Quách Vị tưởng Nguyễn Diệc Vân đã quên khuấy chuyện này, chỉ mỗi cậu còn để ý thôi, nào ngờ Nguyễn Diệc Vân thù dai hơn cậu gấp trăm lần.

Cậu chỉ thi thoảng nhớ tới rồi mắng thầm, còn Nguyễn Diệc Vân sẽ tìm cách trả đũa.

Cậu không biết rằng, cứ vài ngày Nguyễn Diệc Vân sẽ vào bài viết đó bình luận đếm ngược ngày khai giảng, khiến bài viết gọi tên kẻ biến thái kia treo cả ngày ở trang đầu. Không phải muốn để nhiều người nhìn thấy, mà chỉ muốn hắn biết có người luôn nhớ đến hắn và sẽ tính sổ với hắn, để hắn thấp thỏm lo sợ suốt kỳ nghỉ hè.

Còn về việc khai giảng vào xử lý thế nào, Nguyễn Diệc Vân đã có phương án cụ thể từ lâu.

Mạng không có bí mật, tên biến thái nọ lại nghiện lên mạng, để lại vô số thông tin, muốn nắm thóp hắn là chuyện quá dễ.

Nguyễn Diệc Vân không định công khai chuyện hắn quấy rối Quách Vị, dù sao thì làm vậy sẽ khiến Quách Vị bị bàn tán và quan tâm không cần thiết.

Biết tên tài khoản rồi điều tra thêm họ tên thật, Nguyễn Diệc Vân cũng nhanh chóng đào ra thêm tài khoản xã hội của hắn ở những nền tảng khác. Lướt sơ nội dung công khai, Nguyễn Diệc Vân suy đoán xác nhận hai tài khoản TaoLiao hắn thường dùng để quấy rối người khác, nghiên cứu kỹ thêm và biết được acc clone bí mật của hắn ở nền tảng khác.

Mọi “dấu chân” của hắn đều đã bị moi móc không sót gì, nội dung vô cùng đa dạng.

Nguyễn Diệc Vân sắp xếp lại.

Tên này có vẻ rất chung tình với Beta, acc clone chẳng những chỉ theo dõi lượng lớn Beta hot trên mạng, còn theo dõi nhiều người thường thích đăng ảnh sinh hoạt lên trang cá nhân nữa. Hắn thích bình phẩm về ngoại hình, cách ăn mặc trang điểm của họ, góc độ và ngữ điệu đều vô cùng tục tĩu xúc phạm, bị chặn rồi còn tự viết bài trên trang cá nhân tag tên đối phương vào mắng thẳng mặt.

Không chỉ một người từng bêu tên hắn trên mạng xã hội, lịch sử tin nhắn đính kèm cũng tởm hệt như lúc hắn gạ gẫm Quách Vị.

Sau khi liên hệ và được đồng ý, Nguyễn Diệc Vân lưu vài tấm ảnh lại.

Nhưng đây chỉ là phần phụ thôi, Nguyễn Diệc Vân tìm thấy thông tin quan trọng trên những trang web chia sẻ kiến thức, đủ để làm mất mặt tất cả Alpha.

Tên biến thái ấy toàn suy nghĩ dơ bẩn tục tĩu, nhưng lại có một acc clone lưu rất nhiều bài viết về [Điều trị sinh lý yếu] [Cách chữa xuất tinh sớm] [Cách làm to bi], thậm chí còn chủ động tham gia thảo luận “Không cương được phải làm sao”, nói đến là đau khổ.

Khi Nguyễn Diệc Vân chụp màn hình cho Quách Vị xem, Quách Vị kinh ngạc xong thì cười nắc nẻ.

Ngày đầu khai giảng, thông tin hành vi và họ tên của tên biến thái được gửi tới Tường Tỏ Tình theo hình thức một tấm ảnh dài.

Để không dính kiện cáo, Tường Tỏ Tình đã làm mờ những thông tin quan trọng, nhưng người quen với hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là ai.

Nguyễn Diệc Vân sợ sức ảnh hưởng không lớn, lo một số bạn bè của hắn không đọc tin ở Tường Tỏ Tình bỏ lỡ nội dung đặc sắc, thế là in hẳn ra giấy dán lên rất nhiều bảng tin trong trường.

Bạn bè chơi thân với hắn bị ép biết tin, phát hiện hóa ra Alpha nghiêm nghị thật thà lại là tên quấy rối tình dục suốt ngày nôn mấy câu bốc mùi trên mạng.

Điều khiến người ta vừa xấu hổ vừa buồn cười đó là những tấm ảnh đã bị làm mờ mà hắn dùng để quấy rối, sau khi tổng hợp lại sẽ nhận ra không phải cùng một “cây”. Chứng tỏ hắn tự biết kích cỡ của mình quá nhỏ, đành đi trộm ảnh người khác.

Tên Alpha nghe nói vô cùng khiêm tốn ngoài đời thật bỗng chốc trở thành đề tài bàn tán xôn xao của học kỳ mới, bị ép trở thành ngôi sao sáng chói nhất trường, biệt danh Chúa Tể dương v*t cũng vang danh khắp nơi.

Những người từng tiếp xúc với hắn trên diễn đàn cảm thán, không ngờ một người nhìn thật thà vậy mà đạo đức nhân phẩm lại như thế.

“Trông thật thà ghê.” Quách Vị cảm thán, “Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong được.”

Trên ảnh, người nọ cắt đầu đinh, mặt tròn, đeo kính, mặt mũi không có ưu điểm gì nhưng cũng tàm tạm, thuộc kiểu đưa vào dòng người là bị quên mất luôn.

“Phải xem là ai.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Em thì trong ngoài y hệt nhau.”

“Ý anh là em có khuôn mặt thông minh lắm phải không!” Quách Vị nâng tay đặt dưới cằm làm động tác ngầu, còn nhướng mày.

Nguyễn Diệc Vân bật cười: “Ừm ừm, đúng đúng.”

Quách Vị nhảy lên ra sức choàng tay qua cổ y: “Biểu cảm của anh đã bán đứng suy nghĩ bên trong rồi!”

Nguyễn Diệc Vân cười ôm lại, hôn lên má cậu: “Ồ thông minh thế, không giấu được luôn.”

Bắt đầu mâu thuẫn rồi. May mà Quách Vị không muốn so đo, cậu thả lỏng tay hỏi tiếp: “Nhưng anh đăng trên mạng thì không tính, còn mấy tờ dán trên bảng tin, nhà trường có…”

“Không sao.” Nguyễn Diệc Vân xua tay với cậu, “Là Trần Tối của khoa khác dán, chúng ta đâu thân quen gì cậu ta.”

Ý là sự hy sinh của Trần Tối chẳng bõ bèn gì.

Quách Vị không thể lạnh nhạt như y, cậu lo lắng lắm: “Anh ấy có bị ảnh hưởng không?”

“Không đến nỗi, bị biết thì quá lắm chỉ phê bình vài câu thôi.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Nếu xử phạt thật, dù thiệt thòi anh cũng không để tên đó yên.”

“Anh làm vậy là đang khiến Trần Tối chịu tội đó!” Quách Vị nói.

Nguyễn Diệc Vân nhún vai cười: “Đâu trách anh được, cậu ta chủ động xin dán thay, vì không có tiền trả.”

Quách Vị ngạc nhiên: “Cả kỳ nghỉ hè rồi… người nhà anh ấy nghiêm khắc thế sao?”

“Nghiêm khắc thì tính cách cậu ta có như vậy không.” Nguyễn Diệc Vân bất đắc dĩ, vừa nói vừa lắc đầu, “Anh nghi ngờ cậu ta lại gây rắc rối không dám nói với nhà, chỉ có thể lấy khoản này đắp khoản nọ.”

Quách Vị vừa tò mò vừa lo lắng: “Đừng để nghèo đến mức không còn tiền ăn chứ.”

“Yên tâm, da mặt cậu ta dày lắm.” Nguyễn Diệc Vân cười bảo, “Nếu vậy thật đảm bảo sẽ lại xuất hiện trên đường em đi, dõng dạc đòi ăn này ăn nọ.”

Cũng đúng, Quách Vị nhớ tới chuyện quá khứ, bất giác cười thành tiếng.

“Thôi đừng nói cậu ta nữa.” Nguyễn Diệc Vân nắm tay cậu lắc lư qua lại, “Chẳng phải em nói sẽ dọn vào à?”

Giọng y mang ý trách cứ, Quách Vị chột dạ.

“Bố mẹ em hơi lo…” Cậu thì thầm, “Em cũng hết cách.”

“Em cứ lén qua đây, họ đâu biết.” Nguyễn Diệc Vân bày cách.

“Ừ ừ.” Quách Vị an ủi, “Em sẽ thường xuyên tới tìm anh.”

“Không phải ý này.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Đừng ở ký túc xá, anh muốn được về cùng em hằng ngày cơ.”

Quách Vị bất đắc dĩ, “Bố mẹ em không đồng ý!”

Phụ huynh không ký, cậu cũng đâu thể dọn khỏi trường, nhà trường có người phụ trách kiểm tra phòng định kỳ, nhỡ bị bắt quả tang cả đêm không về là phạt ngay, đôi khi còn báo phụ huynh, phiền lắm.

Nguyễn Diệc Vân không vui, chỉ bĩu môi.

“Em sẽ cố gắng tranh thủ.” Quách Vị dỗ dành, “Học kỳ sau! Học kỳ sau chắc chắn!”

“… Học kỳ trước em cũng nói vậy.” Nguyễn Diệc Vân vạch trần.

Câu này như đang gây sự vô cớ, nhưng dỗ vợ vui là trách nhiệm của chồng, Quách Vị dứt khoát ôm y ngay giữa đường, vùi đầu vào vai y cọ thật mạnh.

“Em đảm bảo sẽ cố gắng gấp đôi! Lúc đó họ mà không đồng ý, em sẽ lăn lộn dưới đất ăn vạ!” Cậu tuyên bố.

Nguyễn Diệc Vân bị cậu chọc cười, xoa cái ót mềm mại của cậu, thở dài: “Hay… anh ký giúp em nhé?”

Quách Vị kinh ngạc nhìn y.

Nguyễn Diệc Vân nâng tay mô tả: “Anh giỏi nhái chữ ký lắm.”

“Không, không hay lắm đâu.” Quách Vị trả lời, “Nhỡ bị phát hiện, bố mẹ em sẽ tức chết mất, họ mà cắt phí sinh hoạt của em thì tiêu.”

“Không sợ.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Còn có anh, chúng ta tiết kiệm dùng chung.”

Quách Vị suy nghĩ thật nghiêm túc, vẫn lắc đầu: “Không được.”

“Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ sống với nhau. Đừng nghĩ nhiều thế.”

“Vậy anh sốt ruột thế làm gì!” Quách Vị kéo tay y đi tiếp, “Chờ tốt nghiệp xong, tương lai ngày nào chúng ta cũng về nhà, khi ấy anh không muốn gặp em cũng chẳng được.”

“… Khó tưởng tượng thật.” Nguyễn Diệc Vân lẩm bẩm.

“Không khó.” Quách Vị nói, “Thêm vài năm nữa là chúng ta tốt nghiệp cả rồi. Tìm được việc làm thì không còn ai quản lý chúng ta nữa, muốn ở với nhau cũng dễ dàng. Dù không thể về chung, cũng sẽ về cùng một mái nhà.”

“Không phải.” Nguyễn Diệc Vân giải thích, “Ý anh là rất khó tưởng tượng anh sẽ có lúc không muốn gặp em.”

Quách Vị cười ha hả: “Đừng có mơ!”

Nguyễn Diệc Vân cũng cười theo: “Ừm.”

Hai người cùng đi tiếp, Quách Vị bắt chuyện: “Em định dành thời gian tìm việc làm thêm trong học kỳ này, kiếm ít tiền.”

“Tại sao?” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Em muốn mua gì à?”

Quách Vị lắc đầu: “Em cứ xin tiền rồi tiêu hết không dành dụm được, chuyện gì bố mẹ không đồng ý cũng không thể ép buộc được. Học kỳ này em cố tiết kiệm rồi lại đề cập chuyện này với họ cũng chắc ăn hơn. Dù bố mẹ không cho tiền tiêu vặt nữa, em cũng chống đỡ được một thời gian. Khi ấy là em dọn ra được rồi!”

Nguyễn Diệc Vân mới nãy còn nằng nặc đòi cậu dọn ra bấy giờ lại phản đối: “Thôi vậy, nhỡ họ giận anh thì xong đời.”

“Anh yên tâm.” Quách Vị cười nói, “Đây chỉ là giả thiết của em thôi. Bố mẹ em không phải người vô lý vậy đâu, mẹ em cũng chẳng nỡ thấy em ấm ức. Dù sao thì… ở chung là chuyện sớm muộn, đừng sốt ruột.”

Nguyễn Diệc Vân thở dài, gật đầu: “Ừm.”

Bấy giờ họ đã tới cổng trường.

“Tiệm em nói ở hướng nào?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

Quách Vị cúi đầu nhìn điện thoại, vươn tay chỉ: “Bên kia, qua đường rẽ phải. Nghe nói ngon hơn món mì ramen phô mai lúc trước chúng ta ăn gấp vạn lần!”

Nguyễn Diệc Vân cười gật đầu, hai người vừa định đi tiếp thì dừng bước.

Trước mặt họ là chiếc mô tô quen thuộc đang đỗ ven đường.

“Đó là Alexandra Đệ Nhị!” Quách Vị hô.

Nguyễn Diệc Vân cảm thán: “Hay cho em còn nhớ nó.”

Bên cạnh chiếc xe là bóng dáng cao lớn quen thuộc. Quách Vị vừa định vẫy tay thì bị Nguyễn Diệc Vân cản lại.

“Khoan đã.” Nguyễn Diệc Vân nhướng mày, “Hình như cậu ta đang chờ người?”

Nói đoạn, họ nhìn thấy một Omega vóc dáng nhỏ nhắn chạy tới trước mặt Trần Tối, ngước đầu nói gì đó với vẻ mặt không cảm xúc. Trần Tối cúi đầu nhìn, híp mắt cười gật đầu, sau đó vươn tay cầm mũ bảo hiểm treo trên xe ném vào ngực cậu, xoay người lên xe.

Omega nọ đội mũ xong, vừa định leo thì bị Trần Tối ra sức đè đầu, cậu rụt cổ trách móc, đổi lại tiếng cười sảng khoái của Trần Tối.

Omega ngồi vững trên yên sau, chẳng bao lâu hai người một xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Quách Vị và Nguyễn Diệc Vân.

Quách Vị chớp mắt vài cái, quay đầu nhìn Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân nở nụ cười xấu xa.

“Em không biết,” y vừa cười vừa nói, “trước đây lúc chế nhạo anh cậu ta đáng ghét cỡ nào đâu.”

“Hả?”

“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Cuối cùng cũng tới lượt anh.”

Quách Vị vẫn chưa hiểu: “Là sao?”

“Không có gì.” Nguyễn Diệc Vân kéo tay cậu, “Chúng ta đi thôi.”

Quách Vị ngờ vực gật đầu, tiếp tục đi với y.

“Người nọ là ai thế, anh có quen không?” Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.

“Khá quen, nhưng không mấy ấn tượng.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Chắc là bạn cùng lớp của Trần Tối.”

“Đáng yêu quá!” Quách Vị khen.

“Vậy à.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Bình thường mà.”

Quách Vị dùng ánh mắt thể hiện lòng mình, “… Thẩm mỹ của anh cao quá.”

“Ừm.” Nguyễn Diệc Vân cười nhìn cậu, “Nên mới thích em đó.”

Quách Vị cạn lời.

Mặt Omega nọ chỉ cỡ một bàn tay, mắt to, xinh xắn, dù là ai nhìn vào cũng sẽ dán cho mác người đẹp bé bỏng ngay, hơn xa Beta ngoại hình bình thường là cậu.

Cậu bỗng chốc không biết rốt cuộc thẩm mỹ của Nguyễn Diệc Vân kỳ lạ đến mức nào mà lại đi thích cậu, hay do quá thích cậu nên mới trúng lớp filter siêu dày khiến thẩm mỹ của y trở nên kỳ lạ.

“Em đáng yêu hơn cậu ta gấp mười lăm lần.” Nguyễn Diệc Vân nói.

Còn có số cụ thể nữa. Quách Vị vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cũng không tranh luận với y, cậu ngước đầu nói: “Ừm ừm, anh chiếm hời rồi đó!”

Hai người vừa trò chuyện vừa rẽ sang đường khác.

Quách Vị nâng tay định chỉ về phía trước thì phát hiện có một Beta xa lạ đứng cách năm mét đang quan sát họ, còn lén giơ điện thoại như đang chụp lén Nguyễn Diệc Vân.

Đây không phải chuyện xảy ra lần đầu. Cùng Nguyễn Diệc Vân đi trên đường, người xung quanh luôn vô tình hoặc cố ý nhìn sang quan sát họ. Số ít trong đó còn dùng camera quay lại anh chàng trông giống Beta xinh đẹp tình cờ gặp trên phố.

Dường như chú ý đến tầm mắt của Quách Vị, động tác của người nọ khựng lại, có vẻ đang lúng túng. Nhưng ngay sau đó tầm mắt người nọ dời sang đôi tay đang nắm chặt của cậu và Nguyễn Diệc Vân, lộ vẻ ngạc nhiên.

Quách Vị bĩu môi.

Có gì ngạc nhiên đâu, đây là bạn trai của tôi đó.

Nghĩ thế, cậu chợt nảy ý xấu.

Quách Vị dừng bước. Nguyễn Diệc Vân đang nắm tay cậu cũng dừng theo, quay đầu thắc mắc: “Sao vậy?”

Quách Vị cười với y, bước lên nửa bước, sau đó nhón chân hôn lên môi y.

Nguyễn Diệc Vân không hiểu nhưng vẫn vui vẻ đón nhận, đáp lại thật nhiệt tình.

Quách Vị đã chẳng còn để ý người nọ có nhìn lén hay không.

Nguyễn Diệc Vân xinh đẹp, lóa mắt, thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đều thưởng thức cái đẹp của y, nhưng chỉ mỗi cậu được hôn, cũng chỉ mỗi cậu được độc chiếm nét dịu dàng đáng yêu nhất của y.

Từ khi được thần may mắn mỉm cười, hạnh phúc luôn tiếp diễn qua từng giây từng phút.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play