Phanh, phanh, phanh.

Âm thanh va chạm vào của động không ngừng vang lên.

Sự va đụng này quá mức kịch liệt, giống như một cây chùy lớn đánh mạnh xuống, muốn đem tất cả phá nát.

Thông đạo chật hẹp quanh có như ruột dê, dưới sự tấn công cuồng loạn của cự xà không ngừng rung chuyển, khiến người trốn ở bên trong chịu xung lực rất lớn.

Sư Thanh Y chỉ có thể nghiêng người, cố hết sức bảo vệ nữ nhân trong lòng nàng.

Mặc dù giờ phút này, nàng cái gì cũng không có, cái gọi là tất cả cũng chỉ còn lại một tia ấm áp, cùng một cái mạng.

Nàng giữ tư thế nằm sấp, cố sức ôm Lạc Thần chặt hơn một chút, để thân thể mềm mại của nàng che chắn cho Lạc Thần. Cứ như vậy, cũng có thể miễn cưỡng giảm bớt xung lực tác động lên người Lạc Thần.

Cự xà vẫn điên cuồng ở bên ngoài va đụng, Sư Thanh Y chỉ biết nó đụng bao lâu thì nàng duy trì tư thế đó bấy lâu.

Chỉ là nàng có cảm giác mỗi một giây trôi qua đều dày dằn dặt như một năm.

Sau đó cự xà cũng dần mệt mỏi, cường độ va đụng bắt đầu giảm đi, tần suất cũng chậm lại. Cửa động vô cùng kiên cố, cự xà tự biết công kích không có kết quả, nên mới lựa chọn từ bỏ.

Lại chờ thêm gần năm phút, sự chấn động rốt cục dừng lại.

Thông đạo phi thường tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thở dốc của hai nữ nhân. Mới vừa rồi trước quỷ môn quan dạo một vòng, dây thần kinh hai người đều kéo căng, kinh hãi qua đi tiếng thở dốc liền có vẻ vô cùng bất đắc dĩ cùng mỏng manh.

Sư Thanh Y mở mắt ra, nới lỏng vòng tay, đỡ thân thể Lạc Thần dậy dự định cho nàng dựa vào vách động.

Đúng lúc này, đột nhiên cửa động lại gặp phải va đụng, so với những lần trước đó mạnh hơn rất nhiều. Sư Thanh Y phản xạ có điều kiện, một tay đặt tại vết thương trên ngực Lạc Thần, tay kia ôm lấy lưng nàng, lần thứ hai che chắn cho nàng.

Cự xà không cam lòng, nên muốn trả thù mà đụng một cái thật mạnh, cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn rời đi.

Sư Thanh Y vẫn duy trì tư thế ôm Lạc Thần tạm thời không dám cử động.

Sau một lúc lâu, nàng nghe được người trong ngực trầm thấp hổn hển nói một tiếng: "...... Đi rồi."

Sư Thanh Y vội vã nới lỏng tay, để Lạc Thần tựa vào người nàng, đồng thời vươn tay kéo ba lô đến mở ra tìm vật dụng bên trong.

Còn sót lại vài hộp bánh quy, vài chai nước, tất cả bị nàng đẩy sang một bên, chỉ muốn tìm hộp y tế. Thời gian quý giá, một khắc cũng không thể lãng phí.

Cồn, băng gạc, thuốc cầm máu, thuốc kháng sinh, kim tiêm, thậm chí là kim khâu y tế, từng thứ được nàng lấy ra. Nàng thực sự quá mức khẩn trương, tựa hồ nếu như nàng không nhanh một chút bản thân sẽ mất đi thứ gì đó.

Đáng tiếc sự khẩn trương thường làm mọi việc thêm rối rắm, vì vậy lúc lấy ra cồn và băng vải nàng suýt chút nữa thì đánh ngã nó.

"Chậm... một chút!" Lạc Thần cuộn người, đưa tay tay kéo lấy tay áo Sư Thanh Y. Đôi môi không chút huyết sắc, nhưng vẫn gắn gượng kéo ra độ cong, mềm mại an ủi nữ nhân tâm loạn như ma kia.

Giọng nói của nàng rất nhẹ, Sư Thanh Y cho đến bây giờ chưa từng nghe qua giọng nói của nàng nhẹ như vậy.

Suy yếu vô cùng, giống như một lớp sứ men xanh mỏng manh, chạm nhẹ sẽ vỡ.

Đôi mắt Sư Thanh Y nóng rát, không nói lời nào, đem ba lô kê phía sau lưng Lạc Thần, sau đó nhanh chóng cởi nút áo sơmi của Lạc Thần.

Trước ngực đầy máu, toàn bộ áo sơmi bị nhuộm thành một màu đỏ, ướt đẫm dán trên da thịt.

Sư Thanh Y nhìn thấy, vừa cởi nút áo ngón tay vừa run rẩy.

Đôi môi khẽ run mà nhắc lại: "Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì....." Giọng nói rất thấp rất thấp, bất quá là nói cho bản thân nàng nghe, như bất đắc dĩ tự thôi miên bản thân, đồng thời cũng là một nguyện vọng vô cùng nhỏ bé.



Lạc Thần tạm thời không có khí lực nói chuyện, chỉ rũ mi xuống, mơ hồ nhìn Sư Thanh Y bận rộn. Ánh mắt mềm mại, lại mang theo một chút bất đắc dĩ cùng không cam lòng.

Nàng sống lâu như vậy, đau khổ gì cũng đều trải qua, nhìn vạn sự một cách lãnh đạm, vì vậy mới tạo nên tính cách trầm tĩnh cùng mạnh mẽ của nàng. Nàng không sợ hãi đều gì, giả như là có thì cũng chỉ có nữ nhân trước mắt.

Nàng sợ nữ nhân này vì bản thân chất chứa quá nhiều suy nghĩ, lo sợ nữ nhân này vì bản thân rơi nhiều nước mắt.

Chỉ tiếc rơi vào hoàn cảnh hôm nay, đã định trước là phải khiến nữ nhân này thương tâm lo nghĩ.

Sư Thanh Y không biết những suy nghĩ này của Lạc Thần, chỉ đang khẩn trương cởi nút áo cuối cùng của nàng.

Thực sự chảy rất nhiều máu, áo sơmi bị máu thấm đẫm dán chặt vào da thịt. Tất cả điều bị nhuộm thành màu đỏ, không sót chỗ nào.

Ngón tay Sư Thanh Y run rẩy xốc lên áo sơmi, cởi bỏ nội y, liền thấy một lỗ thủng không rõ máu thịt mở ra trên mảng da thịt non mềm, từ phía sau xuyên đến trước ngực, vị trí nằm ở khe hở xương khớp vai, chỉ cách trái tim một khoảng ngắn.

Thạch Lan chính là bị lưỡi rắn xuyên tim mà chết đi, nếu như vị trí hơi lệch đi một chút, chỉ sợ Lạc Thần cũng sẽ......

Sư Thanh Y không dám nghĩ tiếp, cắn chặt môi dưới, nhanh chóng mang bao tay vào, sau đó mở ra túi chứa kim khâu y tế bắt đầu tiến hành khử trùng để khâu miệng vết thương.

Bởi vì thể chất Lạc Thần đặc biệt, máu đã tạm thời cầm lại được, nhưng dù sao vẫn phải khâu lại. Sư Thanh Y không phải bác sĩ, không được huấn luyện chuyên nghiệp, mang theo cũng chỉ là kim khâu y tế thông thường, xem như tạm chấp nhận được.

Dù sao vào lúc này có làm so với không làm gì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Kế tiếp quá trình khâu miệng vết thương, quả thực là cơn ác mộng Sư Thanh Y vĩnh viễn không thể nào quên.

Kim khâu uống lượn đâm vào da thịt trắng nõn, giống như khâu vá quần áo. Chỗ da thịt đã từng mềm nhẫn mỹ lệ được nhà vuốt ve trong lòng bàn tay, khiến nàng mê luyến yêu thích không muốn buông tay, hôm nay nàng lại phải từng kim từng kim xuyên qua khâu lại.

Không có thuốc gây tê, Lạc Thần chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nàng là một nữ nhân ẩn nhẫn thành thói quen, nhất định sẽ không rên một tiếng, vì vậy ngay cả loại đau đớn xuyên thủng da thịt cũng chỉ khiến nàng nhíu chặt mi tâm, nghiêng đầu sang một bên, chiếc cổ thon dài phủ một tầng mồ hôi, tóc dài hỗn loạn dán trên da thịt.

Không chỗ nắm lấy, chỉ có thể chống tay trên mặt đất. Nàng nội tức hồn hậu, ngón tay trên mặt đất cào ra một đường mơ hồ.

Không có gì có thể tàn khốc hơn việc này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một khắc, mỗi một giây đều là lưỡi đao sắc nhọn cắt lên da thịt Lạc Thần, cũng cắt vào trong lòng Sư Thanh Y.

Hai chỗ được khâu lại, thoa thuốc kháng viêm xong, Lạc Thần gục đầu không có phản ứng gì nữa.

Sư Thanh Y cho rằng nàng đau đến ngất đi, vội vàng bỏ băng gạt trong tay xuống, kéo nhẹ người nàng. vốn dĩ muốn ôm chặt lấy nàng, nhưng lại sợ làm đau nàng, nên chỉ có thể giữ ở trong tay giống như trân bảo.

Lạc Thần gắn gượng mở mắt, dựa vào trong ngực Sư Thanh Y, nhẹ nhàng thở dốc.

Sư Thanh Y đem khuôn mặt dán trên tóc dài tán loạn ở cổ Lạc Thần, khóe mắt đỏ bừng ngấn lệ.

Nàng nỉ non nói. "Không được chết."

Không được chết.

Nàng cầu xin Lạc Thần.

Nàng đã từng có rất nhiều nguyện vọng, từng có vô số mong chờ, đại khái đều là mong muốn nữ nhân nàng yêu cả đời vô lo vô nghĩ, bình an hỉ lạc. Nàng sẽ chăm sóc người đó thật tốt, thương yêu nàng, càng nàng qua cả đời.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ mong nữ nhân của nàng không chết, có thể vượt qua cửa ải này.



Một ước nguyện vô cùng đơn giản.

Sư Thanh Y thực sự rất sợ nữ nhân trong lòng sẽ rời xa nàng, trong thời khác Lạc Thần bị lưỡi rắn xuyên vào da thịt, nàng thực sự cho rằng sẽ mất đi Lạc Thần. Trong một khắc đó nàng thậm chí xuất hiện một ý nghĩ, nếu như Lạc Thần chết, nàng cũng không dự định tiếp tục chống cự sự tấn công của cự xà, hai người cứ như vậy ôm nhau cho đến khi tử thần tìm đến, như vậy cũng rất tốt, chí ít giây phút cuối cùng các nàng vẫn ở cùng một chỗ.

Nàng có thể cùng Lạc Thần chết đi.

Nàng lúc này mới hiểu được, thì ra bản thân lại thích nàng đến vậy, yêu nàng đến vậy.

Người yêu nhau trên đời có rất nhiều, mỗi cặp đều có sự lựa chọn cách sống của riêng mình, cách thức bất đồng, tình yêu sâu đậm hay không cũng có khác biệt. Những người yêu nhau thường hẹn hò, ôm, hôn môi, mỗi người đều hạnh phúc. Dĩ nhiên, cũng có những phiền não, vì sự trở ngại bên ngoài mà phiền não, vì bên thứ ba mà ghen tức, thậm chí vì chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, đó đều là hiện thực.

Vô số người cùng với người yêu ly ly hợp hợp, hợp hợp ly ly, tựa hồ chứng minh một cách nói – trên đời này không ai thực sự không thể rời xa ai.

Thế nhưng đến giờ phút này Sư Thanh Y thực sự không cách nào rời khỏi nàng nữa.

Giống như đã gặp gỡ Lạc Thần nghìn vạn năm trước, ngày tháng lâu dài, tình cảm tích tụ càng sâu, một tầng rồi lại một tầng chồng chất lên nhau, sắp đem nàng nhấn chìm. Sư Thanh Y không cách nào tưởng tượng, nếu như nữ nhân này không ở bên cạnh nàng nữa thì sẽ như thế nào, một mình nàng cô linh linh, làm thế nào có dũng khí sống tiếp.

Sư Thanh Y cúi đầu, chôn mặt vài hõm vai Lạc Thần, cảm giác được tay Lạc Thần run rẩy nắm lấy cổ tay nàng.

"Nữ nhân ngốc." Lạc Thần nâng thắt lưng lên, hơi xoay người lại.

Không đủ khí lực, nàng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, nhẹ giọng cười nói: "Chị sao... lại chết. Em nguyền rủa chị sao?"

Da nàng vốn dĩ trắng nõn như mỹ ngọc tinh xảo, nhưng lúc này bởi vì chảy quá nhiều máu mà có vẻ tái nhợt cùng suy nhược. Vì vậy ngay cả nàng cười cũng vô cùng hư ảo, giống như tuyết trắng rơi xuống, đã định trước sẽ tan vào trong đất, không tồn tại lâu dài.

Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn nàng.

Lạc Thần muốn tựa vào, Sư Thanh Y muốn đỡ nàng nhưng tay lại bị nàng bắt được.

Nàng quá mệt mỏi, ánh mắt có vẻ uể oải phủ một tầng sương mù, nhưng vẫn tỉnh táo nhìn vào lòng bàn tay Sư Thanh Y. Sau đó kéo bàn tay nàng đặt lên ngực, nhẹ giọng nói: "Chị thích một nữ nhân, tay em ấy... xinh đẹp lại khéo léo, thay chị khâu vết thương rất tốt... Chị sao lại chết?"

Trong mắt Sư Thanh Y mơ hồ ngấn lệ quang, nghẹn ngào nói: "Kỹ thuật khâu vết thương của em quá kém, em thật vô dụng, sớm biết như vậy đã học kỹ năng cấp cứu nhiều một chút, cũng sẽ không luống cuống tay chân, chị cũng sẽ không.... sẽ không đau đớn như vậy."

Lạc Thần nhìn nàng, ánh mắt trong suốt: "Tốt lắm. Tương tự may vá..... rất tốt rồi, thật hiền huệ."

Sư Thanh Y biết nàng đang an ủi mình, muốn cười lại cười không nổi, chỉ có thể cẩn thận hỏi nàng: "Rất đau sao?"

Những lời này dĩ nhiên là hỏi thừa. Nàng dĩ nhiên biết sẽ rất đau, hơn nữa còn là đau đến không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, nhưng nàng vẫn muốn hỏi Lạc Thần một câu. Việc này cũng tương tự hàng ngày nói chuyện, đến giờ dùng cơm sẽ hỏi đối phương có đói bụng không, trời lạnh sẽ hỏi lạnh không, có mặc quần áo không, mặc dù đối phương rõ ràng ăn mặc rất dày.

Nàng muốn quan tâm Lạc Thần, che chở nàng, cùng nàng trò chuyện, để nàng nhận biết sự tồn tại của bản thân, biết bản thân quan tâm nàng.

Chính là buồn cười như vậy.

"Đau." Lạc Thần cúi đầu: "Nhưng nếu em hôn chị, sẽ... không đau nữa."

Cho dù đang lúc đứng giữa ranh giới sinh tử, nàng vẫn còn mạnh mẽ chống đỡ cùng Sư Thanh Y vui đùa, chỉ muốn giảm đi chút lo âu cùng đau xót trong lòng nữ nhân trước mắt. Đổi lại là bình thường, Sư Thanh Y sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, oán trách trả lời một câu "Không đứng đắn."

Thế nhưng lúc này nàng lại chỉ ngước mắt nhìn Lạc Thần.

"Thật vậy sao?" Sư Thanh Y nỉ non, giọng nói mềm nhẹ như lông vũ. Nàng nhìn rất chăm chú, đôi mắt màu hổ phách ôn nhu cùng lưu luyến, mang theo vô hạn đau xót cùng yêu thương.ư

Lạc Thần bị nàng nhìn với ánh mắt như vậy, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ kinh ngạc.

Giây tiếp theo, Sư Thanh Y nâng thắt lưng, tay chống trên mặt đất, nghiêng người về phía trước hôn lên môi Lạc Thần.

Đầu lưỡi run rẩy mở hai phiếm môi mềm mại, nơi đó cay đắng hòa lẫn vị ngọt, đó là mùi vị của máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play