Anh Vương đưa Tô Hoan Trạch đến nhà Tiết Diệc Sâm, không vào ngồi một lát mà còn chẳng ra khỏi thang máy thì đã rời đi.

Hai người dìu nhau vào cửa, Que Kem đang ngủ trong phòng như nhận ra Tô Hoan Trạch đến đây nên chạy ra nghênh đón hai người, nhưng vừa thấy Tô Hoan Trạch say khướt thì ghét bỏ né xa.

Tiết Diệc Sâm ném Tô Hoan Trạch lên sô pha rồi lục đục tìm kiếm thứ đồ đạc gì đó, lấy ra một cái bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đưa cho Tô Hoan Trạch: "Tự đi đánh răng rửa mặt đi."

Tô Hoan Trạch đáp lại và xách theo mấy thứ đó, liêu xiêu đi vào toilet vệ sinh cá nhân. Cậu lại quay về phòng ngủ thu dọn chăn ga, lúc dọn xong xuôi thì Tô Hoan Trạch cũng bước vào, đứng bên cạnh và ngơ ngác nhìn cậu.

"Đánh răng rồi à?" Tiết Diệc Sâm nhìn cậu ta hỏi, ai ngờ Tô Hoan Trạch đi thẳng đến rồi cúi đầu xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn, dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi và hàm răng của cậu, liếm quanh rồi mới chịu buông ra và trả lời: "Sạch sẽ rồi này."

"Ai muốn kiểm tra đâu chứ! Đệt con mợ nhà cậu!" Đầu óc cậu muốn nổ tung trong nháy mắt, thở hồng hộc rồi nhấc chân đạp một cước vào mông Tô Hoan Trạch khiến cậu ta lảo đảo ngã xuống giường của cậu. Tô Hoan Trạch ăn đạp cũng chẳng hệ tức giận, trái lại còn nở nụ cười ngây ngô rồi chui vào trong chăn của cậu quấn kỹ như một con sâu lớn, cậu ta hít hà mùi hương xong bèn tỏ ra thỏa mãn và sắp sửa chìm vào giấc ngủ, kính cũng chẳng chịu gỡ ra.

Gò má cậu đỏ bừng, như có khói bốc lên từ đỉnh đầu, cậu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng rồi đành phải nhịn, lấy một bộ đồ ngủ size lớn trong tủ quần áo ra ném cho Tô Hoan Trạch và rống lên: "Cậu thay đi rồi hẵng ngủ!" Sau đó ra khỏi phòng.

Bước ra ngoài phòng khách, trái tim cậu vẫn không ngừng đập loạn xạ, cậu nghĩ bụng mình không ngủ được bèn tiếp tục đọc sách. Thấy trời hừng sáng thì cũng có cảm giác hơi mệt nên ngả người xuống sô pha đánh một giấc.

Trong cơn mê mang, cậu cảm thấy tên to con trong phòng ngủ mở cửa đi ra và ung dung bước vào toilet, lúc đi ra thì ngả ngả ngiêng nghiêng khắp phòng, cuối cùng xác định mục tiêu đang nằm trên sô pha thì không thèm hó hé mà nhào vào chen chúc với Tiết Diệc Sâm, định ôm cậu ngủ cùng.

"Cậu cút ngay cho tôi!" Tiết Diệc Sâm gào lên, thẳng thừng đẩy Tô Hoan Trạch ra.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon cái qq này!"

Tô Hoan Trạch phớt lờ và ôm cậu thật chặt, dù Tiết Diệc Sâm có đẩy kiểu gì cũng không nhúc nhích. Đến khi cậu thở hổn hển vẫn không tài nào đẩy tên khứa vô lại này ra được. Lúc cậu đang dừng lại để nghỉ lấy sức thì con hàng mặt dày này còn không biết xấu hổ mà nói: "Ngủ ngon."

Cậu không nên xen vào việc của người khác mới phải!

Đáng lý ra cậu không nên đồng ý mang con hàng này về nhà mình, giường cũng đã nhường cho cậu ta rồi mà vẫn chẳng chịu buông tha cho cậu!

Hai cậu trai cao hơn 1m8 chen chúc với nhau trên một cái ghế sô pha hiển nhiên là rất khó ngủ rồi. Tiết Diệc Sâm có cảm giác mình bị đè đến mức không thở nổi, cái ôm của Tô Hoan Trạch ghì chặt lấy cậu khiến cậu có cảm giác buộc phải chìm vào giấc ngủ.

Tiết Diệc Sâm lí nhí "Sáng mai dậy tôi sẽ đánh chết cậu" rồi trải qua một giấc ngủ khó chịu suốt một đêm, lúc cậu mở mắt ra thì Tô Hoan Trạch vẫn còn chưa tỉnh giấc, cậu muốn đẩy cậu ta nhưng vẫn bị ôm cứng ngắc, hôm nay lại là cuối tuần nhàn rỗi nên cậu lôi điện thoại ra lướt weibo.

Dạo gần đây lượt bình luận, share và tin nhắn gửi đến cậu mỗi lúc một nhiều hơn, mỗi lần cậu mở lên toàn phải xem mất cả buổi, cũng chưa chắc xem hết tất cả mà chỉ có thể ngẫu nhiên đáp lại một vài tin nhắn. Cậu nhìn lại số lượng người hâm mộ đã đạt đến bốn trăm hai mươi ngàn của mình.

Cậu lướt weibo một hồi lâu, Que Kem cũng đi qua đi lại trên người bọn họ vài vòng, cậu mới vừa dọn vào đây chưa được bao lâu nên vẫn chưa mua rèm cửa cho phòng khách, ánh mặt trời chiếu thẳng vào hai người họ khiến không gian trở nên ấm cúng.

Tiết Diệc Sâm lại nhìn sang màn hình điện thoại, nhịn không được giơ tay gõ vào trán Tô Hoan Trạch: "Đừng có giả vờ ngủ nữa, tôi biết cậu dậy rồi."

Tô Hoan Trạch vẫn không chịu mở mắt ra, cậu ta vùi đầu vào cổ Tiết Diệc Sâm rồi cọ cọ.

Tiết Diệc Sâm không thoải mái khi bị ôm chặt cứng, nhưng Tô Hoan Trạch lại cảm thấy dễ chịu khi ôm một cậu trai vóc dáng hoàn hảo như cậu, cho dù lưng đặt ngay mép ghế sô pha vẫn không nề hà gì.

Cậu ta cảm thấy quá mỹ mãn rồi.

"Buông tôi ra mau, tôi đi nấu cơm cho cậu." Tiết Diệc Sâm lại nói.

Lúc nãy Tô Hoan Trạch mới bất mãn thả lỏng tay ra, nhích người ngồi dậy rồi xoay xoay khớp cổ, nghe xương cổ vang lên "rắc". Cậu ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tiết Diệc Sâm cho vài đấm vào ngực, sau đó Tiết Diệc Sâm đi vào toilet, đánh răng rửa mặt xong thì bước vào phòng bếp.

Hôm thứ sáu, vừa mới tan học Tiết Diệc Sâm đã chuẩn bị tốt cho công tác ngủ đông của mình, cậu đến chợ mua lượng thức ăn trong hai ngày để khỏi phải ra ngoài nữa, nên giờ đủ đồ để nấu thức ăn cho hai người. Cậu mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn rồi chế biến rất tài tình.

Tô Hoan Trạch đi rửa mặt rồi đến cửa phòng bếp nhìn Tiết Diệc Sâm nấu nướng, thậm chí còn quan sát một cách say sưa. Harry Potter fanfic

Tiết Diệc Sâm là một người thích hưởng thụ, cậu chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bản thân mình, cho dù kinh tế eo hẹp nhưng cậu vẫn cố hết sức để thỏa mãn nhu cầu của mình và sống thật tốt, kể cả phương diện ăn uống cũng vậy.

Trình độ nấu nướng của cậu cũng không tồi chút nào, ít nhất Tô Hoan Trạch vẫn có thể nuốt trôi được, chưa kể chỉ cần đây là món mà Tiết Diệc Sâm nấu thì dù có dở bao nhiêu Tô Hoan Trạch vẫn sẽ rất thích.

"Cậu qua đêm bên ngoài mà không cần báo lại với người trong nhà à" Tiết Diệc Sâm vừa bưng thức ăn lên bàn vừa hỏi Tô Hoan Trạch.

"Có khi bọn họ cũng không về."

"Sao cậu uống say lại không chịu về nhà?"

"Không muốn để em gái thấy mình say xỉn."

"Cậu với em gái mình thân thiết quá nhỉ."

"Ừm, dù sao cũng là em gái ruột."

"Không phải ruột thịt thì không thân thiết à?"

"Tôi thân thiết với em gái nhà người ta làm gì?"

Tiết Diệc Sâm bị vặn lại làm cứng họng, ngẫm lại cũng đúng, dù sao Tô Hoan Trạch cũng không phải kiểu người gần gũi với phái nữ gì sất.

Cậu ngồi xuống bàn và ăn cơm cùng với Tô Hoan Trạch, còn ra lệnh đuổi khách ngay trên bàn ăn: "Cậu ăn uống xong thì cút lẹ đi, đừng tưởng mình là gay thì có thể ở lại nhà tôi giở trò lưu manh, nếu tôi là con gái thì đã báo chú công an rồi."

Tô Hoan Trạch nhìn cậu nhưng không có vẻ gì như đang lắng nghe cả, chắc hẳn tên này vẫn định cố chấp ở lại cho bằng được. Tiếc thay Tiết Diệc Sâm không muốn để cậu ta toại nguyện, vừa cơm nước xong xuôi, bàn chưa kịp dọn đã bắt đầu đuổi người, còn quơ quơ nắm đấm uy hiếp.

Tô Hoan Trạch không còn cách nào nên đành phải vào phòng ngủ một chuyến, lấy mắt kính đeo lên rồi ngoan ngoãn bước ra cửa. Tiết Diệc Sâm đi theo cậu ta, nhìn Tô Hoan Trạch đổi giày. Ngờ đâu Tô Hoan Trạch vừa mang giày vào bỗng nhiên xoay người, vươn tay ôm cậu vào lòng.

Cậu nâng đầu gối huých vào người Tô Hoan Trạch rồi mắng: "Ôm em gái cậu ấy!"

"Tôi không ôm em ấy vậy đâu."

"Cút đi."

"Một chút nữa thôi mà." Tô Hoan Trạch ôm cậu không rời tay, cuối cùng bị Tiết Diệc Sâm cho một chưởng mới chịu buông ra. Tô Hoan Trạch không giận, ngồi xuống tạm biệt Que Kem rồi mới chịu ra khỏi nhà Tiết Diệc Sâm.

Tiết Diệc Sâm đứng ngay đấy thở phì phò một lúc lâu rồi đột ngột mở cửa, thò đầu ra ngoài hét lớn lên: "Bao giờ về đến nhà thì báo với tôi một tiếng."

Tô Hoan Trạch đang đút hay tay vào trong túi, đứng chờ trước cửa thang máy, chợt nghe thấy âm thanh này thì quay người nhìn về phía cậu, họa hoằn lắm mới thấy cậu ta bật cười.

Với dáng người mảnh khảnh, mặc một cái áo khoác màu xám qua đầu gối cũng không hề lôi thôi, ngược lại thể hiện khí chất của cậu ta, bởi vì đeo thêm cặp kính viền bạc nên để lộ sự ưu nhã, lúc cười rộ lên trông đẹp không thể nào tả xiết.

Tiết Diệc Sâm cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó gõ vào, vội vàng đóng cửa lại như một con thỏ bị kinh động, cậu không nhìn Tô Hoan Trạch nữa, vừa vào cửa đã tát mình một bạt tai: "Ở chung với tên gay này lâu quá nên bị lây rồi đúng không? Mày nhìn trai đẹp thôi mà rung rinh gì chứ? Phải tìm pỏn xem để lấy lại cảm giác trạch nam nào..."

Cậu vừa quay đầu lại thì thấy Que Kem đang nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác, cậu ho nhẹ rồi lờ nó đi, vào trong phòng bếp dọn dẹp.

*

Kế hoạch của Tiết Diệc Sâm tan thành mây khói, chiều hôm đó cậu bỗng nhận được cuộc gọi từ thầy Ngô, ông ấy bảo cậu về trường sớm hơn vì tổ tiết mục đã sắp xếp một cuộc họp nhỏ bất ngờ. Nhà cậu cách trường học rất gần, cậu thu dọn đồ đạc rồi quay lại trường ngay. Cậu vác Que Kem về ký túc xá rồi mới đến văn phòng của thầy phụ trách.

Trong văn phòng chỉ có mấy thầy cô đang chờ sẵn, thấy Tiết Diệc Sâm đến thì cũng vui vẻ nói về chuyện ghi hình.

"Sắp tới em sẽ vất vả lắm đây, bởi vì chương trình này định phát sóng ngay dịp Tết Âm Lịch nên phải ghi hình trước đó, cho nên thời gian gần như trùng với kỳ thi cuối kỳ. Cũng may chương trình chỉ ghi hình vào cuối tuần nên không ảnh hưởng đến bài kiểm tra, nhưng mà việc ôn tập..."

"Em hiểu rồi ạ, em sẽ ôn tập cho bài thi cuối kỳ thật tốt, em vẫn luôn đọc thêm sách tài liệu." Đương nhiên Tiết Diệc Sâm hiểu ý thầy cô nói, cậu nhanh chóng đáp lại.

Sau đó mấy thầy cô phổ biến quá trình thi đấu cho Tiết Diệc Sâm và thông báo thời gian ghi hình, tuy không quá nhiều nội dung cần nói nhưng vẫn làm công tác tư tưởng cho Tiết Diệc Sâm hơn hai tiếng đồng hồ, cái việc từng người cổ vũ này khiến cậu đâu thể không nể mặt được, đành mỉm cười lắng nghe suốt toàn bộ quá trình, cơ mặt cũng trở nên cứng đơ.

Khi cậu quay lại phòng ngủ thì thấy Tô Hoan Trạch cũng về rồi, áo khoác còn chưa cởi ra, có vẻ vừa mới đến đây thôi. Cậu ta đang lấy thức ăn cho mèo và đồ ăn vặt trong vali ra, Que Kem ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, không nhào đến cướp đồ ăn vặt mà chỉ thèm thuồng liếm vuốt, bầu không khí hài hòa quá chừng.

Cậu đi vào thì thấy trên giường Tô Hoan Trạch chất đầy mấy cái túi mua sắm, hẳn cậu ta mới mua gì đó. Cậu không nhìn kỹ mà đi đến cạnh giường của mình cởi áo khoác ra, định nằm một lúc vì ngồi ở văn phòng suốt cả chiều nên có hơi nhức mỏi, hơn nữa tư thế ngủ tối qua cũng không mấy dễ chịu nên cậu muốn được thả lỏng.

Không ngờ Que Kem lại vọt sang đây, tức giận giẫm chân lên giường cậu kêu "meo meo". Cậu không hiểu Que Kem muốn làm gì, còn khó hiểu không biết mình lại chọc giận gì con mèo này nữa rồi, cậu bần thần một lúc rồi định ngồi xuống dỗ dành Que Kem, nhưng nghe nó gào lên còn dữ dội hơn.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu xuất hiện một giọng nói: "Cái tên ngốc này, đừng có ngồi xuống!"

Cậu đứng hình, chắc chắn rằng âm thanh này không thuộc về hệ thống, chợt nhận ra plug-in của hệ thống có khả năng đọc được suy nghĩ, lúc này mối quan hệ giữa cậu và Que Kem đã trở nên hòa hoãn hơn nên mới có thể nghe được tiếng lòng của nó. Vì ý định truyền đạt suy nghĩ của Que Kem rất mãnh liệt nên cậu mới có thể nghe được suy nghĩ đó.

Cậu không khỏi nảy lòng nghi hoặc, đưa tay chạm vào giường của mình, sờ qua sờ lại vài cái thì đụng phải thứ gì đó bén nhọn, cậu ấn mạnh vào khiến mũi kim hướng lên trên trong chăn lộ ra ngoài, không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng chỉ cần cậu ngồi xuống, ắt hẳn sẽ đâm hết vào trong người mất.

Chuyện này khiến cậu cả kinh, cậu lại tiếp tục mò mẫm thì phát hiện ra không chỉ có một cây mà nó nằm rải rác khắp giường, hơn nữa chỗ kim được cắm dày đặc nhất là trên gối của cậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play