Đường Nặc ôm rất chặt, chặt đến mức Thẩm Du Ninh sắp không thở nổi.
Nhưng Thẩm Du Ninh để mặc cho cậu ôm, một tay ôm eo một tay vỗ về cậu, từ mái tóc đến cổ, lại từ bả vai đến lưng gầy.
Chờ khi Đường Nặc dùng hết sức lực, hai người vẫn không nhúc nhích. Bọn họ đứng đối mặt nhau ôm chặt lấy nhau.
"Tiểu Nặc, có anh đây." Thẩm Du Ninh mở miệng.
Anh nghe tiếng thở bên tai mình, từ nhẹ đến nặng, từ gấp gáp đến chậm rãi.
"Ừm." Đường Nặc đáp lời.
Đường Nặc chậm rãi buông tay ra, bỗng nhiên ý thức được lúc nãy mình có hơi mất khống chế.
"Anh Du Ninh, em..."
"Tủi thân? Còn muốn cảm ơn anh."
Thẩm Du Ninh trả lời thay cho cậu.
Đường Nặc không biết nên nói cái gì cho phải, nói đối phương hiểu lý lẽ thì quá nông cạn, nói hiểu mình thì quá rộng, nào có ai trời sinh đã ăn ý với nhau, chỉ đơn giản là đối phương vẫn luôn đứng ở lập trường của mình mà nghĩ cho mình.
Dường như nói cái gì cũng không đủ, cậu thật muốn ôm lấy Thẩm Du Ninh một lần nữa.
Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc ngẩn ngơ nhìn mình, giơ tay búng một cái trước mặt cậu, "Sao lại thất thần rồi? Anh đoán sai hả?"
Hàng lông mi dài run lên, Đường Nặc vội vàng đáp: "Đúng rồi, nhưng là, chỉ có một chút thôi."
"Chỉ muốn cảm ơn anh một chút thôi?"
"Là chỉ tủi thân một chút thôi," Đường Nặc nói "Nhưng mà, có anh rồi em không sao nữa."
-
Hôm sau Đường Nặc không đến tiệm bánh.
Một mặt là cậu còn chưa lấy lại được tinh thần, trước đây chưa từng gặp phải loại chuyện, cậu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dù bên ngoài tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng vẫn chịu tổn thương lớn.
Mặt khác thì được Thẩm Du Ninh chăm sóc như thế cậu thật sự cảm động với tĩnh nghĩa của đối phương, cậu cũng muốn thể hiện gì đó để cảm ơn ngoài lời nói.
Đường Nặc khuyết thiếu giao tiếp, muốn thể hiện tấm lòng mình cũng là chuyện rất khó khăn, cậu tìm Nhạc Hạ Hề xin giúp đỡ, hỏi đối phương có thứ gì thích hợp làm quà.
"Tặng cho ai? Bạn bè?" Nhạc Hạ Hề hỏi qua điện thoại.
"Ừm... Thân thiết hơn cả bạn bè, giống như là.... giống như là người nhà vậy."
"Thẩm Du Ninh?" Nhạc Hạ Hề nói.
"Đúng, đúng là anh Du Ninh." Đường Nặc lắp bắp nói, "Anh Du Ninh dường như không thiếu cái gì, cho nên em không biết tặng gì mới tốt."
Nhạc Hạ Hề hỏi cậu có từng nhận được món quà gì từ Thẩm Du Ninh hay không, đối phương từng tặng cậu cái gì.
Đường Nặc nghẹn lời, Thẩm Du Ninh cho cậu quá nhiều thứ, nhỏ thì có, khoai lang nướng lúc trời lạnh, bánh gạo nếp đường nâu hôm Giáng Sinh, cơm trưa mua ở nhà ăn công ty, rất nhiều bữa tối không đếm được; lớn thì có, thường xuyên ủng hộ việc làm ăn của cậu, cho cậu dùng điện thoại của mình, bị bỏng vì cậu, đưa cậu đi du lịch, bảo vệ cậu, quan tâm cậu, thậm chí mèo con đáng yêu trong ngực cậu đây, phòng mà cậu đang ở tất cả đều là Thẩm Du Ninh cho.
"Em có thể học theo anh ta, chọn một thứ phù hợp với anh ta." Nhạc Hạ Hề gợi ý.
"Hay là, anh ta có người thân bạn bè nào không? Đối phương từng tặng quà gì, em cũng có thể tham khảo."
Người thân bạn bè, Đường Nặc đầu tiên nghĩ đến Giang Dực, tặng quà gì, chiếc Lamborghini kia.
"..."
Mặc dù món quà Giang Dực tặng Thẩm Du Ninh không có giá trị tham khảo, nhưng Đường Nặc từ một suy ra ba, lúc trước Giang Dực từng tặng cho cậu một cái áo khoác lông, mà chủ ý ban đầu là của Thẩm Du Ninh.
Món quà như vậy vừa ý nghĩa lại thiết thực, Đường Nặc suy nghĩ một hồi quyết định mua một cái áo sơ mi, tặng cho Thẩm Du Ninh.
Phong cách ăn mặc của Thẩm Du Ninh tương đối đơn giản, đồ ở nhà thì có quần túi hộp áo hoodie, chính thức hơn xíu thì áo sơ mi thêm áo len, công việc của anh không yêu cầu cao về quần áo nên bình thường anh ít khi mặc âu phục, không đeo cà vạt.
Áo quần của anh đều đơn giản gọn gàng, mặc dù là móc treo quần áo hình người nhưng lại không có nhiều phong cách, hầu hết đều chỉ có một kiểu.
Gần đến Lập Xuân rồi, áo quần cũng trở nên mỏng hơn, như vậy thì mua tặng Thẩm Du Ninh một cái áo sơ mi cũng rất thích hợp.
Nhạc Hạ Hề được nghỉ đông, hôm nay cũng không bận việc gì, Đường Nặc hẹn đối phương giúp mình đi chọn đồ tặng cho Thẩm Du Ninh.
Đường Nặc tối qua đã nói với Thẩm Du Ninh hôm nay không đến tiệm, Thẩm Du Ninh cũng đồng ý, bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Cậu hẹn Nhạc Hạ Hề cùng ăn trưa, buổi chiều đi dạo phố chọn quà, cho nên Đường Nặc không đặt báo thức ngủ đến 11 giờ mới dậy.
Kết quả đi từ trong phòng ra lại không ngờ nhìn thấy Thẩm Du Ninh, anh ngồi bên bàn anh quay lưng về phía cậu, đang gõ bàn phím.
"Chào buổi sáng, Tiểu Nặc." Thẩm Du Ninh nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn cậu, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, cười nói: "Ngủ đủ rồi? Đến trưa rồi."
"Anh Du Ninh sao anh không đi làm thế." Đường Nặc thấy Thẩm Du Ninh đã khép máy tính, cậu đi tới gần hỏi, "Anh cũng xin nghỉ hả?"
"Ừm, không muốn đi làm lắm, trộm lười một hôm." Thẩm Du Ninh đáng giá Đường Nặc từ trên xuống dưới, xác định sắc mặt cậu đã tốt hơn, nói tiếp: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Trưa nay em... hẹn đàn anh Hạ Hề cùng ăn cơm rồi, buổi chiều..."
Đường Nặc nói được một nửa thì ngừng lại, cậu đột nhiên phản ứng ra, với tác phong làm việc của Thẩm Du Ninh, đối phương không đi làm rất có thể là vì cậu.
"Buổi chiều thì sao?" vẻ mặt Thẩm Du Ninh vẫn không chút thay đổi, dịu dàng hỏi: "Buổi chiều làm cái gì?"
"Anh Du Ninh," Đường Nặc không trả lời câu hỏi của anh, mà mềm mại nói, "Em không sao mà, anh cứ đi làm đi."
Thẩm Du Ninh ngẩn ra, mèo con của anh đã từ bắt đầu từ khi nào tìm hiểu suy nghĩ của anh vậy?
"Anh chỉ là hơi mệt chút, muốn nghỉ nửa ngày." Thẩm Du Ninh vuốt tóc sau gáy Đường Nặc nói, "Em cứ đi chơi đi, buổi chiều anh lại đến công ty."
"Tối phải tăng ca sao?" Đường Nặc dịch ghế về phía trước để Thẩm Du Ninh tiện xoa đầu cậu hơn, "Nếu không tăng ca thì chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé."
"Được, em muốn ăn cái gì?"
"Anh cứ về nhà trước, buổi tối chúng ta cùng nhau bàn."
Buổi chiều này Đường Nặc cực kỳ bận rộn, cậu chạy từ phía Tây thành phố đến phía Đông thành phố cuối cùng cũng chọn được một cái áo sơ mi nam hợp mắt, màu lam của nước, mềm mại, cổ tay điểm xuyến họa tiết kẻ sọc, chất vải nhẹ. Giống như màu của ngày xuân, cũng giống như màu của Thẩm Du Ninh.
Bên cạnh đó Thẩm Du Ninh cũng không hề nhàn rỗi, tối qua anh thức đêm soạn ra một bức thư báo cáo, hôm nay gửi thẳng lên phòng tổng giám đốc cùng với những chứng cứ mà anh thu thập được.
Ai cũng biết hành vi xấu xa của Lý Hồi, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt thì hầu hết ai cũng bo bo giữ mình. Đây cũng là cách làm ban đầu của Thẩm Du Ninh, cho nên mới nhịn hắn lâu như vậy.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ngoài ý muốn lần này, Thẩm Du Ninh mới tỉnh ra, kẻ ác sẽ mãi là kẻ ác, hôm nay không quan tâm, rất có thể ngày mai hắn sẽ lại gây ra nhiều chuyện xấu xa hơn nữa.
Quan hệ của Thẩm Du Ninh với mọi người rất tốt, có rất nhiều đồng nghiệp ủng hộ anh, sau khi chuyện xấu của Lý Hồi truyền ra có mấy người trẻ tuổi làm việc cùng Lý Hồi đã chủ động tìm Thẩm Du Ninh nói, đồng ý báo cáo lên tổng giám đồng với anh. Nhiễm Vũ Đồng thì làm lớn hơn, cậu trực tiếp chụp màn hình những tin nhắn quấy rối mình của Lý Hồi làm thành làm thành file PDF giao cho Thẩm Du Ninh làm chứng cứ.
Mặc dù Lý Hồi có họ hàng ở R.A, dù hắn là cháu trai phó đổng sự R.A, nhưng phản ứng của nhân viên trong công ty cũng rất mạnh mẽ, mấy thanh niên cốt cán của các bộ phận buổi chiều đồng loạt đổ đến văn phòng tổng giám đốc nói thẳng không thể chịu đựng được nữa, không muốn kẻ như Lý Hồi ở lại R.A.
Sau bốn tiếng đồng hồ khiếu nại tổng giám đốc đưa ra quyết định tương đối vừa lòng: Trước khi có kết quả xử phạt cấm Lý Hồi tiếp tục làm việc ở R.A, tạm thời thu hồi thẻ nhân viên, kéo vào sổ đen, nhưng kết quả chính thức vẫn phải bàn bạc với quản lý cao tầng, mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Khiêm tốn không phải yếu đuối, phong độ không phải không biết giận, chạm đến cấm địa của anh Thẩm Du Ninh sẽ quyết không nhượng bộ.