Cho dù Nguyễn Diệc Vân là xuất phát từ lý do gì thì cũng không hề tìm tới cậu nữa, nhưng điều khiến Quách Vị để ý nhất, vẫn là Nguyễn Diệc Vân cuối cùng có ngủ ngon không.

Làn da Nguyễn Diệc Vân trước nay trắng nõn tinh tế, cái mụn ở trên cằm trước đây cậu trông thấy đã biến mất rồi. Nhưng mấy ngày này, dưới đôi mắt anh mơ hồ hiện ra một vệt màu xanh đen, là quầng thâm mắt do mệt mỏi quá độ mà sinh ra.

Khi hai người gặp mặt, anh tuy nỗ lực biểu hiện ra vẻ thoải mái tự nhiên, lại thỉnh thoảng sẽ mất hồn, phản ứng cũng rõ ràng chậm chạp.

Quách Vị lo lắng không thôi, rất muốn giúp đỡ được cái gì đó, nên đã lên mạng nghiêm túc tìm tòi sau một hồi lâu, đặt hàng một loại tinh dầu an thần nghe nói đối với Omega rất có hiệu. Theo lời giới thiệu sản phẩm viết, chỉ cần trước khi đi ngủ nhỏ hai giọt lên trên gối đầu, liền sẽ có hiệu quả xoa dịu trấn an, khiến người ta mau chóng bình tâm tĩnh khí, cũng trợ giúp ngủ sâu, càng giúp khôi phục sinh lực nhanh hơn.

Giá cả có chút đắt, nhưng Quách Vị nhìn đống phản hồi khen ngợi như mưa, vẫn cắn răng bấm nút thanh toán.

Hàng gửi đến đóng gói còn khá xinh xắn, phi thường thích hợp làm quà tặng cho nửa kia.

Quách Vị mới vừa mới nhận được hàng tới tay đã không chờ nổi hẹn Nguyễn Diệc Vân gặp mặt.

Sau khi Nguyễn Diệc Vân nhận được, biểu cảm so với trong tưởng tượng của cậu càng vui vẻ.

“Anh biết cái này, nghe nói hiệu quả rất tốt hơn nữa không có tác dụng phụ,” anh nói với Quách Vị, “Anh đang phân vân không biết có nên mua dùng thử hay không, không ngờ em lại hiểu ý anh như vậy?”

Quách Vị trong lòng cực kỳ vui vẻ, vào giờ phút này vốn định bụng mắng Nguyễn Diệc Vân mấy câu nhưng nhìn thấy vẻ tươi cười của người trước mặt quả thực cậu không nói ra được.

“Tối nay thử dùng luôn đi!” cậu nói với Nguyễn Diệc Vân nói.

Nguyễn Diệc Vân gật gật đầu, buông xuống món quà, chủ động hôn lên bờ môi của cậu.

Hai người dính vào nhau một lát, Quách Vị đem mặt tựa vào cùng một chỗ với anh, rồi nói: “Tối nay ngửi thử nó đi, coi như là có em ở cạnh bên anh.”

Quách Vị ngọt ngào nói: “Nếu anh muốn, em cũng có thể tới ngửi chung với anh!”

Nguyễn Diệc Vân không có lập tức đáp lời.

An tĩnh hai giây, anh hôn lên má Quách Vị, rồi lại đẩy cậu ra, nói: “Anh tuy rằng rất muốn vậy, nhưng tạm thời vẫn là quên đi. Mấy hôm trước có một Alpha tưởng rằng đã có thể lẻn vào êm đẹp, lại bị giáo viên bắt được, liền bị lên thớt luôn rồi, xử lý rất nghiêm trọng.”

Quách Vị thở dài: “…… Ồ.”

Nguyễn Diệc Vân cười: “Như thế nào hả, trước kia không phải em ra sức chối từ à, hiện tại sao lại thất vọng như vậy. Em rốt cuộc là muốn ở bên cạnh anh, hay là……”

Anh không có nói tiếp, chỉ cười nhìn về phía Quách Vị, vẻ mặt nham hiểm.

Quách Vị mặt đỏ, thành thật đáp: “Em, em có chút muốn. Em đương nhiên muốn ở bên anh càng nhiều càng tốt.”

Nói xong, cậu lại cúi đầu, dùng âm thanh càng nhỏ hơn lúc trước rất nhiều hỏi: “Ngại quá nhưng mà có phải là anh mặc dù không thích, nhưng ngại nói cho em biết hay không?”

Không thích những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó, hay là ngược lại không thích kẻ đáng thương chỗ đó không thể sánh bằng mình.

Nguyễn Diệc Vân lúc trước không phải là tàn nhẫn chế nhạo việc Trần Nhất bị gọi là “Chín centimet” hay sao?!

Tuy rằng cậu tự biết mình không tới nỗi như vậy, nhưng vẫn không thể sánh được bằng ai kia. Nên bị Omega của mình ghét bỏ, cũng là việc khó tránh khỏi.

Quách Vị không phải là người tự ti, nhưng điều này liên quan đến lòng tự trọng của một Beta nam như cậu, thật sự quá khó chấp nhận.

Nguyễn Diệc Vân sau khi nghe được đầu tiên là ngơ người, tiếp theo thế mà lại trở nên oán giận: “Sao em xấu vậy?”

“A?” Quách Vị khó hiểu, “Em làm sao chứ?”

“Em chỉ một mực muốn nghe anh nói là thích,” Nguyễn Diệc Vân cố ý xụ mặt xuống, “Cũng không quan tâm anh có thể sẽ cảm thấy xấu hổ hay không à?.”

“……”

Quách Vị chớp mắt hai cái.

Nguyễn Diệc Vân tựa trán lên vai cậu, rồi nói thêm: “Rất thích mà. Cùng em làm chuyện gì, anh đều cảm thấy thích.”

Quách Vị vui vẻ, vươn tay cánh tay ôm anh, dùng sức gật đầu: “Ừm!”

“Anh gần đây đang phải chạy hạn chót báo cáo,” Nguyễn Diệc Vân tiếp tục nói, “Thời gian quá eo hẹp, mỗi ngày đều thức đến nửa đêm. Nếu em tới, cũng sẽ bị anh ảnh hưởng. Tốt nhất là chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

Quách Vị lại lần nữa gật đầu: “Được mà!”

Nguyễn Diệc Vân luôn dễ dàng khiến cậu thoát ra khỏi cảm giác lạc lõng.

Cậu cười rồi suy nghĩ một lát, đề nghị: “Em nhớ buổi chiều ngày mai anh không tiết nhỉ? Em cũng không có tiết học, chúng ta cùng đi thư viện làm bài tập được không?”

Vốn tưởng rằng Nguyễn Diệc Vân sẽ dứt khoát đồng ý, lại không nghĩ tới sau khi anh nghe tới đó thì lập tức ngẩng đầu lên: “Buổi chiều ngày mai anh muốn đi…… Đi tham gia thực tập, vừa mới được sắp xếp lịch xong.”

Quách Vị có cảm giác tiếc nuối sâu sắc, lại cũng không thể nề hà: “Vậy được rồi. Có thể cùng nhau ăn tối không?”

Nguyễn Diệc Vân lại chủ động hôn bẹp một cái lên má cậu: “Đương nhiên rồi!”

Bởi vì đắm chìm trong yêu đương, Quách Vị đã vắng vẻ thằng bạn thân thiết Vương Đồng bây lâu nay rồi. Rốt cuộc dành ra được nửa ngày nhàn rồi, liền muốn mời Vương Đồng đi ăn cơm để bồi tội.

Vương Đồng cũng không khách sáo với cậu, không muốn ăn ở canteen cũng tạm chấp nhận được, muốn đi ra ngoài trường tìm một quán ăn gia đình nhỏ, đồ ăn được đồn thổi là tương đối tốt.

“Anh gần đây rất nghèo,” Quách Vị vừa đi vừa cảnh báo trước cho Vương Đồng, “Chú nếu là ăn nhiều anh gánh không nổi, chúng ta đành phải ở lại cùng nhau rửa bát.”

Vương Đồng ghét bỏ cậu: “Đây mà là mời người ta tới để xin lỗi à, một chút thành ý cũng không có. Tiền của chú dùng ở chỗ nào vậy? Dành hết cho ai đó rồi à?”

Công bằng mà nói, Quách Vị không tiêu nhiều tiền cho chuyện yêu đương. Trừ bỏ lần đầu tiên hẹn hò, hơn hai tháng sau cậu cùng Nguyễn Diệc Vân mỗi một lần gặp mặt đều ở ngay trong trường học, không phải đi ăn cơm thì chính là vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm, chi phí cực thấp.

Ngày thường lúc đi ăn cơm cậu cũng chưa từng mời Nguyễn Diệc Vân. Ở canteen, hai người mỗi người tự đi lấy xuất của riêng mình, đương nhiên đều là lấy tự thẻ của mình mà quẹt.

Chỉ có lần duy nhất một lần tiêu tiền nhiều, đó chính là món quà mới tặng ngày hôm qua. Tới gần cuối tháng, điều đó gần như đào rỗng tới kiệt quệ gia tài của Quách Vị.

“Hiện tại người ta đều đoán chú là phú nhị đại siêu cấp giàu có, cho nên Nguyễn Diệc Vân mới có thể nhẫn nhục chịu đựng, trơ mắt nhìn chú nhiều lần lừa dối Trần Nhất, thì vẫn như trước không rời không bỏ, cam nguyện làm bé không làm cả.” Vương Đồng nói, “Mọi người còn cảm thán Beta thực ra quá thuận tiện, hai bên đều có thể hưởng thụ, như cá gặp nước. Nói chú trái ôm phải ấp, là một tay ăn chơi đích thực.”

Quách Vị cười khổ: “Ha ha.”

Lời đồn lung tung rối loạn còn càng ngày càng nghiêm trọng, cậu đã sớm từ bỏ giải thích, không muốn để ý tới.

Vương Đồng thở dài: “Kết quả là chú thì mời một bữa cơm cũng không gánh nổi.”

Quách Vị, da mặt dày cùng hắn thương lượng: “Nếu là thật sự không đủ, vậy chú chi viện một chút đi.”

Vương Đồng cười huých cậu một cái: “Vậy đâu còn là mời khách nữa, anh thấy chú chính là muốn lừa ăn lừa uống!”

Hai người vừa nói vừa ra tới cổng trường, đi hướng đến khu vực dày đặc quán ăn ngon gần đó.

Lúc đang thảo luận xem nên ăn món gì, ánh mắt Vương Đồng sáng lên, cũng không biết nhìn thấy gì, nhẹ nhàng “Wow” một tiếng.

Quách Vị nhìn theo tầm mắt hắn, thấy được ở đối diện bên đường dựng một chiếc xe máy ngầu bá cháy bò chét.

Rất quen thuộc, không chỉ có xe, còn có người ngồi ở trên đó.

“Thật ngầu mà,” Vương Đồng cảm thán, “Thứ này chắc rất đắt nhở? Cái cậu Alpha lái xe mẹ nó đẹp trai voãi!”

Tuy rằng mang mũ bảo hiểm thấy không rõ khuôn mặt, nhưng thân hình đầy khí chất kia, quả là xứng với con xe này, thật sự hấp dẫn tròng mắt người khác.

“Đó là Trần Nhất đó!” Quách Vị nói.

Cậu nói, vừa định nâng lên tay chào hỏi một cái, lại thấy Trần Nhất quay đầu đi về hướng một góc đường khác.

Nơi hắn dừng chân, bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi. Từ cửa hàng tiện lợi đi ra một người, trên tay cầm theo cái túi, một bên vừa đi vừa mở miệng cùng Trần Nhất nói cái gì đó.

Lần này, không cần Quách Vị giới thiệu, Vương Đồng cũng liếc mắt một cái nhận ra.

“Nguyễn Diệc Vân?” Giọng điệu hắn mang theo đầy vẻ kinh ngạc.

Bàn tay Quách Vị vốn dĩ đang giơ lên ở giữa không trung đông cứng nửa giây, rồi chậm rãi thả xuống dưới.

Nguyễn Diệc Vân đi tới bên cạnh Trần Nhất, tiếp nhận mũ bảo hiểm trên tay Trần Nhất rồi phi thường thuần thục mà ngồi lên yên sau xe máy. Lúc sau, cũng không biết Trần Nhất đối với anh nói gì đó, anh giơ tay lên ở sau lưng Trần Nhất dùng sức đánh mấy cái.

Chuẩn bị thấy anh đang định đứng dậy bóp lấy cổ Trần Nhất, hắn đột nhiên rồ ga. Ở thời điểm chiếc xe bắt đầu tăng tốc, Nguyễn Diệc Vân hoảng hốt hô lên rồi vội ngồi xuống, vươn tay cánh tay ôm lấy eo Trần Nhất.

Hai người rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Quách Vị.

Một hồi lâu sau, Vương Đồng nhỏ giọng hỏi cậu: “Chú không phải nói, anh ta tạm thời phải đi tham gia lớp báo cáo thực tập?”

Quách Vị ngơ ngác mà nhìn phương hướng xe máy biến mất, lẩm bẩm nói: “ Là anh ấy nói như vậy với anh.”

Vương Đồng không hé răng.

Một lát sau, hắn vỗ vỗ bả vai Quách Vị, nói: “Bằng không, hôm nay để anh mời chú đi.”

Quách Vị mê man cả buổi chiều.

Trong lúc, cậu gửi tin nhắn cho Nguyễn Diệc Vân, hỏi anh hiện tại đang ở chỗ nào. Nguyễn Diệc Vân nói với cậu, mình đang ở chỗ trường sắp xếp thực tập tiến hành chương trình học, xung quanh rất đông người, không có tiện nghe điện thoại. Sau lại nói, sẽ trở lại trường học sớm hơn dự kiến, còn nói muốn chạy nhanh nhìn đến Quách Vị.

Quách Vị không phải một người có thể che giấu tâm sự. Chạng vạng, lúc hai người mới vừa gặp mặt, Nguyễn Diệc Vân lập tức phát hiện có điểm không thích hợp.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì,” vẻ mặt anh đầy lo âu, “Sao lại không có tinh thần như vậy?”

Quách Vị đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới hỏi.

Loại sự tình này, nghẹn ở trong lòng cũng không có cách nào tự tiêu hóa được. Theo ý nghĩ chủ quan của cậu vẫn muốn tin tưởng Nguyễn Diệc Vân, cho nên, biện pháp tốt nhất để xử lý, vẫn là chủ động nói ra, hai người đối mặt nói chuyện.

”Ừm,” cậu gật gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Diệc Vân, đi thẳng vào vấn đề, “Em lúc trưa có nhìn thấy.”

Nguyễn Diệc Vân sửng sốt.

“…… Ở cùng Trần Nhất, cùng với nhau....” Quách Vị nói.

Nguyễn Diệc Vân rõ ràng đang nhìn đi chỗ khác.

“Anh ngồi ở yên sau xe máy,” Quách Vị nói, giơ tay lên, khoa tay múa chân tạo ra một cái tư thế, giọng điệu cũng tủi thân, “Ôm đến chặt như vậy……”

Nhìn đến mức trong lòng cậu chua tới chít chít.

“Ờm,” Nguyễn Diệc Vân vẻ mặt xấu hổ, “Nếu không sẽ bị rơi xuống, cậu ta lái xe lưc nào chả nguy hiểm.”

Quách Vị cau mày: “Cái này không quan trọng, anh nói với em anh đi làm báo cáo thực tập.”

Nguyễn Diệc Vân ánh mắt trở nên không ổn định, cũng chưa lập tức mở miệng, chỉ liếm liếm môi.

Đây là lần đầu tiên Quách Vị rõ ràng nhận thấy được anh đang chột dạ.

“Em muốn biết vì sao lại như vậy.” Quách Vị nói.

- ------------

Lời tác giả

Trần Nhất nói vào lúc đó: Nếu vị kia nhà cậu biết con chim nhỏ nhà cậu ta đang ngồi sau lưng tôi, cậu sẽ chết chắc! Hahaha!

Nguyễn Diệc Vân lúc đó nói: Cậu là đồ thần kinh

Nguyễn Diệc Vân lúc này nói: Trần Nhất là đồ thần kinh!!!

Trần Nhất lúc này: *hắt xì*???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play