Thẩm Du Ninh dự định gặp Đường Nặc một lúc, nói hai ba câu rồi về, lúc nãy không đến được thì cũng phải giải thích lý do với đối phương. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Thẩm Du Ninh muốn tỏ ra thật chân thành, không muốn thành người nói không giữ lời.
Lúc đi đến dưới biển hiệu anh cẩn thận nhìn hàng chữ trên đó.
Coucher de soleil (tiếng pháp có nghĩa là hoàng hôn), tên của tiệm bánh ngọt.
Xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy mặt tiền cửa hàng không lớn, cạnh cửa sổ kê bốn, năm cái bàn gỗ, đại khái có thể chứa hơn mười người. Bên cạnh ghế đứng có giá sách cao bằng nửa bức tường, tầng dưới cùng là tạp chí, phía trên là sách, có một nửa là sách văn học nước ngoài bản gốc.
Ánh đèn trong tiệm cũng giống như trên biển hiệu, màu của ánh hoàng hôn, ấm áp và tĩnh lặng.
Thẩm Du Ninh đứng bên ngoài không nhìn thấy Đường Nặc thì đẩy cửa đi vào, quầy bar có năm sáu cái ghế, một trong số đó đang có một người ngồi.
Dáng vẻ đó phỏng chừng là khách hàng. Thẩm Du Ninh nghe được tiếng nói chuyện, anh không vội đi vào mà đứng yên ở cửa không quấy rầy.
"Thưa anh... Tiệm của tôi đến giờ đóng cửa rồi..."
Là giọng nói của Đường Nặc.
"Bé đáng yêu, lần đầu tiên mở quán đúng không? Chưa từng nghe nói khách hàng là thượng đế hả?" Giọng điệu của đối phương hết sức ngả ngớn, nói năng ngọt xớt, Thẩm Du Ninh thấy có hơi quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
"Tiệm này chỉ bán đến 6 giờ, hay là... tôi giúp anh gói những đồ chưa ăn xong, lại tặng thêm một phần đồ ngọt, anh xem có được không?"
"Không được," người nọ nói, "Tiệm bánh ngọt, quán cà phê, đến đâu phải chỉ tiêu tiền để mua đồ? Không phải còn được tận hưởng dịch vụ sao?"
"Vậy xin hỏi anh cần gì nữa không?"
"Cần, cậu ngồi đây, tâm sự với tôi, trời còn chưa tối mà, lát trời tối rồi anh trai đưa bé về."
Thẩm Du Ninh không nghe nổi nữa lập tức đi tới trước quầy bar, gọi, "Đường Nặc."
Đường Nặc nhìn qua, vẻ mặt ngay lập thả lỏng, chào hỏi với Thẩm Du Ninh.
Người ngồi bên quầy bar nghe tiếng quay lại nhìn, Thẩm Du Ninh nhìn xoang mũi phát ra tiếng cười lạnh.
Thảo nào nghe quen tai, hóa ra là người quen.
Lý Hồi, bộ phận quản lý hành chính, cháu trai của phó đổng sự R.A Trung Quốc, cạp váy quan hệ mà vào công ty bằng cửa sau, bởi vì không chí tiến thủ mà ngồi mãi một vị trí gần 5 năm. Hắn với Thẩm Du Ninh trạc tuổi nhau nhưng chức vị lại thấp hơn người ta ba cấp.
Ham ăn lười làm còn chưa tính, người này còn chơi bời lêu lổng, tục tằng đáng khinh. Bình thường ở công ty thích trêu ghẹo những cô gái chàng trai ít tuổi xinh đẹp, nhưng chủ yếu chòng ghẹo bằng lời nói, mọi người không muốn làm lớn chuyện nên đều nhắm mắt làm ngơ.
Cũng không phải là không động tay động chân, có một lần Thẩm Du Ninh tận mắt nhìn thấy Lý Hồi sờ soạng eo một cậu trai thực tập sinh, kết quả bị đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập, cuối cùng phải nhờ Thẩm Du Ninh can ngăn.
Ngu dốt, xấu xa, lại còn hèn hạ, Thẩm Du Ninh khinh thường nhất là loại người này.
"Quản lý Thẩm?" Lý Hồi không biết xấu hổ mặt không đổi sắc mà hỏi han Thẩm Du Ninh.
"Sao ở đây?" Thẩm Du Ninh cau đôi mày đẹp, nhàn nhạt nói: "Cuộc họp P6 vừa mới kết thúc, chắc hẳn bộ phận nào cũng có kế hoạch mới cho tối nay hết, tôi thấy quản lý hành chính đang ngồi trên văn phòng, cậu không nhanh quay lại xem sao?"
"Quản lý Thẩm sao lại ở đây?" Lý Hồi không dám đối đầu với Thẩm Du Ninh, nhưng vẫn muốn cạnh khóe mấy câu, "Bộ phận kỹ thuật dạo gần đây có vẻ nhàn rỗi nhỉ? Quản lý Thẩm còn rảnh rỗi tự mình đi mua cà phê?"
"Toàn là hạng mục lớn, sao có thể rãnh rỗi được?" giọng nói Thẩm Du Ninh bình thản, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Bận rộn cả ngày, xuống đây hít thở không khí một chút, thuận tiện hỏi thăm bạn bè."
"Ồ? Hóa ra hai người quen nhau?" Lý Hồi lúc nãy nghe Thẩm Du Ninh gọi người thì đại khái hiểu rõ nhưng vẫn làm bộ giật mình, cực kỳ dối trá.
"Là bạn tôi." Thẩm Du Ninh tiến lên trước một bước, đứng ở bên cạnh Đường Nặc, bởi vì vóc dáng cao hơn Lý Hồi nửa cái đầu khí thế đã đè bẹp đối phương.
"Vậy đều là người quen cả," Lý Hồi cười ha ha mấy tiếng, thay đổi xưng hô với Thẩm Du Ninh, "Anh, anh xem hai chúng ta cũng đã quen biết, hay là... kết thân làm quen bạn mới đi?"
Hắn liếc nhìn Đường Nặc từ trên xuống dưới ánh mắt hệt như rắn độc đang thè lưỡi.
Thẩm Du Ninh ngay lập tức che trước mặt Đường Nặc, cũng chặn ngang tầm mắt Lý Hồi.
"Lý Hồi nếu cậu cũng nói hai chúng ta quen biết vậy giờ tiệm muốn đóng cửa, cậu nể mặt tôi trước hết quay về đi? Đừng làm khó bạn tôi."
Từ 'làm khó' dùng thật hợp lý, ngăn không cho Lý Hồi nói là nói đùa, Thẩm Du Ninh dùng lập trường phân xử rõ ràng, hành động lúc nãy của hắn không phải là vui đùa.
Nụ cười của Lý Hồi cứng đờ bên khóe miệng, hắn không ngờ Thẩm Du Ninh lại nói trắng ra như vậy.
"Quản lý Thẩm quá lời rồi, tôi chỉ là rảnh rỗi xuống đây đi dạo một chút, sao lại làm khó bạn của anh chứ?"
"Vậy trước hết mời cậu về cho." Thẩm Du Ninh nói, "Còn hai tháng nữa là đến cuối năm, nên chuẩn bị tài liệu để cấp trên đánh giá."
Lý Hồi nhất thời nghẹn lời, không nói được gì.
"Nhân tiện nên nhớ quan hệ của tôi với các quản lý khác rất tốt, dù sao một phiếu phủ quyết cũng rất đáng lo, cho dù cậu quen với tôi thì cũng vô dụng."
Lời nói đầy ám chỉ, một bên trào phúng Lý Hồi địa vị thấp một bên lại lấy chức vụ của mình đè ép hắn. Đó là do Thẩm Du Ninh trước giờ đều là người khiêm tốn quân tử còn nếu là người khác thì không phải chỉ mỗi thế này là xong đâu.
Cuối cùng, Lý Hồi mặt mày xanh lét biết mình đấu không lại Thẩm Du Ninh, hơn nữa là hắn đuối lý, mặc dù không nuốt trôi cục tức này nhưng cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Ở lại đây cũng không làm được gì, Lý Hồi tự tìm bậc thang cho mình, sau đó mỉm cười rời đi.
Thẩm Du Ninh không vội vàng dịch bước, chờ Lý Hồi đẩy cửa đi xa đến nơi không thấy được nữa, lúc này anh mới dời ra khỏi trước mặt Đường Nặc, dịch đến một khoảng cách thích hợp.
"Cảm ơn anh." Đường Nặc nhất thời vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, miệng nói lời cảm ơn nhưng mắt vẫn đầy lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa.
"Không có gì." Thẩm Du Ninh cũng theo tầm mắt Đường Nặc nhìn ra phía cửa, nói: "Là nhân viên công ty chúng tôi, rất vô lại, luôn thích quấy rối người khác."
"Cậu không cần phải quá lo lắng, tên này cũng rất hèn nhát, không dám làm gì quá đáng đâu." Thẩm Du Ninh an ủi đối phương, lại đột nhiên hỏi: "Có giấy bút không?"
"...... Cái gì?"
"Giấy bút." Thẩm Du Ninh lặp lại.
"Có, có." Đường nặc ngồi xổm sau quầy bar, khom lưng tìm giấy bút, dáng người của cậu nhỏ nhắn, bị quầy bar che khuất, nhìn từ góc Thẩm Du Ninh chỉ có thể thấy được mái tóc nâu hơi xoăn.
"Vốn định đến đây hồi chiều, nhưng kết quả lại bận họp, vừa mới xong." Thẩm Du Ninh tự nhiên mà chuyển đề tài, nói: "Nhưng mà đồng nghiệp của tôi đã đến thay, mọi người đều khen cà phê của cậu uống rất ngon."
Đường Nặc ló đầu ra từ phía sau quầy bar đưa giấy bút cho Thẩm Du Ninh, tâm trạng cũng theo đó mà thay đổi, có chút vui vẻ nói: "Thật sao... Là người nào vậy ạ?"
"Là một cậu thanh niên cường tráng, vóc dáng rất cao." Thẩm Du Ninh khoa tay múa chân, "Mua hai ly latte một cái bánh kem, nghe nói cậu còn tặng cậu ta một cây kem."
Đường Nặc nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nhướng mày.
"Tôi nhớ rồi, hóa ra đó là đồng nghiệp của anh." Giọng nói cậu rất nhẹ, chậm rãi nói: "Cửa hàng mới khai trương, có chương trình mua ba tặng một tất cả sản phẩm."
"Ừm," Thẩm Du Ninh cúi đầu viết, giả vờ lơ đãng hỏi: "Còn tờ rơi không? Có nhiều người trong bộ phận tôi có hứng thú với đồ tiệm cậu, đồ uống của công ty quá bình thường, mọi người uống nhiều nên đã sớm ngán, mà quanh đây lại không có quán cà phê nào."
"Có," Mắt Đường Nặc sáng lên, giọng nói vô thức cao hơn một chút, "...Tôi lấy cho anh."
Cậu lại biến mất sau quầy bar, Thẩm Du Ninh nhìn chăm chú mái tóc xù của đối phương, khóe miệng cong lên một cách khó thấy.
Thẩm Du Ninh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, người tiếp xúc cũng nhiều, muôn hình muôn vẻ, Đường Nặc cũng xem như là người cực kỳ hướng nội. Thẩm Du Ninh cảm thấy cậu không thích xã giao, ít lời với người lạ, nhưng kiểu tính cách này tại sao lại chọn làm nhân viên phục vụ?
Có thể là cậu rất giỏi làm đồ ngọt? Chủ tiệm lại không muốn mướn nhiều người nên để cậu một mình làm hai việc.
Thẩm Du Ninh cảm thấy cậu rất thú vị, rõ ràng không thích nói chuyện nhưng vẫn căng da đầu phục vụ khách hàng, cho nên giọng nói của cậu không lớn, có thể đó là dáng vẻ muốn trốn tránh.
"Anh muốn mấy tờ? Năm tờ... đủ không?"
Ừm, rõ ràng câu nệ, lễ phép quá mức, có thể nhìn ra cậu không thích ở chung với người khác.
"Trước cho tôi năm tờ đã, không đủ thì lại đến chỗ cậu lấy thêm." Thẩm Du Ninh cầm lấy tờ rơi, đè nghi vấn trong lòng xuống.
Anh cảm thấy hứng thú với Đường Nặc nhưng hai người vừa mới quen biết nhau một ngày, nhiều chuyện không tiện nói, nếu hỏi thì không lịch sự, không cẩn trọng, không thích hợp.
"Cái này cho cậu." Thẩm Du Ninh đưa tờ giấy anh mới viết qua.
"Số điện thoại đầu là của bảo vệ công ty, số thứ hai là số điện thoại của tôi."
"Tôi sẽ đánh tiếng với bảo vệ cửa, nếu gặp phiền phức gì có thể tìm bảo vệ cũng có thể tìm tôi."