Vũ Lâm Hanh hô to, đồng thời đưa tay nắm lấy khối lông tròn vo trên người, luống cuống tay chân đẩy nó xuống. Nàng liều mạng đẩy nó ra, đôi mắt hoa đào vốn quyến rũ câu người ẩn giấu vô hạn sợ hãi, trong mắt nhẹ nhàng dâng lên ánh nước.
"Đi đi, đi đi, lập tức đi ngay cho tao a!" Đôi môi khẽ run, giống như nàng sẽ lập tức khóc lên.
Đối với nàng mà nói, con vật nhào vào lòng nàng lúc này không phải là một con mèo dáng vẻ khả ái.
Mà là ác quỷ ăn thịt uống máu người.
Biểu hiện khác thường này khiến Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đồng thời kinh ngạc. Ở chung lâu như vậy các nàng chỉ biết Vũ Lâm Hanh có chứng sợ mèo thế nhưng trước đây Vũ Lâm Hanh tuy rằng sợ Nguyệt Đồng nhưng nhiều lắm cũng chỉ là nói ngoài miệng, hoặc thân thể cứng nhắc không dám động, chứ chưa từng có phản ứng kịch liệt như vậy.
Vũ Lâm Hanh nằm trên mặt đất, cố đẩy Nguyệt Đồng sang một bên, Nguyệt Đồng vốn tràn đầy vui mừng mà phóng đến tựa hồ cũng không lường trước Vũ Lâm Hanh sẽ đối đãi nó như vậy, nên nhất thờ ngây ngẩn, dùng chân khua loạn kêu to meo meo.
Lạc Thần vội vã đi qua, ôm Nguyệt Đồng ra xa chỗ của Vũ Lâm Hanh.
Lo lắng đến tâm trạng của Vũ Lâm Hanh nàng đặc biệt đem Nguyệt Đồng thả ở một chỗ rất xa, ngồi xổm xuống, thấp giọng căn dặn: "Chờ ở đây, không được qua bên kia."
Nguyệt Đồng nằm sấp cuộn tròn thân người, ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng: "Meo?"
"Mày đã dọa đến nàng rồi." Lạc Thần mệt mỏi xoa nhẹ đầu nó.
Chờ lúc Lạc Thần trở lại, Sư Thanh Y đã ngồi xuống cùng Vũ Lâm Hanh, hai người ôm cùng một chỗ, Sư Thanh Y một bên chậm rãi vỗ lưng Vũ Lâm Hanh, một bên nhẹ giọng nói: "Cậu làm sao vậy?"
Vũ Lâm Hanh hoảng sợ bất an, thở hổn hển không nói lời nào.
Phong Sanh tìm được ba lô, lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh uống vài ngụm, vẻ mặt rốt cục dịu xuống vài phần.
Sư Thanh Y cân nhắc nói: "Nguyệt Đồng không có ác ý, nó chỉ là thấy cậu nên vui vẻ, muốn cùng cậu chơi đùa mà thôi."
Vũ Lâm Hanh yên lặng chốc lát, rốt cục nói: "..... Tớ cũng biết như vậy. Xin lỗi, vừa rồi dọa đến các người."
Hàng mi của nàng rũ xuống, đầu cũng theo đó mà cúi thấp, lộ ra phần gáy trắng nón. Rõ ràng là sống động mỹ cảnh, thoạt nhìn lại pha chút thê lương khó tả.
"Cậu nói xin lỗi cùng bọn tớ làm gì?" Sư Thanh Y cảm thấy mình mới thực sự là người phải xin lỗi: "Nguyệt Đồng nó quá tinh nghịch rồi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn, lần này nó thật sự đùa hơi quá trớn."
Hình như bị đau đầu, Vũ Lâm Hanh đưa tay hất mái tóc về phía sau, thở dài nói: "Sư Sư, kỳ thực tớ cũng biết Nguyệt Đồng rất tốt, nó còn cứu mạng tớ, tớ rất cảm kích nó, mà trên đời.... trên đời phần lớn mèo cũng rất thân thiện, nhưng cũng có.... tớ chính là không ngăn được. Tớ không ngăn được sự sợ hãi...... tớ cảm thấy chúng nó sẽ ăn thịt tớ, vừa rồi Nguyệt Đồng nhào tới chỗ tớ, trong lòng tớ sợ hãi vô cùng, luôn cảm thấy nó sẽ đột nhiên cắn vỡ ngực tớ, từ trái tim bắt đầu, một ngụm một ngụm, chậm rãi ăn thịt tớ."
Giọng nói của nàng mang theo run rẩy, tựa như đang kể một câu chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Lạc Thần ở bên yên lặng nghe, mi tâm nhíu chặt, quan sát nàng.
"Sao có thể như vậy. Cậu không nên tự hù dọa bản thân." Sư Thanh Y nghe Vũ Lâm Hanh nói xong, trong lòng cũng là vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên nàng nghe được có người sợ mèo vì lo lắng nó sẽ ăn thịt mình.
Với vai trò là thú cưng, mèo khả ái như vậy, thế nào sẽ ăn thịt người đây.
"Quả thật là tớ tự hù dọa bản thân, nhưng chính là không ngăn được suy nghĩ đó." Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu, đột nhiên miễn cưỡng cười: "Tớ cũng cảm thấy bản thân có bệnh, cũng đã tìm bác sĩ tâm lý xem qua, nhưng bọn họ đều không chữa được."
Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nói với Phong Sanh: "Phong tiên sinh, tiểu thư nhà anh trước đây có phải đã gặp chuyện gì đó, bị mèo hù dọa?"
Phong Sanh do dự, gật đầu nói: "Ân. Thật lâu trước đây, tiểu thư nàng...."
Vũ Lâm Hanh ánh mắt băng lãnh liếc nhìn đến.
Phong Sanh thấy ánh mắt của Vũ Lâm Hanh, khúm núm cúi đầu, giọng nói cũng theo đó đè thấp: "Tiểu thư nàng trước đây.... từng bị mèo cào cho nên nàng rất sợ mèo."
Lạc Thần cũng nhàn nhạt dò xét Phong Sanh: "Chỉ là bị mèo cào sao?"
"Phải." Phong Sanh mặt không đổi sắc nói.
Lạc Thần không nói, đảo mắt nhìn xung quanh, đại khái là bắt đầu quan sát tình huống.
Trong lòng Sư Thanh Y tuy rằng có nghi ngờ nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vũ Lâm Hanh, nên cũng không hỏi nhiều, hơn nữa hiện tại thời gian cấp bách, cần phải đánh nhanh rút nhanh, vì vậy nàng bắt đầu hỏi thẳng vào vấn đề: "Các người vừa rồi ở tầng dưới đã gặp chuyện gì? Hai đàn rắn kia là như thế nào? kể lại cho tớ nghe một chút."
Đè tài liên quan đến mèo giống như một trang giấy, hiện tại được lật qua, nên Vũ Lâm Hanh cũng rất nhanh quên nó đi, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, nói: "Nếu như tớ biết hai đàn rắn đó là như thế nào thì tốt rồi. Trước đó không phải bọn tớ đã chạy vào chỗ cầu thang sao, Diệp Trăn, Trữ Ngưng cùng Trần Húc Đông chạy ra sớm nhất, cũng may tiểu tử Diệp Trăn kia còn có chút lương tâm biết chiếu đèn làm ám hiệu cho tớ, tớ mang theo Âm Ca chạy đến chỗ bọn họ, đang muốn chờ các người đuổi theo thì ai ngờ Trữ Ngưng trực tiếp đẩy chốt cửa khiến nó đóng xuống."
Nói đến đây, trong mắt Vũ Lâm Hanh rõ ràng lạnh nhạt, Trữ Ngưng lại chỉ ở bên cạnh hừ một tiếng.
Hành động của Trữ Ngưng cũng chỉ vì muốn giữ mạng, dù sao trong tình huống đó nếu không đóng cửa lại thì rất có khả năng sẽ bị cự xà tấn công, dẫn đến hậu quả khôn lường. Ở điểm này, Sư Thanh Y cũng có thể hiểu được, nhưng Vũ Lâm Hanh là người coi trọng nghĩa khí, đối với bạn bè lại tốt, nên rất khinh thường hành vi tham sống sợ chết này của Trữ Ngưng.
Sư Thanh Y ra hiệu cho Vũ Lâm Hanh nói tiếp.
Vũ Lâm Hanh nói: "Cánh cửa bị đóng lại, không mở ra được nữa, tớ cũng không còn cách nào, nên chỉ có thể theo mọi người chạy vào phía trong. Ai biết được thông đạo lại ngang dọc phức tạp, bên trong chằng chịt cơ quan, phòng được chỗ này lại không phòng được chỗ kia. Thông đạo càng lúc càng khó đi, sau đó xuất hiện một đường dốc lên, cuối cùng biến thành một thông đạo dựng thẳng như miệng giếng, vì vậy chúng tớ buộc bản thân biến thành nhện bò lên, cuối cùng lên đến một mộ thất hình vuông."
Ánh sáng mắt Sư Thanh Y khẽ lay động: "Sau đó các người ở trong mộ thất hình vuông nhìn thấy thủy tinh quan?"
"Sách, cậu nghĩ thật hay a." Vũ Lâm Hanh tặc lưỡi: "Tớ tình nguyện đụng phải bách chưng trong quan tài cũng tốt hơn gặp đám quái vật kia. Lúc bọn tớ đi ra, chỉ thấy trên mặt đất loang lổ vết máu, giống như đi vào lò mổ, súng ống vứt khắp nơi, còn có vài thi thể nam nhân bị ăn dở, ai nha nào là đầu a, nào là tay a, nào là chân a...."
"Dừng." Sư Thanh Y điều chỉnh tư duy một chút, cảm giác dạ dày cực độ khó chịu giống như phiên giang đảo hải mà thắt lại. "Tờ xin cậu, cậu đừng miêu tả như vậy có được không? Xin quan tâm đến lỗ tai của quần chúng nhân dân một chút, cảm ơn."
"Không phải cậu muốn tớ kể lại cho cậu nghe sao?" Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh liếc ngang: "Nói chung là đám nam nhân Trữ Ngưng mang đến đều chết sạch, bọn tớ chọn nhặt một số vũ khí trên mặt đất, đang chuẩn bị tìm ra lối ra thì hai đám rắn quấn cùng một chỗ xuất hiện. Thấy thi thể trên mặt đất cũng biết đám rắn này không dễ dối phó, nên vội vã chạy đến thông đạo khác đẻ tránh né."
Những chuyện sau đó không cần phải nói Sư Thanh Y cũng đoán được. Đơn giản là nhóm người Vũ Lâm Hanh cùng lũ rắn giao chiến, thông đạo phức tạp nên trong lúc hỗn loạn Âm Ca cùng nhóm người phân tán ra, những người còn lại thì trùng hợp cùng tiến vào chính điện tránh né, cho nên mới có cảnh tượng vừa rồi.
Lạc Thần lẳng lặng nghe, trong đầu đang mô phỏng lại lộ tuyến của bọn họ, sau đó mở ba lô của Vũ Lâm Hanh, từ bên trong lấy ra giấy bút để ghi chép lại.
Dưới ngòi bút của nàng, từng đường thẳng tắp được vạch ra, nàng nói: "Lâm Hanh, vừa rồi các người đã từng hai lần chạy lên cao. Một lần là đi qua thông đạo, còn một lần là trèo lên chỗ chính điện. Giả như cự xà là ở tầng thứ sáu, vậy các người leo lên thông đạo vị trí cụ thể là ở đâu, chỗ vách tường lệch xuống dưới phải không?"
"Ân, lệch phía dưới, đại khái là vị trí này." Vũ Lâm Hanh dùng tay ước chừng, nói: "Tình huống khi đó quá cấp bách, bọn người Diệp Trăn lựa chọn chính là thông đạo cách mặt đất gần nhất."
Lạc Thần gật đầu.
Nhóm người Vũ Lâm Hanh tiến vào chính là thông đạo thấp nhất, nhưng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người lựa chọn lại là thông đạo cao hơn, nói cách khác ngay từ đầu hai nhóm đã chọn hai lối đi khác nhau. Mà trước khi Sư Thanh Y vào thông đạo, đã từng thấy cửa động bên cạnh xuất hiện ánh đèn pin rồi vụt tắt, cách giải thích duy nhất chính ánh đèn kia là từ chỗ Thiên Thiên phát ra.
Lạc Thần nhìn sơ đồ, nói: "Mới vừa rồi các người tiến vào chính là tầng thứ bảy, lúc đi qua thông đạo thẳng đứng là tiến lên tầng tám, ở đó các người nhìn thấy lũ rắn. Còn tớ cùng với Thanh Y ngay từ đầu liền tiến vào tầng thứ tám."
Nàng liếc mắt nhìn Thiên Thiên đang ở bên cạnh nghĩ ngơi, nói: "Dĩ nhiên, thiên tiểu thư cũng như vậy."
Vũ Lâm Hanh nhìn quanh chính điện, vẻ mặt vừa vui vẻ vừa rầu rĩ: "Thảo nào ở đây lại không giống những nơi khác, thì ra đã là tầng cao nhất."
Vui là vì thứ giải cổ đang ở tầng cao nhất, buồn là vì không biết tầng này là có thứ khó đối phó gì. Dù sao cũng là tầng cao nhất, dựa theo cách xây dừng giống như một bộ sách võ thuật, thứ quan trọng nhất sẽ nằm ở tầng cuối cùng, tỷ như quanh phật cốt xá lợi tử có rất cơ quan bảo vệ.
Lạc Thần lật qua một trang giấy khác, dùng bút gạch một đường, nói: "Tầng một, con dơi xây kén, Thanh Long tinh tú đồ, tầng hai, lọ chứa cổ, Lục Ngô, Bạch Hổ tinh tú đồ. Tầng ba, vì cấm kỵ mà bỏ trống. Tầng bốn, đôi mắt phỉ thúy, Chu Tước tinh tú đồ. Tầng năm, song diện hầu, lăng huyết, vật trang sức tam giác, Huyền Vũ tinh tú đồ. Tầng sáu, cự xà bích hoạ tế tự. Tầng bảy, ngang dọc thông đạo. Tầng tám, đàn rắn, thủy tinh quan. Tầng chín, chính điện."
Nghe Lạc Thần liệt kê ra những điểm quan trọng, Vũ Lâm Hanh nói: "Thủy tinh quan?"
"Các người trong quá trình từ tầng thứ bảy đến tầng thứ tám thực sự không nhìn thấy thủy tinh quan?" Sư Thanh Y hỏi.
Vũ Lâm Hanh kỳ quái nói: "Không có. Sư Sư, cậu thế nào lại hỏi cái gì thủy tinh quan? Đừng nói thủy tinh quan mà ngay cả một cái quan tài bình thường cũng không phát hiện. Hai tầng này chủ yếu là thông đạo liên thông với nhau, nơi này lại quá rộng lớn, dù sao thì tớ chính là không nhìn thấy. Các người đã thấy sao? Trong thủy tinh quan có gì kỳ lại sao?"
Sư Thanh Y nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên trái lại chăm chú nhìn nàng mỉm cười.
Sư Thanh Y mở miệng, đồng thời đặc biệt quan sát sắc mặt của nàng: "Cũng không có gì kỳ lạ, chính là bên trong có vài người nam nữ, diện mạo thật giống như người một nhà, đại khái là huynh đệ tỷ muội đi."
Huynh đệ tỷ muội vốn là diện mạo tương tự, vì vậy những người khác cũng sẽ không nghĩ đến cái gọi là "chân tướng" mà Sư Thanh Y biết, cũng không biết cụ thể là giống nhau đến mức độ nào, chỉ có vẻ mặt Thiên Thiên trở nên phức tạp.
Nhưng nàng che dấu rất tốt, thần sắc chỉ thoáng thay đổi một chút, liền khôi phục như lúc ban đầu.
Sư Thanh Y thu những biến hóa rất nhỏ của Thiên Thiên vào trong mắt, trong lòng cũng tự mình tìm được chút manh mối. Vũ Lâm Hanh đứng lên, dự định bắt đầu kiểm tra tình hình cụ thể của chính điện, thì lúc này ở xa xa Diệp Trăn lớn giọng hô lên:"Uy! Tôi nói các người đều không quan tâm đến tôi a! Chân tôi gãy rồi, tôi vác người cũng không biết đến đỡ ta sao?"
Vũ Lâm Hanh bị Diệp Trăn làm cho đau cả tai, liếc mắt ra hiệu cho Phong Sanh cùng Tô Diệc qua bên kia, Phong Sanh đỡ Diệp Trăn, Tô Diệc thì kéo Trần Húc Đông hôn mê bất tỉnh qua bên này.
Lạc Thần đỡ lấy Sư Thanh Y, chậm rãi đi quan sát chính điện.
Trần nhà thiết kế quả nhiên tráng lệ, quý khí bức người, mỗi một tấc điều có ánh vàng lưu chuyển.
Diện tích lớn bao phủ ánh vàng nhưng không tục khí, không mang khí tức tiền tài mà ngược lại vô cùng trang nghiêm.
Bức tường là những khối kim sắc được ghép lại, không phải là vàng mà là một loại vật liệu nào đó được quét nước sơn mà vàng. Cánh một khoảng ngắn lại có một cây trụ ngắn, trên mỗi trụ đều chạm khắc hắc xà, miệng rắn ngậm lấy ngọn đuốc, ánh lửa rực rỡ thiêu đốt.
Thân rắn rất dài, từ đỉnh trụ quấn quanh thân trụ xuống phía cuối, Sư Thanh Y biết bên trong thân rắn nhất định chứa đầy đầu, nên ngọn đuốc mới có thể không bao giờ tắt.
Sau khi đi một vòng chính điện, ngoại trừ hỏa trụ, tạm thời vẫn không có gì hấp dẫn ánh mắt xuất hiện. Tầng cao nhất này chính là cơ hội cuối cùng của Vũ Lâm Hanh, nhưng nhận thấy không hề có manh mối gì, sắc mặt của Vũ Lâm Hanh cũng càng ngày càng kém.
Lạc Thần đang đỡ lấy tay phải bị gãy của Sư Thanh Y, kết quả nàng bỗng nhiên lảo đảo muốn ngã.
Sư Thanh Y vội vã dùng tay trái ôm lấy thắt lưng của nàng, khẩn trương nói: "Làm sao vậy?"
Mồ hôi trên trán Lạc Thần rỉ ra vô cùng rõ ràng: "Vết thương đau." Đầu ngón tay nàng run rẩy, nhưng vẫn không quên quan sát bốn phía: "Tìm xem, xung quanh đây nhất định tồn tại vật gì đó."
Có vật gì đó đang ảnh hưởng đến nàng.
Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, thật giống như đến gần một nguồn phóng xạ, khoảng cách càng gần bị tổn thương càng nhiều.
Sư Thanh Y đỡ nàng dậy, ra hiệu nhóm người Vũ Lâm Hanh gia tăng cường độ tìm kiếm, kết quả một lát sau, Diệp Trăn đột nhiên kêu lên: "Không ổn rồi, có bánh chưng!"
"Ở đâu?" Vũ Lâm Hanh giương súng.
"Phía sau hắc xà." Diệp Trăn khẽ bĩu môi: "Hay thật, cái quan tài lớn."
Sư Thanh Y theo hướng Diệp Trăn nói mà đi đến, nhìn thấy phía sau hỏa trụ hắc xà kia quả nhiên mơ hồ lộ ra một góc quan tài, màu đen tuyền, hơn nữa rất cũ kỹ, cư nhiên còn không có nắp.
Người có vũ khí đều cầm vũ khí lên, nhóm người chậm rãi đến gần, yên lặng nín thở, trái tim gần như nhảy đến cổ họng.
Diệp Trăn khập khiễng di chuyển, nheo mắt trái lại, sau khi cẩn cẩn dực dực nhìn thoáng qua, đột nhiên ngây ngẩn: "Mẹ của tôi, trong quan tài không phải là rau hẹ sao, lẽ nào bánh chưng gia gia cũng thích chơi nông trại vui vẻ?"
"Cái gì rau hẹ, đừng cùng tôi nói nhảm." Sư Thanh Y nghiêng người, dò xét cổ quan tài sau hỏa trụ, nhìn xong cũng ngây ngẩn cả người.
Thứ đó, dường như.... thật sự có chút giống rau hẹ.
Trong quan tài một mảnh xanh rờn, thật giống như một cái quan tài trồng đầy rau hẹ, dĩ nhiên, ngươi nói nó là một quan tài trồng tỏi cũng không hẳn là không thể.
Nói chung thứ bên trong có khả năng là một loài thực vật, mà xanh đậm. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi đến bên cạnh quan tài, quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện loại thực vật này hình như là nấm, mặt trên còn có những nếp nhăn rất nhỏ, cùng nấm hương tươi khá tương tự, ngoài ra còn có nước đọng lại ở trên đó.
"Đây rốt cục là thứ gì?" Diệp Trăn phiền muộn gãi đầu.
"Thuốc giải cổ trùng." Thiên Thiên đột nhiên nói.
"Cái.... cái gì?" Vũ Lâm Hanh bị bốn chữ "thuốc giải cổ trùng "Kích thích.
"Đây là thuốc giải cổ, dẫn xà thảo." Thiên Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói: "Vạn vật tương sinh, nhưng cũng tương khắc. Ở chỗ độc xà thường lui đến, nhất định có thể tìm được dẫn xà thảo, tương tự, trong quá trình nuôi cổ, cũng có thể trở thành thuốc giải cổ, loại cây này kỳ thực chính là một loại khuẩn. Nó sinh trưởng trong phần rễ màu trắng của cây, chôn sâu dưới đất, vô cùng yếu ớt, nên phải thận trọng khi đào ra, nếu như lực đạo không chuẩn, làm đứt rễ cây thì sẽ uổng phí công sức."
"Cho nên đây không đơn giản chỉ là một quan tài thuốc giải cổ mà còn là một lọ cổ trùng?" Sư Thanh Y tinh tế phân biệt, hai mắt đảo qua nhìn lớp đất màu đen dưới đám "rau hẹ ", kỳ thực trong đó là chi chít tiểu trùng đang nằm yên không nhúc nhích.
Ánh mắt Lạc Thần băng lãnh nhìn chằm chằm vào quan tài: "Quan tài này nếu chạm vào sẽ bị nhiễm cổ. Cổ thành trùng không giống như cổ trứng, số lượng nhiều như vậy, tốc độ gặm nhắm cũng sẽ đặc biệt nhanh."
Ngụ ý ai cũng không thể chạm vào.
Chạm vào sẽ chết.
Loại cảm giác này giống như một người đói bụng ba ngày ba đêm, sắp chết nằm trên mặt đất, thấy một cái bách bao lớn lăn đến, kết quả cái bánh bao kia lại có độc.
Tô Diệc thấp giọng nói: "Sử dụng công cụ từ khoảng cách xa đào lên cũng không được sao?"
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không thể được. Nếu như công cụ dùng không tốt sẽ tổn hại đến rễ cây, dùng tay mới là cách đào bới linh hoạt nhất. Nhưng quan trong nhất chính là cổ trùng vẫn còn sống, mặc kệ ngươi sử dụng công cụ gì để đào thì cổ cũng sẽ theo công cụ di chuyển đến trên người, hiện tại chúng nó không thể động đậy có lẽ là đang rơi vào trạng thái ngủ, chỉ cần vừa động thủ, sẽ lập tức đánh thức chúng."
Vũ Lâm Hanh nhìn một quan tài thuốc giải cổ, vẻ mặt phức tạp, nàng quả thực sắp suy sụp rồi. vốn dĩ lần này đến đây chính là vì thuốc giải cổ, hiện tại đã tìm thấy nhưng chạm một cái cũng không thể chạm, cảm giác quả thực so với chết còn khó chịu hơn.
Bầu không khí tĩnh mịch, chỉ có ngọn đuốc trong miệng hắn xà thỉnh thoảng bắn ra tia lửa.
Lúc này, một người toàn thân là máu lướt qua nhóm người.
Sư Thanh Y kinh ngạc ngước mắt nhìn.
Trần Húc Đông khắp người đều là máu, giống như hồi quan phản chiếu, khó nhọc đi đến chỗ quan tài. Bởi vì hắn vốn dĩ ngất đi nên không ai chú ý đến, hắn cư nhiên thoáng cái đã đi đến bên cạnh quan tài, vươn tay đặt ở bên mép.
"Tôi.... tôi đào." Trần Húc Đông nói.
Những người có mặt nhất thời biến sắc.
Sư Thanh Y quả thực không thể tin được hai mắt cùng tai của mình: "Ông đang nói sảng cái gì?"
Trần Húc Đông khom lưng, vì khó thở mà giọng nói trở nên hổn hển, giống như ống nước vỡ:" Tôi...... tôi đã sắp chết. Người chết.... rất thích hợp.... làm những....... việc này."
Hắn lảo đảo phun ra một ngụm máu đen, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung tợn: "Đừng..... đừng tưởng. Đừng tưởng rằng tôi là vì các người, tôi là vì.... em trai tôi. Nếu như tôi lấy được thứ này, các người mà...... không giao cho Duệ Tử, tôi biến thành quỷ cũng không buông tha các người!"
Máu dường như không ngừng chảy được, ho đến toàn bộ phổi đều ho ra, sau một khắc, tử thần sẽ không thương tiếc mà dẫn hắn đi.
Hắn nói không sai, hắn đã sắp chết, biết đâu là năm phút, hoặc giả chỉ vài chục giây.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nhìn nam nhân này, trong mắt ẩn chứa một tia bất đắc dĩ.
Trần Húc Đông quay mặt về phía Lạc Thần, run rẩy nói: "Cô vừa rồi..... đã cứu tôi..... giúp tôi duy trì một hơi thở, đó chính là cứu Duệ Tử.... tôi thay hắn cảm ơn cô!" Hắn nỉ non: "Em trai kết nghĩa.... hắn rất đáng thương."
"...... hắn rất đáng thương." Bởi vì sợ hãi cái chết, nam nhân dường như sắp khóc, nhưng vẫn kiên cường kiềm nén nước mắt, đưa tay vói vào trong quan tài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT