôi. Nàng quay đầu đi, xiết chặt ngón tay, cuối cùng chậm rãi bước ra phòng khách, dọn dẹp chốc lát, lại giống như người gỗ mà đi vào phòng tắm.
Sư Thanh Y nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, dòng nước từ vòi sen lẳng lặng rơi xuống, dọc theo khuôn mặt thanh tú, đến cổ, ngực, bắp đùi thon dài thẳng tắp, một đường trượt xuống.
Đến lúc bốn phía đều là hơi nước, nàng nâng tay lau nước trên khuôn mặt, sau đó lại vuốt nhẹ, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập hơi nước chậm rãi mở ra.
Thực sự, trong đầu nàng đang rối tung, đều là suy nghĩ về chuyện đó.
Trước đây rõ ràng không phải như thế.
Huống hồ, Lạc Thần thật sự muốn xem tài liệu, dù sao cũng là lần đầu tiên thi giấy phép lái xe, nên chuyên tâm một chút cũng là bình thường. Bản thân lại cứ như vậy.... Không biết xấu hổ không biết ngượng mà đi nhắc nhở nàng, thật sự là giống như nàng đã nói, không còn thể thống gì.
Sư Thanh Y tự trách đem bản thân từ trong ra ngoài kiểm điểm một lần, hơn nữa được dòng nước ấm áp cọ rửa, tốt xấu gì cũng đẩy lùi nhiệt khí trong cơ thể, vì vậy cũng thư thái rất nhiều.
Nghĩ thông suốt rồi, nên giống như trút được gánh nặng, thậm chí tinh thần sảng khoái.
Cuối cùng, Sư Thanh Y mất hơn một giờ đồng hồ mới kết thúc lần tắm có công dụng khác biệt này, nàng quấn áo tắm màu trắng, mang dép ra khỏi phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Chậm chạp đi trở lại phòng khách, chỉ thấy TV vẫn là kênh trước đó, toàn là quảng cáo, không hề thay đổi.
Lạc Thần vẫn như cũ cúi đầu, trong tay cầm một phần tài liệu.
Thỉnh thoảng dùng bút máy đánh dấu trong tài liệu.
Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng.
Lạc Thần lúc này mới ngước mặt lên, nhìn nàng.
Trong phòng khách chỉ có tiếng quảng cáo, vì vậy bầu không khí ngoài ý muốn không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu, Lạc Thần đạm nhạt nói. "Quả thật tắm rất lâu."
"Đúng là rất lâu." Sư Thanh Y một mặt cầm một chiếc khăn lau tóc, một mặt nói: "Sau khi đi ra mới phát hiện đã hơn mười một giờ."
Nàng nói đến đây, lại bổ sung một câu: "Đã khuya rồi. Chị cứ xem như vậy mắt có thấy khó chịu hay không? Nếu không thì...."
Lạc Thần lắc đầu: "Không sao."
Sư Thanh Y ôn nhu khuyên nhủ: "Nhưng mà thức khuya nói chung vẫn không tốt. Nhất là đối với da của nữ nhân, rất có hại, chị nghe em nói, đừng thức đêm. Những thứ đó mai xem cũng không muộn, không cần phải gấp gáp, có phải không?"
Lúc nàng nói lời này, biểu tình nghiêm túc, giọng nói nhu hòa, hơn nữa dáng vẻ quan tâm lo lắng, khiến người khác nhìn vào khó mà kháng cự lại ý nàng.
Lạc Thần tựa ở sô pha chăm chú nhìn nàng một lát, khóe miệng rốt cục cong lên, nói: "Tốt lắm. Vừa đến mười hai giờ liền trở về phòng ngủ."
Sư Thanh Y lúc này mới mỉm cười, tiếp tục lau tóc.
Chờ lau khô tóc xong, Sư Thanh Y tùy ý khoát khăn qua cổ, ngồi xuống bên trái Lạc Thần, hai chân rụt rè khép lại, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh.
Giống nhu cưỡi ngựa xem hoa, đổi một kênh lại một kênh, hình ảnh cùng âm thanh đứt quãng.
Thật giống như hạt cát thô ráp, nhanh chóng chảy qua kẽ tay, nhưng Sư Thanh Y cũng không có tâm tình giữ chúng lại.
Thay đổi một vòng như vậy, Sư Thanh Y cuối cùng chuyển trở lại đài trung ương, lúc này hình ảnh mới dừng lại, nàng đặt điều khiển từ xa xuống, nhạt nhẽo nhìn màn hình.
Tình cảnh này, có chút giống như đang diễn kịch câm.
Sàn sạt.
Bên tai nghe tiếng một trang tài liệu được lật qua, đồng thời ghế sô pha hơi lún xuống một chút, rất rõ ràng chính là do thân thể Lạc Thần xê dịch.
Vì vậy rất dĩ nhiên, ánh mắt Sư Thanh Y liếc nhìn bên cạnh.
Kết quả vừa nhìn, Sư Thanh Y liền thấy hai chân thon dài thẳng tấp của Lạc Thần.
Bởi vì động tác của Lạc Thần, vạt áo tắm màu trắng của nàng bị vén lên, đầu gối cùng với một phần đùi quang lỏa hiển hiện, trắng nõn non mềm, gần như có thể tan ra thành nước.
Xưa nay lúc nữ nhân này đứng luôn thẳng tắp đoan trang, khi ngồi cũng vậy. Nhưng hiện tại mặc áo tắm, lười biếng mà tựa vào sô pha, dĩ nhiên bộc lộ nét quyến rũ phong tình, gần như làm cho người khác không thể rời mắt.
Quan trọng nhất chính là, chính nàng tựa hồ cũng không ý thức được, mà chỉ cúi đầu, tỉ mỉ xem tài liệu trong tay.
Cho nên, đây phải quy về một loại vô thức câu dẫn.
Hiệu quả dĩ nhiên càng rõ rệt.
Ánh mắt nhất thời khóa trên đùi Lạc Thần, Sư Thanh Y giật mình, lại có chút khó thở.
Vừa rồi tắm đến một giờ đồng hồ, dường như hoàn toàn không có tác dụng, nàng vừa nhìn, cổ nhiệt khí lại từ trong lòng cuộn trào.
Ánh mắt đi xuống, di chuyển đến đường cong trên đôi chân tinh xảo, bàn chân xích lỏa, ngón chân lả lướt như trắng nõn như ngọc thạch.
Mà trên mắt cá chân trái của Lạc Thần, có một hình xăm xinh đẹp.
Giờ phút này, hình xăm cá chép tinh xảo tại mắt cá chân, tư thái rất sống động, hợp với làn da trắng nõn của Lạc Thần, tựa như một con cá chép ngao du trong tuyết.
Rực rỡ, gần như khiến kẻ khác thần hồn điên đảo.
Trên đời thế nào lại có một yêu tinh giống như nàng.
Chính là một yêu tinh, bề ngoài lạnh lùng nhạt nhẽo, nghiêm cẩn đến khiến người không thể tiếp cận.
Sư Thanh Y cắn môi, mi tâm nhíu lại, rốt cục dạ dày không khỏi thắt lại.
"Đẹp mắt không." Giọng nói của Lạc Thần mạn bất kinh tâm vang lên.
Những lời này gần như khiến cả người Sư Thanh Y chấn động.
Cũng may nàng phản ứng nhanh, ngồi thẳng lưng, gương mặt nóng rát mà biện minh: "Em căn bản không nhìn thấy chị a, em xem TV, có cái gì đẹp không đẹp chứ?"
"Đúng vậy, chị là đang nói TV." Lạc Thần ngước mắt nhìn nàng: "Đẹp mắt không?"
Sư Thanh Y: "......"
"Tại sao đột nhiên không nói lời nào." Lạc Thần nói: "Không phải đang xem TV sao, đẹp mắt không, lẽ nào em lại không biết?"
Sư Thanh Y ở trong lòng thở dốc, nhưng vẻ mặt vẫn kéo căng: "Có chút buồn chán. Giờ này không có chương trình gì hay cả."
Lạc Thần nhìn nàng, đột nhiên nhếch môi cười.
Sư Thanh Y bị nàng vừa nhìn vừa cười trong lòng run rẩy, vội vã nói: "Chị xem tài liệu lâu như vậy rồi, hay là nghỉ ngơi trước đi? Em đi mang gì đó cho chị uống."
Lạc Thần nói: "Chị muốn uống sữa."
Nàng nói muốn uống sữa, Sư Thanh Y đương nhiên là đứng dậy đi rót.
Sư Thanh Y cực kỳ cưng chiều nàng, thật sự là nâng trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, đừng nói là chút sữa cho dù có là bồng lai tiên thảo Sư Thanh Y cũng phải hái xuống cho nàng.
Sữa từ tủ lạnh lấy ra, có hơi lạnh, Sư Thanh Y lo lắng ban đêm uống sữa lạnh không tốt cho dạ dày, nên sau khi rót ra ly thủy tinh lại dùng nước ấm ngâm qua, đến khi ấm lên mới yên tâm mang đến cho Lạc Thần.
Nàng ngồi xuống, đưa ly sữa cho Lạc Thần, bàn tay cầm ly thủy tinh có chút không được tự nhiên.
Lạc Thần cũng không nhận lấy, mà chỉ lười biếng tựa vào sô pha, bình tĩnh nhìn về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y giật mình, cẩn thận suy xét ánh mắt của nàng, lẽ nào nàng muốn ta đút nàng uống sao.
Nàng nhìn mình như vậy.
Hẳn là, hẳn là muốn mình đút nàng?
Trong lòng Sư Thanh Y thầm nghĩ vô số lần, còn Lạc Thần vẫn như trước bất vi sở động, điều này làm cho Sư Thanh Y rốt cục không nhịn được, cũng cơ bản hiểu được ý tứ của Lạc Thần, ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh, nhẹ giọng thở dài nói: "Chị... chị đừng đùa em nữa."
Giọng nói tựa hồ là đang thỏa hiệp cùng khẩn cầu.
Lạc Thần không nói lời nào, nhãn thần bắt đầu mềm đi.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Em biết rõ chị rất xấu xa, biết chị đang trêu đùa em, em lại luôn..... luôn nhịn không được nghe chị tất cả, làm theo tất cả, tất cả đều xem là thật. Kỳ thực chị không muốn xem tài liệu, cũng không muốn thức đêm, chị chỉ là...... chị chỉ là muốn xem phản ứng của em?"
Lạc Thần ngồi thẳng người, nghiêng người đến gần nàng, dán sát gương mặt của nàng.
"Phản ứng của chị chính là như vậy, em tin." Sư Thanh Y nói, giọng nói tựa hồ nhũn ra: "Em tin tưởng chị. Kỳ thực em biết không thể tin, nhưng có thể là thế nào bây giờ, em tin, em cũng..... em cũng xấu hổ phải nói rõ với chị...em...."
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thần đã đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Sư Thanh Y, kề môi bên tai nàng nói: "Em mới vừa rồi đi tắm, cho đến khi đi ra, mất một giờ mười sáu phút."
Sư Thanh Y kinh ngạc.
Lúc nàng nói lời này, tựa hồ có chút phiền muộn.
Mà nàng chuẩn xác nói ra thời gian một giờ mười sáu phút, không thể nghi ngờ, trong thời gian đó nàng không ngừng tính giờ.
Nói cách khác, nàng gần như không xem tài liệu, mà một mực chờ Sư Thanh Y.
"Chị vốn dĩ nghĩ em tắm nửa tiếng rồi sẽ đi ra." Lạc Thần nói tiếp: "Nhưng em lại không. Vì sao phải tắm lâu như vậy, ân?"
Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy vừa muốn rơi nước mắt, vừa muốn cười, trên tay nàng đang cầm ly sữa, vì vậy không thể làm gì, chỉ đành vịn vào vai Lạc Thần, cười đến thân thể mềm mại phát ra run rẩy.
"Người nhát gan." Giọng nói của Lạc Thần càng thấp, tựa như than thở, sau đó đưa tay lấy ly sữa trên tay nàng đặt xuống bàn.
"Em là kẻ nhát gan, em không dám." Sư Thanh Y lúc này trái lại thẳng thắn nói: "Nhưng tại sao chị lại không vào phòng tắm nhắc nhở em nhanh một chút? Chị vẫn ở chỗ này chờ em, thầm thay đổi cách trêu đùa em, giày vò em, chị.... chị lòng dạ đen tối."
"Lòng dạ đen tối?" Lạc Thần đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, ngón tay lướt qua chỗ vạt áo tắm của Sư Thanh Y, khéo léo vuốt ve phần lưng mềm mại của Sư Thanh Y: "So với em kẻ nhát gan lãng phí thời gian vẫn còn tốt hơn rất nhiều. Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, nhờ phúc của em, tối nay quả nhiên là phải thức trắng rồi."
Hai chữ "thức trắng " của nàng phun ra ái muội như vậy, khiến Sư Thanh Y nhịn không được trong lòng bắt đầu run rẩy.
Mà thắt lưng lại càng kích thích, Sư Thanh Y mới vừa miễn cưỡng nuốt xuống cổ họng tiếng than nhẹ, thì ngón tay của Lạc Thần đã dùng lực, loại kích thích liên tiếp này rốt cục khiến Sư Thanh Y nhịn không được trầm thấp thở dốc.
Thân thể Lạc Thần ngã về sau tựa vào sô pha, hai tay ôm lấy Sư Thanh Y, khẽ kéo một cái Sư Thanh Y liền thuận thế ngồi trên đùi của nàng.
Tất cả đến tự nhiên như vậy, đối với Sư Thanh Y mà nói, lại giống như một giấc mộng trầm luân.
Lúc trước là cầu mà không được, hiện tại thật sự nắm lấy ngọt ngào trên thế gian ở trong tay.
"Những gì chị đã hứa với em, bất luận lớn nhỏ, tất nhiên đều sẽ làm được." Tay phải của Lạc Thần kéo mở áo tắm của Sư Thanh Y, bàn tay linh hoạt mơn trớn, hô hấp hỗn loạn, nỉ non nói: "Nếu lúc trưa chị nói tìm một thời gian cùng địa điểm có thể thống, thì chính là muốn thực hiện, chỉ có em nữ nhân ngốc này mới không hiểu."
"Ai bảo chị giả vờ....a.....ân....đứng đắn?" Sư Thanh Y bị nàng vuốt ve đến hóa thành nước, nâng tay ôm lấy cổ nàng, thấp giọng nói: "Vừa rồi em đã nói, luôn không nhịn được..... mà tin chị."
Bởi vì Sư Thanh Y gần như ngồi trên đùi Lạc Thần, hai tay của nàng câu cổ Lạc Thần, Lạc Thần cúi đầu liền vừa vặn chạm đến xương quai xanh của nàng.
Lạc Thần không nói lời nào, trực tiếp dán đến, ngậm lấy phiến xương quai xanh tinh xảo.
Chỗ xương quai xanh truyền đến cảm giác tê dại, không khỏi khiến thắt lưng Sư Thanh Y cứng nhắc, theo động tác của nữ nhân dưới thân phối hợp hôn lên tóc dài mềm mại của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT