Quy trình chụp ảnh lần này cũng tương tự với những lần trước, Tiết Diệc Sâm chuẩn bị xong xuôi thì Bách Viễn Châu tạo hình giúp cậu và đưa cậu xem một bộ ảnh trên máy tính bảng rồi bảo rằng hôm nay anh ta muốn chụp theo phong cách thế này.

Hôm nay anh ta đã chuẩn bị cho cậu một cái áo khoác dài màu xám đậm với một cái khăn quàng cổ màu đỏ và đạo cụ kèm theo là một chiếc ô đỏ.

Thẩm Khanh đứng một bên săm soi, vừa đói bụng vừa cảm thấy chán phèo nhưng vẫn không chịu rời đi. Anh ta lướt điện thoại xem gì đó, hẳn đang giết thời gian.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hai người xách theo đồ đạc định xuất phát. Khi ra tới cửa mới nhớ vẫn còn một người khác trong phòng làm việc, cả hai quay đầu nhìn về phía Thẩm Khanh. Bách Viễn Châu hỏi: "Cậu cũng muốn đi theo à?"

Thẩm Khanh tức tối lắm! Nhưng vẫn nở nụ cười và gật đầu đáp: "Ừm, tôi muốn theo học hỏi cho biết."

Ba người họ cùng nhau quay lại trường học, chọn một nơi có nền tuyết nguyên vẹn mới bắt đầu chụp ảnh. Tiết Diệc Sâm không phải dân chuyên nghiệp nên vẫn cần được hướng dẫn, mỗi lần tạo dáng phải chụp mấy tấm liền để chọn ra một bức ảnh có biểu cảm tốt nhất rồi mới chỉnh sửa.

Thẩm Khanh chán nản đứng một bên quan sát, hết chạy đi mua bắp về gặm cho đỡ đói rồi lại mua một cây hồ lô ngào đường, sau khi bọn họ di dời trận địa lại mua thêm một mớ xiên nướng.

Tiết Diệc Sâm vướng lớp makeup trên mặt nên không thể ăn mấy thứ này, Bách Viễn Châu là người có khẩu vị thanh đạm nên chưa từng ăn mấy món này, không hề hứng thú với mấy xiên que nên tất nhiên cũng từ chối. Một mình Thẩm Khanh xử lý sạch, no đến mức căng bụng.

Việc quay chụp kéo dài đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc. Ba người họ cùng nhau đi ăn, không ngờ Thẩm Khanh vẫn còn ăn được nữa.

Tiết Diệc Sâm khá nể Thẩm Khanh, tuy rằng cậu cũng lớn xác và sức ăn rất lớn những vẫn chưa đạt đến trình độ của Thẩm Khanh, cả người vóc dáng cường tráng như Tô Hoan Trạch cũng không thể ăn nhiều như vậy. Xem ra nhờ vào sức ăn mà Thẩm Khanh có được dáng người thế này.

Trên bàn ăn, Bách Viễn Châu chủ động hỏi chuyện Tiết Diệc Sâm: "Ghi hình chương trình đó sao rồi?"

"Mọi chuyện rất suôn sẻ, trước mắt tôi vẫn đang đứng hạng hai. Ghi hình hai buổi nữa là xong rồi, trong cuối tuần này luôn ấy."

"Ừm, không ngờ cậu học hành không tệ chút nào, trước giờ tôi cứ nghĩ cậu là học sinh cá biệt cơ đấy."

"Chuyện này cũng không trách anh được, mỗi lần hai chúng ta gặp nhau... cũng không tốt đẹp gì lắm."

Bách Viễn Châu cũng bật cười, đúng thật là không quá tốt đẹp. Lần nào Tiết Diệc Sâm cũng trông rất sa đọa khiến lúc anh ta phải quan ngại sâu sắc khi đến bắt chuyện với cậu.

Thẩm Khanh vừa ăn vừa hỏi Tiết Diệc Sâm: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn cậu không giống sinh viên lắm."

"Tôi gần được mười bảy rồi."

"Đệch!" Thẩm Khanh kinh ngạc, hỏi tiếp, "Đang học cấp 3 nhỉ? Lớp mười một à?"

"Lớp mười."

"Mới học lớp mười..." Anh ta lẩm bẩm xong thì không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn. Một lúc sau, điện thoại của Thẩm Khanh có thông báo, anh ta lấy điện thoại ra nhìn rồi ăn tiếp vài miếng nữa mới lên tiếng, "Có người rủ tôi đến sân vận động chơi bóng rổ, tôi đi trước đây."

Thẩm Khanh nói xong thì nhanh chóng đứng dậy. Tiết Diệc Sâm nhìn anh ta rời khỏi, cảm thấy khá vi diệu.

Cậu đã học được một ít tâm lý học từ Tiết đến từ tương lai nên dưới góc độ người ngoài cuộc, cậu cảm thấy Thẩm Khanh rất để ý đến Bách Viễn Châu, cũng vì vậy nên thái độ của anh ta với cậu không được tốt cho lắm... có thể ngửi thấy mùi khói súng. Nhưng từ biểu hiện có thể thấy cả hai người họ đều là trai thẳng, chỉ có cảm giác thu hút lẫn nhau chứ không nhận ra đây là thứ tình cảm gì.

Cậu không muốn xen vào mấy chuyện như vậy, dù có thể nhìn ra cũng không định nói. Vừa uống nước trái cây vừa hỏi chuyện nhà họ Tô, cậu chờ nãy giờ mới dám hỏi đấy.

"Anh biết Tô Hoan Nhan à?" Cậu nhớ Tiết đến từ tương lai nói đây là tên của anh trai Tô Hoan Trạch.

"Ừm, bọn tôi là bạn học cấp ba. Hồi ấy bọn tôi cũng khá thân nhau, thỉnh thoảng cậu ta lại mời tôi đến nhà làm khách."

"Bây giờ không còn thân nữa?"

Bách Viễn Châu nhìn chằm chằm Tiết Diệc Sâm, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Có phải cậu đang hẹn hò với Tô Hoan Trạch không?"

Tiết Diệc Sâm suy nghĩ rồi thẳng thắn thừa nhận.

Bách Viễn Châu khẽ thở dài nhưng không hề có phản ứng quá khích gì, chỉ nói tiếp: "Trước đây Tô Hoan Nhan thường xuyên mời tôi đến nhà chơi, tôi cứ nghĩ vì bọn tôi khá thân nên vậy. Nhưng sau này tôi mới nhận ra cậu ta luôn cố tình để em trai cậu ta chạm mặt tôi. Tất nhiên ý định của cậu ta không thành, em trai cậu ta vô cùng xa cách cậu ta lẫn bạn bè của cậu ta. Tôi đã đến đó rất nhiều lần những Tô Hoan Trạch thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi một lần, nên cậu ta cũng không quen biết tôi."

Nghe Bách Viễn Châu nói vậy, Tiết Diệc Sâm cảm thấy bụng dạ nôn nao. Cậu nhìn gương mặt thanh tú của Bách Viễn Châu, đầu óc nhất thời trống rỗng.

"Cậu đoán được gì rồi sao?" Bách Viễn Châu thấy Tiết Diệc Sâm không nói lời nào nên chủ động hỏi cậu, "Khi ấy tôi chẳng hiểu gì cả, sau này mới nghe nói em trai cậu ta là đồng tính luyến ái, có lẽ Tô Hoan Nhan thấy mặt mũi tôi cũng được nên nghĩ em trai cậu ta sẽ coi trọng tôi ấy mà. Sau khi biết chuyện này tôi cảm thấy hơi khó chịu nên cũng không qua lại với Tô Hoan Nhan nữa."

Tiết Diệc Sâm chưa từng hỏi Tô Hoan Trạch thích cậu từ bao giờ, vì sao lại thích cậu. Nhưng theo những gì mà cậu phân tích được thì hẳn Tô Hoan Trạch là một cái tên nhan khống, vừa hay vẻ bề ngoài của cậu đúng gu của cậu ta nên mới lập tức lọt vào tầm ngắm của cậu ta.

Nếu Tô Hoan Trạch không tránh mặt bạn bè của anh trai mình, liệu cậu ta có rung rinh trước Bách Viễn Châu không? Cậu thật sự để bụng đến vấn đề này đấy.

"Tôi thấy anh không ưa Tô Hoan Trạch cho lắm, vì anh ghét đồng tính luyến ái sao?" Tiết Diệc Sâm hỏi.

"Tất nhiên là không phải." Bách Viễn Châu nhanh chóng phủ nhận, "Người khác thích ai, thích con trai hay con gái liên quan gì đến tôi cơ chứ, tôi cũng đâu phải người của Tổ dân phố mà việc gì cũng phải quản. Nhưng chuyện Tô Hoan Nhan đã làm khiến tôi giận lây cả nhà cậu ta, tôi còn chưa từng giao tiếp với Tô Hoan Trạch nữa kìa."

"Tô Hoan Trạch không phải người xấu đâu."

"Nếu cậu có thể yêu đương với cậu ta thì chứng tỏ cậu ta không tệ thật." Bách Viễn Châu cười nói, như muốn khích lệ Tiết Diệc Sâm rằng cậu đừng để bụng đến chuyện này. Hơn nữa, như Bách Viễn Châu vừa nói thì Tô Hoan Trạch có tốt hay xấu cũng chẳng liên quan gì đến anh ta cả nên không việc gì anh ta phải quan tâm.

"Tô Hoan Nhan là người như thế nào?"

"Nhìn có vẻ như là người rất tốt, làm việc rất cẩn thận, dù là phép xã giao hay những mặt khác đều rất đúng mực khiến người ta không có chỗ nào để chê, và cậu ta cũng rất dịu dàng. Nhưng càng như vậy mới khiến người khác không thể nhìn thấu cậu ta."

"Bây giờ anh ta cũng đang học chung trường với anh sao?"

"Không, cậu ta đang theo học tâm lý học ở nước ngoài, được nghỉ mới quay về."

Tiết Diệc Sâm cũng không hỏi nữa, rơi vào trầm tư.

Cậu cũng hiểu Bách Viễn Châu là người thẳng thắn không làm chuyện mờ ám nên nếu xem cậu là người ngoài thì chắc chắn sẽ không kể ra những chuyện này, nhưng khi nghe anh ta nói vậy cậu cứ thấy rối ren. Ăn cơm xong tính tiền, lúc cậu đứng ngoài cửa ngẩn người chợt lẩm bẩm một câu: "Không lẽ mình ghen sao ta?"

*

Buổi tối Tô Hoan Trạch không về, hình như phải theo người nhà đi đâu đấy. Lúc cậu ta liên lạc với Tiết Diệc Sâm thì đang ở thành phố B.

"Ở đó có gì vui không, tôi chưa từng đến đó bao giờ." Tiết Diệc Sâm bỏ điện thoại vào túi, đeo tai nghe lên nói chuyện với cậu ta.

"Sương mù dày đặc hơn."

"Còn gì nữa không?"

"Tắc đường."

"Thôi được rồi..."

Nói chuyện điện thoại với Tô Hoan Trạch là một chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì Tô Hoan Trạch gần như là một kẻ hủy diệt mọi cuộc trò chuyện. Nhưng cậu không muốn cúp điện thoại, chuyện này khiến Tiết Diệc Sâm ảo não thật sự, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm chủ đề để nói tiếp.

"Bao giờ cậu về?" Cậu hỏi.

"Chắc cỡ mấy hôm nữa, bố tôi muốn tôi làm quen một số người."

Hẳn đang tích lũy mối quan hệ giúp Tô Hoan Trạch đây mà. Dựa theo phong cách của ông bố nhà họ Tô, vừa nhìn đã biết sớm có ý định để Tô Hoan Trạch tiếp quản công việc của gia đình rồi, chuyện này càng khẳng định thêm việc Tô Hoan Trạch không thể sống qua mười tám tuổi.

"Vậy à..."

"Ừm."

"Hơi nhớ cậu rồi."

"..."

"Cậu vừa đi tôi đã thấy nhớ, thật kỳ quái, rõ ràng gặp cậu thì thấy phiền mà sao cậu mới đi tôi đã nhớ cậu như vậy chứ?"

"Vậy tôi về nhé?"

"Đừng, mới xa nhau được mấy hôm. Tôi còn phải đọc sách chuẩn bị cho trận đấu, cậu lo tích lũy mối quan hệ đi để sau này còn nuôi tôi nữa."

"Được."

Cúp điện thoại, Tiết Diệc Sâm ngồi ở nhà đọc sách. Đến buổi tối thì nhắn tin chúc ngủ ngon với Tô Hoan Trạch rồi nằm lên giường và để ý thức tiến vào hệ thống.

Dạo gần đây Tiết đến từ tương lai sắp xếp lịch học dày đặc hơn nhiều, hẳn anh ta muốn dùng những ngày cuối đời nâng cao thực lực của cậu hết sức có thể. Cậu đã trải qua cả mưa bom bão đạn, còn đưa cậu đến một hoàn cảnh xa lạ để cậu tiếp xúc với mấy người và phân tích ai có ác ý với bản thân mình.

Cậu phân tích sai nên tin phải một người đạo đức giả, cuối cùng bị người kia giết chết một cách tàn nhẫn. Sau khi kết thúc chương trình học, Tiết đến từ tương lai hận sắt không thành thép mắng cậu: "Cậu không xứng có cái đó mà." Anh ta tức giận đến mức lệch cả mũi.

Nhìn thấy Tiết đến từ tương lai, cậu buột miệng hỏi: "Gần đây sức khỏe của anh sao rồi?"

"Vẫn đang dùng máy thở duy trì, còn tỉnh táo nhưng không muốn trao đổi với người khác."

"Vì sao?"

"Cái đám bên cạnh không phải kẻ phản bội cũng là lũ ngu xuẩn không thể điều tra ra ai là người phản bội, làm gì có tâm trạng nói chuyện với bọn họ?"

Tiết Diệc Sâm đặt mình vào vị trí của anh ta suy nghĩ thử, quả thật sẽ có tâm tình như vậy. Nhất là việc mình bị hại đến mức phải dùng máy thở cầm cự mạng sống mà những người xung quanhh không thể làm nên trò trống gì, tất nhiên phải hậm hực rồi.

"Anh có thể điều tra giúp tôi chuyện này được không?"

"Không, tôi sắp chết đến nơi rồi."

"..." Tiết Diệc Sâm đang muốn nhờ Tiết đến từ tương lai điều tra nguyên nhân cái chết của Tô Hoan Trạch, như vậy cậu có thể phòng trước. Bây giờ cậu đang cảm thấy mịt mờ, chỉ cần Tô Hoan Trạch ở xa thì cậu sẽ cảm thấy bồn chồn không yên.

"Biểu cảm của cậu như vậy là sao?" Tiết đến từ tương lai hỏi cậu.

"Bao giờ anh hồi quan phản chiếu thì điều tra giúp tôi..."

(Hồi quan phản chiếu: Giai đoạn tỉnh táo trước lúc lâm chung.)

"Đệt cả lò nhà cậu, cậu ngóng trông mình chết vậy à?"

Tiết Diệc Sâm không muốn nói nhảm nữa, thẳng thắn kể chuyện của mình với Tiết đến từ tương lai: "Tôi đang hẹn hò."

"Ồ, với Kiều Hoan?"

"Không phải, với Tô Hoan Trạch."

"Tô... Tô Hoan Trạch?" Tiết đến từ tương lai đứng hình hồi lâu, vừa nhận ra thì lập tức bùng nổ, chỉ vào Tiết Diệc Sâm và chửi ầm lên: "Đệt mẹ cậu, tôi tiêu tốn nhiều tiền như vậy để giữ được cậu em của mình, ngờ đâu bảo vệ được rồi nhưng cậu lại làm nó trở nên vô dụng?"

"Cái gì mà trở nên vô dụng chứ? Tôi là công mà."

"Cút đi! Nhìn cái kiểu không có tương lai như cậu ấy, tôi chẳng trông cậy vào việc cậu em của cậu có đất dụng võ đâu. Đệch, tôi tức chết mà, tôi nghĩ mình chết không nhắm mắt mất thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play